Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 113: Chương 113: 20 giờ 59 phút




Tôi không phải một người cẩn thận

......

Trên chiếc thuyền cao su, sĩ quan Ôn giật bắn mình vì cái ôm đầy bất ngờ.

Tay chân cứng ngắc không thể cử động, ngay khoảng khắc hoàn hồn, điều đầu tiên mà Ôn Dương làm là đẩy người phụ nữ lao vào trong lòng mình ra.

“Không sao rồi, không sao rồi.”

Mới ban nãy còn muốn ở bên người ta, lúc này đột nhiên lại không muốn nữa.

Quần áo của nàng đều bẩn thành cái dạng này, trên người chỉ cảm thấy nhớp nháp, vậy mà vẫn có người muốn ôm.

Sĩ quan Ôn ghét nhất kiểu ôm của trẻ con!

Nếu không phải...

Nếu không phải người phụ nữ trước mặt vừa sống lại từ cửa tử, sĩ quan Ôn chắc chắn đã đẩy cô ấy ra thật xa.

Nhưng không gian trên thuyền cao su có chút xíu, sĩ quan Ôn dù muốn tránh ra xa cũng không còn chỗ.

Trừ khi nàng sẵn sàng lội nước một lần nữa.

“Đại ca?”

Trương Lộ Chi đã sơ tán người dân xong xuôi, lúc này cậu cũng xuất hiện trên đoạn đường ngập nước nông.

Nghe thấy tiếng gọi, đại ca Ôn lập tức nhảy xuống “thuyền“.

Chuyện gì thế này?

Trương Lộ Chi gãi đầu, bối rối.

Còn sĩ quan Ôn nhảy xuống thuyền lội nước kia thì vui vẻ biết bao.

Lúc này sĩ quan Ôn chỉ cảm thấy, lội nước muôn năm!

Chí ít không ai có thể ôm nàng trong vùng nước ngập này.

Có lẽ do mải chìm trong cảm giác khoan khoái khi hai chân được đặt lên mặt đất, khi người phụ nữ được cứu trở lại khu vực nước nông, cô chợt nhớ ra một chuyện...

Chiếc xe của người phụ nữ được cứu nằm gần hầm chui nhất trong số những chiếc xe bị ngập.

Khi trèo lên nóc ô tô, cô có nghe thấy tiếng kêu cứu phát ra từ đầu hầm.

Nhưng sau đó lại quên mất vì quá hoảng loạn trong tình cảnh tính mạng gặp nguy hiểm.

Chỉ khi hoàn hồn, ký ức mới chợt ùa về...

“Cảnh sát! Trong hầm chui vẫn có người!”

Lực lượng cứu hộ trên hai chiếc thuyền cao su vô cùng bất ngờ.

Trong hầm chui vẫn có người?

Vậy họ đó có còn...

Chiếc ô tô của cô gái được giải cứu đã chìm trong nước ngập, chỉ còn trơ lại phần nóc.

Vậy thì ở đằng trước, tại phần hầm có địa hình càng trũng thấp hơn liệu có còn nóc xe nào không?

Hai nhóm cứu hộ lại khẩn trương chèo thuyền cao su vào vùng nước ngập, Trương Lộ Chi và Ôn Dương cũng lần lượt bước lên thuyền.

Khi Ôn Dương và Trương Lộ Chi vừa đến đây, những người qua đường muốn cứu cô gái trẻ vẫn không ngừng xuýt xoa nước ngập chảy vào hầm cầu, nhưng mặt nước lúc này chợt phẳng lặng không gợn sóng, cảm giác như không chảy nữa vậy.

Những viên cảnh sát trên hai chiếc xuồng cao su đều thắt cả tim, đặc biệt Ôn Dương và Trương Lộ Chi vừa chợt nhận ra điều gì đó.

Mặt nước phẳng lặng không gợn sóng nghĩa là sao...

Nghĩa là hầm cầu đằng xa kia rất có khả năng đã bị ngập đầy nước. Nước ở hai đầu đã đạt đến trạng thái cân bằng nên không thể chảy ra.

Trước khi tiếp cận hầm chui, nhịp tim của Ôn Dương hạ xuống mức thấp nhất.

Sau khi thấy rõ hầm cầu, răng hàm sau của nàng nghiến chặt lại.

Nàng hít thở thật sâu, thật lớn, nước muối sinh lý lập tức chảy từ khóe mắt xuống.

Thật nghiệt ngã...

Thật nghiệt ngã cho niềm tự hào bản thân là một người cẩn thận của nàng...

Ôn Dương âm thầm rơi nước mắt, siết nắm đấm thật chặt.

Hai đồng nghiệp ngồi phía trước Ôn Dương và Trương Lộ bất đắc dĩ lắc đầu tiếc nuối: “Chỉ có thể đợi đến lúc thợ lặn tới...”

Nếu đợi đến lúc đó sẽ không còn là cứu hộ nữa, mà là vớt xác.

Trương Lộ Chi mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi, chỉ dám lí nhí: “Có lẽ bên trong không có chiếc xe nào, cũng không có người... Cho dù có xe, có lẽ những người trong xe đều biết bơi...”

Giờ khắc này, cậu chỉ có thể an ủi chính mình như vậy...

Chiếc thuyền cao su cứu hộ lại chèo về chỗ cũ, quay về đoạn đường không ngập nước.

Điểm giữa và cuối đoạn đường bị cơn mưa ngăn cách thành hai thế giới.

Trương Lộ Chi lái xe tuần tra, còn Ôn Dương vẫn ngồi thất thần trên nền đường.

Lúc này Trương Lộ Chi hoàn toàn có thể hiểu đại ca Ôn đang nghĩ về điều gì... chỉ có thể là những người mà bọn họ không thể cứu được.

Khi đội cứu hộ lặn đến nơi, họ lập tức triển khai công tác tìm kiếm cứu nạn.

Nửa giờ sau, đầu bên kia của hầm cầu truyền tin về...

Dưới hầm cầu vẫn còn ba chiếc ô tô.

Trong xe... có người.

Làm sao có ai có thể hít thở dưới nước được đây?

Không có.

Không thể có.

Ôn Dương đứng dậy, kéo Trương Lộ Chi còn đang mải thẩn thơ: “Đi! Tuần tra!”

Bằng giọng nói nghẹn ngào không ra hơi.

......

Ôn Dương chỉ đạo Trương Lộ Chi lái xe, còn nàng tập trung tra những con đường ngập nước trên điện thoại, ra lệnh cho Trương Lộ Chi đến mọi nơi bị ngập nước mà nàng có thể thấy.

Nữ cảnh sát mắc bệnh sạch sẽ không còn quan tâm đến bùn đất bẩn thỉu nơi cống rãnh. Dù có hôi thối, có kinh tởm đến đâu, nàng vẫn như không mảy may cảm thấy bất cứ điều gì.

Hai người giúp thông nước, giúp đưa dụng cụ cho các nhân viên môi trường dưới sự hướng dẫn của họ.

Sau đó, giúp các bác lao công quét nước và xúc nước.

Thật ra, có rất nhiều lúc, sĩ quan Ôn không phải một người thích sạch sẽ.

Ôn Dương bắt gặp đội cấp cứu khi đang ôm hai đứa trẻ trong tay thoát ra khỏi chiếc xe trên một đoạn đường ngập nước khác.

Tối nay Trung tâm Cấp cứu 120 cũng vô cùng bận rộn.

Theo quy định, xe cứu thương chỉ được dùng để phục vụ một bệnh nhân, nhưng quy định này có thể bị phá vỡ trong những trường hợp cấp bách.

Đội cấp cứu đã nhiều lần đưa nhiều hơn một bệnh nhân đến bệnh viện cùng một lúc trong nhiệm vụ ra quân tối nay.

Không có thương tích nào quá nghiêm trọng, hầu như đều là sự cố do lội nước gây ra.

Giản Mộc Tư cũng vậy.

Ban nãy khi vừa lội xuống nước cứu người, cô đã bị trượt chân.

“Chị, không sao chứ chị?”

“Bác sĩ Giản có sao không?”

Giản Mộc Tư xua tay, lập tức đứng dậy chạy theo chiếc giường cáng di động.

Khi đội cấp cứu nhìn thấy Ôn Dương và Trương Lộ Chi, ai nấy đều không dám nhận người quen.

Tóc của cả hai viên cảnh sát đều ướt sũng, dính bết cả lên đầu, đồng phục cảnh sát trên người lấm lem bùn đất đến đáng sợ.

Trương Lộ Chi còn xắn cao ống quần lên tận đầu gối, trông như mới đi cấy lúa về.

Tài xế Lưu Dịch lái chiếc xe cấp cứu chở những bệnh nhân không bị thương quá nặng đi.

Giản Mộc Tư và Trần Phi lưu lại hiện trường xử lý những nạn nhân mới được gửi đến từ đoạn đường gần đó.

Nhìn chiếc áo đồng phục bó sát vào người Ôn Dương, cả mặt trước lẫn mặt sau áo lấm lem đất bẩn, Giản Mộc Tư mím môi, bất lực thở dài.

Cô cất bước đi đến đằng sau sĩ quan Ôn đang đặt đứa trẻ xuống và bận quét nước như không có chuyện gì xảy ra... vỗ nhẹ vào vai nàng.

Ôn Dương quay đầu lại theo bản năng...

Khoảnh khắc nhìn thấy Giản Mộc Tư, đôi mắt nàng suýt đỏ lên.

Ôn Dương cắn răng, nuốt xuống cảm xúc dâng lên trong cổ họng:

“Chị đến rồi.”

Nhìn thấy Trần Phi phía sau Giản Mộc Tư:

“Mọi người cũng đến rồi.”

“Ừm.”

Giản Mộc Tư vươn tay đưa chiếc áo sơ mi dự phòng mà cô đã mang theo suốt quãng đường cho Ôn Dương.

Cô ngập ngừng đưa tay ra, cuối cùng cũng thuận theo tâm ý mình, chạm nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của Ôn Dương:

“Thay áo đi, Ôn Dương.”

Ôn Dương quay đầu đi, vừa tiếp tục bận rộn quét nước, vừa thờ ơ giải thích với Giản Mộc Tư:

“Không sao, em xử lý xong nước ngập ở đoạn này đã, dù sao cũng sẽ lại ướt.”

Nghe thấy tiếng lội nước phía sau càng lúc càng xa, lúc này Ôn Dương mới quay đầu lại nhìn Giản Mộc Tư.

Càng nhìn càng thấy xót, như cảm giác có vật gì đó chặn ngang hốc mũi.

“Giản Mộc Tư!”

Ôn Dương ngăn người đang lội trong mực nước ngập đến đầu gối lại, ném chổi qua một bên, lội nước chạy tới.

Ôn Dương chạy tới trước mặt Giản Mộc Tư, khom lưng khuỵu đầu gối xuống, đầu cũng không hướng về người ta, chỉ thẳng thừng ra lệnh: “Lên đây!”

Với tư thế hoàn toàn dàng trọn tấm lưng cho Giản Mộc Tư.

Khi người đó giả vờ đi bộ trở lại như không có chuyện gì xảy ra, Ôn Dương đột nhiên chú ý đến sự khác thường của người kia.

“Mau lên đi, đừng để em nói lần thứ hai.”

Giọng nói tức giận, nhưng vẻ tức giận của viên sĩ quan Ôn lại khiến trái tim Giản Mộc Tư tràn ngập sự ấm áp.

Giản Mộc Tư không phải không nhìn ra, vừa rồi Ôn Dương vừa nhìn thấy cô liền tỏ ra ủ rũ.

Cô không muốn nhìn Ôn Dương như vậy, càng không muốn lúc tâm trạng đối phương không tốt mà vẫn phải chăm sóc cho cô.

Cho nên, Giản Mộc Tư không khuyên bảo Ôn Dương thêm, muốn cho nàng cơ hội ở một mình. Nhưng không ngờ dù Giản Mộc Tư đã tỏ ra không sao khi đi bộ trở lại, cô vẫn bị Ôn Dương phát hiện.

Ban nãy Giản Mộc Tư bị vấp ngã, bị thương ở đầu gối.

Lần này cô đồng ý cho Ôn Dương cơ hội ở một mình, cũng vì nếu cô ở lại lâu hơn, nàng sĩ quan tinh tế đó nhất định sẽ phát hiện ra cô có gì đó không ổn.

Giản Mộc Tư nằm trên lưng sĩ quan Ôn, lúc này sĩ quan Ôn vẫn có thể cõng Giản Mộc Tư một cách vững chãi, đi đến một nơi an toàn.

“Trần Phi!”

Ôn Dương gọi Trần Phi, người đang đợi xe cứu thương quay lại ở một ngã tư cách đó khá xa: “Đưa hộp y tế của Giản Mộc Tư cho chị!”

Nghe thấy đại ca Ôn gọi, lại còn nhìn thấy chị Giản được đại ca Ôn cõng... Trần Phi vội vàng xách hộp y tế chạy đến.

“Chuyện gì vậy? Chị em bị thương sao?”

Giọng Trần Phi rất lớn, Trương Lộ Chi nghe thấy vậy cũng chạy tới.

Ôn Dương đỡ Giản Mộc Tư ngồi xuống trên bờ đường sạch sẽ, liếc nhìn hai anh em đứng cạnh mình, đanh giọng lại: “Làm gì thì cứ làm đi, đừng quanh quẩn ở đây!”

Hai người đàn ông hậm hực, chỉ đành đi ra xa.

Ôn Dương mở hộp y tế, sự lo lắng và đau lòng hiện trong mắt không thể lừa được người ta.

“Bị thương ở đâu?”

Lo Giản Mộc Tư không nói thật, Ôn Dương lên tiếng bộc bạch tâm trạng của mình tối nay:

“Tối nay em.. đã nhận quả báo cho sự bất cẩn của em... Đừng để em cảm thấy mình vô dụng nữa, Giản Mộc Tư...”

Đôi mắt người nói đỏ hoe, còn tâm trạng người nghe rối răm lạ thường.

Giản Mộc Tư nhẹ nhàng nhéo tai Ôn Dương: “Bị ngã, bị thương đầu gối.”

Cắn chặt răng, sĩ quan Ôn xoay người lấy chiếc kéo từ hộp y tế, cắt chiếc quần dài đồng phục của Giản Mộc Tư ra.

Cuối cùng vết thương cũng lộ ra, ngoại trừ vết bầm tím, còn có vài dấu vết thương hở.

Sĩ quan Ôn cúi đầu càng thấp hơn nữa.

Thật thấp, thật thấp.

Rõ ràng lúc này Ôn Dương nên hỏi Giản Mộc Tư rằng nàng có thể làm chút gì đó không? Nhưng Ôn Dương cứ mãi không ngước mắt lên nhìn cô.

Những giọt nước mắt của Ôn Dương lẽ ra đã vỡ oà ngay từ giây phút nàng nhìn thấy Giản Mộc Tư.

Cuối cùng vẫn có thể kìm nén đến lúc này, kìm nén đến một nơi mà Giản Mộc Tư không nhìn thấy.

Ôn Dương vẫn có thể cúi đầu thấp hơn nữa...

Thực sự có thể.

Rõ ràng tầm mắt đã mờ đi, nhưng nàng vẫn có thể xử lý vết thương trong khung cảnh mờ nhạt.

Ôn Dương cẩn thận rửa sạch bụi bẩn và xử lý vết thương theo hướng dẫn của Giản Mộc Tư.

Cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên, chỉ có điều lại khôi phục dáng vẻ như không có gì xảy ra.

Lại là đôi mắt giả vờ mạnh mẽ đó.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.