Hôm nay,
khi Lệ Dương đang tiêm thuốc cho một bệnh nhân thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô ra ngoài ban công để trả lời. Là bà Châu gọi mời cô tới ăn cơm, bà muốn cảm
ơn việc cô đã thuyết phục Hoàng Quân đồng ý làm phẫu thuật.
Sau khi
Hoàng Quân xuất viện, Lệ Dương cũng không có lý do gì để thường xuyên lui tới
nhà anh nữa. Đôi lúc ngồi buồn buồn, cô lại nhớ tới hàng xương rồng đang nở hoa
trên ban công trước phòng Hoàng Quân. Trên ban công chỉ trồng mỗi xương rồng,
chắc đó là loại cây anh ta thích nhất. Trước đây, Lệ Dương vẫn thường thay anh
tưới nước cho những chậu cây này. Cô không mấy am hiểu về sinh cảnh, nên cũng
cứ nghĩ xương rồng giống với nhiều loài cây thân thảo khác, mỗi ngày đều tắm
cho nó. Về sau nghe Hoàng Quân thắc mắc không hiểu vì sao có một cây đột nhiên
bị ngập úng, Lệ Dương im re không dám lên tiếng bình luận.
Mấy lần trước
Lệ Dương đều từ chối vì có việc bận, lần này cô đành nhận lời vì sợ làm bà Châu
phật ý.
Vào giờ
tan tầm trời đổ mưa như trút nước, Lệ Dương và Jack che chung một chiếc ô, vừa
ra tới cổng bệnh viện đã thấy Hoàng Quân đang đứng dựa người vào cửa xe, một
tay cầm ô, một tay giơ về phía cô vẫy vẫy.
“Người yêu
chị à? Rất đẹp trai!” Jack nhìn thấy quay đầu sang hỏi Lệ Dương.
“Không.
Anh ta từng là bệnh nhân của tôi thôi.” Lệ Dương lắc đầu, không hiểu sao cậu
thanh niên này lại có thể nhìn ra cô với Hoàng Quân là một đôi.
“Bệnh nhân
sau khi ra viện mà vẫn hay qua lại với bác sỹ, quả thật rất hiếm.”
Lệ Dương
cười khẽ. Cô không muốn để Hoàng Quân đợi lâu nên chỉ cảm ơn Jack rồi chạy
nhanh sang bên kia đường, chui đầu vào chiếc ô Hoàng Quân đang cầm.
“Anh ở đây
làm gì?”
“Còn phải
hỏi à? Tới đón cô.” Hoàng Quân cố nói to hơn một chút để át lại tiếng mưa.
“Tôi đi
taxi cũng được mà.”
“Mưa to
quá! Vào xe thôi.” Hoàng Quân che ô cho Lệ Dương tới bên phải xe, mở cửa để cô
ngồi vào ghế phụ.
Bánh xe rẽ
thành những đường nước nhỏ, lướt nhẹ trong màn mưa. Sau gương chiếu hậu, Jack
vẫn đứng đó nhìn theo bóng chiếc xe mỗi lúc một nhỏ dần, đôi mắt màu xanh nước
biển phảng phất nét bi thương.
Ngồi trong
xe, Lệ Dương vừa giũ giũ vạt áo ẩm vì bị dính nước mưa, vừa ngân nga lời bài hát
trong chương trình “Quà tặng âm nhạc” của VOV giao thông.
“Cô có vẻ
thân với cậu bác sỹ người nước ngoài ấy nhỉ?” Hoàng Quân đang lái xe quay sang
hỏi Lệ Dương.
“Ừm... Cậu
ta thẳng thắn, cởi mở, rất hay giúp đỡ tôi.” Lệ Dương đang hát phải dừng lại
trả lời.
Gương mặt
Hoàng Quân tràn đầy ý cười.
“Không
phải cậu ta thích cô đấy chứ?”
“Cậu ta
hỏi tôi và anh có phải một đôi không đấy.”
Lúc này
thì Hoàng Quân bật cười lên thành tiếng.
“Tôi rất
khâm phục con mắt sáng suốt của cậu ta.”
“Anh chỉ
ăn nói linh tinh.”
“Thật đấy!
So với anh chàng bác sỹ đẹp trai kia, tôi thấy mình hợp với cô hơn.” Lệ Dương
biết Hoàng Quân đang nhắc tới Trịnh Sỹ Phong, chắc chắn lại đang muốn chọc ghẹo
cô.
“Anh biết
gì về anh ấy mà lại khẳng định thế chứ?”
“Nói cô
biết một thông tin, anh ta có bạn gái rồi.” Là một người bạn, Hoàng Quân thấy
mình có trách nhiệm phải cảnh báo cô gái hay mơ mộng này một chút, tránh trường
hợp có ngày cô ấy lún quá sâu.
Lệ Dương
quay sang nhìn Hoàng Quân bằng ánh mắt ngạc nhiên:
“Sao anh
biết?”
“Hôm tới
bệnh viện tìm cô, tôi thấy anh ta và một cô gái đang lôi lôi kéo kéo ở sân sau
bệnh viện. Chắc là đang giận dỗi gì nhau.”
Thảo nào
hôm đó Lệ Dương thấy Trịnh Sỹ Phong ngồi trên ghế đá, vẻ mặt anh lại trầm tư
như vậy.
“Xem cô
kìa, thích anh ta tới vậy à?” Hoàng Quân nhìn thấy biểu cảm thất vọng trên
gương mặt Lệ Dương, khẽ cười khan một tiếng.
Lệ Dương
không thèm trả lời. Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, mưa vẫn chưa ngớt, bầu trời
cuối thu nhuốm một màu buồn ảm đạm. Một lúc sau, cô mới khẽ hỏi Hoàng Quân, ánh
mắt vẫn không rời hai hàng cây bên đường.
“Anh Quân!
Hồi đó anh với Ngọc Linh, có cảm giác thế nào?”
Nhắc đến
Ngọc Linh, giọng của Hoàng Quân trầm xuống một cung, Lệ Dương nghe thấy trong
đó dường như phảng phất âm điệu của sự xót xa.
“Lúc nào
cũng mong được nhìn thấy cô ấy, không gặp thì rất nhớ, gặp rồi lại không muốn
xa...”
Lệ Dương
đối với Trịnh Sỹ Phong mà nói, gặp thì xao xuyến, không gặp cũng không sao,
nhưng khi nghe nói anh có bạn gái lại thấy có chút mất mát. Không sâu nặng như
Hoàng Quân, nhưng cũng không hoàn toàn hời hợt, rốt cuộc cô cũng không xác định
được tình cảm của mình đang ở giai đoạn nào.
oOo
Xe vừa đỗ
ở cổng, Xuân Vy đã từ trong nhà chạy ra ôm chầm lấy Lệ Dương, cọ cọ đầu vào
bụng cô.
“Chị
Dương! Sao lâu nay không thấy chị tới vậy?”
Lệ Dương
vừa xoa đầu Xuân Vy vừa cười. Ngày trước khi Hoàng Quân còn chưa chịu điều trị,
cô đến nhà thuyết phục anh, mỗi lúc chán nản lại chạy sang phòng chơi xếp hình
cùng Xuân Vy, còn kèm cho con bé học. Nhiều lúc Lệ Dương nghĩ mà thấy buồn
cười, tiền bà Châu trả để cô làm gia sư cho Xuân Vy nghe còn hợp lý hơn là để
cô thuyết phục con trai bà phẫu thuật.
Lệ Dương
đang định trả lời: Anh trai em khỏi bệnh rồi, chị còn tới làm gì nữa. Nhưng
nghĩ nghĩ một lúc, cô lại mỉm cười nói với con bé:
“Dạo này
chị bận.”
Con bé
chun mũi làm bộ giận dỗi:
“Chị mà
không tới, em buồn lắm đó.”
Lệ Dương
trong đầu thầm nghĩ, sao em không san sẻ một chút dễ thương cho anh trai mình vậy?
“Chị xin
lỗi. Từ nay hễ rảnh chị sẽ qua chơi với em nhá.” Lệ Dương véo nhẹ vào mũi Xuân
Vy, chớp chớp mắt.
Xuân Vy
hai bím tóc tơ lúc lắc, miệng ngoác ra cười, đầu liên tục gật gật.
Lệ Dương
đưa mắt nhìn quanh, cũng đã lâu rồi cô không tới đây, cảnh vật vẫn không hề
thay đổi. Gia đình ba thế hệ sống trong một ngôi nhà được xây theo kiểu biệt
thự ở giữa lòng thủ đô, chỉ cách khu chung cư Lệ Dương sống gần hai cây số.
Người Hà Nội vẫn có một câu nói đùa rằng: “Có tiền mà không có đất để xây nhà”.
Thế nhưng ngôi biệt thự kiểu Pháp này lại có diện tích khá rộng, hai bên cổng
vào đặt những chậu lộc vừng xanh mơn mởn, phía sau toà nhà lớn còn có một bể
bơi lộ thiên, nước bốn mùa đều xanh biếc. Khi lần đầu đến đây, Lệ Dương nghĩ mà
thương cho chị Bích, một mình quét dọn ngôi nhà lớn như vậy chắc chắn sẽ rất
mệt. Mãi về sau cô mới biết, hàng tuần đều có những người giúp việc không
thường xuyên đến đây làm cỏ, thau rửa bể bơi,... Chị Bích thực ra chỉ phải lo
công việc nội trợ và trông coi nhà cửa.
Ba tháng
ngày ngày đóng cọc nhà Hoàng Quân, những người trong gia đình anh đều đã nhẵn
mặt Lệ Dương, hơn nữa còn rất yêu quý cô. Bà ngoại Hoàng Quân không bao giờ gọi
tên Lệ Dương mà thường gọi cô là “cháu dâu”. Lúc đầu Lệ Dương nghe thấy rất
ngượng, nhưng dần dần cũng quen tai. Về sau mỗi khi nghe hai tiếng “cháu dâu”
cô đều quay lại dạ một tiếng rất to. Bà Châu - mẹ của Hoàng Quân là điển hình
cho mẫu phụ nữ lý tưởng của gia đình - nhân hậu, hiền dịu, sống rất tình cảm.
Mặc dù xuất thân từ tầng lớp thượng lưu nhưng bà không bao giờ tỏ ra mình ở vị
trí cao hơn người khác, thường ngày đối xử với mọi người rất ôn hoà, nhã nhặn,
những lúc rảnh rỗi bà vẫn thường cùng chị Bích dọn dẹp nhà cửa và nấu nướng.
Còn Xuân Vy là một đứa bé rất nhí nhảnh và đáng yêu, con bé quý Lệ Dương còn
bởi vì cô là bác sỹ, bác sỹ chính là ước mơ sau này của nó. Khi Lệ Dương xoa
đầu hỏi nó vì sao lại thích làm bác sỹ, nó trả lời cô rằng vì cái áo của bác sỹ
nhìn rất đẹp.
Người
không vừa mắt Lệ Dương nhất trong ngôi nhà này, có lẽ chính là người còn lại.
Nhưng đó chỉ là trước kia, bây giờ tiếp xúc nhiều với Hoàng Quân, cô thấy anh
ta căn bản cũng không phải là quá khó chịu.
Trong bữa
cơm, bà Châu gắp cho Lệ Dương một miếng thịt cuốn, ánh mắt nhìn cô đầy trìu
mến.
“Công việc
vất vả lắm à? Nhìn cháu dạo này gầy đi nhiều.”
Không hiểu
sao Lệ Dương lại thấy khóe mắt cay cay. Công việc cô đang làm quả thật rất vất
vả, từ ngày vào Passion, Lệ Dương chưa ngày nào được ngủ quá bốn tiếng. Nhiều
hôm đang say giấc trong chăn ấm, có điện thoại cấp cứu lại phải vội vội vàng
vàng bò dậy mặc quần áo chạy tới bệnh viện. Làm bác sỹ vất vả như thế nào, có
lẽ chỉ những người trong nghề mới hiểu.
“Dạ. Cũng
bình thường thôi ạ.” Lệ Dương mím môi cười khẽ.
“Làm gì
thì làm cũng nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ.” Giọng bà Châu vẫn đầy ân cần.
Lệ Dương
chỉ biết “Vâng” một tiếng rồi lại cúi xuống ăn, khoé mắt đỏ hoe.
“Cháu dâu
này. Từ nay rãnh rỗi thì cứ qua đây ăn cơm.” Bà ngoại nhìn Lệ Dương chăm chú
ăn, lại tưởng cô rất thích mấy món hôm nay.
“Phải đó
chị Dương. Qua chơi cùng em nữa.” Xuân Vy cũng lên tiếng phụ hoạ.
"..."
“Cháu sao
vậy?” Thấy Lệ Dương một lúc không trả lời, chỉ cúi đầu gật gật, bà Châu nhẹ
nhàng hỏi.
Lệ Dương
lúc này mới ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt tự nhiên trào ra lăn xuống gò má,
nhanh đến nỗi cô không ngăn lại kịp, chỉ có thể đưa tay lên quệt đi. Cô nhìn
sang bà Châu, ánh mắt bà vẫn đầy âu yếm.
“Mọi người
tốt với cháu như vậy, cháu thấy cảm động.” Lệ Dương mãi mới mấp máy được một
câu.
Bà ngoại
cười xoà:
“Con bé
này, cháu cũng như người trong nhà mà.”
Lệ Dương
thầm nghĩ, giá như cô cũng có thể có được một gia đình như vậy.
“Phải rồi.
Cháu sống cùng ba mẹ à?” Bà Châu lại đặt bát xuống, nheo mắt nhìn Lệ Dương.
“Không ạ.
Cháu sống cùng một người bạn.” Lệ Dương nuốt xuống miếng thức ăn đang nhai dở
rồi mới trả lời bà Châu.
“Ba mẹ
cháu làm nghề gì?” Bà Châu vẫn ân cần hỏi han. Bà không hề biết về hoàn cảnh
của Lệ Dương, chính vì thế cũng không biết mình đã vừa chạm vào nỗi đau sâu kín
nhất trong lòng cô. Đây là câu hỏi mà Lệ Dương không muốn trả lời nhất, nhưng
cô biết bà Châu không hề có ác ý, ngược lại cô thấy trong lời nói của bà chứa
đựng một sự quan tâm ân cần, dịu dàng chỉ có thể xuất phát từ trái tim người
mẹ.
“Mẹ cháu
mất từ khi cháu mới ra đời. Còn ba cháu...” Lệ Dương ngập ngừng, “khi cháu sinh
ra, ba không có ở bên cạnh.”
Trẻ con
không bố chỉ có ba lý do, Lệ Dương không biết mình có được xếp vào trường hợp “ba
mẹ ly thân” không nữa.
Không ai
nói gì, Lệ Dương có cảm giác những ánh mắt đang nhìn cô đầy thông cảm.
“Vậy cháu
sống với ai?” Bà Châu lại nhẹ nhàng hỏi tiếp.
“Cháu sống
cùng ba mẹ nuôi, là bạn thân của mẹ cháu. Họ đối xử với cháu rất tốt.”
Bà Châu và
bà ngoại khẽ gật đầu. Đúng vậy, ba mẹ nuôi đối xử với cô như con ruột, đôi khi
còn bênh vực cô hơn cả Hồng Liên. Nhưng ba mẹ nuôi vẫn là ba mẹ nuôi, Lệ Dương
vẫn không khỏi cảm thấy chạnh lòng, nhất là khi nghe bạn bè hỏi: “Lệ Dương này,
sao ba cậu họ Trần mà cậu lại họ Đỗ” – “Vì... ba chỉ là ba nuôi tớ” – “Ủa? Thế
ba ruột cậu đâu?”,... Những lúc như vậy, Lệ Dương thật không biết trả lời thế
nào. Cô cũng rất muốn hỏi, vì sao ba ruột không đi tìm cô, lẽ nào ông ấy không
hề biết đến sự tồn tại của đứa con gái này?
Khi ăn
xong, bà Châu cố tình đứng trong bếp gọt hoa quả, còn Lệ Dương lúc này đang phụ
chị Bích rửa bát, bà vừa gọt vừa nói chuyện với cô:
“Lệ Dương
à, cô rất biết ơn cháu.”
Câu này bà
Châu đã nói với cô cả trăm lần rồi, nhưng cứ mỗi lần gặp thì đều nhắc lại.
“Dạ. Cô
đừng nói vậy ạ. Cháu có làm gì đâu.” Lệ Dương mỉm cười trả lời rất đúng kiểu
con ngoan trò giỏi. Nếu thực sự cảm ơn, có lẽ nên cảm ơn ba mẹ ruột của cô, đã
cho cô một hình hài giống hệt Ngọc Linh mới có thể khiến Hoàng Quân đồng ý phẫu
thuật.
“Gần đây,
tâm trạng Hoàng Quân tốt lên rất nhiều, có lẽ nó đã dần dần ổn định lại.” Đôi
mắt bà Châu hấp háy không giấu được niềm vui, tâm trạng Hoàng Quân tốt một, tâm
trạng một người làm mẹ như bà có lẽ phải tốt lên gấp mười.
Lệ Dương
xếp chồng bát mới rửa xong lên kệ tủ, nhìn bà Châu nhoẻn miệng cười:
“Vậy thì
tốt quá ạ!”
“Lệ Dương,
cháu thấy Hoàng Quân thế nào?” Bà Châu đột nhiên hỏi câu này khiến Lệ Dương bối
rối. Tâm lý học là môn bắt buộc khi nhập trường, cô đương nhiên hiểu rõ ý tứ
trong câu hỏi vừa rồi của bà.
“Cháu thấy
anh ấy... đơn giản, dễ gần, cũng rất tốt bụng.” Lệ Dương suy nghĩ một lúc, nhận
thấy dù sao cũng không thể nói xấu Hoàng Quân trước mặt mẹ anh ta nên kiếm đại
mấy câu khen cho có.
Nhưng
những gì cô nói cũng chưa hẳn đã linh tinh, con người Hoàng Quân quả thật đơn
giản, nghĩ gì nói nấy, không quanh co, vòng vèo như nhiều người khác. Gượng gạo
một chút, cũng có thể thấy anh ta tương đối dễ gần, không tỏ vẻ lạnh lùng xa
cách, cũng không trăng hoa như mấy vị công tử nhà giàu. Còn về phần tốt bụng,
Lệ Dương chưa dám khẳng định, nhưng trước nay cũng chưa thấy anh ta hại người
bao giờ.
Vì thế,
nhìn chung nếu để Lệ Dương chấm, Hoàng Quân được khoảng bảy điểm.
“Thực ra
trước đây nó rất gần gũi, sau vết thương tình cảm mới trở nên khép mình như
vậy. Cô thấy mỗi lần gặp cháu, tâm trạng nó có vẻ rất vui.”
Bà Châu
nhất định có tuổi mắt kém rồi, Lệ Dương hoàn toàn không thấy vậy.
Đương
trong lúc Lệ Dương không biết phải nói gì thì một giọng tươi hơn hớn từ ngoài
phòng khách vọng vào cứu cánh cho cô.
“Cháu dâu!
Có biết chơi bài không? Ra đây đi.”
Khi Lệ
Dương rửa sạch lau khô tay bước ra ngoài đã thấy bà ngoại và Xuân Vy ngồi chụm
đầu với nhau, trên bàn đã chia sẵn bốn phần bài đều nhau. Lệ Dương thầm than,
gia đình này quả thật nhiều tệ nạn quá!
“Cháu dâu,
mau qua đây ngồi đi.” Bà ngoại nhìn thấy Lệ Dương liền vẫy vẫy tay với cô.
Lệ Dương
không phải không biết chơi bài, chỉ là trước nay chơi cùng Hồng Liên cô chưa
bao giờ giành phần thắng. Không biết vì Hồng Liên là cao thủ, hay là... Haiz,
cô thật không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Cháu chơi
kém lắm ạ!”
“Không
sao. Chơi không mất tiền, nếu cháu thua từ nay mỗi ngày đều phải tới đây ăn
cơm. Nếu ta thua, bà ngoại này mỗi ngày đều phải vào bếp nấu cơm cho cháu.”
Thưởng
phạt kiểu gì vậy? Dù thế nào Lệ Dương vẫn lãi.
Nhưng từ
câu nói đấy, cô cảm nhận được tấm chân tình của bà ngoại, lại thấy nghèn nghẹn
trong cổ họng.
Kết quả
tương đối khả quan, Lệ Dương thắng được hai ván. Chơi trò đỏ đen này thắng thua
rất khó nói, xem ra cô không phải là đặc biệt gà mờ.
Hoàng Quân
ngồi ở một đầu sofa chăm chú xem tivi, không tham gia, cũng không cổ vũ, hoàn
toàn xa cách chốn thị phi. Nhưng thi thoảng vẫn đưa mắt sang nhìn lướt qua Lệ
Dương, trong đáy mắt ẩn chứa nét âm u sâu thẳm.
Con người
của anh ta, thực sự đơn giản đến mức... phức tạp.
Ăn uống no
nê, chơi bời đập phá đến tận hơn mười giờ đêm bà ngoại mới chịu buông tha cho
Lệ Dương. Nhưng bà nhất quyết không để cô đi taxi, một mực bắt Hoàng Quân lái
xe đưa cô về.
Trên đường
đi, thấy Lệ Dương cứ nhìn ra bên ngoài cửa xe, ánh mắt đăm chiêu, Hoàng Quân
mới lên tiếng hỏi:
“Cô thấy
không quen à? Mọi người trong nhà tôi ấy?”
Câu nói
của anh đánh thức Lệ Dương đang ngẩn ngơ suy nghĩ, cô giật mình, chỉnh lại tư
thế ngồi.
“Không.
Mọi người trong nhà anh ai cũng đều rất tốt.”
“Vậy sao
trông cô có vẻ buồn vậy?”
“Tôi không
buồn, chỉ là thấy có chút chạnh lòng.” Lệ Dương cố nặn ra một nụ cười gượng.
“Nghe nói
cô đang tìm ba, đã có tin tức gì chưa?”
Lúc nãy
trong suốt bữa cơm Hoàng Quân chỉ im lặng, Lệ Dương vốn nghĩ anh ta chăm chú
ăn, không ngờ vẫn để tâm tới cuộc trò chuyện của cô với bà và mẹ anh.
“Ừm... Vẫn
chưa, tôi đang tra cứu hồ sơ bệnh án của Passion, hy vọng sớm tìm được.”
“Có cần
tôi giúp cô không?”
Lệ Dương
nhìn Hoàng Quân bằng ánh mắt ngặc nhiên. Hoàng Quân giúp cô? Anh ta lấy danh
nghĩa gì để vào phòng hồ sơ bệnh án tra cứu cùng cô? Bác sỹ không, cảnh sát
càng không.
“Tôi có
thể nhờ ông cậu.” Hoàng Quân nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Lệ Dương liền giải
thích.
Lệ Dương khẽ
“à” lên một tiếng. Cô quên mất, người này có quan hệ rất tốt với Phó viện
trưởng của Passion.
“Gia đình
anh quan hệ rất tốt với chú Phùng sao?” Dù là cậu cháu, nhưng qua mấy đời như
vậy cũng đã không còn gần gũi nữa, viện phó Phùng sao phải nhọc tâm vì Hoàng
Quân như vậy?
“Cũng
không hẳn, nhưng ông ấy có vẻ rất quý tôi.”
“Tại sao?”
“Vì ông ấy
thích mẹ tôi.”
“Hả?” Đây
là tin chấn động nhất Lệ Dương nghe được trong tối nay. “Không phải họ là cậu
cháu sao?”
“Thực ra
ông ấy là cậu ruột của ba tôi, mẹ tôi chỉ là cháu dâu. Nhưng nghe mẹ tôi nói,
trước khi gặp ba tôi bà từng rất yêu một người, chỉ là họ không may mắn đến
được với nhau. Tôi nghĩ... có lẽ người đó là viện phó Phùng.”
Thì ra là
vậy, Lệ Dương tự hỏi giữa viện phó Phùng và bà Châu liệu có rào cản gì mà lại
không thể đến với nhau. Chuyện tình cảm quả thật rất khó nói.
“Họ nhìn
cũng rất đẹp đôi.” Lệ Dương không hiểu sao lại thốt ra câu đó.
“Ừm... Cả
hai đều đã có gia đình riêng, chuyện tình cảm của quá khứ chắc đều giữ trong
lòng, không ai muốn nhắc tới nữa.”
Họ không
hẳn là không muốn nhắc tới, chỉ là không muốn ích kỷ phá vỡ hạnh phúc gia đình
vì những ham muốn của bản thân. Lệ Dương thầm nghĩ, tại sao ba mẹ cô lại không
thể vì cô mà chịu đựng một chút, chẳng lẽ họ chưa từng quan tâm tới cảm nhận
của cô sao? Cô cũng muốn được sống trong một gia đình, dù ba mẹ không yêu nhau
quá đỗi sâu sắc nhưng mỗi người đều biết hy sinh vì nhau, và vì cả cô nữa.