Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 143: Chương 143: 23 giờ 1 phút




Điều khiến tôi trở thành người như hôm nay

......

Kể từ ngày Ôn Dương bị thương, ghế phụ lái trong xe tuần tra đã trở thành chỗ ngồi độc quyền của nàng.

Trong tuần đầu tiên, Đội phó đã tốn rất nhiều công sức để tránh sắp xếp ca trực cho tân binh Dư Nhượng đi theo Ôn Dương.

Việc không để tân binh có kỹ năng lái xe vẫn đang trong thời gian tập sự đi cùng Ôn Dương hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm đối với cấp dưới bị thương tay trái.

Nhưng nếu là “lão làng” được đồn cảnh sát cấp dưới điều đến thì được, Trương Lộ Chi cũng được, họ đều là những cảnh sát tuần tra có thể đảm nhiệm vị trí ghế lái.

Cho đến buổi trưa ngày hôm đó, công việc tuần tra trong ngày vẫn tiếp tục ổn thoả, khu vực tuần tra vẫn khá yên bình.

Được một ngày yên bình như vậy đương nhiên là mong ước của tất cả các cảnh sát tuần tra, chỉ có điều...

“Trương Lộ Chi, đỗ xe sang phải.”

Mặc dù tay trái bị thương nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến trạng thái làm việc của Ôn Dương.

Khi làm việc, Ôn Dương đặt tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh công việc lên hàng đầu, nàng luôn tập trung vào công việc của mình.

Được Ôn Dương nhắc nhở, Trương Lộ Chi nhìn sang bên phải.

Trong khi đỗ xe mượt mà, cậu cũng nhận thấy hình như có một người ngã xuống cạnh bức tường vỉa hè?

Không mấy ai chú ý thấy có một bà già bị đống bao phế liệu đè lên.

Nhưng một tình huống khó nhìn như vậy lại được sĩ quan Ôn tinh mắt phát hiện qua một góc của chiếc bao tải da rắn.

Ôn Dương xuống xe nhanh hơn tốc độ Trương Lộ Chi đỗ xe.

Xe cảnh sát còn chưa kịp tắt máy, Ôn Dương đã mở cửa bước xuống.

Tay phải nàng gạt phăng những chiếc bao tải da rắn đựng đầy đồ phế liệu qua một bên... cuối cùng cũng thấy bà lão bị những chiếc bao đè lên.

Bà lão đã ngất đi...

Nhưng vẫn may, chỉ bị ngất thôi.

Trong lúc chờ xe cấp cứu đến, Ôn Dương và Trương Lộ Chi mỗi người ngồi xổm một bên, quạt cho bà cụ.

Cuối tháng 9, nắng nóng vẫn bao trùm Bắc Thành.

Gần như khắp chiếc áo khoác của bà đều ướt đẫm mồ hôi, đoán chừng nguyên nhân gây ra ngất xỉu là do trúng nắng.

Ôn Dương cẩn thận đếm những chiếc bao đựng đầy đồ phế liệu của bà lão.

Một, hai, ba...

Hình như, bà lão khoảng 70 - 80 tuổi này đã ra ngoài với 5 bao tải lớn trên lưng?

Trong đó có một bao đựng đầy sách.

Đến cả Ôn Dương cũng thấy nặng khi thử nâng nửa chiếc bao tải sách lên.

Không biết bà ấy đã vác chúng đi suốt một quãng đường dài như thế nào?

Sở dĩ có thể đoán bà ấy đã đi một quãng đường dài vì hai bên đường Thanh Niên đều là tường chắn, trên đoạn đường này cũng không có khu dân cư hay con phố thương mại nào, nơi có người dân sinh sống gần nhất chỉ có cầu Thập Lý cách đó 5 trạm dừng xe buýt.

“Bà ấy khoẻ quá! Mang theo nhiều đồ như vậy đi từ hướng cầu Thập Lý tới?”

Ôn Dương liếc nhìn Trương Lộ Chi, nghĩ:

Cuối cùng thì thằng nhóc này cũng có một chút khả năng suy luận của cảnh sát.

Nhưng chỉ không đầy một phút sau Ôn Dương đã phải thất vọng...

“Bà ấy mang nhiều rác như thế đi đâu nhỉ?”

“Vậy sĩ quan Trương thử nghĩ xem? Vác nhiều đồ phế liệu như vậy chỉ có thể là đi đâu?”

Phí lời!

Tất nhiên là đến trạm thu gom phế phẩm!

Ôn Dương đứng dậy, nhìn về phía thành phố Thập Lý mới ở đầu kia đường Thanh Niên...

Nàng nhớ rõ tại điểm giao giữa đường Thanh Niên và thành phố Thập Lý có có trạm thu gom phế phẩm lớn.

Vì là trạm thu gom phế phẩm lớn nhất ở quận Đông Thành, nên giá thu gom sẽ cao hơn một chút so với các trạm thu gom khác.

Dù chỉ được 8 đồng rẻ mạt trong mắt người khác, nhưng đối với người già, 8 đồng ấy lại vô cùng quý giá.

Ôn Dương quay lại xe cảnh sát, mở cốp xe.

Sau đó nhặt các bao tải phế phẩm trên mặt đất lên...

“Ấy! Đại ca! Cẩn thận tay chị!”

Trương Lộ Chi nâng niu tay của đại ca như nâng trứng.

Mấy ngày nay cậu đã được dặn đi dặn lại.

Mỗi lần trước khi xuất phát làm nhiệm vụ, đều phải nhìn qua nhìn lại nhiều lần mới yên tâm để đại ca đi.

Trương Lộ Chi nhanh chóng cướp lấy chiếc bao tải từ trong tay Ôn Dương: “Đại ca muốn làm gì? Em giúp chị, những việc nặng này cứ giao cho em.”

Ôn Dương cảm thấy rất buồn cười, liếc nhìn Trương Lộ Chi một cái, sau đó nhặt tấm bìa cứng trên mặt đất lên, quay về chỗ đứng ban đầu tiếp tục quạt cho bà già.

“Cho tất cả bao tải vào trong xe.”

“Hả?”

Trương Lộ Chi sốc.

“Những thứ rác thải này? Bỏ vào trong xe chúng ta?”

Không biết có phải ảo giác hay không, lúc này Trương Lộ Chi có thể ngửi thấy mùi khó chịu bốc ra từ bao rác.

Phải!

Chính là mùi hôi thối!

Khi xe cấp cứu đến, Ôn Dương không có tâm trạng giải thích với Trương Lộ Chi, vội vàng đứng dậy đi gặp bác sĩ cấp cứu.

Lần này, người bước xuống chiếc xe cấp cứu là một người quen của đội tuần tra - Minh Lạp.

“Chị Minh!”

Thấy vẻ mặt không có gì bất thường của Ôn Dương, Minh Lạp rất yên tâm.

Có lẽ bệnh nhân không gặp chuyện gì lớn.

“Tình hình thế nào?”

“Một bà già. Em đã kiểm tra nhịp thở và mạch của bà ấy, đều đã trở lại bình thường. Không có vết thương ngoài da dễ thấy, có thể là trúng nắng.”

Minh Lạp gật đầu, lấy ống nghe ra kiểm tra bà lão nằm ngửa dưới đất.

Sau một lượt cẩn thận kiểm tra, quả nhiên đúng như Ôn Dương nói.

“Trúng nắng, cộng thêm hạ đường huyết nhẹ.”

“Trên người bà ấy không có chứng minh nhân dân, cũng không mang điện thoại. Mọi người về bệnh viện trước đi, lát nữa chúng em lại tới hỗ trợ liên lạc người nhà.”

“Được.”

“Trương Lộ Chi, đến thành phố Thập Lý.”

“Thành phố Thập Lý mới?”

Trương Lộ Chi đang muốn quay xe cảnh sát lại, tại sao lại đi bệnh viện theo hướng ngược lại?

“Chứ còn sao? Cậu vác nhiều bao phế phẩm như vậy quay về, phải tìm một chỗ để chứ?”

“Ồ ồ~~”

Sĩ quan Trương lúc này mới hiểu ra, lần này tỉnh ngộ rất nhanh, trẻ nhỏ dễ dạy.

Tại trạm thu gom phế liệu ở điểm giao giữa thành phố Thập Lý và đường Thanh Niên, sĩ quan Trương đã bán hết tất cả các bao tải, xấu hổ đút số tiền kiếm được vào túi dưới ánh mắt tò mò và kinh ngạc của ông chủ thu gom.

Có trời mới biết cậu đã xấu hổ biết bao khi nghe những lời ông chủ vừa nói:

“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thanh niên trai tráng đi bán phế liệu.

Bọn trẻ bây giờ ai cũng sợ xấu hổ.

Đến hôm nay mới được nhìn thấy một lúc hai người, lại còn là hai cảnh sát.”

Trương Lộ Chi vừa muốn giải thích vừa cảm thấy thừa thãi.

Nếu giải thích, sẽ chẳng khác nào đang sợ xấu hổ.

Chỉ là nhặt rác thôi mà, có gì phải xấu hổ!

Sĩ quan Trương-không-sợ-xấu-hổ bẽn lẽn đi theo đại ca Ôn trở về xe cảnh sát.

Từ thanh niên trai tráng biến thành gái mới về nhà chồng, Ôn Dương nhìn mà chỉ muốn cười.

Ngược lại, sĩ quan Ôn không có nhiều biểu hiện kỳ lạ như vậy.

Với vẻ mặt điềm nhiên như không, ban nãy sĩ quan Ôn thậm chí còn đàm phán với ông chủ về giá của từng phế liệu.

Tuyệt đối không để bà cụ bị thiệt.

......

Năm ngoái, Cục Công an Bắc Thành đã bắt đầu sử dụng hệ thống tìm kiếm khuôn mặt tiên tiến nhất thế giới.

Sau khi Ôn Dương gửi ảnh của bà lão cho đồng nghiệp, xe cảnh sát tuần tra cũng vừa đến tòa nhà cấp cứu của bệnh viện, thông tin nhận dạng của bà lão vừa hay được đồng nghiệp chuyển đến.

Có thông tin nhận dạng, việc tìm các thành viên trong gia đình sẽ dễ hơn rất nhiều.

Hai cảnh sát ngồi trên băng ghế ở cửa phòng cấp cứu...

Vừa liên lạc được với cháu trai của bà lão, hiện đang vội đến bệnh viện.

Nếu không phải giao lại tiền bán phế liệu cho người khác, có lẽ Trương Lộ Chi và Ôn Dương đã rời đi từ lâu.

Nhưng nhờ chưa vội rời đi, Ôn Dương đã nhìn thấy một gương mặt có chút quen thuộc.

......

Trong phòng cấp cứu, Mạnh Bái biết tin có hai cảnh sát đã tìm thấy bà bị ngất và gọi 120.

Người liên lạc với anh, bảo anh nhanh chóng đến bệnh viện cũng là hai viên cảnh sát này.

Khi Mạnh Bái hốt hoảng lao vào phòng cấp cứu, dường như từ khoé mắt anh đã nhìn thấy hai viên cảnh sát.

Lúc này chỉ nóng vội muốn nói lời cảm ơn, anh xốc lại tinh thần, bước ra khỏi phòng cấp cứu.

“Là cô!”

“Là anh.”

Ôn Dương mỉm cười.

Có vẻ như cả hai đều đã nhận ra nhau.

Gần một năm trước, Ôn Dương và Lý Duyên Thanh gặp một vụ tai nạn xe khi cả hai đang làm nhiệm vụ tuần tra vào ban đêm.

Khi đó, cô bạn gái nhà giàu của Mạnh Bái lái chiếc Aston Martin xảy ra va chạm với một chiếc xe khác.

Vốn dĩ chiếc xe kia phải chịu trách nhiệm, nhưng ánh mắt lảng tránh lúc đó của Mạnh Bái đã khiến Ôn Dương để ý.

Với lý do các đồng nghiệp cảnh sát giao thông không có mặt, sĩ quan Ôn đã đưa Mạnh Bái và bạn gái đến đồn cảnh sát giải quyết vụ tai nạn giao thông.

Mạnh Bái sợ bị kiểm tra ma túy, lo lắng đến mức nhảy ra khỏi xe và chạy đi bỏ trốn.

Nghĩ đến quá trình cai nghiện bắt buộc tại trung tâm cai nghiện, Mạnh Bái chỉ cần nghĩ lại cũng cảm thấy kinh hoàng.

Giờ đây “kẻ thù” năm xưa đã trở thành ân nhân cứu mạng, trong lòng anh bất chợt có vô vàn cảm xúc lẫn lộn.

“Cảm ơn!”

Mạnh Bái cúi người cảm ơn, đây quả là điều Ôn Dương không ngờ tới.

Người xưa có câu: gặp lại thù cũ, mắt cháy đỏ au... Sĩ quan Ôn vốn tưởng tiếp theo phải quyết đấu nảy lửa mấy hiệp mới coi như xong chuyện.

“Chuyện lần trước, cảm ơn cô. Lần này cứu bà tôi, cũng cảm ơn cô.”

Lời nói không trái với lương tâm, vô cùng chân thành.

Mạnh Bái thực sự biết ơn nữ cảnh sát vì đã dẫn anh ra khỏi con đường lầm lạc.

Bất kể sau này có chống lại cám dỗ được nữa hay không, anh vẫn muốn cảm ơn Ôn Dương.

Càng muốn cảm ơn vì đối phương đã cứu giúp người bà đã một tay nuôi nấng anh.

“Dạo này còn liên lạc với bạn gái không?”

“Thành bạn gái cũ rồi... Nhưng cô ấy vẫn cổ vũ tôi không dùng ma túy, lúc trước cô ấy cũng từng đến trại cai nghiện thăm tôi.”

Ôn Dương gật đầu, cảm thấy hài lòng, rồi kêu Trương Lộ Chi lấy số tiền bán phế liệu ra.

“Có lẽ bà anh đã ngất đi vì trúng nắng khi ra ngoài bán phế liệu. Chúng tôi đã thay bà bán hết, có thể bà anh muốn đến trạm thu gom phế liệu lớn nằm ở thành phố Thập Lý. Ông chủ nhìn thấy chúng tôi mặc đồng phục cảnh sát, nên giá thu được sẽ không thấp đâu. Anh nhận tiền đi, lát nữa đợi bà tỉnh thì đưa bà sau.”

Ôn Dương và Trương Lộ Chi giải thích vấn đề xong, hai người rời khỏi tòa nhà cấp cứu.

Ôn Dương vừa định mở cửa ghế phụ thì bị ai đó gọi lại.

“Cảnh sát!”

Mạnh Bái chạy tới:

“Cô có danh thiếp không? Hay là cho tôi số điện thoại đi?”

Ôn Dương xoay người lại, nhìn Mạnh Bái đầy ẩn ý, không hề từ chối.

Nàng cúi người lấy một cây bút và một mảnh giấy từ trong xe cảnh sát, viết số điện thoại di động của mình lên.

“Tôi tên Ôn.”

“Vâng, xin cám ơn sĩ quan Ôn!”

......

Trần Phi cứ cảm thấy bầu không khí giữa đại ca Ôn và chị Giản mấy ngày qua cứ là lạ.

Không phải lạ theo kiểu tình cảm đi lên, mà là rất bất thường.

Trước đây cậu chưa bao giờ cảm thấy hai người tương tác với nhau có gì khó xử cả.

Thế nhưng mấy ngày nay, hình như cả hai đều tránh mặt nhau.

Dường như họ tránh nhau vì những lý do khác nhau, nhưng dường như cũng vì cùng một lý do.

Lý do giống nhau ở chỗ, hai người đều ngại ngùng, đều xấu hổ.

Ôn Dương xấu hổ vì lời thú nhận nàng đã nói với Giản Mộc Tư vào cái ngày ra ngoài ăn tối cùng Chu Nguyên Ân.

Sau đó nghĩ lại, chính nàng cũng không biết lúc đó bản thân đã hút phải thứ tà khí gì.

Tại sao lại nói ra những lời mập mờ dễ gây hiểu nhầm đến thế cơ chứ?

Thật là không ra thể thống gì!

Còn Giản Mộc Tư xấu hổ, không chỉ vì những lời của Ôn Dương, mà còn bởi vì cô thực sự cảm nhận được sự quan tâm của Ôn Dương.

Mặc dù cô chưa từng làm bác sĩ tâm lý, nhưng dựa vào kinh nghiệm hồi còn học trên trường, người bệnh trong những case vấn đề tâm lý rất khó bộc lộ lòng mình trước mặt người khác.

Vậy mà Ôn Dương chẳng những chủ động đề nghị cô ở bên cạnh nàng... nàng ấy còn nói, muốn cô là người đầu tiên nghe thấy tiếng lòng của mình...

Không thể không thừa nhận rằng, một người đã gần 33 năm chưa rung động trước một ai lại có thể vô cùng loạn nhịp vì viên cảnh sát này.

Không thể không thừa nhận rằng, từ tận sâu trong đáy lòng, cô đã có kỳ vọng.

Có ai mà không ôm kỳ vọng đối với người mình yêu?

Ngay cả khi không phải sự đáp lại trên danh nghĩa tình yêu, những lời nói đó vẫn khiến trái tim cô ngọt ngào như mật như đường.

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.