Đánh cắp một chút ngọt ngào từ cuộc sống
......
Thấy người suýt bị mình vật ra đất là Giản Mộc Tư, Ôn Dương vừa khóc thút thít xong lập tức im bặt, bất giác buông lỏng tay.
Nếu Giản Mộc Tư không nghe thấy Ôn Dương khóc nức nở suốt mấy phút vừa rồi, nếu không phải khuôn mặt Ôn Dương tràn đầy nước mắt, lúc này, biểu cảm của Ôn Dương cứ như không có chuyện gì xảy ra, thật sự có thể trót lọt lừa người.
Ôn Dương vô thức dựa vào lưng ghế, cúi đầu xuống.
Vừa cúi đầu, vừa không quên lấy tay lau mặt.
Động tác quá mức vội vàng khiến chỗ đau vừa bị nhổ lại làm nàng nhe răng trợn mắt.
Lần đau này, Ôn Dương không hé môi nửa lời, nàng chỉ cúi đầu cắn chặt băng gạc cầm máu trong miệng.
Nhìn thấy Ôn Dương không chịu lộ ra vẻ yếu đuối, bàn tay đang muốn đưa giấy và khẩu trang của Giản Mộc Tư dừng lại.
Thật ra cô đã chờ đợi Ôn Dương được một lúc lâu, đến khi Ôn Dương không còn phát ra tiếng khóc nữa, cô mới bước tới.
Nhưng có vẻ như...
Giản Mộc Tư vẫn đưa cho Ôn Dương gói khăn giấy trong tay và chiếc khẩu trang dùng một lần mượn từ y tá ở bàn sơ chẩn.
Người cúi đầu nhìn thấy những thứ đồ được đặt trên đùi mình, rõ ràng hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục lau nước mắt như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, sĩ quan Ôn không cảm thấy khăn giấy sạch hơn tay áo của mình, nàng nắm lấy tay áo chùi lên mặt.
Vài giây sau, Ôn Dương ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hòng che giấu sự xấu hổ của mình, nhìn Giản Mộc Tư, tỏ ra rất tự nhiên hỏi:
“Tại sao chị lại đến đây?”
Sĩ quan Ôn khi đã vực dậy tinh thần trông không khác gì dáng vẻ làm việc thường ngày của nàng.
Có điều, chỉ giống mỗi vẻ phấn khởi trong ánh mắt...
Còn đôi mắt sưng húp, trong miệng nhét đầy bông gạc, còn chưa kể nói năng không rõ ràng, chắc chắn khác hẳn một trời một vực.
“Đến lấy đồ.”
“À à.”
Ôn Dương siết chặt khăn giấy và khẩu trang trong tay, chợt nhận ra Giản Mộc Tư vốn là một bác sĩ trong Bệnh viện Số 1, cô chỉ đến Trung tâm Cấp cứu một kỳ thực tập trước khi đi làm.
Ôn Dương thầm đắn đo không biết có nên bỏ chạy hay không.
Cảnh tượng thê thảm nhất trong cuộc đời nàng đã bị Giản Mộc Tư nhìn thấy???
Huhuhu~~~
Mặc dù hai người đã là bạn, mặc dù mặc dù...
Nhưng dáng vẻ quẫn bách vừa rồi, cho dù có bị bố nhìn thấy, Ôn Dương cũng sẽ không vui.
“Ngậm cái đó trong miệng bao lâu rồi?”
Giản Mộc Tư thản nhiên hỏi.
Từ biểu cảm thay đổi nhanh như chớp và ánh mắt không rõ tiêu cự đặt ở đâu của Ôn Dương, cô đại khái đoán được, lúc này có lẽ Ôn Dương đang nghĩ “dáng vẻ quẫn bách của mình bị chị ấy nhìn thấy rồi“.
Ôn Dương nghe xong, sững sờ, như thể nàng không ngờ Giản Mộc Tư sẽ hỏi như vậy:
“Có lẽ hơn nửa tiếng...”
Giản Mộc Tư chỉ vào thùng rác tái chế y tế cách đó không xa:
“Vứt đi được rồi.”
“Ồ ồ”
Ôn Dương ngoan ngoãn đến lạ thường, bước tới gần thùng rác và nhổ bông gòn trong miệng ra.
Nàng liên tục nhổ mấy lần, nhưng vẫn cảm giác như còn cặn trong miệng.
Ôn Dương muốn dùng đầu lưỡi liếm vào chỗ vừa mất đi chiếc răng khôn...
Nhưng vừa nghĩ đến đau, lại thôi vậy.
Giản Mộc Tư nhặt chiếc túi đeo vai của Ôn Dương đặt trên ghế lên, đợi Ôn Dương trở lại, cô dắt nàng ra khỏi nha khoa.
“Có nghe kỹ nha sĩ dặn gì không?”
Giản Mộc Tư khá hoài nghi, liệu sĩ quan Ôn mải khóc lóc trong đau đớn nãy giờ có tâm trí nghe nha sĩ dặn gì không đây?
Đến cả việc mình đến gần mà người kia cũng không nhận ra...
“Nha sĩ dặn?”
Ôn Dương nhẹ nhàng lấy tay che mặt, vô thức nhẩm lại lời nói của Giản Mộc Tư.
Quá trình ngồi trên ghế khám nhổ răng cũng chính là quá trình giao thoa giữa nỗi đau và nước mắt.
Trong khoảng thời gian nhổ răng khôn và khâu các mũi, tay nàng suýt chút nữa giật tróc cả tấm da bọc ghế khám.
Vừa khóc vừa rời khỏi phòng khám nơi nàng bị mất mặt và đau đớn tột cùng.
Trước khi đi, hình như nha sĩ có dặn vài câu.
Nhưng lúc lòng nàng và mắt nàng đong đầy đau đớn, còn có thể nhớ đến lời dặn của nha sĩ ư?
“Hai ngày tới đừng đánh răng... cố gắng nuốt nước bọt, đừng khạc nhổ... nếu ngày mai miệng còn chảy nhiều máu, hãy lập tức đến bệnh viện khám lại... tròn một tuần nhớ đến bệnh viện cắt chỉ.”
Là một bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật tim trong nhiều năm, Giản Mộc Tư chỉ có thể nhớ lại bấy nhiêu những điều cần chú ý sau khi nhổ răng.
Ôn Dương nhận lấy chiếc túi đeo vai mà Giản Mộc Tư đưa cho, ngoan ngoãn gật đầu.
Một bên môi Giản Mộc Tư lén cong lên.
Ôn Dương quả thật rất bình thường khi không ấu trĩ.
Có lẽ muốn vớt vát chút ít thể diện trước khi rời đi.
Ôn Dương quay đầu lại, vẫy tay với Giản Mộc Tư, nói:
“Cảm ơn, Giản Mộc Mộc!”
Tuy rằng thật sự rất không muốn nói lời cảm ơn, nhưng Ôn Dương mặt đỏ tía tai vẫn cảm thấy cần thiết phải cảm ơn người đã giữ thể diện cho mình.
Ngay cả khi người đó là Giản Mộc Tư.
......
Sĩ quan Ôn bị “đau răng” và “đau do gây tê” đã dành toàn bộ thời gian nghỉ ngơi buổi chiều còn lại trên giường.
Cả bữa trưa và bữa tối đều là món cháo được nấu nhừ.
Để tránh cơn đau do thức ăn gây ra bên má trái và quanh răng, Ôn Dương chỉ có thể ăn bằng nửa miệng bên phải.
Dùng thìa nhỏ múc một ít cháo, từ từ đổ vào khoang miệng dọc theo bên môi phải.
Đừng nhắc đến việc nhai!
Cô nàng có tâm hồn ăn uống khốn khổ chỉ có thể “nuốt” và “ực” được thôi.
Hôm nay Ôn Dương đi làm sớm.
Khi giao ca, tổ tuần tra sẽ tổ chức tiệc chia tay về hưu cho một cảnh sát tuần tra có tuổi.
Hôm nay, đồng chí Vương đã làm cảnh sát được gần 40 năm sẽ về hưu trong vinh dự.
Trong phòng họp của Sở Cảnh sát, các đồng nghiệp trong đội tuần tra tổ chức tiệc chia tay nhỏ cho ông Vương.
Sư phụ Lý Duyên Thanh đã từng cộng tác với ông Vương cũng lên sân khấu kể một câu chuyện khi cả hai từng làm cộng sự, nhất thời muôn vàn cảm xúc dâng trào.
Vợ và con gái ông Vương cũng tới dự tiệc chia tay do đội tuần tra tổ chức.
Nghe các đồng nghiệp trong đội kể chuyện về người chồng, người cha của họ, cùng cảm nhận tâm trạng của ông Vương trong những năm công tác qua.
Trương Lộ Chi và hai đồng nghiệp khác cùng đợt vào đội tuần tra cũng cùng nhau biểu diễn một tiết mục cho ông Vương xem.
Nghe ba thanh niên trai tráng hát bài ca người lính trên sân khấu, trong lòng Ôn Dương có hơi ngượng nghịu.
Chi đội cảnh sát này dường như thiếu mất một bài ca vinh quang thuộc về họ.
Mọi người trong đội tuần tra đều vô cùng tiếc nuối khi phải nói lời chia tay với ông Vương. Truyện Việt Nam
Một đồng nghiệp vừa thật thà vừa chất phác như vậy quả thực rất được lòng mọi người.
Đã ở tiền tuyến gần bốn mươi năm, ông Vương vừa chăm chỉ, vừa tận tuỵ, vừa âm thầm cống hiến cho cả đội.
Ông luôn làm mọi việc với tâm thế nghiêm túc và thực tế.
Khi bữa tiệc chia tay kết thúc, đội trưởng chi đội tuần tra bùi ngùi luyến tiếc nắm tay ông Vương:
“Nếu vài năm nữa bác mới về hưu thì tốt quá. Năm mới sắp đến rồi, có bác đi tuần tra trong các sự kiện năm mới tôi càng yên tâm.”
Chi đội trưởng đang nói thật.
Có vẻ như từ khi các hoạt động “hai ngày lễ” (Giáng sinh và đêm Giáng sinh) và Đêm giao thừa trở nên phổ biến ở Bắc Thành, ông Vương chưa bao giờ vắng mặt trong bất kỳ công việc tuần tra ngoài giờ nào.
Cứ có mặt ông, là cả đội lại yên tâm một cách không thể giải thích được.
Trong bữa tiệc, mọi người chia nhau ăn chiếc bánh cùng nhau góp tiền mua.
Khi Trương Lộ Chi mang hai miếng bánh trở lại, Ôn Dương ngay lập tức quay mặt đi.
Cậu nhóc to xác mới vừa hăng hái cướp giật về hai miếng bánh rõ ràng đã quên mất trong khoảng khắc nào đó, rằng miệng đại ca Ôn của cậu đâu có phúc được hưởng thụ thứ này?
Ôn Dương nhìn đi chỗ khác, Trương Lộ Chi thấy bên mặt phải của Ôn Dương mới chợt nhớ ra: “À! Đại ca, hiện tại chị không ăn được đâu nhỉ?!”
Biết rõ mà còn hỏi, chính là sát muối vào vết thương!
Hành vi vô nghĩa của Trương Lộ Chi khiến Lý Duyên Thanh phải bật cười thành tiếng.
Sư phụ Lý vẫy tay:
“Lộ Chi cố tình đấy à?”
“Không phải mà sư phụ Lý! Chú đừng đổ oan cho cháu!”
Người không cần trực ca đêm như Lý Duyên Thanh hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian nghe Trương Lộ Chi giải thích, cậu nên để dành lời giải thích cho Ôn Dương tính khí nóng nảy thì hơn.
......
Trong suốt ca đêm, đại ca Ôn rất tức giận.
Nàng vứt xe tuần tra cho Trương Lộ Chi lái, trong khi nàng ngồi bên ghế phụ, không nói lời nào.
Trương Lộ Chi chỉ cảm thấy khí áp trong xe còn thấp hơn cả những khi đại ca Ôn bùng nổ vì tức giận.
Cảm giác này, thật giống với cảm giác vớt được cái mạng quèn dưới ánh nhìn sắc bén của bác sĩ Giản.
“Đại ca, thật đấy, em thật sự không cố ý!”
Ôn Dương lười tiếp lời Trương Lộ Chi.
Nàng không chỉ lười nói chuyện vì đau răng, mà còn vì, nếu đáp lời Trương Lộ Chi, sẽ giống như nàng thực sự tức giận chỉ vì một miếng bánh.
Nàng!
Ôn Dương!
Có đáng để tức giận chỉ vì một miếng bánh trong tiệc chia tay không?
Ngay cả khi chiếc bánh đó được ra lò từ tiệm bánh yêu thích của nàng!
Trong vài giờ tuần tra tiếp theo, sĩ quan Ôn đều chỉ che nửa khuôn mặt và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong vài tiếng đồng hồ liên tiếp, Trương Lộ Chi không hề nghe thấy giọng nói của đại ca Ôn.
Sau đó, cậu miễn cưỡng tự an ủi, có lẽ đại ca đau răng đến nỗi không muốn nói chuyện chăng?
Cho đến khi hai người họ tiện đường giúp đồng nghiệp cảnh sát giao thông áp giải một tài xế say rượu về...
Đại ca Ôn vẫn sẵn sàng niềm nở với các đồng nghiệp khác, thậm chí còn chào hỏi...
Mặc dù nàng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu, nhưng Trương Lộ Chi nhìn thấy hết!
Sau khi đưa tài xế say rượu đi, Trương Lộ Chi tạo một nhóm nhỏ gồm bốn người từ trong nhóm WeChat chính.
“Làm sao đây! Làm sao đây? Cứu với mọi người, tôi đắc tội với đại ca rồi!”
Trần Phi và Lưu Dịch nhìn thấy trong nhóm mới nhảy lên câu đầu tiên, đều quay sang nhìn nhau, bối rối.
Thằng nhóc Trương Lộ Chi đã gây ra chuyện gì?
Mà có thể đắc tội với đại ca Ôn?
Sau một hồi nghe Trương Lộ Chi giải thích, ba thành viên của đội cấp cứu mới hiểu, hoá ra Ôn Dương giận Trương Lộ Chi chỉ vì một miếng bánh...
Hai anh em Trần Phi và Lưu Dịch nghĩ thế nào cũng thấy cái lý do này quá là vô lý.
Đại ca Ôn đâu giống một người hảo ngọt đến mức nhỏ nhen đến vậy?
Hai anh em không chỉ tố cáo Trương Lộ Chi nói tào lao, mà còn nhất quyết bắt Trương Lộ Chi tìm cho ra vấn đề ở cậu.
Còn ở góc kia, Giản Mộc Tư khẽ cong môi.
Cô nghĩ đến chiếc bánh sinh nhật “Nữ hoàng băng giá” “Elsa“.
Lúc đó, có viên sĩ quan nào đó ăn thật vui vẻ.
Hơn nữa còn tỏ ra rất thoả mãn.
Xem ra, đúng là viên sĩ quan đó thích ăn đồ ngọt~
Thảo nào nàng đã nhăn mũi khi buổi sáng nghe nha sĩ dặn phải ăn đồ thanh đạm.
......
Trong suốt ca đêm, bất kể Trương Lộ Chi cố gắng nịnh nọt Ôn Dương thế nào đi chăng nữa, đối với Ôn Dương chỉ là nước đổ lá khoai.
Trong suốt quá trình, trừ những khi thực sự bất đắc dĩ, Ôn Dương không nói một chữ nào với Trương Lộ Chi.
Trương Lộ Chi mong ngóng rồi lại hy vọng, cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan làm.
Dạo gần đây khi ca đêm kết thúc, mọi người đều quay lại căn tin ăn bữa sáng trước, sau đó lại ai về nhà nấy.
Trương Lộ Chi theo Ôn Dương vào căn tin, thầm nghĩ, cuối cùng cũng đợi được đội cấp cứu đến giải cứu mình.
Đội cấp cứu thật sự đã cứu được Trương Lộ Chi.
Khi Ôn Dương trở lại, Giản Mộc Tư đưa cho nàng một bát cháo trắng.
Ôn Dương chán nản húp một thìa cháo...
“Hửm?”
Là ngọt!
Ôn Dương ngước lên nhìn Giản Mộc Tư với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Giản Mộc Tư cười nhẹ:
“Chỉ cho một thìa.”
Cô cảnh sát trẻ con bị mất khẩu vị do nhổ răng khôn cuối cùng cũng đánh cắp được đồ ngọt.
Ăn thật là vui ~
......