Khi vừa
bước lên cầu thang nhà B, Lệ Dương gặp Trịnh Sỹ Phong cũng đang đi xuống. Trên
cổ anh còn đeo ống nghe kiểm tra nhịp tim, khuôn mặt, dáng dấp vẫn đẹp trai như
thế, chỉ có điều bây giờ, Lệ Dương nhìn thấy đã không còn rung động nữa.
Trịnh Sỹ
Phong cũng nhìn thấy Lệ Dương, khẽ gật đầu cười rồi bước nhanh xuống chỗ cô.
“Trưa nay
không thấy em ở nhà ăn bệnh viện. Em đi đâu vậy?”
Lệ Dương
đưa tay xoa xoa gáy, ngượng ngùng cười.
“À... Em
ra ngoài ăn cơm cùng bạn.”
“Thế à?”
Trịnh Sỹ Phong không mặn không nhạt đáp lại Lệ Dương. “Anh định mời em ăn cơm.
Tối nay em rảnh không?”
Đề nghị
này đối với Lệ Dương mà nói quả thật hết sức bất ngờ, cô trong giây lát không
biết nên trả lời anh thế nào.
Nếu chỉ là
một đề nghị đi ăn đơn thuần giữa đồng nghiệp với nhau, Lệ Dương tất nhiên sẽ
gật đầu đồng ý ngay. Chỉ có điều vừa mới hôm qua, Trịnh Sỹ Phong muốn phát
triển mối quan hệ đồng nghiệp giữa anh và cô, đề nghị này lại chẳng khác gì một
lời mời hẹn hò.
Lệ Dương
rất muốn từ chối, lại không nghĩ ra lý do gì để từ chối. Cô không yêu Trịnh Sỹ
Phong, nhưng cũng không muốn làm sứt mẻ tình đồng môn giữa hai người, càng
không muốn anh chịu thêm những tổn thương về tình cảm.
“Lệ
Dương?” Thấy Lệ Dương ậm ừ hơi lâu, Trịnh Sỹ Phong cố ý nhắc cô.
“Em xin
lỗi... Tối nay, em hẹn ăn cơm với Jack.”
Jack luôn
là con bài cứu mạng Lệ Dương nghĩ tới mỗi khi muốn thoái thác bất kỳ cuộc hẹn
nào. Vì cô biết cho dù có hẹn trước hay không, chỉ cần cô đề nghị, cậu em tốt
ấy sẽ không ngần ngại giúp cô giải quyết vấn đề.
Trên mặt
Trịnh Sỹ Phong biểu lộ rõ sự thất vọng.
“Vậy sao?”
Lệ Dương
cảm thấy có chút áy náy, đang định tìm cớ chuồn lên thì Trịnh Sỹ Phong đột
nhiên hỏi:
“Những lời
anh nói hôm qua, em đã suy nghĩ chưa?”
Đây đúng
là câu hỏi cô không muốn nghe nhất, không phải vì không biết câu trả lời mà là
không biết phải trả lời thế nào cho thoả đáng.
Từ chối
thì rất dễ, nhưng cách từ chối thế nào mới là quan trọng.
Lệ Dương
đang định giả ngu một chút hỏi: “Lời nào thế ạ?” Sau đó Trịnh Sỹ Phong sẽ nhắc
lại mấy lời đó, cô sẽ “à” lên một tiếng và nói: “Em quên mất, em sẽ suy nghĩ và
trả lời anh sau.”
Cách này
không được, gia hạn thêm được một ngày, không gia hạn được cả đời.
Lệ Dương
định giả vờ đột nhiên nhớ ra đã đến giờ tiêm thuốc cho bệnh nhân, chạy vọt lên
cầu thang để khỏi phải trả lời nữa.
Cách này
không ăn thua, trốn được một lần, không trốn được cả đời.
Cách tốt
nhất vẫn là nên thành thật.
Không
thích anh, đó đâu phải là lỗi của cô. Lệ Dương nghĩ nghĩ một chút, cô cũng
thích Hoàng Quân, nhưng vẫn mập mờ không thể đoán ra được tình cảm của anh đấy
thôi.
“Anh Sỹ
Phong!” Lệ Dương ngẩng mặt lên, nhìn vào hai con ngươi đen sâu của Trịnh Sỹ
Phong, cố gắng đối diện với sự thẳng thắn của anh.
Trịnh Sỹ
Phong nhìn cô chăm chăm, ánh mắt không hề chớp, gương mặt biểu lộ đôi nét căng
thẳng.
“Em rất
quý trọng anh, xem anh như anh trai...”
Trịnh Sỹ
Phong nhướng lên hai hàng lông mày rậm, đây không phải câu trả lời mà anh muốn.
Nhưng Lệ
Dương cũng không thể cho anh câu trả lời anh mong muốn.
“Em cho
anh thời gian, anh sẽ khiến em thích anh.” Lệ Dương không ngờ Sỹ Phong lại nói
với cô như thế.
Trịnh Sỹ
Phong liệu có biết, Lệ Dương trước nay vẫn rất thích anh. Nhưng đó chỉ là sự
yêu thích, tôn sùng như người hâm mộ đối với thần tượng của mình. Cô căn bản đã
hiểu nhầm đó là tình yêu.
“Em xin
lỗi.” Lệ Dương nhìn anh, đôi mắt trong veo của cô thoáng một màn sương mù nhè
nhẹ: “Nhưng... em thích người khác mất rồi.”
“Em không
cần lấy lý do này để từ chối anh.” Trịnh Sỹ Phong mỉm cười, khẽ đặt tay lên vai
Lệ Dương.
Lệ Dương
lắc đầu:
“Em không
nói dối. Em gần đây cũng mới biết, thì ra lâu nay mình đã rất thích anh ấy.
Không cần biết anh ấy có thích em hay không, em chỉ muốn được ở bên cạnh, em có
thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần được nhìn thấy anh ấy cười.”
Trịnh Sỹ
Phong ngẩn người, tình yêu của cô ấy đơn giản mà lại sâu đậm như thế.
“Anh hiểu
rồi.”
Trịnh Sỹ
Phong khẽ thở dài một tiếng, một người đàn ông có biết bao cô gái vây quanh lại
thất bại nặng nề như vậy trong tình yêu.
Anh chầm
chậm bước xuống hai bậc cầu thang cuối cùng rời đi, Lệ Dương chỉ có thể đứng đó
nhìn theo bóng lưng cô đơn của anh.
Cô từ chối
Trịnh Sỹ Phong không hẳn là vì cô không yêu anh, còn bởi vì anh không yêu cô.
Trịnh Sỹ Phong chỉ tìm đến cô như một người có thể ở bên cạnh anh khi anh gặp
trắc trở về chuyện tình cảm, bởi vì cô có thể cảm nhận, thấu hiểu và an ủi, có
thể làm trái tim băng giá của anh có một chút ấm áp. Bởi vì cô nhạy cảm và tâm
lý, có thể biết anh cần gì, muốn gì, biết những lúc anh thấy cô đơn mà chạy tới
ngồi bên cạnh, biết đọc ra sự mỏi mệt trong tâm tư của anh từ hương vị cà phê
tỏa ra trên người. Cô đối với anh mà nói chỉ như một người phụ nữ có thể chăm
sóc cho anh, không phải là người anh thực sự yêu. Trong trái tim Trịnh Sỹ Phong
vẫn chưa thể quên được Bảo Anh, Lệ Dương trong lòng anh chỉ như một người thay
thế.
Lệ Dương
không cam lòng đứng thế vị trí của Bảo Anh, nhưng lại nguyện ý thay thế Ngọc
Linh để ở bên cạnh Hoàng Quân, vì cô biết tình cảm cô dành cho Hoàng Quân không
phải sự hâm mộ, mà đó là tình yêu.
Ngay từ
đầu cô đã thích Hoàng Quân, vậy nên mới sống chết không chịu từ bỏ việc thuyết
phục anh làm phẫu thuật, dù nhiều lần bị anh mắng cho thương tích đầy mình.
Cô thích
Hoàng Quân nên mới có thể chịu đựng tính cách quái gở, khó chiều của anh, sớm
tối ở bên cạnh chăm sóc cho đến khi anh hoàn toàn hồi phục.
Chỉ có
điều, trên đời này thứ hạnh phúc nhất, cũng bất công nhất chính là tình yêu.
Bạn yêu một người, hy sinh rất nhiều vì họ, không có nghĩa là bạn sẽ được đền
đáp xứng đáng. Nhưng được làm mọi điều vì người mình yêu thương, đó chính là
một hạnh phúc rất lớn.
“Sỹ Phong,
em xin lỗi.” Lệ Dương khẽ thì thầm phía sau lưng Trịnh Sỹ Phong, nhưng anh
không nghe được những lời đó.
oOo
Chiều hôm
đó, Lệ Dương chủ động rủ Jack đi ăn cơm. Cô biết cách tốt nhất để triệt tiêu
một lời nói dối là biến lời nói dối đó thành sự thật. Jack được mời đi ăn khỏi
phải nói vui sướng cỡ nào, còn hơi đâu quan tâm tới cái lý do có bữa cơm này
nữa.
Lệ Dương
ngỏ ý dẫn Jack tới một nhà hàng cơm Tây để tìm lại hương vị quê nhà nhưng cậu
ta nhất quyết từ chối, bảo là thích ăn món Việt Nam hơn. Lệ Dương đương nhiên
đồng ý, ăn món Việt Nam đỡ tốn kém hơn bao nhiêu. Không ngờ Jack lại dẫn cô tới
nhà hàng Tây Hồ, mang tiếng là món ngon Việt Nam nhưng giá cả còn quá tiệm cơm
nổi tiếng của Pháp.
“Hai tháng
rồi chị mới mời tôi đi ăn đó.” Jack vừa múc đầy một bát nước súp hải sản vừa
nhắc nhở Lệ Dương.
Lệ Dương
không thể không lườm cho cậu ta một cái:
“Vì thế mà
cậu chọn chỗ này à?”
“Thôi nào.
Cùng lắm là nửa tháng lương của chị thôi.” Jack xoa xoa tay, gương mặt đầy vẻ
nịnh nọt.
“Cậu ăn
được nhiều tới thế sao?”
“Đương
nhiên! Tôi là đàn ông mà.” Jack vỗ vỗ vào bụng mình, giọng rất tự hào.
Lệ Dương
nghĩ, mất bữa cơm này cũng nên khai thác cậu ta một chút về sở thích của đàn
ông, vì thế mới khẽ hất cằm về phía Jack hỏi dò:
“Nè! Cậu
có bạn gái chưa?”
Jack đang
cắm cúi ăn phải ngẩng đầu lên.
“Sao chị
hỏi vậy?”
“Tôi đang
thắc mắc, người như cậu sẽ thích tuýp phụ nữ như thế nào?”
“Hình thức
không quá xấu, có chút kiến thức, tính tình tốt, không mạnh dạn quá, cũng không
được quá dè dặt...”
Tiêu chuẩn
cơ bản, một cô gái bình thường có thể đáp ứng được. Lệ Dương gật đầu vẻ tán
thành.
“Mà chị
hỏi làm gì?”
“Không có
gì. Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi.”
“Chị đang
muốn tìm hiểu tôi à?” Jack nháy mắt với Lệ Dương, câu nói đầy hàm ý mỉa mai.
Lệ Dương
lườm cậu ta một cái cháy tóc, còn bồi thêm một cốc vào đầu.
“Cậu tập
trung vào ăn đi, đừng ngồi đó mơ nữa.”
“Vậy là
chị đang muốn tán tỉnh đàn ông sao?” Jack khẽ bĩu môi.
Tán tỉnh
đàn ông? Lệ Dương thầm nghĩ, cô không mạnh dạn tới mức đó chứ? Nhưng cậu ta nói
cũng có ý đúng, cô chẳng phải đã tỏ tình rồi sao?
Khi không
biết nên gật đầu thừa nhận hay chối bay chối biến, im lặng tạm được coi là giải
pháp tốt nhất.
“Tôi nói
đúng rồi chứ gì?” Jack dường như không có ý buông tha.
“...”
“Này, chị
bị điếc à?”
“Ăn đi!”
“Nếu nói
ra biết đâu tôi giúp được đấy. Tôi cũng là đàn ông mà!”
Lệ Dương
ngẩng đầu lên, có cảm giác đề nghị này khá hấp dẫn.
“Vậy cậu
nói xem, đàn ông thích phụ nữ làm gì cho họ?”
Jack hơi
trầm tư một lúc mới hỏi thêm một câu:
“Còn phụ
thuộc loại đàn ông nào?”
“Nghĩa là
sao?”
“Đàn ông
cũng có nhiều kiểu, thanh niên trai tráng như tôi thì thích những cô nàng cá
tính, có khiếu hài hước một chút, để mỗi khi bên cạnh có thể làm mình cười.
Những người trưởng thành hơn thì thường thích các cô gái dịu dàng tinh tế, có
thể quan tâm, chăm sóc họ một cách nhẹ nhàng, tạo cho họ cảm giác ấm áp và yên
tâm. Còn đối với đàn ông ngoài tuổi ngũ tuần, tiêu chuẩn kén chọn phụ nữ đơn
giản hơn rất nhiều, yêu cầu duy nhất họ đặt ra đó là: đẹp.”
Lệ Dương
nghe xong một hồi cũng vẫn không biết nên xếp Hoàng Quân vào loại đàn ông nào.
Thanh niên thì quá trẻ, trung niên lại quá già. Hơn nữa những lời Jack vừa nói
chỉ là đúng với số đông, tất nhiên sẽ có những ngoại lệ. Mà với những hiểu biết
của Lệ Dương về Hoàng Quân, cô có thể chắc chắn đến hai trăm phần trăm anh
chính là một ngoại lệ điển hình.
“Thế điều
gì mà tất cả đàn ông đều thích?” Lệ Dương hơi dè dặt sợ Jack sẽ nổi đoá lên vì
câu hỏi ngớ ngần của mình.
Không ngờ
Jack vẫn bình tĩnh, hai tay gỡ thịt cua bỏ vào bát, mặt vẫn không ngẩng lên
nhìn cô.
“Đàn ông
nào cũng đều thích được người phụ nữ mình yêu nấu ăn cho.”
Cái này...
hình như hơi khó.
Không phải
Lệ Dương nấu ăn không ngon, mà là cô hoàn toàn không biết nấu ăn. Món duy nhất
cô có thể nấu đó là cháo trứng.
Là do hồi
nhỏ, mỗi lần cô hoặc Hồng Liên ốm, mẹ Tâm đều nấu cháo trứng, đứa ốm được ăn,
đứa khoẻ cũng được ké vài thìa. Món cháo trứng mẹ Tâm nấu vừa có vị thơm của
trứng, vị ngọt của thịt, vị thanh thanh của gạo, ăn vào dù cơ thể có mệt mỏi
mấy cũng cảm thấy dễ chịu. Sau này khi đến Hà Nội, mỗi lần một trong hai người
ốm, người kia lại đi mua cháo trứng, nhưng cháo bán ngoài quán dù nóng hổi cũng
không bao giờ có được cái vị ngon đến líu lưỡi kia. Vì thế mỗi lần có dịp về
nhà, Lệ Dương đều nhờ mẹ Tâm chỉ cô cách nấu. Phải đến bốn lần cháy, ba lần
loãng, cả chục lần mặn nhạt không đều cô mới có thể học được cách làm thế nào
để cho ra đời nồi cháo trứng tuyệt vời như của mẹ Tâm.
Lệ Dương
vốn không có năng khiếu nấu ăn, mà cũng không bao giờ phải nấu ăn, vì vậy về nữ
công gia chánh cô gần như không biết gì cả. Tất nhiên là Hồng Liên cũng không
ngoại lệ.
Những khi
ngại ra ngoài ăn cơm, cô cũng chỉ nấu mỗi cháo trứng. Nhưng chẳng lẽ lại nấu
cháo trứng mang tới cho Hoàng Quân. Bây giờ anh ta đã khoẻ rồi, đâu cần ăn cháo
nữa. Với lại chiêu này cô đã sử dụng để lấy lòng anh một lần rồi, tuyệt đối
không thể sử dụng lại lần nữa.
Vì thế, Lệ
Dương đưa ra một quyết định mà chính cô cũng không thể tin được: Cô sẽ học nấu
ăn.
Ngày đầu
tiên...
Mới năm
giờ sáng, Hồng Liên đã không thể ngủ được vì tiếng bát đĩa loảng xoảng và tiếng
xoong nồi va chạm nhau leng keng trong bếp, tạo nên một tràng hoà âm tra tấn lỗ
tai của cô.
“Này lang
băm! Cậu có thôi ngay đi không hả?” Hồng Liên cố hét thật to để có thể át được
những âm thanh đáng ghét kia.
Lệ Dương
quay đầu lại, chiếc tạp dề đẹp đẽ mới mua chiều qua bị dính một vệt nước sốt
dài, và đôi tay cô thì bết đầy dầu mỡ.
“Cậu dậy
sớm vậy?” Lệ Dương hỏi mà như không biết mình vừa gây ra tội.
“Cậu đem
búa nện vào tai như vậy làm sao mà ngủ được.” Hồng Liên ngáp dài một tiếng, hằn
học.
Lệ Dương
cười hì hì:
“Tớ nấu
bữa sáng cho cậu mà.”
“Tha cho
tớ đi, ăn đồ của cậu không biết lúc nào phải vào nhập viện nữa.”
“Cậu lại
đây thử đi, ngon lắm.” Lệ Dương chìa một muỗng canh ra trước mặt nhìn Hồng Liên
mời gọi.
Hồng Liên
miễn cưỡng đi tới cầm lấy chiếc muỗng cho vào miệng, sau đó phù ra cả nước canh
lẫn nước dãi.
“Cậu nấu
thuốc độc đấy à? Mặn quá!”
Lệ Dương
bày ra một vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
“Hả? Sao
lại thế được, tớ làm theo đúng công thức mà?”
“Trước đây
cậu cũng từng hầm canh theo công thức, ăn xong cả nhà bị Tào Tháo đuổi, cậu
quên rồi à?”
Lệ Dương
đậy nắp nồi canh lại, ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn.
“Mà đang
yên đang lành cậu tự nhiên bày ra trò học hành nấu nướng làm gì? Ăn ở ngoài là
được rồi, cậu cũng đâu phải có nhiều thời gian, tranh thủ mà ngủ chứ. Tối đã về
muộn, sáng còn phải dậy sớm.” Hồng Liên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lệ Dương,
giọng dịu dàng.
Vẻ mặt Lệ
Dương trông thật tội nghiệp.
“Tớ muốn
tự tay nấu một bữa cho anh ấy. Nghe nói đàn ông đều thích được phụ nữ nấu ăn
cho.”
“Cậu nấu
thế này... đàn ông nào thích được.”
“Vì thế tớ
mới phải học.”
“Sao cậu
không tới lớp học nấu ăn?”
“Tớ làm gì
có thời gian.”
“Thì mua
cơm rồi mang tới cho anh ấy cũng được chứ sao?”
“Như thế
thà để anh ấy tự đi ra ngoài ăn còn hơn, tớ khỏi mất công mang tới.”
Hồng Liên
thở dài thườn thượt. Con gái khi yêu tâm trạng thế nào cô không rõ, nhưng xuất
phát từ góc nhìn của một người chị em thân thiết, cô hoàn toàn đồng cảm với tâm
trạng của Lệ Dương.
Nếu cô
biết nấu, nhất định cô sẽ tận tình chỉ dạy để Lệ Dương có thể trở thành một đầu
bếp siêu hạng. Đáng tiếc, Lệ Dương còn biết nấu cháo trứng, còn Hồng Liên, ngay
cả luộc trứng cũng không biết.
“Phải rồi.
Cậu có thể nấu cháo trứng!” Hồng Liên mắt sáng lấp lánh reo lên: “Cậu nấu món
đấy ngon không kém gì mẹ. Tuyệt cú mèo.”
“Không thể
bắt anh ấy ngày nào cũng ăn cháo trứng được.”
“Thì cứ ăn
tạm vài hôm, chờ cậu học được món mới lại đổi bữa.”
“Tớ học
nấu cháo trứng gần bốn tháng, cậu cũng biết mà.”
Đôi mắt
Hồng Liên vừa sáng rạng rỡ giờ đã hằn lên một vầng xám xịt.
“Tớ thấy
cậu tốt nhất nên từ bỏ cách này đi, thiếu gì cách khác.”
Nếu có thể
nghĩ được cách khác hay ho hơn, Lệ Dương nhất định sẽ từ bỏ. Vấn đề là bây giờ
cô chẳng thể nghĩ ra được cách nào cả. Hơn nữa bên cạnh Hoàng Quân ngày nào
cũng có mỹ nữ xuất hiện, người ta không chỉ xinh đẹp, quyến rũ còn nói năng nhỏ
nhẹ, ngọt ngào. Riêng phần hình thức đã ăn đứt Lệ Dương rồi. Nếu cô mà còn
không đẩy nhanh tiến độ tấn công, chắc Hoàng Quân sẽ sớm quên béng cô là ai
mất.
Vì thế, Lệ
Dương càng thêm quyết tâm sắt đá học nấu ăn bằng được. Câu khẩu khuyết chính là:
“Nấu ăn không khó”.
Hồng Liên
mỗi lần nghe câu này đều ôm bụng cười sặc sụa, còn cố ý biến tấu: “Nấu ăn không
khó, nhưng nấu để ăn được lại rất khó”.
Ngày thứ
hai, món ăn của Lệ Dương nhìn đã “có thể ăn được” hơn. Tuy nhiên mùi vị vẫn
không mấy thay đổi. Tuy vậy cô vẫn gọi cho Hoàng Quân, tuyệt đối tuân thủ
phương châm: Ngày nào cũng phải để anh ấy nghe giọng nói của mình.
“A lô!”
Điện thoại vừa chuyển thông, giọng nói trầm thấp của Hoàng Quân từ đầu kia vang
lên.
“Tôi là Lệ
Dương đây!”
“Ừ. Tôi
biết rồi. Có chuyện gì không?”
Lệ Dương
hơi ngập ngừng một lát:
“Trưa nay
anh rảnh không, ăn trưa với tôi nhé!”
“Tôi bận
họp mất rồi.”
Lệ Dương
một bụng oán thán. Công ty khỉ gì lôi nhau ra họp hành giữa trưa vậy?
“Anh không
tính đi ăn gì sao? Bỏ bữa không tốt đâu.” Lệ Dương nói đúng giọng bác sỹ thường
nói với bệnh nhân.
“Có khoảng
ba mươi phút giải lao, thư ký của tôi mua cơm tới văn phòng.”
Lệ Dương
nghĩ tới cảnh Hoàng Quân cùng thư ký của anh vừa ăn vừa xem tài liệu trong
phòng, thi thoảng dừng lại cùng nhau thảo luận chợt thấy có chút bất an.
“Hay tôi
mang cơm tới cho anh nhé!”
“Không cần
đâu, cô cũng đâu có nhiều thời gian.”
“Hôm nay
tôi được nghỉ làm.” Lệ Dương buột miệng nói dối.
“...”
“Tôi sẽ
nấu cho anh vài món, anh nhất định không được ăn trước đấy.” Thấy Hoàng Quân
không đáp lại, Lệ Dương phủ đòn luôn. Nếu nghĩ tới công cô cả buổi hì hục nấu
ăn, anh nhất định sẽ không nỡ từ chối.
“Vậy cũng
được.”
Lệ Dương
sung sướng gật gật đầu.
“Được. Anh
nhớ nhé!”
“Ừm...
không cần nấu phức tạp quá đâu, tôi không kén chọn lắm.”
Cúp máy. Ở
đầu dây bên này một người thích chí nhảy lên nhảy xuống đến điên loạn, ở đầu
dây còn lại người kia khẽ cong môi nở một nụ cười ngọt ngào.
Khi nhớ ra
mình vừa nói gì, Lệ Dương miệng đang ngoác ra hết cỡ đột ngột cứng lại, cơ thể
đang rung rung khoái chí của cô như bị dội một gáo nước lạnh tự nhiên bất động,
tư thế vô cùng khó coi.
Cô vừa nói
cái gì? Cho Hoàng Quân ăn món ăn của cô?
Lệ Dương
nhìn dĩa trứng chiên trên bàn, bị đen có đến hơn một nửa. Hoàng Quân có bị cho
nhịn đói ba ngày ba đêm khi nhìn thấy đống đồ ăn này có lẽ cũng muốn ói, nuốt
không trôi.
Nhưng đây
lại là cái cớ duy nhất để cô có thể được gặp Hoàng Quân, được nhìn anh, được
anh nhìn vào mắt và trò chuyện.
Vật lộn
thêm gần hai tiếng đồng hồ trong bếp, Lệ Dương rốt cuộc cũng có thể nấu xong ba
món: một rau, một tôm, một trứng chiên. Tất nhiên người mới học nấu ăn bao giờ
cũng thường lựa chọn những món đơn giản, đây chính là ba món đơn giản nhất
trong cuốn sách nấu ăn cô mới mua.
Màu sắc
hơi không đẹp mắt một chút. Nhưng không sao, nội dung thắng hình thức. Lệ Dương
khẽ mỉm cười thưởng thức thành quả lao động cả buổi sáng, vừa ngước mắt nhìn
đồng hồ đã hốt hoảng đứng bật dậy, chân va vào cạnh bàn đau điếng nhưng không
dám bật lên tiếng kêu.
Lệ Dương
không suy nghĩ nhiều nữa. Cô cho tất cả đồ ăn vào hộp đựng cơm rồi phi như bay
ra cửa. Trưa mùa thu thường ít khi có nắng, nền trời xanh trong tạo cho người
ta cảm giác yên bình dễ chịu. Lệ Dương quay mặt về phía cửa kính xe taxi ngắm
nhìn trời đất, tay vẫn ôm chiếc cặp lồng còn ấm. Tiết trời như thế này quả thật
rất phù hợp để hẹn hò.
Khi xe vừa
đến Lệ Dương đã thấy Hoàng Quân đứng trước cổng chính Star đưa tay xem đồng hồ,
thi thoảng lại nhìn xung quanh. Có vẻ như anh đang đợi ai đấy. Áo vest công sở
lịch sự, ngay ngắn khiến anh chững chạc hơn so với lúc ở nhà rất nhiều, làm cho
người ta nhìn vào có cảm giác không thể đùa cợt. Cứ nghĩ đến nếu vừa bước xuống
xe đã nghe Hoàng Quân nói: “Thật xin lỗi cô, tôi có chút việc gấp phải đi bây
giờ”, Lệ Dương lại thấy ruột gan ỉu xìu, không muốn bước tới nữa.
Thật may,
Hoàng Quân vừa nhìn thấy cô đã cười rất tươi đi tới. Câu đầu tiên anh nói không
phải là “Tôi bận” mà là “Cô tới rồi à?”.
Lệ Dương
cũng cười đáp lại anh nhưng trong lòng mong mỏi câu tiếp theo không phải là
đuổi cô về.
“Anh đang
đợi ai à?” Lệ Dương có chút rụt rè.
“Đợi ai?”
Hoàng Quân bày ra vẻ mặt có vẻ ngạc nhiên: “Còn không phải đợi cô sao?”
Lệ Dương
tròn xoe mắt, cô còn ngạc nhiên hơn nữa. Không chỉ ngạc nhiên mà còn hạnh phúc
và sung sướng, nụ cười cô tràn đầy mãn nguyện, gương mặt hồng hào đáng yêu đầy
ý cười.
“Anh xuống
tận đây đón tôi sao? Anh làm tôi cảm động quá!”
“Dù sao cô
cũng đã có lòng nấu cơm cho tôi, còn mang tới tận đây nữa. Tôi xuống cũng là
đúng thôi. Với lại nhà ăn công ty cũng ở tầng một, chúng ta vào đó ngồi luôn
đi.”
“Ừ.” Lệ
Dương vui vẻ gật gật đầu.
Hoàng Quân
dẫn Lệ Dương đi vào sảnh tầng một, qua một hành lang lớn tới nhà ăn. Thi thoảng
gặp một vài người, họ dừng lại và cúi người chào Hoàng Quân, anh cũng gật đầu
chào lại. Một số người còn lén liếc nhìn Lệ Dương đánh giá đôi chút, tất nhiên
trong “một số” đó có không ít những mỹ nhân, mới nhìn đã khiến đàn ông tê ngứa
hết chân tay.
Đang là
giờ nghỉ trưa nên nhà ăn rất đông nhân viên công ty, gần như bàn nào cũng có
người ngồi. Có bàn năm sáu người ngồi chụm đầu với nhau, bên cạnh khay cơm còn
đặt một xấp tài liệu, quả là những con người chăm chỉ. Cũng có bàn chỉ có một
người ngồi lặng lẽ đếm hạt cơm, có lẽ bà chị này đang có tâm trạng không vui
nên muốn ở một mình.
Hoàng Quân
dẫn Lệ Dương lại chiếc bàn ở gần cuối dãy nhà ăn, bên cạnh một ô cửa sổ có thể
nhìn ra bên ngoài đường phố nhộn nhịp tiếng còi xe. Chỗ ngồi lý tưởng như vậy
mà vẫn chưa bị chiếm dụng, có lẽ vị Giám đốc ở trước mặt cô đây đã lên tiếng
với nhân viên phục vụ ở nhà ăn công ty rồi.
Lệ Dương
ngồi xuống chiếc ghế đối diện, đặt hộp cơm lên chiếc bàn giữa họ, cô chưa vội
mở ra mà trầm ngâm cảm thán.
“Nhà ăn
rộng quá!”
“Ừ. Tại
công ty rất đông nhân viên.”
“Anh có
thường hay ăn ở đây không?”
Hoàng Quân
còn chưa kịp trả lời cô, một thanh niên tóc vàng cũng mặc vest công sở đã vô
duyên cắt ngang.
“Chào Giám
đốc.”
Rồi sau đó
có tới ba bốn vị cũng vô cùng khách khí thể hiện sự tôn kính đối với cấp trên
của mình.
“Giám đốc
ạ.”, cúi đầu.
"Giám
đốc Quân, chào anh.”
“...”
Hoàng Quân
chỉ có mỗi việc gật đầu chào lại thôi cũng đủ mệt lắm rồi.
Bàn bên
cạnh có mấy tiếng thầm thì to nhỏ, gọi là thì thầm nhưng Lệ Dương nghe rõ mồn
một.
“Hiếm khi
thấy Giám đốc Quân xuống đây ăn cơm nha!”
“Ừ. Mà cô
gái ngồi cạnh là ai vậy? Phu nhân của anh ấy à?”
“Tôi nghe
đồn Giám đốc chưa có vợ đâu. Vẫn còn là trai tơ đấy. Hí hí.”
“Vậy chắc
là đối tác hả?”
“Cô này bị
ấm đầu à? Có ai đi mời đối tác tới nhà ăn tập thể dùng cơm không? Mấy cái nhà
hàng cao cấp để làm gì?”
“Hay là
người yêu?”
“Người yêu
thì phải tới khách sạn ăn chứ, ai lại ngồi đây...”
“...”
Cứ thế,
mỗi người trong cái đám đông năm sáu người đấy ngồi tung hứng cho nhau để giải
tỏ nỗi thắc mắc về mối quan hệ của họ. Mối quan hệ mà ngay cả Lệ Dương là người
trong cuộc cũng không biết gọi tên nó là gì. Tình bạn thì sẽ không sâu sắc như
vậy, tình yêu cũng sẽ không hời hợt như thế.
Hoàng Quân
có lẽ cũng nghe thấy, nhưng trên gương mặt anh không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì,
chỉ lặng lẽ nhìn Lệ Dương. Đến khi cô rời mắt khỏi câu chuyện tạp nham kia quay
đầu lại bắt chạm gương mặt anh bỗng cảm thấy có chút lúng túng.
“Cô không
định cho tôi ăn à?” Hoàng Quân chống một tay xuống bàn, hơi gập người về phía
cô. “Cô thấy có chỗ hứng thú hơn là định bỏ rơi tôi đấy sao?”
Lệ Dương
khẽ nhún vai:
“Tôi chỉ
là để ý một chút, nếu thấy họ nói sai thì sẽ sửa lại. Dù sao cũng là đang nói
về tôi và anh.”
Hoàng Quân
bật cười lên thành tiếng:
“Nãy giờ
cô đã nghe họ nói sai gì chưa?”
“Chẳng nghe
ra chủ đề gì cả.”
“Chủ đề
là: Cô là gì của tôi đấy.”
Lệ Dương
thoáng đỏ mặt. Hoàng Quân khẽ nhoẻn miệng cười, đưa tay xoa xoa bụng để không
khiến cô phải bối rối.
“Kệ họ đi.
Tôi đói bụng rồi, mau ăn cơm thôi.”
Lệ Dương
mở nắp ra, một làn khói trắng thoát khỏi sự kiềm giữ nãy giờ bay lên trên phần
cơm như một làn sương mờ buổi sáng. Qua lớp sương mỏng này, gương mặt Lệ Dương
trở nên mờ ảo, làm người ta có cảm giác cô ở một nơi rất xa thế giới này, làm
trong phút chốc Hoàng Quân bỗng thấy trái tim nhói đau. Anh lặng lẽ đợi lớp
sương mù bay hết, đợi nhìn rõ thực tại có một người con gái rất giống, rất
giống Ngọc Linh đang ở trước mắt anh với đầy đủ cả phần xác lẫn phần hồn, còn
có cả phần yêu thương lấp đầy khoảng trống lạnh lẽo của trái tim anh.
Hoàng Quân
đưa tay kéo hộp cơm về phía mình, mới nhận ra có một lực giữ hộp cơm lại ở phía
đối diện.
Thử kéo
thêm lần nữa, Lệ Dương vẫn không có ý định bỏ bàn tay đang đặt trên hộp cơm ra,
Hoàng Quân buộc phải chuyển tầm mắt về phía cô.
“Sao nữa
vậy? Tôi đói rồi đấy!”
“Cái này,
màu sắc có hơi lạ một chút.” Lệ Dương khẽ nới lỏng tay, giọng điệu có chút dè
dặt.
Hoàng Quân
vội kéo hộp cơm về phía mình, vừa nói vừa cầm lên đôi đũa đặt sẵn trong hộp gắp
một con tôm cho vào miệng.
“Lạ thế
nào, để tôi xem thử...”
Lời còn chưa
nói ra đã như có cái gì chặn ngang họng. Hoàng Quân đưa tay giữ chặt miệng, cố
giữ con tôm không nhảy ra ngoài.
“Sao vậy?
Khó ăn lắm sao?” Lệ Dương nhìn anh bằng biểu cảm đầy ái ngại.
“Cái này
là cô làm sao?” Hoàng Quân khó khăn nuốt xuống miếng thức ăn vừa cho vào miệng.
Lệ Dương
buồn bã gật đầu.
Hoàng Quân
cầm ly nước lọc đặt bên cạnh lên uống một ngụm lớn.
“Vị rất
lạ.”
Lệ Dương
gục mặt xuống bàn ăn, ánh mắt ngập tràn thất vọng.
“Tôi rõ
ràng đã nấu đúng công thức rồi, không hiểu sao nấu đi nấu lại vẫn không được.”
“Lần trước
cô nấu cháo trứng rất ngon mà.”
“Món đó
tôi học trước khi gặp anh, học của mẹ tôi gần bốn tháng đó.”
“Vậy còn
mấy món này?”
“Tôi tự
học... mới được bốn ngày.”
Hoàng Quân
bất đắc dĩ nhìn cô, lại nhìn hộp cơm vẫn đầy ắp.
“Cô định
cho tôi làm chuột bạch đấy à?”
“Không
phải. Trước nay tôi chưa từng nấu ăn, cũng nghĩ dù cố gắng thế nào cũng không
thể nấu ngon như mẹ tôi được. Tại Jack nói, đàn ông rất thích được phụ nữ tự
tay nấu ăn cho...”
Nói tới
đây, chẳng hiểu sao Lệ Dương lại rơi nước mắt. Giọng cô ngập ngừng hẳn, trái
tim Hoàng Quân cũng vì thế mà tan chảy theo.
Lệ Dương
ngẩng đầu lên, cố ý cười thật tươi, tay với rút khăn giấy trên bàn ăn.
“Chắc tại
khói trong bếp ăn bay ra làm tôi cay mắt quá. Xin lỗi anh... tôi nhất định sẽ
cố gắng. Lần sau nhất định sẽ rất ngon.”
Hoàng Quân
đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Lệ Dương bắt gặp nét dịu dàng trong
đôi đồng tử sâu thẳm của anh. Hai người nhìn nhau có đến nửa phút, không nhìn
thấy cả nhà ăn cũng đang quan sát họ, mỗi người một biểu cảm khác nhau.
“Tôi xin
lỗi...”
Lệ Dương
lắc đầu:
“Tôi mới
phải xin lỗi.”
Hoàng Quân
nhìn cô, nụ cười của anh còn dịu dàng hơn cả ánh mắt.
“Thực
ra... cũng không tệ lắm.”
Lệ Dương
thở hắt ra một tiếng. Bom dội ùm ùm xung quanh tai cô, trời đất như đang quay
cuồng, lòng cô cũng cuồng quay. Mắt cô mở to sáng còn hơn cả đèn pha ô tô.
“Thật ư?”
Lệ Dương không tin hỏi lại, giọng điệu như một đứa trẻ học kém bỗng biết tin
mình được giấy khen loại xuất sắc.
Hoàng Quân
không nói gì, chỉ gật đầu tán thành. Và để chịu trách nhiệm với lời nói vừa
rồi, anh đã một mình ăn hết phần cơm Lệ Dương mang tới, bình thản thưởng thức
món tôm mặn chát, trứng chiên giòn giòn rát rát, có vẻ đầu bếp khi thực hành đã
vô tình cho cả vỏ trứng vào cùng chiên, và cả món rau đảo lên đảo xuống cũng
không tìm được một cọng chín của cô.
Hoàng Quân
về hôm đấy đau bụng đi nhà cầu suốt một đêm, sáng hôm sau còn ngủ gật trên bàn
làm việc.