Khi Lệ
Dương trở về đến khu chung cư cô đang sống cùng Hồng Liên thì thành phố đã sáng
rực ánh đèn. Hồng Liên vẫn chưa về nhà, có lẽ phải ở lại văn phòng để chuẩn bị
cho vụ kiện ngày mai. Lười ra ngoài ăn tối nên Lệ Dương lấy gói khoai tây chiên
trong tủ lạnh ra ăn tạm. Mặc dù là một bác sỹ nhưng đối với việc ăn uống cô khá
tuỳ tiện, hơn nữa tính chất công việc không cho phép cô ngày nào cũng có thể ăn
cơm đúng bữa. Dần dần cô có thói quen, khi nào thấy đói thì kiếm tạm cái gì đó
ăn mà không cần quan tâm đến giờ giấc.
Chuyển đến
mười mấy lượt kênh tivi vẫn chẳng thấy có chương trình nào hấp dẫn để xem, Lệ
Dương quăng cái điều khiển xuống sa-lông rồi nằm ườn ra đọc tạp chí. Bình thường
đến nhà Hoàng Quân đối diện với bộ mặt đưa đám của anh ta, cô lúc nào cũng mong
nhanh đến giờ về để nằm ngủ một giấc, bây giờ được thỏa lòng mong ước thì xem
ra lại không hề khoan khoái như mình vẫn nghĩ.
Nhắc tới
Hoàng Quân, Lệ Dương bất giác cảm thấy đau đầu. Viện phó Phùng và bà Châu nói
rằng cô là bác sỹ thứ tám được nhờ để chăm sóc và khuyên nhủ Hoàng Quân làm
phẫu thuật. Những người trước đó, lâu nhất cũng không trụ quá một tháng, họ đều
nói rằng không muốn tốn thời gian để làm một việc mà biết trước sẽ không đem
lại kết quả.
Lệ Dương
trụ vững được hai tháng, cũng xem như đã có sức kiên nhẫn hơn người rồi.
Từ sau khi
gật đầu đồng ý với Viện phó Phùng, Lệ Dương đã tìm hiểu rất nhiều về tâm lý của
những bệnh nhân tương tự như Hoàng Quân. Thông thường những người đột nhiên
phải chịu đựng một cú sốc lớn sẽ có hai dạng biểu hiện, hoặc điên điên loạn
loạn, hoặc trở nên câm lặng, suốt ngày tự nhốt mình trong phòng, không muốn
giao thiệp với thế giới bên ngoài. Còn đối với riêng Hoàng Quân, thái độ của
anh lại là bình thản, vừa như chấp nhận, vừa như buông xuôi. Không kêu gào khóc
lóc thảm thiết, cũng không tỏ ra thâm trầm u uất. Anh chính là đang chờ đợi, dù
cho không biết mình thực tế muốn chờ đợi điều gì.
Mà loại
biểu hiện này cho đến tận bây giờ vẫn chưa có tài liệu khoa học nào nghiên cứu
cả.
Lệ Dương
khẽ thở dài, cô có nên là người đi tiên phong không?
"Nghĩ
gì chú tâm vậy?" Không biết Hồng Liên về từ lúc nào, đập tay vào vai Lệ
Dương báo động. "Trông nhà như cậu, trộm nó vào khuân cả người đi chắc
cũng không biết nữa."
Lệ Dương
cười cười chống chế:
"Ở
đây an ninh tốt vậy, tớ tận dụng chút tâm trí để suy nghĩ tới vài người chắc
cũng không sao nhỉ?"
"Lại
nghĩ đến anh Phong hử?" Hồng Liên nháy mắt trêu.
Lệ Dương ôm
gối ngồi khoanh chân trên ghế.
"Không
có thời gian nghĩ tới anh Phong nữa rồi, có người khác còn khiến tớ bận tâm
hơn."
"Gã
bệnh nhân quái tính của cậu sao?"
Lệ Dương
ngán ngẩm gật đầu.
"Vẫn
thế à?" Hồng Liên ngồi xuống bên cạnh Lệ Dương, ánh mắt nhìn cô đầy thông
cảm.
Lệ Dương
lại tiếp tục gật đầu một cách ngán ngẩm.
Hồng Liên
thả người tựa vào lưng ghế, khẽ lắc đầu.
"Đã
nói với cậu rồi. Dùng chiêu này không hiệu quả thì đổi chiêu khác đi. Cậu có
thấy ai giải toán không ra mà cứ đâm đầu làm lại theo cách cũ không?"
"Tớ
cũng muốn thế lắm. Nhưng tớ thực sự không nghĩ ra được cách nào cả." Lệ
Dương trùm gối lên đầu than thở.
Hồng Liên
với lấy gói khoai tây chiên đã bóc dở cho một miếng vào miệng.
"Thế
cậu định cứ ngày nào cũng tốn thời gian vô ích thế à?"
"Không
biết nữa. Nhưng tớ nhất định phải thuyết phục được anh ta."
"Cậu
muốn vào Passion thế sao?"
Lệ Dương
nắm lấy tay Hồng Liên khẽ lắc lắc, ánh mắt nhìn bạn đầy khẩn cầu:
"Hồng
Liên! Cậu cũng biết, đấy là cách duy nhất để tớ có thể tìm được ba mà. Cậu nhất
định phải giúp tớ."
"Không
phải tớ không muốn giúp cậu." Hồng Liên nheo mắt giải thích. "Nhưng
cậu xem, cậu mỗi ngày đều tiếp xúc với anh ta như vậy còn không nghĩ ra cách,
tớ ngồi đây có thể phán được gì sao?"
Cũng đúng.
Mặt Lệ Dương lại xịu xuống. Đến cả những người thân thiết nhất của Hoàng Quân
còn không biết phải làm gì, một người chưa từng gặp mặt như Hồng Liên làm sao
có thể chứ.
"Biểu
hiện của anh ta ngày thường thế nào?" Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Lệ Dương,
Hồng Liên cố tình hỏi thăm một chút.
"Cũng
không có gì đặc biệt.” Lệ Dương khẽ lắc đầu. “Trước mặt tớ chẳng bao giờ để lộ
tâm trạng. Nhưng có một lần, tớ thấy anh ta ngồi một mình trong công viên, hình
như đang khóc. Lúc đó sợ anh ta ngại nên tớ giả vờ không biết."
"Ừ."
Hồng Liên gật đầu đồng tình. "Đàn ông ghét nhất là phụ nữ thấy mình yếu
đuối."
Rồi như
bỗng nảy ra một sáng kiến, Hồng Liên quay sang phía Lệ Dương, ánh mắt long
lanh:
"A…
Hay là tại vì mọi người đều xem anh ta là một bệnh nhân, lúc nào cũng nâng niu
chăm sóc, khiến anh ta cảm thấy khó chịu?"
"Là
sao?" Lệ Dương khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
Hồng Liên
chép chép miệng, ngồi hẳn dậy giảng giải.
"Cậu
ngốc quá! Đàn ông gần ba mươi tuổi như anh ta, tất nhiên không muốn người khác
xem mình như trẻ con, đi đâu cũng phải cặp kè bảo vệ, làm gì cũng có người
trông chừng giám sát, sợ xảy ra chuyện. Như thế có khác gì bị cầm tù đâu."
"Nhưng
mắt anh ta không nhìn thấy gì cả." Lệ Dương dường như vẫn còn chút mập mờ.
"Ây
dà. Chính vì mọi người cứ nghĩ như cậu đấy. Cậu nói xem, anh ta tuy không nhìn
thấy đường nhưng vẫn có thể một mình đến công viên, một mình về nhà. Hơn nữa
cậu còn nói anh ta vẫn có thể thiết kế trang sức… Tóm lại là vẫn có thể làm mọi
việc hết sức bình thường. Đó là vì anh ta không muốn mọi người xem anh ta như
bệnh nhân. Nguyên nhân không muốn phẫu thuật, có thể là vì có những thứ anh ta
không muốn thấy thôi."
Lệ Dương
gật gật đầu, có vẻ đã sáng dạ ra rất nhiều. Cô nhớ lại một lần khi chị Bích
thắt dây giày hộ cho Hoàng Quân, anh đã vung chân ra, tức giận nói: "Tôi
bị mù chứ đâu phải bị liệt, tránh ra."
Nghĩ lại
thì thấy lời Hồng Liên nói rất có lý. Trước nay những việc sinh hoạt cá nhân
Hoàng Quân đều tự mình làm chứ không bao giờ nhờ đến người khác. Anh cũng rất
khó chịu mỗi khi có người muốn giúp mình. Đặc biệt tuy mắt không còn thấy ánh
sáng nhưng những thiết kế của anh ta vẫn không hề giảm sút về độ thẩm mỹ. Có
lần vô tình nhìn thấy trên bàn làm việc, Lệ Dương cứ trầm trồ xuýt xoa mãi, cảm
thấy những mẫu vẽ này nếu được chế tác thành sản phẩm chắc chắn sẽ có rất nhiều
người thích. Anh ta đúng là rất biết cách lãng phí tài năng trời phú cho mình.
Hồng Liên
huơ huơ tay trước mặt, triệu hồi sự chú ý của Lệ Dương.
"Cậu
lại đang nghĩ cái gì nữa vậy?"
Lệ Dương
đặt tay lên trán suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu với Hồng Liên, giọng tán
thành.
"Hồng
Liên. Cậu nói rất đúng. Tớ vừa nghĩ lại những biểu hiện thường ngày của anh ta,
có vẻ đúng là như vậy."
Gương mặt
Hồng Liên rạng rỡ hồng hào, đôi mắt hấp háy, miệng cong lên thành một nụ cười
tán dương:
"Tớ
đã bảo mà…"
"Thế
cậu nói xem tớ phải làm gì?" Không đợi Hồng Liên vui mừng hết cơn, Lệ
Dương đã lại hỏi dồn dập.
Hồng Liên
nhăn mặt, gõ đầu Lệ Dương mấy phát.
"Lang
băm à. Cậu thông minh hơn chút đi. Nếu anh ta không thích như vậy thì từ bây
giờ cậu đừng xem anh ta là bệnh nhân nữa. Anh ta là đàn ông, cậu là phụ nữ.
Trước mặt anh ta cố gắng tỏ ra yếu đuối một chút để anh ta thể hiện sự mạnh mẽ
của mình. Còn nữa, cậu nhất định phải tìm được một thứ khiến anh ta muốn nhìn
thấy, như vậy mới có thể khiến anh ta đồng ý phẫu thuật được."
Lệ Dương
vừa mới thoát ra khỏi một mớ rối ren, giờ lại vướng thêm một đống khó hiểu. Cô
cứ tỏ ra yếu đuối thì sẽ khiến Hoàng Quân thấy mình mạnh mẽ sao? Còn nữa, cái
anh ta muốn thấy phải là cái gì mới được chứ?
"Khó
vậy sao?" Lệ Dương nhăn mặt. Xem ra cô mới tìm được cửa vào của ngôi nhà
thôi, còn chìa khóa để ở đâu thì vẫn chưa biết.
Hồng Liên
có chút cụt hứng:
"Bà
cô của tôi ơi! Tớ chỉ có thể giúp cậu tìm ra vấn đề thôi. Còn lại phụ thuộc vào
cậu hết đấy. Anh ta chỉ muốn nhìn thứ mà anh ta thấy có hứng thú thôi. Còn anh
ta hứng thú với cái gì thì cậu phải tìm hiểu. Thử hỏi người nhà anh ta
xem."
Lệ Dương
khẽ gật đầu, có vẻ đã gỡ thêm được một nút rối nữa.
"Được
rồi. Cậu ngồi đây từ từ nghĩ đi, tớ phải đi tắm đây."
Lệ Dương
còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng Hồng Liên đã nhanh chân chuồn vào phòng
tắm, để lại mình cô với một đống thắc mắc vẫn chưa được trả lời.