Vấn đề nằm ở đâu?
......
Nằm viện đến ngày thứ năm, được sự đồng ý của
bác sĩ, sĩ quan Ôn cuối cùng cũng xuất viện.
Về đến nhà, việc đầu tiên nàng làm là vô tư tắm rửa, sau đó đi gội đầu tại một tiệm cắt tóc gần nhà.
Mặc dù Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư đều muốn giúp Ôn Dương gội đầu, nhưng rõ ràng sĩ quan Ôn có thể chạy, có thể nhảy, có thể cử động 9 ngón tay, do đó đã từ chối họ ngay tức khắc.
Đến tiệm cắt tóc gội đầu ít nhất cũng là dịch vụ giao dịch bằng tiền bạc.
Còn để Ôn Quốc Đông và Giản Mộc Tư giúp gội đầu, đặc biệt là Giản Mộc Tư...
Rốt cuộc tính là gì!
Sĩ quan Ôn ngay cả khi thay quần áo trong phòng bệnh cũng phải tránh mặt Giản Mộc Tư, nào đâu có chịu giao phó chuyện này cho Giản Mộc Tư?
Ít ra... những người trong tiệm cắt tóc gội đầu đều là những người lạ.
Giản Mộc Tư... thì không phải.
Sĩ quan Ôn phải suy nghĩ về khả năng chịu đựng của trái tim mình.
......
Vào ngày thứ sáu sau sau khi bị thương, sĩ quan Ôn xuất hiện trong văn phòng của Cục trưởng Trịnh.
Viên sĩ quan Ôn dẻo miệng khéo nói đã gọn gàng thuyết phục được Cục trưởng Trịnh, khiến Cục trưởng Trịnh đồng ý cho nàng quay lại làm việc ngay tức khắc.
Cũng bằng cách đó, Ôn Dương lại áp dụng với Đội trưởng.
Đội trưởng Đội tuần tra bị cái miệng của nàng nói đến hoa mắt chóng mặt, lập tức gọi cho Đội phó sắp xếp lịch làm...
Mau lên, mau xếp lịch đi làm cho nữ cảnh sát lắm lời này đi!
Bây giờ, ngay lập tức, để nữ cảnh sát này khuất mắt tôi ngay!
Thế là, viên sĩ quan sắp trở lại đội vào ca đêm hôm đó, cuối cùng cũng hài lòng rời khỏi Cục Cảnh sát.
Trước khi về nhà, khi đi ngang qua căn tin, trong lòng bất an lạ thường.
Lúc sáng chào tạm biệt Giản Mộc Tư, Ôn Dương do dự rất lâu mà không dám nhắc tới chuyện này. . ngôn tình hoàn
Nàng ấy muốn quay lại đơn vị?
Nàng ấy muốn quay lại làm việc?
Nếu Giản Mộc Tư nghe được điều này, Ôn Dương rất sợ mình sẽ lại bị mắng một trận.
Mặc dù chưa từng thấy Giản Mộc Tư mắng chửi ai bao giờ, nhưng ai mà không có lúc tức giận chứ...
Nghĩ về mấy ngày qua, nghĩ về người trong lòng luôn ở cùng nàng bên giường bệnh...
Trong khi hưởng thụ sự ngọt ngào, nàng cũng phải thừa nhận bản thân có tình cảm phức tạp đối với Giản Mộc Tư.
Vì thích nên càng phải cẩn thận hơn.
Lo lắng người ấy sẽ vì nàng mà không vui, lo lắng bản thân sẽ làm ra chuyện gì đó khiến người ấy không vui...
Có quá nhiều thứ phải lo lắng, sĩ quan Ôn bước vào căn tin với vẻ mặt kiên định.
Nàng đã nhìn thấy xe của đội cấp cứu trong khuôn viên căn tin, chắc chắn đội cấp cứu đang dùng bữa trong căn tin ngay lúc này.
Nhìn thấy đại ca Ôn - người đáng lẽ nên ở trong phòng bệnh, Lưu Dịch và Trần Phi suýt chút nữa sặc cơm.
Ma giữa ban ngày!
Sao đại ca Ôn lại ở đây???
Hai người cùng lúc nhìn bác sĩ Giản, rồi quay lại nhìn nhân vật chính đang lúng túng đứng bên bàn ăn, chờ đợi bị nghe mắng.
Giản Mộc Tư vẫn bình chân như vại, vẫn gắp thức ăn trên khay như thường, chờ đợi một lúc, cố ý phớt lờ người đang đứng cạnh bàn ăn.
Sáng sớm khi rời đi, cô đã đoán được điều gì đó từ bộ dạng lúng túng muốn nói rồi lại thôi của Ôn Dương...
Bao gồm cả chuyện sĩ quan Ôn muốn quay lại làm việc do khổ đã quen, sướng quá không chịu nổi.
Nhưng điều mà sĩ quan Ôn không biết là...
Sau khi thảo luận với đàn chị Chu Nguyên Ân, Giản Mộc Tư cũng đồng ý rằng: tập trung vào công việc là giải pháp khả thi cho vấn đề mất ngủ.
Người đứng bên bàn ăn càng đứng càng đáng thương, sợ rằng đây là dấu hiệu khởi đầu của bạo lực lạnh.
Kể từ khi quen biết Giản Mộc Tư, dường như Ôn Dương chưa bao giờ thấy lúc Giản Mộc Tư bạo lực lạnh.
Chỉ cần nghĩ tiếp theo mình sẽ là đối tượng bị bạo lực lạnh, nghĩ thôi cũng đã...
Cuối cùng thì, người cầm đũa cũng rủ lòng thương...
Áp dụng hình phạt nho nhỏ như vậy là đủ, Giản Mộc Tư rời bàn, đi đến cửa sổ căn tin.
Thấy Giản Mộc Tư rời bàn mà không thèm nhìn mình lấy một cái, Ôn Dương chỉ cảm thấy tủi thân.
Người cúi đầu ủ rũ bỗng nhìn thấy khay cơm hiện ra trước mắt mình, hai mắt lập tức sáng lên.
“Giản Mộc Mộc~”
“Ừ. Ăn đi.”
Cơm đã lấy giúp, lời cũng đã tiếp, hiển nhiên cô không muốn tính toán với nàng nữa.
Sĩ quan Ôn được đà, lập tức ngoan ngoãn lấy lòng, ngồi xuống bên cạnh bác sĩ Giản, nghiêm túc bắt đầu động đũa.
Ngón út tay trái bị gãy của Ôn Dương vẫn cần một tháng nữa để lành.
Trong tay thì cắm đinh, bên ngoài thì kẹp nẹp cố định.
Nhưng vết thương hoàn toàn không ảnh hưởng đến công việc bình thường của sĩ quan Ôn.
Sĩ quan Ôn phải đặc biệt chú ý đến tay trái bị thương của nàng.
Không chỉ Ôn Quốc Đông dặn đi dặn lại, Giản Mộc Tư cũng dặn đi dặn lại, đến cả Trương Lộ Chi và hai đồng nghiệp mới đến của đội tuần tra cũng không ngừng lo lắng cho Ôn Dương.
Viên cảnh sát kỳ cựu với kinh nghiệm phong phú và lý lịch sạch đẹp được chuyển đến từ Cục Công an bên trên đã trở thành một thành viên mới khác trong đội tuần tra của Ôn Dương.
Với một đội tuần tra bốn người, thời gian sắp xếp ca làm đã dễ thở hơn nhiều.
......
Vài ngày sau khi Ôn Dương đi làm trở lại, một ngày nọ, Ôn Dương đang định đến căn tin vào cuối ca sáng thì bị Giản Mộc Tư gọi lại.
Xe của Giản Mộc Tư đậu trong sân căn tin, cô đã đợi nàng ở đó được một lúc.
“Sao vậy Giản Mộc Mộc, có chuyện gì à?”
Ôn Dương tự giác ngồi vào ghế phụ.
Giản Mộc Tư lái xe là chuyện ít khi xảy ra, nàng còn tưởng Giản Mộc Tư có chuyện cần nàng giúp đỡ.
“Đưa em ra ngoài ăn.”
“Hả?”
Ngay tức khắc, đầu sĩ quan Ôn quay cuồng với vô số dấu chấm hỏi.
Ra ngoài ăn?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Ở phía Tây Thành mới mở một nhà hàng mới, cũng được lắm... có một người bạn chị quen là chủ nhà hàng, cô ấy mời chị đến ăn thử...”
“Được~”
Sĩ quan Ôn không yêu cầu Giản Mộc Tư giải thích quá nhiều.
Giản Mộc Tư muốn đưa nàng ra ngoài ăn là niềm hạnh phúc của nàng, nàng không cần đối phương phải giải thích.
Ngón tay của tài xế ngồi ở ghế lái gõ lên vô lăng: “Em cần quay về thay đồng phục cảnh sát ra không?”
Ôn Dương nghĩ, nếu để bạn của Giản Mộc Tư đợi lâu sẽ rất bất lịch, nàng nói: “Thôi, cứ đi thôi.”
......
“Đây là Ôn Dương. Đây là Chu Nguyên Ân - chủ nhà hàng.”
“Xin chào, sĩ quan Ôn.”
“Xin chào, bà chủ Chu.”
Thân phận là chủ nhà hàng của Chu Nguyên Ân đã được Giản Mộc Tư giới thiệu.
Thân phận là cảnh sát của Ôn Dương, chỉ cần đánh giá qua bộ đồng phục là biết.
Từng nghiên cứu tâm lý học nhiều năm, từng tiếp xúc với rất nhiều case và bệnh nhân, đương nhiên Chu Nguyên Ân biết cách làm sao để khiến đối tượng trò chuyện buông lỏng cảnh giác.
Cuộc trò chuyện diễn ra rất vui vẻ, không mất nhiều thời gian để sĩ quan Ôn bắt đầu buôn chuyện và thậm chí kể chuyện cười.
Khi bầu không khí diễn ra tự nhiên hơn, Giản Mộc Tư lấy cớ đi vệ sinh.
Đây là thời điểm lý tưởng như cô đã hẹn trước với Chu Nguyên Ân...
Chính vì sự chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy nên họ đã hẹn gặp nhau tại phòng riêng của nhà hàng.
Là căn phòng riêng để Ôn Dương mở lòng với Chu Nguyên Ân, là nơi để một người khó giải tỏa tâm trạng có thể trò chuyện chân thành với bác sĩ tâm lý.
Sau cái chết của Lý Duyên Thanh, Giản Mộc Tư đã từng thử nói chuyện với Ôn Dương, thế nhưng không mấy thành công, điều cô nhận lại chỉ là những câu “chào buổi sáng” và “chúc ngủ ngon” của Ôn Dương những ngày nàng còn trên đảo, hay những lời trấn an làm như vẻ không có chuyện gì xảy ra.
Giản Mộc Tư không học chuyên sâu về tâm lý học, sau khi liên lạc để nói chuyện với Chu Nguyên Ân về vấn đề của Ôn Dương trong nửa năm qua, lần này, Giản Mộc Tư lại một lần nữa mời đàn chị đến giúp đỡ.
Ăn uống chỉ là khởi đầu, quan trọng là bữa ăn này nên vào miệng như thế nào.
Để khiến màn kịch trở nên chân thực hơn, Giản Mộc Tư đã tìm thấy một nhà hàng mới mở gần đây.
Mặc dù thân phận là chủ nhà hàng đã được Giản Mộc Tư trao cho Chu Nguyên Ân, nhưng những lời mô tả về nhà hàng này đúng là đều là có thật.
Giản Mộc Tư rời khỏi phòng riêng, dừng lại ở cửa một lúc, sau đó đi vào phòng vệ sinh.
Không phải cô không muốn biết những bí mật và tâm sự của Ôn Dương, cô chỉ không muốn dùng phương thức tọc mạch này để biết mà thôi.
Cô vẫn sẵn sàng đợi...
Đợi đến một ngày, đến khi Ôn Dương có thể mở lòng với cô.
Giống như cô đã làm với Ôn Dương, không còn giữ bất cứ bí mật nào khác, trừ chuyện cô yêu nàng.
......
“Chị là bạn của chủ nhà hàng?”
Ôn Dương cười:
“Cô ấy không phải tuýp người thích kết bạn, cho nên những người ở vùng khác rất khó để trở thành bạn với cô ấy“.
Ôn Dương đặt cốc nước ngô mới ép trong tay xuống, vẫn còn có thể cảm nhận hơi ấm khi nhận lấy từ tay Giản Mộc Tư.
“Có lẽ chị là đàn chị của chị ấy nhỉ?”
Lông mày Chu Nguyên Ân khẽ giật, không ngờ sớm bị bại lộ đến thế.
“Em vừa dùng điện thoại tra các bác sĩ nổi tiếng trong thành phố này, quả nhiên có bác sĩ Chu Nguyên Ân. Chuyên gia nghiên cứu tâm lý học nổi tiếng, giáo sư tâm lý học tại Đại học Thuỷ Mộc, đồng thời là giáo viên hướng dẫn tiến sĩ.”
Chu Nguyên Ân cười theo Ôn Dương, nói:
“Sĩ quan Ôn, chị thích cách đi thẳng vào vấn đề của em.”
“Đàn chị là bạn của chị ấy, chị cứ gọi em là Ôn Dương.”
“Thế nên, Ôn Dương, cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay có thể đi thẳng vào vấn đề không? Hay là... em có tâm lý kháng cự vì thân phận của chị và tình huống dẫn đến bữa ăn hoàn toàn được lập ra có chủ đích này? Nếu thế, chúng ta có thể chuyển sang ngày khác.”
Chu Nguyên Ân giao quyền chủ động cho Ôn Dương, bằng một lối nói thực sự chân thành.
Đây là phần quan trọng nhất của giao tiếp tâm lý.
Trao quyền chủ động cho người cần được lắng nghe, bác sĩ tâm lý chủ yếu đóng vai trò là người nghe.
Lắng nghe tiếng lòng của người khác, lắng nghe tiếng nói tại nơi sâu thẳm trong tim.
Ôn Dương lắc đầu, trong mắt đầy vẻ ấm áp dễ thấy:
“Trước bữa ăn này, có lẽ em đã có tâm lý muốn chống đối, nhưng bây giờ thì không.”
Ôn Dương đứng lên:
“Chị, chị đợi một chút, em cần đưa chị ấy quay lại, em không muốn để chị ấy ở bên ngoài một mình vào lúc này.”
Ôn Dương đẩy cửa phòng riêng ra, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Nàng tìm thấy Giản Mộc Tư ở cạnh đài phun nước gần khu vực nhà vệ sinh.
“Giản Mộc Mộc~”
Ôn Dương cất tiếng gọi Giản Mộc Tư, người đang sững sờ trước sự xuất hiện đột ngột của nàng. Trước ánh nhìn ngạc nhiên của Giản Mộc Tư, Ôn Dương nắm tay cô, dắt cô trở lại phòng riêng.
......
Thấy Chu Nguyên Ân mỉm cười gật đầu, Giản Mộc Tư tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô đã nghĩ mọi chuyện sẽ không thể nào bị lộ, nào ngờ mọi thứ bị lộ sạch sẽ ngoài sức tưởng tượng của cô.
Cứ chốc chốc Chu Nguyên Ân lại nhìn hai người họ nắm tay nhau, bỗng nhiên có chút cảm động và hoài niệm.
Cô mừng thay cho Giản Mộc Tư, mừng vì Giản Mộc Tư cũng là mối bận tâm của một người khác, là người mà họ sẵn sàng thành thật trải lòng.
“Em cần chị ở đây, em cũng muốn chị ở đây. Nếu em phải nói ra tiếng lòng của bản thân, nếu em phải thành thật về những điều khó nói, em muốn chị là người đầu tiên được lắng nghe.”
Giản Mộc Tư vô thức siết chặt bàn tay đang nắm tay Ôn Dương.
Toàn bộ trái tim cô tan chảy trong lời nói của Ôn Dương...
Cô hiểu đó hoàn toàn xuất phát từ sự tin tưởng.
Ôn Dương quay đầu lại nhìn Chu Nguyên Ân:
“Chị, chúng ta bắt đầu nhé?”
“Được.”
......
Cuộc nói chuyện đầu tiên không kéo dài bao lâu, thậm chí còn không đề cập đến Lý Duyên Thanh và Dương Trường Vinh.
Chu Nguyên Ân dẫn dắt chủ đề, nói rất nhiều về thời thơ ấu của Ôn Dương.
Trước khi tìm hiểu các vấn đề tâm lý hiện có của Ôn Dương, Chu Nguyên Ân cần tìm hiểu về bối cảnh quá khứ của Ôn Dương để tạo một mạch suy nghĩ khách quan hơn.
Trị phần ngọn mà bỏ qua phần gốc không phải hướng giải quyết hiệu quả cho các vấn đề tâm lý.
Tìm hiểu kỹ ngọn ngành của vấn đề mới là cách giải quyết lý tưởng nhất.
Sau bữa tối ngày hôm đó, Giản Mộc Tư đã có một cuộc trò chuyện rất lâu với Chu Nguyên Ân.
Qua những chi tiết nhỏ trong lời kể của Ôn Dương, Chu Nguyên Ân phát hiện ra rằng ảnh hưởng của gia đình và người mẹ đóng một vai trò gần như quyết định đối với quá trình trưởng thành và ra quyết định của Ôn Dương.
Chu Nguyên Ân biết về sự hy sinh của người đồng nghiệp Lý Duyên Thành, đây là điều mà Giản Mộc Tư đã nói với cô từ trước.
Nhưng qua cuộc điện thoại từ Giản Mộc Tư, cô mới biết về người mẹ Dương Trường Vinh của Ôn Dương, và cả quyết định trở thành cảnh sát của Ôn Dương sau cái chết của người mẹ.
“Chị cần nói chuyện với cha của Ôn Dương.”
“Vâng, vậy em sẽ bàn bạc với chú Ôn.”
“Càng sớm càng tốt, Mộc Tư. Chị nghĩ có thể điểm mấu chốt không nằm ở sự hy sinh của đồng nghiệp Ôn Dương. Như chị đã nói, Ôn Dương chịu ảnh hưởng sâu sắc từ mẹ. Chị có thể thấy Ôn Dương rất khao khát tình mẫu tử, rất khao khá sự quan tâm... Chị nghĩ lý do em ấy chọn trở thành cảnh sát không phải vì kế thừa hoài bão của mẹ như nhiều người thường nghĩ. Chị nghĩ, cả em và bố của em ấy đều coi chuyện này quá đơn giản...”
......