Em Không Phải Một Nô Lệ

Chương 15: Chương 15




Tiếng động kia chỉ vang lên trong chớp mắt, sau đó không gian yên lặng lại lập tức trở về. Yoon Bae cảm nhận được người ngoài kia đã cầm vào tay nắm cửa rồi, nhưng lại không mở cửa ra, dường như đã bỏ đi không còn đứng ngoài đó nữa.

Buổi sáng, cậu vô thức tỉnh dậy như mọi ngày. Hôm qua cậu lại mơ lại giấc mơ đó rồi, giấc mơ về một lão già không rõ mặt cùng một đám xã hội đen sát hại mẹ cậu. Có hơi đau đầu một chút, cậu vẫn đứng dậy rời khỏi giường. Kì lạ rằng, tại sao vẫn giờ này, hôm nay lại chẳng có ai lên gọi cậu?

Yoon Bae mở cửa, phát hiện trước cửa có một chiếc bàn đẩy nhỏ, bên trên là quần áo để cậu thay. Quả nhiên, điều này càng khiến Yoon Bae khó hiểu hơn. Nhưng cậu không nghĩ gì nhiều, chỉ đem đồ vào phòng thay rồi xuống nhà như thường lệ.

Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn. Chẳng có ai ở đây lúc này. Chỉ có Yoon Bae bơ vơ ngồi một mình trên bàn, nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt nghi hoặc. Một mình ngồi ăn cho hết bữa sáng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một vài người hầu từ nhà dưới bước lên. Cậu còn chưa kịp hỏi bọn họ xem chuyện gì đã xảy ra hôm nay thì những người hầu kia đã dọn dẹp một cách vội vàng rồi đi vào trong bếp thì thầm bàn tán.

Yoon Bae dường như đã nghe được điều gì đó. Những người hầu đó nói, vệ sĩ Cha Huyn Seok sáng sớm hôm nay đã vô cớ bị đuổi việc, sau đó ông chủ đã ra lệnh cho toàn bộ người hầu trong biệt thự không ai được phép nói chuyện với Yoon Bae.

Chuyện này là sao? Anh ta giận cậu đến thế? Vậy nên những người chỉ cần tiếp xúc với cậu một chút cũng sẽ liền bị anh ta đuổi thẳng tay? Không sao. Những chuyện còn tồi tệ hơn thế này cậu cũng đều đã trải qua rồi. Chỉ là sống đơn độc một mình, chẳng nhằm nhò gì cả. Vì đã là lệnh của ông chủ, Yoon Bae từ đó cũng không chủ động bắt chuyện với ai. Cả ngày của cậu chỉ có ngủ, ăn và ngồi một mình trong phòng nhìn ra cửa sổ. Đúng là bây giờ cậu đang sống sung sướng thật. Được ăn no, mặc ấm, có chỗ ngủ đàng hoàng, ấy thế mà, không hiểu sao cậu lại cảm thấy rằng, nơi này lại chẳng khác gì địa ngục.

Hôm nay, vừa ăn xong, Yoon Bae nhìn thấy ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Không phải Aeron, là Lee Han Gyeum.

“Chào nhóc con. Dạo này sống tốt chứ?”

Anh ta thản nhiên vẫy tay, tươi cười hỏi cậu. Vốn tưởng anh ta cũng sẽ chấp thuận theo lệnh của ông chủ như những người hầu trong căn biệt thự này, nhưng có vẻ rằng, lệnh của Aeron đối với anh ta không hề có chút áp lực nào cả.

Yoon Bae với khuôn mặt vô cảm, chỉ lạnh giọng đáp một chữ “Tốt.” sau đó liền im lặng cúi đầu.

“Hình như mọi chuyện không thực sự “tốt” như tên nhóc đó nói nhỉ? Với cái tình trạng bây giờ, sao tên nhóc đó có thể dễ dàng thốt ra chữ “tốt” như vậy chứ?” Lee Han Gyeum vừa rảo bước trên cầu thang, vừa đưa mắt nhìn Yoon Bae, lòng thầm nghĩ.

Thực ra mục đích anh tới đây không phải để hỏi thăm tình hình cuộc sống của cậu. Anh tới để tìm món đồ bị rơi trên phòng Aeron vào hôm cậu tự thú nhận bản thân đã làm bẩn tài liệu quan trọng của anh.

“Ở đâu nhỉ? Không lẽ người hầu của cậu ta không biết đã quét bỏ đi rồi?”

Tìm kiếm một hồi, Han Gyeum đã lục tung cả căn phòng lên rồi cũng không tìm thấy. Đó mới thứ quan trọng nhất - máy ghi âm đã ghi lại được toàn bộ cuộc trò chuyện của công ty đối thủ về những trò hèn bẩn thỉu mà chúng đã chơi xấu công ty Aeron để chuộc lợi riêng.

“Aeron, cho tôi pass camera phòng cậu đi.”

Sau khi tìm thấy món đồ bị rơi, Lee Han Gyeum cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Trước khi quay về công ty, gặp Yoon Bae, anh còn không quên vẫy tay tạm biệt cậu, kèm theo đó còn có một nụ cười mà Yoon Bae đã sớm chẳng muốn nhìn thấy từ bất cứ ai nữa.

“Ông chủ, tôi về rồi.”

“Đã tìm thấy thứ đó chưa?”

“Đương nhiên. Tôi còn tìm thấy thứ còn thú vị hơn nữa.”

“Dừng ở đó đã. Trước hết, bây giờ phải đi gặp luật sư.”

Buổi tối, sau khi giải quyết xong mọi việc, Lee Han Gyeum ghé vào một quán rượu cùng Aeron. Vì không thích sự ồn ào, Aeron không chần chừ mà kêu nhân viên dẫn thẳng vào một phòng VIP. Sau khi gọi lên loại rượu vang yêu thích, Lee Han Gyeum uống một hơi thật đã rồi nhẹ nhõm tựa lưng vào thành sofa.

“Đúng là ông chủ của chúng ta. Cậu làm thế rồi thì còn ai dám động vào cậu nữa chứ? Haha!!”

Aeron cầm ly rượu trên tay khẽ nhoẻn miệng cười.

“Gạt bỏ được một đống phiền phức đương nhiên là tốt hơn rồi. Nói đi. Chuyện thú vị mà cậu tìm thấy hôm nay là gì? Tôi đang có tâm trạng nghe đấy.”

Đến đây, vẫn vẻ mặt nhởn nhơ, Lee Han Gyeum lấy điện thoại trong túi ra, bấm mở gì đó rồi đặt lên mặt bàn đẩy về phía Aeron.

“Tôi không biết chuyện này sẽ khiến tâm trạng của cậu trở nên thế nào. Nhưng tôi nghĩ cậu cần xem nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.