Gió bông
đùa trên mái tóc của anh. Gió không hiểu được lòng anh đang tê tái. Cô ấy thực sự
đã ra đi, đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới đầy tươi đẹp này. Hơn một năm rồi,
nhưng anh vẫn không thể chấp nhận một sự thật rằng mình đã mất cô mãi mãi.
Anh nhớ
lại phút giây hai người hạnh phúc bên nhau, cùng nghĩ về một gia đình đầm ấm
ngập tràn nụ cười trẻ thơ, nhớ lại những lúc cô trẻ con dụi đầu vào lòng anh để
được anh ôm và khẽ hôn nhẹ lên mái tóc, để rồi con tim anh lại rỉ máu, khóe mắt
anh lại không thôi trào ra những dòng lệ dài.
Hạnh phúc
ấy, cứ ngỡ đưa tay ra là có thể chạm vào. Thật không ngờ lại xa vời đến thế.
Sáng tháng
ba, hoa sưa phủ trắng khắp nẻo đường Hà Nội. Hoàng Quân lặng lẽ ngồi trên ghế
đá, đôi mắt anh buồn bã nhìn về nơi nào đó rất xa xăm. Đôi mắt đó kể từ sau một
tai nạn đã không còn biết đến sự tồn tại của ánh sáng nữa. Thật ra không phải
mắt anh không thể chữa được, mà căn bản anh không muốn chữa trị. Anh sợ, sợ
ngày ngày nhìn ngắm khung cảnh thân thuộc xung quanh nhưng lại không thể tìm
thấy bóng dáng của Ngọc Linh – người con gái mà anh rất đỗi yêu thương.
Khi mất đi
thị giác, các giác quan khác dường như trở nên nhạy bén hơn. Hoàng Quân mơ hồ
cảm nhận được một bóng người lặng lẽ tiến về phía mình, không hề hỏi lấy một
câu mà rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.
Mặc dù đây
là ghế đá công viên, nhưng anh nhớ vào giờ này bình thường người đến đây rất
ít, không phải là ngay đến một ghế trống cũng không còn chứ?
Còn nữa,
khi người ta ngồi một mình thẫn thờ như thế, nghĩa là đang có những điều trong
lòng phải suy nghĩ. Không biết ai mà lại vô duyên như vậy?
Hoàng Quân
vội đưa ngón trỏ lên lau nước mắt, không để người bên cạnh nhìn ra sự yếu đuối
của bản thân. Anh quay mặt sang, đôi hàng lông mày khẽ nhíu lại, biểu thị ý rõ
ràng: Xin lỗi, nhưng chỗ này tôi ngồi
trước rồi, cô, dì, chú, bác, anh hay chị gì đó có thể ngồi chỗ khác được không?
Không có
tiếng cử động, người kia cũng biểu thị ý rõ ràng không muốn đứng dậy.
Sau mấy
giây chờ đợi, đến lúc Hoàng Quân mất kiên nhẫn và có ý định rời đi, anh mới
nghe một giọng nói êm dịu bên tai. Giọng thì rất dễ nghe, nhưng lại là từ một
người anh không hề có hứng thú khi gặp mặt.
Đơn giản
vì cô ta là một bác sỹ.
Đơn giản
vì cô ta lúc nào cũng chỉ lải nhải khuyên anh làm phẫu thuật.
“Là tôi
đây!”
Hoàng Quân
khẽ thở ra một tiếng. Anh không chỉ bái phục độ kiên nhẫn, còn bái phục cả độ
mặt dày của cô gái này. Đến ngay cả Hoàng Quân cũng không đếm nổi, anh đã bao
nhiêu lần nói rằng anh không muốn phẫu thuật, bảo cô ta từ nay về sau không cần
phải đến nữa. Trong số đó cũng có không ít lần anh nổi đoá, không thương tiếc
mắng thẳng vào mặt cô là phiền phức, nhiều chuyện. Vậy mà không hiểu sao cô ta
vẫn trơ ra như phỗng, không hề để ý đến một chút lời nói của anh.
Hoàng Quân
nheo mắt. Nếu đã nói không được, mắng cũng không có tác dụng, anh còn tốn nhiều
calo để bản thân bực tức làm gì nữa. Thôi chi bằng cứ kệ đi.
“Cô theo
tôi ra đây làm gì?” Câu này của Hoàng Quân chưa hẳn là câu hỏi, nó chỉ là hình
thức chứa đựng nội dung cần biểu đạt: Suốt
ngày theo tôi như thế, cô không cảm thấy chán à?
Quên chưa
nói, cô ta có một cái tên rất hay, nhưng nghe lại rất buồn: Lệ Dương.
Cái tên
này có nghĩa là, sống trên dương gian không ngày nào không rơi lệ.
Hoàng Quân
không tin.
Tên cô ta
nhất định phải đổi lại thành: Ung Thị - tức là cứ mỗi lần xuất hiện lại làm
người ta ngứa mắt.
Thực ra
Hoàng Quân không phải kiểu người hay gay gắt, đặc biệt lại là đối với phụ nữ.
Chỉ có điều, sau sự mất mát lớn về tình cảm, anh sống thu mình hơn và cũng rất
ghét bị làm phiền.
Lệ Dương
không để ý đến suy nghĩ này của Hoàng Quân. Nói một cách chính xác hơn là cô
không quan tâm. Mục đích của cô chỉ là làm thế nào để anh ta đồng ý phẫu thuật
phục hồi thị lực.
Cô nhoẻn
miệng cười, nói với giọng điệu mình là một bác sỹ rất có trách nhiệm:
“Tôi là
bác sỹ của anh, tất nhiên không thể để bệnh nhân của mình đi lại lung tung
được. Mắt anh không nhìn thấy, đường phố lại đông người, tôi không yên tâm.”
“Cô không
cần phải lo. Nơi này tôi đã qua lại cả trăm lần, đã thuộc như lòng bàn tay
rồi.” Hoàng Quân không định nói, nhưng anh nhận thấy im lặng còn khó chịu hơn.
Lệ Dương
quay sang nhìn anh, nụ cười vẫn không tắt trên môi:
“Nhà tôi,
tôi đã sống ở đó cả mấy chục năm, vậy mà khi nhắm mắt lại vẫn còn bị va vào
chân bàn nữa là…”
Hoàng Quân
nhắm hờ mắt:
“Hậu đậu
như thế, cô không thấy xấu hổ sao mà còn đi khắp nơi khoe khoang?”
“Nhắm mắt
lại tất nhiên là không thể nhìn thấy được rồi, sao anh có thể nói là hậu đậu
chứ.”
Cô ta
không tiếc việc hy sinh cho người khác nhìn ra nhược điểm của bản thân mà quảng
bá cho tầm quan trọng của đôi mắt.
Hoàng Quân
im lặng không nói gì, anh biết có nói cũng không lại. Nói mãi nói mãi kiểu gì
cũng dẫn dắt đến chủ đề bệnh tình của anh.
Một cánh
hoa sưa lại khẽ rơi trong gió, vương trên vai áo của Hoàng Quân. Là một nhà
thiết kế, gu thẩm mĩ của anh quả nhiên không tồi, biết cách chọn trang phục phù
hợp với mình như vậy. Áo thun thể thao màu trắng năng động kết hợp với chiếc
quần thô màu xám nhạt, không chỉ nhìn rất bảnh trai mà còn có thể vào công viên
không mất vé.
Đôi mắt Lệ
Dương nhìn theo sự chuyển động từ từ của cánh hoa, sau đó nhìn sang hàng cây
trước mặt đang vào mùa nở rộ, gió thổi làm những cánh hoa bay bay xuống mặt hồ,
cô khẽ thốt lên đầy hứng thú:
“Hoa sưa
nở rộ, thật đẹp quá!”
Cô cứ làm
như đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy loài hoa này.
Nhưng quả
thật, đây là lần đầu tiên Lệ Dương nhận ra, loài hoa mỏng manh này lại có một
vẻ đẹp mê hồn như vậy. Tất nhiên, nếu xem xét từng bông, bạn không có khả năng
nhìn ra được vẻ đẹp đó. Cô nhớ đến một cảnh trong phim Trung cổ, một đôi tình
nhân luyện kiếm giữa những cánh hoa đào bay bay. Thật lãng mạn!
Cô quên
mất người bên cạnh đâu có nhìn thấy gì. Lệ Dương nhìn sang Hoàng Quân, ánh mắt
hấp háy:
“Nếu có
gió, hoa sẽ rụng trông như tuyết vậy. Hồi nhỏ xem phim Hàn Quốc, tôi thích nhất
là được ngắm cảnh tuyết rơi. Không biết là thật hay là do đạo diễn họ dựng lên,
nhưng thật sự là rất đẹp. Anh có thấy thế không?”
Anh đáp
lại, vẻ không mấy mặn mà với câu chuyện của cô:
“Cũng bình
thường.”
Câu nói
này chẳng khác gì khi bạn đứng trước người đang thưởng thức một tác phẩm mỹ
thuật đẹp mê hồn mà lại buông lời chê bức tranh dở tệ. Người kia thừa biết bạn
là một kẻ mù nghệ thuật, nhưng cũng không tránh khỏi việc bị cụt hứng.
Lệ Dương
liếc anh ta một cái, tiếp tục tấn công:
“Nếu đôi
mắt sáng trở lại, anh sẽ có thể ngắm nhìn những cảnh vật xung quanh, được thấy
những sắc màu của cuộc sống. Như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều
sao…”
“Cô nói
xong chưa?” Hoàng Quân ngắt lời: “Tôi đã nói là không muốn điều trị, không cần
biết cuộc sống này tươi đẹp thế nào. Dù nó có đẹp hơn nữa, đối với tôi cũng
chẳng có nghĩa lí gì cả.”
Lệ Dương
từ khi bắt đầu đã biết anh ta là người rất khó thuyết phục, nhưng cứng đầu đến
thế này cô thật sự thấy mệt mỏi. Đã có lúc cô muốn buông bỏ, mặc kệ sự cố chấp
của anh ta. Nhưng nghĩ đến những điều đang chờ đợi phía trước, cô lại thấy bản
thân cần phải tiếp tục.
Cô năm nay
hai mươi lăm tuổi, là cựu sinh viên của Đại học Y. Ở Việt Nam cũng như rất
nhiều nước trên thế giới, sinh viên trường Y từ lúc chưa ra trường đã có hàng
tá bệnh viện từ công tới tư xếp hàng mời về làm việc. Thế mà Lệ Dương cố sống
cố chết bon chen vào Passion.
Passion -
bệnh viện liên kết với nước ngoài nổi tiếng nhất Việt Nam, nổi tiếng thứ hai
Châu Á. Không chỉ là cơ sở vật chất khoa học tiên tiến nhất, đây cũng là nơi
tập trung đội ngũ y bác sỹ có năng lực nhất ở cả trong và ngoài nước, mà số
lượng bác sỹ ngoại quốc còn áp đảo. Tất nhiên, điều kiện tuyển chọn cũng vô
cùng khắt khe, không chỉ là người có bảng thành tích học tập sáng chói, có
chuyên môn cao, có sự tận tâm với nghề, còn phải có khả năng tâm lý tốt. Vì
điều trị ở đây toàn là những người tài sản bỏ đi không hết, ăn một bữa cơm cũng
đã bằng cả năm tiền lương của những người lao động bình thường. Mà người giàu
cậy có tiền, tính tình cũng rất tai quái. Tỷ như bệnh nhân đang ngồi cạnh cô là
một ví dụ rất chuẩn xác.
Bệnh viện
tầm cỡ quốc tế như thế được ưu tiên đặt ở Việt Nam, lý do duy nhất Lệ Dương có
thể nghĩ ra là để tránh bị khủng bố đánh bom. Cô thầm cảm thấy may mắn vì mình
được sống trong một quốc gia có nền chính trị được coi là ổn định nhất nhì thế
giới này.
Nếu ai bảo
cô vào đây vì hám tiền, Lệ Dương không thanh cao đến nỗi lắc đầu phủ nhận.
Nhưng cô còn có mục đích khác.
Vì đàn anh
khoá trên của cô - Trịnh Sỹ Phong, người đầu tiên mang cho cô những cảm xúc
khác lạ, đang làm việc ở đây.
Hám trai?
Ừ thì cô cũng gật đầu thừa nhận.
Nhưng lý do
quan trọng nhất là: cô muốn tìm ba ruột của mình. Thông tin duy nhất cô biết là
ông từng gặp tai nạn và điều trị tại đây, vì thế cô chỉ có thể bắt đầu từ chính
nơi này.
Nhưng vốn
dĩ trên đời, cái gì cũng cần điều kiện.
Sau khi
nhìn bảng điểm học tập của cô, cũng đánh giá con người cô một lượt. Phó Viện
trưởng Phùng khẽ nhíu mày:
“Thành
tích không tệ, nhưng cũng không phải quá xuất sắc.”
Đương
nhiên không tệ. Lệ Dương đâu phải là nhà bác học, IQ của cô chỉ có 109. Như thế
đã là rất cố gắng rồi. Với thành tích này, ở bệnh viện khác cô có thể được đặc
cách trở thành bác sỹ mổ chính, nhưng ở Passion thì còn chưa đủ tiêu chuẩn của
một y tá dự phòng.
“Dạ. Cháu
nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn.” Lệ Dương vớt vát một chút hy vọng mong manh.
“Chúng tôi
chỉ tuyển dụng khi có kết quả chứng minh.”
Đã rõ ý.
Lệ Dương không biết mình còn phải tiếp tục học tập và nghiên cứu bao lâu nữa thì
mới có thể bước chân vào đây. Nếu nhỡ may không được chọn, cô đến bao giờ mới
tìm được ba mình?
Cô cúi đầu
chào Viện phó Phùng, buồn bã quay mặt bước ra cửa.
“Khoan
đã.” Có tiếng gọi giật phía sau lưng làm chân cô khựng lại, không lẽ cô quên
cái gì. Không đúng, từ lúc vào đây cô còn chưa bỏ túi xách xuống khỏi người.
“Tôi có
thể cho cô một cơ hội.”
Lệ Dương
lắc lắc đầu thật mạnh, cô có nghe nhầm không?
“Thật chứ
ạ?” Cô mừng rỡ hỏi lại, ánh mắt ngập tràn sung sướng.
Viện phó
Phùng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, khẽ gật đầu.
Cô muốn
hét lên với cả thế giới rằng: cuối cùng cô đã có thể vào Passion.
Thề có cái
bóng đèn, cô nguyện hy sinh mười năm tuổi thọ để cảm tạ ông trời đã dành cho cô
đặc ân này.
“Với một
điều kiện.”
Nụ cười
trên môi Lệ Dương lập tức cứng đơ lại. Cô đúng là quá ngây thơ, người ta đâu có
quen biết mình, hà cớ gì phải tốt với cô như vậy. Trên đời này chẳng có gì là
cho không.
“Điều
kiện? Là gì ạ?” Lệ Dương khẽ mấp máy môi.
“Cô thuyết
phục được một người đồng ý làm phẫu thuật, tôi sẽ nhận cô vào làm việc chính
thức.”
Nếu coi
đây là trò chơi, quả thật phần thưởng rất hấp dẫn. Muốn trở thành bác sỹ chính
thức của Passion, thông thường phải trải qua thời gian thử việc ít nhất sáu
tháng. Lệ Dương vô cùng vô cùng thắc mắc, trên thế giới này còn có người bị
bệnh phải đợi thuyết phục mới chịu chữa trị sao? Hơn nữa việc chữa hay không là
vấn đề của người ta, bệnh viện cần gì phải quan tâm như vậy?
“Cô thấy
sao?” Viện phó Phùng nhìn cô chờ đợi.
Lệ Dương
hơi ngập ngừng:
“Cháu có
thể hỏi... là người thế nào không ạ?”
“Là một
thanh niên, cậu ta bị tai nạn giao thông dẫn tới mất thị lực. Phẫu thuật hoàn
toàn có thể khôi phục lại thị giác, chỉ có điều cậu ta không chịu đồng ý.”
“Tại sao
ạ?”
“Bạn gái
cậu ta không may qua đời. Cậu ta vì chuyện này mà rất đau khổ, không muốn chữa
trị.”
Lệ Dương
có chút cảm động trước sự chung tình của anh ta.
“Gia đình
cậu ta đã nhờ tới sự giúp đỡ của bệnh viện, tiền bạc không thành vấn đề.”
Lệ Dương
khẽ nhếch môi cười nhạt. Nhà có nhiều tiền đến mấy, bác sỹ có giỏi đến mấy mà
bệnh nhân không đồng ý chữa trị thì cũng vứt.
Bố mẹ,
người thân cũng không thuyết phục được anh ta. Lời của một người xa lạ như cô
liệu có tác dụng sao?
Nhưng nhất
định cô phải làm thử. Đây là cơ hội duy nhất, cô không muốn chờ thêm năm năm để
nâng cao bảng điểm của mình nữa.
“Cháu đồng
ý ạ!” Lệ Dương nhìn thẳng vào mắt vị bác sỹ nói dứt khoát.
“Được rồi,
chờ tôi một chút.”
Viện phó
Phùng với vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi cho tay vào túi áo blouse rút
điện thoại ra và bấm một dãy số. Không biết là gọi cho ai. Lệ Dương chăm chú
nhìn vào những hình vẽ cơ thể người trên tường, không hề có ý muốn nghe cuộc
hội thoại.
Khoảng gần
hai mươi phút sau, có một phụ nữ mở cửa phòng bước vào. Người phụ nữ tuy không
còn trẻ nhưng vẫn rất cuốn hút, mái tóc uốn xoăn thả bồng bềnh, gương mặt chỉ
được phủ một lớp phấn nhẹ để che đi vẻ nhợt nhạt và mệt mỏi.
“Cậu tìm
cháu ạ?” Bà ta mở lời chào viện phó Phùng một cách rất lễ phép. Thật khó nhìn
ra quan hệ của hai người này lại là cậu cháu, chắc khi cháu oe oe chào đời, cậu
vẫn còn đang bú mẹ.
“Ừ.” Viện
phó Phùng nhạt giọng đáp lại. Ông đứng lên khỏi ghế, giới thiệu Lệ Dương với
người phụ nữ.
Bà ấy
chính là mẹ của Hoàng Quân. Khi nghe bà nói Hoàng Quân là một nhà thiết kế, Lệ
Dương tưởng tượng ra anh ta có dáng người gầy gầy, mái tóc nhuộm vàng hoe vuốt
ngược trên đỉnh đầu, bên tai nhất định có đeo một chiếc khuyên, còn tưởng tượng
ra cảnh anh ngồi tô tô vẽ vẽ rất chăm chú.
Nhưng khi
lần đầu gặp mặt, Lệ Dương đã rất bất ngờ. Anh cao nhưng không gầy, dáng người
rất đẹp, khuôn mặt vô cùng điển trai. Đôi lông mày đen sậm phủ xuống hàng mi
dài cong lên một nét vừa quyến rũ, vừa thong dong. Chiếc mũi cao thẳng vô cùng
cân xứng, nước da không quá sáng cũng không ngăm đen, mái tóc đen được cắt gọn
rất phù hợp với khuôn mặt, hoàn toàn không giống một chút gì so với tưởng tượng
của cô.
Anh ta
nhìn thế nào cũng không giống với những nhà thiết kế Lệ Dương thường thấy trên
truyền hình.
Tính khí
của anh ta còn làm cô thấy khủng hoảng hơn.
Gần hai
tuần sáng tối đến nhà anh ta, ngọt nhạt có, gay gắt có, làm bộ đáng thương cũng
có. Vậy mà anh ta không mảy may đến một câu, một chữ của cô.
Lệ Dương
thầm than, cô quay lại trường đăng ký học lên tiến sỹ có khi còn có cơ hội vào
được Passion hơn.
Nhưng cô
đã lựa chọn con đường này, cô buộc lòng phải đi hết nó. Dù nó có thể là đường
cụt, cô có thể sẽ phải quay trở về điểm xuất phát.