Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 107: Chương 107: 20 giờ 0 phút




Mẹ

......

Giản Mộc Tư được xếp chỗ ngồi tại bàn chính, giữa Ôn Dương và bà ngoại.

Ôn Quốc Đông ngồi xuống mới phát hiện, người ngồi bên cạnh Ôn Dương không phải họ hàng nhà họ Dương, mà là Giản Mộc Tư.

“Chào chú Ôn.”

“Xin chào.”

Ôn Quốc Đông gật đầu với Giản Mộc Tư, khó mà không thấy nghi ngờ.

Những dịp như thế này, con gái ông nhất quyết sẽ không bao giờ mời bạn bè tới.

Tại sao Giản Mộc Tư lại ở đây?

“Bà ngoại mời Giản Mộc Tư đến ạ.”

Ôn Dương ghé vào bên tai Ôn Quốc Đông, giải thích.

Không cần đặt câu hỏi cũng có được câu trả lời...

Điều này có nghĩa là mức độ nhạy bén của sĩ quan Ôn đã tăng lên?

Hay là có gì khác mờ ám đằng sau?

Ôn Quốc Đông cười nhạt, uống một ngụm nước trong ly...

Sau đó, điều khiến người cha già cảm thấy càng lấn cấn hơn cả, chính là sau khi các món ăn được dọn lên...

Cô con gái chu đáo bóc tôm cho nhân vậy chính ngày sinh nhật hôm nay thì không nói làm gì, nhưng người bạn ngồi cạnh hình như không cần được đối đãi giống vậy thì phải?

Còn cả món đuôi cá vược hấp...

Ôn Dương cầm đũa cẩn thận róc phần không có xương, gắp một nửa cho bà ngoại, một nửa cho Giản Mộc Tư.

Lại còn... bà ngoại với qua Ôn Dương, gắp xương sườn cho Giản Mộc Tư...

Nhân lúc bà ngoại không để ý, Ôn Dương gắp xương ra khỏi bát Giản Mộc Tư.

“Trong bát dính chút thịt đỏ có sao không? Em đi lấy bát khác cho chị nhé?”

Giản Mộc Tư ngăn Ôn Dương định đứng dậy muốn hỏi người phục vụ lấy bát mới... chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay Ôn Dương, để nàng ngồi yên trên ghế.

“Không sao.”

Giản Mộc Tư chan những viên bánh trôi ủ rượu nhỏ cho Ôn Dương, đặt bên cạnh bát của Ôn Dương.

“Không phải em thích món này sao?”

Chỉ tại ban nãy sĩ quan Ôn cứ nhìn chằm chằm vào những viên bánh trôi ủ rượu... nhưng không tìm được cái bát sạch nào để đựng.

Không uống nước cũng không uống rượu... Ly rượu của Giản Mộc Tư trống trơn, vừa hay có thể đựng bánh trôi ủ rượu.

Trong một bữa tiệc, nếu bạn cho người khác mượn ly rượu của mình, thì khi cần nâng ly, bạn sẽ rơi vào thế cục khó xử khi không có ly trong tay...

Bác trai khởi xướng nâng ly chúc thọ bà ngoại, cạnh tay Ôn Dương có hai ly rượu, một ly đựng đầy nước cam, ly còn lại đựng đầy bánh trôi.

Một nửa số bánh trôi đã được ăn hết, nhưng ly này vốn là của Giản Mộc Tư...

Khi Ôn Dương đứng dậy cầm lấy ly rượu, liếc mắt thấy Giản Mộc Tư cũng đứng dậy nhưng không có ly rượu trên tay.

“Em đi lấy cho chị ly mới.”

Ôn Dương không biết có kịp cụng ly khi quay lại với chiếc ly khác hay không.

Trước tình thế nguy cấp, Ôn Dương nhìn ly rượu đựng nước cam trong tay, nhưng ly này ban nãy nàng đã chạm vào rồi...

Người loay hoay mất vài giây rõ ràng không để ý tới, người bên cạnh đang khẽ mỉm cười.

Giản Mộc Tư nâng chiếc ly còn lại mà Ôn Dương đặt trên bàn lên... chiếc ly đựng bánh trôi ủ rượu vốn thuộc về cô.

“Nào, chúng ta cùng chúc bà sức khoẻ, sống lâu trăm tuổi!”

Ôn Dương kinh hãi ngây người tại chỗ.

Khi mọi người cụng ly, ly của nàng vẫn đặt trước mặt...

Ôn Dương trố mắt nhìn đôi môi của Giản Mộc Tư áp lên vành ly...

Trố mắt nhìn Giản Mộc Tư nhấp một ngụm nước súp từ chiếc ly...

Cái quái gì vậy trời, Giản Mộc Tư!

Tại sao lại muốn dùng chiếc ly mà em vừa uống?

Vậy mà vẻ mặt Giản Mộc Tư vẫn thản nhiên, thậm chí sau đó còn nhướng mày với Ôn Dương.

Trong đầu Ôn Dương lướt qua hàng chữ tiếng Anh: Oh my God!

Vô số hàng chữ “Oh my God” lập tức tràn ngập suy nghĩ của nàng.

Không chỉ sốc vì Giản Mộc Tư đã uống chiếc ly mà nàng đã uống...

Quan trọng hơn, nàng ấy đang ghét bỏ chính mình!

Chiếc ly mà Ôn Dương đã uống...

Những gì mà Ôn Dương “đã” uống...

Tại sao Giản Mộc Tư lại cầm lên uống như vậy?

Ôn Dương nhăn nhó nhìn Giản Mộc Tư, trong nội tâm không ngừng ghét bỏ chính mình.

Nhưng nàng không thể chất vấn hay la lên... tại sao chị lại uống từ ly của em???

Nói câu này ra sẽ rất dễ gây hiểu lầm nhỉ?

Một lát sau sẽ phải giải thích với Giản Mộc Tư...

Nàng không ghét bỏ cô ấy, chỉ đơn giản là ghét bỏ chính mình.

Trong đầu Ôn Dương đang nhanh chóng chân nhắc về hậu quả khi nói ra những lời này.

Để tránh bị Giản Mộc Tư hiểu lầm, Ôn Dương cuối cùng cũng nuốt xuống những lời định nói ra.

Thế mà, nhân vật chính còn lại của sự việc này lại tỏ ra rất bình tĩnh, lại còn lắc lắc chiếc ly trên tay:

“Chuyện gì vậy?”

Cổ họng Ôn Dương lập tức nghẹn lại.

Thôi được rồi, người này thật lợi hại.

Người không lợi hại chỉ có Ôn Dương nàng...

Ôn Dương cũng không thể... thích điều đó.

Ôn Dương mím môi, liếc nhìn ly rượu đang lắc lắc trong tay đối phương:

“Không có gì. “

Ngay sau đó, để chứng tỏ phản ứng vừa rồi không có ý gì...

Mặc kệ Giản Mộc Tư có hiểu lầm hay không, Ôn Dương lập tức cầm lấy ly rượu trong tay Giản Mộc Tư, uống hết những viên bánh trôi ủ rượu trong ly chỉ với 2-3 hớp.

Sẽ không có lần sau.

Ôn Dương thầm nghĩ.

Sẽ không bao giờ tham ăn như vậy nữa.

Bánh trôi ủ rượu cái gì chứ... biến hết đi.

Thấy Ôn Dương đưa ly rượu đến gần, uống cạn nước súp ngọt trong ly, Giản Mộc Tư cũng giật mình.

Không phải cô không ngờ Ôn Dương sẽ cầm lấy ly rượu...

Chỉ là khi chuyện này thật sự xảy ra, cô vẫn không khỏi thất thần trong chốc lát.

Đặc biệt khi nơi môi Ôn Dương chạm vào chính là nơi môi cô vừa chạm vào.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi Giản Mộc Tư trang điểm nhẹ trước khi ra ngoài.

Nơi vừa được nhấp qua vẫn còn lưu lại dấu môi mờ nhạt của cô...

Cô nhìn đối phương gần kề dấu môi của mình mà không hề hay biết...

Giản Mộc Tư ngượng ngạo mím môi, mím chặt môi dưới... cho đến khi đôi môi người kia rời khỏi vành ly.

Tai của cô hình như cũng đỏ lên rất nhiều...

Đến gần cuối buổi tiệc sinh nhật, Ôn Quốc Đông vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của hai người bên cạnh.

Bầu không khí giữa con gái mình và người bạn của con gái mình...

Cứ là lạ.

Dương Trường Vinh từng nhận xét về con gái mình như thế này.

EQ cao và từng tế bào lãng mạn của Ôn Dương được thừa hưởng từ gen của gia đình nhà Ôn.

Vậy, vì được hưởng gen của họ nhà Ôn, theo lý mà nói, Ôn Quốc Đông chính là bố của EQ cao.

Bố của EQ cao đang nhìn chằm chằm hai cô gái nhỏ tương tác “ăn ý” trên bàn ăn...

Bất kể bao nhiêu tuổi, Ôn Dương vẫn chỉ là một cô gái nhỏ trong mắt người bố.

Bạn tốt của con gái đương nhiên cũng được tính là cô gái nhỏ.

Không phải Ôn Quốc Đông không biết tính con gái mình tinh tế và chu đáo.

Nếu đó là mẹ vợ của ông, đương nhiên Ôn Quốc Đông sẽ không để ý.

Nhưng nếu là Giản Mộc Tư...

Người cha già không được chăm sóc kỹ đến mức như vậy, mà bạn tốt thì được?

Hình như cứ sai sai...

Luồng không khí giữa hai cô gái cũng hơi sai sai...

Trước khi bữa tiệc kết thúc, Ôn Quốc Đông mới được Ôn Dương phân phát cho bát canh gà.

Đây là khoảnh khắc duy nhất con gái chăm sóc cha già trong ngày hôm nay...

Ôn Quốc Đông bĩu môi, vừa tự an ủi bản thân, vừa so đo tị nạnh.

Mọi người trong phòng đều được chia canh gà, ông cũng không tiện nói.

Khi coi mình là một người cha, Ôn Quốc Đông không coi mình là một người trưởng thành có thể tự lực gánh sinh, có thể tự lực cánh sinh.

Đối mặt với Ôn Dương, Ôn Quốc Đông sẽ tự động xếp mình vào hàng ngũ “người bố“.

Không chỉ là bố, mà còn là bố “già“...

Lẽ nào bố già không thể mong đợi chút ít sự chăm sóc từ con gái mình sao???

......

Theo lời của bác cả Ôn Dương...

Trong tiệc sinh nhật hôm nay, bà ngoại rất tỉnh táo.

Nhưng có thể vì ông ngoại hiển linh, hoặc là Dương Trường Vinh hiển linh, thế nên bữa tiệc vừa kết thúc, đúng lúc tiễn khách ra về hết, bà ngoại chợt đãng trí.

Bà ngoại nắm chặt tay Ôn Dương và bác cả, chặt đến nỗi dù cánh tay đã đỏ bừng nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông ra.

Bác cả đã giải thích rất nhiều cho bà, rằng hôm nay là sinh nhật của bà, mọi người đến giúp bà mừng sinh nhật 90 tuổi.

Bà ngoại bối rối, nhìn quanh sảnh tiệc, nhìn những người phục vụ dọn đĩa tới lui... cứ khăng khăng mình mới chỉ qua sinh nhật lần thứ 60.

Khi bà ngoại 60 tuổi, Ôn Dương chỉ mới hơn 2 tuổi.

Khi Ôn Dương hơn 2 tuổi, Dương Trường Vinh mới khoảng 20...

Với đôi mắt sâu hoắm, bà nhìn cô gái mà bà đang ôm bằng tay trái, rồi nhìn sang cô gái đang ôm bằng tay phải.

“Trường Vinh đâu? Con gái tôi đâu? Hôm nay sinh nhật tôi, con gái tôi sao không tới?”

Ba người xung quanh đều giật mình khi nghe bà ngoại nói vậy.

Bác cả không ngờ, Giản Mộc Tư không ngờ, Ôn Dương cũng không ngờ...

Bà ngoại lầm tưởng mình mới 60... nhớ đứa con gái út lẽ ra phải có mặt ở đây, mà quên mất con gái đã hy sinh bao năm.

Bàn tay đỡ bà ngoại của Ôn Dương khẽ run lên, Giản Mộc Tư tinh mắt, lập tức đỡ lấy tay nàng.

Ôn Dương nhìn Giản Mộc Tư, lắc đầu, ra hiệu mình không sao.

“Bà... Hôm nay mẹ cháu đi công tác, đi công tác làm nhiệm vụ, không có ở nhà, cháu thay mặt mẹ đến đây. Bà nhìn cháu này, cháu là Cừu Cừu đây~”

“Cừu cừu?”

Bà ngoại nhìn Ôn Dương thật lâu, mặt đầy vẻ nghi ngờ:

“Cừu Cừu là ai? Trường Vinh đâu? Trường Vinh đâu? Lâu lắm rồi tôi chưa gặp Trường Vinh, để tôi đi gọi nó về đây.”

Hai bác trai cũng nghe thấy... bèn vội vàng chạy tới, dùng sức tách bà ngoại ra, đỡ bà qua một bên.

Bà ngoại vừa đi, miệng vẫn không ngừng gọi:

“Trường Vinh đâu? Thằng lớn! Kêu em gái con tới đây! Lâu rồi mẹ chưa gặp con bé, gọi con bé tới đây đi.”

“Thôi, thôi, mẹ. Lát nữa con gọi cho em gái, mẹ cứ ngồi đây một lát.”

......

Giản Mộc Tư ngồi cạnh Ôn Dương.

Ôn Dương ngồi trở lại ghế sofa trong sảnh tiệc, cô cũng đi theo, ngồi xuống cùng.

“Ôn Dương.”

Bình thường Giản Mộc Tư không biết nói mấy lời an ủi.

Là một người không giỏi lân la trong các mối quan hệ xã giao, là một người đã quen với cuộc sống một mình, nhưng khi tận mắt thấy Ôn Dương dấy lên tâm tư buồn bã, cô đột nhiên hoảng loạn không biết phải an ủi ra sao mới phải.

Nghe vậy, Ôn Dương quay đầu lại cười với Giản Mộc Tư, đứng dậy vỗ vai Giản Mộc Tư:

“Em thực sự không sao, Giản Mộc Mộc, đừng nghĩ nhiều... Ý em là, chị không cần lo lắng cho em. Thật đấy.”

“Được, chị không lo lắng cho em, chị chỉ muốn hỏi, lát nữa đi đường nào về?”

Cả hai đều phải trực ca đêm.

Hỏi như vậy, vừa hay có thể đổi chủ đề.

Ôn Dương giả bộ suy nghĩ một lúc:

“Không còn sớm nữa, lát nữa đưa bà ngoại về nhà trước, sau đó quay về đơn vị.”

“Em muốn quá giang quay về đơn vị không?”

Đây là lần đầu tiên Giản Mộc Tư chủ động mời Ôn Dương quá giang, làm Ôn Dương hơi bất ngờ.

“Được, tội gì không đi ké về tận cửa?”

Giản Mộc Tư mới chỉ thở phào nhẹ nhõm.

Thì ở kia, bà ngoại vừa yên lặng chưa được bao lâu đột nhiên chỉ vào lưng Ôn Dương, hét lên:

“Trường Vinh! Trường Vinh!”

Ôn Dương nghe thấy âm thanh bèn quay đầu lại... nhìn thấy bà ngoại chỉ vào mình gọi “Trường Vinh“.

Ôn Quốc Đông đang tiễn khách phía xa không thể không chú ý tới tiếng hét của mẹ vợ.

Nụ cười của ông đông cứng ngay tại chỗ, lập tức chạy tới.

Bà ngoại nhìn Ôn Dương thành Dương Trường Vinh, nhìn cháu gái thành con gái của bà.

“Lại đây~ Trường Vinh, lại đây~”

Lúc này, Ôn Dương nắm chặt tay, nhớ tới khi còn học cấp ba...

Vào một ngày, khi đang đạp xe về nhà, nàng bắt gặp xe cảnh sát của Ôn Quốc Đông chạy theo phía sau.

Khi đó, Ôn Quốc Đông nói rằng bóng lưng của nàng và mẹ nàng rất giống nhau, nhìn từ xa cứ tưởng đó là mẹ nàng.

Ôn Dương hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy vệt sáng lấp lánh.

Từng bước, từng bước, nàng bước về phía bà, khom lưng ngồi xổm bên cạnh ghế của bà.

Bà ngoại xúc động xoa mái tóc nàng, vuốt ve má nàng: “Đứa nhỏ hư này, đã bao nhiêu ngày chưa gặp mẹ! Từ sáng đến tối chỉ biết bận bắt kẻ xấu, bắt ham đến nỗi quên cả mẹ!”

Giờ phút này, nhìn mặt bà ngoại đầy nếp nhăn, Ôn Dương cuối cùng cũng thả lỏng hàm răng nghiến chặt.

“... Dù bận rộn thế nào con cũng không bao giờ quên mẹ... chúc mẹ sinh nhật vui vẻ...”

Lời vừa dứt, nước mắt liền trào ra.

Ôn Dương cũng không biết mình đang đáp lại người mẹ nào...

Là mẹ ruột của nàng, hay mẹ của Dương Trường Vinh.

Mẹ của Dương Trường Vinh đã không còn Dương Trường Vinh, bà có thể lẫn lộn trí nhớ nhưng vẫn không quên được con.

Vì quá nhớ nhung con gái, bà vẫn có thể nhận nhầm Ôn Dương với Dương Trường Vinh.

Còn con gái của Dương Trường Vinh thì sao?

Đã nhiều năm trôi qua, Ôn Dương không còn nhớ rõ...

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.