Ngày hôm
sau đến bệnh viện, Lệ Dương mang theo một cây bút máy làm quà sinh nhật cho
Trịnh Sỹ Phong. Cô nghĩ đi nghĩ lại, hôm trước sinh nhật anh mời cô đi ăn cơm,
cô vì không biết nên chưa chuẩn bị quà, giờ biết rồi nếu vẫn cứ làm ngơ thì
hình như không được hay cho lắm. Dù tặng muộn hơn một ngày nhưng có thì vẫn hơn
không mà.
Thực ra Lệ
Dương đã phải đắn đo rất nhiều, cô không biết nên mua tặng Trịnh Sỹ Phong gì
cả, mà có lẽ anh cũng chẳng thiếu thứ gì. Cô chưa bao giờ thấy Trịnh Sỹ Phong
đeo cà vạt, áo quần thì sợ không đúng size của anh, cuối cùng lượn đi lượn lại
cả buổi ở trung tâm mua sắm mà vẫn không chọn được, đành phải gọi điện cầu cứu
Hồng Liên.
Hồng Liên
hỏi Đông hỏi Tây một hồi, sau đó liệt kê ra một đống danh sách nào thắt lưng,
dao cạo râu, dầu gội,... Cứ nghĩ ra một thứ cô lại lắc đầu bảo thôi thôi, nói
đến nóng cả máy điện thoại mà vẫn chưa quyết định bảo Lệ Dương mua gì. Mãi tới
khi nghe Lệ Dương nói, Trịnh Sỹ Phong gần đây đang chuẩn bị cho cuộc họp Ban
Giám đốc, nghe nói trưởng khoa Lưu sắp về hưu, Trịnh Sỹ Phong là người được đề
cử thay ông đảm nhiệm chức Trưởng khoa Tim mạch của Passion, Hồng Liên suy nghĩ
vài phút rồi bảo Trịnh Sỹ Phong sắp lên làm lãnh đạo chắc phải ký tá nhiều công
văn giấy tờ, tặng anh ta cây bút là hợp lý nhất. Lệ Dương thấy lời Hồng Liên nói
cũng có lý, cô mua một chiếc bút máy hiệu Parker làm quà sinh nhật cho Trịnh Sỹ
Phong.
Lúc Lệ
Dương chìa cây bút ra, Trịnh Sỹ Phong không khỏi ngạc nhiên, anh nheo mắt hỏi
cô:
“Sao tự
nhiên lại tặng quà cho anh?”
“Đây là
quà sinh nhật muộn.” Giọng Lệ Dương vô cùng niềm nở. “Hôm qua không biết sinh
nhật anh nên chưa kịp chuẩn bị quà, hôm nay tặng bù cho anh vậy.”
Trịnh Sỹ
Phong đón lấy chiếc hộp từ tay Lệ Dương, mở lấy cây bút ra ngắm nghía với một
vẻ hết sức chăm chú.
“Đẹp lắm!
Cảm ơn em nhiều nhé!”
Lệ Dương
cười rất tươi:
“Anh thích
là tốt rồi. Cảm ơn gì ạ? Hôm qua anh cũng đã mời em ăn cơm đấy thôi.”
Trịnh Sỹ
Phong cũng mỉm cười đáp lại, từ trong đáy mắt thoáng một nét tư lự. Đương lúc
Lệ Dương định chào tạm biệt anh để về phòng làm việc, Trịnh Sỹ Phong đột nhiên
bảo với cô:
“Lệ Dương
này... Đối với anh em không cần phải sòng phẳng như vậy. Thật ra... hôm qua vốn
không phải sinh nhật anh.”
Lệ Dương
thực sự cảm thấy ngạc nhiên. Cô không hiểu lý do vì sao Trịnh Sỹ Phong phải nói
dối.
“Anh nói
thế là sao ạ?”
“Hôm qua
anh thấy em đi qua cửa phòng bệnh, vừa kịp chạy ra định chào một tiếng thì em
đã đi khuất mất rồi. Bước chân của em có vẻ rất gấp gáp, anh cảm thấy tò mò nên
mới đuổi theo thì thấy em vào phòng lưu trữ bệnh án của Passion.
Trịnh Sỹ
Phong ngừng lại một chút, có vẻ nội tâm anh đang đấu tranh rất gay gắt.
“Thực ra
lúc đó không hiểu bản thân anh nghĩ gì mà cứ đi theo em như thế. Đến lúc gặp em
lại không nghĩ ra được lý do nào để nói, nên anh mới bảo hôm đó là sinh nhật
mình.”
Trịnh Sỹ
Phong càng nói, Lệ Dương càng không hiểu rốt cuộc anh đang nói gì.
“Lệ Dương...
Anh trước nay vẫn thấy em là người nói chuyện hợp với anh nhất, cũng rất hiểu
tính cách và suy nghĩ của anh. Chỉ cần nhìn vào biểu hiện trên gương mặt, em
hầu như đều đoán được anh đang muốn gì. Từ trước đến giờ chưa từng có ai hiểu
anh như vậy.”
Sự thẳng
thắn của Trịnh Sỹ Phong làm Lệ Dương đột nhiên cảm thấy bối rối. Cô trước đây
trong mơ cũng vẫn thường mơ thấy Trịnh Sỹ Phong đứng trước mặt mình nói những
lời như vậy. Bây giờ mọi chuyện trong mơ đều thành thật, cô đáng lẽ nên cảm
thấy rất vui. Nhưng không hiểu sao tự đáy lòng cô lại thấy vô cùng khó xử, có
lẽ do chờ đợi đã lâu nên không còn thấy hào hứng như thuở ban đầu, hoặc cũng có
thể do ngày nào cũng nghe đi nghe lại trong giấc mơ nên cô đã sớm cảm thấy quen
tai mà bớt đi vài phần rung động.
“Anh biết
nói ra những lời này, có thể em sẽ nghĩ anh là một kẻ nhanh thay lòng đổi dạ,
vì mới chia tay bạn gái cũ chưa lâu mà đã có tình cảm với một cô gái khác.
Nhưng mà Lệ Dương, anh không muốn mỗi ngày đứng trước mặt em đều chỉ có thể
cười chào em như một người đồng nghiệp. Anh nhiều khi rất ghen tị với Jack, cậu
ấy có thể thoải mái vô tư đùa cợt cùng em, giữa hai người dường như không có
chút khoảng cách nào. Còn em mỗi khi nói chuyện với anh đều tỏ ra khép nép dặt
dè, cứ như thể em cho rằng em và anh ở hai thế giới khác nhau vậy.”
Lệ Dương
trước đây đúng là đã nghĩ như vậy, cô bây giờ cũng vẫn nghĩ như vậy. Đối với
cô, Trịnh Sỹ Phong là một người chỉ có thể nhìn mà không thể với tới. Cho dù
bây giờ, cô mỗi ngày đều có thể tiếp xúc với anh, thậm chí có thể ngồi ăn cơm
cùng anh, nhưng trong lòng cô anh mãi mãi là một Trịnh Sỹ Phong kiêu ngạo, lạnh
lùng như thời đại học, để cho cô và các bạn sinh viên nữ khác đứng ngắm từ xa
rồi mơ mộng viển vông. Còn nói chuyện tình yêu với anh là điều cô chưa bao giờ
nghĩ đến...
“Em...
Em...” Lệ Dương tỏ ra ấp úng. Đối diện với ánh mắt thâm tình của Trịnh Sỹ
Phong, cô chỉ có thể cúi đầu.
Trịnh Sỹ
Phong bước lại gần hơn một bước. Ở khoảng cách này, Lệ Dương có thể cảm nhận
hơi thở và nhịp tim dồn dập của anh.
“Anh biết
em sẽ rất bất ngờ khi nghe anh nói những lời như vậy. Nhưng anh vẫn muốn hỏi em
một câu... Có thể cho anh cơ hội hẹn hò với em không?”
Nếu câu
nói này Trịnh Sỹ Phong nói với cô cách đây ba năm, à không, chỉ cần ba tháng
thôi, cô nhất định sẽ nhảy lên sung sướng và véo má tự hỏi có phải mình đang
nằm mơ không. Cô sẽ không chần chừ mà gật đầu nhận lời anh, sau đó cùng anh làm
những việc mà các đôi trai gái yêu nhau vẫn thường làm. Nhưng cô bây giờ đã
không còn là một Lệ Dương mơ mộng như xưa nữa, cô biết phân biệt đâu mới là
tình yêu, đâu chỉ là thần tượng. Cô đối với Trịnh Sỹ Phong đã không còn cảm
giác yêu đương. Chính xác là từ trước tới nay, cô đối với Trịnh Sỹ Phong chưa
bao giờ có cảm giác yêu đương.
“Em đừng
trả lời anh vội, cứ về suy nghĩ một chút đi.” Nhìn thấy vẻ khó xử của Lệ Dương,
Trịnh Sỹ Phong cũng không nỡ lòng nào ép cô đứng đó lâu thêm. Anh giơ cây bút
lên cao, cố để cho giọng nói của mình nghe thật tự nhiên. “Dù sao cũng cảm ơn
em về món quà này nhé! Sinh nhật anh phải hơn hai tháng nữa mới tới, anh coi
như đây là quà em tặng sớm cho anh vậy.”
Nói rồi
Trịnh Sỹ Phong đi lướt qua người cô, hướng về tòa nhà nơi anh làm việc. Lúc này
Lệ Dương mới chịu ngẩng đầu lên, cô quay lại nhìn theo bóng lưng anh, thấy thấp
thoáng một nỗi cô đơn không thể tả.
Lệ Dương
suốt cả buổi hôm đó không có tâm trí tập trung vào công việc, cô cứ nghĩ lại
lời Trịnh Sỹ Phong nói với mình lúc chiều, lại phân vân không biết nên trả lời
anh như thế nào. Nếu cô từ chối, hai người liệu có thể vẫn làm bạn như trước
được không? Nghĩ đến đó, Lệ Dương lại khẽ lắc đầu cười. Trước nay chỉ có từ bạn
bè phát triển lên thành tình yêu, chứ liệu có mấy đôi sau khi chia tay mà vẫn
giữ được mối quan hệ bạn bè. Đặc biệt lại là kiểu đàn ông kiêu ngạo như Trịnh
Sỹ Phong, bắt anh mỉm cười coi như không có gì xảy ra đối với cô gái đã từ chối
tình cảm của mình thật khó chẳng khác gì trước kia cô bắt Hoàng Quân làm phẫu thuật.
Buổi tối
thấy Lệ Dương cứ trầm ngâm trên ghế sofa, Hồng Liên không nhịn được mà lên
tiếng hỏi:
“Hôm nay
cậu sao vậy? Tự nhiên cứ như người mất hồn.”
Lệ Dương
đưa móng tay lên cắn cắn, cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Hồng Liên
này. Tự nhiên hôm nay ở bệnh viện, anh Phong... tỏ tình với tớ.”
“Hả?” Hồng
Liên rõ ràng còn tỏ ra chấn động hơn, thanh âm phát ra to đến nỗi hàng xóm cách
đó hai tầng lầu cũng bị làm cho giật mình. “Cậu nói anh Phong tỏ tình với cậu
sao?”
Lệ Dương
gật gật đầu, một lần nữa khẳng định cho Hồng Liên thấy cô không hề nghe nhầm.
“Này lang
băm, không phải cậu sướng quá nên bị đơ đấy chứ? Chuyện tốt như vậy mà sao cứ
thần người ra.” Hồng Liên sau giây phút kinh ngạc dần lấy lại được bình tĩnh,
cô vỗ vai Lệ Dương chúc mừng nhiệt liệt: “Chúc mừng cậu sau bao thăng trầm sóng
gió cuối cùng cũng đã tu thành chính quả.”
“Không
phải.” Lệ Dương khẽ lắc đầu, tự thấy lời nói của mình có chút vô lý. “Rõ ràng
tớ rất mong đợi, nhưng khi nghe anh ấy nói vậy, tớ lại hoàn toàn chẳng có cảm
xúc gì cả.”
“Gì thế?”
Hồng Liên tròn mắt nhìn Lệ Dương như vẫn chưa thật sự tin.
“Kỳ lạ hơn
là... lúc đó tớ đột nhiên lại nghĩ tới Hoàng Quân. Hồng Liên, tớ thực sự không
biết bản thân mình rốt cuộc muốn gì nữa.” Lệ Dương tâm trạng đang vô cùng rối
ren, vì thế mà nói năng cũng có phần lộn xộn.
Hồng Liên
nhìn sâu vào ánh mắt Lệ Dương, như muốn đọc ra những suy nghĩ tận cùng trong
lòng cô.
“Này lang
băm... Không phải cậu... thích Hoàng Quân rồi đấy chứ?”
“Tớ...”
Trong lúc này Lệ Dương cũng không biết phải trả lời Hồng Liên thế nào. Cô thích
Hoàng Quân ư? Đúng vậy, hình như cô đã thích Hoàng Quân thật rồi. Nhưng sao có
thể như vậy chứ? Cô sao có thể thích một người cứ gặp mặt được chưa đầy hai
phút lại bắt đầu cãi nhau nảy lửa, sao có thể thích một người mà cách đây không
lâu cô còn ghét cay ghét đắng.
“Lang băm,
cậu sao vậy? Hôm qua cậu còn nói đi xem phim với anh Phong rất vui mà, sao mới
chưa đầy một ngày đã chuyển qua thích người khác rồi?”
Lệ Dương
có chút thảng thốt, tình cảm của cô thay đổi đến chóng mặt như vậy sao?
Cô ngước
mắt lên nhìn Hồng Liên, hy vọng cô bạn với nhãn quan xuất thần có thể định
nghĩa được dòng cảm xúc trong tim cô lúc này. Nhưng trái với vẻ mong chờ của Lệ
Dương, Hồng Liên chỉ lắc đầu ái ngại. Im lặng một hồi lâu, Hồng Liên mới lên
tiếng hỏi:
“Cậu nói
với Hoàng Quân chưa? Việc cậu thích anh ta ấy?”
Lệ Dương
lắc đầu, cô cũng vừa mới chợt nhận ra cách đây ít phút, làm gì đã kịp nói với
anh.
Hồng Liên
bất ngờ chìa tay ra phía Lệ Dương.
“Đưa điện
thoại của cậu đây?”
Lệ Dương
không hiểu lắm nhưng vẫn cho tay vào bao quần rút điện thoại ra đưa cho Hồng
Liên. Hồng Liên thao tác nhanh gọn bấm một dãy mật mã mở bàn phím. Mật khẩu
điện thoại của người khác mà cô còn nhớ hơn cả ngày sinh nhật của mình.
“Cậu lưu
số anh ta là gì?”
“Hoàng
Quân.” Lệ Dương thuận miệng trả lời, sau đó mơ hồ cảm nhận có chút gì đó không
bình thường mới đưa tay ra giữ ngón tay đang lướt lướt trên màn hình cảm ứng
của Hồng Liên. “Nhưng mà cậu định làm gì vậy?”
“Còn làm
gì nữa?” Hồng Liên khẽ gạt cánh tay Lệ Dương ra, nheo nheo mắt: “Nói với Hoàng
Quân cậu thích anh ta, nếu anh ta cũng có tình cảm với cậu thì ngày mai cậu từ
chối Trịnh Sỹ Phong, còn nếu anh ta không thích thì tớ thấy cậu nên nhận lời
hẹn hò với anh Phong đi.”
Đúng là
chỉ có Hồng Liên mới nghĩ ra được cách giải quyết sự việc nhanh gọn mà lại
“thuận cả đôi đường” như vậy. Lệ Dương còn chưa kịp ngăn cản hành động bộc phát
không lường trước hậu quả kia của Hồng Liên thì cô đã tìm được số của Hoàng
Quân trong danh bạ. Không chần chừ một giây, cô ấn vào biểu tượng cuộc gọi và
áp điện thoại lên tai chờ đợi.
Khi đầu
dây bên kia có người bắt máy, Hồng Liên rất không quân tử mà chuyển điện thoại
từ tai cô sang tai Lệ Dương, giọng vô cùng thoải mái:
“Cậu nói
đi.”
Lệ Dương
bị ép vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để bày tỏ
tình cảm với Hoàng Quân. Nhưng người bên kia đã bắt máy, lại có vẻ đang chờ
đợi, cô cũng không thể chưa nói câu gì đã vội vàng dập máy được, như thế là rất
bất lịch sự.
Kẻ tội đồ
gây ra tình huống này lại cứ ngồi bên cạnh liên tục khua tay múa chân giục
giục, khiến Lệ Dương càng cảm thấy bối rối.
“Alo... Lệ
Dương? Cô đấy sao?” Thấy người gọi điện một lúc lâu không có phản hồi gì, Hoàng
Quân nhẹ giọng hỏi lại.
“À... ừ...
Là tôi đây.” Lệ Dương vô cùng ấp úng, nghĩ tới nghĩ lui không biết nên bắt đầu
thế nào, đành hỏi một câu cho có: “Anh đang ở đâu vậy?”
Bây giờ là
hơn mười giờ tối, anh còn có thể ở đâu chứ? Lệ Dương hỏi xong mới thấy câu này
của mình đặt ra không đúng thời điểm rồi.
“Tôi ở
nhà. Cô gọi có việc gì không?”
“Không
có.” Lệ Dương dứt khoát lắc đầu, sau đó lại gật gật: “À không... có, có...”
Hồng Liên
ngồi bên cạnh liên tục dùng khẩu hình miệng nhắc nhở: “Mau nói đi, nói đi.”
Lệ Dương
chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này. Cô thường ngày mau miệng như thế mà bây giờ
lại không biết phải nói gì. Tự nhiên nửa đêm nửa hôm gọi điện tỏ tình, Hoàng
Quân liệu có cho rằng cô có vấn đề gì về não bộ không? Không được, cô nhất
quyết chưa thể nói ra lúc này được.
“Có chuyện
gì vậy?” Giọng Hoàng Quân có chút nghi ngại, anh thấy hôm nay cách nói chuyện
của Lệ Dương hình như hơi lạ.
“À... Tối
hôm qua anh bảo mời tôi ăn kem. Tôi muốn hỏi là... câu đó bây giờ còn giá trị
không?”
Hồng Liên
tức nổ đom đóm mắt, cô trừng mắt với Lệ Dương. Lệ Dương đành phải tỏ ra không
quen biết, quay đầu về hướng khác tránh ánh mắt giết người của cô bạn.
“Cô gọi
điện cho tôi giờ này chỉ là để hỏi chuyện đó thôi sao?”
“À... ờ,
sao vậy? Anh thấy lạ lắm sao?” Lệ Dương vừa nói vừa cười cười chữa ngượng. Cô
còn thấy lạ, Hoàng Quân không thấy lạ mới tài. “Tôi chỉ hỏi cho vui thế thôi.
Anh cứ coi như chưa nghe thấy gì nhé! Thôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa,
tôi cúp máy đây.” Lệ Dương không để cho Hoàng Quân cơ hội thẩm vấn, nhanh chóng
tuôn ra một tràng, sau đó cúp nhanh điện thoại.
Bây giờ cô
mới nhớ tới Hồng Liên, hết sức dè chừng quay mặt sang, thấy đôi mắt đen láy
long lanh của Hồng Liên đã chuyển sang màu đỏ sậm từ bao giờ.
“Cậu làm
tớ tức chết đi được.” Hồng Liên gằn giọng, đem tất cả sự tức giận dồn vào ánh
mắt như muốn phát ra tia tử ngoại.
Lệ Dương
đành phải dịu giọng dỗ dành:
“Thôi nào,
đừng giận tớ. Cậu phải hiểu cho tớ chứ, bắt tớ tự nhiên nói ra như vậy, tớ thà
chết còn hơn.”
“Cậu không
nói ra làm sao người ta biết?” Hồng Liên dường như vẫn chưa nguôi ngoai. Lệ
Dương còn không biết nên xoa dịu cơn nóng giận của Hồng Liên thế nào thì điện
thoại đột nhiên có tin nhắn của Hoàng Quân gửi đến. Cả hai cô gái cùng chăm chú
nhìn vào mỗi chữ trên màn hình.
“Trưa mai
nếu rảnh thì ghé qua công ty, tôi mời cô ăn kem. Địa chỉ là...”
Đọc xong
tin nhắn, Lệ Dương nhìn sang Hồng Liên ánh mắt lúc này đã dịu dàng đi rất
nhiều. Cô cứ nghĩ Hồng Liên sẽ nói: “Nếu ngày mai cậu còn không nói với anh ta
thì từ nay đừng nhờ tớ giúp gì nữa”, ai ngờ lại nghe cô ấy nói: “Sao địa chỉ
công ty này quen thế nhỉ? Đây chẳng phải là nơi tớ đang làm việc sao?”