Yêu là chuyện của hai người
......
“Bà từ chối người ta, hay người ta từ chối bà?”
Ôn Dương đặt cốc bia xuống, chặn lời Giang Thần.
Hai người là bạn tri kỷ, nhưng vừa đặt mông xuống ghế nhà hàng đã nói ra những lời đau lòng đến vậy.
Ôn Dương không đáp lời, chỉ tập trung vào cốc bia trong tay.
Nhìn thẳng vào cốc bia, nhưng trong lòng bị hơi men quấy nhiễu không ngừng.
Nàng ngước mắt lên lần nữa, vẫn hậm hực nhìn Giang Thần.
Đã nói là đừng mang vợ đi cùng, nhưng Giang Thần vẫn đưa Giản Thính đến.
Giang Thần cười cười, đặt đôi đũa trong tay xuống, tiện tay giành lấy cốc bia trong tay Ôn Dương.
“Phục vụ~”
Anh phục vụ đứng ở cửa phòng riêng bước vào:
“Xin hỏi các vị muốn gọi gì?”
“Cho mình gọi một cốc nước ngô.”
“Vâng, có luôn đây.”
Nhà hàng này là do năm đó Giang Thần và Ôn Dương cùng nhau tìm thấy.
Ôn Dương là khách quen ở đây, đương nhiên Giang Thần cũng vậy.
Giang Thần rót nước ngô mới ép vào trong cốc.
Ba cốc nước ngô, cốc đầu tiên đưa cho Ôn Dương, sau đó là Giản Thính, cuối cùng là cho chính cô.
“Nhóc Ôn, nói thật, tôi không nghĩ hôm nay một mình tôi đến đây có thể giải quyết được vấn đề của bà.”
Ôn Dương ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Giang Thần, chưa hiểu tại sao Giang Thần lại lấy cái cớ này.
Giang Thần quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Giản Thính.
Nhấc đôi bàn tay mười ngón đan xen đặt dưới bàn lên mặt bàn.
“Tôi nghĩ chắc hẳn hôm nay bà gặp vấn đề tình cảm nên tìm đến tôi. Nghĩ kỹ thì, bà rất ít khi tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác, rất hiếm khi nhờ bạn bè giúp đỡ. Lần trước chỉ duy nhất có một lần bà nhờ tôi là cái lần bà phát hiện ra tình cảm với bác sĩ Giản...”
Ôn Dương đỏ mặt, trong nháy mắt lại trở về vẻ mặt buồn bã.
Nàng xua tay, như thể thừa nhận:
“Bà vừa đến đã chọc vào nỗi đau của tôi những hai lần... không công bằng...”
Âm lượng nói ra ba chữ “không công bằng” không lớn cũng không nhỏ.
Nghe như tự mình lẩm bẩm, nhưng lại là cố ý để Giang Thần nghe thấy.
Giang Thần khẽ cười, nói:
“Đáng lẽ Tiểu Thính không tới, chưa kể bà còn nhấn mạnh dặn tôi đến một mình. Nhưng tôi nghĩ mãi, nếu như bà cần tìm tôi vì khúc mắc trong chuyện tình cảm, vậy tôi bắt buộc phải dẫn theo cô ấy đến.”
Ôn Dương đưa mắt nhìn Giản Thính - người cũng có vẻ hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng, Giản Thính cũng không hiểu tại sao bữa tối 1-1 này nhất định phải cần có mặt cô.
Giang Thần vội vàng giải đáp thắc mắc cho người yêu và bạn mình:
“Tình cảm là chuyện của hai người. Nếu bà chỉ nghe tôi nói, thì những gì bà nghe chỉ xuất phát từ suy nghĩ của cá nhân tôi, khá là phiến diện. Tôi dẫn Tiểu Thính theo cùng là để bà nghe về suy nghĩ của cô ấy. Kết hợp suy nghĩ của chúng tôi, bà mới có thể đi đúng hướng.”
Giang Thần vỗ bàn tay đặt trên bàn của Ôn Dương, tiếp tục nói dưới ánh mắt vừa nghi hoặc vừa dường như vỡ lẽ của đối phương: “Bà biết đấy, trên một khía cạnh nào đó, tính cách của bà và tôi rất giống nhau, cho nên chúng ta có thể kết hợp ăn ý ngay từ đầu và trở thành bạn bè chỉ trong khoảng thời gian ngắn.”
“Nếu chỉ có một mình tôi tới, tôi chỉ có thể đồng tình hoặc thấu hiểu suy nghĩ của bà, nhưng Tiểu Thính ở đây, có lẽ, bà cũng có thể nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện hơn từ góc độ của bác sĩ Giản...”
Bữa ăn bắt đầu, cuộc trò chuyện chân tình cũng vậy.
Khi cuộc trò chuyện dần trở nên sâu sắc, Giang Thần và Giản Thính đại khái đã hiểu lý do tại sao hôm nay Ôn Dương bắt đầu bữa ăn này.
Ôn Dương là một người vừa tự ti mà cũng vừa kiêu ngạo.
Tuy nhiên cho tới tối nay, Ôn Dương chỉ cho Giang Thần nhìn thấy sự tự ti sâu sắc ẩn trong lời nói giản đơn bình đạm.
Khi thích một ai đó, khi yêu một ai đó, khi muốn mang những điều tốt đẹp nhất trên thế giới đến cho ai đó, hình như, phản ứng đầu tiên của mọi người không phải “tôi có thể” hay “tôi có tư cách”, mà là vô cùng thù hằn bản thân, cảm thấy bản thân là người không xứng đáng nhất trên thế giới.
Giang Thần yên lặng lắng nghe, đôi lúc đồng tình vài câu với Ôn Dương.
Năm xưa khi nhận ra bản thân thích Giản Thính, Giang Thần cũng cảm thấy giống như vậy.
Thậm chí sau nhiều năm qua đi, khi người bên cạnh cảm thấy đã đủ tư cách để đứng bên cạnh Giản Thính, cô ấy vẫn là một người tự ti như năm xưa.
Trong mắt cô, người cô yêu là tất cả ánh sáng trên đời này.
Ánh hào quang ấy nhiều lúc sẽ khiến ta lầm tưởng rằng bản thân ta là bóng tối.
Làm sao một người luôn coi mình là bóng tối lại dám chiếm lấy ánh sáng đẹp đẽ kia chứ?
Nhưng cô vẫn có hy vọng.
Thậm chí còn vô số lần hy vọng, hy vọng một ánh sáng khác sẽ thay họ mang lại hơi ấm cho cô ấy, mang lại tình yêu cho cô ấy.
“Ôn Dương...”
Giản Thính ngăn hai người đang tự đắm chìm trong cảm xúc của chính mình lại.
Giản Thính nhìn sang Giang Thần, thấy đôi mắt cô lắng đọng một màng sương.
“Sao cậu lại...”
Giang Thần vừa định giơ tay lên, đã được Giản Thính lau đi vệt nước mắt bên sườn mặt với một nụ cười dịu dàng:
“Hai người trước giờ chưa từng nghĩ qua sao? Thật ra trong mắt người mà các cậu thích, các cậu cũng có thể là ánh sáng.”
Giản Thính cười, không nhìn người bên cạnh nữa.
Cô nhìn Ôn Dương, như nhớ lại điều gì, ánh mắt trở nên ấm áp lạ thường:
“Mặc dù tôi không chắc liệu bác sĩ Giản có cùng suy nghĩ với tôi hay không, nhưng điều mà tôi có thể nói chính là, bắt đầu từ năm tôi 17 tuổi, Giang Thần đã là ánh sáng trong cuộc đời tôi.”
“Chỉ có hai người biết tự ti sao? Lẽ nào hai người nghĩ chúng tôi không hề cảm thấy tự ti khi đối mặt với hai người? Vì cảm thấy bản thân không đủ tốt, nên chỉ có thể chọn cách chấp nhận thái độ của mấy người... thậm chí còn nghĩ, cả đời này cứ mãi mãi ở vậy thôi, chỉ cần được bình yên ở bên người ấy, tôi từng có suy nghĩ như vậy đấy...”
“Ôn Dương, bà sợ không thể có cái kết viên mãn cùng một người, sợ người ta sẽ hối hận, nhất định phải hy sinh, phải cắt đứt khả năng bắt đầu của tình yêu... nhưng bà có bao giờ nghĩ, không thể được bà thích, không thể chắc chắn về tình cảm của bà mới chính là điều khiến chị ấy nuối tiếc và đau khổ, có thể chị ấy mới là người phải hy sinh ở đây...”
“Tôi hiểu, hiểu bà đã tự tạo quá nhiều xiềng xích cho bản thân vì cái chết của cô Dương và chú Lý, vì sự hy sinh ắt có trong cái nghề này... Nhưng Ôn Dương, tôi muốn nói với bà, sở dĩ tôi có thể kiên trì và thậm chí có thể sống tiếp là vì tôi biết người tôi yêu cũng yêu tôi... cho dù sau này chúng tôi có đến được với nhau hay không, thì ít nhất, tôi cũng biết rõ điều này.”
“Bà lo phải hy sinh, lo phải bỏ rơi người yêu, lo thiếu thốn tình yêu, thiếu thốn quan tâm, không có thời gian bên nhau, nhưng sao bà biết được bác sĩ Giản không nhìn thấy những điều đó? Đã từng nghĩ đến những điều đó?”
“Đúng là ngày xưa bà là người bị tổn thương, ngày xưa bà vì hiểu chuyện quá sớm nên đã cắn răng chịu đựng. Vậy giờ đây thì sao? Tại sao bà lại khiến lịch sử lặp lại, tại sao lại bắt bác sĩ Giản phải hiểu chuyện? Sao bà biết được bác sĩ Giản không muốn hy sinh chỉ để đổi lấy việc được ở bên bà?”
Ôn Dương cúi đầu thật thấp, mím chặt môi:
“... Thực ra tôi... không chắc liệu chị ấy có thích tôi nhiều đến vậy không... có lẽ chẳng mấy chốc sau sẽ có một ai đó xuất hiện... có lẽ những thay đổi đó không chỉ vì mình tôi... tôi nghĩ... “
“Vậy thì đảm bảo đi!”
Giang Thần la lên những lời kích động.
“Tôi...”
Ôn Dương còn do dự.
Nàng bị sốc bởi lời nói của Giản Thính, nhưng, những trải nghiệm trong quá khứ không thể khiến lòng nàng thôi xáo trộn...
Chỉ là nàng đã quá yêu Giản Mộc Tư...
Yêu đến mức viển vông muốn có được, nhưng không dám tiến đến mới là bản chất.
Nàng đã yêu sâu đậm một người... yêu nhiều đến mức không dám yêu.
......
Giang Thần và Giản Thính lái xe đưa Ôn Dương về nhà, Ôn Dương thẫn thờ bước xuống xe.
Khi đẩy cánh cửa căn chung cư ra, còn bị vấp vào bậc cửa, lảo đảo suýt ngã.
Ôn Dương cố gắng ổn định lại thân hình, nhưng suy nghĩ vẫn hỗn loạn.
Trái tim nàng đã đau đến thế này...
Vậy là vẫn làm sai.
Những suy nghĩ và hành động chu toàn do tự ti trước kia, hoá ra chỉ là một biến thể khác của ích kỷ.
Nàng và Giang Thần... thực ra đều là những người ích kỷ.
Vì sợ mất đi nên tự giam cầm trong nhà tù do chính mình vẽ ra, mà chưa từng hỏi qua suy nghĩ của người ấy.
Nàng chỉ đơn phương đưa ra một quyết định, sau đó bắt người ấy buộc phải chấp nhận.
Tình yêu, suy cho cùng là chuyện của hai người.
......
Ngoài cửa căn chung cư, sau khi Ôn Dương xuống xe, Giang Thần thở gấp không thôi.
Hôm nay trời đẹp, xe cũng là cô lái đến.
Vô lăng trong tay bị ghì chặt vô cùng, cho đến khi người ngồi ở ghế phụ đặt tay lên mu bàn tay cô, ôm lấy cô.
“Giang Thần~”
Giản Thính khẽ thở dài.
Vì tối nay khai sáng cho Ôn Dương, cô đã nói ra hết tất cả những khó chịu và tự ti trong những năm qua.
Trước giờ cô chưa từng nói cho Giang Thần nghe những cảm xúc này, Giang Thần cũng không nhận ra những cảm xúc ấy của cô.
Nỗi tủi hờn và sự tự ti đương nhiên phải được giấu kín ở một góc sâu kín nhất và khó nhận thấy nhất trong lòng người.
Nếu không có cơ hội hôm nay, Giản Thính sẽ mãi mãi gạt đi những cảm xúc này, để chúng cuốn theo chiều gió.
Giang Thần nghiêng người ôm Giản Thính thật chặt, gấp gáp hôn lên môi cô một cách thật nóng bỏng.
Nụ hôn đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức khiến Giản Thính thở gấp.
Người yêu bản tính ngại ngùng rất ít khi thể hiện tình cảm ở bên ngoài.
Giản Thính vô cùng dung túng người yêu đang khẽ run rẩy trong vòng tay, cho đến khi đối phương nguôi ngoai cảm giác tội lỗi và tự trách trong lòng.
Cô nhẹ nhàng cắn tai người yêu, phủ lên tai người yêu âm thanh nghẹn ngào, chân thành nói:
“Mình xin lỗi...”
Tất cả mọi thứ mà cô đã không nhận ra trong quá khứ...
Tất cả mọi ích kỉ trong quá khứ mà cô từng mắc phải...
Tất cả đều hoá thành từng nụ hôn và từng nhịp thở đêm nay...
Hãy để chúng nở rộ, để chúng nhảy múa, biến thành dung hợp và hân hoan giữa hai tâm hồn.
......
Kết thúc sớm hành trình đi tìm cảm hứng, sau khi Hạ Chi Châu trở lại Bắc Thành, nhà họ Hạ lại bắt đầu bữa tối tụ họp hàng tuần.
Vài ngày trước vì lo lắng cho Ôn Dương, Giản Mộc Tư đã bỏ lỡ nhiều bữa tối cùng gia đình.
Tuần này, vì hai người đã xác nhận chỉ là bạn thân của nhau, Giản Mộc Tư lên xe của Hạ Chi Châu, theo Chi Châu trở về nhà cũ.
Đó là một ngôi nhà được xây trên vị trí do chính ông Hạ Thu Nhân và bà Phùng Lan chọn.
Ông Hạ Thu Nhân là một bậc thầy phong thuỷ và nhà thư pháp đương đại nổi tiếng ở Trung Quốc.
Bà Phùng Lan đến nay vẫn là Giáo sư xuất sắc tại Khoa Lịch sử của Đại học Thuỷ Mộc.
Vừa khéo, hai đứa cháu trong nhà được thừa kế tinh hoa của hai người đàn ông họ Hạ.
Cháu gái lớn Hạ Chi Châu thừa hưởng sự nhạy cảm trong nghệ thuật từ ông nội Hạ Thu Nhân, từ khi còn nhỏ đã bộc lộ năng khiếu nghệ thuật thiên phú đáng tự hào.
Cháu gái út Giản Mộc Tư thừa hưởng sự nhạy cảm về y học của người cha Hạ Lương, được tay mổ số một của nước Anh dẫn dắt, người từng làm việc tại Khoa Phẫu thuật Tim của Bệnh viện London.
Hai người đàn ông bất cứ khi nào nhìn thấy Hạ Chi Châu và Giản Mộc Tư đều cứ như nhìn thấy những tác phẩm đáng tự hào nhất trong cuộc đời họ vậy.
Hạ Chi Châu và Giản Mộc Tư đã quá quen với việc này.
Họ để kệ ông nội và bố thi nhau đọ “tác phẩm” của mình, họ chỉ tập trung trò chuyện với hai người phụ nữ trong nhà.
Sau bữa tối, Giản Mộc Tư đi theo Hạ Lương đến phòng làm việc.
“Sao vậy Tiểu Mộc, có chuyện cần tìm bố sao?”
Giản Mộc Tư ngập ngừng, cuối cùng cũng nói ra.
“Nếu con không về Bệnh viện Số 1... thì...”
Hạ Lương bị bất ngờ trong giây lát khi đang ngồi trên ghế sofa tìm hợp đồng...
Năm ngoái, ông và cựu trưởng khoa gọi Giản Mộc Tư trở lại, vốn định để Giản Mộc Tư đảm nhận công việc trưởng khoa phẫu thuật tim.
Nhưng sau đó, xét đến tình trạng hỗn loạn bè phái sau khi ông lên làm viện trưởng, Hạ Lương tạm thời để Giản Mộc Tư chuyển ra khỏi bệnh viện, sợ con gái sẽ bị liên luỵ bởi cuộc tranh chấp này.
Chưa kể, khi đó ông gọi Giản Mộc Tư về, Giản Mộc Tư vẫn đang trong giai đoạn do dự, chưa thể đưa ra quyết định.
Các lãnh đạo trung cấp và cao cấp của bệnh viện đều nghĩ rằng Giản Mộc Tư đã ký hợp đồng dài hạn với bệnh viện, nhưng thực ra không phải.
Đây cũng là điều Hạ Lương lo lắng.
Ông lo lắng bản thân sẽ bị ảnh hưởng, do đó đã không ký hợp đồng dài hạn với Giản Mộc Tư ngay.
Thực ra, Giản Mộc Tư chỉ ký hợp đồng một tháng.
Sau một lúc lâu lặng im trong phòng làm việc, cuối cùng Hạ Lương cũng trả lời Giản Mộc Tư:
“Đều được, Tiểu Mộc. Bố sẽ nghe theo ý con. Nhưng mà, đừng lãng phí năng lực của con.”
......