Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 131: Chương 131: 21 giờ 57 phút




Gia đình trong tim

......

Sau khi Ôn Dương rời đi, Giản Mộc Tư ngồi một mình giữa biển người xôn xao.

Bệnh viện ở Trung Quốc lúc nào cũng đông như vậy...

Bất kể vào thời gian nào, nơi đây dường như luôn trong thời kỳ mắc bệnh cao.

Giản Mộc Tư nhớ lại hơi ấm khi được ôm trong vòng tay Ôn Dương, níu kéo cảm giác ấm áp còn sót lại.

Chuyện Lưu Dịch bị thương ngày hôm nay đã gợi lại trong cô rất nhiều ký ức từ quá khứ.

Gia đình?

Ban nãy Ôn Dương nhắc tới hai chữ “gia đình“.

Dường như đây là hai từ mà cô luôn tránh né càng nhiều càng tốt kể từ khi cô có thể nhớ được.

Trước 5 tuổi, cô sống với cha mẹ ruột.

Vì vẫn có bố mẹ, nên ông bà ở ngoại thành xa chỉ có thể quan tâm và yêu thương bằng cách đến thăm mỗi tuần vài lần.

Còn ông nội và bà nội thì sao?

Do cô là đứa con gái không được mong chờ sẽ mở mắt chào đời, cho nên cô hiếm khi có cơ hội gặp họ.

Gia đình......

Trước năm 12 tuổi, gia đình là vòng tay của bà, là ghế sau xe đạp của ông, và cả...

Và cả chiếc bánh ngọt mà ông bà ngoại mua cho cô trước mỗi buổi học mẫu giáo.

Có lẽ vì chưa bao giờ được nếm vị ngọt, cô yêu tha thiết những hương vị có mang chút ngọt ngào.

Chỉ cần một chút ngọt ngào là được.

Cô là một đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương chăm sóc.

Trong quá trình trưởng thành, không thể tránh khỏi gặp phải những bạn đồng trang lứa không hiểu chuyện và không biết cảm thông, cũng khó tránh gặp những người lớn nhìn cô với ánh mắt thương hại và đồng cảm.

Đến năm 12 tuổi, cô trở thành một đứa trẻ không có người giám hộ.

Hai chữ “gia đình” lại càng xa vời đối với cô...

Khi cô đến trước mặt Hạ Lương và nói ra những lời đó, thực ra trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý không được chấp nhận.

Cô thực sự không nghĩ rằng Hạ Lương sẽ cười và đồng ý với cô.

Hạ Lương cũng nói rằng, được làm cha của cô là một vinh hạnh đối với ông ấy.

Cô được dẫn đến phòng làm việc của bác sĩ phẫu thuật tim, sau đó, có một người giám hộ, có một “mái nhà“.

Trong mắt tất cả những “người nhà”, Giản Mộc Tư quá hiểu chuyện, quá giữ chừng mực.

Theo cô, sống trong gia đình họ Hạ, bổn phận của cô là phải biết giữ chừng mực.

Hạ Lương và Lâm Nguyệt Thanh chỉ là người giám hộ trên danh nghĩa mà thôi.

Có được những người giám hộ lương thiện và hoà nhã dễ gần như vậy, có được một môi trường phát triển không mang ánh mắt dị nghị như vậy, cô đã cảm thấy biết ơn từ tận nơi sâu nhất trong trái tim mình.

Cô không bao giờ hy vọng quá đáng rằng mình sẽ được giống như Hạ Chi Châu, cô không hề nghĩ theo hướng đó.

Cô hiểu rất rõ, cô là Giản Mộc Tư, chứ không phải con gái của Hạ Lương và Lâm Nguyệt Thanh.

Cứ để như vậy đi, cô luôn tự nhủ với chính mình như thế.

Sau khi có người giám hộ mới, Giản Mộc Tư đề nghị được sống một mình trong ngôi nhà cũ của ông bà ngoại.

Nhưng Hạ Lương không cho phép, Lâm Nguyệt Thanh không cho phép, Hạ Chi Châu không cho phép, ông nội Hạ và bà nội Hạ cũng không cho phép.

Giản Mộc Tư cũng đã xin được ở trong ký túc xá trong trường, thậm chí còn bí mật tự mình trả phí ký túc xá trong trường mà không nói với người giám hộ mới.

Giản Mộc Tư cảm thấy cô nên ở trong trường mới phải.

Khi vận may lớn trong ngày hôm đó đến với cô, cô không thể tham lam thêm nữa.

Tuy nhiên, vào cái ngày mà cô trở lại nhà họ Hạ chuẩn bị nói về dự định ở trong ký túc xá trong trường...

Cô được dẫn đi tham quan căn phòng mới của mình.

Khi đó, Hạ Chi Châu vẫn là một cô gái nhỏ thích màu xanh nhạt.

Căn phòng mới của cô... xuất hiện màu sắc yêu thích của Hạ Chi Châu, xuất hiện rất nhiều thứ đồ nội thất mới toanh được Hạ Lương và Lâm Nguyệt Thanh dốc lòng chuẩn bị trong nhiều ngày, có cả bức thư pháp do chính tay ông nội Hạ đặt bút viết.

Tất cả mọi người đều cho cô...

Cứ như thể cô thực sự thuộc về gia đình này.

Như thể, họ của cô là “Hạ“.

Giản Mộc Tư không thể từ chối sự quan tâm và lòng tốt chân thành với danh nghĩa “gia đình” như vậy được.

Hoặc nói cách khác, cô đã khao khát hai chữ “gia đình” này quá lâu, bỗng nhiên lại có suy nghĩ muốn tham lam thêm một lần.

Cô bé 12 tuổi mới ban nãy còn quá nhút nhát để nói về chuyện ra ngoài ở riêng.

Cô nhắm mắt lại, và khi mở ra, chúng đã ngập đầy nước mắt.

Cô tự nhủ trong lòng:

Hãy để tôi tham lam một lần.

Chỉ một lần này thôi.

Tôi chỉ muốn có được vận may lần này.

......

Năm 17 tuổi, cô kiên quyết chọn rời quê hương học tập, rời khỏi gia đình họ Hạ.

Không phải vì gia đình đó không tốt, không phải vì những người trong gia đình đó không tốt.

Ngược lại... ngược lại vì họ quá tốt, khiến cô có cảm giác mãn nguyện trước nay chưa từng có, khiến cô bắt buộc phải lựa chọn rời đi.

Cô sắp phải trưởng thành...

Không có lý do gì...

Để ở lại thêm nữa...

Nếu ở lại thêm... cô nghĩ mình như một con quái vật vậy.

Một con quái vật giành giật thiện chí của người khác một cách tuyệt vọng.

Sau khi bước lên chuyến bay đến Anh, Giản Mộc Tư đã tháo SIM điện thoại và ném vào thùng rác.

Cô để lại số điện thoại sai và địa chỉ liên lạc sai cho nhà họ Hạ.

Lần đầu tiên cô quyết liệt từ chối nhà họ Hạ, từ chối lời đề nghị bay cùng cô sang Anh, từ chối yêu cầu tiễn cô đi của nhà họ Hạ.

Cô chỉ xác định rõ ràng với chính bản thân cô.

Đã đến lúc kết thúc rồi.

Cuốn sổ tiết kiệm của ông bà ngoại để lại và thẻ ngân hàng mà họ Hạ đã dự trù cho chi phí sinh hoạt của cô đều được cất dưới tấm đệm trong ký túc xá ở Anh. Ba tầng ngoài, ba tầng trong, cất như cất báu vật.

Ngoài giờ học, Giản Mộc Tư bận rộn bưng bê đồ ăn trong các cửa hàng thức ăn nhanh ở London, và dạy tiếng Trung cho trẻ em trong các gia đình người gốc Hoa.

Chi phí cho đời sống sinh hoạt cá nhân của cô đều dựa vào những công việc này, phần có thể trả lại cho nhà họ Hạ bằng tiền cũng đến từ những nỗ lực này.

Còn phần không thể trả bằng tiền, cô biết mình có trả cũng không bao giờ trả cho xuể, có trả cũng chưa chắc trả cho nổi...

Và rồi, cứ như thế, Giáng sinh năm ấy đến...

Đường phố London trở nên vô cùng vắng lặng, làm thêm xong, cô trở về ký túc xá, gặp lại ba người số mệnh đã định phải trở thành người nhà của cô.

Sau 12 tuổi, lần nào thoát ra, cũng đều được tìm về.

Mỗi lần kết cục, đều được kết thúc bằng “gia đình” ở bên.

Sau ngần ấy năm, đôi môi cô vẫn mím chặt.

Có lẽ, cô đã âm thầm gọi tên từ tận đáy lòng...

Họ... là gia đình của tôi.

Đây, là bố tôi.

Đây, là mẹ của tôi.

Đây, là chị gái tôi.

Nhưng... hãy thứ lỗi cho cô vì không thể gọi ra được...

Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, vẫn còn sự cố chấp cuối cùng.

Như thể nhiều năm như vậy, cô may mắn gặp được những người tốt như thế là vì đã hứa với vận mệnh sẽ không tham lam thêm nữa.

......

Sau khi tan làm, Ôn Dương có nhiều thời gian ở bên Giản Mộc Tư.

Tối nay nàng không có ý định ăn trong căn tin.

Nàng không muốn để Giản Mộc Tư một mình đợi nàng trong ký túc xá, nàng bèn cả gan một lần, bảo đối phương làm tài xế đưa nàng đến chợ hải sản cách đó hơi xa một chút.

Xuống xe, Ôn Dương cố hết sức đè nén trái tim đang đập thình thịch vì hành động tiếp theo.

Ôn Dương nắm chặt tay Giản Mộc Tư, dắt Giản Mộc Tư đi.

Nếu nhớ không nhầm, đây là một trong số ít những lần mà lòng bàn tay của hai người áp chặt vào nhau.

Giản Mộc Tư cũng vì hành động thân mật này mà ngẩn ngơ một lúc.

Cô không ngờ mình sẽ tay trong tay với Ôn Dương trong tình huống như vậy.

Bầu không khí nơi chợ búa lắm kẻ đi qua nhiều người đi lại không hề ảnh hưởng đến Ôn Dương.

Ở cuối chợ hải sản, tàn dư hơi nóng ban chiều bốc lên nhè nhẹ, khảm một mảng nắng vàng đỏ ấm áp vương vấn trên cơ thể người mà cô thích.

Giản Mộc Tư bỗng rung động trước vẻ đẹp như vậy.

......

“Bà chủ, cho nửa cân sò điệp khô, loại nào ngon nhất ấy nhé.”

“Được, cô gái.”

Động tác của cô chủ cửa hàng hải sản khô vô cùng điêu luyện.

Ôn Dương nhận lấy túi ni lông từ tay cô chủ, nghĩ một lúc...

Hay là cho thêm ít tôm khô cho ngon nhỉ?

“Giản Mộc Mộc?”

“Ừm?”

“Món trứng hấp sò điệp của chị có cho thêm tôm khô không?”

Giản Mộc Tư sững sờ.

Lúc Ôn Dương mua sò điệp khô, cô đã nghi ngờ rồi.

Nhưng bây giờ lời nói của nàng đang thể hiện rõ cho cô biết, phần sò điệp khô này là mua cho cô.

“Em thấy được thì cho thêm.”

“Thôi vậy, tốt nhất vẫn nên làm theo hương vị mà chị đã quen. Hành lá thì sao? Chị có cho thêm hành lá không?”

Ánh mắt Giản Mộc Tư long lanh mềm mại:

“Không, chỉ là món trứng hấp sò điệp đơn giản thôi.”

“Được~”

TV trong ký túc xá của Giản Mộc Tư ban đầu chỉ được nối truyền hình cáp.

Những ngày đầu sĩ quan Ôn được “đăng đường nhập thất”, nàng đã thay nó bằng truyền hình Internet.

Ưu điểm của truyền hình Internet...

Đại khái là có thể chiếu “Nữ hoàng băng giá”?

Trước khi chuẩn bị bữa tối, Ôn Dương bật “Nữ hoàng băng giá” lên.

“Giản Mộc Mộc~Elsa!”

Giọng cười của sĩ quan Ôn kéo dài ra, đôi mắt cười không thấy mặt trời đâu.

“Chị ngồi đây xem chị trên TV, em vào phòng bếp nấu bữa tối. Em cam đoan, nhất định sẽ nấu cơm xong trước khi chị biến hình.”

Giản Mộc Tư bó tay, giận hờn lườm Ôn Dương.

Dù muốn cô ngoan ngoãn ở yên trong phòng khách cũng đâu cần nói những lời kỳ quái như vậy.

Cô mím môi.

Bỗng dưng, thật muốn lườm Ôn Dương thêm thật nhiều cái nữa.

......

Chuyện Lưu Dịch bị thương khi làm nhiệm vụ đã bị lan truyền khắp Cục Công an, không lâu sau cũng rầm rộ khắp Trung tâm Cấp cứu.

Trung tâm Cấp cứu biết chuyện này từ Cục Công an.

Chắc hẳn người của hai đơn vị đã gặp nhau trong căn tin, sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm.

Nếu tin đồn được lan truyền tử tế thì còn dễ nói.

Chỉ sợ lan truyền bừa bãi, chi tiết quan trọng nhất thì bị bỏ qua.

Người bị thương rốt cuộc là nam hay nữ?

Chính chi tiết ấy đã bị những người lan truyền về sau cắt đi mất tiêu, dẫn đến một loạt các phản ứng sau đó.

Ví dụ như Lâm Nguyệt Thanh và Hạ Lương sau khi hay tin.

Ngoài Minh Lạp ra, Lâm Nguyệt Thanh và Hạ Lương còn có một “tai mắt” khác trong Trung tâm Cấp cứu.

Chủ nhiệm Trung tâm Cấp cứu vừa biết tin có người bị thương trong đội cấp cứu ca ngày, lập tức đi kiểm tra đội cấp cứu trở về từ ca ngày hôm ấy.

Tất cả các đội cấp cứu đã trở lại, duy chỉ có đội cấp cứu của Giản Mộc Tư không thấy đâu.

Trong cơn bàng hoàng, Chủ nhiệm thấy thật hổ thẹn với ông bạn cũ, nhanh chóng gọi điện cho Hạ Lương.

Hạ Lương vừa tan làm, vừa bước chân vào nhà chưa lâu đã nhận được cuộc điện thoại.

Bật loa ngoài lên...

Vì đó là cuộc gọi từ sếp của cô con gái út, không cần nghĩ cũng biết ông bạn gọi đến là để thông báo về chuyện của cô con gái.

Hai vợ chồng nghe ông bạn nói xong, lập tức sốt sắng không yên.

Không còn bình tĩnh đâu mà lo chuyện người bị thương là ai, họ đi thẳng ra khỏi nhà, vội vàng đến Trung tâm Cấp cứu.

Trong giờ làm việc, điện thoại của Giản Mộc Tư luôn chuyển sang chế độ im lặng.

Vì chuyện Lưu Dịch bị thương, lúc này người ngồi trên sofa xem TV hoàn toàn quên mất bật chế độ đổ chuông.

Hạ Lương hoang mang lo sợ, Lâm Nguyệt Thanh càng thất thần sợ hãi, vừa đi đường vừa thông báo cho Hạ Chi Châu.

Hạ Chi Châu đang thu dọn nốt công việc trong văn phòng thì nhận được điện thoại, đột nhiên hoang mang theo.

May mà Hạ Chi Châu vẫn còn chút lý trí còn sót lại.

Trước khi lái xe đến Trung tâm Cấp cứu, cô đã thử gọi điện cho Ôn Dương.

“Chị à?”

“Ôn Dương! Hôm nay em có gặp Tiểu Mộc không?”

“Giản Mộc Mộc?”

Ôn Dương vặn nhỏ lửa:

“Giản Mộc Mộc đang ở cùng em, bọn em đang ở trong ký túc xá.”

Hạ Chi Châu nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Em gái đang ở trong ký túc xá, cho dù có bị thương cũng không quá nghiêm trọng.

“Chị nghe nói hôm nay đội cấp cứu có người bị thương?”

“Giản Mộc Mộc không bị thương, người bị thương là đồng đội của chị ấy.”

Hạ Chi Châu hoàn toàn yên tâm, bất giác thả lỏng chân ga.

Hành động giảm tốc đột ngột khiến người đi xe phía sau phải phanh gấp.

Tài xế ô tô phía sau tức giận chuyển làn vượt lên, còn không quên bóp còi inh ỏi thể hiện sự tức giận.

“Chị, chị đang lái xe à?”

“Ừ, chị đang đậu xe bên đường, qua một ngã tư nữa là đến Trung tâm Cấp cứu, chắc một lát nữa Viện trưởng và phu nhân cũng đến.”

Ôn Dương quay sang liếc nhìn người đang chăm chú xem TV trong phòng khách, rồi nấp vào trong phòng bếp:

“Cô chú cũng bị doạ sợ sao? Thật xin lỗi, chị, em không ngờ chuyện lại lan truyền nhanh đến như vậy... nhưng... đồng nghiệp đó vì bảo vệ Giản Mộc Mộc nên đã bị thương...”

Ngón chân Ôn Dương gõ gõ lên gạch lát nền phòng bếp:

“Hiện giờ tâm trạng chị ấy đang không tốt...”

“Ừ chị biết rồi, chị sẽ gọi điện nói cho Viện trưởng và phu nhân...”

“Vâng, được ạ.”

Nhất định phải có chuyện quan trọng lắm mới có thể khiến ba người nhà cùng lúc xuất hiện tại ký túc xá của Giản Mộc Tư.

Tuy nhiên, Hạ Lương, Lâm Nguyệt Thanh và Hạ Chi Châu cùng âm thầm nhìn Giản Mộc Tư một lúc theo cách vô cùng đồng điệu, gật đầu hài lòng, sau đó rời đi với lý do sẽ không làm phiền Giản Mộc Tư ăn tối.

Giản Mộc Tư ngồi xuống bên bàn ăn, trong lòng vẫn còn khó hiểu...

Ba người này hôm nay bị sao vậy?

......

Hôm nay đầu bếp dâng lên bàn món trứng hấp sò điệp.

Ôn Dương lấy thìa nhỏ múc một thìa từ trong bát nóng hổi hầm hập, kiểm tra độ chín ra sao.

Trứng chín mềm xốp, sò điệp tươi ngon.

Nàng lại vào bếp, mang lên một bát cơm nhỏ.

Xúc vài thìa trứng hấp sò điệp rải lên bát cơm bốc khói nghi ngút.

“Nào, ăn thử xem?”

Món cơm đĩa* này, thật là một kiểu ăn rất mới lạ.

*Cơm đĩa (盖浇饭): Là sự kết hợp của cơm và các món ăn kèm được bày ra trên cùng một cái đĩa, sở dĩ gọi như vậy là vì Trung Quốc xưa nay đều quen phân chia từng món ra thành các bát/đĩa riêng biệt.

Sau khi cho vào miệng, cả dư vị lẫn thơm ngon đều nở rộ trên đầu lưỡi.

Ôn Dương không hề bỏ lỡ nụ cười âm thầm của Giản Mộc Tư.

Nàng vui vẻ vì lời khen thầm lặng của đối phương:

“Phải ăn hết đấy, Giản Mộc Mộc~ Đừng lãng phí thức ăn~”

Giản Mộc Tư lườm Ôn Dương.

Được dung túng một lần đã to gan lần sau, sĩ quan Ôn đúng thật là trước sau như một.

Sau bữa tối, Ôn Dương không ép Giản Mộc Tư xem Frozen nữa.

Nàng kéo ghế ăn, ngồi lại gần Giản Mộc Tư hơn một chút:

“Em biết chắc hẳn chị đang thấy lạ rằng tại sao em lại biết chị thích món trứng hấp sò điệp, trước giờ chị chưa từng gọi món này những khi ra ngoài đi ăn với em, cũng chưa từng nói với em rằng chị thích món này...”

“Giản Mộc Mộc, em luôn cho rằng vận mệnh sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu số phận lấy đi của chị một số thứ, nó sẽ trả lại cho chị những thứ khác... giống như, nếu vận mệnh lấy đi những người xung quanh chị, nó sẽ trả lại cho chị những người khác...”

Ôn Dương nắm lấy bàn tay đặt trên bàn ăn của Giản Mộc Tư, đặt lên đùi mình.

Ánh mắt nàng vững vàng, con ngươi đượm màu ấm áp.

“Vận mệnh đã lấy đi gia đình của chị, nhưng nó sẽ trả lại cho chị gia đình mới. Cô, chú, chị Chi Châu... cả dì Lục Nhiên... còn có Lưu Dịch và Trần Phi... và rất nhiều người khác... “

“Cô chú nghe nói trong đội cấp cứu của chị có người bị thương, cho nên ban nãy vội vàng chạy tới đây... Giản Mộc Mộc là người dễ mềm lòng... haha... Em nghĩ, có lẽ trong lòng chị từ lâu đã thừa nhận họ là gia đình, phải không?”

Bàn tay Giản Mộc Tư muốn thoát chạy, Ôn Dương càng nắm chặt hơn một chút.

Trước khi đối phương muốn né tránh ánh mắt xuyên thấu của nàng, nàng tiếp tục nhẹ nhàng nói:

“Trước đây cô Lâm có nhờ dì Lục Nhiên, nhờ chị Minh Lạp, sau đó cũng nhờ đến em... em đã nhận 1 vạn tệ chuyển khoản, là cô Lâm muốn những khi chị cần, em sẽ ở bên chị để chị có tiền mà dùng, có tiền của mẹ mà dùng. Cô còn nói cho em, những khi tâm trạng chị không tốt, chỉ cần trên bàn ăn có món trứng hấp sò điệp là chị sẽ tự nguyện ăn một vài miếng... Hì hì, em vừa được tận mắt chứng kiến, Giản Mộc Mộc quả thực rất thích trứng hấp sò điệp.”

“Ừmm... còn có, từ sau khi quen biết chị, em đã từng được nói chuyện cùng cô, được nói chuyện cùng chú, cũng đã được nói chuyện cùng chị Chi Châu. Bọn họ đều kể cho em rất nhiều chuyện về chị. Chị là con gái út của Viện trưởng và phu nhân, là em gái ruột của chị gái Chi Châu, em có thể thấy đây là sự thật, đây là sự thật duy nhất mà em tin sẽ không bao giờ có thể thay đổi.”

Ôn Dương nắm chặt hai tay Giản Mộc Tư trong lòng bàn tay phải của nàng...

Nàng vươn người về phía trước, một tay ôm lấy Giản Mộc Tư đã ướt đẫm nước mắt.

Đôi mắt của chính bản thân nàng cũng lấp lánh ánh pha lê, chỉ là, đôi mắt cười quá mê hoặc, đôi má lúm đồng tiền quá say đắm.

“Được rồi, Giản Mộc Mộc~ Đã nói nhiều như vậy, em thực sự không muốn chị cảm thấy quá có lỗi. Bảo vệ người nhà là chuyện nên làm mà~ Hy sinh vì người nhà tốt bụng cũng là điều nên làm~”

“Chị đã có gia đình mới, Giản Mộc Mộc. Ý em là, một gia đình trong trái tim.”

Ôn Dương nắm tay Giản Mộc Tư, đặt lên nơi gần với trái tim nàng nhất...

“Chị sẽ không còn cô đơn nữa~”

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.