Tài xế xe cấp cứu
......
Thứ nông cụ đáng lẽ ra nên gắn bó mật thiết với đất đai không ngờ lại trở thành vật dụng gây án.
Cái cuốc đó liệu có đập trúng Giản Mộc Tư không...
Khi Lưu Dịch hét lên ba chữ “Bác sĩ Giản”, cánh tay rộng lớn của anh ấy đã chặn đứng lực văng của cái cuốc.
Lưng của Lưu Dịch đột nhiên đau nhói do chịu một đòn đau đớn từ cán cuốc.
Cuối cùng thì, thói quen không thích nói chuyện với những người không liên quan đến mình của Giản Mộc Tư đã bị phá vỡ.
Sau khi chắc chắn cột sống của Lưu Dịch không bị tổn thương, Giản Mộc Tư đứng phắt dậy, mắt trừng như muốn nứt toạc ra, thẳng tay nắm lấy cổ áo ông Hoàng:
“Loại cặn bã xã hội! Ông bố ảo tưởng! Bà mẹ cũng cá mè một lứa! Đúng là một gia đình bẩn thỉu! Tôi sẽ gọi luật sư cho đồng nghiệp tôi! Các người cứ đợi lệnh triệu tập vì tội hành hung đi, tuyệt đối không hòa giải!”
Đội cấp cứu ban đầu tới hiện trường để cứu người, cuối cùng người nằm trên cáng cứu thương lại là tài xế xe cấp cứu.
Tài xế xe cấp cứu đã có thể di chuyển, anh khăng khăng muốn tiếp tục lái xe.
Nhưng vừa bước xuống cầu thang đã bị Giản Mộc Tư đang hết sức nén giận đặt anh lên cáng di động.
Hai viên cảnh sát tuần tra thì đang áp giải cha con ông Hoàng lên xe tuần tra.
Người mẹ khóc nức nở sau lưng hai bố con, thậm chí còn mong đợi hão huyền rằng cô con gái sẽ nghĩ lại, sẽ cảm thấy đáng thương cho hai người “ruột thịt” này.
Tuy nhiên cô con gái Chu Do đã đi theo Giản Mộc Tư vào xe cấp cứu.
Suy cho cùng, Lưu Dịch đã vì cô ấy mà bị thương, cô sẽ thấy áy náy lắm nếu không đến bệnh viện cùng họ.
Trần Phi chủ động chạy đến ghế lái, lái thay cho anh Lưu.
Mặc dù chỉ là người mới học lái xe cấp cứu, nhưng Trần Phi đã có kinh nghiệm nhiều năm lái đủ loại kiểu xe, lại còn có bằng lái xe loại B.
Hồi đó khi phải lặn lội kiếm sống, Trần Phi biết nếu không muốn khổ nữa thì phải học lấy một cái nghề.
Vừa hay, lần này, nhân lúc anh Lưu bị thương, kỹ năng lái xe của cậu đã có chỗ dùng.
......
Đến bệnh viện, Lưu Dịch được đẩy đi làm đủ loại kiểm tra.
Trần Phi và Chu Do bị Giản Mộc Tư bắt ở lại với Lưu Dịch, còn cô khăng khăng muốn chạy việc vặt.
Công việc của cả đội cấp cứu đã bị dừng lại do tài xế xe cấp cứu bị thương, hôm nay cả đội không nhận thêm nhiệm vụ.
Sau khi có kết quả kiểm tra, dù Lưu Dịch chỉ bị bầm tím nhưng Giản Mộc Tư vẫn ra lệnh cho anh nghỉ ngơi.
Thực ra cũng không phải là ra lệnh, Giản Mộc Tư còn chưa bàn với Lưu Dịch đã tự ý thay anh xin nghỉ.
Cô giải thích rõ với Minh Lạp về chuyện đã xảy ra tại hiện trường cách đây không lâu, và cũng đã nói rõ với Minh Lạp rằng các khoản tiền bị trừ của cả đội trong những ngày tới sẽ khấu trừ vào tiền lương cá nhân của cô.
Minh Lạp muốn nộp đơn xin trợ cấp chấn thương do công việc cho Lưu Dịch, ban đầu còn nghĩ Giản Mộc Tư sẽ không đồng ý, không ngờ Giản Mộc Tư không chỉ đồng ý, mà còn hy vọng có thể đi cùng để giải thích tình hình với Chủ nhiệm của Trung tâm Cấp cứu.
Ngoài ra, ngay cả khi đơn vị có thể thanh toán chi phí y tế và không trừ tiền lương trong thời gian nghỉ, Giản Mộc Tư vẫn muốn bù vào đó một phần dưới danh nghĩa phần thưởng của đơn vị.
Cô biết rõ, nếu lấy danh nghĩa của cô, Lưu Dịch sẽ không nhận.
Cô cũng biết rõ, khi Lưu Dịch bảo vệ cô, anh không hề mong cầu cô sẽ báo đáp.
......
Khi Ôn Dương và Trương Lộ Chi trở lại đội tuần tra, chi đội tuần tra đã lan truyền tin tức về đội cấp cứu.
“Có người ở Trung tâm Cấp cứu bị thương khi làm nhiệm vụ? Là đội cấp cứu nào?”
Sĩ quan Ôn vừa ngồi xuống ghế sofa đã lập tức đứng dậy, vội vàng túm lấy một đồng nghiệp đang buôn chuyện.
Tốc độ quá nhanh, khiến Trương Lộ Chi ở cách đó không xa phải giương mắt chữ O mồm chữ A.
Mới ban nãy còn là đồng nghiệp đứng cạnh mình, chớp mắt cái đã chạy mất tiêu...
Trương Lộ Chi ướm khoảng cách giữa cậu và đại ca Ôn mấy lần liền, sau khi nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Ôn Dương và các đồng nghiệp khác, chợt trở nên sốt ruột.
“Ai? Người bên Trung tâm Cấp cứu bị thương là ai?”
“Một bác sĩ nam?”
“Chắc không phải bác sĩ đâu.”
Không phải bác sĩ nữ, Ôn Dương thở phào nhẹ nhõm.
Cởi mũ cảnh sát, nàng tiếp tục hỏi:
“Tên là gì? Sao lại bị thương?”
“Lúc đi làm nhiệm vụ gặp phải một gia đình vô lý, gia đình đó định lấy gậy đánh con, thế mà lại giáng vào bác sĩ cấp cứu, hình như có một thành viên nam đã đỡ một đòn cho bác sĩ trong đội... hình như tên là Lưu Dịch... chờ một chút, tôi tìm cho... ban nãy tôi có ghi lại...”
Đồng nghiệp còn chưa nói xong, hai viên cảnh sát tuần tra vừa về tới nơi lại chạy khỏi đơn vị.
Lưu Dịch bị thương?
Lại còn đỡ một đòn cho bác sĩ cấp cứu trong đội?
Còn có thể là Lưu Dịch nào nữa?
Chỉ có thể là đội cấp cứu đó!
Lao ra khỏi khu vực Cục Công an, chạy đến lối vào của căn tin, sĩ quan Ôn chợt nhận ra một điều.
Nàng chỉ đang chạy trong vô thức, vấn đề là ba thành viên của đội cấp cứu đang ở đâu?
Ôn Dương gọi ngay cho Giản Mộc Tư.
Đợi mãi, đợi mãi, vẫn không thấy bên kia trả lời.
Ôn Dương thấy hơi hoảng.
Mặc dù đồng nghiệp đã nói rõ là Lưu Dịch bị thương, nhưng nhỡ như Giản Mộc Tư cũng bị thương thì sao?
Chưa kể, hiện giờ Lưu Dịch đang thế nào rồi?
Trương Lộ Chi theo sau cũng gọi điện thoại.
Điện thoại của Trần Phi được kết nối.
“Anh Phi, anh Lưu có sao không? Mọi người không sao chứ?”
“Thằng Lộ? À à, chúng tôi không sao. Anh Lưu cũng không sao, kiểm tra xong hết rồi, chỉ bị bầm tím trên lưng, thâm thành một mảng, nhìn hơi đáng sợ.”
“Ồ, ồ, vậy thì tốt.”
Ôn Dương bắt lấy điện thoại của Trương Lộ Chi, vội vàng hỏi:
“Giản Mộc Tư thì sao? Sao chị gọi mà không thấy ai nghe máy?”
“Chị em á? Đại ca chị yên tâm, chị em đến hiệu thuốc lấy thuốc, chị ấy vừa ở đây, em nhìn rồi, không có chuyện gì đâu, có lẽ trong hiệu thuốc đông người nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.”
Ôn Dương đã hơi yên tâm.
Nàng ấy hỏi Trần Phi và Lưu Dịch hiện đang ở đâu, cúp điện thoại rồi đi cùng Trương Lộ Chi.
Nhưng trên đường đi, Ôn Dương càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Sai sai chỗ nào?
Không phải vì Giản Mộc Tư đến hiệu thuốc lấy thuốc...
Mà là vì...
......
Vừa vào đại sảnh phòng khám, điện thoại của Ôn Dương reo lên liên hồi.
Giản Mộc Tư gọi lại.
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Ôn Dương lập tức bấm nút trả lời.
“Ơi? Ôn Dương.”
“...”
Ôn Dương mím môi.
Một mặt, nàng im lặng vì giọng nói của người này; mặt khác...
“Em nhìn thấy chị rồi, Giản Mộc Mộc...”
“Hả?”
Ôn Dương cúp máy, đi thẳng về phía hình bóng ấy.
Nàng bước đến gần Giản Mộc Tư đang cúi đầu ngồi trong khu vực chờ lấy thuốc, đứng thẳng trước mặt Giản Mộc Tư:
“... Chị không khóc đấy chứ, Giản Mộc Mộc?”
Đối phương dường như mỉm cười, rồi thả mình vào vòng tay sĩ quan Ôn.
Ở cách đó không xa, Trương Lộ Chi sốc nặng.
Đại ca đang ôm bác sĩ Giản?
Bác sĩ Giản cho phép bản thân áp sát vào bụng đại ca ư?
Hai cô gái này từ khi nào đã trở nên thân thiết đến thế?
Đầu Trương Lộ Chi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Nhưng có vẻ cậu không nên quấy rầy bầu không khí giữa hai người này.
Sĩ quan Trương hiểu chuyện đột xuất, chỉ đành tiếp tục đi tìm người mà cậu nên tìm.
Ở một diễn biến khác, sĩ quan Ôn cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi được Giản Mộc Tư ôm lại bằng cả hai tay.
Giọng nàng nhẹ nhàng vô cùng, đều là những lời an ủi xuất phát từ sự thấu hiểu:
“Giản Mộc Mộc, chị đừng cảm thấy tội lỗi... hôm nay nếu không phải Lưu Dịch... thì sẽ là Trần Phi... cũng có thể là Trương Lộ Chi nữa... nếu em cũng ở đó... em sẽ càng không thể để chị bị thương...”
Giản Mộc Tư siết chặt lưng áo đồng phục của Ôn Dương.
Là do câu nói cuối cùng của Ôn Dương, “nếu em cũng ở đó, em sẽ càng không thể để chị bị thương.”
Cũng là do, Lưu Dịch thực sự vì cô mà bị thương.
Nếu đầu cuốc lệch một chút, có thể sẽ đâm vào gáy Lưu Dịch, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Khi đó, nói không chừng cô sẽ có khả năng là hung thủ.
Cho dù cái cuốc thật sự bổ tới cô, mức độ bị thương của cô cũng sẽ nhẹ hơn so với Lưu Dịch...
Có lẽ...
Ôn Dương vuốt tóc Giản Mộc Tư, dỗ dành rất nhiều với tông giọng ấm áp nhẹ nhàng.
Rất nhiều lời an ủi cộng thêm tâm lý đồng cảm, nàng đã nói ra tiếng lòng của bản thân:
“Lưu Dịch thường gọi chị là bác sĩ Giản, Trần Phi thường gọi chị là chị gái. Nghe có vẻ như anh ấy không thân thiết với chị như Trần Phi, nhưng thực ra, anh ấy lớn tuổi hơn Trần Phi, cũng hướng nội hơn nhiều.”
“Em biết chị cũng có thể thấy những điều này. Nhưng em vẫn muốn nói với chị, Giản Mộc Mộc, anh ấy không coi chị là bác sĩ, anh ấy coi chị như một người bạn hoặc thậm chí là một thành viên trong gia đình, thế nên anh ấy đã làm điều đó cho chị, can tâm tình nguyện bảo vệ chị khỏi bị thương.”
Ôn Dương vuốt ve đuôi mắt của Giản Mộc Tư, sau khi chắc chắn làn mi không bị hoen ướt, nàng mới nở nụ cười.
Ôn Dương lấy thuốc từ tay Giản Mộc Tư, dặn cô hãy ở đây đợi nàng ấy.
......
“Lưu Dịch, cảm ơn anh vì ngày hôm nay.”
Do đại ca Ôn cũng vội vàng chạy tới thăm anh, khuôn mặt của tài xế xe cứu thương thật thà chất phác bỗng đỏ bừng, cực kỳ ngại ngùng:
“Có gì đâu mà, đại ca Ôn.”
Ôn Dương cười:
“Em biết chuyện này không là gì đối với anh, nhưng với chị ấy thì rất khác. Anh đã vì bảo vệ chị ấy mà bị thương, chị ấy cảm thấy rất khó chịu, thấy rất có lỗi...”
“Chuyện này...”
Đứng tại nơi cuối hành lang, người tài xế lái xe cứu thương gãi đầu.
Tình huống này...
Lúc đó anh chỉ có suy nghĩ duy nhất là muốn bảo vệ Giản Mộc Tư...
Đương nhiên không toan tính điều gì trong tình cảnh đó cả.
Sự quan tâm của con người dành cho con người và ý muốn vô thức bảo vệ, đâu cần phải tính toán chi li.
Ôn Dương vỗ vai Lưu Dịch:
“Chị ấy xin nghỉ phép cho anh rồi nhỉ?”
Lưu Dịch cười bất lực.
Đại ca Ôn đúng là thần.
“Năm ngày.”
“Vậy năm ngày này anh nghỉ ngơi thật tốt, đoán chừng tiền lương của anh sẽ không ít đi đâu, có khi còn nhiều thêm.”
“Hả?”
Ánh mắt ẩn ý “chắc chắn 80%” của Ôn Dương khiến Lưu Dịch hiểu ra ngay...
Chắc chắn 80% là bác sĩ Giản đã âm thầm làm gì đó.
“Anh đừng vội từ chối... nếu anh nhận sẽ khiến chị ấy cảm thấy dễ chịu hơn, sẽ bớt cảm giác áy náy.”
Ôn Dương tiếp tục cười, nói:
“Thật ra bây giờ em rất muốn làm điều gì đó cho anh, em nói thật đấy. Không chỉ vì anh đã bảo vệ một cô gái, quan trọng hơn cả, vì anh đã bảo vệ một người mà em vô cùng quan tâm.”
Ôn Dương lui về phía sau một bước, nghiêm túc nói:
“Thay cho bác sĩ Giản, đại diện cho phần của đại ca Ôn. Lưu Dịch, đây là lời cảm ơn của em.”
Nàng khom lưng cảm tạ người đã bảo vệ Giản Mộc Tư ngày hôm nay.
Đây là điều mà Lưu Dịch nên được nhận từ nàng.
......
Ôn Dương nói chuyện cùng Lưu Dịch ở cuối hành lang một lúc.
Trần Phi và Trương Lộ Chi sốt ruột tò mò.
Ngạc nhiên hơn cả, anh Lưu của họ đi xuống cầu thang tìm bác sĩ Giản sau khi nói chuyện với đại ca Ôn.
Từ xa, hai anh em đi theo đã chú ý thấy khuôn mặt của bác sĩ Giản đã lộ ra vẻ sững sờ trong một giây phút nào đó...
......
“Bác sĩ Giản, tuổi của tôi lớn hơn bác sĩ, khi làm một người anh, tôi sẽ không để thua nhóc Phi.”
“Hề hề ~ Lưng của tôi chỉ hơi tím xanh thôi, không có gì to tát cả.”
“Cảm ơn bác sĩ đã xin cho tôi năm ngày nghỉ ngơi, vừa hay có thể đưa Duyệt Duyệt đi công viên giải trí, điều mà tôi đã hứa với con bé từ lâu.”
......