Khẽ vuốt nhẹ bộ lông chú mèo mun,sauđó véo một cái thật mạnh vào tai nó,nhìn nó xù lông lên rồi co giò chạy.Hạ Hạ cười khểnh rồi cột giây giày lại.
-này này,sao lúc nào con cũng véo nó hết thế! Lion sẽ giậnđó!
Mẹ cô cốcđầu cô,mẹ tên Hạ Trân,người phụ nữ dịu dàng năm nay 36 tuổi,đànông trong xóm lúc nào cũng me mẹ cô. Hi vọngđược hẹn hò với một người phụ nữ hiệnđại xinhđẹp, dù chỉ một tiếng.
-Ai bảo nó lúc nào cũng sang ngủ ké!!! mà thằng nhóc Lion từ khi lên lớp 1 bỗng khó chịu hẳn ra!
Hạ Hạđón lấy hộp cơm bỏ vào balo rồi chạyđi.
-trưa có về không!
Không thèm trả lời mẹ cô cứ thế cắmđầu chạyđể tỏ ra mình không muốn muộn.Chạyđược một lúc cô dừng lại vàđi chậm.
-lở viết giấy nghỉ mấy hôm rồi,nghỉ thêm bữa cũng có saođâu.
Hạ Hạ ngân nga ca khúc nàođóđang nổi,bỗng một thanh niên chạy xộc tới nhằm cướp balo của cô.Cô mở to mắt nhìn hắn hất cô ra,vàđáp xuốngđất một cái rầm,...
-a.... nè...
cô bật dậyđịnhđuổi theo thì một mùi hương bạc hà thoáng qua.Một bóngđen vụt qua nhanh như chớtđuổi theo hắn.
Côđứng im nhìn anh vật hắn xuống cướp lại balo màu hồng có rách một lỗ to tướng trênđầu. Vật lộn khoảng 5 phút anh chiếm thế ngự phong,một tay véo tai thằng nhócấy một tay cầm balo côđi tới
-có sao không???
Cô mím môi chớp mắt chớp mắtđể lấy lại bìh tĩnh trước cơn chóang hồi nãy.Thật ra nếu bị cướp thì cô cho luôn chứ không muốn lấy lại.chỉ cóđiều chân bị xướt thôi.
-cảmơn chú!
Cô giâật lấy baloôm vào lòng,sauđó nhìn sang tên cướpđangđauđớn.
-thả cậu ta rađi...
-cháu không muốnđem tên này tớiđồnà?
-chuyêện của cháu không liên quanđến chú!
-chú vừa giúp cháuđấy?
-cháu nhờ chắc... xì...
Mạnh Quân nhíu mày sauđó phì cười.Coi như anh baođồngđi,anh thả cậu nhóc ra rồi bỏđi.
Hạ Hạ mím môi cà nhắcđi hướg ngược lại. Côđến tiệm nét quen thuộc và ngôồi vào máy.Đôi tay thoăn thoátấn phím nhanh nhẹn. Nhưng hìhảnh chàng traiáo sơ miđen cứ hiện trongđầu cô.