Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 109: Chương 109: 20 giờ 22 phút




Khi già đi (2)

......

Trong hai ngày nghỉ liên tiếp từ tháng trước, Ôn Dương có nói lần sau sẽ đưa Giản Mộc Tư đi chơi những trò chơi rất thú vị.

Trò thú vị ở đây, chính là môn bắn cung yêu thích của sĩ quan Ôn.

Trình độ bách phát bách trúng của sĩ quan Ôn không chỉ được phản ánh trong kỹ năng bắn súng cần thiết cho công việc, mà còn được thể hiện trong kỹ năng bắn cung.

Nhưng chỉ khi đến dịp nghỉ phép của tháng này, Ôn Dương đang tìm chỗ bắn cung trên mạng thì chợt nhớ ra một chuyện...

Ngày nghỉ phép ngày mai?

Hình như từ tháng trước nàng đã hứa sẽ dành thời gian cho bà nội vào ngày này.

Nàng đã hứa với bà sẽ đưa bà đi xem phim 3D, ăn bò bít tết.

Ôn Dương mím môi, nhất thời không biết phải làm sao.

Suy đi tính lại, nàng không thể từ chối bà nội.

Nhưng còn phía Giản Mộc Tư... đương nhiên nàng cũng muốn cùng Giản Mộc Tư trải qua kỳ nghỉ.

Kiều Mộ Quân lại đến ăn chực bữa ăn cuối cùng trong căn tin trước kỳ nghỉ lễ kéo dài.

Không biết Cố Ngôn Minh có thay đổi tính tình hay không, mấy ngày nay anh đều xuất hiện tại căn tin, không có ý định trốn tránh bất kỳ ai.

Ôn Dương liếc nhìn Kiều Mộ Quân, rồi lại nhìn Giản Mộc Tư.

Nhìn Giản Mộc Tư, rồi lại nhìn Kiều Mộ Quân.

Không tính những ông tướng “ăn có nhai, nói không có nghĩ”, còn lại người bạn họ Kiều này là một người rất hay tám chuyện.

Để ngăn người họ Kiều biết thêm về những bí mật nhỏ không thể nói ra của mình, Ôn Dương kiên nhẫn chờ người ta rời đi.

Tuy nhiên, hôm nay người họ Kiều cứng đầu cứ như ăn phải quả cân.

Bữa ăn đã kết thúc, Cố Ngôn Minh cũng đã rời đi, nhưng cô vẫn chưa có ý định rời bàn.

“Hôm nay bà không đi làm à?”

Ôn Dương gõ lên khay cơm của Kiều Mộ Quân, trong mắt ẩn giấu sự nôn nóng hiếm thấy.

Nếu Kiều Mộ Quân không đi, Giản Mộc Tư đi mất thì sao?

Kiều Mộ Quân cong mày cười với Ôn Dương, cười thật ngây thơ vô tội: “Người ta nhớ bà mà, Cừu Cừu.”

“Này cô Kiều, hôm qua chúng ta mới gặp nhau, đừng giả bộ hôm qua bà không ăn cơm ở đây.”

Con ngươi Ôn Dương đảo một vòng tròn trĩnh.

Ăn chực cũng thôi đi, lại còn làm chậm trễ buổi... “tụ tập” của tôi...

Đúng, tụ tập, làm chậm trễ lời mời Giản Mộc Tư tụ tập cùng tôi.

“Bà bà bà... chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ khóc sao?”

Kiều Mộ Quân làm bộ lau đi những giọt lệ vô hình ở khóe mắt.

Giản Mộc Tư vừa đem khay cơm đi rồi, Kiều Mộ Quân cũng có gan nhìn chằm chằm vào bóng lưng người ta và nháy mắt với Ôn Dương.

“Cừu Cừu.”

Kiều Mộ Quân hớn hở ghé vào bên tai Ôn Dương:

“Bà đang tính chuyện xấu nào đó trong kỳ nghỉ phải không?”

Ôn Dương đẩy cái đầu Kiều Mộ Quân ra, ghét bỏ chùi chùi cái tai của chính mình.

“Đừng áp đặt chuyện bà muốn làm với Cố Ngôn Minh lên tôi! Tôi rất trong sáng, cảm ơn!”

Ôn Dương vừa dứt lời, Kiều Mộ Quân liền phá lên cười:

“Thừa nhận muốn hẹn hò với bác sĩ Giản chứ gì? Hahahaha~ Tôi có nói bà muốn làm chuyện xấu nào đâu, đây là bà tự vạch áo cho người xem lưng đó chứ, không có liên quan tới tôi.”

Ôn Dương cắn môi, lườm cô bạn mình.

Trong mắt toàn là sát khí.

“Kiều, Mộ, Quân. Tôi cảnh cáo bà, nếu trong vòng một phút nữa bà không biến đi cho khuất mắt mắt tôi, tôi lập tức cho bà thiếu ăn thiếu mặc, không bao giờ được vào Cục Công an và căn tin nữa.”

Người họ Kiều xua tay.

“Thôi được rồi, bé yêu, tôi sẽ dọn đường cho bà, để bà mới bác sĩ Giản đi chơi.”

Vừa dứt lời đã “dọn đường” ngay, không cho Ôn Dương cơ hội túm lấy cô mắng thêm một tràng.

......

10 giờ sáng hôm sau, hiếm lắm sĩ quan Ôn mới có dịp ngủ nướng, vậy mà bị ông nội gọi điện đến.

Hẹn đi chơi với bà, nhận được cuộc gọi từ ông.

Nàng sĩ quan Ôn ngái ngủ nhấn nút trả lời.

Hóa ra ông nội mới sáng thức dậy đã đặc biệt gọi điện cho cháu gái để báo cáo về hành trình sau khi rời giường của vợ mình.

6 giờ sáng bắt đầu tắm gội, sau đó còn đắp mặt nạ do con dâu đem qua...

Tóm lại, chính là đã sẵn sàng cho buổi “hẹn hò” trưa nay.

Nghe đến đây, lòng Ôn Dương chợt nhói.

Đương nhiên nàng biết bà nội điệu đà như vậy là vì ai.

Động lực để một người bà 80 tuổi dậy sớm chuẩn bị tươm tất không vì gì khác ngoài cuộc “hẹn hò” với cháu gái.

Ôn Dương lắp bắp nói không ra hơi:

“... Ông nội, ông thực sự không muốn đi cùng à?”

“Ăn bò bít tết đi xem phim có gì thú vị? Ông hẹn với bác đi câu tôm hùm đất, thế mới gọi là thú vị! Tối nay về nhà ông đi, đảm bảo có tôm hùm đất cho cháu ăn!”

Ôn Dương cười, nói:

“Được ạ, vậy cháu chờ ông và bác trai chiến thắng trở về.”

“À, đúng rồi, ông. Tối nay có lẽ hôm nay cháu sẽ mời một người bạn về nhà ăn tối.”

“Được, Cừu Cừu, vậy ông sẽ đánh thắng nhiều giặc hơn, huỷ diệt tất cả tôm hùm đất!”

......

Hôm qua trong căn tin, Giản Mộc Tư đã vui vẻ đồng ý với sự thay đổi kế hoạch từ bắn cung sang xem phim 3D và ăn bò bít tết.

Vì hôm nay đi đón bà nội, Ôn Dương phải lái xe.

Sau khi thức dậy, Ôn Dương gọi điện thoại cho Giản Mộc Tư, nhắc kỹ đối phương hôm nay không cần lái xe.

Nếu Giản Mộc Tư không lái xe, tối nay nàng sẽ có cơ hội đưa ai đó về nhà.

Đúng như ông nội nói... Khi Ôn Dương đón bà nội, có thể thấy rất rõ bà đã rất dày công ăn bận.

Mấy năm nay bà nội chỉ quen mặc quần dài, hôm nay bà nổi hứng mặc váy liền thân, màu sắc vô cùng “mùa hè“.

Bà nội rất tự giác ngồi ở ghế sau, Ôn Dương có cản cũng không cản nổi.

Phải biết rằng, khi Ôn Dương lái xe, bà nội lúc nào cũng tranh giành vị trí ngồi ghế phụ với những người khác. Không ai có thể tước đoạt vị trí này trong xe cháu ngoan của bà... nhưng hôm nay thật bất thường.

“Bà nội, cháu đã nói với bà rồi, thật sự không phải bạn trai cháu, chỉ là bạn tốt của cháu thôi, là con gái.”

Ôn Dương cứ tưởng bà nội sẽ bỏ cuộc từ đây, ai ngờ bà nhìn thẳng vào nàng qua gương chiếu hậu, lập tức thốt ra một câu kinh thiên động địa.

“Con gái thì sao? Cũng có thể là bạn gái mà~”

Ôn Dương thiếu chút nữa đạp phanh gấp.

Bình chân như vại khi đối mặt với tội phạm là vậy, nhưng lúc này sĩ quan Ôn hoàn toàn bị sốc.

Ai có thể ngờ bà nội lại “hiện đại” đến vậy?

“Hồi nhập đội thời Cách mạng Văn hoá, trong đội bà có hai cô gái, một cô bác sĩ, một cô y tá, xinh đẹp lắm. Bà thấy mấy người đàn ông ở đó ai cũng không sánh bằng, hai bọn họ đến với nhau là vừa đẹp.”

“Hahaha~”

Ôn Dương phá lên cười, hoá ra là như vậy:

“Bà thì sao hả bà? Không phải bà gả cho ông rồi sao.”

“Do may mắn đó! May mà không gặp được một cô gái tốt, nhưng lại gặp được một người đàn ông tốt và kiên cường theo đuổi bà. Bà nghĩ như thế cũng được, thế là gả cho ông thôi.”

Bà nội làm bộ thần bí, ghé sát vào ghế lái: “Nói nhỏ cho cháu biết, hồi đó có nhiều người tốt với bà lắm, lúc đó do bà ưng ngoại hình của ông cháu thôi~ đương nhiên còn vì ông ấy là sư đoàn trưởng ~”

“Haha~”

Bằng không, làm sao nhiều lúc Ôn Dương có thể tin vào câu nói “người tốt sẽ nhận được điều tốt” được chứ?

Bà của nàng thật đỉnh.

Một người bà đáng yêu như vậy, hai năm nữa sẽ đón sinh nhật 90 tuổi.

Tai thính mắt tinh, đầu óc minh mẫn, biết đắp mặt nạ, biết phấn son, áo quần là lượt, lại còn rất dễ thương.

Bà nội đến trung tâm mua sắm, lon ton khoác tay cháu gái, khuôn mặt không thể che giấu vẻ tự hào, mỗi khi đi cùng Ôn Dương, bà nội đều không có chút ý tứ kiềm chế bản thân.

Hôm qua bà hỏi cháu ngoan, hôm nay bạn tốt của cháu làm nghề gì.

Nghe kể Giản Mộc Tư là một bác sĩ, bà nội ngay lập tức thích Giản Mộc Tư dù chưa gặp bao giờ.

Cả đời này, bà nội thích nhất ba loại người:. Nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.