Trần Vũ
Hải bước vào phòng bệnh, ném tập hồ sơ xuống trước mặt Hoàng Quân.
“Cậu khiến
một Luật sư như tôi phải làm những việc trái luật đấy. Đây là sơ yếu lí lịch
của Lệ Dương, cậu xem đi.”
Hoàng Quân
nhặt túi phong bì lên, gỡ lớp dây bên ngoài, rút từ trong đó ra một xấp giấy
dày cộp.
“Cô ta tên
Đỗ Lệ Dương, năm nay hai lăm tuổi, sinh tại một trạm xá địa phương tỉnh Hòa
Bình. Nghe nói người mẹ chết ngay sau khi sinh con, nên một cặp vợ chồng sống
gần đó đã nhận nuôi cô ấy. Từ lúc sinh ra cho đến năm mười tám tuổi đều ở cùng
cha mẹ nuôi, sau đó thi vào đại học Y. Trong giấy khai sinh bỏ trống phần thông
tin cha đẻ, có lẽ là con ngoài giá thú...”
Trần Vũ
Hải vừa đi đi lại lại trong phòng, vừa tóm lược những thông tin cơ bản nhất của
Lệ Dương để nói với Hoàng Quân. Hoàng Quân chăm chú lắng nghe, tay vẫn mân mê
tấm ảnh thẻ dán trên sơ yếu lý lịch, ánh mắt nhìn Lệ Dương đầy âu yếm.
“Bây giờ
cậu tin cô ta không phải Ngọc Linh rồi chứ?” Trần Vũ Hải dừng chân, tay đặt lên
thành giường chỗ Hoàng Quân đang nằm.
“Tin rồi.”
Hoàng Quân trầm giọng đáp lại.
Thật ra
anh vốn đã tin từ lâu, chỉ có điều luôn cố ép bản thân không chịu thừa nhận.
“Vậy từ
nay ở trước mặt Lệ Dương kiềm chế một chút, đừng làm cô ấy sợ.” Trần Vũ Hải nhẹ
nhàng vỗ vai Hoàng Quân, khuyên nhủ.
Hoàng Quân
nhắm mắt, khẽ gật đầu. Ông trời thật biết trêu đùa anh, đã cướp đi cô gái anh yêu
thương nhất, còn đưa đến cạnh anh một người có dung mạo giống hệt cô ấy. Không
biết vì cảm động trước tấm chân tình của Hoàng Quân nên mới làm vậy, hay là
đang cố tình giày vò anh nữa.
“Cậu vất
vả rồi.” Hoàng Quân bấy giờ mới chịu nhớ đến công sức của Trần Vũ Hải, cũng
không quên cảm ơn cậu ta một tiếng.
Trần Vũ
Hải khẽ nhún vai.
“Với tôi, cậu không cần khách khí như vậy.”
“Hồ sơ này
có cần trả lại không?” Hoàng Quân không mấy am hiểu về pháp luật, nhưng cũng
không phải không biết xem trộm tư liệu cá nhân của người khác là phạm pháp,
không cẩn thận còn có thể vào tù.
Trần Vũ
Hải khẽ lừ mắt với Hoàng Quân, đúng là được voi đòi tiên, đã lấy ra cho xem còn
muốn chiếm giữ làm của riêng.
Hoàng Quân
nhìn qua ánh mắt của Trần Vũ Hải, đưa trả lại tập hồ sơ.
“Tôi chỉ
nói đùa thôi, cậu đâu cần phải phản ứng như vậy.”
Có thể đùa
được, xem ra tâm tình đã tốt hơn nhiều rồi, Trần Vũ Hải thầm nghĩ. Anh đưa tay
cầm lấy xấp giấy từ Hoàng Quân, nhoẻn miệng cười.
Quả thật
là tâm trạng Hoàng Quân đã ổn định hơn rất nhiều, lần thứ hai gặp lại Lệ Dương,
anh không còn phản ứng kích động như lần đầu tiên nữa.
Hôm đó là
buổi chiều, Lệ Dương sau khi tham gia khóa đào tạo dành cho những bác sỹ mới
của Passion nhân tiện ghé thăm Hoàng Quân một chút. Nghĩ tới việc vào thăm bệnh
nhân mà đi tay không kể cũng hơi kỳ cục, cô chạy ra phía cổng bệnh viện mua một
túi táo to mang vào.
Lúc Lệ
Dương đang gọt táo, Hoàng Quân cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức Lệ Dương cảm
thấy mặt nóng ran. Càng nhìn kỹ, Hoàng Quân càng phát hiện Lệ Dương và Ngọc
Linh thật ra có rất nhiều điểm khác biệt...
Tóc của
Ngọc Linh không dài như vậy, không đen như vậy, cũng không có thói quen buông
xoã qua vai như vậy.
Đôi mắt
của Ngọc Linh trong veo và lấp lánh chứ không phảng phất một nỗi buồn như vậy.
Giọng nói
của Ngọc Linh mang đậm chất miền Trung, hoàn toàn khác hẳn Lệ Dương về âm điệu.
Ngọc Linh
cũng không bao giờ đi giày cao gót. Công việc nhà báo đòi hỏi phải đi lại
nhiều, Ngọc Linh nói đi giày cao gót rất đau chân, cô không quen...
“Anh không
thấy nhìn chăm chăm vào người khác như thế là rất bất lịch sự sao?” Bị Hoàng
Quân nhìn đến sắp thủng da mặt, Lệ Dương cảm thấy mất tự nhiên nên không thể
không nhắc nhở.
Nhận ra sự
thất thố của mình, Hoàng Quân dời ánh nhìn đi chỗ khác, Lệ Dương phải cố gắng
lắm mới nghe được câu “xin lỗi” phát ra từ miệng anh.
“Tôi biết
vì sao hôm đó anh lại phản ứng như vậy.” Lệ Dương dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn
Hoàng Quân. “Vì tôi rất giống Ngọc Linh, đúng không?”
“Trần Vũ
Hải nói với cô sao?” Hoàng Quân nhạt giọng hỏi lại. Thật ra không khó để đoán
được, ngoài anh và Trần Vũ Hải thì không ai biết chuyện này.
“Ừ.” Lệ
Dương khẽ gật đầu. “Cũng vì thế mà anh mới đồng ý phẫu thuật?”
Vế thứ hai
là do Lệ Dương tự suy luận ra. Cô từ lúc biết tin Hoàng Quân đồng ý phẫu thuật
vẫn luôn thắc mắc, tại sao anh lại thay đổi ý định nhanh như vậy. Cô đã rất
nhiều lần muốn hỏi Hoàng Quân, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tốt nhất nên im
lặng. Anh ta chỉ cần đồng ý là được rồi, còn lý do là gì đối với cô cũng đâu có
quan trọng.
Lúc nghe
Trần Vũ Hải nói mình có khuôn mặt rất giống Ngọc Linh, Lệ Dương đã vô cùng sửng
sốt. Cô không chỉ hiểu ra vì sao hôm tháo băng Hoàng Quân vừa nhìn thấy cô lại
có những biểu hiện bất thường như vậy, mà còn hiểu vì sao buổi sáng hôm đó, sau
khi sờ nắn gương mặt cô, Hoàng Quân đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ nói
muốn làm phẫu thuật.
Nếu biết
trước như thế, Lệ Dương đã sớm bảo Hoàng Quân cho cô xem ảnh Ngọc Linh, khỏi
mất công hai tháng tới nhà anh ta năn nỉ ỉ ôi.
Hoàng Quân
không trả lời thẳng câu hỏi của Lệ Dương, anh chỉ gật đầu thừa nhận.
“Đúng là
cô ấy rất giống cô.”
Lời khẳng
định của Hoàng Quân khiến Lệ Dương rất tò mò muốn biết, Ngọc Linh rốt cuộc
trông như thế nào? Trên thế giới này, ngoại trừ anh chị em sinh đôi, còn lại
những người không có quan hệ huyết thống có khuôn mặt giống nhau cực kỳ hiếm
gặp. Nếu Ngọc Linh còn sống, có khi nào Lệ Dương và cô ấy sẽ được ghi tên vào
sách kỷ lục Guinness vì sự trùng hợp thú vị này không?
Có thể
khiến Hoàng Quân phản ứng như vậy, xem ra không chỉ giống, mà phải là rất
giống. Lệ Dương đột nhiên rất muốn tìm hiểu đôi chút về cô gái tên Ngọc Linh
kia.
“Thật vậy
sao? Tôi rất tò mò đấy!” Lệ Dương ngước mắt lên trần nhà nghĩ ngợi một lúc, sau
đó mới nhìn sang Hoàng Quân. “Mặt cô ấy có tròn giống mặt tôi không?”
Hoàng Quân
nhìn vào khuôn mặt tròn xoe bầu bĩnh của Lệ Dương, khẽ gật đầu:
“Có.”
“Mắt cô ấy
có to giống mắt tôi không?”
“Ừ.”
“Môi cũng
hồng như môi tôi chứ?”
Hoàng Quân
lại tiếp tục gật đầu.
“Vậy nhất
định cô ấy rất xinh đẹp!” Lệ Dương mặt dày nhận xét, cũng không thèm liếc qua
ánh mắt người đối diện. Không phải cô tự kiêu, mà thực tế từ trước đến nay mọi
người nhìn vào đều nói cô khá xinh xắn và dễ thương. Tuy Lệ Dương soi gương
phát hiện nhan sắc mình không quá nổi bật, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, nếu
cô cao hơn một chút, khuôn mặt thon hơn một chút, chiếc cằm nhọn hơn một chút,
sống mũi thẳng hơn một chút,... cô thừa khả năng trở thành hoa khôi trong các
cuộc thi sắc đẹp.
“Này, anh
nói gì đi chứ!” Thấy Hoàng Quân không có phản ứng gì, Lệ Dương khẽ quay mặt
sang nhắc nhở. Cô đặt con dao và quả táo xuống dĩa, hai tay áp lên má, nhìn
Hoàng Quân chớp chớp mắt để tìm kiếm sự ủng hộ.
“Trước đây
anh nói Ngọc Linh là cô gái xinh đẹp nhất anh từng thấy. Tôi giống cô ấy như
vậy, có phải cũng rất xinh đẹp không?”
Hoàng Quân
nhìn từ đầu đến chân Lệ Dương. Một lượt,... hai lượt,... ba lượt,... sau đó mới
chậm rãi nhận xét:
“Cô ấy...”
Anh cố
tình dừng lại một chút, mới liếm môi nói hết câu:
“...không
lắm mồm như cô.”
Lệ Dương
nôn ra máu. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cô biết người như Hoàng Quân sẽ
chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế, không hiểu sao vẫn cứ lãng phí tâm sức để
chờ đợi.
“Giận rồi
sao?” Thấy Lệ Dương cúi đầu xuống chuyên tâm gọt hoa quả không thèm để ý đến
mình, Hoàng Quân khẽ gõ gõ tay xuống giường báo hiệu.
Lệ Dương
vẫn không nhìn lên, cô dùng tất cả sức mạnh chặt quả táo vừa mới gọt ra làm
đôi, trong đầu thầm nghĩ: Anh thấy tôi lắm mồm chứ gì, vậy từ giờ tôi không nói
gì nữa, để xem anh có buồn chán mà chết không?
“Này!”
Hoàng Quân gọi giật Lệ Dương, mặt cúi xuống thăm dò biểu cảm của cô. “Tôi chỉ
đùa cho vui thôi mà.”
Có ai đùa
mà lại khiến người khác tổn thương đến thế không?
“Cô thật
ra... rất dễ thương!”
Hoàng Quân
vô tình nhận xét một câu. Xem ra câu nói này rất có ảnh hưởng. Lệ Dương dừng
động tác, ngẩng đầu lên nhìn anh gương mặt chợt phiếm hồng, lời thề cách đây ít
phút sớm đã bay đi theo gió.
“Xem
kìa...” Hoàng Quân cười ngả ngớn: “Không nghĩ là cô ưa nịnh đến thế.”
Lệ Dương
một lần nữa sắc mặt xám xịt. Không thể trách cô được, người xưa có câu: “Con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt”,
cô phản ứng như vậy cũng là rất đỗi bình thường thôi.
“Thôi đi.”
Lệ Dương liếc xéo Hoàng Quân một cái: “Cảm thấy không có gì để khen thì đừng
nghĩ nữa”. Cô lấy nĩa xấn một miếng táo đưa cho Hoàng Quân, cũng chỉ muốn bịt
miệng anh ta lại.
“Ăn đi!”
Hoàng Quân
nhìn miếng táo trên tay Lệ Dương, hồn nhiên từ chối:
“Tôi không
thích táo.”
Lệ Dương
nghiến răng trèo trẹo:
“Vậy sao
lúc nãy tôi gọt anh không nói?”
“Cô đâu có
hỏi.” Hoàng Quân bày ra vẻ mặt như không thể bình thường hơn. Cô không hỏi, anh
tất nhiên không có nghĩa vụ tự phải nói.
Lệ Dương
nhìn vào dĩa táo vừa gọt xong, lại nhìn vào túi hoa quả chỉ có táo và táo, sau
đó mới nhìn gương mặt vẫn đang tỏ ra rất vô tội kia, cô thật muốn lấy bút vẽ
lên đó một vòng tròn.
“Vậy anh
thích gì?” Nghĩ tới anh ta là bệnh nhân, Lệ Dương không thèm so đo. Cô cũng
không phải vì quan tâm, chỉ là không muốn lần tới lại lãng phí tiền bạc.
“Tôi thích
Kiwi.” Hoàng Quân đáp lại với vẻ rất thành thật.
“Kiwi” -
Loại quả biểu trưng cho tính cách trầm ổn, chín chắn, biết quan tâm người khác.
Lệ Dương chợt nhớ đến bài trắc nghiệm cô đọc được cách đây không lâu trên báo,
lại nhìn vào Hoàng Quân, nhìn thế nào cũng không ra những phẩm chất tốt đẹp ấy
từ con người đang ngồi đối diện.
oOo
Sức khỏe
của Hoàng Quân hồi phục rất nhanh, chỉ hơn một tuần sau đã có thể xuất viện. Anh
quay trở lại Star đảm nhận chức vụ giám đốc sáng tạo, vị trí mà trước đây anh
từng làm khi chưa gặp tai nạn.
Khỏi cần
nói Hoàng Quân quay lại khiến ông Trọng – chủ tịch Hội đồng quản trị của Star,
cũng là bác rể của Hoàng Quân mừng vui cỡ nào. Anh trước đây vốn là người duyệt
và chỉnh sửa những mẫu thiết kế của Star trước khi đưa vào xưởng chế tác, cũng
là người kiểm định chất lượng sản phẩm trước khi tung ra thị trường. Từ ngày
Hoàng Quân gặp tai nạn giao thông phải nhập viện, sau đó không nhìn thấy được,
Star buộc phải tuyển dụng giám đốc thiết kế mới thay thế, nhưng năng lực và
kinh nghiệm của vị giám đốc này không thể khiến ông Trọng hài lòng như cậu cháu
vợ tài năng của ông được.
Có thể thấy
sức hút của Hoàng Quân ở Star không hề đơn giản, từ khi anh quay trở lại, những
nhân viên nữ dù trước đây thường hay chểnh mảng công việc cũng cố gắng đi làm
sớm hơn, tan tầm muộn hơn, hiệu suất làm việc cũng vì thế mà tăng lên đáng kể.
Trong mắt họ, Hoàng Quân không chỉ là một “soái ca” của bộ phận thiết kế, dung
mạo và tài năng đều hơn người, anh còn là ứng cử viên sáng giá cho chức chủ
tịch Hội đồng quản trị của Star khi ông Trọng về hưu. Thật ra không phải không
có lý do để họ đưa ra những lời đồn như vậy. Về năng lực, không ai có thể phủ
nhận giá trị những thiết kế của Hoàng Quân, rất nhiều phu nhân của các ông chủ
lớn đất Hà Thành đã từng trả lời phỏng vấn trên báo đều nói rằng, trang sức
trên người họ đều do Hoàng Quân thiết kế. Về quan hệ, anh là cháu trai của vợ
chủ tịch, dù không thật sự gần gũi nhưng cũng có thể gọi được bốn tiếng “con
ông cháu cha”. Hơn nữa, mọi người đều nhận xét rằng, chủ tịch đối với Hoàng
Quân tin tưởng và ưu ái hơn hẳn cháu ruột của mình, hiện đang là Trưởng phòng
nhân sự. Dù có rất nhiều lời đồn chủ tịch và vợ sống không hợp nhau, đã ly thân
từ lâu, nhưng cho đến tận bây giờ, không một ai nhìn thấy ông cặp kè với bất kỳ
người phụ nữ nào khác. Khi tham gia các sự kiện, các vị lãnh đạo khác hoặc mang
theo phu nhân của mình, hoặc khoác tay một cô thư ký xinh đẹp, duy có chủ tịch
Trọng là luôn xuất hiện một mình. Nhân viên trong công ty đều nói chủ tịch vẫn
đang đợi vợ mình quay lại, bằng chứng là chiếc nhẫn cưới lúc nào cũng được ông
đeo trên ngón áp út bàn tay trái, không hề có ý định gỡ xuống.
Hoàng Quân
quay trở lại Star, đương nhiên cũng có rất nhiều kẻ thấy vậy mà ngứa mắt. Mà
người không vui nhất có lẽ chính là Đỗ Xuân Thành, cháu ruột của chủ tịch. Con
người này, nếu phải đưa ra nhận xét thì có thể nói là một kẻ thiếu tài năng,
thừa thủ đoạn. Chỉ cần là những thứ hắn muốn, dù có phải giẫm lên đầu người
khác cũng nhất định phải lấy cho bằng được.
Đỗ Xuân
Thành vào công ty, ngoi lên được chức Trưởng phòng nhân sự chẳng qua cũng
là nhờ vào thân phận con trai Giám đốc điều hành. Nhưng hắn không bao giờ nhận
thấy điều đó, luôn luôn tỏ ra hách dịch và khinh thường người khác. Thường
xuyên đi muộn về sớm, mọi công việc từ lớn tới bé đều để trợ lý lo liệu. Thường
ngày trong giờ làm việc, rất ít người nhìn thấy Đỗ Xuân Thành ngồi trong văn
phòng, nhưng lại có thể dễ dàng bắt gặp anh ta đang tán tỉnh mấy cô người mẫu ở
phòng chụp hình. Ông Trọng đã nhiều lần lên tiếng nhắc nhở, nhưng em trai ông,
cũng là bố của Đỗ Xuân Thành luôn tìm cách bao biện cho con mình. Chính vì thế
hắn ngày càng không xem mọi người trong công ty ra gì, ngang tàng phá phách,
còn nghe theo lời dụ dỗ của người khác sử dụng nguồn tài chính của Star mở một
quỹ đen lấy tên là San - Apple.
Đỗ Xuân
Thành tỏ vẻ ganh ghét với Hoàng Quân ra mặt. Anh ta không hiểu Hoàng Quân rốt
cuộc có điểm gì xuất sắc mà lại được ông Trọng trọng dụng như vậy. Mấy nhân
viên nữ trong công ty, thấy Hoàng Quân là sáp lại chào hỏi, mắt lả lướt đưa
tình, trong khi thấy hắn ta thì cố tình lờ đi, coi như không khí. Không chỉ
thế, Hoàng Quân còn nhận được sự ủng hộ từ rất nhiều cổ đông lớn trong công ty,
điều này trực tiếp đe dọa đến tiền đồ của bố con hắn ở nơi đây. Đỗ Xuân Thành
vì thế mà xem Hoàng Quân như cái gai trong mắt, muốn nhổ đi càng sớm càng tốt.
Hoàng Quân
ngược lại không bao giờ để tâm đến những chuyện này. Thiết kế trang sức là niềm
đam mê từ bé của anh, anh vào Star không chỉ để giúp đỡ ông Trọng phát triển
công ty theo tâm nguyện của ông mà còn là để thỏa mãn niềm đam mê của mình. Anh
không mặn mà với cái chức Chủ tịch Hội đồng quản trị kia, chính vì vậy không phải
tối ngày tìm cách hạ bệ cha con Đỗ Xuân Thành hay lôi kéo các cổ đông trong
công ty đứng về phía mình. Ông Trọng vì thế mà ngày càng tin tưởng anh hơn, yêu
quý anh hơn.
Còn Lệ
Dương, đến tuần thứ hai làm việc ở Passion, cô cũng bắt đầu quen dần với một
vài người bạn. Nhưng người hay nói chuyện với cô nhất là Jack Nicholson, một
bác sỹ đến từ Mỹ kém Lệ Dương hai tuổi, cậu ta mang nét đẹp khá đặc trưng của
đàn ông phương Tây: da trắng, tóc nâu, dáng người cao gầy, đôi mắt xanh ẩn sau
cặp kính cận.
Jack tuy
còn trẻ nhưng làm việc khá cẩn trọng và cũng rất chuyên nghiệp. Cậu rất hay
giúp đỡ Lệ Dương mỗi khi cô gặp lúng túng trong thao tác sử dụng thiết bị y học
để chẩn đoán tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân. Mới đến Việt Nam có hai năm nên
khả năng nói Tiếng Việt của cậu ta chưa lưu loát, tuy nhiên lại tỏ ra rất hứng
thú với thứ ngôn ngữ lắt léo này. Bằng chứng là mỗi khi nói chuyện với Lệ
Dương, cậu ta thường có khuynh hướng sử dụng Tiếng Việt bập bõm, câu trước câu
sau nối lại đôi khi không liền mạch thay vì giao tiếp bằng Tiếng Anh thông dụng
như nhiều y, bác sỹ khác.
Lệ Dương
cũng rất hay chỉnh cho cậu ta những lỗi sai trong quá trình phát âm, vì thế mà
quan hệ của hai người ngày càng trở nên thân thiết.
Jack cũng
là người đầu tiên Lệ Dương chia sẻ về mong muốn tìm thông tin của ba mình từ hồ
sơ lưu trữ của Passion. Nhiều năm làm việc tại đây, Jack đương nhiên quen biết
nhiều người hơn Lệ Dương, cậu ta giúp cô hỏi mượn chìa khoá của người quản lý
kho bệnh án.
Chỉ là khi
mở được căn phòng đó rồi, ánh mắt Lệ Dương lại tràn đầy thất vọng. Một không
gian rộng gần hai trăm mét vuông chứa hơn trăm cái tủ, trên đó bầy kín hồ sơ.
Mẹ Tâm chỉ
cho cô biết, khoảng đầu năm 1985 khi bà gọi điện cho mẹ đẻ Lệ Dương hỏi về
chuyện đi họp lớp, mẹ cô nói rằng chồng mình bị ngã cầu thang đang phải điều
trị ở Passion, bà không thể đi được.
Bệnh viện
mỗi ngày đều có bao nhiêu là bệnh nhân như vậy, với đống hồ sơ này Lệ Dương
thật không biết mình phải tìm đến bao giờ.
Dường như
đọc được sự lo lắng từ trong đôi mắt Lệ Dương, Jack đứng bên cạnh đặt nhẹ tay
lên vai cô, nói với một giọng lơ lớ bằng Tiếng Việt:
“Chị yên
tâm đi, tôi sẽ giúp chị tra hồ sơ.”
Lệ Dương
khẽ gật đầu. Với đống hồ sơ này, dù có huy động hết bác sỹ trong khoa tới tìm
giúp cô cũng phải mất ít nhất hai tháng.
Nhưng dù
sao thêm một người, hiệu suất công việc cũng tăng gấp đôi. Cô ít nhất không
phải đỏ mắt tìm một mình.
oOo
Lệ Dương
sải những bước chân ngắn dọc khuôn viên của Passion, bầu trời trên cao rộng lớn
không lấp được nỗi cô đơn trong lòng cô. Cô vừa đi vừa nghĩ nát óc xem có cách
nào khả quan hơn để nhanh chóng tìm được hồ sơ cá nhân của ba mình không.
Cứ bước
như vậy, đột nhiên có một hình dáng quen thuộc đập vào mắt cô.
Trịnh Sỹ
Phong - mối tình thầm kín thời đại học của Lệ Dương đang ngồi một mình trên
chiếc ghế đá chỉ cách cô mười mấy bước chân. Lệ Dương biết Sỹ Phong làm việc ở
đây, nhưng Passion rộng lớn như thế, hai người lại làm ở hai khoa khác nhau nên
từ khi đến đây cô vẫn chưa lần nào gặp anh.
Lệ Dương
lặng im dõi theo nét trầm tư của anh, ráng chiều đổ lên gương mặt dù nhìn theo
hướng nào cũng thấy được vẻ anh tuấn. Anh vẫn như hai năm trước đây, cả người
luôn toát lên một vẻ lạnh lùng và xa cách, khiến người ta chỉ có thể đứng ngắm
nhìn từ xa mà không dám lại gần. Dáng vẻ và khí chất ấy đã từng làm điêu đứng
bao nhiêu trái tim của sinh viên nữ, tất nhiên trong đó có cả Lệ Dương.
Cô còn
đang phân vân xem có nên qua chào hỏi anh một tiếng hay không. Dù sao cũng từng
là huynh đệ đồng môn, dù vị sư huynh này có thể chẳng mảy may biết Lệ Dương là
ai.
Thế nhưng
cô đã phải giật mình vì một bóng người không biết từ lúc nào đứng ngay sau
lưng, còn rất chăm chú nhìn theo tầm mắt của cô.
Sau đó mới
huơ huơ tay triệu hồi lý trí đang thất lạc tận đâu đâu của Lệ Dương.
“Xem biểu
hiện mê trai của cô kìa. Thật mất mặt!”
Lệ Dương
phải đưa tay lên bịt nhanh cái miệng đang ngoác ra trêu đùa của Hoàng Quân,
không để người ngồi trên ghế đá có cơ hội nghe được.
Hoàng Quân
cố gắng gỡ tay Lệ Dương xuống, xét nét:
“Cô thích
anh ta?”
“Liên quan
gì tới anh!” Lệ Dương như bị nói trúng tim đen, giận dỗi quay mặt bỏ đi. Được
vài bước cô bỗng quay đầu nhìn Hoàng Quân thắc mắc:
“Mà anh
tới đây làm gì vậy?”
Hoàng Quân
đưa tay chỉ chỉ vào mắt mình:
“Cô làm
phẫu thuật kiểu gì mà mắt tôi giờ đau với ngứa không chịu được. Tôi tới để kiểm
tra.”
Lệ Dương
giật mình, có chút sợ hãi. Không phải là có biến chứng chứ? Cô đã thực hiện
những thao tác rất chính xác, còn có bác sỹ chuyên khoa đứng bên cạnh theo dõi,
ông ấy cũng nói cô làm rất tốt.
Lại nhìn
vào mắt Hoàng Quân, không có dấu hiệu sưng đỏ hay viêm nhiễm.
Nhìn vào
khuôn mặt anh ta, vẫn đang chăm chú theo dõi những thay đổi nhỏ nhất của cô.
“Theo tôi
vào đây.” Lệ Dương đi về phía tòa nhà nơi cô làm việc, Hoàng Quân nhìn theo
bước chân cô, khóe miệng cong lên thành một nét cười thỏa mãn.
Sau khi
thực hiện n thao tác kiểm tra rất cẩn thận đôi mắt của Hoàng Quân, Lệ Dương
hoàn toàn không phát hiện bất cứ triệu chứng khác lạ nào.
“Tất cả
các chỉ số đều đạt chuẩn, anh cảm thấy không ổn chỗ nào vậy?” Cô đi về phía bàn
làm việc, rút từ trong ngăn bàn ra một quyển sổ khám bệnh, ghi tên anh ta lên
bìa sổ.
“Vậy sao?
Tại sao tôi lại thấy ngứa ngứa nhỉ?”
Lệ Dương
thừa biết anh ta đang giả vờ giả vịt. Cô thật không dám tin con người này không
lâu trước đây sống chết không chịu làm phẫu thuật, bây giờ lại dành sự quan tâm
đặc biệt đến đôi mắt đang rất bình thường như vậy.
Cô không
trả lời, lật giở trang phía trong quyển sổ khám bệnh.
Hoàng Quân
từ chỗ chiếc máy đo khám mắt đi về phía Lệ Dương, ngồi xuống chiếc ghế đối diện
cô. Hai người cách nhau một chiếc bàn.
“Lệ Dương,
cô bao nhiêu tuổi vậy?” Hoàng Quân hỏi nhằm xua đi không khí có phần ngượng
ngập.
“Hai lăm.”
Lệ Dương đáp, cũng không buồn ngẩng đầu lên.
Hai lăm –
bằng đúng tuổi của Ngọc Linh nếu cô ấy còn sống.
“Cô thật
sự không có chị hay em gì sao?”
Lệ Dương
bất giác dừng bút. Nếu mẹ cô còn sống, biết đâu cô sẽ có một đứa em.
“Không!
Anh vẫn cho rằng tôi có quan hệ gì với Ngọc Linh đấy à?”
“Tôi chỉ
tiện mồm thì hỏi thôi.” Hoàng Quân lắc đầu phủ nhận. Có đánh chết Lệ Dương cũng
không tin anh ta chỉ tiện mồm, con người này từ trong ra ngoài đều rất khó
đoán.
“Nghe nói
anh bây giờ đang làm nhân viên thiết kế, không phải đến công ty sao?”
“Nhân viên
thiết kế?” Hoàng Quân nheo mắt lẩm bẩm. Không biết cô ta nghe được tin này ở
đâu, hơn nữa đã nghe còn không nghe cho chính xác, anh từ Giám đốc sáng tạo
chuyển xuống làm nhân viên thiết kế từ bao giờ vậy?
“Tôi đang
trong thời gian dưỡng bệnh. Cô sao lại có suy nghĩ đầy chất tư bản chủ nghĩa
thế chứ?” Hoàng Quân cũng không có ý định sửa lại lời Lệ Dương, anh ngả người
ra sau ghế, tỏ vẻ không mấy hứng thú với công việc “nhân viên thiết kế” của
mình.
Dưỡng bệnh
gì chứ? Sức khỏe bây giờ của anh ta, có phải làm việc hai mươi tiếng một ngày
cũng không có vấn đề gì.
“Mà ông
cậu cũng dặn tôi, ba tháng nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ một lần.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh.”
“Anh mới
ra viện được ba ngày thôi.” Lệ Dương khẽ than lên một tiếng.
Hoàng Quân
không biểu thị thái độ gì trước câu nói của Lệ Dương, anh ta đưa tay qua giật
lấy quyển sổ khám bệnh dưới tay cô một cách thô bạo.
“Cô đang
viết cái gì vậy?”
Lệ Dương
đưa đôi mắt giết người nhìn Hoàng Quân. Hoàng Quân đặc biệt lại không một chút
để ý tới thái độ của cô. Anh lật đi lật lại cuốn sổ trên tay.
“Thật
không nhìn ra chữ cô lại dễ đọc như vậy.”
“Đẹp thì
cứ khen đẹp đi, cần gì phải nói giảm nói tránh vậy chứ.”
Hoàng Quân
thiếu điều ho lên sặc sụa:
“Da mặt cô
quả thật ngày càng dày đó...”