Em đừng buồn
......
Mặc dù kết cục là bị Giản Mộc Tư đẩy ra khỏi ký túc xá Trung tâm Cấp cứu, nhưng Ôn Dương biết rất rõ, Giản Mộc Tư là đang xấu hổ.
Vì cô đã bị nàng nhìn thấu, bị lời nói của nàng làm cho xấu hổ.
......
Có lẽ từ rất lâu rất lâu trước đó, có lẽ từ khi Giản Mộc Tư bước chân vào nhà họ Hạ, có lẽ từ Hạ Chi Châu vì Giản Mộc Tư mà không còn gọi Hạ Lương và Lâm Nguyệt Thanh là “bố, mẹ“...
Có lẽ từ khi Giản Mộc Tư được bao quanh bởi ba người đi lặn lội xuyên đại dương đến tận căn hộ của cô ở London vào ngày 30 Tết Nguyên đán hàng năm...
Cô đã nhận ra rằng, mình lại có một mái ấm mới, lại có một gia đình mới.
Nhưng lần này, như Ôn Dương đã nói, cô không chỉ có gia đình, đây còn là một gia đình trong tim.
Sẽ không còn cảnh cha mẹ phải ràng buộc bên nhau chỉ vì sự hiện diện của cô trên cõi đời này... Sẽ không còn cảnh người nhà bỏ rơi cô để đi tìm cuộc sống mới...
Bỗng dưng, Giản Mộc Tư bắt đầu cân nhắc lời đề nghị của Hạ Chi Châu.
Chấp nhận ngôi nhà mới do gia đình họ Hạ đã chuẩn bị cho cô từ trước, chấp nhận căn phòng ở nhà cũ mà gia đình họ Hạ luôn để dành cho cô.
“Chi Châu, ngày mai em sẽ đến lấy chìa khoá căn nhà đó.”
Đã quen gọi người ta là Chi Châu, chần chừ hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không thể gọi một tiếng “chị“.
Ôn Dương có thể gọi “chị” một cách rất tự nhiên và thân mật, nhưng Giản Mộc Tư cố mãi vẫn thấy khó.
Cho dù cô đã thầm công nhận cả ngàn vạn lần.
......
Cuối tháng 8, mùa tựu trường đang đến gần.
Những đối tượng tựu trường sớm nhất không phải các sinh viên đại học, học sinh cấp hai hay tiểu học trong thành phố... mà là những đứa trẻ dưới 6 tuổi nơi đây, được gọi chung là “nhi đồng“.
Trường mẫu giáo luôn bắt đầu năm học từ rất sớm.
Nhưng đây cũng là điều dễ hiểu.
Nếu không vào năm học sớm, các bậc cha mẹ trẻ sẽ không chịu đựng được tính tình nghịch ngợm của những đứa trẻ non nớt.
Các con có kỳ nghỉ hè, các bố mẹ thì không được hưởng lây, không được tận hưởng kỳ nghỉ.
“Trung tâm Chỉ huy 110 gọi 10919! Trung tâm Chỉ huy 110 gọi 10919!”
Lần này cuộc gọi tổng đài đến rất khẩn cấp và nghiêm trọng.
Lý Duyên Thanh và Ôn Dương cùng trực ca sáng nay.
Ôn Dương ngồi ở ghế phụ, lập tức nhấc máy trả lời:
“10919 đây, 110 mời nói.”
“Lập tức đến trường Mầm non Song ngữ Sao đỏ trên đường Thanh Thành! Lập tức đến trường Mầm non Song ngữ Sao đỏ trên đường Thanh Thành!”
Trên sân bóng của trường Mầm non Song ngữ Sao đỏ...
Vừa được gửi vào trường mầm non chưa được bao lâu, các cháu bé lớp 1 đang tập thể dục buổi sáng ngoài trời thì bị chặn lại bên hàng rào sân bóng.
Tên nghi phạm đã bắt được hai đứa trẻ.
Một tay ôm hai đứa bé, tay kia cầm con dao gọt hoa quả áp vào ngực chúng.
Trên thế giới này, không chỉ có người tốt, mà còn có kẻ điên.
Trên thế giới này, không có người xấu, chỉ có kẻ điên.
Những đứa trẻ tại đây hầu như đều từ 3 đến 4 tuổi, cảnh sát tuần tra khi đến hiện trường không thể nổ súng cảnh cáo.
Nếu nổ súng cảnh cáo, khiến đám trẻ sợ hãi thì phải làm sao?
Các cháu bé vừa la hét vừa chạy tán loạn sẽ khiến cảm xúc của nghi phạm càng thêm bất ổn, không ai có thể biết hắn sẽ dám làm ra chuyện gì.
Ôn Dương chỉ có thể buông bàn tay đang đặt trên bao súng xuống.
Nàng và Lý Duyên Thanh cùng nhìn nhau, sau đó, hai viên cảnh sát bước tới tiếp cận nghi phạm một cách rất tự nhiên.
“Dừng lại!”
Lý Duyên Thanh gật đầu, giơ hai tay lên, mở lời trấn an kẻ tình nghi đừng hành động hấp tấp.
“Chúng tôi không làm gì nữa, chỉ đứng đây thôi! Người anh em, tôi thấy anh còn rất trẻ, tại sao lại làm chuyện ngu ngốc như vậy? Anh nhìn xem, mấy đứa nhỏ này ngay cả lời nói cũng không nói sao cho được gãy gọn, nếu làm hại chúng, chẳng phải được ít mất nhiều sao?”
Nghi phạm vung dao về phía Lý Duyên Thanh:
“Các người quản tôi làm cái gì! Cảnh sát chết tiệt mấy người, nói gì nói lắm! Tôi muốn làm gì thì làm, các người xía mũi vào làm gì?”
“Hay là thế này đi người anh em, anh cứ thả bọn trẻ ra đã, để tôi làm con tin của anh? Anh có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ ngay tức khắc xin cấp trên, đảm bảo sẽ cố gắng hết sức làm hài lòng anh. Anh thấy sao?”
“Mấy người nghĩ tôi dễ lừa à? Chưa xem tin tức à, không xem TV à? Đổi thành anh lại đây, sau đó đồng nghiệp của anh sẽ tìm cơ hội bắn tôi một cái phải không?”
Tên nghi phạm với khuôn mặt dữ tợn ngay lập tức ôm hai đứa trẻ chặt hơn.
“Tao cấm chúng mày di chuyển!”
Lý Duyên Thanh và Ôn Dương vẫn chưa hoàn hồn, tận mắt nhìn tên điên cứa một đường dao lên người đứa trẻ trong vòng tay.
Tay của đứa trẻ lập tức chảy rất nhiều máu, đứa trẻ vừa nín khóc chưa được bao lâu lại bắt đầu vùng vẫy điên cuồng.
Trẻ nhỏ bị hoảng loạn vốn đã không kiểm soát được lý trí, lúc này càng mất kiểm soát dữ dội hơn.
Nhất là đứa trẻ bị thương, em la khóc ngay tại chỗ.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn, cảnh tượng hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát.
Cực kỳ tức giận, ánh mắt thủ phạm đột nhiên trở nên hung hăng, hắn ném đứa trẻ còn lại trong tay đi, thẳng thừng vung dao đâm đứa trẻ bị thương một nhát...
Trong lúc hỗn loạn, con dao đã cắm vào cơ thể, xuyên qua vùng bụng, nhưng người bị đâm lại không phải đứa trẻ vừa chọc tức tên thủ phạm.
Ôn Dương nhặt bình chữa cháy dưới chân lên, vung thẳng vào thủ phạm:
“Tên khốn khiếp!”
Cú đấm liên hoàn kết hợp khiến nghi phạm ngã ngửa xuống đất.
Hắn ho ra máu, sắc mặt tím tái, chưa được bao lâu thì bất tỉnh.
Đôi mắt Ôn Dương đỏ ngầu, lúc này mới quay đầu lại nhìn Lý Duyên Thanh đang ôm miệng vết thương.
Con dao đâm vào vùng bụng Lý Duyên Thanh đã bị tên nghi phạm rút ra ngay khi vừa cắm vào.
Lúc này, hầu như khắp vùng bụng chiếc áo đồng phục cảnh sát của Lý Duyên Thanh đều bị nhuộm đỏ.
“Sư phụ Lý!”
Lý Duyên Thanh chậm rãi, chậm rãi nằm trở lại trên mặt đất.
Dù đôi môi có tái nhợt, ông vẫn nâng cao cảnh giác đối với kẻ tình nghi nằm cạnh Ôn Dương.
“Còng tay...còng tay hắn lại...”
Động tác rút còng của Ôn Dương run lên bần bật.
Loay hoay cởi khoá còng tay bên eo mất một lúc, cuối cùng cũng lấy được chiếc còng tay ra
Tên nghi phạm bị còng tay... Các giáo viên trong tòa nhà giảng dạy lũ lượt chạy ra ngoài.
Nhiều giáo viên lấy điện thoại ra gọi cấp cứu 120...
Điều quan trọng nhất vào lúc này, chính là có một cảnh sát đã bị thương khi bảo vệ một cháu bé khỏi nhát dao chí mạng.
Ôn Dương quỳ trên mặt đất, muốn giúp Lý Duyên Thanh giữ miệng vết thương bằng tay. Thế nhưng còn chưa chạm vào, khắp tay nàng cứ như bị ong đốt, Ôn Dương hốt hoảng rụt tay lại, chùi vài lần lên áo sơ mi đồng phục của mình, rồi lại một lần nữa che vết thương cho Lý Duyên Thanh bằng cả hai tay, nước mắt lã chã rơi xuống chỉ trong tức khắc.
“Đưa khăn cho tôi... khăn sạch... mau đưa khăn cho tôi...”
Tất cả những gì có thể nói ra, đều bị nghẹn lại.
Một nhóm thầy trò chia nhau ra tìm khăn sạch.
Một nhóm giáo viên khác thì chạy thẳng đến phòng y tế, đang đi thì gặp bác sĩ của trường đang xách hộp y tế chạy tới đây.
Nhìn thấy máu tươi chảy ra từ các kẽ tay Ôn Dương, bác sĩ vội vàng quỳ xuống nền đất.
Hộp y tế rơi xuống đất, đồ đạc bên trong rơi vãi lộn xộn.
Các bác sĩ trong trường đã quen với việc xử lý các vết thương đơn giản, làm gì đã gặp phải loại thương tích như thế này?
Bóc hết cuốn gạc này lại đến cuốn gạc kia, quấn một vòng lại thêm một vòng nữa.
Sau khi quấn vết thương không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng họ cũng nghe thấy âm thanh của xe cấp cứu 120.
......
“Không phải bác sĩ Giản à...”
Khi Lý Duyên Thanh được khiêng lên cáng di động, ông không khỏi tiếc nuối.
Đã nghe Ôn Dương kể từ lâu, bác sĩ Giản không chỉ phẫu thuật rất giỏi, khâu vết thương lại càng giỏi hơn.
Nếu bác sĩ Giản ở đây, có lẽ cô ấy sẽ biết cách khâu vết thương đẹp hơn.
Ngô Dạng đáp lại lời của viên cảnh sát bị thương trong khi xử lý vết thương cho ông: “Bác sĩ Giản không có ở đây, nhưng bác sĩ Ngô ở đây! Bác sĩ Ngô...”
Ngô Dạng nuốt xuống những cảm xúc chờ chực dâng lên trong cổ họng:
“Bác sĩ Ngô đảm bảo, nhất định chú sẽ đến được bệnh viện!”
Lý Duyên Thanh quay đầu nhìn bác sĩ Ngô Dạng, nở nụ cười:
“Được.”
Ôn Dương không nói một lời nào kể từ lúc lên xe cứu thương.
Nàng luôn ngồi im lặng ở cuối giường cáng.
Vẫn luôn yên lặng đan đôi tay vào nhau, cơ thể không tự chủ được mà run lên.
Trong xe cấp cứu, ngoài bác sĩ cấp cứu Ngô Dạng, còn có một người khiêng cáng của đội cấp cứu.
Nhìn thấy vết dao đâm trên bụng người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, nhìn thấy nữ cảnh sát ngồi cạnh không nói gì dù nước mắt cứ rơi, người khiêng cáng lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Anh đột nhiên trở nên giống bác sĩ Ngô Dạng, với trăm ngàn cảm xúc ứ lại trong cổ họng.
“Ôn Dương...”
Ôn Dương vội ngẩng đầu:
“Có chuyện gì sao, sư phụ Lý!”
“Khụ khụ... Không phải đâm vào tim... Không có cơ hội... được bác sĩ Giản... khâu... Trước đây nghe cháu nói... bác sĩ Giản khâu rất giỏi... xem ra lần này chú không có cơ hội...”
Lý Duyên Thanh cười, ho khan vài tiếng...
“Sư phụ Lý, xin đừng...”
“Bác sĩ, anh tên là gì?”
“Ngô Dạng.”
“...Bác sĩ Ngô Dạng...”
Mí mắt Lý Duyên Thanh rũ xuống, sắp sửa khép lại:
“... Sáng nay khi tôi rời khỏi nhà... còn chưa nói lời tạm biệt với gia đình... làm ơn... làm ơn... cứu tôi với... tôi chưa muốn chết...”
Toà nhà cấp cứu của Bệnh viện Số 1 hôm nay dường như hỗn loạn hơn những ngày thường.
Khi Trần Phi và Lưu Dịch lần lượt đẩy giường cáng vào phòng cấp cứu, họ cứ cảm thấy trong phòng cấp cứu có gì đó kỳ lạ.
Bọn họ vừa đưa một nạn nhân bị gãy xương vào phòng khám chỉnh hình khẩn cấp, khi đẩy một chiếc giường trống ra, Giản Mộc Tư đã điền xong bệnh án.
Trần Phi hỏi nhân viên bảo vệ ở cửa phòng cấp cứu.
Bình thường sẽ có ít nhất hai y tá đứng sau bàn tiếp tân ở lối vào phòng cấp cứu.
Nhưng hai ý tá đó đâu?
“Có một cảnh sát bị đâm... bọn họ đều ở trong đó giúp đỡ...”
“Cảnh sát?”
Ba thành viên của đội cấp cứu đột ngột dừng bước.
“Chú mở cửa đi chú! Mau mở cửa! Chúng tôi phải vào xem!”
Dù không hiểu vì sao nhưng chú bảo vệ vẫn vội vàng mở cửa phòng cấp cứu cho đội cấp cứu.
Chỉ thấy các bác sĩ lắc đầu tiếc nuối, lần lượt bước ra khỏi phòng.
Vài y tá đang đứng bên giường nạn nhân, tháo các thiết bị cấp cứu trên người nạn nhân xuống.
Trần Phi và Lưu Dịch bước nhanh về phía trước:
“Sư... Sư phụ Lý?”
Hai thành viên đội cấp cứu không dám tin vào tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, cùng lúc lùi một bước về sau.
Sao có thể?
Sao có thể như thế được?
Mới sáng nay!
Không không!
Cũng chỉ mới hơn một giờ trước... họ vẫn còn ngồi ăn sáng cùng nhau!
“Y tá!”
Trần Phi vội vàng nắm lấy cổ tay y tá đứng bên giường:
“Mọi người đang làm gì vậy???”
Người vẫn còn sống, sao lại tháo thiết bị ra!
Ngày thường đã quen thấy dáng vẻ vui tính hài hước của Trần Phi, lúc này bỗng nhìn thấy cậu nổi cơn thịnh nộ, cô y tá phòng cấp cứu mới được thăng chức chợt dừng tay lại.
Sau đó, bác sĩ trực phòng cấp cứu bước đến giải vây cho đồng nghiệp:
“Xin chia buồn với anh...”
“Chia buồn? Chia buồn cái gì??? Con mẹ nó chứ!”
Lưu Dịch đã phải giữ chặt Trần Phi đang muốn giành giật thiết bị cấp cứu với các y tá...
Giọng anh nghe như tiếng chai bia vỡ toang:
“Nhóc Phi... đừng làm loạn nữa...”
Giản Mộc Tư nặng nề thở hắt ra, quay lại nhìn xung quanh.
Nơi cuối góc phòng cấp cứu...
Có một người co mình thành một cục.
Bước chân của cô càng lúc càng nhanh hơn, siết tay càng lúc càng chặt.
Cho đến khi móng tay cứa ra vết máu in trên lòng bàn tay, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người đó.
Khi ấy, tất cả những cảm xúc còn lại là đau xé tâm can.
“Ôn Dương.”
Người thu mình trong góc mắt điếc tai ngơ, như thể bị chết lặng ở đó, cứ vùi đầu vào giữa hai cánh tay.
Kể cả có lên tiếng gọi, cũng không thể gọi được nàng ấy.
Giản Mộc Tư quỳ xuống, vươn người tới ôm chặt Ôn Dương.
“Ôn Dương.”
Cô cũng không biết...
Bản thân có thể nói thêm điều gì...
Cô chỉ giữ lại cho mình một trái tim đang quặn đau và run lẩy bẩy.
“Ôn Dương.”
Cô chỉ có thể ôm chặt nàng ấy, áp sườn mặt vào một bên thái dương của nàng ấy.
Cô quay đầu sang, hôn lên trán nàng.
Ngay tức khắc, lệ tuôn như mưa.
Em đừng buồn...
Xin em...
Đừng quá buồn...
......