Chị sắp phải đi sao?
......
Trung tâm Cấp cứu đặt ra quy định cho đội cấp cứu:
Ngay lập tức xuất phát tiếp nhận lệnh khám khi công dân có nhu cầu cấp cứu, đưa đến bệnh viện gần nhất để điều trị những bệnh nhân nguy kịch theo yêu cầu của bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân.
Nhưng những tình huống thường gặp nhất mà các nhân viên cấp cứu gặp phải trên thực tế là: Gọi cấp cứu 120 khi không mắc bệnh nguy kịch, hoặc nhất định yêu cầu phải đưa đi điều trị ở bệnh viện cách đó rất xa.
Cả hai tình huống trên đều khiến các nhân viên cấp cứu đau đầu, hoặc nếu cả hai tình huống đều xảy ra cùng lúc, lại là chuyện đau đầu nhất trong các loại đau đầu.
Trong sự ấm ức vô hạn, đội cấp cứu đã kết thúc nhiệm vụ cấp cứu người già bị sốt trong viện dưỡng lão, ngay sau đó họ lại đến với một nhiệm vụ mới.
Người gọi 120 là cư dân của một tiểu khu cách Bệnh viện Số 1 và Trung tâm Cấp cứu 20 phút.
Chỉ sau khi đội cấp cứu vào nhà của người dân, họ mới biết nguyên nhân được gọi tới cũng là vì một bệnh nhân bị sốt.
Là một đứa trẻ hơn hai tuổi bị sốt.
Cô bé hai tuổi nằm trong lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
Ông, bà, hai người lớn tuổi trong gia đình lo lắng nhìn ba người trong đội cấp cứu.
“Bác sĩ ơi cứu với! Thuốc này uống qua một đêm mà vẫn chưa khỏi, đứa nhỏ vẫn sốt!”
Tình tiết tương tự, độ tuổi khác nhau, địa điểm cũng khác.
Trần Phi đặt tay lên trán, cảm thấy lại gặp phải chuyện xui xẻo.
Giản Mộc Tư lặng lẽ bước tới, kiểm tra thật kỹ đứa trẻ hai tuổi.
Quả thực, giống chẩn đoán của bác sĩ nhi khoa ngày hôm qua, khám thế nào cũng chỉ ra kết quả sốt do nhiễm trùng đường hô hấp trên.
Người bà lo lắng nắm lấy cánh tay Lưu Dịch, khiển trách nặng nề cô con dâu vì đã không nghe lời người già:
“Tôi biết ngay khoa nhi của Bệnh viện Số 1 không đáng tin, đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà lại phải tiêm! Làm sao mà tiêm được? Cái thứ đó làm tổn thương não của bọn trẻ con, nếu não đứa nhỏ bị tổn thương thì họ có đền nổi không? Hôm qua tôi đã bảo đưa đứa nhỏ đến khám ở bệnh viện nhi, mà con dâu tôi cứ khăng khăng nói Bệnh viện Số 1 là bệnh viện hàng đầu. Bệnh viện Số 1 tốt thì tốt, nhưng chỗ ấy chỉ khám cho người lớn. Con bé còn nhỏ thế này đương nhiên phải đến bệnh viện nhi!”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Nghe mẹ chồng tố cáo mình trước mặt các bác sĩ cấp cứu, trên mặt mẹ đứa trẻ hiện vẻ bất bình thấy rõ.
Là con mình sinh ra, lẽ nào bản thân mình không thấy thương sao?
Chẳng nhẽ tôi không biết nên đưa đứa bé đến khám ở một bệnh viện tốt sao?
Bệnh viện nổi tiếng lừng lẫy ở Bắc Thành là Bệnh viện Số 1 thành phố Bắc Thành.
Chưa bao giờ tôi nghe nói khoa nhi ở Bệnh viện Số 1 lại kém hơn bệnh viện nhi.
Nhưng ông bà không chịu nghe, cứ khăng khăng với quan điểm cũ.
Một khi đứa trẻ bị ốm, họ coi chuyện đó nghiêm trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Hai ông già lo lắng đến mức gọi cả xe cấp cứu!
“Xin lỗi bác sĩ, không ngờ bố mẹ tôi lại gọi 120, lát nữa tôi sẽ lái xe đưa cháu bé đến bệnh viện, nếu mọi người bận cứ đi cứu người khác trước đi.”
“Cứu người khác cái gì? Điều bọn họ nên làm nhất bây giờ chính là cứu đứa cháu gái tội nghiệp của tôi! Có người mẹ không biết điều như cô đúng là nghiệp chướng! Tự dưng lại đuổi bọn họ đi làm gì!”
Bà nội bế đứa trẻ đang được Giản Mộc Tư khám trên sofa lên, tiện tay kéo lấy chiếc chăn nhỏ trong tay chồng: “Đi, bác sĩ, bây giờ chúng ta đi bệnh viện luôn! Cái mạng già này của tôi sẽ chết nếu cháu gái tôi không được đi bệnh viện!”
Mẹ của đứa trẻ cũng không thể ngăn nổi hai ông bà già đang sốt ruột.
Mẹ chồng và bố chồng, một người bế con mình, một người cản mình, không ai chịu nghe lời khuyên.
Trần Phi và Lưu Dịch bất lực nhìn nhau, đi theo Giản Mộc Tư xuống tầng.
Sau khi xuống cầu thang, người bà ôm đứa trẻ nhanh chân nhanh mắt, chạy tọt vào cửa sau mở hờ của xe cấp cứu.
“Đi, bác sĩ, chúng ta đến bệnh viện nhi!”
“Bệnh viện nhi?”
Lưu Dịch khựng lại, Trần Phi cũng sửng sốt:
“Bác à, bệnh viện nhi ở khu công nghệ cao, lái xe đến đó cũng phải mất ít nhất một tiếng rưỡi.”
“1 tiếng rưỡi thì sao? Dù 1 tiếng rưỡi chúng tôi cũng nhất quyết phải đi! Lần này không thể nghe lời mẹ nó được nữa!”
“Mẹ~ bố~ hai người mau xuống đi! Muốn đến bệnh viện nhi thì đến bệnh viện nhi, con lái xe chở ba mẹ đi. Xe cấp cứu của người ta chỉ tiện cấp cứu chỗ gần nhất, đến bệnh viện nhi quá xa, lãng phí thời gian của người ta.”
Ông nội im lặng từ đầu đến cuối cuối cùng cũng lên tiếng.
Lông mày rậm nhíu chặt, nhìn chằm chằm Trần Phi, tức giận nói:
“Xe cứu thương của mấy người không thể đến bệnh viện nhi sao?”
Còn chưa kịp đợi Trần Phi trả lời, bà của đứa trẻ đã nói:
“Chắc chắn bọn họ có thể! Xe cấp cứu, xe cấp cứu, xe cứu mạng, chúng ta trả tiền, bọn họ nhất định có thể đi!”
Cửa sau xe cấp cứu lập tức bị ông nội đứa bé đóng lại: “Đi, bác sĩ, chúng ta đến bệnh viện nhi! Ngồi xe của bác sĩ chắc chắn sẽ nhanh hơn, ai dám cản đường xe cấp cứu?”
Đã lái xe cấp cứu nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lưu Dịch nghe được kiểu “khen” logic này.
Ngồi xe cấp cứu sẽ nhanh hơn?
Ai dám chặn đường xe cấp cứu?
Đúng là tức đến nỗi bật cười.
Trong cơn tức anh ách, Lưu Dịch không còn cách nào khác ngoài việc khởi động xe cứu thương.
Đây là quy định của đơn vị.
Hơn nữa trong lòng họ cũng biết rằng dù có thuyết phục, có xin sự đồng cảm và thấu hiểu từ người nhà bệnh nhân nhiều đến mấy, sẽ không ngừng xuất hiện những “người bà”, “người ông” như thế này.
Thẳng thắn mà nói, ngày nay có thể gặp một người mẹ hiểu biết trong gia đình đã là rất hiếm rồi.
Giản Mộc Tư bận sắp hồ sơ bệnh án trong hệ thống điện thoại suốt chặng đường, không hề bố thí cho người khác một cái nhìn.
Nhất là với hai ông bà không nên xuất hiện trong xe cấp cứu.
Trần Phi ngồi ở ghế sau xe cấp cứu cũng cảm nhận rõ khí áp thấp của Giản Mộc Tư.
Chỉ cần chị gái cậu gặp phải tình huống như vậy, toàn thân cô sẽ toả ra khí lạnh “không quen miễn lại gần“.
Nếu xe cứu thương này không phải chiếc xe mới tinh được Trung tâm Cấp cứu mua vào năm ngoái, Trần Phi sẽ nghi ngờ rằng máy sưởi trong xe đã bị hỏng.
Cậu giậm chân, cố gắng giải tỏa sự ngượng ngùng trong lòng và cảm giác ớn lạnh trên người.
......
Sau khi đến bệnh viện nhi tại khu kỹ thuật cao, 3 tiếng rưỡi sau, đội cấp cứu mới quay lại khu vực cấp cứu trực thuộc.
Khi về đến đơn vị đã là hai giờ chiều.
Trần Phi và Lưu Dịch vì hôm nay không mang theo đồ ăn được chuẩn bị sẵn, nên chạy vội đến căn tin tranh thủ thời gian ăn.
Giản Mộc Tư ở lại trong xe.
Cửa sau xe cấp cứu khép hờ, ánh nắng mùa đông len lỏi rọi sáng hơn nửa khoang xe.
Cô đang đọc sách, một tay cầm bánh sandwich do Ôn Dương làm hồi sáng.
......
“Mọi người không biết hôm nay bọn tôi đen đủi thế nào đâu! Nhận hai trường hợp liên tiếp là mấy người rất vô lý!”
Tình cờ gặp đội tuần tra trong căn tin, Trần Phi không thể không nắm bắt thời cơ phàn nàn.
Cơm có thể ăn ít, nhưng phàn nàn nhất định phải kịp thời!
“Lệnh đầu tiên là từ viện dưỡng lão. Ông già ấy chỉ bị cảm sốt bình thường, thế mà đám người nhà khẳng định chắc chắn thành trúng gió! Họ không nghe phán đoán chuyên nghiệp của chị tôi, lại còn gọi chúng tôi đến làm gì? Chị tôi được Bệnh viện Số 1 đầu tư cả gia tài mời về đấy! Nếu không phải vì đấu đá nội bộ ở đơn vị bên cạnh, bọn họ muốn gọi chị tôi cũng không được, đâu có chuyện vênh mặt chất vấn chị tôi?”
Trần Phi càng nói càng tức giận.
“Bực mình nhất chính là hai người phụ nữ trung niên kia, nói nói chúng tôi là dân khuân vác! Họ không coi bác sĩ cấp cứu là bác sĩ! Lại còn nói, ra chợ nội thất tìm một chiếc xe ba bánh đã mất 200 tệ, vậy mà phải mất vài trăm tệ cho chúng tôi để di chuyển một người đi sao? Tôi thực sự phát điên!!!”
Thật làm khó một người trưởng thành sớm và hiểu chuyện như Trần Phi, đến cả cậu cũng tức giận đến mức này.
“Cái gia đình này cũng quá đáng đánh rồi! Có còn là người không?”
Trương Lộ Chi đập bàn.
Con người làm sao có thể thốt ra những lời như vậy?
Thật vô lễ với các bác sĩ cấp cứu 120!
Có bản lĩnh thì tự mình đưa đi bệnh viện đi!
Ôn Dương ở bên cạnh cũng cảm thấy rất khó chịu.
Hừ.
Năng lực chuyên ngành của Giản Mộc Tư còn cần các người đánh giá sao?
Chuyện cười!
Chuyện thật như đùa!!
“Tiếp đến là lệnh thứ hai, lại là con mẹ nó sốt. Lần này là một bé gái hai tuổi, chắc là bị cảm về đêm, hôm qua đã đi khám ở khoa nhi Bệnh viện Số 1, lại còn là chuyên gia khám cho. Vậy mà ông bà con bé cứ mê tín vào chữ “nhi” trong “bệnh viện nhi” như bị điên vậy, nhất quyết muốn đến khám ở bệnh viện nhi! Thấy hôm nay cháu gái lại sốt, lại còn chê bai bác sĩ nhi khoa ở Bệnh viện Số 1, nói người ta chỉ chữa bệnh cho người lớn, chữa cho trẻ con không chuyên nghiệp! Tôi thực sự tức điên! Mặc dù Bắc Thành ta có không ít bệnh viện nổi tiếng, nhưng trên phạm vi cả thành phố và thậm chí là cả nước, có ai không biết Bệnh viện Số 1 bên cạnh không?”
“Nhưng mẹ của đứa trẻ trong gia đình ấy rất hiểu sự tình, nói xin lỗi với chúng tôi, bảo bọn tôi đi cứu những người khác trước. Nhưng ông bà con bé không chịu, khăng khăng muốn chúng tôi chở đi bệnh viện nhi. Chúng tôi có thể làm được gì đây??? Anh Lưu lái xe một tiếng rưỡi đến bệnh viện nhi khu công nghệ cao, lúc về lại bị trì hoãn thêm hai giờ nữa, tính cả thời gian cả đi cả về đủ để chúng tôi nhận thêm bao nhiêu lệnh cấp cứu!”
Trần Phi và Trương Lộ Chi một người phàn nàn một người hùa theo, cả hai đều to mồm chửi bới những chuyện mà đội cấp cứu gặp phải hôm nay.
Gần xong, Trần Phi đập đầu lên bàn ăn:
“Đừng nói chuyện này nữa, đó còn chưa phải chuyện tồi tệ nhất!!!”
Lưu Dịch vẫn đang nhai cơm nãy giờ nghe vậy chợt sững sờ: “Cả ngày hôm nay không phải chúng ta chỉ nhận hai nhiệm vụ này sao?”
Trần Phi đáng thương ngẩng đầu lên:
“Anh à, anh vừa vào phòng vệ sinh, không gặp chủ nhiệm Trần... vừa rồi chủ nhiệm Trần nói với em, chị gái em sắp chuyển về Bệnh viện Số 1...”
Trần Phi lại đập đầu lên bàn:
“Cả ngày hôm nay nay của tôi quá là con mẹ nó chán đời! Liên tiếp ba chuyện xui xẻo! Nếu chị tôi đi thì tôi biết phải xoay xở với ai đây?”
Bàn tay cầm đũa của Ôn Dương đột nhiên dừng lại.
“Chị ấy sắp phải chuyển về ư? Nhanh như vậy?”
Trần Phi đau lòng nhìn Ôn Dương:
“Đúng vậy, đại ca... Có thể chị không biết, trước đây thành phố quy định chế độ nửa năm, bác sĩ mới được bệnh viện công thuộc top 3 ký hợp đồng không được phép thực tập quá 18 tháng tại Trung tâm Cấp cứu. 18 tháng, chia thành mỗi nửa năm là một kỳ, sau khi kết thúc một kỳ có thể xin phép chuyển về bệnh viện. Chị gái em đến Trung tâm Cấp cứu vào tháng 7 năm ngoái, tháng này vừa đúng kết thúc một kỳ.”
Trần Phi ủ rũ:
“... Em vừa nghe chủ nhiệm Trần có ý như vậy, Bệnh viện Số 1 có lẽ đã xử lý xong đống lộn xộn trong nội bộ, bây giờ chỉ muốn chuyển chị gái em về.”
“Hả?? Vậy sau này bác sĩ Giản sẽ không thể chơi cùng chúng ta sao?”
“Chơi?”
Lưu Dịch và Trần Phi nhìn Trương Lộ Chi như một kẻ ngốc: “Chị ấy chơi với cậu khi nào? Đồ không có liêm sỉ!”
“Sao? Cảnh sát chúng tôi không thể nảy sinh tình bạn cách mạng với đội cấp cứu à?”
Trương Lộ Chi ngượng ngùng gãi đầu:
“Dù sao thì đại ca Ôn và tôi cũng tính là đã từng chiến đấu cùng mọi người một khoảng thời gian, không có công nhưng cũng có đóng góp! Chưa kể... chưa kể...”
Trương Lộ Chi chỉ vào Ôn Dương và nói:
“Chưa kể, bác sĩ Giản ít nhất cũng là bạn của đại ca chúng ta! Họ là bạn đấy!”
Ôn Dương cố tỏ vẻ bình tĩnh, vặn mở chai nước khoáng trong tay, không buồn tiếp lời Trương Lộ Chi, cũng không có tâm trạng tiếp tục đề tài này.
Nàng đứng dậy, bưng khay đồ ăn đến khu thu gom, một mình quay trở lại phòng trực tuần tra.
Nếu như Giản Mộc Tư sắp về bệnh viện...
Phòng Phẫu thuật Tim của Bệnh viện Số 1 nằm trên tầng sáu của tòa nhà ngoại trú, phòng tiếp nhận nội trú nằm ở tòa nhà cuối cùng trong khuôn viên.
Cho dù là đi thăm bệnh nhân hay đi kiểm phòng khám bệnh, đều cách Trung tâm Cấp cứu và Sở Cảnh sát khá xa.
Hơn nữa, Bệnh viện Số 1 còn có căn tin riêng...
Ôn Dương đá vào chân bàn làm việc, bỗng dưng cảm thấy một nỗi buồn không tên.
......