Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 112: Chương 112: 20 giờ 58 phút




Tôi là một người cẩn thận

......

Ôn Dương đi theo Giản Mộc Tư ra ngoài mua thuốc tiêu hoá, cảm nhận được sự nghiêm túc của bác sĩ Giản khi chọn thuốc, trong lòng vô cớ nổi lên vô số bong bóng nhỏ lấp lánh nắng rọi.

Giản Mộc Tư ngại làm phiền gia đình nhà Ôn quá lâu.

Mua thuốc xong, giám sát Ôn Dương uống thuốc xong, Giản Mộc Tư lên xe taxi trước tầm mắt của sĩ quan Ôn.

Ban đầu sĩ quan Ôn ủ mưu muốn chở Giản Mộc Tư về nhà...

“Ôn Dương, về nhà đi.”

“Em đưa chị về.”

Giản Mộc Tư không cho nàng cơ hội bướng bỉnh, cô nhanh tay vẫy một chiếc taxi bên đường lại.

Ôn Dương muốn tiến lên mở cửa, nhưng bị Giản Mộc Tư ngăn lại.

“Ôn Dương?”

Chỉ bằng một âm thanh vang lên đã khiến sĩ quan Ôn rụt tay lại.

Ôn Dương mím môi.

Bỗng dưng đánh mất cơ hội ở bên Giản Mộc Tư, thật đáng tiếc.

Đôi mắt ươn ướt dưới màn trời đêm trở nên long lanh đến không ngờ.

Giản Mộc Tư nhìn nàng mà thấy buồn cười:

“Khi nào về đến ký túc xá, chị sẽ báo cho em.”

“Được.”

Đúng là một câu trả lời thoả hiệp mang chút miễn cưỡng.

......

Vào hè, Bắc Thành bắt đầu đổ mưa.

Những người dân sinh sống nơi đây đều đã quen với những cơn mưa rào thường xuyên ập đến khi vào hè.

Mỗi khi đến mùa này, người Bắc Thành coi những cơn mưa xối xả kèm theo hiện tượng lụt nước là điều hiển nhiên.

Tuy nhiên, thói quen buông lỏng cảnh giác đối với các tai hoạ ngầm luôn khiến người ta phải kiểm điểm không thôi.

Trận mưa lớn kéo dài từ rạng sáng đến tận giờ tan tầm, nhiều tuyến đường bị ngập sâu không quá đầu gối.

Đây, chẳng qua chỉ là cơn mưa kéo dài vài giờ... cơn mưa chỉ mới kéo dài vài giờ thôi đã khiến giao thông thành phố gần như rơi vào trạng thái tê liệt.

Bình thường giao thông vốn rất dễ ùn tắc, giờ đây càng thêm tắc nghẽn sau cơn mưa rào “rửa tội”

Đối với giao thông dưới lòng đất như các phương tiện tàu điện ngầm, đến 8 giờ sáng, tất cả 5 ga tàu điện ngầm trên địa bàn toàn thành phố phải tạm thời đóng cửa vì khó thoát nước.

Khi cả thành phố lâm vào cảnh hỗn loạn, những người tuyệt đối không được hoang mang là những người bảo vệ thành phố.

Toàn thể bộ phận vệ sinh môi trường đều được điều động ra đường thông nước, các cảnh sát tuần tra thì được gọi về đồn... để xuống đường giữ gìn trật tự, tránh tình trạng hỗn loạn xảy ra vào thời điểm này.

Những nhân viên cấp cứu 120 cũng không nhàn rỗi.

Mưa lớn và tình trạng ngập lụt không thể trì hoãn việc cấp cứu những người bị bệnh hoặc bị thương đang cần được giúp đỡ.

Bọn họ chỉ còn cách đạp nước mà đi.

Chiếc xe cấp cứu vừa được rửa sạch vài ngày trước lại bê bết bùn đất, bẩn thỉu đến đáng thương sau nhiệm vụ lúc sáng sớm.

Sáng sớm nay có hai nhiệm vụ.

Trong điều kiện bình thường, nhiệm vụ thứ nhất có thể hoàn thành trong khoảng 10 phút, nhiệm vụ còn lại chỉ khoảng 5 phút là xong.

Nhưng những nhiệm vụ cấp cứu hoàn toàn có thể hoàn thành nhanh chóng trong ngày thường ấy lại bị chậm tiến độ do nước ngập lụt.

Từ lúc lái xe rời khỏi Trung tâm Cấp cứu, Lưu Dịch luôn cần chỉ dẫn của Trần Phi, Trần Phi luôn phải chú ý tránh những tuyến đường ngập nước hiển thị trên app...

Không thể để nước tràn vào xe cứu thương.

Nếu nước tràn vào xe cứu thương, vậy là muốn cứu người hay hại người?

Vừa phải để mắt đến trang thiết bị trong xe cấp cứu, vừa phải chú ý đến bệnh nhân, cơn mưa to đã làm giảm hiệu quả công việc của đội cấp cứu đáng kể.

Lưu Dịch chỉ hy vọng cơn mưa lớn sẽ mau chóng ngơi đi, hy vọng mặt đường được thoát nước càng sớm càng tốt, nếu không đêm nay sẽ lại phải vật lộn trên đường.

......

Giờ ăn sáng, trong căn tin chỉ có bóng dáng vài ba người, tất cả đều đến từ Trung tâm Cấp cứu.

Trần Phi cầm miếng bánh bao đi nghe ngóng một vòng.

Hoá ra bên Cục Công an đã điều động đi hết những người mà bên họ có.

Đi để hỗ trợ cảnh sát giao thông điều tiết giao thông.

Đi để hỗ trợ bộ phận vệ sinh môi trường thông nước ngập lụt.

Vừa ăn bánh bao, Trần Phi không khỏi cảm thấy tội nghiệp cho những viên cảnh sát nhân dân vừa đáng thương mà cũng vừa dễ thương.

Không những phải xông lên tuyến đầu mỗi khi gặp những tên tội phạm hung ác, thậm chí lúc này cũng không thể nghỉ ngơi... vẫn phải giúp thành phố lập lại trật tự, thật là vất vả.

Giản Mộc Tư cầm thìa nhúng vào trong bát cháo trắng.

Bát cháo vốn nhạt nhẽo giờ đây càng thêm vô vị.

Cô liếc nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh, biết chắc rằng hôm nay sẽ không được ăn bánh sandwich do ai đó làm.

Bởi vì, người trực đêm qua vẫn chưa trở về.

Làm cảnh sát sao có thể không tăng ca?

Đến 6 giờ sáng, cơn mưa xối xả vẫn chưa có dấu hiệu ngớt dần.

Lúc này, Ôn Dương mới biết nàng và Trương Lộ Chi phải tăng ca.

Tuần tra đến đoạn đường ngập lụt, cả hai người đều không quan tâm đến thời gian tan ca, cứ như vậy mà xắn tay áo lên giúp cảnh sát giao thông điều tiết giao thông tại ngã tư đường.

Đến đoạn đường bị ngập tiếp theo, họ lại giúp các bác lao công quét nước và kiểm tra nắp ống cống thoát nước.

Mãi cho đến tận 10 giờ sáng, cơn mưa trên trời đã có dấu hiệu nhỏ dần.

Mười phút sau, có tia nắng xuyên qua kẽ hở những đám mây đen.

Hai cảnh sát nhân dân bận rộn hơn mười giờ không ngừng nghỉ cuối cùng cũng có cơ hội xả hơi.

Nhận được thông báo của Trung tâm Chỉ huy 110, những cảnh sát tuần tra trực đêm cuối cùng cũng có thể ngừng ca làm việc.

Về đến nhà, Ôn Dương không còn sức để cởi bộ đồng phục cảnh sát lấm lem bùn đất. Nàng lao thẳng vào phòng tắm trong bộ đồng phục cảnh sát, vẫn nhớ rửa sạch sẽ dù cho mí mắt chỉ muốn nhắm nghiền lại.

Chỉ vì nàng muốn nằm lên giường ngủ một giấc cho thật ngon.

Mà trước đó, dù thế nào cũng phải thật sạch sẽ.

Khi buồn ngủ đã không thể hưởng thụ chuyện tắm rửa, huống hồ là khi bị quần áo dính lấy cơ thể?

Bị dòng nước ấm đánh thức khi đứng dưới vòi hoa sen, Ôn Dương ngồi bên bồn tắm cởi bỏ từng lớp từng lớp mệt mỏi trên người xuống.

Dòng nước bẩn chảy ùng ục xuống cống thoát nước, bản thân Ôn Dương chỉ nhìn thôi cũng thấy ghê tởm.

Bộ đồng phục sạch sẽ trước ca làm việc sau mười giờ trôi qua đã biến thành bộ dạng kinh khủng này.

Người ngồi trong bồn tắm rửa... cảm giác bắp chân đau nhức dữ dội, không muốn đứng dậy một chút nào...

Tay cũng đau...

Nhưng vẫn phải dùng tay gội đầu, sĩ quan Ôn không còn cách nào khác ngoài cam chịu ra lệnh cho đôi tay mỏi nhức của mình.

Tắm xong vẫn phải kiên nhẫn sấy khô tóc.

Còn vài tiếng nữa là đến giờ trực mới, không thể khiến bản thân đổ bệnh được.

Bận rộn thêm một tiếng đồng hồ, cuối cùng Ôn Dương cũng được ngã xuống giường.

Nàng nhắm mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.

Vậy mà, cái nắng ngoài phòng chỉ kéo dài trong vài giờ.

Vài giờ sau, mặt trời lại bị mây đen che khuất, những đám mây đen kịt lại bao phủ khắp thành phố.

Ầm ì sấm dội, sét đánh xé trời, cuồn cuộn mây trôi...

Cứ lặp đi lặp lại như vậy hơn mười phút, cơn giông lại ập đến.

Vào giờ cao điểm buổi tối, trừ những người dân đã bình yên về đến nhà, bất cứ ai đang đi ngoài đường cũng sẽ cảm thấy bất an.

Những bác tài xế xe buýt đều lợi hại đến kinh ngạc trong hoàn cảnh như vậy.

Độ sâu của nước ở những đoạn ngập lụt ít nhất cũng phải đến một mét, không còn có thể nhìn thấy mặt đường từ trong xe buýt, tất cả hành khách đều đã đứng hết lên ghế, nhưng bác tài vẫn có thể uyển chuyển đạp phanh và tăng ga tài tình trong vũng nước ngập, lội gió cưỡi mưa điều khiển chiếc xe như đang lái một con thuyền, từng trận sóng lớn đều bị đầu xe tạt qua hai bên đường.

Có một chủ xe lạc quan nhìn chiếc xe buýt cưỡi gió đạp sóng cũng cảm thấy thích mắt.

Chỉ còn vài ngã tư nữa là về đến nhà, cô thì đang lái xe.

Trong tình huống này, không lái xe về nhà thì thật quá vô lý.

Không biết do quá lạc quan hay do phán đoán sai, nữ tài xế bắt bắt đầu đánh lái vào đoạn đường ngập nước...

Có thể xảy ra trường hợp xe bị chết máy do đi vào vũng nước, cũng có thể xảy ra trường hợp nhiều nước tràn vào trong xe.

Trong cơn mưa bão, cần gạt nước của xe hoàn toàn mất tác dụng.

Cơn mưa trút xuống điên cuồng... làm mờ kính chắn gió, làm chắn tầm nhìn của người lái xe.

Xe tuần tra chạy trong mưa được một lúc thì dừng lại bên đường, bật đèn nhấp nháy.

Cơn mưa này... thực sự quá khủng khiếp.

Đến 8 giờ tối, cơn mưa lớn trút xuống thành phố Bắc Thành ngơi dần thành mưa nhỏ.

Ôn Dương và Trương Lộ Chi lại khởi động xe tuần tra.

Khi tuần tra đến đường Trung Sơn, Ôn Dương chợt nhớ ra, địa hình cuối đường Trung Sơn là một khu vực khá trũng.

Chiếc cầu cạn ở đó đương nhiên không làm nàng lo lắng, nhưng hầm cầu vắt ngang bên dưới lại là một vấn đề.

Địa hình vừa trũng, lại vừa có hầm chui.

“Trương Lộ Chi, đến hầm chui dưới cầu cạn đường Trung Sơn!”

Trương Lộ Chi bị câu nói đột ngột của Ôn Dương làm cho giật mình, ngay lập tức hiểu ý từ vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Dương.

Đúng vậy!

Những nơi có địa hình cao đều đã bị ngập, huống hồ là những chỗ trũng thấp?

Hơn nữa vị trí đó còn có hầm chui cho làn xe hai chiều với địa hình bên trong thấp trũng.

Trương Lộ Chi vội vàng đạp ga, lái xe về phía hầm cầu.

Xe tuần tra còn chưa đến cuối đường Trung Sơn đã bị chặn lại bởi vũng nước vô cùng sâu phía trước.

Ôn Dương chỉ dẫn Trương Lộ Chi đậu xe cảnh sát ở một nơi cao trên đường.

Nàng nhặt hai cành cây to với độ dài vừa đủ, rồi cả hai lần lượt bước xuống vũng nước ngập.

Càng tiến lên phía trước, nước ngập càng sâu, nơi cao nhất đã ngập lên tới thắt lưng.

Hầm cầu cách đó không còn quá xa, nhưng Ôn Dương và Trương Lộ Chi vẫn không quên chú ý tới những chiếc xe trên đường.

Có một nữ tài xế trẻ hét lớn khi thấy Ôn Dương và Trương Lộ Chi xuất hiện trong tầm mắt:

“Cảnh sát, cứu với! Cứu với!”

Nữ tài xế đã bị mắc kẹt nửa tiếng trước vì phán đoán sai tình trạng nước ngập ở đây.

Tuy cửa xe không mở được, nhưng vẫn có thể mở cửa sổ trời làm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Nữ tài xế trẻ bước lên ghế lái, bám lấy cửa sổ trời rồi ngồi lên nóc xe.

Không những xe bị ngập nước, nước ngập nhanh đến mức tràn cả vào bộ phận bên trong xe, nữ tài xế trẻ quá luống cuống muốn sống sót, không có tâm trí màng đến chiếc điện thoại.

Trèo lên nóc xe, cô gái chênh vênh lẻ loi nhìn ra tứ phía, lúc này mới sực nhớ về chiếc điện thoại của mình.

Vài phút trước có chiếc xe cũng chạy cùng cô trên con đường này... tài xế và hành khách lũ lượt bơi ra khỏi xe.

Cô ấy không biết bơi, những người qua đường khác cũng không tiện giúp đỡ giải cứu.

“Cảnh sát, mọi người đừng vội qua đó.”

Anh tài xế trung niên đã vì nữ tài xế mà gọi cảnh sát, lên tiếng nhắc nhở Ôn Dương và Trương Lộ Chi:

“Mọi người nhìn ba chiếc xe xung quanh xem, tất cả đều bị chìm trong nước, hiện giờ chỉ nhô lên phần nóc. Nước quá sâu, lại còn ào ào chảy về phía hầm cầu. Nếu không phải vì nhìn thấy nước quá sâu và có chút hoảng loạn, chúng tôi đã sớm xuống cứu cô ấy từ lâu rồi. “

“Đúng, đúng, đúng, cảnh sát. Bây giờ mưa đã ngớt, nước cũng thoát dần, tốt nhất là mọi người nên đợi thuyền cứu hộ hay thứ gì đó đến cứu cô ấy. Nhỡ như cứu không được, mọi người cũng bị kẹt theo thì khổ.”

Đúng là sự thật mất lòng.

Thực ra khi nhìn thấy mực nước ngập gần đến nóc xe, Ôn Dương đã quyết định sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Nàng và Trương Lộ Chi ngay cả phao cứu hộ cũng không có, nếu cứ thế lao về phía trước, cho dù có tiếp cận được cô gái đi chăng nữa, nhưng sau đó thì sao?

“Trương Lộ Chi, đưa họ đến chỗ cao hơn tìm nơi an toàn đi.”

Ôn Dương chỉ vào những người dân cũng đang lo lắng đứng dưới lòng đường, an ủi họ: “Mọi người yên tâm, tôi ở lại chờ tiếp viện.”

Cũng may trước khi đi làm Ôn Dương đã để điện thoại di động trong túi chống nước, hoàn toàn có thể gọi điện về trung tâm chỉ huy báo cáo tình hình ở hiện trường một cách dễ dàng.

“Cô gái!”

Ôn Dương tiếp cận cô gái gần hơn ở vị trí có thể đứng vững được, hét lớn: “Không sao đâu, tôi ở đây với cô, đồng nghiệp của tôi đang trên đường tới tiếp viện, đừng sợ, có tôi ở đây.”

Sĩ quan Ôn hét lên ở đầu bên này, ngâm mình trong nước mà hét...

Mãi đến khi kể xong hai câu chuyện phiếm, cuối cùng người đồng nghiệp ngồi trên thuyền cao su cứu hộ cũng đến nơi.

Sĩ quan Ôn thở phào nhẹ nhõm, nàng được các đồng nghiệp kéo lên chiếc thuyền cao su, người phụ nữ trẻ thì ôm Ôn Dương khóc thút thít một trận sau khi được giải cứu.

Cuối cùng cũng có cảm giác được vớt một cái mạng.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.