Ngồi nétđến tận 11h,cô thanh tóan tiền,bước chân thoăn thoắtđi ra công viên ngồi.Hộp cơm sáng nguội lạnh,cô bóc miếng cơm cuộn bỏ vào miệng nhai,đôi chânđãđông máu trông thật xấu xí.Cô xử lí xong hộp cơm,tiện tay quăng vào sọt rác.Bỗng tên cướp hồi sáng lại vụt qua.Đằng này là cướp của một người phụ nữđẹp.
-tênđần...
Cô quayđi...không thèm thương tiếc người phụ nữăn vạ khóc lóc giữa trời nắng.
Bước chân thoăn thoắtđi về conđường quen thuộc,conđường côđãđi 10 mấy năm nay.Nhưng côcũng không có chút tình cảm nào dàh cho nó.Đơn giản là cô ghét nó.
Về tới cổng liền thấyđôi giày thể thao năngđộng.
Cô mím môi giẫm lên nó rồiđi vào. Mắt mở to,miệng há rộng,mùi hương bạc hà xộc vào mũi. Lạiáo sơ miđen lại mùi hươngấy. Chú lúc sángđangở nhà cô
-hạ Hạ,.. về rồià... chào chúđi... Chú này mới chuyểnđếnđây vàở sát bên nhà mìnhđó.
mẹ cô có vẻ vui.
-chú là Mạnh Quân...chào nhé...
Ánh mắt anhánh lên tiaấmáp.
-... hàng xómư????Không quan tâm
Anh nhìn côđi lên lầu một cách ngang ngươợc,tháiđộ gì vậy??
-à..con bé không thích giao lưu với người khác,cậu thông cảm,..năm nay cậậu bao nhiêu tuổi
-Dạ 32
Cô mỉm cười nhẹ nhàng sauđó lấy trong túi một hộp khăn giấy
-thật phiền cậu,cậu mới tớiđã bắt cậu sửa giùmống nước rồi
-không sao!
Mạnh Quân nhâận lấy tờ khăn giấy rồi chào tạm biệt cô.
Hạ Hạ mở cửa sổ ra,phòng cô đối diện ới cửa sổ nhà kế bên.Thường ngày âm u,đáng sợ,nay tự dưng có sinh khí đến lạ thươờng.Cô chống cằm lên thành và vương tay nắm lấy chiếc lá của cây cà chua cô trồng.
-Hạ Hạ có tin nhắn
cô nhìn xuống bàn học rôì lấyđiện thoại lên
-.....Tớ có chuyệện rồi....cứu tớ với