Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 133: Chương 133: 22 giờ 5 phút




Chị không thể để em đau khổ một mình

......

Sắp đến tháng 9, cái nóng của mùa hè vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.

Nhiệt độ bên ngoài là 36 độ, nhưng người thu mình trong góc phòng cấp cứu lạnh cóng toàn thân.

Giản Mộc Tư truyền độ ấm cho Ôn Dương bằng cái ôm thật chặt...

Một lúc sau, lại cảm thấy nhiệt độ trên tay đối phương quá thấp... như thể băng giá đã lan vào trái tim nàng.

Cô đổi sang hai tay nắm lấy bàn tay buông thõng của nàng ấy, không ngừng chà xát, xoa ấm chúng.

Lòng bàn tay Ôn Dương lạnh ngắt, Giản Mộc Tư cảm thấy trái tim mình cũng vỡ theo thành từng mảnh.

“Ôn Dương...”

Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cô gọi tên người trước mặt...

Nhưng vẫn không nhận được câu trả lời nào từ nàng ấy.

Trong vô số lần trước đây, chỉ cần cái tên này xuất hiện, cô đều cảm thấy vô cùng an tâm, nhưng giờ phút này, sao cái tên này khiến Giản Mộc Tư đứt ruột đứt gan đến thế.

Trái tim cô quặn đau.

Nàng ấy hết lần này đến lần khác không trả lời, trái tim cô hết lần này đến lần khác vụn vỡ.

“Mấy người làm gì vậy! Tôi không cho phép dùng vải trắng che chú ấy! Không!”

Dù đã bị Lưu Dịch kéo sang một bên, Trần Phi vẫn không chịu chấp nhận sự hy sinh của Lý Duyên Thanh.

Đây là đầu đầu tiên cậu không phục, là lần đầu tiên cậu không tin vào số phận.

Cậu nghĩ, chỉ cần bản thân không cho phép những giọt nước mắt rơi khỏi bờ mi, người nên được sống vẫn sẽ vẫn sống, vẫn có thể đứng dậy khỏi chiếc giường đó.

Thấy bác sĩ trực bên giường Lý Duyên Thanh bắt đầu đắp ga trắng, Trần Phi dùng hết sức vùng ra khỏi Lưu Dịch.

Cậu đẩy y tá và bác sĩ bên cạnh giường ra:

“Đi đi! Không được đắp ga cho chú ấy!”

Giọng nói tức giận của Trần Phi đã khiến người đang cuộn tròn trong vòng tay Giản Mộc Tư cử động đầu ngón tay.

Ôn Dương ngẩng đầu lên.

Nhưng đập vào tầm mắt Giản Mộc Tư, là khuôn mặt in đầy vệt nước mắt và vành mắt đỏ hoe của nàng.

Ôn Dương vội đứng dậy, Giản Mộc Tư cũng bất giác đi theo bảo vệ nàng.

Thật may đã có cô bảo vệ ở bên, nếu không, với tốc độ đứng dậy nhanh như vậy, nếu Ôn Dương loạng choạng ngã ra đất, có khả năng nàng ấy sẽ ngất đi.

“Có sao không?”

Giản Mộc Tư ôm chặt Ôn Dương đang cảm thấy chếnh choáng, vừa rồi nàng chỉ thấy một mảng đen kịt xuất hiện, khiến nàng suýt chút nữa mất nhận thức.

Lúc này tất cả tâm trí của Giản Mộc Tư đều đổ dồn lên người Ôn Dương.

“Không sao.”

Ôn Dương lắc đầu theo phản xạ, sau đó cười với Giản Mộc Tư:

“... Ngồi lâu... chân tê rồi...”

Câu nói như vậy không buồn cười chút nào.

Cảnh tượng như vậy không buồn cười chút nào.

Ôn Dương như vậy, không buồn cười chút nào.

Nhìn nụ cười của nàng ấy, Giản Mộc Tư chỉ thấy đau lòng.

Cô vươn tay xoa đầu Ôn Dương:

“Ôn Dương.”

Vẫn nuốt câu “Đừng tỏ ra mạnh mẽ” vào trong

Vẫn nuốt câu “Em đừng buồn quá” vào trong...

Vô số lời nói chạm đến đôi môi, cuối cùng tất cả đều biến thành hai chữ “Ôn Dương” lặp đi lặp lại trăm ngàn lần.

Ôn Dương muốn đưa tay xoa đầu Giản Mộc Tư, nhưng khi đưa tay ra mới phát hiện trên tay dính đầy vết máu.

Vết máu khô trên tay lại một lần nữa làm ướt đôi mắt nàng.

Ôn Dương mím chặt môi, ánh mắt như muốn vỡ ra...

Nhưng lúc này, còn nhiều chuyện quan trọng hơn.

Ôn Dương nhìn kỹ chiếc áo đồng phục trắng tinh trên người Giản Mộc Tư... hình như tại ban nãy nàng bị tối sầm mắt nên đã khiến chiếc áo sơ mi trắng dính chút vệt đỏ.

“Em xin lỗi, Giản Mộc Mộc.”

Giản Mộc Tư lắc đầu.

Không có gì phải xin lỗi, nàng ấy không làm gì sai cả.

Cách đó vài mét có một cô y tá, cô ấy cũng đi theo Ôn Dương đến nơi góc tường này.

Không hề có ai để ý đến nàng cảnh sát này, chỉ có cô nhìn thấy nỗi buồn của nàng cảnh sát.

Cô ngại tiến lên làm phiền nàng ấy, nhưng cũng không muốn để mặc nàng cảnh sát ở đây một mình.

Cho đến khi cô bác sĩ cấp cứu xuất hiện, cô y tá mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cô y tá cũng chú ý đến cơn chóng mặt ngắn ngủi của Ôn Dương lúc nàng đứng dậy.

Do dự một lúc, cô y tá bước đến, quan tâm hỏi:

“Bác sĩ Giản có muốn đưa viên cảnh sát này đi nghỉ ngơi không?”

Giản Mộc Tư còn chưa kịp trả lời, Ôn Dương bỗng nhớ ra một điều.

Ôn Dương siết chặt tay Giản Mộc Tư, dẫn cô đến bên giường của Lý Duyên Thanh.

Ôn Dương đứng ở cuối giường...

Thở...

Hít một hơi thật sâu...

Rồi thở ra...

Nuốt cảm xúc vào, nhưng vẫn không thể kìm được tiếng mũi sụt sịt.

Nàng nghẹn ngào cầu xin:

“Vết thương... của sư phụ Lý... còn chưa... khâu... chú ấy muốn chị... khâu cho chú ấy trông đẹp hơn... chị... chị khâu cho chú ấy...”

Giản Mộc Tư nghiêng người ôm lấy nàng cảnh sát khóc không thành tiếng, vỗ nhẹ lưng nàng: “Được... Ôn Dương... chị biết rồi... chị biết...”

Cô dẫn nàng quay lại góc tường vắng vẻ ban nãy.

Cô y tá tinh ý, lập tức mang một chiếc ghế đến cho Giản Mộc Tư.

Giản Mộc Tư gật đầu:

“Cảm ơn.”

Cô dìu Ôn Dương ngồi lên ghế...

Vén mái tóc loã xoã trước trán nàng ấy qua một bên...

“Em ngồi đây đợi chị được không? Chị đi khâu... chị hứa với em...”

......

Giản Mộc Tư cẩn thận tháo miếng gạc quấn quanh bụng Lý Duyên Thanh, xoay người lấy kim và chỉ từ cô y tá.

Bao năm qua hành nghề y, cô đã mở khoang ngực cho rất nhiều người sống và cũng đóng khoang ngực cho rất nhiều người sống.

Nhưng đây là lần đầu tiên kỹ thuật khâu của cô được thực hành trên một người chết.

Nỗi đau trong lòng cô không chỉ đến từ Ôn Dương, mà còn đến từ viên cảnh sát quen thân trước mặt.

Cô nhớ kỹ sự tín nhiệm của ông, cũng nhớ kỹ sự kiên cường lòng dũng cảm, niềm tin và trách nhiệm của ông và người cô yêu.

Nước mắt của cô sẵn sàng rơi vì viên cảnh sát nhân dân này.

Khoảnh khắc Giản Mộc Tư bắt đầu khâu vết thương, Trần Phi ngồi phịch xuống đất.

Từng mũi chỉ khâu của Giản Mộc Tư đã cho Trần Phi thấy một thực tế rõ như ban ngày.

Ngay tại lúc đó, những giọt nước mắt và cảm xúc cuộn trào mà cậu cố gắng kìm nén đều thi nhau đổ xuống.

Cuối cùng cậu cũng không muốn làm một người đàn ông có nước mắt nhưng không dám rơi, cậu để mặc nước mắt làm nhòe khuôn mặt mình.

Trần Phi ngồi dưới đất lặng lẽ khóc, Lưu Dịch thì đứng sang một bên, tựa vào thành giường mà khóc.

Một khi nước mắt trào ra, chúng cứ chảy mãi như công tắc vòi không thể tắt được vậy.

Trong phòng cấp cứu yên tĩnh đến lạ thường.

Ngoài tiếng nước mắt, còn có tiếng hít thở, ngoài tiếng hít thở, hình như còn có thể nghe thấy tiếng chỉ khâu.

Người ngoài không thể vào phòng cấp cứu trong tòa nhà cấp cứu.

Cho dù người nhà muốn vào, họ cũng chỉ được vào trong thời gian ngắn ngủi.

Nhưng vì người nằm trên chiếc giường đó là Lý Duyên Thanh, nên phòng cấp cứu cho phép bốn người này vào.

Chứa đựng nước mắt của bốn người này...

Chứa đựng sự tiếc nuối và cảm thông của cô y tá...

Cuối cùng, Giản Mộc Tư đã không thể tự tay đắp khăn trắng cho Lý Duyên Thanh.

Cô đã khâu lại vết thương, cũng đã khâu bộ đồng phục cảnh sát bị dao đâm thủng.

Cô đã làm nhiều hơn những gì đã hứa.

Cô không biết những hành động không cần thiết như vậy có khiến Lý Duyên Thanh vui vẻ hơn không.

......

Nhân viên nhà xác đưa Lý Duyên Thanh đi, còn Giản Mộc Tư đưa Ôn Dương đi.

Cô, không thể để nàng ở lại đây một mình gặm nhấm nỗi buồn.

Bước ra khỏi tòa nhà cấp cứu, cả hai tình cờ gặp Cục trưởng Trịnh và đội trưởng đội tuần tra vội vàng đến sau khi hay tin.

Hai nhà lãnh đạo gặp Giản Mộc Tư đang ôm Ôn Dương trong tay, mang vẻ mặt nghiêm nghị và buồn bã, họ mấp máy môi, muốn nói vài lời an ủi với Ôn Dương.

Với đôi mắt vô hồn trống rỗng, Ôn Dương đã nghe đủ cùng một chuyện hơn mười năm trước đây rồi.

Hai người đàn ông ngoài 50 dừng bước, do dự vài giây, cuối cùng rời đi dưới cái gật đầu của Giản Mộc Tư.

Ca trực còn chưa kết thúc, nhưng tất cả các thành viên trong đội cấp cứu đều không ở trong xe cứu thương hay trong phòng trực.

Giản Mộc Tư đưa Ôn Dương trở lại ký túc xá của cô, Ôn Dương ngoan ngoãn dựa vào tủ giày ở lối vào.

Từ khi Lý Duyên Thanh được đẩy khỏi phòng cấp cứu, Ôn Dương không còn mở miệng nói chuyện nữa, vẻ mặt cũng thẫn thờ vô cảm.

Giản Mộc Tư mang một chiếc ghế cao đặt cạnh bồn rửa mặt trong phòng tắm, rồi quay lại dẫn Ôn Dương vào phòng tắm.

Cô dắt Ôn Dương ngồi xuống chiếc ghế cao, sau đó vặn vòi nước trên bồn rửa.

Dòng nước trong vắt ào ào chảy xuống, cô nắm đôi tay nàng, đưa đến nơi dòng nước đang chảy.

Giản Mộc Tư nhẹ nhàng cọ sạch đôi tay trong lòng bàn tay mình, cho đến khi trong từng kẽ móng tay không còn vết máu đỏ.

Cô rút chiếc khăn khô treo trên móc xuống, cẩn thận lau tay cho Ôn Dương.

Chiếc điện thoại trong túi áo đồng phục rung lên liên hồi.

Nhìn thấy tên Lưu Dịch hiển thị trên màn hình điện thoại, vì vẫn chưa hết giờ làm, Giản Mộc Tư không thể không nghe máy.

“Bác sĩ Giản, có một nhiệm vụ khẩn cấp, trên đường Thanh Niên xảy ra một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng, có người đã bị thương. Bây giờ bác sĩ Giản đang ở đâu?”

Giọng nói của Lưu Dịch vẫn mang dấu tích còn sót lại sau trận khóc âm u chưa thể nguôi ngoai.

“... Tôi đang ở ký túc xá... anh lái xe qua đây đi...”

“Được. Chúng tôi sẽ đến ngay.”

Dắt Ôn Dương trở lại ghế sofa, Giản Mộc Tư chạy lại tủ giày với tốc độ nhanh nhất.

Lần trước Ôn Dương để lại đôi dép độc quyền của riêng nàng, làm sao cô nỡ dọn đi?

Đôi dép màu hồng đặt cạnh đôi dép của bản thân, Giản Mộc Tư chỉ để chúng ở đó, chưa từng di dời vị trí.

Cô đặt đôi dép hồng dưới chân Ôn Dương, sau đó vội vàng trở lại phòng ngủ, ôm chăn điều hòa ra, quay người đi đến tủ đầu giường lấy một thứ khác.

Điều hòa trong phòng khách đã được chỉnh ở mức 26 độ phù hợp, Giản Mộc Tư cuốn Ôn Dương thành một quả bóng, ôm lấy nàng.

“Chị rất muốn thay giày cho em, nhưng chị nghĩ em sẽ thấy ngại.”

“Ôn Dương... em...”

Cô đưa một tay vào trong túi, rút ra thứ vừa lấy từ tủ đầu giường.

Sau đó, luồn tay qua khe hở chăn điều hòa, siết chặt đôi bàn tay đan vào nhau của Ôn Dương.

“Đây là chìa khóa ký túc xá của chị...”

Nghe được câu này, sau một hồi không phản ứng, Ôn Dương ngước lên nhìn Giản Mộc Tư, như thể đây là một điều gì đó rất khó tin.

Giản Mộc Tư nở nụ cười, đưa tay vuốt ve đôi má Ôn Dương.

Trán cô áp lên trán nàng, lặng lẽ nhắm mắt lại, giọng nói dịu dàng không kể xiết:

“Không phải em muốn trở thành gia đình trong trái tim chị sao?”

Cô đặt chìa khóa vào lòng bàn tay nàng, khép chúng lại, siết thật chặt:

“Cái này dành cho em. Chỉ dành cho em.”

Cô lại vuốt ve má Ôn Dương, lại đắp chăn điều hòa lên, lại ôm Ôn Dương qua tấm chăn:

“Em ở đây chờ chị... chị không muốn để em ở đây một mình...”

Tiếng còi xe cứu thương dần vang lên, Giản Mộc Tư chỉ đành quay người rời đi.

Trước khi rời đi, cô nhìn sâu đậm người ngồi trên ghế.

Cô hy vọng nàng ấy hiểu lời cô nói, nguyện ý cho cô cơ hội ở bên cạnh nàng.

......

Sau khi Giản Mộc Tư rời đi, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Ôn Dương cầm lấy móc khóa, đưa ra khỏi chăn điều hoà.

Ánh sáng trong phòng chiếu vào chiếc móc khóa...

Đây là chiếc chìa khoá chỉ dành cho em.

Trên móc khoá là hình chibi một cô bé dễ thương đội chiếc mũ cừu, thực sự rất giống với chủ nhân hiện tại của chiếc móc khóa.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.