Không thể buồn khi ở cạnh chị
......
“Chị có quần áo sạch ở đây... lúc trước chị cũng chuẩn bị một hộp đồ lót dùng một lần để đi công tác. Chị đều để ở ngoài, tắm rửa xong em ra ăn cơm đi, nhé? “
Ôn Dương dùng tay gạt đi mớ hỗn độn dưới mũi, vẫn cúi đầu, hỏi: “Chị sắp đi công tác?”
“Không, không phải đi công tác, cuộc họp sắp đến giờ thì bị huỷ, nên em mới có cơ hội này... nếu không...”
Giản Mộc Tư ép buộc đôi môi mình cong lên, mỉm cười:
“Nếu không sĩ quan Ôn tắm xong sẽ không có quần lót để mặc...”
“Haha...”
Ôn Dương vờ như đang cười, đặt trán lên vai Giản Mộc Tư, sau đó đẩy Giản Mộc Tư đi:
“Chị ra ngoài trước đi, sĩ quan Ôn có quần áo thay phải tắm đây.”
Giản Mộc Tư thu lại cái ôm, nắm chặt lòng bàn tay:
“Được... chị ở phòng khách... chị đã gọi cho em những món em thích ăn.”
Sĩ quan Ôn vẫn cúi gằm, ngoan ngoãn gật đầu.
Giản Mộc Tư đóng cửa phòng tắm, lặng lẽ đứng bên cửa một lúc.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi hoa sen bên trong, lòng bàn tay siết chặt của cô mới thả lỏng hơn chút.
Vốn dĩ tuần tới cô phải đi công tác.
Vì xét cho cùng, cô không phải người của Trung tâm Cấp cứu.
Cô là con gái út đáng tự hào nhất của Hạ Lương, là học sinh ưng ý nhất của giáo viên.
Tuần tới, thành phố Nam Thành có một hội thảo giao lưu khoa phẫu thuật tim.
Đáng lẽ cô phải tham dự.
Nhưng, hôm nay cô quyết định không tham gia.
Cô phải ở lại với Ôn Dương.
Cô có thể phân định rạch ròi điều là gì quan trọng nhất hiện giờ.
Giản Mộc Tư không thể đợi tới khi Ôn Dương ra khỏi phòng tắm... nhiệm vụ cấp cứu tiếp theo lại đến.
Gần đây Trung tâm Cấp cứu phải huấn luyện cho tân binh, hầu hết những bác sĩ cấp cứu không có ca trực đều phải đi hỗ trợ huấn luyện.
Lúc này Minh Lạp cũng đang trong ca trực, Giản Mộc Tư thực sự muốn đổi ca cho ai đó, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô làm vậy.
Cô chỉ đành đặt những thứ đồ vừa gọi về lên bàn ăn.
Trước khi đi, cô gõ cửa phòng tắm:
“Ôn Dương.”
“Ừm?”
Người dựa vào bồn rửa nãy giờ không nhúc nhích, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa của Giản Mộc Tư.
“Chị để món mỳ bò kho của quán em thích ăn trên bàn nhé.”
“À, vâng.”
Ôn Dương nghĩ... có lẽ Giản Mộc Tư lại có nhiệm vụ mới:
“Chị cứ bận việc đi, Giản Mộc Mộc. Đừng lo lắng.”
Nàng vẫn luôn là Ôn Dương chu đáo, vẫn luôn là như vậy.
Giản Mộc Tư mím chặt môi.
Càng nói thêm lời an ủi, ngược lại càng khiến cô không an tâm.
Trong khoảng thời gian xuống tầng ngắn ngủi, cô đã gọi ba cuộc điện thoại.
Một cuộc gọi cho giáo viên tại Anh, tiếc nuối thông báo rằng cô không thể thay mặt thầy đến Nam Thành tham gia hội thảo giao lưu.
Hai cuộc còn lại, cô gọi cho Kiều Mộ Quân và Giang Thần.
Khi không thể ở bên Ôn Dương, cô chỉ có thể làm những điều này...
Để những người bạn thân thiết nhất ở bên Ôn Dương, cho dù đây chỉ là cách làm tạm thời, cô không thể để nàng chìm sâu vào bế tắc.
Hiện giờ Giản Mộc Tư rất sợ hãi, sợ rằng Ôn Dương sẽ vùi mình vào ngõ tối của sự tự trách và buồn bã mà không thể thoát ra được...
Chuyện xảy ra ngày hôm nay không giống nỗi đau của Ôn Dương khi đối mặt với cái chết của một người xa lạ.
Nếu những người xa lạ có thể làm tổn thương tâm lý người cảnh sát, thì sự ra đi của người đồng nghiệp, đồng đội hay người bạn thân thiết chỉ khiến Ôn Dương tổn thương sâu sắc hơn.
......
Thật không may, Giản Mộc Tư vừa nhận được tin nhắn từ Giang Thần...
Ôn Dương không ở trong ký túc xá, nàng ấy đã đi rồi.
Hai người bạn tốt chạy đến ký túc xá Trung tâm Cấp cứu với tốc độ nhanh nhất có thể, sau khi đứng gõ cửa rất lâu mà không thấy ai trả lời, họ đã mở cửa bằng chiếc chìa khóa được Giản Mộc Tư để lại trong chậu hoa.
Cửa chỉ bị khoá ngoài.
Chỉ có thể chứng minh rằng, trong phòng đã không còn ai.
Vẫn ôm chút hy vọng trong lòng, Giang Thần và Giản Thính sau khi bước vào phòng đã tìm xung quanh một lượt.
Hai người thậm chí còn mở tất cả tủ quần áo của Giản Mộc Tư ra, nhưng vẫn không thấy tung tích của Ôn Dương đâu cả.
Kiều Mộ Quân gặp Giang Thần và Giản Thính xong cũng lập tức gọi cho Cố Ngôn Minh.
Bất kể bây giờ Cố Ngôn Minh có bận hay không, ít nhất cũng phải thông báo cho Ôn Quốc Đông về chuyện này, chí ít Ôn Quốc Đông sẽ có thể giúp tìm Ôn Dương.
Trong xe cấp cứu, Giản Mộc Tư thở dài thườn thượt.
Cô bất giác cảm thấy... và cũng vô cớ tin rằng...
Nhất định Ôn Dương đã đơn độc trốn vào góc tối liếm láp vết thương.
Ôn Dương sẽ không bao giờ muốn ai đó tìm được nàng, ít nhất cho đến...
Ít nhất cho đến lễ tang của Lý Duyên Thanh, còn trước đó, nàng ấy sẽ lựa chọn ở một mình.
......
Đã đợi cả đêm, Cố Ngôn Minh không thể tra ra Ôn Dương đã ở trong khách sạn nào trong thành phố.
Ôn Dương không về nhà, cũng không ở nhờ nhà ai.
Không ai biết nàng đã đi đâu, chỉ biết tìm nàng suốt đêm trong vô vọng.
Vào sáng sớm, Giản Mộc Tư đọc tin nhắn mới nhất do Kiều Mộ Quân gửi đến.
Cô tắt máy, đi ra khỏi cửa.
Cô đã sớm đoán được, chỉ là đã bất lực lại càng bất lực thêm.
Tối qua bác sĩ Giản trực ca đêm, từ sáng sớm hôm nay đã đến Trung tâm Cấp cứu.
Giản Mộc Tư đến phòng làm việc của bác sĩ Ngô Dạng.
Khi ca làm hôm qua kết thúc, cô đến đại sảnh phòng cấp cứu của Bệnh viện Số 1 để kiểm tra biên bản bàn giao hồ sơ bệnh án của Lý Duyên Thanh.
Người đưa Lý Duyên Thanh đến bệnh viện là đội cấp cứu của Ngô Dạng.
“Bác sĩ Ngô.”
“Bác sĩ Giản?”
Ngô Dạng ngạc nhiên, bình thường Giản Mộc Tư rất ít khi tiếp xúc với anh, nhưng nay bỗng dưng lại xuất hiện trong văn phòng của anh...
“Tôi có chuyện muốn hỏi.”
Giản Mộc Tư thành thật về mục đích đến, nhưng lại do dự khi nói về vấn đề cụ thể.
“... Anh có còn nhớ... hôm qua vừa đưa một cảnh sát đến bệnh viện bị dao đâm không?”
“Vâng, tôi nhớ!”
Ngô Dạng vỗ mạnh vào đầu mình, cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân khiến anh sầu não cả đêm.
Anh đã quên mất một chuyện, quên mất phải đến bệnh viện hỏi thăm tình hình người cảnh sát anh hùng ấy bây giờ ra sao.
“Chú cảnh sát đó hiện giờ thế nào?”
Thấy vẻ mặt đột nhiên nghiêm nghị của Giản Mộc Tư, Ngô Dạng thầm biết câu trả lời.
Ôi...
Vậy là vẫn không cứu được...
“... Vậy, cô đến tìm tôi vì...”
Giản Mộc Tư cắt ngang suy đoán của Ngô Dạng:
“Tôi đến... là muốn xin anh kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra trong xe cứu thương ngày hôm qua... càng chi tiết càng tốt...”
Không thể tìm thấy Ôn Dương, Giản Mộc Tư chỉ có thể đặt mình vào vị trí của nàng ấy.
Đặt mình vào vị trí của nàng, để hiểu những gì Ôn Dương đã phải trải qua...
Đặt mình vào vị trí của nàng, để nghĩ về những điều Ôn Dương sắp phải đối mặt sau này...
Ôn Dương rồi cũng sẽ xuất hiện...
Nhưng trước đó, Giản Mộc Tư phải tìm ra cách bầu bạn tốt nhất bên cạnh nàng bằng sự đồng cảm nội tâm chân thành nhất của cô.
Đã hành nghề y bao nhiêu năm, điều cô muốn né tránh nhất chính là sự đồng cảm.
Bởi lẽ đồng cảm sẽ làm giảm khả năng phán đoán và khả năng phân định lý trí, khiến cô hổ thẹn với từng bệnh nhân cần cô toàn tâm toàn ý cứu giúp mạng sống của họ.
Nhưng... cô đã yêu Ôn Dương.
Vì tình yêu này, cô phải dùng cạn tất cả khả năng đồng cảm để hiểu cho người cô yêu.
Bởi vì, chỉ có thấu hiểu mới là cách đồng hành hiệu quả nhất.
Người cô yêu, cần sự thấu hiểu và tình yêu của cô.
......
Ngày thứ hai Ôn Dương vắng mặt, nếu không có sự ngăn cản của Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư, có lẽ Cục trưởng Trịnh và Đội trưởng Đội tuần tra đã ra lệnh tìm người khắp thành phố.
Một người là người hiểu rõ Ôn Dương nhất, người còn lại là người có quan hệ huyết thống với Ôn Dương, cả hai đều có cùng suy nghĩ sau khi tìm kiếm cả một ngày rưỡi mà không có kết quả.
Ôn Dương nhất định sẽ xuất hiện tại lễ truy điệu của Lý Duyên Thanh.
Cho dù những ngày đầu không xuất hiện, đến ngày cuối cùng chắc chắn nàng sẽ xuất hiện.
Bất kể hiện giờ Ôn Dương đang trốn nơi nào, nhất định nàng sẽ xuất hiện trong ngày tang của Lý Duyên Thanh.
......
Hai ngày sau khi Lý Duyên Thanh qua đời, Giản Mộc Tư xin nghỉ phép, cô đến nhà tang lễ.
Mấy ngày nay, cô và Ôn Quốc Đông đều bận rộn giúp người thân của Lý Duyên Thanh làm lễ tang.
Cô làm những điều này vì Ôn Dương.
Và đúng như hai người họ đoán, vào buổi sáng đầu tiên ngày làm tang cho Lý Duyên Thanh, Ôn Dương đã xuất hiện trong phòng chia buồn của nhà tang lễ.
Nàng đến trong bộ đồng phục cảnh sát mới toanh, vành mũ cảnh sát được vuốt thẳng.
Ôn Dương dường như không mấy ngạc nhiên khi thấy Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư trong nhà tang lễ.
Chỉ là, vừa nhìn thấy sắc mặt của hai người này, Ôn Dương có chút tội lỗi...
Sắc mặt của bản thân nàng cũng xanh xao, nhưng nàng vẫn lo lắng cho người khác.
Ngay cái ngày Lý Duyên Thanh qua đời, để tránh bị người khác tìm thấy, sĩ quan Ôn đã đến vùng ngoại thành.
Nàng tìm đến một nhà trọ tư nhân, nơi không cần đăng ký thông tin nhận dạng.
Sau đó tự nhốt mình trong phòng nhiều ngày, không bước chân ra ngoài lấy một bước.
Ngày nào cũng nuốt vài thìa cháo, sau đó không ăn được gì khác.
Toàn thân trống rỗng.
Nhưng dù vậy, Ôn Dương vẫn phải đến gặp Lý Duyên Thanh lần cuối, phải đích thân tiễn đưa Lý Duyên Thanh.
Hơn nữa, Ôn Dương còn có vài lời muốn nói với vợ của Lý Duyên Thanh.
Nàng phải nói với gia đình Lý Duyên Thanh chính xác những lời cuối cùng ông nói trước khi qua đời.
Đây là sứ mệnh của nàng.
Ôn Dương nhìn Giản Mộc Tư đang nhìn mình, kéo khoé môi lên: “Sắc mặt chị không tốt “
Những tia sáng đột nhiên vụn vỡ trong mắt Giản Mộc Tư, nhưng cô không muốn nổi giận với người trước mặt mình.
Cô nắm chặt tay Ôn Dương, ôm người cô yêu đã khiến cô lo lắng mấy ngày nay.
Khi cô thay Ôn Dương bận rộn ở nhà tang lễ suốt những ngày qua, cô chưa từng phàn nàn.
Trong thâm tâm cô, đây là điều cô nên làm.
Cô biết Ôn Dương muốn làm chuyện hậu sự này.
Cô hiểu người cô yêu ấm áp và ân cần biết mấy, sẵn sàng chăm sóc và hiểu cho người khác đến nhường nào.
Chỉ là nàng ấy không có cơ hội và tâm trạng làm những chuyện này, vậy thì cô có thể làm thay.
“Chú và chị đã giúp đỡ ở đây trong những ngày qua... em yên tâm...”
Khi đến, Ôn Dương dường như đã tính toán mọi thứ rất chính xác. Thậm chí nàng còn đoán được Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư sẽ xuất hiện trong phòng tang lễ thay cho phần của nàng.
Chỉ có duy nhất một điều nàng không ngờ đến, chính là câu nói đầu tiên mà Giản Mộc Tư nói với nàng.
Không phải phàn nàn, không phải tức giận, không phải lo lắng, mà là “Em yên tâm“.
Nàng cứ nghĩ bản thân đã cạn hết nước mắt trong những ngày qua.
Nhưng vào lúc này, chúng vẫn dâng trào mãnh liệt, tràn khỏi hốc mắt.
“Giản... Mộc Mộc...”
Giản Mộc Tư vỗ nhẹ vào lưng Ôn Dương, toàn thân thể và trái tim cảm nhận được cơn run lẩy bẩy không thể kiểm soát của người trong lòng.
Cô nghe tiếng nàng nức nở nghẹn ngào, cũng nghe thấy tất cả cảm xúc mà nàng muốn nói.
“Đi nào.”
Giản Mộc Tư lấy khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt Ôn Dương, sau đó dùng mu bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve:
“Ôn Dương đừng khóc, sư phụ Lý nhìn thấy sẽ buồn.”
Cô nắm chặt tay nàng, dẫn nàng bước đến trước di ảnh.
Đó là một tấm ảnh thẻ cảnh sát của Lý Duyên Thanh chụp từ hồi chân ướt chân ráo bước vào nghề, trên đó năm tháng vẫn chưa để lại những vết nhăn trên trán của người anh hùng.
Giản Mộc Tư và Ôn Dương cùng nhau cúi đầu ba lần trước di ảnh.
Sau cái gập người 90 độ, là muôn vàn ký ức ùa về.
Nước mắt là nhà điêu khắc của ký ức.
Ký ức sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng người.
Vài năm trước có nghe nói, thành phố sẽ đưa ra một chính sách mới có liên quan đến sự thay đổi trong đãi ngộ và biên chế đối với cảnh sát hỗ trợ.
Bắt đầu từ năm sau, các sĩ quan cảnh sát hỗ trợ đã phục vụ trong lực lượng cảnh sát trên 15 năm có thể tự động trở thành sĩ quan cảnh sát chính quy, được chính thức gia nhập hàng ngũ cảnh sát.
Tin đồn này đúng là sự thật.
Trong suốt mùa hè qua, Cục trưởng Trịnh đã dự khắp các cuộc họp trong thành phố để đấu tranh vì điều này.
Chỉ là, chính sách mới sẽ chính thức được thực hiện vào ngày 1 tháng 1 năm sau, Lý Duyên Thanh không thể đợi được.
Ông đã làm cảnh sát hỗ trợ gần 20 năm qua, cuối cùng phải dùng hai từ “hy sinh” để đặt dấu chấm cho sự nghiệp của mình.
Ngoài danh nghĩa “hy sinh”, Cục trưởng Trịnh còn muốn truy tặng bằng khen cá nhân hạng nhất cho Lý Duyên Thanh.
Công huân hạng nhất cá nhân Hoà Bình Quốc Độ đúng là như lời đồn người ta hay nói, phần lớn đều phải đổi lấy mạng sống mới giành được.
......