Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 146: Chương 146: 23 giờ 4 phút




Em không phải một người tốt

......

Làm sao có thể chưa từng trải qua sợ hãi?

Chính vì đã vô số lần trải qua sợ hãi, vô số lần khiếp sợ, Ôn Dương mới luôn kính nể cái nghề này.

Nàng đã từng tận mắt chứng kiến một viên cảnh sát hy sinh, và theo nhiều nghĩa khác nhau, nàng cũng đã trải qua nhiều năm bị mắc kẹt trong nhà tù do chính mình xây lên vì sự hy sinh của một cảnh sát khác.

Nàng không thể điềm nhiên như không với tất cả sự bồng bột hấp tấp, một phút coi thường tính mạng của Dư Nhượng suýt nữa khiến nàng phải đối mặt với sự hy sinh một lần nữa.

Khi hai chữ “hy sinh” đến gần trong gang tấc, bạn sẽ đột nhiên cảm thấy thực ra nó rất gần với chúng ta.

Tất cả những người làm cảnh sát dường như đã khước từ những danh từ có liên quan đến “hy sinh“.

Họ lầm tưởng rằng chỉ cần vô thức tránh né là có thể được gặp may.

Lầm tưởng rằng miễn sao bản thân không nghĩ về điều đó, là có thể thực sự nhận được tình thương từ Thượng Đế, bình an sống qua kiếp này, không cần phải hy sinh.

Nhưng nghĩ kỹ lại, đến cả lúc Ôn Dương còn làm điều tra kinh tế, Ôn Dương cũng có lúc sợ hãi.

Sau tất cả, nàng nghĩ lại, nếu ban đầu không gặp được vận may trời cho như vậy, có lẽ nàng đã trở thành người tiếp theo phải hy sinh.

Ngồi ở ghế sau xe taxi, Ôn Dương nhớ lại nguyên nhân tại sao bản thân xin chuyển từ Đội điều tra kinh tế sang Đội tuần tra...

Tháng 6 năm ngoái, đội phòng chống ma túy và đội điều tra kinh tế cùng nhau điều tra một trọng án buôn bán ma túy.

Có tên tội phạm nguy hiểm số 3 trong băng đảng buôn bán ma tuý là một kẻ háo sắc.

Dù tất cả các nữ cảnh sát trong đội chống ma túy ai cũng thử làm mồi câu một lần, nhưng hắn ta sống chết vẫn không mắc câu.

Đội trưởng đội chống ma túy bất lực, ông liên lạc với Ôn Dương vừa kết thúc nhiệm vụ điều tra kinh tế khi chưa thông báo cho Cố Ngôn Minh.

Sau đó, tên tội phạm số 3 bị mắc câu vì Ôn Dương, băng đảng ma tuý sau khi bị đột kích bởi Cục Công an đã bị tan rã mất một nửa chỉ trong một đêm.

Nhưng trong lần hành động ấy, tên tội phạm nguy hiểm thứ 1 và thứ 2 của nhóm đã không xuất hiện tại địa điểm đã hẹn vì được nội gián trong Cục Cảnh sát báo tin.

Qua điều tra kỹ lưỡng, hoá ra tên nội gián ấy chính là một nhân viên hậu cần trong đội phòng chống ma túy, vì họ hàng trong gia đình bị đe doạ nên buộc phải tiết lộ thông tin đột kích.

Nhân viên hậu cần đó đã bị xử phạt, Ôn Dương cũng tự trách mình vì đã không thu xếp giao dịch sớm hơn một ngày, để xảy ra kết quả không giành được đại thắng vẹn toàn.

Sĩ quan Ôn tự trách vì cảm thấy không làm tròn bổn phận, chủ động nộp đơn xin được điều chuyển đến đội tuần tra.

Chuyển xuống tầng thấp nhất, chuyển đến tuyến đầu nhất, là hình phạt mà nàng tự dành cho mình.

......

“Sĩ quan, tới rồi.”

Tài xế taxi cắt đứt sự im lặng của Ôn Dương.

Ôn Dương nhìn ra ngoài, thấy xe đã chạy tới cửa căn tin.

“Chú đi lên một chút nữa đi ạ, cho cháu xuống Cục Công an đằng kia.”

“OK, được.”

Nàng không xuống xe đến căn tin ngay.

Nàng muốn thay quần áo, muốn xuất hiện sạch sẽ hơn một chút trước mặt những người đó, muốn xuất hiện sạch sẽ hơn trước mặt Giản Mộc Tư.

Nàng đã đủ ích kỉ rồi.

......

“Đại ca, chị đến rồi!”

Cả đội cấp cứu và Trương Lộ Chi đều có mặt.

Nhìn thấy Ôn Dương xuất hiện ở căn tin, Trương Lộ Chi rất tự giác đứng dậy chào hỏi.

Ôn Dương đi tới hướng phát ra âm thanh, mặt mang nụ cười.

Nàng ngồi bên cạnh Giản Mộc Tư, nhận lấy khay cơm được Giản Mộc Tư đưa cho một cách rất tự nhiên.

Trong lòng nàng đã có quyết định...

Bước đầu tiên để trở nên không ích kỷ, là đặt mọi thứ trở lại như cũ.

......

Trong bữa trưa, Ôn Dương nói rất nhiều.

Đến cuối bữa trưa, cuối cùng cả nhóm cũng nhìn thấy Dư Nhượng cúi đầu ủ rũ xuất hiện trong căn tin.

Dư Nhượng thay xong đồng phục cảnh sát dự phòng mới dám đến.

Cậu đứng ở cửa căn tin nhìn Ôn Dương mãi, ngập ngừng một lúc lâu mới dám đi đến.

“Cậu chậm chạp quá đấy nhóc! Đại ca ăn xong mới lề mề tới.”

“Em...”

Dư Nhượng rụt rè liếc nhìn Ôn Dương.

Cậu không biết phải trả lời Trương Lộ Chi như thế nào.

Chuyện vừa xảy ra ban nãy quả thực là điều mà cậu ấy coi là đương nhiên.

Vì chút sĩ diện trước mặt Ôn Dương, cậu đã mất đi lý trí.

Cứu người đúng là rất quan trọng, nhưng nếu ngay cả an nguy của bản thân cũng không màng tới, chỉ chăm chăm muốn cứu người sẽ chỉ khiến tình hình càng tệ thêm.

Cậu không thể tưởng tượng nổi, nếu ban nãy không có chiếc phao cứu sinh được Ôn Dương ném xuống, nếu không được Ôn Dương và những người dân khác kéo cậu và người đàn ông tự sát trở về bờ...

Với sức mạnh thể lực gần đạt tới giới hạn, cậu rất có thể sẽ bị chìm xuống đáy hồ cùng người đàn ông muốn tự tử.

Lời dạy dỗ của Ôn Dương vẫn còn văng vẳng bên tai Dư Nhượng đến tận giờ phút này, khiến cậu sợ hãi không thôi.

Trái lại, Ôn Dương thì sao?

Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ấy, hoàn toàn tập trung vào bát súp gà trước mặt.

Nàng để ý ánh mắt của Dư Nhượng, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.

Giản Mộc Tư ngồi bên cạnh nhìn qua nhìn lại hai người họ một lúc, khẽ cau mày.

Chắc chắn sáng nay đã có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người này.

Sau bữa trưa, cả nhóm đi bộ đến nơi diễn ra buổi tiệc liên hoan.

Trên đường đi, Dư Nhượng có ý định nói chuyện với Ôn Dương không chỉ một lần.

Nhưng Ôn Dương không cho cậu cơ hội xin lỗi khi luôn tập trung vào cuộc trò chuyện với Giản Mộc Tư.

Mãi cho đến khi buổi tiệc chiều sắp bắt đầu, viên cảnh sát giận dữ cuối cùng cũng nhìn Dư Nhượng một cái.

“Sẽ không có lần sau.”

“Em hứa.”

Ôn Dương cười thầm.

Nàng biết rõ nhất, lời hứa đó chẳng là gì ngoài tác dụng an ủi vô nghĩa.

Buổi tiệc liên hoan giữa cảnh sát và nhân dân đã diễn ra khá thành công.

Các cán bộ đường phố và Uỷ ban khu phố đã chuẩn bị chương trình rất chu đáo.

Thậm chí, các giáo viên và học sinh đến từ các trường học gần đó cũng đến tham gia.

Có lẽ khoảng thời gian trước đã từng nghe nói có một cảnh sát hy sinh khi cứu một đứa trẻ mẫu giáo, các trường học gần Cục Công an đều rất tích cực tham gia buổi liên hoan này.

Cuối bữa tiệc, dàn loa phát lên một điệu nhạc slow dance dịu dàng và chậm rãi.

Ban đầu đây là tiết mục khép lại buổi liên hoan của đội ngũ người già, nhưng đến cuối cùng lại biến thành hoạt động tương tác với sự tham gia của đông đảo khán giả có mặt.

Lâu lắm chưa thấy mặt mũi đâu, hôm nay mới thấy Kiều Mộ Quân đột nhiên xuất hiện tại bữa tiệc.

Cố Ngôn Minh bị Đội trưởng Đội phòng chống ma tuý ép tới cũng có mặt tại đây.

Kiều Mộ Quân nhận lời mời của một khán giả nam khác, cả hai cùng nhau bước lên sàn nhảy, bắt đầu một điệu nhảy chậm dành cho hai người.

Trần Phi và Trương Lộ Chi thì...

Vì đương nhiên không dám mời Giản Mộc Tư và Ôn Dương làm bạn nhảy nữ, hai cậu chàng đều vui vẻ bên những cô bạn lạ mặt đáng yêu.

Về phần Giản Mộc Tư và Ôn Dương...

Ôn Dương ngồi ở khu dành cho khán giả, nghe hết hai bài khiêu vũ.

Nàng chỉ thắc mắc, tại sao tiết mục chung kết lại dài như vậy.

“Ôn Dương?”

“Vâng?”

Giản Mộc Tư chưa kịp cất tiếng, Ôn Dương đã đưa tay ra trước.

Hãy để em mời chị cùng nhảy ca khúc cuối cùng hôm nay.

Nàng dựa vào vai cô, cô tựa vào vai nàng.

Cô khẽ ôm vòng eo nàng, nàng nhẹ nhàng ôm eo cô.

Lấy điệu nhạc thay lời lặng im, họ nói cho nhau nghe lòng mình.

“Em mời chị ăn tối nhé, Giản Mộc Mộc?”

“Được.”

Đêm đó, Ôn Dương đưa Giản Mộc Tư đến nhà hàng món Thượng Hải yêu thích của nàng ở quận Đông Thành.

Trưa nay trước khi có mặt tại căn tin, Ôn Dương đã gọi điện đặt phòng riêng trước tại nhà hàng này.

Trong bữa tối, vẫn là cảnh tượng bình yên vui vẻ giữa hai cô gái.

Sau bữa tối, Ôn Dương dẫn Giản Mộc Tư đến vườn cây cảnh tại sảnh chính của nhà hàng.

......

“Giản Mộc Mộc, chị nghĩ cái chết của sư phụ Lý đã ảnh hưởng lớn thế nào đến vợ chú ấy? Và cả An An?”

Ôn Dương không đợi câu trả lời của Giản Mộc Tư.

“Tuy rằng chị không biết chắc về chuyện đó, nhưng hiện giờ chị đã đủ biết về sự hy sinh của mẹ đã ảnh hưởng như thế nào đối với em.”

“Sự hy sinh của bà ấy đã khiến em trở thành một cảnh sát... Sự hy sinh của bà ấy cũng khiến bà ngoại em không thể quên được ngay cả khi bà mắc bệnh Alzheimer...”

“Em nghĩ có lẽ mọi cảnh sát đều tránh né vấn đề hy sinh trước khi trở thành cảnh sát... không chỉ là sự hy sinh về tính mạng, mà còn là sự hy sinh về nhiều mặt...”

“Bố em có một vết sẹo rất dài ở chân, trên lưng cũng có sẹo... Khi em còn học tiểu học, có một năm bố em đã bị thương vì bắt một tên buôn ma túy... Nếu không phải mẹ em hy sinh, nếu bố em không từ bỏ việc làm cảnh sát vì em, có lẽ bố em đã bị thương nhiều hơn thế này... có lẽ...”

“Cố Ngôn Minh đã từng nói với em rằng anh ấy sẽ không là đích đến của bất kỳ ai... Một khi đã bắt đầu, ắt sẽ có nhớ nhung... Làm gì có ai mang theo mình động lực sống mà không có nhớ nhung chứ? Ngay cả những người già mất đi ký ức vẫn có nhớ nhung...”

Ôn Dương nắm chặt bàn tay, tay phải sau lưng siết chặt từng ngón tay không bị thương của bàn tay trái.

Ngón út tay trái vẫn còn sưng nhẹ.

Từ lúc trưa cứu người trong hồ nhân tạo, ngón tay út được gắn cố định hình như hơi sưng lên.

“Chị Chi Châu và em... có lẽ cả rất nhiều người nữa... đều cảm thấy chị đã hơi khác trước đây... không giống... tảng băng nhỏ như trước nữa...”

“Công việc cấp cứu của chị rất bận, chưa kể qua 2-3 tháng nữa chị sẽ quay lại Bệnh viện Số 1, quay về Khoa Phẫu thuật Tim.”

“Giản Mộc Mộc... em hy vọng có một người... không chỉ có thể chăm sóc chị, khiến chị thích... điều quan trọng nhất là khiến chị cảm thấy yên tâm, có thể dành thời gian ở bên chị.”

“Xét cho cùng thì chúng ta là... bạn thân... Sau tất cả... chị là bạn thân nhất của em...”

......

Thứ đáp vào tai Ôn Dương... là tiếng cười nhẹ nhàng của Giản Mộc Tư.

Ôn Dương không dám nhìn vào mắt Giản Mộc Tư, nàng sợ nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đó, cũng sợ đối phương nhìn thấy sự dối lòng trong ánh mắt mình.

Khi tiếng cười nhẹ nhàng khiến trái tim nàng rối tung rối mù, Giản Mộc Tư đưa tay trái của nàng quay về trước người.

“Đi thôi, đến bệnh viện kiểm tra một chút.”

Giản Mộc Tư đỡ Ôn Dương ngồi dậy.

Cô đáp:

“Vô cùng vinh hạnh được làm bạn thân của Ôn Dương.”

Giản Mộc Tư dẫn Ôn Dương đi được vài bước, nói thêm:

“Em cũng là người bạn thân nhất của chị.”

......

Ngón tay bị thương không xảy ra vấn đề gì.

Sau khi khỏi sưng, đến tuần sau là ngón tay sẽ phục hồi lại như bình thường.

Người đã làm ma cà rồng rất lâu như nàng, có lẽ trong khoảng thời gian này đã vô số lần làm một tên ác quỷ.

Ôn Dương biết, nàng là một kẻ xấu xa, hèn hạ và ích kỷ.

Nàng hấp thụ hơi ấm từ cơ thể Giản Mộc Tư, dung túng những lần gần gũi của Giản Mộc Tư, nhưng lại cắt đứt khả năng tiến xa hơn giữa hai người vào phút cuối cùng.

Nàng không chắc liệu sự thay đổi của Giản Mộc Tư có phải do yếu tố tình cảm gây nên hay không, nàng chỉ muốn giảm bớt nỗi đau và hối hận trước khi mọi chuyện trở nên quá muộn.

Giản Mộc Tư chỉ coi nàng như một người bạn thân nhất, đây chính là kết quả tốt nhất.

Ngay cả khi từng có ý nghĩ khác, hãy để chúng được niêm phong vào quá khứ.

Người trong lòng của nàng luôn luôn xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

Giản Mộc Tư xứng đáng nhận lại những gì tốt nhất, ấm áp nhất, xứng đáng với sự bầu bạn tốt nhất và cả tình yêu tốt nhất, chứ không phải chọn một người ích kỷ và đáng khinh như nàng.

Nàng chưa từng cho được cô cái gì, nhưng lại lấy đi rất nhiều từ cô.

Ngay cả việc tháo gỡ nút thắt trong lòng về vấn đề với mẹ nàng cũng là nhờ sự hiện diện của Giản Mộc Tư.

Sự tủi thân và nuối tiếc trong lòng nàng có là cái gì đây?

Nàng đã nhận lại những gì tốt nhất.

Có lẽ, nàng chính là những gì mà chính miệng cô thừa nhận - bạn thân nhất.

Trước khi gặp Giản Mộc Tư, nàng luôn tưởng tượng tình yêu là thứ gì đó bất khuất, là can đảm tiến lên, cũng kiên cường như cách nàng chưa bao giờ bỏ cuộc trong suốt cuộc đời.

Nhưng kể từ khi chắc chắn rằng đã thích Giản Mộc Tư, nàng không dám tưởng tượng về tình yêu nữa.

Một kẻ hèn hạ như nàng, đúng là đáng đời khi phải làm một công việc cần phải hy sinh, xứng đáng phải chuộc lỗi bằng mạng sống của mình như vậy.

.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.