Lệ Dương
cứ trở mình liên tục trên giường. Cô bạn thân Hồng Liên nằm bên cạnh thật muốn
co chân đạp một phát cho cô lăn xuống đất.
“Cậu làm
cái gì vậy hả? Có để cho người khác ngủ không?” Hồng Liên gắt lên khe khẽ.
Lệ Dương
ngồi hẳn dậy tựa vào thành giường, tay ôm gối:
“Hồng Liên
này, cậu nói xem tớ phải dùng cách gì với anh ta đây?”
“Tự cậu
nghĩ đi.”
Lệ Dương
đưa tay ra lay lay vai Hồng Liên đang nằm quay lưng về phía mình, giọng cô đầy
tội nghiệp:
“Thôi mà.
Cậu nhất định phải giúp tớ.”
“Tớ thấy
tốt nhất cậu nên bỏ cuộc đi. Gần một tháng rồi, cậu không thấy lãng phí thời
gian à?” Hồng Liên nói trong tiếng ngái ngủ.
“Chính vì
đã mất một tháng nên tớ mới không đành lòng bỏ cuộc. Tớ nhất định phải tiếp
tục.”
Hồng Liên
thở ra một tiếng, cô xoay người lại phía Lệ Dương, dùng tay phải đỡ cho đầu hơi
nhổm dậy:
“Cậu thật
ngốc. Chẳng ai lao đầu vào làm một việc mà biết trước sẽ không mang lại kết quả
cả.”
“Lúc bắt
đầu tớ đâu biết anh ta cứng đầu đến vậy.”
“Ý tớ là
cậu phải thay đổi phương pháp đi. Cậu ngày nào cũng đến khuyên nhủ anh ta, cậu
không mệt vì nói thì anh ta cũng mệt vì phải nghe đi nghe lại.”
“Không
thuyết phục, vậy tớ còn biết làm gì nữa?” Ánh mắt Lệ Dương nhìn bạn đầy chờ
mong, hy vọng Hồng Liên sẽ hiến cho cô một diệu kế.
Nhưng lúc
này, ngoài khao khát được ngủ ra bạn cô chẳng còn suy nghĩ được bất cứ điều gì.
“Tớ cũng
không biết. Khi nào nghĩ ra sẽ nói với cậu.”
Trời đất.
Nói thế khác gì không nói đâu. Lệ Dương khẽ thở dài, cái “khi nào” của Hồng
Liên nghe vẫn còn xa xôi lắm.
Cô đành
phải tiếp tục con đường cũ, đeo bám lấy Hoàng Quân cho đến khi anh ta cảm thấy
không chịu nổi mà đồng ý phẫu thuật mới thôi.
Chính vì
thế, ngày hôm sau cô lại đến tìm Hoàng Quân, chị giúp việc nói anh ta đi dạo ở
công viên ngay trước nhà. Lệ Dương thật không hiểu tại sao có người cứ thích
chọn cách sống cô đơn như thế, lúc nào cũng chỉ muốn ở một mình, không bạn bè,
không người trò chuyện, chia sẻ. Xem ra chưa điều trị xong đôi mắt anh ta đã
mắc thêm căn bệnh tự kỷ rồi.
Cô lo lắng
Hoàng Quân không nhìn thấy đường vội chạy theo tới đó, chỉ đổi lại là cái nhìn
hờ hững và thái độ khó chịu. Gặp trường hợp này, dù người cao thượng đến mấy
cũng không tránh khỏi việc nổi giận.
“Anh thật
cứng đầu, biết bao người mong muốn có được đôi mắt sáng mà không được. Còn anh,
có điều kiện chữa trị, có cơ hội chữa khỏi, vậy mà lại không chịu phẫu thuật.
Anh thực ra chỉ nghĩ cho bản thân thôi. Còn mẹ anh, bà ngoại anh, cả em gái
anh, những người thương yêu anh thì sao? Anh không hề để ý đến cảm nhận của
họ.”
Hoàng Quân
có chút sửng sốt. Anh còn chưa nổi giận mà cô ta đã nặng lời như vậy.
“Tôi không
cần cô phải nghĩ hộ.”
“Bởi vì
anh không nghĩ, nên tôi buộc phải nói cho anh thấm. Anh được sống trong sự yêu
thương của gia đình như vậy đã là may mắn hơn rất nhiều người rồi đấy, nên trân
trọng những gì mình đang có đi.”
May mắn hơn
rất nhiều người, trong đó có cả cô.
Lệ Dương
là một đứa trẻ mồ côi, cô chưa từng nhìn thấy khuôn mặt mẹ lần nào, vì bà đã ra
đi ngay khi cô vừa mới chào đời. Cô và Hồng Liên cùng lớn lên bằng sữa của bà
Tâm – mẹ Hồng Liên, vì thế từ nhỏ đến giờ hai người lúc nào cũng coi nhau như
chị em ruột. Hai người cùng học một trường tiểu học, trung học, rồi đến cấp ba
cũng vẫn học cùng nhau trong một trường chuyên của tỉnh.
Chỉ đến
khi vào đại học, Lệ Dương theo trường Y, còn Hồng Liên chọn trường Luật.
Lý do Lệ Dương
chọn trường Y rất đơn giản, cô muốn vào làm việc ở Passion. Từ khi mẹ Tâm cho
cô biết thông tin ba mình vẫn còn sống, cô chưa bao giờ ngừng hy vọng một ngày
sẽ được gặp ông.
Lý do Hồng
Liên chọn trường Luật còn đơn giản hơn, cô mê mẩn nam diễn viên chính trong
“Chuyện tình Harvard”, hy vọng đời sẽ đẹp như phim.
Nhưng cuộc
đời tàn khốc hơn trí tưởng tượng của con người rất nhiều. Đến năm thứ hai đại
học, Lệ Dương mới biết cô gần như không có một phần trăm hy vọng với Passion,
còn Hồng Liên ngay khi mới vào trường đã gặp chuyện dở khóc dở cười với đàn anh
khoá trên.
Khởi nguồn
của mọi chuyện có lẽ là một hôm trên thư viện nhà trường, Hồng Liên và anh ta
cùng nhắm trúng cuốn sách tham khảo không biết từ thập niên bao nhiêu của một
vị giáo sư khá nổi tiếng. Một người cần cuốn sách để làm khóa luận tốt nghiệp,
còn một người thì làm bài thi kết thúc học phần. Cả hai đều có lý do chính đáng
để sử dụng nó. Với lợi thế về chiều cao, anh ta nhanh tay chộp được trước,
trong khi Hồng Liên chỉ vừa kịp trèo lên ghế. Cô đã cố gắng ngọt nhạt, tha
thiết xin được mượn nhưng anh ta nhất quyết không đồng ý. Sau khi cắt đứt việc
đôi co với cô bằng một câu rất vô tình, anh ta cắp đít bỏ đi, để lại Hồng Liên
đứng trơ như phỗng. Cô tức tối lẩm bẩm: “Đồ làm phách, nếu không phải sách thư
viện không được đem ra ngoài photo, tôi thèm vào tranh giành với anh. Đã vậy,
tôi nguyền rủa cho anh viết khóa luận dở tệ, không tốt nghiệp được, có tốt
nghiệp ra trường cũng không xin được việc, phải đi xách hồ cho người ta…”
Rõ ràng là
ông trời không nghe thấy lời khẩn cầu của Hồng Liên, con người đáng ghét đó tốt
nghiệp loại ưu và mới vừa bước chân ra trường đã có tới vài chục công ty nhà
nước, tập đoàn tư nhân mời anh ta làm luật sư tư vấn. Khi bắt đầu khóa học của
năm sau, Hồng Liên lên thư viện và lại nhìn thấy cuốn sách đó, tất nhiên bây
giờ cô chẳng thèm ngó ngàng gì đến nó nữa. Nhưng không hiểu sao tự nhiên cục
tức trong lòng lại sôi lên sùng sục, cô mở cuốn sách ra và lấy bút nguệch ngoạc
mấy chữ đã ủ trong bụng rất lâu: “Trần Vũ Hải! Anh là đồ đàn bà.” Thật
không may mắn cho Hồng Liên, cô bị thủ thư nhìn thấy. Và hậu quả của việc viết
lung tung ra một quyển sách quý giá như thế là cô phải nộp phạt số tiền đúng
bằng số trang của quyển sách, lại còn bị khóa thẻ sinh viên hai tháng. Quyển
sách năm trăm sáu mươi trang, năm trăm sáu mươi nghìn yêu quý của cô vì anh ta
mà mất đi oan ức, hai tháng cô phải nằm nhà không được lên thư viện,... Đã thế
mọi người còn xì xào cô yêu đơn phương Trần Vũ Hải, không được anh ta đáp lại
nên từ yêu chuyển hóa thành hận mới chửi rủa anh ta như thế. Ôi! Miệng thế gian
như làn sóng bể, tên tuổi Hồng Liên cũng theo anh ta mà nổi tiếng khắp cả
trường. Nhưng anh ta được ưu ái bao nhiêu thì cô lại bị giễu cợt bấy nhiêu. Con
người ấy đã đi khỏi trường rồi, cô có muốn tìm anh ta để xả giận cũng chẳng còn
cơ hội nữa. Và cũng nghiễm nhiên từ đó, cái tên nghe rất hay kia trong đầu cô
lại chẳng có gì tốt đẹp.
Lúc nghe
Hồng Liên ấm ức kể chuyện này, Lệ Dương đã bò lăn ra giường mà cười đến chảy
nước mắt.
Trước nay
cô chưa từng ghét ai sâu sắc đến thế, nên hoàn toàn không hiểu được cảm giác
của Hồng Liên. Giờ tự mình nếm trải, cô mới biết thế gian này hoá ra có rất
nhiều kẻ khiến người ta thấy khó chịu.
Điều khó
chịu hơn là, cô mỗi ngày tám tiếng đều phải tiếp xúc với anh ta, phải chịu đựng
vẻ mặt cau có của anh ta.
Gần đây
Hoàng Quân ít ra ngoài hơn, anh thường hay ngồi trong phòng quay mặt về hướng
ban công. Ban công phía trước phòng Hoàng Quân là nơi mà Lệ Dương thích nhất
trong nhà anh. Đứng trên đó có thể thu vào tầm mắt cả bầu trời thành phố, có
thể ngắm những dãy hoa sưa trắng muốt hai bên đường. Nơi đó với cô thật trong
lành và yên tĩnh.
Lệ Dương
bước vào phòng khi Hoàng Quân còn đang cố gắng tìm kiếm vật gì đó. Có lẽ anh
muốn với lấy chiếc hộp đặt ở góc bàn, chiếc hộp màu nâu có thắt dải nơ hồng
nhạt. Hoàng Quân khẽ miết tay vào cạnh bàn và lân la đến gần chiếc hộp. Lệ
Dương nhanh chân bước tới, cô với lấy trước và đặt vào tay anh:
“Anh muốn
lấy nó à?”
Hoàng Quân
thoáng ngạc nhiên, sau đó mới khẽ cau mày:
“Cô vào
phòng người khác sao không gõ cửa?”
Lệ Dương
nhún vai:
“Có gõ,
nhưng mà không thấy anh phản ứng gì nên tôi mới vào. Mà cửa phòng cũng đâu có
khép. Với lại mẹ anh cũng nói tôi cứ tự nhiên mà vào, không cần gõ cửa. Chắc bà
ấy sợ anh đuổi tôi về.”
“Cô biết
tôi muốn đuổi mà còn đến.”
“Tôi đến
đây vì nhiệm vụ, đâu phải đến chơi mà cần anh cho phép.”
Hoàng Quân
bất lực ngồi xuống ghế, tay vuốt ve chiếc hộp, không thèm để ý đến Lệ Dương.
Một lúc
sau, nghe tiếng nhạc chuông tin nhắn phát ra từ điện thoại của Lệ Dương, Hoàng
Quân mới quay về phía cô nói bằng một giọng rất không thoải mái:
“Cô không
còn việc gì để làm sao? Bệnh viện của cô chẳng nhẽ không có bệnh nhân à?”
“Tôi chính
là đang làm việc. Anh không biết mẹ anh trả lương cho tôi rất cao sao?”
Có công
việc nào đơn giản mà lại thu nhập lớn thế này chứ? Hơn nữa hậu đãi cũng vô cùng
tốt. Có phải vì thế mà cô ta có ý định tăng ca không? Bằng chứng là bình thường
cô chỉ ngồi hai tiếng, hôm nay đã gần bốn tiếng rồi vẫn không hề có ý định ra
về.
“Hết giờ
làm việc rồi, cô không cần tích cực thế đâu.”
“Quên chưa
nói anh biết, thời gian tôi ở lại bây giờ sẽ tăng lên gấp đôi, vì không chỉ
thuyết phục anh làm phẫu thuật, còn phải cho anh uống thuốc đều đặn nữa.”
“Tại sao
phải uống thuốc?”
“Tôi phát
hiện mắt anh có dấu hiệu đỏ lên. Có thể là do nhãn cầu bị viêm nhiễm. Nếu không
uống thuốc, e rằng đến lúc muốn chữa trị cũng không còn cơ hội.”
“Không
cần.” Hoàng Quân đáp cụt lủn: “Tôi đã bảo sẽ không làm phẫu thuật.”
“Tôi lo xa
cho anh thôi. Chẳng ai nói trước được điều gì. Lỡ sau này anh có thay đổi ý
định cũng không phải hối hận vì đã quá muộn. Có khi còn phải cảm ơn tôi.”
Khoé miệng
Hoàng Quân khẽ cong lên, đôi mắt cũng mơ hồ toả ra một ý cười mờ ám.
“Tôi đến
đây cũng không phải để cãi nhau với anh. Anh chịu uống thuốc xong, khỏi cần
đuổi tôi cũng tự đi.”
“Tôi có
nói là sẽ uống thuốc sao?”
“Tôi có
thể hỏi anh học ở đâu cái tính bảo thủ như thế không?”
“Vậy cô
học ở đâu cách bám lấy người khác dai như đỉa thế?”
Dù không
muốn cãi nhau, nhưng chỉ cần nói với anh ta hai câu, Lệ Dương đã cảm thấy nóng
mặt.
“Tôi ngồi
đây. Khi nào anh uống thuốc xong thì tôi về.” Lệ Dương không thèm đôi co nữa,
ngồi phịch xuống ghế.
“Cô về
luôn đi, tôi không uống.”
“Không
được.”
“Vậy để
thuốc trên bàn, lát nữa tôi uống.” Hoàng Quân có chút nhượng bộ.
Lệ Dương
đâu có ngốc mà dễ dàng tin lời anh ta. Cô ở đây Hoàng Quân còn không chịu uống,
cô về rồi anh không quẳng hết vào sọt rác mới lạ.
“Anh lừa
trẻ con đấy à?” Lệ Dương hất cằm về phía Hoàng Quân, nói bằng một giọng rất
trải đời.
Hoàng Quân
nhắm mắt bất lực, sau đó chậm chạp men lại phía giường và nằm xuống, trước khi
phủ chăn lên mặt còn không quên nói với Lệ Dương:
“Tùy cô.
Thích thì cứ ngồi đó đi. Tôi buồn ngủ rồi.”
Và anh đắp
chăn kín lút mặt trước ánh mắt đỏ ngầu vì giận dỗi của cô.
Hoàng Quân
chỉ định nằm như thế chờ tới lúc Lệ Dương bỏ về, thế nhưng anh lại ngủ quên
mất. Khi tỉnh dậy thì trời đã chập tối, anh đưa tay dụi dụi mắt, đôi mắt từ lâu
đã không còn biết đến ánh sáng nên không thể nhìn thấy một cô gái đang ngồi ngủ
gật ngay bên cạnh, mặt úp xuống giường.
Hoàng Quân
lật chăn ra và cho chân xuống đất tìm dép, không ngờ lại đạp vào đầu Lệ Dương.
“A!” Lệ
Dương nhăn mặt kêu lên, cô xoa xoa đầu từ từ mở mắt.
Hoàng Quân
vội rụt chân lại, anh hỏi theo phản xạ tự nhiên:
“Ai vậy?”
“Tôi.” Lệ
Dương vừa kịp tỉnh ngủ. Cô đáp, mắt không nhìn anh.
Từ nhỏ tới
giờ, Hoàng Quân quả thật chưa từng gặp ai lì như vậy nên cũng không kịp trang
bị cho mình kinh nghiệm để đối phó.
“Cô còn
chưa về sao?” Anh khẽ cau mày.
Lệ Dương
đứng dậy phủi phủi quần vì nhận ra nãy giờ mình đang ngồi dưới đất.
“Đã bảo là
anh chưa uống thuốc thì chưa về được mà.”
Thế mà
Hoàng Quân vẫn cho rằng khi nãy cô chỉ hung hăng tuyên bố như vậy, trong khi
anh ngủ cô sẽ ngán ngẩm mà bỏ về.
Lệ Dương
ngồi xuống bên cạnh anh, khuôn mặt cô vẫn rất bơ phờ vì vừa ngủ dậy, cô hỏi
anh, giọng mệt mỏi:
“Bây giờ
anh uống thuốc được chưa?”
Hoàng Quân
bỗng cảm thấy có chút động lòng. Là cô đang quan tâm đến anh cơ mà, thái độ của
anh như vậy liệu có phải hơi quá đáng không? Cô ta là con gái, còn anh dù sao
cũng đường đường là một đấng nam nhi. Anh không hiểu mình có đang bắt nạt và
làm lãng phí thời gian của cô hay không? Bệnh nhân của cô cũng đâu phải chỉ
mình anh. Nếu ai cũng như vậy thì có lẽ cô ấy thực sự rất mệt mỏi. Phải suy
nghĩ rất lâu, Hoàng Quân mới có thể nói với Lệ Dương bằng một giọng không thể
nhỏ hơn:
“Thuốc
đâu?”
Và tuy
không nhìn được, Hoàng Quân vẫn cảm nhận mắt Lệ Dương đang tít lại vì sung
sướng. Không hiểu sao trong lòng anh cũng có một chút vui vui. Dường như khi có
thể khiến người khác cười, bản thân mình cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng
Hoàng Quân còn chưa kịp đưa viên thuốc vào miệng thì Lệ Dương bỗng ngăn lại, cô
như vừa phát hiện ra một điều gì đó.
“A...
Không được. Anh còn chưa ăn gì. Bụng đói mà uống thuốc vào sẽ hại dạ dày lắm.”
“Thôi không
cần. Có mỗi một viên, thành dạ dày của tôi dày lắm, không thủng được đâu.”
Lệ Dương
lườm anh.
“Không
thủng, nhưng cũng không có tác dụng gì. Ngồi đó đợi tôi, tôi xuống nhà xem có
gì ăn không.”
Rồi không
đợi Hoàng Quân trả lời, Lệ Dương đã chạy nhanh ra khỏi phòng anh. Hai mươi phút
sau, cô bê lên đặt trước mặt Hoàng Quân một bát cháo thịt trứng. Cô phải nấu
rất nhanh vì sợ anh ta chờ lâu quá mà thay đổi ý định.
“Trong tủ
lạnh còn mỗi thịt và trứng nên tôi chỉ nấu được thế này thôi, anh ăn tạm vậy.”
“Cô nấu ư?
Thế chị Bích đâu?”
Chị Bích
là người giúp việc nhà Hoàng Quân.
“Tôi không
biết, không thấy ai ở nhà cả.”
“Cô ở
trong bếp nãy giờ à?”
Lệ Dương
gật đầu:
“Ừ, sợ anh
đợi lâu nên tôi nấu cháo cho nhanh. Anh ăn mau đi còn uống thuốc.”
Hoàng Quân
không vội ăn mà ghé mũi xuống hít hít, Lệ Dương ngạc nhiên:
“Anh ngửi
cái gì vậy? Tôi không cho thuốc độc đâu.”
“Tôi xem
có mùi cháy không.” Giọng anh ta đầy giễu cợt.
“Tôi có
phải là tiểu thư đài các đâu mà đến nồi cháo cũng không biết nấu. Anh đừng xem
thường người khác quá.”
Hoàng Quân
bê bát cháo lại gần hơn và khuấy nhẹ. Mùi cháo thơm phức xộc vào mũi anh, kích
thích các giác quan còn chưa tỉnh ngủ. Cũng vẫn chỉ là cháo trứng và thịt,
không biết cô ta còn cho thêm gì nữa mà lại có mùi thơm dễ chịu vậy. Anh múc lên
một thìa và từ từ cho vào miệng. Lệ Dương lặng lẽ ngồi nhìn anh ăn, một lúc sau
cô đỡ lấy bát cháo trong tay Hoàng Quân và cả cái thìa anh đang cầm trên tay.
“Đưa đây
tôi bón cho. Anh ăn thế này đến bao giờ cho xong bát cháo.” Cô nói với một vẻ
thiếu kiên nhẫn.
Rồi cô cẩn
thận thổi nguội từng thìa và đút cho anh. Điều ngạc nhiên là Hoàng Quân ngoan
ngoãn há miệng như một đứa trẻ mà không hề phản ứng gì. Vì mùi vị của bát cháo
quá hấp dẫn hay vì những ngày ở bên cạnh cô đã dần dần làm anh thay đổi.
Thời gian
thì ra lại có sức mạnh kỳ diệu đến vậy, có thể khiến cho hai con người vốn rất
khó chịu khi gặp nhau không còn ghét nhau nữa.
Lệ Dương
nhìn thấy có một chút hy vọng ở tương lai. Dù rằng Hoàng Quân vẫn không đồng ý
phẫu thuật, anh chỉ chấp nhận uống thuốc.
Nhưng như
thế cũng đã là rất tốt rồi.
Lệ Dương
lại khoanh một vòng tròn vào tờ lịch năm, công trình thuyết phục của cô đã kéo
dài được gần hai tháng, không biết còn phải đợi bao lâu nữa để hoàn thành.
Mà cái
người không biết quý trọng thời gian vàng bạc của cô hình như vẫn chưa có ý
định thay đổi.