Khi đang
cùng Hoàng Quân ngồi ăn kem trong Freshvil Ice, Lệ Dương thấy một cô gái đứng
bên cạnh quầy lễ tân nhìn chằm chằm về phía họ. Cô khẽ liếc mắt lên, đánh giá
qua cô gái đang đứng ở xa đó một chút.
Nếu đem
tất cả những tiêu chuẩn kén chọn bạn gái của đàn ông thời hiện đại, cô gái này
chắc chắn được hơn một trăm điểm.
Không
những xinh đẹp, còn vô cùng quyến rũ.
Nếu không
tính đôi giày cao gót mười phân đang mang ở dưới chân, cô ta cũng phải cao ít
nhất một mét bảy. Chiếc váy để trần vai màu xám nhạt bó sát lấy cơ thể khoe
những đường cong gợi cảm, trên cổ còn có một chuỗi hạt dài không biết làm từ
vật liệu gì, chỉ biết cách xa năm trăm mét vẫn toả sáng lấp lánh.
Tóc cô ta
uốn xoăn nhẹ, nhuộm màu bạch kim nên nhìn càng thêm quý phái, để xoã tự nhiên,
chỉ cài lên một chiếc kẹp đá óng ánh dùng để trang trí.
Gương mắt
trái xoan được trang điểm khá đậm. Không chỉ đánh hai lớp phấn, còn kẻ mắt viền
nâu, gắn mi giả vừa dài vừa cong tôn thêm nhiều phần sắc sảo.
Ai bảo chỉ
có đàn ông nhìn thấy phụ nữ đẹp mới mê mẩn, Lệ Dương nhìn thấy cô ta cũng đã
ngây ra mất vài giây, khẽ nuốt nước bọt. Sau đó nhìn lại người mình, cũng đánh
giá một chút: áo sơ mi hồng nhạt sơ-vin cùng chiếc váy xòe thẫm màu, không có
gì là nổi bật.
Hoàng Quân
nhìn thấy Lệ Dương không ăn kem, cứ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ mới phẩy phẩy tay
trước mặt cô.
“Cô rủ tôi
đến đây sao lại ngồi ngẩn ra thế?”
Lệ Dương
sực tỉnh ra vội ngồi thẳng dậy, cầm thìa xúc xúc vào hộp kem đã chảy gần hết.
“Cô có
chuyện gì à? Tự nhiên hôm qua lại gọi điện đòi đi ăn kem.” Hoàng Quân nhìn động
tác của Lệ Dương, không khỏi tò mò.
Lệ Dương
ngớ người, nhớ đến biểu hiện của Hồng Liên tối qua. Nếu hôm nay cô trở về mà
không mang theo kết quả chắc chắn Hồng Liên sẽ không thèm nói chuyện với cô cả
tuần mất. Nhưng thực sự vấn đề này rất khó nói, Lệ Dương lại là người không có
kinh nghiệm, vì thế cô không biết bắt đầu từ đâu.
Cô nghĩ
nghĩ một lúc, quyết định thử thăm dò.
“Hôm
qua... Trịnh Sỹ Phong hỏi tôi: Có thể làm bạn gái anh ấy không?”
Cô nhìn thấy
bàn tay đang quấy cà phê của Hoàng Quân khựng lại một chút, biểu cảm trên gương
mặt cũng hơi khác lạ.
“Cô trả
lời sao?” Hoàng Quân khẽ ngẩng đầu lên, chờ đợi.
“Tôi...
chưa trả lời.”
Gương mặt
Hoàng Quân dãn ra một chút, sau đó mấy giây lại có vài nét căng thẳng.
“Sao vậy?
Không phải cô rất thích anh ta sao?”
Lệ Dương
quyết định không ăn nữa, cô đặt chiếc thìa lên miệng cốc, một giọt kem mát lạnh
rớt xuống mặt bàn. Cô nhìn ra phía cửa quán, ánh mắt chứa đựng một điều gì đó
rất xa xăm.
“Trước đây
tôi đã cho rằng, nếu được anh ấy để ý chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. Tôi còn tưởng
nếu anh ấy ngỏ lời, sẽ không do dự mà gật đầu ngay. Nhưng không hiểu sao khi
nghe những lời tưởng như mong đợi rất lâu ấy, tôi lại hoàn toàn không có cảm
xúc gì cả.”
Hoàng Quân
nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm, nước trong cốc khẽ sóng sánh. Anh chỉ im
lặng, tiếp tục lắng nghe Lệ Dương nói.
“Hoá ra
tình cảm bấy lâu nay của tôi chỉ là sự mến mộ, nó hoàn toàn không phải sự rung
động. Khi nghe anh ấy bày tỏ, tôi chợt nhớ đến một người, người đó...”
Lệ Dương
ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Quân cũng đang nhìn mình, cô
lại chột dạ cúi đầu, chỉ khẽ lí nhí trong miệng.
“... là
anh.”
Rõ ràng
Hoàng Quân hơi giật mình, anh đặt tách cà phê trên tay xuống, lại nhìn vào
gương mặt đang ửng hồng của Lệ Dương.
“Nhớ tôi?
Tại sao?”
Đã đến
nước này, Lệ Dương có muốn dừng cũng không còn kịp nữa. Cô chỉ có thể trả lời
thật lòng:
“Tôi nghĩ,
nếu anh nói với tôi câu đó. Tôi sẽ có cảm giác thế nào?”
Hoàng Quân
hơi nheo mắt, không lẽ cô ấy muốn nghe anh nói thử?
“Tôi phát
hiện, không biết từ lúc nào tôi đã luôn nhớ đến anh, luôn muốn gặp anh. Mỗi khi
gặp rồi chia tay cảm thấy trong lòng có chút trống trải, rất muốn biết anh đang
làm gì.” Lệ Dương mặt dày thổ lộ, cũng không hề để tâm tới việc mình là con
gái. Cô mặc kệ, thời đại bây giờ nam nữ bình đẳng, người bày tỏ không nhất
thiết phải là đàn ông. Dù sao vẫn còn hơn cảm giác khó chịu khi cứ phải giữ mãi
trong lòng.
“Hình
như... tôi thích anh Quân mất rồi.”
Lệ Dương
đã từng nghĩ rất nhiều, Hoàng Quân sẽ phản ứng như thế nào khi nghe cô nói
những lời đó. Có thể anh sẽ bật cười, cho rằng cô đang trêu đùa mình. Cũng có
thể anh ta sẽ nói: “Xin lỗi, nhưng tôi chỉ coi cô là bạn”. Sau đó tất nhiên hai
người không thể làm bạn được nữa, anh tiếp tục đi con đường của anh, để Lệ
Dương một mình gặm nhấm nỗi đau yêu đơn phương. Hoặc cũng có thể, một kết thúc
rất có hậu, Hoàng Quân nhận ra anh cũng có tình cảm với cô, hai người trở thành
một cặp đôi sớm tối bên nhau.
Sau khi đã
chuẩn bị tinh thần để đối phó với tất cả những tình huống trên, Hoàng Quân vẫn
không trả lời cô.
Chần chừ
một lúc, Lệ Dương quyết định hỏi thẳng.
“Tôi... có
thể theo đuổi anh được không?”
Hoàng Quân
tròn mắt, con gái thời nay quả thật rất mạnh dạn.
Nhưng từ
nãy tới giờ khi nói những điều ấy, Lệ Dương cố ý không nhìn Hoàng Quân. Cô
không thể phát hiện ra những biến đổi nhỏ nhất trên gương mặt anh, cũng không
phát hiện ra có một thoáng, khoé môi Hoàng Quân khẽ cong lên.
Trong lúc
Lệ Dương đang vô cùng, vô cùng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Hoàng Quân thì
có kẻ không biết thời thế ngang nhiên đi tới quấy rối.
Kẻ đó...
chính là cô gái khi nãy đã nhìn chằm chằm vào họ.
“Chào Giám
đốc!” Cô gái cúi gập người một góc đúng ba mươi độ, hai tay chắp phía trước,
hết sức lịch sự.
Hoàng Quân
khẽ nhướng mày nhìn sang, còn Lệ Dương suýt phun hết ngụm nước lọc vừa uống
chưa kịp nuốt xuống cổ họng, không tin vào những gì tai mình nghe được.
Cái gì mà
Giám đốc? Hoàng Quân được thăng chức khi nào vậy?
Mà không
thăng nhanh đến vậy chứ, liền một lúc từ nhân viên thiết kế lên hẳn Giám đốc.
“Rất ít
khi gặp Giám đốc ngoài công ty, vừa nãy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm.” Cô gái
nở một nụ cười còn đẹp hơn cả hoa, đôi mắt lấp lánh.
“Ừm...
Chào cô.” Đáp lại sự nồng nhiệt của người đẹp, Hoàng Quân chỉ khẽ gật đầu.
Ánh nhìn
của cô ta dời sang phía Lệ Dương nãy giờ vẫn ngồi bất động, dừng lại một chút.
Dưới đôi mi cong dài và ánh mắt sắc sảo kia, Lệ Dương có cảm giác mình đang bị
soi mói.
Lệ Dương
khẽ gật đầu với cô ta thay cho lời chào, vì cô không biết phải gọi cô ấy bằng cô,
bằng chị, hay là... bằng em. Mọi người tuyệt đối không được trách cô, vì những
người sau khi trang điểm sẽ rất khó đoán được tuổi thật của họ.
“Cô ấy là
Lệ Dương, là bác sỹ của tôi.” Hoàng Quân nhìn theo tầm mắt của mỹ nữ, thấy cô
đang nhìn sang phía Lệ Dương nên giới thiệu một chút.
Ánh mắt cô
ta nhìn Lệ Dương dịu dàng đi rất nhiều. Lệ Dương có cảm tưởng, nếu Hoàng Quân
nói cô là bạn gái của anh, cô gái kia có khả năng dùng ánh mắt sắc hơn cả dao
cau xuyên chết cô.
“Đây là
Hương Giang, là nhà thiết kế chính ở công ty chúng tôi.”
Lệ Dương
chớp chớp mắt, vận động não bộ một chút. Cô đang nghĩ không biết có phải đã xảy
ra nhầm lẫn gì đó ở đây không? Ý cô là chức vụ của họ hình như phải đổi lại,
Hoàng Quân là nhà thiết kế, còn cô gái tên Hương Giang kia mới là Giám đốc.
Chờ đợi
một lúc, cũng không ai lên tiếng sửa lại.
Chẳng có
gì nhầm lẫn cả, chỉ là cô không biết. Quen Hoàng Quân lâu như vậy, cô không hề
biết anh thì ra lại là Giám đốc sáng tạo của Star, một hãng trang sức nổi
tiếng, giá cả những sản phẩm của hãng này luôn luôn trên trời, thường dân như
cô chỉ có thể xem quảng cáo chứ không thể sờ vào. Còn nữa, lúc nãy nhìn thấy
Hương Giang rất quen, Lệ Dương nhất thời không nhớ ra đã gặp cô ta ở đâu, bây
giờ mới biết thì ra đã thấy cô ta trong một quảng cáo trên truyền hình.
Lệ Dương
chỉ ngồi im nghe hai người đó nói chuyện, nói những thứ cô hoàn toàn không hiểu
gì.
“Giám đốc!
Bản thiết kế mẫu dây chuyền dành cho ngày lễ Noel tôi đã hoàn thành rồi, ngày
mai sẽ mang tới văn phòng cho anh xem.”
Quả nhiên
là một người cần mẫn, giờ nghỉ trưa mà cũng bàn công việc.
“Cô cứ
trực tiếp thảo luận với Trợ lý Bình, anh ấy sẽ báo cáo với tôi sau.”
“Có nhiều
ý tưởng, tôi sợ Trợ lý Bình sẽ không hiểu lắm. Vì thế muốn bàn trực tiếp với
Giám đốc.”
“Trợ lý
Bình rất có năng lực, cô không nên nói như vậy.”
Hương
Giang bị câu nói của Hoàng Quân làm cho hơi xấu hổ, cô ta không dám có thêm bất
kỳ ý kiến gì nữa, chỉ miễn cưỡng gật đầu:
“Vâng! Tôi
xin lỗi.”
Ăn trưa
xong, Hoàng Quân cùng Lệ Dương đi bộ, nói như Hoàng Quân thì là để cho dễ tiêu
hoá. Nhưng Lệ Dương thật sự không có chút tâm trạng nào để đi dạo cùng anh,
điều làm cô thấy chướng mắt nhất là, hai người đã đi lâu như vậy mà vẫn không
ra khỏi được con đường vòng bao quanh trụ sở chính của Star, cái công ty này
thực sự lớn đến vậy sao?
Lệ Dương
vừa đi vừa nghĩ, bị tụt lại phía sau. Hoàng Quân chờ cô đi lên đến gần chỗ anh
mới hỏi:
“Cô đang
nghĩ cái gì vậy?”
“Nghĩ xem
tôi còn gì không biết về anh không?” Lệ Dương thuận miệng trả lời, cũng không
để ý đến phản ứng của Hoàng Quân.
Cô còn muốn
theo đuổi người ta cái gì chứ? Một tí về anh ta cũng không biết.
“Ha ha...
Nếu muốn biết, cô cứ trực tiếp hỏi tôi.” Hoàng Quân cho hai tay vào túi quần
cười rạng rỡ.
“Anh sẽ
nói thật sao?” Lệ Dương hỏi lại, không tin lắm vào độ thành thật của Hoàng
Quân.
“Tôi trước
nay chưa từng nói dối cô bất cứ điều gì. Những điều không biết, là do cô không
hỏi.”
Lệ Dương
ngẫm nghĩ một lúc. Nói cũng đúng. Cô trước nay không có tính tò mò về xuất thân
của người khác, cũng không mấy khi chủ động hỏi. Vốn nghĩ rằng nếu quen nhau
lâu cũng sẽ dần dần biết mà thôi. Bây giờ thì cô lĩnh hội được sâu sắc chân lý:
“Muốn biết phải hỏi...” Hơn nữa, muốn biết chính xác càng phải hỏi nhiều hơn.
“Tên anh
đúng là Hoàng Quân à?”
Câu này có
vẻ hơi thừa thì phải, Lệ Dương thầm nghĩ.
“Đúng vậy.
Tôi họ Nghiêm, tên Hoàng Quân.”
Lệ Dương
choáng váng. Đến bây giờ cô mới biết anh không phải họ Hoàng.
“Hả? Vậy
mà lâu nay tôi cứ tưởng anh họ Hoàng, tên Quân.”
Hoàng Quân
rõ ràng còn bị đả kích hơn cô.
“Cái gì?
Cô đừng nói chưa từng xem qua bệnh án của tôi đấy nhé!”
“Có xem
qua rồi nhưng không để ý lắm, còn trong sổ khám bệnh của anh thì chỉ ghi độc
một chữ: Quân.”
“Bệnh viện
của cô quả thật rất biết cách tiết kiệm giấy mực đấy. Cho hỏi là bác sỹ nào
vậy?”
Lệ Dương
ngượng ngùng quay mặt đi, lí nhí trong miệng.
“Tôi.”
Hoàng Quân
không còn lời nào để nói, khẽ phồng má thở ra một hơi, ngán ngẩm lắc đầu.
“Anh năm
nay bao nhiêu tuổi?” Lệ Dương ngày càng nghi ngờ những hiểu biết của cô về
Hoàng Quân.
“Tôi sinh
năm 86.”
Vậy là hơn
Lệ Dương ba tuổi, cái này thì cô biết đúng.
“Ngoài chức
vụ Giám đốc sáng tạo của Star ra, anh còn làm quản lý ở công ty nào nữa không?”
Hoàng Quân
suýt phì cười, anh khổ sở nhìn cô.
“Hiện tại
là không. Cô làm ơn hỏi những câu có chiều sâu một chút đi.”
Câu hỏi
của Lệ Dương như vậy mà còn chưa đủ sâu sắc sao? Thôi được, vậy thì đổi chủ đề,
không hỏi về anh ta nữa, hỏi về công ty của anh vậy.
“Những cô
gái xinh đẹp như thiết kế Giang... công ty anh có nhiều không?” Lệ Dương có
chút ngập ngừng, hai gò má khẽ ửng hồng.
Lần này thì
Hoàng Quân cười ra thành tiếng.
“Cô thấy
Hương Giang đẹp đến thế à?”
Lệ Dương
nuốt nước bọt, như thế mà còn không đẹp ư?
Nhìn Hoàng
Quân, cô không nghĩ tiêu chuẩn về cái đẹp của anh ta cao đến thế. Như vậy khỏi
phải nói Ngọc Linh của anh xinh đẹp đến cỡ nào.
“Tôi thì
thấy chỉ ưa nhìn thôi.” Hoàng Quân bổ sung thêm một câu, khẳng định gu thẩm mỹ
của anh cao ngút trời.
“Vậy anh
thấy tôi thế nào?” Lệ Dương buột miệng hỏi, lời vừa ra khỏi đã thấy hối hận.
Hương Giang xinh đẹp như thế cũng không đổi lại một lời khen của anh ta, cô có
thể sao?
Hoàng Quân
ghé mặt gần sát mặt cô soi soi xét xét một lúc.
“Thôi đi.
Nếu là những lời không tốt đẹp thì anh đừng có nói.” Lệ Dương không chịu được
cái nhìn như muốn bóc thủng da mặt của cô ra nữa, chủ động lùi về phía sau hai
bước.
“Cô mà
cũng ưa nịnh ư?” Hoàng Quân đứng thẳng lên nhìn cô cười cười.
“Phụ nữ
đều thích khen, anh không biết à?”
Không khí
xung quanh đột nhiên im lặng một vài giây...
“Cô... rất
đẹp.”
Lệ Dương
ngơ ngác nhìn xung quanh, không tin lời này vừa phát ra từ miệng Hoàng Quân.
Chắc chắn
là đang nịnh nọt, nhưng sao Lệ Dương nghe lại thấy hàm lượng chân thật của câu
nói này cao đến vậy, khiến trong lòng cô có chút lâng lâng. Cái này thiên hạ
vẫn thường gọi là: biết là nói dối nhưng
mà vẫn hạnh phúc.
“Anh không
cần phải an ủi.”
“Tôi nói
thật đấy!”
Nếu tin
lời đàn ông thì sớm muộn cũng ra đường mà ngủ. Câu nói của Hồng Liên lúc này
bỗng nhiên lại vang lên rõ mồn một như để cảnh tỉnh Lệ Dương.
“Anh vẫn
chưa trả lời câu hỏi trước đấy của tôi, công ty anh có nhiều người như Hương
Giang không?” Lệ Dương tìm cách quay lại chủ đề cũ, dù sao trước khi xông trận
cũng phải biết mình có bao nhiêu đối thủ.
“Không
nhiều... khoảng vài chục người.”
Lệ Dương
thổ huyết, như vậy còn không nhiều ư? Cô sao không thể là một trong số vài chục
người đó vậy?
“Người mẫu
ở công ty nhìn qua đều như vậy.” Hoàng Quân nhàn nhạt giọng, lại nói thêm một
câu: “Đẹp, nhưng không tự nhiên.”
Hoá ra là
thế. Vài chục người đó đều là những người mẫu quảng cáo cho sản phẩm của công
ty, đương nhiên phải khác biệt với nhân viên bình thường. Hoàng Quân tiếp xúc
với nhiều mỹ nữ như vậy, trong con mắt đánh giá sớm đã hình thành hệ miễn dịch,
thảo nào anh ta nói Hương Giang chỉ ưa nhìn.
“Vậy...
anh thích kiểu người như thế nào?” Lệ Dương len lén đưa mắt sang thăm dò một
chút.
Hoàng Quân
không trả lời, lật cổ tay nhìn qua mặt đồng hồ.
“Hôm nay
hỏi tới đây thôi. Tới giờ tôi phải về công ty rồi.”
Hoàng Quân
đang định rảo bước lên phía trước, Lệ Dương không cam lòng giật nhẹ tay áo
khiến bước chân anh khựng lại.
“Chờ một
chút.”
Hoàng Quân
nheo mắt nhìn Lệ Dương chờ đợi.
“Câu hỏi
đó... tôi có thể theo đuổi anh được không?”
Phải khó
khăn lắm Lệ Dương mới nặn ra được một câu, mặc dù câu này trước đó không lâu cô
đã rất mặt dày mà thốt ra một cách tự nhiên.
Nhìn vào
đôi mắt cụp xuống như con cún con sợ bị đánh đòn của Lệ Dương, Hoàng Quân thuận
tay búng nhẹ vào trán cô một cái, khoé môi nở ra một nụ cười.
“Muốn theo
đuổi ai là tự do của cô... Không cần phải hỏi tôi.”
Khi Hoàng
Quân đã đi lên phía trước một đoạn, Lệ Dương vẫn còn đang rất tập trung phân tích
lời anh vừa nói. Câu nói này... nghe ra hình như là đồng ý.
Mãi cho
đến khi có tiếng Hoàng Quân gọi ở phía trước: “Còn đứng đó làm gì, tôi đưa cô
về bệnh viện”, Lệ Dương mới sực tỉnh ra, lon ton chạy về phía anh.