Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 108: Chương 108: 20 giờ 20 phút




Khi già đi (1)

......

05:03 sáng, ca tối sắp kết thúc, Trương Lộ Chi và Ôn Dương nhận được một cuộc gọi khẩn cấp từ Trung tâm Chỉ huy.

Một cư dân trong khu chung cư Quang Hoa báo cảnh sát về một người lớn tuổi làm phiền cư dân trong một thời gian dài.

Đó là một ông già 79 tuổi.

Xương cốt cực kỳ khoẻ mạnh, khoẻ đến mức có thể kéo cánh cổng sắt của khu chung cư kêu “đoàng đoàng” mãi.

Hai cảnh sát tuần tra lái xe đến khu chung cư Quang Hoa.

Ngoài trạm bảo vệ cạnh cổng khu chung cư, chú bảo vệ họ Hoàng 63 tuổi đã tranh cãi khá lâu với ông già 79 tuổi.

Cùng là những người đã về hưu, nhưng cuộc sống của hai người họ khác biệt hoàn toàn.

Chú bảo vệ họ Hoàng 63 làm bảo vệ trong khu chung cư để giết thời gian nhàn rỗi sau khi về hưu.

Còn cuộc sống hàng ngày của ông già 79 tuổi...

Điều đầu tiên sau khi thức dậy vào sáng sớm chính là hành hạ cư dân của cả chung cư.

Khu chung cư Quang Hoa chỉ có hai tòa nhà.

Vốn được xây dựng làm ký túc xá cho công nhân nhà máy Dược phẩm số 2 của Bắc Thành cũ, sau này chính phủ lãnh đạo cải tạo đổi mới, cải tạo hai tòa nhà này thành khu chung cư Quang Hoa ngày nay.

Làn đi bộ cạnh cổng phụ khu chung cư Quang Hoa dành cho người đi bộ suốt 24 giờ. Để đảm bảo cho các cư dân có một môi trường sống yên tĩnh về đêm, cửa chính của khu chung cư sẽ đóng cửa đúng giờ theo quy định. Thời gian mở cửa từ 6:00 sáng đến 9:00 tối, những thời gian khác sẽ do chú bảo vệ Hoàng đóng cổng chính, cấm xe cộ lưu thông.

Khi chú bảo vệ họ Hoàng cãi nhau với ông già 79 tuổi, rất nhiều cư dân cũng ra xem khi nghe thấy tiếng.

Không ít cư dân tích tụ đủ loại bất mãn với ông già này, hôm nay cuối cùng cũng có thể trút bỏ hết những cơn tức giận đã kìm nén suốt mấy ngày qua.

Khi vừa đến hiện trường, Trương Lộ Chi còn nghĩ rằng nhóm người này đang bắt nặt một ông già.

Nhưng quan sát kỹ mới nhìn ra điều bất thường... nhóm người đang bao quanh ông già với bộ quần áo chỉnh tề ấy, trừ chú bảo vệ Hoàng ra, hầu như xung quanh toàn là những người nam người nữ mặc đồ ngủ.

Chuyện này...

“Cảnh sát, chính là ông ấy, ông ấy là người phá đám cư dân!”

“Chính là ông ấy! Ngày nào 5 giờ sáng ông ấy cũng đập cửa sắt đùng đùng đùng! Hoàn toàn không cho chúng tôi ngủ!”

“Cháu trai tôi sắp thi cấp ba, ngày nào cũng bị ông già vô duyên này đánh thức, làm đứa nhỏ ngủ không yên!”

Có lẽ do thấy cảnh sát tới, trong mắt ông già ban nãy mới ra oai ngút trời bỗng hiện lên vài phần sợ hãi.

Nhưng chẳng bao lâu, lại bắt đầu chửi đổng vô tội vạ.

“Tôi đi từ trong này ra thì làm sao? Ai bảo mấy người khoá cửa! Mấy người khoá cửa thì tôi gõ cửa!”

“Ông gõ cửa mà như thế à???”

Chú bảo vệ họ Hoàng phàn nàn với đôi mắt ngái ngủ:

“Ông ạ, ông là đang kéo cửa thục mạng! Cảnh sát nhìn xem, hôm nay tôi chụp lại rồi. Khoá chốt hàn phía dưới cửa sắt sắp bị ông ta kéo bung ra kia kìa!”

Ban đầu Trương Lộ Chi không tin lắm, chỉ cảm thấy chú bảo vệ đang chuyện bé xé ra to...

Một ông lão gần 80 tuổi kéo cửa có thể gây ra tiếng động lớn như vậy sao?

Nhưng trăm nghe không bằng một thấy.

Khi xem xong video trong điện thoại, cậu bị sốc đến mức phải đi tìm Ôn Dương...

Ôi mẹ ơi!

Ông lão này mạnh dữ!

Lời miêu tả của chú bảo vệ không hề cường điệu chút nào. Hai cánh cổng sắt khóa trái biến thành những cành liễu mảnh mai “đung đưa trước gió” trong tay ông già.

Cổng sắt đã bị khóa?

Có thể trở nên như vậy sao?

Có lẽ ông ấy từng là một nhà vô địch võ thuật khi còn trẻ.

Đến tận bây giờ khi đã già, chắc chắn vẫn không quên chăm chỉ tăng cường sức mạnh.

Trương Lộ Chi mắt chữ A miệng chữ O, cầu cứu ý kiến từ Ôn Dương với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Trong video, âm thanh ông lão kéo cửa rền vang như sấm trong khu chung cư lúc 5 giờ sáng.

Xem ra, cư dân đúng là thật hết cách mới phải gọi 110.

Ôn Dương yêu cầu Trương Lộ Chi dẫn ông lão gần 80 tuổi đứng cạnh bức tường, còn nàng hỏi người dân và chú bảo vệ Hoàng về sự tình ở đây.

Tại sao ngày nào ông già này cũng đến kéo cửa vào lúc 5 giờ sáng?

Sau khi nghe người dân nháo nhào giải thích, Ôn Dương cuối cùng đã hiểu nguyên nhân của sự việc.

Sáng nào ông lão cũng phiền mọi người là vì muốn tiện đường đi qua đây.

Người đàn ông 79 tuổi không sống ở khu chung cư Quang Hoa, cũng không hề liên quan gì đến nơi này.

Ông sống ở tiểu khu bên cạnh, mà những người trong tiểu khu bên cạnh nếu muốn đi đến đường Nam Hoa thì con đường nhanh nhất chính là đi tắt qua khu chung cư này.

Ông già đã quen đến ăn bữa sáng tại một cửa hàng trên đường Nam Hoa mỗi ngày.

Người già ấy mà, ai cũng thường dậy rất sớm, hầu như đều dậy lúc hơn 4 giờ sáng mỗi ngày.

Mà cửa hàng ăn sáng ấy...

Nếu đi sớm, vẫn có thể kịp giờ lấy sữa đậu nành miễn phí hàng ngày.

Vì bát sữa đậu nành miễn phí này, ông già liền đến kéo cổng khu chung cư trước mặt.

Mặc dù đi đoạn đường xa hơn một chút từ nhà riêng đến quán ăn sáng chẳng qua vẫn chưa đến mười phút, nhưng ông ta chỉ đơn giản là không thích.

Có đường tắt mà, tội gì không đi?

Vừa không muốn đi đường xa, vừa muốn đến kịp lấy sữa đậu nành... thế là hành động kéo, đập, gõ cửa sắt của ông lão đã trở thành chuyện thường như cơm bữa.

Hai ngày đầu, chú bảo vệ họ Hoàng bị ông lão làm phiền đến mức phải mở cửa trái lệnh dù không thoải mái gì cho cam... nhưng lúc ấy là khi chú bảo vệ tưởng rằng có lẽ ông già đang vội chuyện gì đó.

Mở cửa vài lần cũng được, không so đo nhiều làm gì.

Ai ngờ, sau đó ông lão gần 80 tuổi này ngày nào cũng tới đập cửa.

Lần nào cũng khoảng 5 giờ sáng, lần nào cũng làm ồn khiến cư dân trong khu chung cư đột ngột thức giấc.

Những ngày qua, những cư dân bất mãn đã ra mặt cãi nhau với ông già.

Bản thân chú bảo vệ họ Hoàng đã nhiều lần nói chuyện với ông già, nhưng đều bị ông già này làm ngơ, hôm sau vẫn tiếp tục quấy rầy mọi người.

“Lúc trước từng thấy trên mạng có người nói, người xấu cũng sẽ già đi. Lúc đó tôi nghĩ những người như vậy cách xa mình lắm, nhưng bây giờ coi như đã gặp phải họ. Ông già này quá ích kỷ, chỉ vì lợi ích riêng mà suốt ngày làm ồn, không coi giấc ngủ của chúng tôi ra gì. Cảnh sát, các anh các chị xem thế nào giúp chúng tôi.”

Hmmm...

Chuyện này cũng có chút khó xử.

Đã 79 tuổi, do dù phạm tội cũng không tiện tạm giam hay bỏ tù...

“Thưa ông, ông đi cùng chúng tôi một chuyến được không?”

“Một chuyến? Đi đâu?”

Ông lão vừa rồi còn ngang ngược bỗng bị lời nói của Ôn Dương làm cho giật mình.

Đi một chuyến của cảnh sát, còn có thể đi đâu?

Đi một chuyến, “đi một chuyến” của cảnh sát còn có thể là đi đâu?

“Tôi nói cho mấy người biết, tôi 79 tuổi rồi! Tôi cầm chứng minh thư ra đây, tôi hiểu luật, các người không thể đưa tôi đi!”

Không rõ ông già này xem qua các luật và quy định có liên quan ở đâu... vừa mở miệng ra đã tự vạch trần bản thân. Đã hiểu luật lại còn cố tình vi phạm, biết mình được ưu ái do có tuổi nên càng cố làm xằng làm bậy.

Nếu ban đầu Ôn Dương còn có chút kiên nhẫn, nói “đi một chuyến” chỉ để doạ ông già ngang ngược, thì sau khi nghe xong lời phản bác của ông già... Ôn Dương đột nhiên hạ quyết tâm “đi một chuyến” thật.

Nàng phải đổi địa điểm đàm phán thành Cục Công an mới có thể kìm xuống tính khí kiêu ngạo của ông già.

“Không biết luật ông đang nói đến là luật nào? Cảnh sát chúng tôi còn không biết luật của chúng tôi sao?”

Ai cũng có thể nhìn ra “nụ cười ẩn chứa thanh đao” của viên cảnh sát này.

“Ông lợi hại như vậy, hẳn phải đã thuộc nằm lòng tất cả các luật của nước ta nhỉ? Nếu chưa, thì xin mời đi cùng chúng tôi một chuyến. Ông ngày nào cũng làm phiền người dân, cả khu chung cư này ai cũng bức xúc vì ông. Đã nhiều lần thương lượng với ông mà ông vẫn cố tình làm. Thưa ông, tôi không biết ông thấy luật người già sẽ không bị cảnh sát bắt ở đâu, nhưng hiện giờ tôi có thể nói rõ với ông rằng luật pháp chỉ khoan dung với những người già biết ăn năn hối cải, còn những người già không biết hối lỗi là gì, vẫn phải cùng chúng tôi vào văn phòng uống trà như thường.”

Ôn Dương quay người đi ra hiệu với Trương Lộ Chi:

“Còng tay đâu?”

Khi Trương Lộ Chi tìm kiếm chiếc còng tay phía sau lưng, đôi mắt của ông lão trố lên vì sốc.

“Cảnh sát, tôi sai rồi, tôi không dám tái phạm nữa!”

Sao lời kiểm điểm này nghe trẻ con vậy?

Như lời của một đứa trẻ ngây thơ non nớt.

Mắc lỗi, sợ bị bố mẹ phạt, ngay lập tức ngoan ngoãn nhận lỗi.

Ôn Dương lấy chiếc còng được Trương Lộ Chi đưa cho, thực ra sau lưng nàng cũng có một đôi còng, nàng chỉ cố ý nói vậy cho ông già nghe thấy.

“Là ông nói đấy nhé, thưa ông, tôi có máy ghi âm và camera làm chứng. Những lời ông nói, chuyện ông làm đều được ghi lại hết. Nếu còn có lần sau, chúng tôi sẽ đưa ông đến uống trà thật đấy.”

“Một bát đậu nành, ông xem ông dậy sớm như vậy làm sao mà hết phần được? Từ nhà ông đi đường bình thường cũng chỉ hơn mấy phút nữa thôi, có nhất thiết phải rẽ vào đây làm phiền mọi người không?”

Người xấu cũng có thể già đi, người già cũng có thể trở nên xấu xa.

Trên đường về đơn vị, Ôn Dương kiểm tra lý lịch của ông ta.

Không có bất cứ tiền án nào, hộ trắng*.

*Hộ trắng: Là hộ chưa có bất cứ giao dịch hay báo cáo tín dụng nào.

Không có tiền án, nhưng ông ta lại thích cầm chứng minh nhân dân ra ngoài làm những việc ích kỷ chẳng khác nào “kiếm chuyện gây sự“.

Hai viên cảnh sát đều thở dài không thôi.

Ôn Dương cũng không biết những lời “đe doạ” của mình sẽ có tác dụng trong bao lâu.

Nàng mong sau lần gặp rắc rối này sẽ khiến ông già ăn năn triệt để.

Cơ thể có thể già đi, nhưng lòng người thì chưa chắc.

......

Giải quyết xong phong ba phiền phức này, khi hai viên sĩ quan trở lại Cục đã là giờ ăn cao điểm buổi sáng.

“Đại ca, đi ăn không?”

Ôn Dương xua tay.

Hôm qua nàng vừa đón sinh nhật 90 tuổi của bà ngoại, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải tiếp tục trực ca tối... đầu tắt mặt tối, chỉ muốn về nhà nằm liệt giường.

Trương Lộ Chi và người mệt lử toàn thân lần lượt bước ra khỏi Cục Công an, chưa đi được vài bước đã thấy Giản Mộc Tư đang đứng đợi giữa khu vực Cục Công an và căn tin.

Trương Lộ Chi rất chắc chắn, cậu vừa nhìn thấy bác sĩ Giản đang cười!

Ôn Dương tiến lên chào Giản Mộc Tư bằng tất cả tinh thần còn sót lại.

“Trần Phi đã giữ chỗ cho mọi người, vào ăn đi.”

Sĩ quan Ôn một phút trước vừa từ chối ăn trong căn tin, bỗng ngoan ngoãn đi vào căn tin cùng Giản Mộc Tư.

Bữa sáng hôm nay đặc biệt phong phú, Trương Lộ Chi vừa tới gần bàn ăn liền lùi lại vài bước.

“Cái kia? Cái kia? Cái kia? Căn tin của chúng ta đổi chủ sao?”

Nhìn kỹ tên logo được in trên tô giấy dùng 1 lần...

Quán mỳ thịt bò Lưu Ký?

không thể nào???

Ông chủ của Lưu Ký cần đến căn tin của đơn vị chúng ta kiếm thêm thu nhập sao?

“Cái này là chị tôi mua.”

Trần Phi giải thích cho Trương Lộ Chi:

“Khi chúng tôi tan làm, chị tôi đã đặt đồ ăn mang về của bên Lưu Ký. Còn có bánh trôi và bánh ngàn lớp, cũng là của Lưu Ký.”

“Còn có bánh trôi ủ rượu nữa.”

Lưu Dịch chỉ vào vài bát bánh trôi đặt giữa bàn.

“Quán Lưu Ký cũng cho gọi đồ ăn mang về sao? Sao tôi không biết nhỉ?”

Trương Lộ Chi vô cùng bất ngờ, cậu chưa bao giờ nghe nói quán mì thịt bò Lưu Ký có dịch vụ gọi ship đồ, vì chỉ riêng phục vụ trong quán đã bận tối tăm mặt mày.

Trương Lộ Chi đâu có biết, thời nay những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải vấn đề.

Cách đây chưa lâu, Giản Mộc Tư gọi shipper hoả tốc tới quán Lưu Ký lấy đồ ăn sáng mang đến đây.

Có một bát mì thịt bò hầm cho thêm rau mùi, hành lá và giấm... Giản Mộc Tư kiểm tra kỹ dòng chữ chú thích nhỏ in trên bao bì, sau đó đặt trước mặt Ôn Dương...

Còn có, bát bánh trôi ủ rượi được chú thích dòng chữ “bánh trôi nhỏ“.

Cách đây từ rất lâu, người họ Ôn nào đó khi dạy cách làm bánh trôi đã từng nói... nàng thích ăn những viên bánh trôi đặc ruột hơn là có nhân.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.