Của báu quý giá, “của nợ” bỏ đi
......
Ba ngày trước, ngay cả khi sĩ quan Ôn trong tình trạng thơm tho cũng ngại ngùng nếu phải tắm trong ký túc xá của Giản Mộc Tư.
Đánh răng, rửa mặt cũng phải đóng cửa.
Tắm rửa xong xuôi, còn phải cẩn thận lau sạch sẽ bồn rửa rất nhiều lần cho đến khi không để lại bất kỳ dấu vết nào mới thôi.
Bởi thế, ngay lúc này, người cảm thấy khắp người bốc mùi hôi hám nhất định không muốn bước vào ký túc xá của Giản Mộc Tư!
Nàng ấy không nỡ lòng nào “làm nhục” căn phòng của Giản Mộc Tư.
Nhưng Ôn Dương vẫn nhận lấy chìa khóa phòng của Giản Mộc Tư.
Nhận chìa khóa là một chuyện, về ký túc xá tắm rửa lại là chuyện khác.
Nhận chìa khóa là vì trong lòng Ôn Dương có vô số mong muốn gần gũi thân thiết.
Hơn nữa, nàng cảm thấy rất vui vì được cô tin tưởng trao chìa khóa.
Còn chuyện sau đó đi khách sạn đặt phòng theo giờ...
Hmmm... là tại Ôn Dương muốn giữ thể diện.
Ôn Dương không thể đến phòng của Giản Mộc Tư trong tình trạng hôi hám, ngay cả khi chủ nhà không có mặt.
Khi nhận phòng tại quầy lễ tân của khách sạn, người họ Ôn ngượng chín mặt.
Phải biết rằng, cách đây rất lâu rất lâu về trước, có lẽ từ khi nàng mới vào nghề cảnh sát, thành phố Bắc Thành từng rà soát nghiêm ngặt công tác phòng chống khiêu dâm trong một khoảng thời gian.
Khi không có đủ quân số từ các bộ phận có liên quan, thành phố đã phải mượn người từ đội Điều tra Kinh tế.
Ôn Dương đi theo các đồng nghiệp phòng chống khiêu dâm, từng có kinh nghiệm kiểm tra đột xuất các khách sạn. Năm đó họ chủ yếu kiểm tra các “phòng theo giờ” trứ danh một thời.
Ngoài làm địa điểm cho thuê tổ chức các kỳ thi hay các sự kiện hoạt động quy mô lớn, khách sạn nào cũng đều kín chỗ vì phòng theo giờ...
Đây chẳng phải một điều rất đáng nghi hay sao?
Khi chị phục vụ quầy lễ tân cầm chứng minh thư của Ôn Dương lên, chị mím môi...
Như thể đang lấy làm tiếc điều gì đó vậy...
Không cần biết có phải thuê phòng làm giao dịch tiền bạc hay không, để một cô gái vừa trẻ vừa xinh đẹp đến làm thủ tục thế này...
Chị gái lễ tân không khỏi thở dài trong lòng:
Hoa rơi cửa Phật, vạn vật tuỳ duyên.
Ôn Dương đỏ mặt vì cử động lặng lẽ của chị lễ tân.
Lúc này nàng chỉ muốn dán lên trán mấy dòng chữ thật to:
Tôi không phải tới làm đ*!
Không phải như chị nghĩ đâu!
Tôi đến đây để tắm!
Nói như vậy... nghe có vẻ cũng kỳ quái?
Nếu biết sớm hơn, sĩ quan Ôn đã đến đây trong bộ đồng phục cảnh sát.
Chỉ tại nàng lo bộ đồng phục dính bẩn kia sẽ làm ô nhiễm bầu không khí!
Sĩ quan Ôn mặt đỏ tía tai, cầm thẻ phòng vội vã chạy vào thang máy khách sạn.
Vội vàng cứ như thể thực sự có “tình nhân” đang chờ gặp vậy.
......
Trong tòa nhà kiến trúc kiểu nhà lính cũ ở thành phố Bắc Thành, cách vách xung quanh đều là những người hàng xóm có tuổi đã sống ở đây rất nhiều năm.
Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Nếu nhà ai đó xảy ra chuyện gì, hàng xóm luôn là những người biết chuyện đầu tiên.
Đội cấp cứu vừa nhận ca, nhiệm vụ đầu tiên chính là đi đến tòa nhà lính cũ.
Có vẻ đó là một vụ tranh cãi trong gia đình, hai cha con đánh nhau.
Hai người động tay động chân là hai cha con nhà họ Hoàng, ông Hoàng và Tiểu Hoàng.
Tuy gọi là Tiểu Hoàng, nhưng thực ra năm nay anh ấy đã 30 tuổi.
30 tuổi, là một người “vô tích sự” đúng như lời những người hàng xóm nói.
Không phải vô cớ mà người ta gọi anh như thế, càng tệ hơn nữa, người con trai này là một kẻ ăn bám cha già.
Ăn bám đã thành thói quen, chẳng khác nào một đứa trẻ chưa cai sữa, vô phép tắc, vô kỷ luật.
Lần này, Tiểu Hoàng không đi ăn chơi tiêu hết tiền rồi về nhà mở miệng xin tiền ông Hoàng và bà Hoàng.
Lần này, là chủ nợ cho vay nặng lãi của Tiểu Hoàng tìm đến tận cửa đòi tiền.
Ba tháng trước, Tiểu Hoàng đã thế chấp tài sản duy nhất trong gia đình sau lưng cha mẹ.
30 vạn tiền mặt đột nhiên biến mất trong ba tháng.
Vợ chồng ông Hoàng không hiểu tại sao, cho đến khi chủ nợ tìm đến cửa mới biết thằng con trai đã bán đi căn nhà duy nhất mà họ đang sinh sống.
Tiền dành dụm bấy lâu nay của cả nhà đều bị con trai tiêu hết, lấy đâu ra tiền chuộc lại căn nhà?
Chưa kể đây lại là cho vay nặng lãi...
Lãi mẹ đẻ lãi con, trong nháy mắt đã lên tới 60 vạn.
“Giấy trắng mực đen rõ ràng đây này. Khoản vay ngày mai hết hạn, nếu ngày mai không trả 60 vạn này, cả nhà chúng mày lập tức cút đi.”
Ông chủ vay nặng lãi nói thêm, quan trọng hơn chính là: Sổ đỏ của gia đình, chứng minh nhân dân của Tiểu Hoàng, kể cả sổ hộ khẩu của cả nhà đều đang trong tay ông ta.
Chữ ký trên hợp đồng, là của Tiểu Hoàng.
Người đóng dấu đồng ý, là Tiểu Hoàng.
Thằng con trai vừa đến tuổi trưởng thành đã được hai bố mẹ cho làm thủ tục sang tên căn nhà này.
Các cụ ngày xưa đã nói: Chăm con hồi trẻ, về già con chăm.
Sớm thì, con trai sẽ được thừa hưởng ngôi nhà.
Muộn thì, con trai có lẽ sẽ phải chia đều cho con gái.
Hiểu chưa...
Chuyện sang tên này, nói đi nói lại cũng là do vợ chồng ông Hoàng không muốn chia cho người con gái.
Nuôi con trai, là để không cho con gái hưởng.
......
Khi đội cấp cứu đến, ông Hoàng đã bị Tiểu Hoàng đánh đến mức mắt mũi sưng húp, rụng một nửa số răng cửa.
Người đàn ông trung niên đã sống được nửa thế kỷ vẫn tưởng mình là thanh niên trẻ tuổi.
30 năm mới dám đánh thằng con trai một lần, kết cục là phải chịu khuất phục dưới thằng con trai.
Bà vợ không thể khuyên ngăn hay kéo hai cha con khỏi cuộc chiến, chỉ biết chạy ra ngoài nhờ hàng xóm giúp đỡ.
Giữa đêm giữa hôm, những người hàng xóm đã nghe thấy tiếng ồn ở phòng bên cạnh từ lâu, vừa nghe vợ ông Hoàng đến gọi, họ lập tức mở cửa, cầm cuốc đi ra.
Nhưng một khu chung cư trong thành phố thì lấy đâu ra cuốc?
Đương nhiên vì đây là một khu ổ chuột, cư dân chọn một mảnh đất chưa phát triển thuộc sở hữu nhà nước mà sống, trồng một ít rau làm bữa ngon qua ngày.
Tiểu Hoàng ngay lập tức bị chiếc cuốc chặn lại, không tiếp tục đánh nữa, nhưng còn ông Hoàng đang bị hắn đè xuống đất thì sao...
Chỉ có thể nhìn chằm chằm vào thằng con trai.
“Chị Lưu, hay là chúng ta báo cảnh sát? Con trai đánh bố nó kia kìa, mất dạy!”
Nhưng những lời nói to tiếng của hàng xóm tốt bụng chỉ có thể doạ Tiểu Hoàng.
Dù sao cũng là hàng xóm, chuyện trong khu này dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể nghe rõ mồn một.
Vợ chồng nhà Hoàng đã quen chiều chuộng con trai.
Từ rất lâu về trước, những người hàng xóm ở đây đã chứng kiến cảnh con gái nhà vợ chồng Hoàng đoạn tuyệt với hai người họ.
Muốn hai vợ chồng họ báo cảnh sát ư?
Haha.
Không có chuyện đó đâu.
“Không sao, không sao đâu chú. Chuyện trong gia đình, không được báo cảnh sát, không được báo cảnh sát!”
Người hàng xóm liếc nhìn hai cha con đang ngồi dưới nền nhà...
Nhà này đúng là kỳ lạ.
Tuy người hàng xóm tốt bụng là chuyên gia lo chuyện bao đồng, nhưng anh ấy cũng ngại dây dưa vào một gia đình mà bản thân anh còn chưa hiểu rõ.
Trước khi rời đi, với sự đồng ý của vợ ông Hoàng, anh đã gọi cấp cứu 120 cho ông Hoàng.
Vì dù gì, người đồng chí họ Hoàng nằm trên nền nhà kia đã bị cong lưng đến mức không thể ngồi dậy.
Có lẽ do lúc đánh nhau đã bị trật khớp lưng.
......
Giản Mộc Tư kiểm tra sơ qua vết thương trên mặt và thắt lưng của ông Hoàng.
Đúng là ông Hoàng đã bị trật khớp lưng, còn về mức độ nghiêm trọng như thế nào, cô đề nghị đến bệnh viện tiến hành kiểm tra cụ thể.
Về vết thương trên mặt, có thể xử lý ngay tại chỗ.
Nhưng đối với hàm răng cửa bị mất một nửa, thì phải giao cho bác sĩ chuyên khoa răng.
Đây không phải trường hợp khẩn cấp, Trần Phi và Lưu Dịch đứng sau Giản Mộc Tư quan sát.
Trên nền nhà rơi vãi rất nhiều đồ đạc.
Khi đội cấp cứu đến cửa, họ đều phải nhón chân mà đi.
Lưu Dịch và Trần Phi không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hai cha con này có thù có oán gì mà lại đánh nhau thành ra như vậy?
Khi nghe người phụ nữ trung niên khóc lóc kể lể, họ mới dần hiểu ra...
Hóa ra thằng con trai cắn không nổi bố, thế là cưỡi lên đầu lên cổ ông già luôn.
Thực ra dùng cách nói như vậy cũng lạ...
Nếu nói là cưỡi lên đầu lên cổ ông già... đáng lẽ ngay từ ngày anh ta cắn bố mẹ đã được tính là cưỡi lên đầu họ mới đúng chứ?
Trong khi Giản Mộc Tư đang xịt thuốc chống sưng lên đầu gối của ông Hoàng, đột nhiên thấy cô con gái biệt tăm biệt tích suốt ở 10 năm qua xuất hiện trước cửa nhà.
Là do lời than tiếng khóc của người mẹ qua điện thoại, nghe nói từ mai mẹ mình sẽ không có nhà mà về nữa, cô con gái vẫn chọn về thăm.
“Cậu Hoàng thôi không ăn cắp nhà của tôi nữa, quay về tự trộm nhà mình à?”
Kể từ ngày cắt đứt quan hệ, ngôi nhà này đã không còn là nhà của Chu Do.
Khi cô con gái đổi tên, cô đã gạt bỏ quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới.
Bây giờ cô ấy lấy họ Chu, Chu Do.
Do trong Tự Do.
Lâu lắm rồi mới gặp lại con gái, lời đầu tiên con gái nói khi xuất hiện khiến người mẹ lạnh sống lưng.
“Thôi không ăn cắp nhà cô là sao?”
“Đầu năm bà đến hỏi vay tiền tôi, cậu Hoàng bí mật theo tôi về nhà, mấy ngày trước vừa trộm trong nhà tôi, lấy đi toàn bộ đồ đạc có giá trị trong nhà, gồm đồng hồ, túi xách, kính râm, chìa khóa xe...”
“Cái đồng hồ thì đáng được bao nhiêu tiền chứ?”
Đã đến lúc này rồi, ông Hoàng vẫn muốn bênh thằng con trai cưng.
Một chiếc đồng hồ đáng giá bao nhiêu chứ?
Chu Do liếc nhìn người cha mang bộ mặt “biến dạng” của mình bên cạnh Giản Mộc Tư, cười lạnh với ông: “Ông Hoàng, đó là đồng hồ Cartier, túi Hermès, kính râm GUCCI và LV, chìa khoá xe Porsche. Thống kê sơ sơ, tổng giá trị những thứ cậu Hoàng đã lấy của tôi đã hơn 80 vạn tệ. 80 tệ này đáng giá hơn căn nhà 60 vạn tệ của ông đấy.”
Đột nhiên nghe con số 80 vạn...
Ông Hoàng mấp máy đôi môi sứt, ấp úng mãi không nói được một câu.
Ông không thể ngờ rằng, cô con gái từ khu ổ chuột đã đổi đời từ sau khi trúng tuyển Đại học Bắc Thành, đã hoàn toàn lột xác sau khi thoát khỏi gia đình ruột thịt.
Khi đội cấp cứu nhấc chân chuẩn bị rời đi, tiếng còi xe cảnh sát từ dưới lầu vang lên.
Ông Hoàng mới vừa rồi cong lưng không thể đứng thẳng lập tức hốt hoảng nhảy dựng lên: “Ai báo cảnh sát đấy?”
“Tôi báo.”
Chu Do không chút rụt rè nhìn ông Hoàng:
“Cậu Hoàng nhà ông trộm đồ của tôi, theo lý nên bị pháp luật trừng phạt.”
“Mày, mày, mày...”
Ông Hoàng mặt đỏ tía tai, chỉ vào Chu Do đang quay người đi tìm đồ.
“Này cô kia, sao cô có thể báo cảnh sát? Đó là anh ruột của cô đó!”
Cứ động đến con trai là người mẹ lúc nào cũng không thể phân biệt trắng đen.
Từ nhỏ đã như vậy, Chu Do đáng lẽ không nên mong đợi, càng không nên tới đây.
“Anh ruột? Tôi họ Chu, tên Do, không thân không thích, càng không có anh trai.”
Một tiếng “Rầm” vang lên...
Cánh tay của Chu Do bị thương.
Ông Hoàng không biết lấy một chiếc ghế gỗ từ đâu, ném lên người Chu Do.
“Mày cút ngay! Ai cho phép mày vào nhà tao!”
“Nhà nào ở tầng hai báo cảnh sát? Chúng tôi là cảnh sát đây!”
Nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, Tiểu Hoàng đã chạy ra ban công từ lâu, định nhảy khỏi ban công trốn chạy.
Bên cạnh, còn có mẹ theo sát giúp buộc dây thừng.
Chu Do nhìn từ mà cảm thấy nực cười.
Một người mẹ như vậy mà cô còn ôm hy vọng viển vông, nghĩ mẹ thật đáng thương?
Cứ như những đau khổ phải chịu trong quá khứ vẫn chưa đủ, vẫn hèn hạ chạy tới xát thêm muối lên vết thương.
Cho tới khi thấy bác sĩ cấp cứu đi đi lại lại, đặt hộp y tế xuống rồi băng bó cánh tay cho cô...
Hàng nước mắt cố níu giữ của Chu Do chảy xuống.
Đã nói với bản thân không được khóc, nhưng vẫn không thể kiềm chế trước lòng tốt của mọi người.
Hai viên cảnh sát tuần tra đến là những cảnh sát nhân dân mà đội cấp cứu rất ít có ấn tượng.
Trông hai cảnh sát còn khá trẻ, Trần Phi không khỏi thầm than thở: Đến thì cứ đến đi, lại còn bật báo động để tên tội phạm biết các người tới!
Đúng là hai tấm chiếu mới trải!
Trần Phi chạy về phía trước, đồng thời thầm đảo mắt vô số lần: “Cảnh sát mau lên, tội phạm sắp nhảy khỏi ban công kia kìa!”
Hai viên cảnh sát hốt hoảng đường ai nấy chạy, một người chạy ngược xuống lầu, một người chạy vào trong phòng.
“Cảnh sát đây. Anh không thoát được đâu!”
Tiểu Hoàng sợ quá không bám chặt dây thừng, rơi một nhát xuống ban công ở tầng một.
Cú ngã này vừa hay tạo cơ hội cho cảnh sát còn lại còng tay hắn vào.
Biết con trai mình bị bắt, ông Hoàng vô cùng tức giận.
Tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều là kẻ thù của ông ta, ngoại trừ vợ ông.
Ông ta không đánh lại cảnh sát và bác sĩ, nhưng ông có thể đánh tên đầu sỏ đã báo cảnh sát.
Ông là bố của cô!
Lửa giận xộc lên đầu... lợi dụng lúc cảnh sát trong nhà không cảnh giác, ông Hoàng nhặt lên chiếc cuốc mà người hàng xóm để lại trước cửa, vung về phía cô con gái.
“Không được băng bó cho đứa nghiệp chướng này! Để nó chết đi!”
Ông Hoàng vung cuốc về phía cô con gái, nhưng chiếc cuốc lại vung về phía cô bác sĩ...
“Bác sĩ Giản!”
......