Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 128: Chương 128: 21 giờ 50 phút




Con đã có người trong lòng

......

Cô con gái đã mất tích suốt ba ngày trở về nhà vào sáng sớm ngày thứ tư.

Theo Ôn Dương nghĩ, vì đã báo cáo với Ôn Quốc Đông rằng nàng đi du lịch ngắn ngày cùng bạn bè, đương nhiên không thể tính là mất tích.

Nhưng theo Ôn Quốc Đông, chuyến du lịch ngắn ngày được nghĩ ra vào phút chót ấy của Ôn Dương...

Một chuyện vớ vẩn và bất thường như vậy, là người làm cha còn lâu mới tin.

Cha nàng dễ bị lừa như vậy sao?

Sĩ quan Ôn thay thành bộ đồng phục cảnh sát khi về nhà, tình cờ gặp cựu sĩ quan cảnh sát đang dâng hương cho bài vị của người vợ quá cố.

Sĩ quan Ôn lớn và sĩ quan Ôn bé nhìn nhau đi nhìn nhau lại, cuối cùng sĩ quan Ôn bé là người bị đánh bại trước.

“Bố, bố dậy sớm thế?”

“Hừ~ hừ~”

Hai tiếng “hừ hừ” của ông bố rõ ràng có hàm ý cả.

Nhưng sĩ quan Ôn bé vẫn giả vờ không hiểu...

Khi đối đầu với bố, nàng không hề nghĩ mình sẽ giành phần thắng.

Là một đối thủ không nắm chắc phần thắng, chạy là thượng sách.

“Cừu Cừu.”

Ôn Quốc Đông ngăn cô con gái đang định lẻn về phòng lại, chỉ vào bữa sáng trên bàn ăn:

“Bữa sáng xong rồi đấy, biết sáng nay người bận rộn xin nghỉ phép sẽ về nhà.”

Hiện giờ, Ôn Dương không dám nói nàng đã ăn sáng cùng Giản Mộc Tư trong ký túc xá của Giản Mộc Tư.

Ôn Dương lặng lẽ bước đến bàn, giả vờ nói bằng giọng điệu mừng rỡ:

“Cảm ơn bố, yêu bố nhất.”

Cựu sĩ quan Ôn nghiến răng kiềm chế.

Thật không nên trợn mắt trước di ảnh của vợ.

Con nít ranh ma!

Vẫn cố lừa bố đấy!

Đến khi Ôn Quốc Đông ra khỏi phòng làm việc, Ôn Dương đã ngoáy bát cháo được một lúc lâu.

Chỉ nghịch chơi cho vui mà chẳng có miếng nào vào miệng.

Không phải Ôn Dương không muốn giả bộ ăn vài miếng, chỉ là nàng hoàn toàn no căng mất rồi.

Cơn sốt cao của Giản Mộc Tư đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Hôm qua vừa khỏi ốm, hôm nay đã đi làm.

Sĩ quan Ôn mải chúc mừng người ốm khỏi bệnh, do vui quá nên ăn quá đà...

Bụng đã no căng tròn như quả bóng, làm sao có thể ăn thêm bữa sáng của Ôn Quốc Đông?

Ôn Quốc Đông ngồi lại bàn, khụ khụ hai cái:

“Vừa rồi bố nhìn thấy một cảnh rất thú vị qua cửa sổ...”

“Cảnh gì ạ?”

Đang nghĩ nát óc xem làm sao có thể giải quyết hết bữa sáng trước mắt, độ nhạy bén của sĩ quan Ôn không được như thường ngày, không nhận ra Ôn Quốc Đông đang muốn nàng thành thật thú nhận sẽ được khoan hồng.

Thay vì tức giận, Ôn Quốc Đông mỉm cười, nói thẳng:

“Ban nãy vừa ném cái gì vào thùng rác! Thật thà sẽ được khoan hồng! Chống lại sẽ phải trị nghiêm!”

Ôn Dương lập tức sửng sốt!

Trước khi rời khỏi ký túc xá của Giản Mộc Tư, cảnh sát Ôn đã vội vàng thu dọn bàn chải đánh răng, kem đánh răng và cốc súc miệng của nàng để mang về nhà, chỉ khi lên tới cầu thang mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Người chột dạ lập tức xoay người đi xuống lầu, ném hết đồ vào thùng rác.

“Con không nói, bố sẽ xuống nhà lục thùng rác!”

Ôn Quốc Dông tiếp tục uy hiếp.

Ông không thể tin được.

Muốn giữ bí mật với bố sao?

Mơ đi!

Thực sự không thể nào.

Xe rác của ca sáng còn chưa tới, chỉ cần Ôn Quốc Đông muốn là có thể tìm được cái túi ni lông Ôn Dương vừa ném vào thùng rác.

Ôn Dương vẫn bình tĩnh như thường, thật giả lẫn lộn:

“Đó là bàn chải và kem đánh răng con mua lúc ra ngoài chơi, là những đồ đã dùng ở khách sạn, con tiện tay lấy đem về. Lúc mang về mới phát hiện không ổn, những thứ này đâu có cần mang về nhà, bố nói có phải không???”

“Mấy ngày nay đi đâu chơi?”

“Vùng ngoại thành ạ, con nói với bố rồi mà.”

“Ở khách sạn không thể tắm sao? Tại sao ngày nào cũng về nhà tắm rửa thay quần áo?”

Trên mặt Ôn Quốc Đông viết rõ dòng chữ “còn non lắm mới qua mặt được bố”:

“Lúc bố về thấy nền phòng tắm ẩm ướt, trên ban công thì treo quần áo mới giặt ngày hôm đó, bố không giặt, con không giặt, thì ai giặt? Chẳng nhẽ nhà này có ma vào sao?”

Ôn Dương vui vẻ cười:

“Thế bố nghĩ xem, bố? Bố nghĩ con đi làm gì? Mấy ngày nay con đến nhà ai?”

Ôn Quốc Đông khoanh tay, dựa lưng vào ghế ăn:

“Bố muốn nghe con nói. Con gái bố nói gì, bố đều sẽ tin.”

......

“Bố, nếu có một ngày, bố phát hiện con không làm theo ý bố... bố có buồn không?”

“Nếu có một ngày, con thích một điều... trái ngược với suy nghĩ của rất nhiều người trên thế giới này... bố sẽ nghĩ thế nào?”

“Hoặc là... nếu... con nói nếu như... nếu như con thích một người mà bố nghĩ con không nên thích... thì bố...”

......

“Cho nên, Cừu Cừu nhà ta đã thích ai đó sao?”

“Bố, bố còn chưa trả lời những câu hỏi trước của con?”

“Nhưng bố chỉ quan tâm đến câu hỏi cuối cùng. Cuối cùng Cừu Cừu cũng thích ai đó rồi sao?”

Ôn Dương chợt mỉm cười, gật đầu.

“Vậy thì tốt, hãy nhớ kỹ nụ cười vừa rồi của con. Bố có thể yên tâm về người làm con gái bố cười. Bố biết con là người coi trọng duyên số, thực ra bố cũng vậy, vì bố đã may mắn gặp được người mà bố yêu. Vài năm trước thấy con cứ mãi cô đơn như vậy, bố luôn nghĩ có phải bố đã tiêu tốn hết vận may của con, cho nên con không thể gặp được đối tượng trong lòng không, may mà giờ đây Cừu Cừu đã gặp được rồi... người ta có thích con không?”

“Con không biết nữa... chắc là thích... nhưng không phải thích kiểu đó.”

“Ồ, ra vậy... không sao, Cừu Cừu, bố sẽ luôn ủng hộ con.”

“Vâng ạ.”

......

Mấy ngày nay, trong khu vực cai quản của đồn công an đường Hoàn Hồ xuất hiện một kẻ cuồng hắt nước bẩn.

Nước bẩn mà ả ta hắt ra không chỉ là nước bẩn thông thường, mà là chất thải có chứa phân.

Đường Hoàn Hồ vào buổi tối có rất ít người.

Các thiết bị giám sát trong và xung quanh lối ra vào của tàu điện ngầm đang được nâng cấp.

Trong nhiều ngày liên tiếp, những công dân bị tạt nước bẩn vô tội vạ, những cảnh sát tại đồn đều không cách nào điều tra ra được.

Thủ phạm đeo khẩu trang, đội mũ vành dài che mặt, mặc bộ quần áo và giày rất bình dân.

Những nạn nhân không nhìn rõ mặt tên thủ phạm, ấn tượng duy nhất còn sót lại chỉ có đôi mắt của ả.

Vào ngày đầu tiên khi trở lại làm việc, Ôn Dương đã biết đến chuyện này từ Trương Lộ Chi.

Các ga tàu điện ngầm bên trái và bên phải đường Hoàn Hồ cũng nằm trong khu vực tuần tra của họ, sau khi tan làm quay lại đơn vị từ đường Hoàn Hồ không phải điều không thể.

Các cảnh sát nhân dân từ đồn cảnh sát đường Hoàn Hồ bắt đầu cắm điểm tại hiện trường từ hôm nay, thề sẽ nằm vùng cho đến khi thủ phạm tạt nước bẩn xuất hiện.

Thế nhưng, họ không thể đợi được thủ phạm, thủ phạm đang mải lang thang trên đường đã bị giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột của chiếc xe cảnh sát trên đường Hoàn Hồ.

Vào buổi tối, những người dân tản bộ đã về nhà ăn tối, các cô bác khiêu vũ ngoài quảng trường vẫn chưa ra ngoài.

Trên đường Hoàn Hồ có rất ít người, đột nhiên nhìn thấy một người che thân kín mít như vậy... đến cả Trương Lộ Chi cũng thấy kỳ lạ.

“Trời nóng như vậy, mà che kín thế?”

Hai viên cảnh sát trong xe tuần tra đồng thanh la lên:

“Là ả!”

Xe cảnh sát còn chưa tiếp cận nghi phạm, nghi phạm đã cảnh giác, co cẳng chạy lên ngọn núi bên đường Hoàn Hồn.

Hai cảnh sát tuần tra chỉ còn cách bỏ của chạy đuổi người.

Nghi phạm chạy trước leo lên núi cao, cảnh sát nhân dân đuổi phía sau tại chỗ thấp.

Chỉ có duy nhất một con đường dẫn lên núi, Ôn Dương và Trương Lộ Chi không cần chê đường tốt đuổi theo thủ phạm, mà chọn đi con đường đất bên cạnh bậc đá.

Nhưng chính sự lựa chọn theo bản năng đó đã khiến hai người họ gặp hoạ.

Hai túi ni lông đựng đầy chất thải bẩn thỉu đáp chính xác xuống vai Trương Lộ Chi, bốc lên toàn mùi hôi thối.

Sĩ quan Ôn đã né kịp thời, nhưng giày và quần vẫn bị bẩn lây.

“Oẹ...”

Ngửi thấy mùi hôi thối như rơi trong hố phân, Trương Lộ Chi nổi điên ngay tại chỗ!

“** má nó!”

Không biết cậu đã học câu chửi này từ đâu???

Lửa giận cháy lòng đã khiến Adrenaline của Trương Lộ Chi tăng vọt...

Và cuối cùng, thủ phạm đã bị còng tay.

......

Các đồng nghiệp ở đồn cảnh sát sau khi nghe tin đã chạy đến hiện trường, còn chưa đến gần hai viên cảnh sát, đã ngửi thấy mùi phân thối từ đằng xa.

Không biết nên cười hay nên thương, vừa muốn cười vừa cảm thấy phải giữ mặt mũi cho các đồng nghiệp tại Văn phòng Thành phố.

“Giao thủ phạm cho mọi người đấy.”

Trương Lộ Chi giao thủ phạm cho đồng nghiệp như ném rác đi.

Mà rõ ràng lúc này bản thân cậu mới là người bốc mùi như đống rác.

Hỏi ra mới biết, thủ phạm từng là nhân viên dọn vệ sinh ở ga tàu điện ngầm đường Hoàn Hồ, mấy ngày trước bị tập đoàn tàu điện ngầm khai trừ vì nhiều lần không làm tốt công việc dọn dẹp.

Thế là, nghi phạm thù dai nghĩ ra cách trả thù như tạt nước bẩn, ả chỉ chọn ra tay với những người lạ ra vào ga tàu điện đường Hoàn Hồ, tránh xuống tay với những nam thanh niên trẻ tuổi để tránh bị đuổi theo, sẽ có kết cục không tốt.

Nhưng cuối cùng, ả vẫn bị một nam thanh niên bắt kịp.

Chính nam cảnh sát này đã bị tấn công bởi bao đạn nước bẩn của ả ta.

“Trương Lộ Chi! Mở cửa sổ ra! Chú mày có mùi y chang cục cức to đùng được lên men nửa tháng trong thùng đậu phụ thối, lại còn tưới thêm mười chai giấm Bà Trần hết hạn nữa chứ!”

Để ngăn Trương Lộ Chi làm ô nhiễm thêm chiếc xe tuần tra, Ôn Dương đuổi cậu ra ghế sau.

Ai ngờ, người vừa nôn mửa vì bị đổ nước bẩn như Trương Lộ Chi không còn ý thức gì nữa, rất tự giác leo sang ghế sau.

Cửa sổ phía sau chỉ mở một nửa, không thể mở ra hết.

“... Đại ca... mở hết cửa sổ ra... có phải không tốt lắm không?”

“Không tốt cái gì mà không tốt? Người cậu thối um thế này, có thể tệ hơn nữa hả?”

Thôi được, lý do khiến Ôn Dương có tâm lý khẩn trương không phải vì Trương Lộ Chi bốc mùi đến mấy.

Tuy người chịu bom thối là Trương Lộ Chi, nhưng Ôn Dương cũng chịu không nổi bị liên luỵ.

Lúc này sĩ quan Ôn chỉ nghĩ mình là một quả trứng thối!

Đây chính là nguyên do khiến nàng giận nóng mặt!

“Nếu mở hết cửa sổ ra, người qua đường sẽ biết trong xe này toả ra mùi hôi thối... đại ca... chị không nghĩ chuyện này sẽ làm hỏng hình tượng của cảnh sát chúng ta sao?”

Ôn Dương trừng mắt với Trương Lộ Chi qua kính chiếu hậu.

Mấp máy khoé môi, nghĩ, cũng phải.

Vậy vì, vì phẩm giá của cảnh sát, vì phẩm giá của chiếc xe...

“Cậu cởi đồng phục cảnh sát ra đi! Dù sao bên trong cũng mặc áo ba lỗ! Cứ coi cậu là kẻ tình nghi bị chị bắt đi!”

Trương Lộ Chi rớt nước mắt, để không mất thể diện, để không bị người qua đường thấy thối sau đó chụp ảnh lại, cậu chỉ đành làm theo lời đề nghị của đại ca Ôn...

Cởi bỏ chiếc áo đồng phục cảnh sát ra, chỉ để lại chiếc áo ba lỗ loang lổ vết ố vàng trên thân.

Khi xe cảnh sát đến gần căn tin, sĩ quan Ôn choáng váng vì nước thải chợt nhận ra một điều!

Tối nay Giản Mộc Tư sẽ mời cơm!

Bây giờ...

Ngay bây giờ, ba thành viên của đội cấp cứu đang đợi ở lối vào căn tin!

Cạn lời về bản thân, cạn lời về Trương Lộ Chi, càng cạn lời về thủ phạm, sĩ quan Ôn đảo tròn hai mắt, ngậm đắng nuốt cay chỉ về phía người ngồi sau...

Xe cảnh sát vừa đến gần, Lưu Dịch và Trần Phi rõ ràng đều bịt mũi và môi lại.

Giản Mộc Tư cũng cảm thấy kỳ quái, cau mày lại.

“Mùi gì vậy đại ca? Thối thế không biết? Thằng Lộ rơi vào hố xí à!”

Nghe cứ như đùa nhưng lại rất giống sự thật.

Ôn Dương bất đắc dĩ chỉ về phía người phía sau:

“Đúng là rơi vào hố xí, Trương Lộ Chi phải đi tắm thay quần áo, còn tôi phải đi rửa xe, nếu không sáng mai trong xe vẫn còn mùi. Mọi người đi trước đi, lát nữa chúng tôi tới.”

Xe cảnh sát tiến vào đại viện của Cục, sĩ quan Ôn thở phào một cái, còn chưa kịp hít thở đã bị tiếng bước chân quen thuộc phía sau làm cho giật mình.

Lúc này, nàng đã xuống xe...

Không có chỗ chạy, không có chỗ trốn, sĩ quan Ôn không thể che giấu ống quần và đôi giày bị dính đống nước thải.

“Chìa khóa.”

Giản Mộc Tư đưa chìa khoá phòng cô cho Ôn Dương.

Ký túc xá của Cục Công an đã được tách khỏi khu làm việc kể từ khi Cục Công an chuyển đến địa điểm mới. Giờ đây, Cục Công an mới chỉ được sử dụng làm khu làm việc, không có phòng tắm vòi sen, muốn tắm rửa cũng chỉ có cách dùng đường ống nước.

“Vào ký túc xá của chị tắm rửa đi, chị chờ em.”

Viên sĩ quan Trương tội nghiệp không được đãi ngộ tốt như sĩ quan Ôn.

Muốn tắm ké trong túc xá dành cho nữ của Trung tâm Cấp cứu nơi khách nam không được phép đặt chân vào ư?

Mơ đi!

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.