Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 111: Chương 111: 20 giờ 24 phút




Tôi cũng là một người nhiệt tình

......

Trên đời này không hề tồn tại người lúc nào cũng thong thả không vội, không thể nào có.

Nếu có, chẳng qua chỉ là họ thể hiện ra như vậy, chẳng qua chỉ là họ đã quen với việc ẩn giấu cảm xúc của bản thân.

Tuỳ mức độ chịu đựng của mỗi người mà họ thể hiện ra mức độ bình tĩnh khác nhau.

Một số người dễ dàng bị lộ tẩy, một số khác khó mà bị phát hiện, khiến người ta lầm tưởng đó là bản tính ung dung thực sự.

Hai chữ “thong thả” này, bất luận từ khi được tạo ra thở đầu hay thậm chí sau bao năm tháng trôi qua, cũng chỉ là một kỳ vọng của con người.

Kỳ vọng về phong cách ứng xử của chính mình, chỉ tồn tại trong kỳ vọng mà thôi.

......

Nửa giờ trôi qua, Ôn Dương ở bãi đậu xe dưới hầm không hề thong thả.

Đằng kia, Giản Mộc Tư trong khu mua sắm cũng không thong thả.

Khi gặp lại Giản Mộc Tư, nếu Ôn Dương không phát hiện dấu vết của những giọt mồ hôi tiết ra trên trán, có lẽ trong lòng nàng sẽ cảm thấy, Giản Mộc Tư quả là một người thật siêu.

Quả là một người điềm tĩnh.

Nhưng khi bạn thích một ai đó, không chỉ đôi mắt sẽ hoá thành cửa sổ, đến cả trái tim cũng mở ra cánh cửa hướng ra ngoài phòng.

Bạn luôn có thể dùng trái tim phát hiện ra những điều ẩn sau những chi tiết lặt vặt, luôn có thể cảm nhận những phần mà bản thân khao khát muốn tìm hiểu.

Ôn Dương mím môi, không nói nhiều lời.

“Đi thôi.”

Nàng xách hai túi quà trên tay, bước tới trước cửa ghế phụ và mở cửa cho Giản Mộc Tư.

Ôn Dương vô tình thoáng thấy Giản Mộc Tư điềm nhiên lau mồ hôi trên trán, trong lòng vẫn không khỏi đau xót.

Con người đúng là những sinh vật kỳ lạ.

Nếu chuyện này xảy ra trong khoảng thời gian rất lâu về trước, nếu quay về hồi nàng còn nghĩ mình và Giản Mộc Tư chỉ là bạn bình thường, là bạn tốt, là hai người bạn rất tốt, liệu nàng có cười thầm không?

Có lẽ nàng sẽ nói toạc ra biểu hiện của Giản Mộc Tư, có lẽ nàng sẽ trực tiếp chỉ ra sự lo lắng trong lòng đối phương.

Trong chốc lát, trái tim Ôn Dương mềm nhũn.

Hóa ra, nàng không phải người duy nhất nôn nóng...

Từ hành động chu đáo lịch thiệp này, nàng cảm nhận được sự quan tâm của Giản Mộc Tư.

Nếu là người qua loa không để ý, làm sao có thể có cách đối xử như vậy?

Nhìn thấy Giản Mộc Tư lên xe, bà nội lập tức cười, nói: “Tiểu Mộc à, cháu vừa rời đi đã khiến cháu của bà lo sốt vó. Xuống xe từ lâu rồi, cứ không ngừng đi lòng vòng bên cửa, lòng vòng đến nỗi bà hoa mắt chóng mặt. Bà bảo nó gọi điện thoại, nó không gọi, nói là không muốn thúc giục cháu.”

Nghe vậy, Giản Mộc Tư liếc nhìn Ôn Dương, lần này người ngại ngùng là Ôn Dương.

Người ngồi ở ghế lái hướng ánh mắt sang chỗ khác, giả vờ bình tĩnh:

“Đi thôi.”

......

Người lớn nhất gia đình nhà Ôn đẫn hai người con trai cùng ra ngoài từ sáng.

Khi quay lại, quả là một “vụ mùa bội thu” đúng như tiên đoán của ông nội.

Ba người đàn ông vất vả suốt nửa ngày mang về hai thùng tôm hùm đất.

Ông nội vui mừng, nụ cười trên khuôn mặt không thể hạ xuống.

Nhìn thấy xe của Ôn Dương tiến vào sân, ông chạy nhanh ra đón:

“Cừu Cừu ơi, mình ơi, mau lại đây xem xem, hôm nay tôi bội thu!”

Rõ ràng là thu hoạch của ba người, nhưng hai đứa con trai lại không được xướng tên.

Cửa ghế lái phụ và cửa ghế sau cùng lúc mở ra, ông nội đi đến cửa ghế phụ đón vợ mình theo thói quen, nhưng người xuống xe đã khiến ông bất ngờ.

“Đây... đây là?

“Ông Ôn, cháu chàu ông.”

Bà nội bước xuống từ ghế sau, giải thích:

“Đây là bạn tốt của Cừu Cừu, tôi dẫn về nhà chơi.”

“Ồ~ ồ~ hoan nghênh, hoan nghênh. Thật tình cờ hôm nay ông câu được rất nhiều tôm hùm đất, hôm nay các con các cháu được dịp thưởng thức tay nghề của bà nội.”

Ông nội vội vàng đi tới nắm tay bà nội, hai người dắt nhau đi một trước một sau chỉ cách nửa bước, cùng tiến vào nhà.

Bóng lưng đồng điệu, động tác thân mật, nhiều năm trôi qua vẫn không đổi thay.

Ôn Dương lấy món quà mà Giản Mộc Tư mua từ trong cốp xe ra.

Sau khi nghĩ kỹ, Ôn Dương thấy vẫn nên tự mình xách thì hơn.

Vào cửa, Ôn Dương giúp Giản Mộc Tư giới thiệu cho mọi người những thứ trong tay mình:

“Ông, bà, đây là quà của Giản Mộc Mộc tặng ông bà, ông bà lại đây nhìn xem?”

Một bộ ấm trà tặng cho ông.

Một chiếc khăn lụa tặng cho bà.

Đắt rẻ không quan trọng, quan trọng là đã thể hiện được tâm ý.

Bà nội quàng chiếc khăn được Giản Mộc Tư tặng ngay tại chỗ, soi một vòng trước tấm gương trong phòng khách.

Ông nội thì hồ hởi mang bộ ấm chén vào phòng làm việc.

Bà nội nắm tay Giản Mộc Tư, nói với Ôn Dương:

“Kệ ông ấy, chắc chắn ông ấy vào phòng làm việc nghiên cứu bộ ấm chén đấy.”

Hầu như bữa tối nào trong nhà cũng do bác cả nấu nướng, bà nội chỉ động tay vào khâu cuối cùng vì đã có tuổi.

Do không có việc gì cần làm, bà nội ngồi trong phòng khách, xem TV cùng Giản Mộc Tư và Ôn Dương.

Vừa xem phim, vừa liên tục gọi bác mang một ít thức ăn lên.

Không lâu sau, đủ loại trái cây và đồ ăn vặt xuất hiện kín bàn tiếp khách.

Chờ một lúc, mãi vẫn không thấy Giản Mộc Tư ăn gì, bà nội liền ra tay.

Bóc vỏ chuối đưa đến bên tay Giản Mộc Tư.

Cầm chùm nho nhét vào tay Giản Mộc Tư.

Ôm quả dừa đã được cắm sẵn ống hút để trước mặt Giản Mộc Tư.

Đối với các loại hạt cứng như hạt sung và hạt hồ đào, bà nội đặc biệt tách vỏ, đặt trước mặt Giản Mộc Tư.

Giản Mộc Tư vốn không thể từ chối những người nhiệt tình, huống hồ đây còn là một bà già nhiệt tình, cô chỉ có thể nhận hết mọi thứ.

Nhưng nhận hết mọi thứ đồng nghĩa với việc không thể đặt trở lại.

Nếu đặt trở lại dưới ánh nhìn của người khác, chẳng phải như vậy sẽ rất làm mất thể diện của họ sao.

Cô biết điều đó, nhưng cô không biết nên biểu đạt thế nào.

Giản Mộc Tư không muốn bị hiểu lầm rằng mình không thích.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Giản Mộc Tư lộ ra biểu cảm bối rối hiếm thấy.

“Bà thiên vị thế. Sao bà chỉ lo cho người ta? Của cháu thì sao? Của cháu thì sao? Thôi cháu mặc kệ, những thứ này đều là của cháu.”

Ôn Dương thuận tay cướp lấy đống trái cây và đồ ăn vặt đã làm khó Giản Mộc Tư... sau đó đặt từng cái một xuống trước mặt nàng.

“Bà đừng dúi đồ cho Giản Mộc Mộc nữa. Cháu mới là cháu ngoan của bà, bà đừng thiên vị người ta trước mặt cháu nhé~”

Ôn Dương bĩu môi, giả bộ tức giận.

Vẻ mặt đó quả thực rất giống biểu cảm bủn xỉn mà bà đã quen thuộc nhiều năm.

Bà nội không còn ý định lấy thêm hoa quả nữa, khoác tay Ôn Dương mà nói:

“Được rồi, được rồi, bà thương cháu nhất, điều này cháu còn không biết sao? Chẳng qua hôm nay Tiểu Mộc là khách, mới đến nhà chúng ta lần đầu tiên.”

“Chị ấy không phải khách.”

Ôn Dương lập tức phản bác:

“Chị ấy là... bạn rất tốt của cháu... là người có thể vào nhà chúng ta, không cần coi chị ấy là khách.”

Những đồ ăn đã bị bóc ra đều không nên lãng phí... cũng không thể giở trò trước mặt bà.

Ôn Dương chỉ có thể giả vờ như đã thành công tranh giành đồ ăn, bắt đầu giải quyết đống đồ ăn trên bàn.

Nàng không hề thích các loại hạt, nhưng lúc này chỉ có thể nhai rồm rộp trong miệng.

Bà nội dựa vào lưng ghế sofa bọc da, không để ý đến cháu gái mình... mà chỉ chú ý đến Giản Mộc Tư.

Chẳng qua, chỉ là nhìn lén thôi mà.

Có một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt Giản Mộc Tư, bà nội cũng mỉm cười theo.

Sau đó nhìn thấy Giản Mộc Tư chủ động cầm quả chuối lên, quyết định chia sẻ gánh nặng cho Ôn Dương, đôi mắt bà nội sáng lên lấp lánh, chớp mắt cười thật tươi.

Tự mình vui vẻ xong, bà nội đứng lên, phủi phủi ống tay áo: “Đi thôi, đã đến lúc vào bếp trổ tài.”

Cuối cùng cũng được cứu mạng, Ôn Dương lập tức đứng dậy, chậm rãi đẩy bà nội vào bếp.

“Nhanh nhanh bà ơi, cháu chỉ đợi bà trổ tài thôi.”

Có chắc là đang đợi bà trổ tài không?

Nhưng nếu không dụ người bà này đi, có lẽ nàng sẽ phải ăn thêm vài món đồ mà nàng không thích.

......

Trong bữa trưa, Ôn Dương đã lén gọi điện dặn dò bác cố gắng mua một ít thịt trắng về.

Thịt gà, thịt cá, gì cũng được.

Bác cả còn tưởng gần đây Ôn Dương kiêng ăn thịt đỏ, ra ngoài mua một đống thịt trắng, bày lên bàn những 12 món...

Bác trai và chú còn phải dự tiệc vào buổi tối, không thể ở nhà ăn cùng gia đình.

12 món, chỉ dành cho ông nội, bà nội, Ôn Dương, Giản Mộc Tư và bác cả.

Ở trong chính ngôi nhà của mình, Ôn Dương không thể tự nhiên hơn, cho nên ông bà cũng không để mắt đến nàng.

Là chủ nhà, họ phải cưng chiều vị khách xinh đẹp mới đến.

Hai ông bà và bác cả cùng gắp thức ăn cho Giản Mộc Tư, không lâu sau, hai chiếc đĩa bên tay Giản Mộc Tư đã đầy ắp đồ ăn.

“Tiểu Mộc, ăn cái này đi.”

“Đây, thử cái này.”

“Nào, nào, thử cái này đi.”

Ôn Dương không hé môi nửa lời, nàng không thể chống lại sự nhiệt tình của ba người lớn này được.

Cùng lắm chỉ có thể dùng cách làm ngốc nghếch...

Chính là ăn giúp.

Đợi khi tốc độ ăn của Giản Mộc Tư có xu hướng chậm lại, Ôn Dương bắt đầu động đũa.

Bản thân Ôn Dương cũng là người không thể từ chối sự nhiệt tình. Vì không muốn làm mất lòng ba người lớn, nàng chỉ đành vươn đũa ra gắp đống thức ăn trên đĩa của Giản Mộc Tư.

Khi bị bác cả hỏi, nàng còn không chút xấu hổ mà nói:

“Cháu cảm thấy đồ ăn trên đĩa này ngon hơn.”

Sĩ quan Ôn đưa ra rất nhiều lý do kỳ lạ, cuối cùng lấy đi chiếc đĩa của Giản Mộc Tư, đẩy chiếc đĩa trống không của mình sang một bên.

“Đồ ăn trên đĩa này thực sự ngon hơn.”

Tối đó, sĩ quan Ôn no căng.

Điện thoại đang sạc, nàng đành phải xin ông nội 50 tệ.

Lấy cớ muốn ra ngoài đi tản bộ cho dễ tiêu hoá, thế mà bị Giản Mộc Tư bắt thóp.

Giản Mộc Tư liếc nhìn Ôn Dương, không rõ cảm xúc trong mắt cô là gì.

Giản Mộc Tư rửa bát cùng bác cả trong bếp, nhưng vẫn luôn để ý đến người trong phòng khách.

Thực ra, bất kể là sự nhiệt tình vào buổi chiều hay sự nhiệt tình gặp phải trong bữa tối, Giản Mộc Tư đều có thể tự mình giải quyết... Nhưng Ôn Dương đã không cho cô ấy cơ hội.

Cả hai lần, Ôn Dương đều lấy muôn vàn những lý do lạ lùng để ngăn bàn tay muốn tự giải quyết của cô lại.

Cả hai lần, nàng đều có mặt khi cô cần nhất, đều nhanh chóng giải quyết hết những vấn đề nan giải.

Giản Mộc Tư nắm lấy tay Ôn Dương, giống như những lần Ôn Dương nắm tay cô từ trước đến nay.

“Để chị đi mua.”

Hãy để cô ấy, một bác sĩ biết cách đọc thành phần và chọn nhà thuốc đi mua thuốc tiêu hoá thì hơn.

Những lúc này, cô cũng có thể nhiệt tình một lần vì Ôn Dương.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.