Cuối cùng cuộc đời cũng ra tay với Ôn dễ thương
......
Tốt nhất không nên nói trước điều gì, vì đa phần đều nói trước bước không qua.
Ôn Dương lại được nếm trải mùi vị “chân lý” này thêm lần nữa trong chuyện đau răng của chính mình.
Gì cơ~
Căn bản không có chuyện sẽ hết đau răng chỉ trong hai ngày!
Đối với những người vừa không muốn đến bệnh viện vừa không thích uống thuốc, xác suất viêm răng khôn sẽ tự khỏi trong vòng hai ngày là... bằng không.
Nhưng Ôn Dương không tin vào lời bịp bợm này, nàng khăng khăng muốn lấy bản thân ra thử nghiệm.
Kết cục rất thảm.
Lại là một đêm đau đớn khó ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đi soi gương, bản thân Ôn Dương cũng bị người trong gương doạ giật bắn mình.
Ôn Quốc Đông nghe thấy tiếng hét thất thanh của con gái, ông hoảng hốt lao vào phòng tắm, còn tưởng con gái mình nhìn thấy ma.
Nhưng vừa đẩy cửa ra đã thấy con gái cưng đang ôm má trái khóc nức nở.
Ôn Quốc Đông không thể nhớ lần cuối nhìn thấy con gái khóc là khi nào.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy cô con gái đầm đìa nước mắt kêu gào đòi lại “mặt mũi”, ông phải nhịn cười rất lâu nhưng không được.
Cô con gái vui tính quá đi mất~
“Đi bệnh viện đi Cừu Cừu? Hôm qua bố đã hẹn bác sĩ chuyên khoa cho con, đến bệnh viện khám xem. Không phải muốn nhanh chóng lấy lại khuôn mặt 17 tuổi xinh như hoa sao? Cứ để kệ nó làm sao có thể khỏi nhanh được?”
Ôn Dương ôm mặt, nhìn chằm chằm Ôn Quốc Đông một lúc.
Muốn bộ mặt?
Muốn ăn?
Muốn thể diện?
Được rồi, viên sĩ quan Ôn xinh đẹp như hoa cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hôm nay sẽ đến bệnh viện chiến đấu.
“Không cần đi cùng con đâu bố, con lớn rồi, để bố dẫn đi xấu hổ lắm.”
Ôn Dương từ chối lời đề nghị đi cùng đến bệnh viện của Ôn Quốc Đông.
Chuyện cười, chỉ là đến bệnh viện khám răng mà cô con gái 30 tuổi còn cần ông bố 50 tuổi dắt đi? Còn ra thể thống gì?
Nhất là đối với sĩ quan Ôn sĩ diện cao này.
Thế là sĩ quan Ôn hùng dũng oai phong, khí thế bừng bừng xông pha chiến trường bệnh viện với vẻ mặt đầy “chính nghĩa“.
Trước khi đi, Ôn Dương lục tung khắp nhà, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc khẩu trang dùng một lần trong ngăn kéo.
Ngoài ra, nàng còn không quên đội thêm mũ, thậm chí mái tóc đuôi ngựa thường buộc sau gáy hằng ngày cũng được nhét vào vành mũ.
Như vậy có lẽ người quen sẽ không nhận ra đâu nhỉ?
Trong cơn đau răng, Ôn Dương vẫn không quên tán thưởng trí thông minh của mình.
......
Tại khu vực chờ khám nha khoa, tầng 6, Bệnh viện Số 1 Bắc Thành.
Dù mới đầu đông, nhưng cách Ôn Dương ăn mặc có hơi quá “kín đáo“.
Vì “kín đáo” như vậy, nàng trở nên vô cùng bắt mắt trong khu vực chờ khám.
Người lớn ngồi cạnh khi nhìn cách ăn mặc của Ôn Dương có thể đoán được nàng phải che mặt vì ngại để lộ khuôn mặt sưng tấy, nhưng trẻ con lại không nghĩ nhiều như vậy.
Một bé gái chừng ba bốn tuổi đứng trước mặt Ôn Dương, nhìn chằm chằm nàng một lúc.
Cô bé không thể hiểu nổi, vì sao người này chỉ để lộ mỗi hai mắt?
Sĩ quan Ôn coi trọng thể diện vô cùng xấu hổ khi bị ánh mắt ngây thơ nhìn trực diện như vậy, nàng đứng dậy đi về phía sau khu vực chờ.
Vừa ngồi xuống, đã thấy cô bé đó cũng đi theo, lại đứng trước mặt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong thâm tâm Ôn Dương đã có vô vàn con cừu alpaca chạy qua.
Rốt cuộc là đứa nhóc nhà nào đây?
Tại sao lại cố chấp chạy theo một người lạ như vậy!
Không có ai trông sao?
Bà của cô bé đi quẹt thẻ vào máy làm thủ tục, vừa quay lại đã không thấy cháu gái đâu.
Bà cô bé sốt sắng tìm mãi, cuối cùng cũng thấy cháu gái đang đứng trước mặt một cô gái lạ đeo khẩu trang và đội mũ kín mít.
Bà vội vàng kéo cháu gái sang một bên rồi bế bé đi.
Khi cô bé bị bà kéo đi, vẫn còn luyến tiếc quay lại nhìn Ôn Dương.
Ôn Dương liếc nhìn cô bé qua khoé mắt, mãi cho đến khi cô bé đi thật xa mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nàng thấy chuyện này không thể trách cô bé.
Chỉ trách tại sao nha khoa này không phân cấp!
Tại sao người lớn và trẻ em không được tách ra khám riêng?
Tại sao không cho bọn trẻ con vào khoa nhi khám bệnh?
Ôn Dương lúc đó hoàn toàn không ngờ rằng, tiếp đó nàng vẫn sẽ gặp lại cô bé này.
Nàng không có siêu năng lực dự đoán, làm sao biết được số thứ tự của cô bé xếp ngay trước nàng, hơn nữa bọn họ còn đăng ký cùng một bác sĩ nha khoa.
......
Quy trình hội chẩn của bác sĩ chuyên môn nha khoa trong Bệnh viện Số 1 thường là gọi hai bệnh nhân vào phòng hội chẩn cùng một lúc.
Vì nếu đã lên tới vị trí chủ nhiệm chuyên môn, hầu hết đều kiêm thêm chức vụ giáo sư trường y, cần mang theo học sinh đến hướng dẫn.
Những công việc chẩn đoán ban đầu trong phòng khám hầu như đều do các sinh viên phụ trách.
Gọi cùng lúc hai bệnh nhân vào phòng khám, các sinh viên khám sơ bộ xong sẽ bàn giao cho các giáo sư chuyên gia khám chính thức.
Khi sinh viên khám cho bệnh nhân tiếp theo, máy gọi số gọi thêm hai bệnh nhân nữa vào phòng khám.
Làm vậy không chỉ tiết kiệm thời gian khám, mà còn cho sinh viên cơ hội tích luỹ kinh nghiệm.
Khi Ôn Dương chịu đựng cơn đau răng tiến vào phòng khám, nàng bắt gặp hai bóng người một lớn một nhỏ vô cùng quen mắt.
Đây là~
Đây là~
Đây là~
Ôn Dương còn chưa kịp nghẹn ngào xong, cô gái nhỏ quay lưng về phía Ôn Dương đã nhận ra nàng.
Cô bé hào hứng nắm lấy tay bà:
“Bà ơi ~ bà ơi ~”
Giọng nói dễ thương ấy hoàn toàn là vì bất ngờ gặp lại Ôn Dương.
Ôn Dương không muốn nhắc lại quá trình khám bước đầu nữa.
Tóm lại là nàng đã vượt qua quá trình khám bước đầu trước toàn bộ sự theo dõi của cô gái nhỏ.
Có trời mới biết tại sao cô bé đó lại kiên trì như vậy?
Cô bé nhất quyết vịn lên chiếc ghế khám cạnh đầu Ôn Dương, đi theo bác sĩ sơ chẩn rồi cùng kiểm tra tình trạng răng của Ôn Dương...
Khi đứng dậy, Ôn Dương ngại đỏ cả mặt.
Đứa trẻ thật thà ngây thơ cứ dí bên tai nàng thắc mắc: “Tại sao mặt chị nhìn lạ thế?”
Mặt của chị, có phải nó muốn không lạ là được đâu...
Sĩ quan Ôn chỉ muốn khóc...
Khẩu trang bị tháo ra, khuôn mặt sưng vù bị người ta nhìn thấy, Ôn Dương không còn mặt mũi nào để mất nữa.
Khi đứng dậy khỏi ghế khám, nàng bỏ hẳn mũ ra, vuốt lại mái tóc đã bị chiếc mũ bóng chày đè xuống từ rất lâu.
“Chị, chị thật xinh đẹp~”
Chỉ vì câu nói này, ánh mắt nhìn cô bé của Ôn Dương lập tức dịu dàng hơn hẳn.
Nàng vui vẻ nhướn mày, không chỉ vì được khen xinh, mà nàng còn được gọi là “chị”!
“Chị” à!
Mình là “chị” đấy!
“Em cũng rất dễ thương~”
Có trời mới biết, bà chị này ban nãy còn thầm chê bai người ta là đứa nhỏ kém dễ thương, còn giận cá chém thớt nhìn không vừa mắt cả cái nha khoa.
“Chị ơi, tại sao tóc chị không phải màu đen?”
Có lẽ cô bé được bà dạy, các cô gái như mẹ và chị gái đều có tóc đen, cơ mà sao tóc chị này không phải màu đen nhỉ?
Ôn Dương búi tóc cao lên tận gáy:
“Bởi vì chị vừa sinh ra đã có màu tóc này~ không chỉ có màu đen, tóc chị còn có nhiều màu khác.”
Tự nhận là ghét giao tiếp với trẻ em nhất trần đời, thế mà sĩ quan Ôn lại giải thích cho một cô bé 3-4 tuổi về lý do tại sao tóc nàng không đen.
Nhân tiện còn giải thích thêm, những màu khác là những màu gì...
Vì lý do nghề nghiệp, tóc của sĩ quan Ôn đương nhiên không thể nhuộm nâu.
Những gì nàng nói đều là sự thật, từ nhỏ tóc của nàng đã thiên về màu nâu đen.
Chỉ có màu tóc bất thường không phải màu đen, nhưng chất tóc và lượng tóc hạng nhất của nàng thật đáng ghen tị.
......
Sau khi được chuyên gia khám lại, Ôn Dương hạ quyết tâm, thà đau ngắn còn hơn đau dài.
Nàng tha thiết muốn loại trừ cái nhọt bắt rễ từ trong khoang miệng này hơn bao giờ hết, không muốn chờ đợi thêm một giây nào. Phải nhổ răng ngay hôm nay, lập tức, ngay bây giờ!
Phải quyết tâm cao lắm mới đến bệnh viện một lần, nàng không bao giờ muốn lại bước chân đến đây thêm lần hai.
Cứ như vậy, cô gái mạnh mẽ đã đơn thương độc mã “chinh chiến” lên tận chiếc ghế khám, chuẩn bị nhổ răng.
Nha sĩ nhổ răng tiêm thuốc tê xung quanh răng khôn, đợi một lúc:
“Còn đau không?”
“Đau đau đau~~~”
Bị nha sĩ tiêm thật sự rất đau, Ôn Dương đau đến mức suýt chảy nước mắt.
Ngay tại lúc đó, nàng hối hận rồi.
Đây đâu giống tác dụng của thuốc tê?
Tác dụng gây tê như vừa nói đâu?
Vẫn đau mà cứ thế nhổ sao?
Ôn Dương vội vàng kêu nha sĩ nhổ răng tiêm thêm liều thuốc tê nữa.
Các bác sĩ, y tá và bệnh nhân trong phòng khám lại đợi thêm một lúc nữa.
Lại động vào nơi bị đau trong miệng, Ôn Dương vẫn kêu lên oai oái.
Không có tác dụng gì cả, chỉ bị tê ở môi, không ảnh hưởng chút nào đến chiếc răng khiến nàng đau đớn vạn phần.
Sau ba liều thuốc tê, cơn đau vẫn không có dấu hiệu suy giảm.
Môi Ôn Dương méo xệch, yếu ớt nhưng vẫn thì thào được vài chữ: “Bác sĩ, tôi không nhổ nữa...”
“Đã tiêm thuốc tê rồi, không nhổ sao được?”
Vì vậy trong khoảng thời gian tiếp theo, đối với Ôn Dương mà nói, vô số từ vựng liên quan đến bi thương đều hội tụ hết lên người nàng, hoặc có thể nói là tập trung trong khoang miệng nàng.
Mắt nhìn tim đau...
Vạn phần bi thảm...
Máu chảy thành sông...
Trong lúc nước muối sinh lý trong người Ôn Dương điên cuồng tuôn trào, cuối cùng nha sĩ đã thành công lôi ra thủ phạm.
Xong xuôi, nha sĩ còn không quên nhận xét khi nhìn chằm chằm vào chiếc răng: Tôi chưa bao giờ gặp chiếc răng nào khó nhổ như thế này!
Người bị nhổ răng ngậm đầy gạc và thuốc trong miệng, bước ra khỏi phòng khám, nàng ngồi luôn xuống chiếc ghế cạnh cửa rồi khóc lớn.
Cảm giác như nàng là người đáng thương duy nhất còn sót lại trên thế giới này!
Tại sao nhổ một chiếc răng thôi lại đau đớn như vậy?
Vừa khóc vừa kêu đau, vừa kêu đau vừa ôm miệng, vừa ôm miệng vừa động vào chỗ đau, lại là một vòng lặp luẩn quẩn.
Lúc này, có vẻ như người ưa sĩ diện cũng không còn quan tâm sĩ diện là gì nữa.
Đau muốn chết đi được, cần sĩ diện làm gì?
Ôn Dương đắm chìm trong tiếng kêu khóc của riêng mình, đâu còn tâm trạng để ý xem liệu những người qua đường có nhìn chằm chằm nàng hay không?
Sau khi khóc tròn mười phút, kẻ tội nghiệp đáng thương nhất thế giới cảm thấy một cách sâu sắc rằng mình bị đã cả thế giới phản bội.
Cuối cùng cuộc sống cũng ra tay với tiểu dễ thương tôi rồi!
Nàng khóc quá bi thảm, quá đau buồn đến nỗi không mấy ai đi qua có can đảm dừng lại hỏi xem nàng đã xảy ra chuyện gì.
Huống hồ, tại một nơi như bệnh viện, buồn vui là chuyện bình thường.
Đến khi nàng lấy lại được chút lý trí, đôi mắt khóc đến sưng đỏ cũng trở nên trong trẻo ít nhiều.
Ôn Dương muốn chùi đi nước mắt, nhưng lại bị ai đó nắm lấy tay.
Do bệnh nghề nghiệp, nàng suýt chút nữa đã dùng tay kia áp chế đối phương ngã xuống đất.
Nhưng ngay lúc giơ tay lên nắm lại đối phương, nàng lập tức cảm thấy cổ tay của người kia thật mảnh khảnh...
Có lẽ là một cô gái?
Vì là con gái, nên Ôn Dương không tiếp tục phản công.
Nàng chớp mắt dữ dội.
Mơ hồ và rõ ràng, nàng nhìn thấy Giản Mộc Tư.
......
Giản Mộc Tư hôm nay cũng không có ca làm, hơn mười phút trước cô vừa đi ra khỏi văn phòng trưởng khoa.
Ban đầu định đến văn phòng trưởng khoa nhận món quà sinh nhật mà Lâm Nguyệt Thanh nhắc đến, nhưng lại bị trưởng khoa giữ lại, đưa đến khoa phẫu thuật tim một chuyến.
Trên tầng sáu của khu vực ngoại trú, nửa tầng là Khoa Phẫu thuật Tim, nửa còn lại là Nha khoa.
Trưởng khoa và Giản Mộc Tư vừa ra khỏi thang máy đã nghe thấy trong phòng khám nha khoa phát ra tiếng kêu khóc thất thanh.
Giản Mộc Tư nghe vậy, ngừng lại một lúc, cô không quá nhạy cảm với tiếng khóc của Ôn Dương, nhưng đôi khi sự tò mò kỳ lạ trong lòng đã khiến cô tiến về phía phòng khám.
“Vậy trưởng khoa, hôm nay không đến phòng khoa nữa. Còn về đơn xin, xin trưởng khoa hãy đồng ý, cảm ơn.”
Giản Mộc Tư khom lưng, rồi biến mất khỏi thang máy với hai túi quà sinh nhật trên tay.
Tiếng khóc ngày càng gần...
Rẽ sang một góc, cô nhìn thấy Ôn Dương đang ngồi trên ghế khóc không ra hơi.
......