Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 40: Chương 40: 8 giờ 16 phút




Lấy chân thành hồi đáp chân thành

......

Một lần rồi lại hai, hai lần rồi lại ba, cứ liên tục gặp một người tại cùng một địa điểm, hơn nữa hai lần trước đối phương còn không đưa ra nổi một cái cớ nghe có vẻ hợp lý, không ai có thể không nghi ngờ.

Mới vài ngày trôi qua sau cái lần gặp Lục Nhiên ở lối vào khu cấp cứu, lần này Giản Mộc Tư làm nhiệm vụ đến Bệnh viện Số 1, cô lại gặp bạn mình.

Lần này, Giản Mộc Tư không có ý định để Lục Nhiên cho qua chuyện bằng vài ba lý do vớ vẩn.

Lần này, cô không lên tiếng.

Cô không ngay lập tức gọi Lục Nhiên trong phòng cấp cứu.

Đầu tiên cô cùng Lưu Dịch và Trần Phi đẩy bệnh nhân trên cáng cứu thương vào khoa phẫu thuật chỉnh hình, sau đó lặng lẽ dừng lại ở góc đại sảnh một mình.

Thấy Lục Nhiên không mảy may chú ý đến những người bên cạnh, Giản Mộc Tư quyết tâm hôm nay nhất định sẽ làm cho ra nhẽ.

Thế mà, ngoài dự đoán của cô, người bạn vừa bất động nhìn chằm chằm vào đâu đó tự dưng tránh né bằng cách trốn vào một góc đầu bên kia.

Di giày cao gót cũng có thể trốn nhanh như vậy sao?

Giản Mộc Tư nhướng mày.

Nương theo tầm mắt Lục Nhiên nhìn kỹ hơn, Giản Mộc Tư hơi giật mình.

Người mà Lục Nhiên luôn chú ý đến...

Là Minh Lạp?

Giản Mộc Tư sững người, một khả năng không thể giải thích được hiện lên trong đầu cô.

Cô rảo bước ra khỏi góc tường, giả vờ như vừa bàn giao bệnh nhân xong.

“Chủ nhiệm Minh.”

Khi gặp riêng, Giản Mộc Tư luôn gọi Minh Lạp là chị Minh.

Một là vì, đây là yêu cầu của Minh Lạp, nghe có vẻ gần gũi hơn.

Hai là vì, Giản Mộc Tư thực sự cảm thấy Minh Lạp mang đến cho cô một cảm giác như một người chị gái, giống như người nào đó hiện đang ở Mỹ, cảm giác rất giống với người đó.

Đang cúi đầu điền hồ sơ bệnh án, Minh Lạp thấy người đến gần là Giản Mộc Tư, bác sĩ Minh bận tới bận lui suốt hai tiếng đồng hồ chợt nặn ra một nụ cười:

“Mộc Tư, em cũng đến đây à.”

Cô liếc nhìn giờ trên điện thoại, săn sóc hỏi:

“Hai giờ rồi, em ăn trưa chưa?”

“Ăn rồi.”

Ngay cả khi bận bù đầu bù cổ, Giản Mộc Tư vẫn có đồ ăn chuẩn bị sẵn.

Ôn Dương trước giờ luôn chuẩn bị phần thức ăn cho cô, không nỡ dừng tay.

Đặc biệt sau khi họ chính thức trở thành bạn bè, Ôn Dương luôn chuẩn bị đồ ăn cho cô theo nhiều cách khác nhau, đến mức hiện nay mỗi lần Giản Mộc Tư ra ngoài đều cảm thấy yên tâm, không cần lại đắn đo vấn đề lấp bụng giữa các ca làm việc.

Chỉ khổ hai người đàn ông trên xe cứu thương.

Đều là bạn của đại ca Ôn, nhưng có vẻ như chỉ có giới tính nữ mới được hưởng loại đãi ngộ này.

Sau này, trong túi của Lưu Dịch cũng có đồ ăn chuẩn bị sẵn.

Đó là vì cô vợ ở nhà đã hạ quyết tâm trong một lần tình cờ nghe Lưu Dịch kể chuyện.

Là một người chồng, ban đầu Lưu Dịch chỉ muốn nói đùa Ôn Dương trọng nữ khinh nam, ai ngờ chuyện này lại khiến cô vợ để bụng.

Vì vậy, trong cả đội cấp cứu, chỉ còn lại một mình Trần Phi bé nhỏ tội nghiệp.

Cứ đến giờ ăn, cậu lại ngửa mặt lên trời thở dài ngao ngán giữa tiếng nhai chóp chép của đồng đội.

Tự lực cánh sinh, ăn no mặc ấm.

Trần Phi chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

“Vậy thì tốt, thế chị đến căn tin trước đây.”

Minh Lạp chỉ về hướng căn tin đơn vị, vỗ vai Giản Mộc Tư một cách thân thương khi đi ngang qua.

Trong khi chú ý đến Minh Lạp, Giản Mộc Tư cũng để ý đến Lục Nhiên đang trốn trong góc tường.

Sau khi chắc chắn Minh Lạp sẽ không quay lại, Giản Mộc Tư không chút do dự đi thẳng đến đó.

Lục Nhiên thấy Giản Mộc Tư tới gần, ban đầu còn định trốn.

Nhưng thấy bạn mình bước đi một cách ung dung kiên định như vậy, cô đoán chắc Giản Mộc Tư đã nhìn thấy mình rồi.

Lục Nhiên chợt có một trực giác, đột nhiên cảm thấy Giản Mộc Tư đến chào hỏi chủ nhiệm Minh là vì chính cô.

Giản Mộc Tư không hỏi gì.

Cô chỉ lặng lẽ nhìn Lục Nhiên, hàm ý ẩn chứa đằng sau ánh mắt không cần nói cũng hiểu.

Lục Nhiên bị nhìn đến chột dạ, chỉ có thể cười ngượng nghịu:

“Mộc Tư, trùng hợp quá.”

Đôi mắt của Giản Mộc Tư ngay lập tức trở nên lạnh lùng.

Rõ ràng cô không muốn lại phải nghe những lời thừa thãi như vậy.

Thấy không thể trốn tránh được nữa, Lục Nhiên thầm cười nhạo mình: “Có thể đợi đến khi em tan làm chứ? Đến lúc đó chị sẽ nói kỹ hơn?”

“Ở đâu?”

“Ký túc xá của em?”

“Hàng xóm cạnh ký túc xá của em là Minh Lạp”

Giản Mộc Tư thản nhiên nói một câu như vậy.

Đương nhiên, cô không thể bỏ qua sự thay đổi đột ngột trên sắc mặt Lục Nhiên khi nghe thấy cái tên “Minh Lạp“.

Giống như tâm tư bị che giấu nhiều năm đột nhiên bị phơi bày dưới ánh mặt trời giữa trưa, không còn cách nào giấu giếm nữa.

“...”

Giản Mộc Tư không thể nhìn nổi dáng vẻ âu sầu không nói nổi lời nào của Lục Nhiên.

Khi Giản Mộc Tư gặp Lục Nhiên, Lục Nhiên đã là một người khéo léo mẫn tiệp.

Trong mắt những người ngoài, Lục Nhiên là một người toàn năng chói lọi với nhiều mối quan hệ sâu rộng, nhưng Giản Mộc Tư biết, thực chất hai người họ là cùng một loại người.

Họ đều là những kẻ cô độc đã từ bỏ chính mình.

Điểm khác biệt duy nhất là sau khi Lục Nhiên từ bỏ chính mình, mặc ý lựa chọn hướng ngoại, lựa chọn cái có lợi và tránh né cái có hại, trở thành một “doanh nhân” mà trước đây cô chưa từng ước tới.

Nếu không nghe thấy những lời bộc bạch khi say của Lục Nhiên, có lẽ Giản Mộc Tư đã không chọn làm bạn với cô ấy.

Trong những năm ở Anh, ai không biết sẽ lầm tưởng Lục Nhiên và cô bác sĩ phẫu thuật bên cạnh là hai người bạn nương tựa lẫn nhau.

Khi có chút men say, Lục Nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng khi tỉnh táo, cô biết, thật ra đã nhiều năm như vậy, mặc dù cô lớn hơn Giản Mộc Tư vài tuổi, nhưng dường như cô vẫn luôn đơn phương dựa dẫm vào Giản Mộc Tư.

Đã nhiều năm như vậy, Giản Mộc Tư chưa bao giờ cần sự giúp đỡ từ cô.

Ví dụ như lần này về nước cô đưa Giản Mộc Tư căn nhà, Giản Mộc Tư cũng không chọn chuyển đến ở.

Nhưng trong thâm tâm Lục Nhiên biết, rằng Giản Mộc Tư coi cô là một người bạn.

Nếu không, làm sao ngày hôm sau cô có thể an toàn tỉnh dậy trong nhà mỗi khi say khướt đến nỗi bất tỉnh nhân sự?

......

Lục Nhiên nhấp một ngụm Americano trong chiếc cốc sứ, do dự không biết nên mở lời ra sao.

Giản Mộc Tư mất kiên nhẫn, liếc nhìn Lục Nhiên do dự cứ muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng phá vỡ được khoảng lặng kéo dài giữa hai người.

“Bạn gái cũ?”

Lục Nhiên nghe vậy, khắp mặt đầy vẻ kinh ngạc, sau đó ngượng ngùng che giấu: “Bạn gái cũ? Em đang nói đến cô bạn gái cũ nào?”

Bất giác phản bác và vờ vịt đã trở thành thói quen của Lục Nhiên từ lâu.

Giản Mộc Tư nhướng mày, nói thẳng:

“Lục Nhiên, em không có thời gian chơi mèo vờn chuột với chị, đừng dùng chiêu đấy qua mặt em.”

Cô nheo mắt:

“Bạn gái cũ của chị, người chị thực sự từng yêu, trước giờ chỉ có một thôi, không phải sao?”

“Em...”

Lục Nhiên bị Giản Mộc Tư vạch trần đến nỗi cứng cả họng.

Im lặng thật lâu sau, cuối cùng Lục Nhiên cũng từ bỏ giãy giụa,

“... Sao em biết?”

Cô lục lại ký ức mười năm qua, chắc chắn mình chưa từng nói với ai bí mật được chôn giấu tại nơi sâu nhất trong tim này.

Thấy Lục Nhiên có ý muốn nói ra, Giản Mộc Tư nhẹ nhàng nâng chén trà chứa nước ấm lên: “Có một lần, lúc em đi đón chị ở quán bar.”

Lục Nhiên biến sắc hết lần này đến lần khác.

Người bán đứng mình... lại là chính mình sao?

Chỉ là, đó là một Lục Nhiên đã say bí tỉ.

......

“Vì thế, người bị mẹ lấy cái chết ra ép bỏ bạn gái, là chị sao?”

“Đừng nhìn em bằng ánh mắt như thế.”

Giản Mộc Tư đặt tách trà trong tay xuống:

“Lục Nhiên, em không biết chị định tiếp tục làm kẻ bám đuôi bao lâu nữa. Nhưng, để em nhắc chị một câu, khó tránh sẽ có một ngày chị ấy hoặc đồng nghiệp chị ấy sẽ phát hiện ra và họ sẽ nghĩ chị là loại cặn bã xã hội nào đó, còn không bằng chị trực tiếp đến tìm chị ấy, đứng trước mặt chị ấy.”

Giản Mộc Tư dừng lại, khẽ thở dài:

“... Đã nhiều năm như vậy, em đã chịu đựng đủ việc phải đến quán bar đón chị rồi. Em không muốn sau khi trở về Trung Quốc lại phải đến đồn cảnh sát đón chị.”

Điều cô muốn xác nhận cũng đã được thể hiện hết trên mặt Lục Nhiên, vì thế Giản Mộc Tư đứng lên: “Em đã nghe chị nói về chuyện của các chị, cũng đã nghe chị ấy nói, về chuyện của các chị.”

Giản Mộc Tư gọi nhân viên quán cà phê thanh toán hóa đơn, quay sang người bạn đang ngồi thất thần một mình, nói: “Chưa kết hôn, độc thân, sống một mình, không bao lâu nữa, chị ấy sẽ 39 tuổi.”

......

“Chủ nhiệm Minh, hình như chiếc xe bám theo chúng ta mấy ngày nay đã biến mất.”

“Thật à lão Trương? Không bám theo nữa thật sao?”

“Thật! Mấy ngày rồi không thấy chiếc xe đó!”

“Cuối cùng cũng không bám theo nữa! Lúc trước tôi về nhà kể với bạn gái về chuyện này, cô ấy nghĩ chuyện này không bình thường một chút nào. Một phú nhị đại như vậy suốt ngày bám theo một chiếc xe cấp cứu để làm gì nhỉ? Có bị bệnh quái gở gì không? May mà ông Trương chú ý đến chiếc xe phía sau, nếu để tôi lái, trên đường nhiều xe qua lại như vậy, chưa chắc tôi có thể nhìn thấy có chiếc xe luôn bám theo chúng ta!”

Minh Lạp liếc nhìn một nơi không xác định phía sau...

Không đi theo nữa à...

Trong xe cấp cứu yên lặng một lúc, nhân viên khiêng cáng ngồi đối diện Minh Lạp đột nhiên rùng mình: “Hay là vị phú nhị đại này đổi xe rồi? Phú nhị đại, phú nhị đại, chắc chắn trong nhà người đó không chỉ có một chiếc xe!”

Tài xế xe cứu thương vỗ mạnh lên đầu:

“Thật là! Nếu như tên bám đuôi này đổi xe, chắc chắn chúng ta sẽ không phát hiện ra được!”

“Lão Trương, ông chú ý một chút, xem có chiếc xe hiệu nào khác đi theo chúng ta hay không.”

“Ok, tôi nhất định sẽ chú ý.”

Minh Lạp nãy giờ luôn không nói gì cũng phải gật đầu: “Sư phụ Trương, nhờ ông tiếp tục chú ý nhé.”

“Được, chủ nhiệm Minh.”

“Chủ nhiệm, cô đừng sợ, trên xe chúng ta có hai người đàn ông cơ mà! Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Hơn nữa, ở ngay gần đơn vị của chúng ta là Sở Cảnh sát!”

Minh Lạp cười, nhẹ nhõm hẳn:

“Đúng vậy~”

......

Lưu Dịch nhận được nhiệm vụ xuất phát mới từ trung tâm điều phối, tại Viện dưỡng lão Ánh Dương.

Vốn tưởng đây là một vụ cấp cứu người già đột ngột lâm bệnh nặng, đội cấp cứu vội vàng chạy đến viện dưỡng lão, sau khi Giản Mộc Tư kiểm tra cẩn thận, hóa ra người già nằm liệt giường chỉ bị sốt do nhiễm trùng đường hô hấp trên.

Người nhà bệnh nhân kéo tay Giản Mộc Tư mãi không chịu buông khi nhận được thông báo của nhân viên viện dưỡng lão: “Các người đến đã đến rồi, dĩ nhiên phải đưa ông nhà chúng tôi đến bệnh viện chứ.”

Cho dù Giản Mộc Tư đã khẳng định biết bao nhiêu lần rằng ông già chỉ cần uống một ít thuốc cảm sẽ khỏi bệnh, nhưng người nhà bệnh nhân vẫn không tin.

“Hôm qua ông ấy uống thuốc rồi! Nhiệt độ cơ thể giảm xuống, nhưng chưa được bao lâu lại sốt tiếp! Chắc chắc đây không phải cơn sốt đơn giản gì, trước đây ông ấy từng bị nhồi máu não, nhỡ như lại bị lại thì sao? “

Thấy người nhà bệnh nhân dù thế nào cũng không chịu buông tay Giản Mộc Tư, Trần Phi không kiên nhẫn nổi: “Các người không tin chúng tôi, còn gọi chúng tôi đến làm gì?”

Trần Phi còn tưởng đám người này sẽ khôn ra một chút, sẽ biết hối hận và lắng nghe lời khuyên của Giản Mộc Tư.

Ai ngờ vừa dứt lời, mấy cô con gái của ông lão đã tiếp lời:

“Gọi các người tới là để đưa bố tôi đi bệnh viện!”

“Đúng vậy, nếu không, đàn bà con gái hai chúng tôi làm sao khiêng nổi?”

Lưu Dịch đứng cạnh vẫn luôn kìm nén lửa giận giờ đây đã không nhịn được nữa: “Bà cho rằng chúng ta là dân khuân vác sao?”

“Không phải thì sao?”

“Không thì chúng tôi trả tiền cho mấy người để làm gì??? Đừng tưởng chúng tôi không biết gì, phải tốn vài trăm tệ để gọi mấy người đến đấy! Tôi đến chợ đồ nội thất tìm xe ba bánh vận chuyển đã tốn hai trăm tệ! Đây chỉ là chuyển người đi, các người làm việc nhẹ nhàng hơn nhiều!”

Hai người phụ nữ trung niên muốn chỉ mũi “giáo huấn” Trần Phi và Lưu Dịch, lập tức buông tha cho Giản Mộc Tư, chỉ tay vào hai “người khuân vác” vừa góp ý như đúng rồi.

Cổ tay bị siết cực kỳ chặt đã được thả ra, Giản Mộc Tư bắt đầu thu dọn hộp thuốc y tế.

“Này này! Cô không được đi!”

Người phụ nữ trung niên trông trẻ hơn một chút không biết bằng cách nào đã chú ý đến hành động thu dọn hộp y tế của Giản Mộc Tư từ sau lưng.

Bà ta cứ tưởng Giản Mộc Tư định đi, vội suồng sã nắm lấy dây đeo vai của hộp y tế, khiến Giản Mộc Tư loạng choạng, suýt nữa đập trán vào khung giường.

Trần Phi chạy đến đỡ Giản Mộc Tư dậy, lúc này cậu đã sôi gan vì tức: “Nếu các người còn tiếp tục vô cớ gây rối như thế này, tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Trần Phi.”

Giản Mộc Tư phớt lờ hai người phụ nữ trung niên đang đứng trước mặt cô.

Cô nhìn Trần Phi, rồi lại nhìn Lưu Dịch.

Rõ ràng không thể giao tiếp với hai người phụ nữ trung niên trước mặt theo cách bình thường.

Gọi cảnh sát chỉ có thể giải quyết vấn đề tạm thời.

Dù sao thì bản thân cô cũng không phải nhân viên của Trung tâm Cấp cứu, cho dù có bị báo cáo hay khiếu nại thì cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng đối với Trần Phi và Lưu Dịch thì khác, họ phải dựa vào công việc này để nuôi sống gia đình.

Một lần khiếu nại, sẽ bị trừ 300 tệ tiền lương.

Tất nhiên cô có thể bù tiền, nhưng chắc chắn hai người họ sẽ không muốn.

Giản Mộc Tư hạ giọng:

“Đưa ông ấy lên xe.”

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.