Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 134: Chương 134: 22 giờ 6 phút




Sự bất lực tồi tệ

......

Tại giao lộ của đường Hoàn Hồ và đường Đông Hoa, khu phố thương mại cũ ba tầng chia khu vực trung tâm của quận Đông Thành làm hai đoạn.

Một đoạn là khu ổ chuột, đoạn kia là khu dân cư cao cấp.

Do nằm tại điểm giao của hai đoạn, khu phố thương mại cũ không chỉ lạc quẻ với khu ổ chuột người đông đất chật, mà cũng không phù hợp với khu dân cư xa hoa và hiện đại.

Nhưng chính vì đó là một tòa nhà lạc lõng với cả hai đoạn, nơi đây lại thu hút khách từ hai bên đến vì những món ăn vặt chính gốc mang đậm nét Bắc Thành.

Vụ cháy được 119 xác định xảy ra tại tầng 3 của khu phố thương mại cũ này.

Một cửa hàng cừu nướng thuê một nửa tầng ba.

Cửa hàng cừu nướng trong khu phố thương mại cũ dường như cũng đã cũ.

Nhưng chỉ là cách trang trí và đồ đạc cũ, thứ không thể cũ chính là mỹ vị.

Cửa hàng ấy nướng cừu bằng lò nướng cỡ đại.

Nguyên nhân vụ cháy tại hiện trường chính là do tia lửa than bắn ra ngoài, ngọn lửa lập tức bùng lên, hiện trường trở nên mất kiểm soát.

Các đội cứu hỏa và cảnh sát vội vàng đến hiện trường, một đội bận dập lửa, một đội thì bận sơ tán đám đông.

Để kiểm tra trong cửa hàng cừu nướng còn ai bị mắc kẹt lại không, đội trưởng đội cứu hỏa quận Đông Thành đã dẫn vài anh lính giỏi tiến vào hiện trường vụ cháy.

Khi đội cấp cứu của Giản Mộc Tư đến hiện trường, các xe cứu thương đến trước đã đưa những người bị thương đi.

Đội cấp cứu đến muộn, tại hiện trường chỉ còn một số thực khách bị bỏng nhẹ.

Giản Mộc Tư và Lưu Dịch mở cửa sau xe cứu thương, dùng cáng di dộng dựng lên một bàn hội chẩn tạm thời, điều trị tại chỗ cho những người bị thương nhẹ.

Trần Phi vẫn ngồi trong xe cứu thương với vẻ mặt thất thần.

Rõ ràng cậu vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc trong phòng cấp cứu của Bệnh viện Số 1.

“Trần Phi, băng gạc.”

Trần Phi vô thức đứng dậy, tìm kiếm trong hộp y tế mất một lúc nhưng lại đưa cho Giản Mộc Tư một lọ Adrenaline.

Nhìn thấy vẻ hồn xiêu phách lạc của Trần Phi, Lưu Dịch đập đầu Trần Phi:

“Nhóc Phi! Đang nghĩ cái gì thế!”

Giản Mộc Tư bất lực thở dài, nhận lấy cuộn băng gạc mà Lưu Dịch đưa cho cô.

Sau khi đưa người bị thương nhẹ cuối cùng đi, Giản Mộc Tư nhìn Trần Phi:

“Vào ngồi trong xe đi.”

Đó là một lần hiếm hoi Giản Mộc Tư không tức giận vì sự lơ đãng của thành viên trong đội.

Lưu Dịch vội vàng kéo Trần Phi vào trong xe.

Nhân lúc Giản Mộc Tư đang ở bên ngoài dọn dẹp hộp y tế, Lưu Dịch nghẹn ngào, chân thành nói: “Nhóc Phi, cậu đang làm công việc gì, trong đầu không ý thức được sao? Nếu ban nãy là tình huống cấp cứu khẩn cấp, cậu làm việc với tâm trạng thế này liệu có thể cứu được người không?”

“Trong lòng ai mà không có cảm xúc??? Trong lòng bác sĩ Giản có cảm xúc không? Trong lòng anh không có cảm xúc sao? Nếu ai cũng giống cậu, vậy chúng ta có xứng đáng với bệnh nhân tiếp theo cần chúng ta cứu không?”

Lưu Dịch lại vỗ vai Trần Phi:

“Về nhà rồi hẵng khóc! Lúc này vẫn đang giờ làm việc, cậu phải đàn ông lên, phải ra dáng một nhân viên cấp cứu!”

......

Cuộc trò chuyện trong xe cấp cứu bị cắt ngang, nhưng người cắt ngang không phải Giản Mộc Tư đang lên xe sau khi thu dọn xong hộp y tế.

Điều làm gián đoạn cuộc trò chuyện trong xe cứu thương, là một tiếng “ẦM” vang lên thật lớn phát ra từ tầng ba tại hiện trường.

Sau tiếng động lớn, là một người toàn thân bốc cháy rơi thẳng từ tầng 3 xuống đất.

Các cửa sổ hướng ra đường của cửa hàng cừu nướng đều nổ toang, vỡ tan tành.

Khói dày đặc bốc thẳng ra từ trong cửa hàng, người bốc cháy toàn thân bị khí gas nổ bắn văng ra ngoài.

Những người xem xung quanh giật mình chạy khắp tứ phía.

Những cư dân mới ban nãy còn lo lắng đứt ruột cùng cảnh sát nhân dân chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

Giản Mộc Tư xách hộp y tế lên, chạy thẳng vào trong băng chắn cảnh sát.

Viên cảnh sát đứng cạnh băng chắn hoàn toàn ngăn không nổi cô bác sĩ cả gan liều mạng này.

Trần Phi và Lưu Dịch lập tức chạy theo Giản Mộc Tư về hướng người bị thương.

Hai người nhảy thẳng qua băng chắn, kéo theo giường cáng di động xông vào.

Càng đến gần, càng thấy rõ nạn nhân hơn.

Sau khi rơi xuống đất, lửa trên lưng nạn nhân đã dập tắt, nhưng ngọn lửa phần thân trên vẫn cháy...

“Ôi vãi cả!”

Đây là câu chửi thề thứ hai mà Trần Phi thốt ra trong ngày hôm nay.

Tất cả chỉ vì, người đang bốc cháy nằm trên mặt đất cũng mặc đồng phục...

Anh ấy là lính cứu hỏa!

“Cái đmn chứ!”

Hai mắt Trần Phi lập tức đỏ hoe, xách bình chữa cháy mang ra từ xe cứu thương lên, phun lên người lính cứu hỏa.

“Đừng phun lên mặt nữa!!! “

Đây không còn là lời nhắc nhở của Giản Mộc Tư.

Đây là lời phẫn nộ của cô ấy!

Cơn tức giận của cô, không biết đến từ đâu, không biết đi khi nào.

Sau hai lần phun bình chữa cháy, cuối cùng cũng dập được ngọn lửa.

Giản Mộc Tư vớ lấy tấm ga trải giường vô trùng đặt trên giường cáng di động, bóc ra, phủi sạch gần hết tàn dư của bột chữa cháy trên đồng phục của người lính cứu hỏa, chỉ còn lại bộ đồng phục cứu hoả đen đúa, cháy đen.

“Đi lấy đồ!”

Lưu Dịch và Trần Phi lúc đó hốt hoảng chạy tới, chỉ mang theo cáng di động và bình chữa cháy, hoàn toàn quên mất các thiết bị y tế trong xe.

Chiếc cáng di động lại được kéo về.

Lần này, Trần Phi đã cầm đến tất cả những thứ có thể mang theo từ xe cứu thương.

......

Người nằm trên mặt đất lụi tàn tiếng tim, hơi thở đã dứt.

Giản Mộc Tư tháo dây đeo vai hộp y tế ra, ngay lập tức bắt đầu thực hiện CPR.

“Nhanh lên! Trần Phi!”

Nhanh lên! Trần Phi!

Nhanh lên! Trái tim!

Nhanh lên! Sinh mạng!

Hãy đập trở lại đi!

Hãy sống lại lần nữa!

38 phút, đây là ca CPR lâu nhất của đội cấp cứu.

38 phút sau, người nằm dưới đất vẫn chưa có dấu hiệu tim đập, vẫn chưa thể tự thở.

38 phút sau, Giản Mộc Tư vẫn không thông báo về cái chết của người bị thương.

Vì anh lính cứu hoả lao ngược dòng vào biển lửa này, cô đặt máy bơm ép tim cho anh.

......

Bị hai cảnh sát nhân dân cưỡng chế, chủ quán cừu nướng ngồi xổm ở ngã tư.

Ông nhìn đội cấp cứu, sau đó nhìn đội trưởng đội cứu hỏa nằm trên giường cáng, rồi hèn nhát thu ánh mắt sợ hãi lại.

Ông đã phạm một sai lầm lớn.

Khi đội trưởng đội cứu hỏa hỏi ông ta về tình hình trong cửa hàng, ông đã che giấu những gì thực sự đã xảy ra.

Ông hy vọng họ sẽ lao vào biển lửa để giải cứu số tiền trong máy tính tiền, vì vậy đã nói dối anh đội trưởng đội cứu hoả đó.

Ông ta nói, trong đó vẫn còn người mắc kẹt.

Ông ta nói, trong đó không còn vật liệu dễ cháy nào khác.

Nhưng thực ra... Trong cửa hàng còn có mấy chục bình gas cỡ nhỏ dùng để tăng nhiệt cho nồi khô.

Không tìm thấy ai còn mắc kẹt bên trong, đội trưởng đội cứu hỏa đang định về thì nhớ đến hộp đựng tiền mà ông chủ cửa hàng cừu nướng đã nhờ lấy.

Một người tốt bụng như anh hiểu sự vất vả của doanh nhân, hiểu sự khó khăn của cuộc sống, thế là anh quay lại tìm hộp đựng tiền.

Khoảnh khắc vụ nổ xảy ra, người đội trưởng đã bị bắn văng xuống đất cùng chiếc hộp đựng tiền ôm trong tay.

Cho dù trong lúc lơ lửng giữa không trung, anh vẫn không thể làm rơi chiếc hộp giá trị này.

Chiếc hộp giá trị, là cái giá phải đánh đổi bằng cả sinh mệnh.

Xe cấp cứu dù có nhanh đến đâu cũng không thể cứu được một mạng người lẽ ra không nên mất.

Đến bệnh viện chưa được bao lâu, đội trưởng đội cứu hỏa được tuyên bố là đã chết.

Giản Mộc Tư nhắm mắt lại, giọt nước mắt giam giữ đã lâu cuối cùng vẫn lăn xuống.

Cô bước ra khỏi phòng cấp cứu với trái tim đầy thê lương.

Người như vậy...

Một người lính cứu hỏa như vậy...

Một cảnh sát như vậy...

Rốt cuộc, khi đối mặt với bọn họ...

Cô không thể làm gì hơn...

Quả là sự bất lực tồi tệ.

Trên thế giới này, dường như có rất nhiều sinh mạng không nên mất đi.

Những người nỗ lực hết mình vì ước mơ, những người chăm chỉ lăn xả vì cuộc sống, những người cố gắng cứu người vì lương thiện...

Người tốt đi ngược dòng không thể bình yên trở về, như thể thế giới không có mắt rủ lòng thương cho những người tốt, những người thực sự đáng thương.

Nhưng có thể trách số phận cái gì đây?

Ngoài việc than trách ông trời không kịp trở tay...

Những gì có thể nói, chỉ là lời an ủi.

Những gì không thể nói, là ngập tràn oán hận.

Nhưng... luôn có những người mới không ngừng gia nhập đội ngũ này.

Những người tốt sẽ liên tiếp xuất hiện, những người tốt sẽ không bao giờ lụi tàn.

Đội sơ cứu cúi đầu ủ rũ bước ra khỏi tòa nhà cấp cứu, ngẩng đầu lên tình cờ bắt gặp Trương Lộ Chi vội chạy tới khi nghe tin.

Hôm nay Trương Lộ Chi không có ca trực, lẽ ra lúc này cậu đang tụ họp cùng các bạn học cấp ba tại vùng ngoại thành.

Giữa buổi tụ họp, một cuộc điện thoại khiến cậu hoàn toàn mất trí.

Hôm qua sư phụ Lý vẫn còn rất khỏe...

Làm sao có thể?

Cậu không rơi một giọt nước mắt nào suốt dọc đường ngồi xe taxi, nhưng khi nhìn thấy 3 thành viên đội cấp cứu, Trương Lộ Chi đã bật khóc.

Trần Phi giữ Trương Lộ Chi đang muốn đi đến phòng cấp cứu lại, chần chừ một lúc lâu, Trần Phi vẫn nói ra những câu từ khó nói:

“... Sư phụ Lý không còn trong phòng cấp cứu nữa...”

“Không còn trong phòng cấp cứu?”

Ngược đời làm sao, Trương Lộ Chi bật cười.

Cười mãi, cười mãi, nước mắt không ngừng lã chã lăn xuống.

“Đùa gì cơ chứ! Chú ấy không ở phòng cấp cứu thì còn ở đâu nữa!”

......

Kể từ khi cô có thể nhớ, đã có quá nhiều chuyện khiến Giản Mộc Tư không thể làm gì được.

Cha mẹ ruột không yêu quý, ông bà lần lượt qua đời, người bệnh tử vong hoặc không khỏi nổi, nạn nhân cấp cứu tử vong hoặc bị thương nặng...

Còn có, sự hy sinh của người đáng lẽ không cần phải hy sinh.

Nhưng hiện tại, dường như vẫn còn một chuyện mà cô có thể cố gắng làm.

Nhân lúc rảnh giữa giờ làm, cô chạy về ký túc xá.

“Bác sĩ Giản, lên xe đi, để tôi đưa về ký túc xá.”

Lưu Dịch để Trần Phi ở lại an ủi Trương Lộ Chi, còn anh lái xe cấp cứu đuổi theo Giản Mộc Tư.

“Tôi sẽ ở dưới lầu đợi, lát nữa có nhiệm vụ cũng tiện đón.”

Giản Mộc Tư gật đầu, chân thành cảm ơn anh ấy:

“Cảm ơn anh, Lưu Dịch.”

Thật sự, cảm ơn anh.

......

Phòng khách trống trơn.

Không thấy bóng dáng một người.

Đây... có lẽ là trường hợp mà Giản Mộc Tư đã đoán được từ trước.

Cô rút điện thoại ra từ trong túi, trượt mở điện thoại.

Nhất định sẽ có một người quen nào đó biết số điện thoại của Ôn Quốc Đông, nhất định sẽ có một người quen nào đó có thể giúp cô tìm Ôn Dương.

Vừa bấm vào danh bạ điện thoại, bên tai Giản Mộc Tư bỗng nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Cô vội vàng tiến vào phòng tắm, sau đó nhìn thấy người khiến cô đau lòng đang đứng bên bồn rửa mặt.

Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm Ôn Dương từ phía sau.

Tay cô lạnh cóng vì sự sợ hãi khi không thấy ai lúc bước vào cửa, nhưng lúc này, tay cô phủ lên đôi bàn tay cũng lạnh lẽo y hệt.

“Ôn Dương, để chị rửa cho em? Nhé? Giống như ban nãy nhé?”

Hai tay Ôn Dương hơi cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, ngầm chấp nhận sự giúp đỡ của Giản Mộc Tư.

Giản Mộc Tư dịch chiếc ghế cao bị Ôn Dương đẩy sang một bên lại, hai người họ lặp lại hành động mà họ đã làm hôm nay.

Ôn Dương không bảo dừng lại, Giản Mộc Tư cũng lại ấn nước rửa tay thêm một lần.

Lần nào cũng tỉ mỉ đến từng kẽ hở móng tay.

Rửa cho đến khi đôi tay Giản Mộc Tư trở nên trắng bệch, Ôn Dương nắm chặt tay Giản Mộc Tư.

“Em muốn tắm.”

“Được.”

Giản Mộc Tư mỉm cười với Ôn Dương, quay sang điều chỉnh nhiệt độ nước vòi hoa sen.

Khi nhiệt độ thích hợp, cô lại xoay qua, ôm người ngồi trên chiếc ghế cao.

“Chỉ tắm vòi hoa sen thôi được không?”

Nếu để Ôn Dương cô đơn ngâm mình trong bồn tắm đầy nước, Giản Mộc Tư không thể nào yên tâm nổi.

Ôn Dương gật đầu:

“Được.”

Nàng vươn tay nắm lấy tay Giản Mộc Tư, nhìn chằm chằm đôi tay đã bị nhuộm trắng của cô.

Nàng cúi đầu, trong giọng nói ẩn chứa ý cười tự giễu: “... Giản Mộc Mộc... Hình như em không có quần áo để thay...”

Lời nói đánh trống lảng, rõ ràng là đang lấy cớ lấp liếm những giọt nước mắt tuôn rơi.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.