Lệ Dương
tỉnh lại sau một ngày một đêm hôn mê. Hoàng Quân lúc nào cũng ở bên cạnh cô.
Khi cô nói mê, liên tục kêu lên: “Biến thái, đừng có đụng vào người tôi. Tránh
ra,…” Cô còn vung tay múa chân loạn xạ khiến Hoàng Quân phải giữ tay cô lại. Cô
tưởng anh là tên biến thái nào đó, liên tục nắm tóc anh, lôi đầu anh xuống.
Hoàng Quân bị cô lôi đến rách da đầu mà không làm gì được, chỉ biết thầm than
thở.
Lôi kéo
đến lần thứ n thì rốt cuộc Lệ Dương cũng chịu tỉnh dậy. Phản ứng đầu tiên của
cô chính là dùng hết sức mạnh đã được bổ sung bằng dịch truyền trong một ngày
qua đẩy ngã Hoàng Quân xuống đất rồi kéo chăn che lên người mình. Cho đến khi
nhận ra người nằm dưới đất là anh, cô mới tròn mắt nhìn xung quanh. Xác định
nơi mình đang ở là phòng của Hoàng Quân, Lệ Dương không khỏi ngạc nhiên.
“Là anh
sao? Sao tôi lại ở đây?”
Hoàng Quân
bất đắc dĩ ngồi dậy, anh vuốt vuốt mái tóc đã bị cô làm cho rối tung, nhìn cô
bất mãn.
“Anh hiểu
vì sao Hồng Liên sống chết không chịu ngủ chung giường với em rồi. Cô ấy đúng
là sáng suốt mà.”
Lệ Dương
chớp chớp mắt. Cô nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra. Cô, Hoàng Quân và Xuân Vy
đi chơi, sau đó thì bị bắt cóc, bị đánh,… Cô lắc mạnh đầu cho bớt đi cảm giác
đau nhức. Khi đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, cô vội vàng chồm người lên, lắc mạnh
vai Hoàng Quân đang ngồi trước mặt, nói trong hơi thở gấp gáp:
“Nói cho
em, anh không sao chứ? Bọn chúng không đánh anh chứ? Anh có bị thương ở đâu
không? Anh có…”
Những chữ
tiếp theo của cô bị đôi môi Hoàng Quân chặn lại. Anh hôn cô, nhẹ nhàng chà môi
mình lên đôi môi mềm của cô. Lệ Dương ngạc nhiên, cô mở tròn mắt, đôi môi cô
bất động đón nhận nụ hôn của anh.
Một lúc
sau, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô. Lệ Dương vẫn ngồi chết lặng, ánh mắt
không ngừng chớp. Hoàng Quân mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt anh chứa đựng cả
sự yêu mến và cưng chiều.
“Bệnh nhân
bây giờ là em đấy, em còn lo cho người khác cái gì chứ?”
Cô vẫn im
lặng nhìn anh.
Hoàng Quân
đặt tay lên hai bờ vai cô, giọng nói của anh có vài phần trách móc:
“Em chẳng
có đầu óc kinh tế gì cả. Bản thân em có thể đổi cả trăm ngàn cái mạng của anh.
Em hy sinh một lần như vậy, không thấy là quá lãng phí sao?”
Cái kiểu
suy nghĩ gì vậy? Cô dùng thân thể để đổi lấy sự an toàn của anh, anh lại trách
cô không biết tính toán.
Lệ Dương
nheo mắt:
“Cái gì mà
lãng phí chứ?”
“Nói lại
cho anh nghe.” Hoàng Quân ghé miệng vào tai cô thì thầm.
“Em bảo là
không lãng phí…”
“Không
phải cái đó.” Anh ngắt lời cô. “Nói lại cho anh nghe những câu em nói với anh
khi còn ở trong nhà kho.”
Aaaaaaaa...
Không phải Hoàng Quân muốn cô nhắc lại những lời yêu thương cô đã thổ lộ lúc
trước đó chứ? Thề có trời làm chứng, nếu biết sẽ an toàn trở về thế này, cô có
bị cắt lưỡi cũng không bao giờ đem những điều ấp ủ trong lòng đó nói ra với
anh.
“Em nói
gì?” Giọng Lệ Dương rõ ràng giả vờ ngây thơ không hiểu.
Hoàng Quân
cười cười rời khỏi gương mặt cô, lại nhìn cô dịu dàng.
“Em quên
những gì em nói, vậy vẫn còn nhớ những điều anh đã nói chứ?”
Lệ Dương
dĩ nhiên không quên, đó là những câu nói mà ngày nào cô cũng hy vọng được nghe.
“Quân!” Cô
gọi tên anh. Đây là lần đầu tiên Lệ Dương gọi Hoàng Quân bằng giọng nhẹ nhàng
và yêu thương như vậy. “Em vốn dĩ cho rằng lúc đó anh không muốn em làm điều gì
dại dột nên mới nói vậy. Thế nên tất cả những gì em nói, anh cũng không cần để
ý…”
“Em cũng
biết đó là dại dột?” Hoàng Quân nheo mắt nhìn cô.
Câu nói
của anh làm Lệ Dương cứng họng. Cô le le lưỡi, anh vốn dĩ nên làm luật sư chứ
không phải là nhà thiết kế.
“Em…”
“Em là do
anh cứu. Thân thể này nếu anh không cho phép, em tuyệt đối không được bạc đãi
nó.” Hoàng Quân giơ một ngón tay lên, gảy nhẹ vào mũi Lệ Dương.
Câu nói
này chẳng phải anh đang muốn xác lập chủ quyền đối với cô hay sao? Lệ Dương suy
nghĩ lại, Hoàng Quân làm Luật sư quả không hợp, vì anh không biết ở Việt Nam
quyền tự do về thân thể rất được pháp luật bảo vệ.
“Anh cũng
là do em cứu, vậy thân thể anh cũng sẽ do em toàn quyền quyết định chứ?” Cô
ương bướng hỏi lại anh.
“Anh là do
Trần Vũ Hải cứu.”
“Là nhờ em
kéo dài thời gian.”
Hoàng Quân
có chút nhượng bộ.
“Được rồi.
Vậy em muốn làm gì với nó?”
Câu hỏi
này... quả là rất khó trả lời nha. Vậy nên Lệ Dương chọn cách không trả lời
trực tiếp mà đi loanh quanh đến mấy chục vòng.
“Vậy anh
muốn làm gì với cơ thể em?”
Hỏi xong
câu này, Lệ Dương ngay lập tức cảm thấy hối hận. Chẳng hiểu sao trong câu nói
này có chứa cái gì đó rất dâm tà. Có vẻ như Hoàng Quân cũng nhận thấy được sự
ngượng ngập của cô, anh cười rất tươi.
“Anh mỗi
ngày trước khi đi ngủ đều muốn ôm nó, mỗi khi mở mắt ra đều muốn nhìn thấy nó.”
Cái này,
nếu suy nghĩ một cách sâu sắc, chẳng phải Hoàng Quân đang muốn sống cùng cô
sao?
“Anh đang
cầu hôn em sao?” Lệ Dương buột miệng hỏi. Đây là lần thứ hai trong vòng năm
phút cô cảm thấy hối hận.
“Em cứ
nghĩ những gì mình cho là đúng đi.”
“Vậy thì
em sẽ nghĩ như thế.”
Câu nói
thứ ba khiến Lệ Dương nguyền rủa cái miệng của mình.
Hoàng Quân
không một chút bối rối. Anh cười rất tươi rồi khẽ đưa tay lên vuốt dọc lông mày
cô.
“Em rất
đáng yêu đó!”
Là anh
đang khen hay đang trêu cô vậy?
“Những câu
nói của anh, tất cả đều rất thật lòng...”
Hoàng Quân
ghé sát vào tai cô, Lệ Dương có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh vấn vít
quanh vành tai, những lời anh nói sau đó còn ấm áp hơn rất nhiều.
“Lệ Dương,
anh yêu em.”
Ba chữ của
Hoàng Quân thốt ra rất nhẹ nhàng, chỉ như một hơi thở. Nhưng đối với Lệ Dương,
nó lại có sức công phá bằng cả một trái bom. Cô mấp máy môi:
“Anh nói
thật sao?”
“Nếu em
không tin, anh có thể dùng hành động để chứng minh.”
Không đợi
Lệ Dương kịp phản ứng, Hoàng Quân đưa tay đỡ lấy gương mặt cô mà đáp xuống môi
cô một nụ hôn. Nụ hôn này cũng bất ngờ hệt như lúc nãy, nhưng nó không chỉ dừng
lại ở môi chạm môi. Khi Lệ Dương mở miệng định nói gì đó, đầu lưỡi của anh
nhanh chóng tiến vào vuốt ve khoang miệng cô. Lệ Dương chìm đắm trong nụ hôn
sâu và ngọt ngào của anh. Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô rất tự nhiên vòng
tay ôm lấy cổ anh, đáp lại anh một nụ hôn cuồng nhiệt.
Cô còn
chưa kịp thắc mắc, tại sao sau khi tỉnh dậy lại nằm trên giường của anh. Không
phải cô nên ở bệnh viện sao?
Cô còn
chưa nhận được lời giải thích, tại sao trên người cô lại là bộ quần áo ngủ của
mẹ anh?
Cô cũng
còn chưa kịp hỏi, là ai đã thay đồ cho cô…
Rất nhiều
thắc mắc chưa được giải đáp, Lệ Dương đã trầm luân trong nụ hôn dài của Hoàng
Quân. Khi nụ hôn kết thúc, trên môi cô vẫn còn vương lại hơi thở của anh.
Hoàng Quân
nhìn Lệ Dương mỉm cười, cô ngượng ngùng trả lại anh một cú đấm vào vai.
Hoàng Quân
bất chợt gập người xuống. Khuôn mặt anh nheo lại, đôi mắt nhắm chặt biểu lộ
rằng anh đang rất đau. Lệ Dương hốt hoảng sờ sờ khuôn mặt anh:
“Anh sao
vậy? Em làm anh đau sao?”
“Anh không
sao.” Hoàng Quân ngẩng mặt lên nhìn cô lắc đầu cười.
Kết thúc
câu nói “Anh không sao” là một chấm máu đỏ rỉ ra trên áo sơ mi, chính là vị trí
lúc nãy Lệ Dương đã đấm vào. Lệ Dương vừa nói vừa đưa tay cởi cúc áo sơ mi của
Hoàng Quân, giọng cô như sắp khóc:
“Anh bị
thương sao… Sao lại như thế này? Em xin lỗi, em không biết…” Giọng cô tràn ngập
lo lắng và bối rối, hối hận và tự trách.
Hoàng Quân
giữ lấy cánh tay Lệ Dương đang vô thức cởi cúc áo của anh. Anh biết đây là phản
xạ rất tự nhiên của một bác sỹ khi muốn kiểm tra vết thương của bệnh nhân.
Nhưng nhìn bộ dạng của cô lúc này, anh tự nhiên thấy rất muốn cười, rất đáng
yêu.
“Em làm gì
vậy? Em đừng nóng vội thế chứ.” Giọng Hoàng Quân ngân dài đầy giễu cợt.
Lệ Dương
mặc kệ. Bây giờ cô không có tâm trạng để đùa.
“Anh ngồi
im đi, em sẽ kiểm tra vết thương cho anh.”
“Bác sỹ à,
anh đã đi bệnh viện kiểm tra rồi.”
Lệ Dương
ngửa mặt nhìn Hoàng Quân, đôi mắt ngân ngấn nước.
“Là vì em
sao?”
Hoàng Quân
ngập ngừng một chút, rồi gật đầu. Vết thương này là trong lúc đánh nhau với tên
mặt sẹo kia, anh bị hắn dùng dao rạch một nhát. Anh bị đau nhưng vẫn tự mình bế
cô đưa vào viện. Khi xác định cô không bị bất kỳ thương tích gì, anh mới chịu
đi băng bó vết thương của mình.
Hoàng Quân
đưa tay lau giọt nước mắt vừa rớt xuống từ khóe mắt Lệ Dương, anh dịu dàng nhìn
cô:
“Em đừng
khóc. Em khóc không xinh chút nào.”
“Em muốn
xem vết thương của anh.” Lệ Dương sụt sịt không để ý đến câu nói trêu chọc của
anh.
Hoàng Quân
thở dài một tiếng, sau đó từ từ cởi cúc áo của mình ra. Khi chiếc áo sơ mi được
thả xuống sống vai, Lệ Dương nhìn thấy ngay gần ngực trái của Hoàng Quân là một
lớp vải băng vuông đã bị ướt vì máu, cô nhẹ nhàng đưa tay bóc lớp băng dính bên
ngoài ra, lộ trên nền da thịt săn chắc của anh là một vết đâm bằng dao, tuy
không sâu nhưng có lẽ do anh hoạt động mạnh và vừa nãy lại bị cô đấm trúng nên
miệng vết thương bị hở ra.
“Anh không
đau.” Hoàng Quân nhìn gương mặt thất thần của Lệ Dương, dịu dàng nói.
“Vết
thương rộng thế này… Anh tưởng em là trẻ con chắc?”
Hoàng Quân
cầm lấy tay Lệ Dương đang đặt phía dưới vết thương của mình, mỉm cười:
“Chỉ cần
em bình an, một chút xây xát nhỏ này có đáng gì đâu.”
Lệ Dương
nhìn như thôi miên vào gương mặt Hoàng Quân, gương mặt tuấn tú phảng phất nét
tái nhợt vì vừa bị đau, gương mặt của người đàn ông mà dù có phải hy sinh bản
thân mình cô cũng nhất định phải bảo vệ. Trước đây cô vốn nghĩ rằng, cô chỉ có
thể đứng nhìn anh từ xa và mỉm cười, giờ được nghe những lời yêu thương này từ
miệng anh, cô cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mơ rất đỗi ngọt ngào.
Lệ Dương
lấy hộp thuốc trong phòng băng bó lại vết thương cho Hoàng Quân. Đây là lần đầu
tiên cô nhìn thấy nửa thân trên của anh khi để trần. Quả thật, sau lớp áo sơ
mi, da thịt Hoàng Quân càng hiện rõ những đường cong quyến rũ. Lệ Dương bật
cười nghĩ sau này anh có thất nghiệp cũng chẳng lo chết đói, chỉ cần anh đồng ý
thì chắc chắn có đến cả trăm công ty xếp hàng đăng ký nhờ anh làm người mẫu
quảng cáo. Mặc dù tính chất nghề nghiệp khiến cô thường xuyên tiếp xúc với
những cơ thể để trần, nhưng không hiểu sao đối với Hoàng Quân, cô phải cố gắng
lắm mới kiềm chế được ham muốn đưa tay mình vuốt ve lên những phần da thịt
tuyệt vời ấy.
“Sao mặt
em đỏ vậy?” Câu nói của Hoàng Quân gọi Lệ Dương từ năm nghìn năm trước trở về.
“Em… không
có.” Lệ Dương ấp úng, nhưng cô càng nói thì lại càng lộ ra mình đang bối rối.
“Em sát
trùng vết thương cả nửa ngày rồi đó.”
Lúc này Lệ
Dương mới nhận ra ý cười trong câu nói của Hoàng Quân. Cô phát hiện đúng là
mình đã tẩm cồn vào dung dịch và xoa lên vết thương của anh cả nửa ngày rồi mà
vẫn chưa chịu xức thuốc để băng lại. Quả là rất mất mặt.
“Vết
thương của anh sâu nên phải sát trùng lâu một chút.” Lệ Dương cuối cùng cũng
tìm ra được một cái cớ để chữa ngượng. Hy vọng anh không học y nên không biết,
cho dù là vết thương lớn cỡ nào cũng chẳng cần đến thời gian xoa cồn lâu như
thế.
“Lúc băng
vết thương cho anh, cô y tá chỉ xoa có mười giây.”
Ộc. Lệ
Dương thật muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống. Cô nhận ra nói dối là một việc
rất hại não, vì cứ phải nghĩ xem làm thế nào để câu trước câu sau thật logic
với nhau. Việc làm đòi hòi hàm lượng trí tuệ cao như vậy, Lệ Dương không làm
được.
“Anh trật
tự đi, nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương đó.” Về chuyện chuyển đổi đề tài
một cách linh hoạt thì cô rõ ràng có kinh nghiệm hơn nhiều.
“Nhưng lúc
nào thì em mới băng xong vậy?”
“Đã bảo
anh không được nói nhiều mà. Sắp rồi.”
“Nhưng…
anh muốn đi vệ sinh.”
Lệ Dương
cứng họng.
Mười giây
sau khi Hoàng Quân nói câu đó, Lệ Dương đã hoàn thành việc băng bó vết thương
cho anh. Cô nhanh chóng đưa tay kéo áo sơ mi của Hoàng Quân lên che bờ vai lại.
“Xong rồi
đấy. Anh nhớ đừng cử động mạnh, đi lại nhẹ nhàng thôi.”
Hoàng Quân
nhìn cô, đôi mắt đầy ý cười:
“Anh biết
rồi. Anh đã xin Viện phó Phùng cho em nghỉ hai ngày để nghỉ ngơi. Hai ngày tới,
em cứ ở đây đi.”
Lại một
câu nói của Hoàng Quân làm Lệ Dương chết cứng. Cô trân trân mắt nhìn anh. Hoàng
Quân trước khi quay đi, cúi xuống xoa đầu Lệ Dương giải thích thêm một
chút:
“Hồng Liên
vẫn chưa xuất viện. Để em ở một mình anh không yên tâm.”
oOo
Lệ Dương
tìm đủ mọi lý do để quay về khu chung cư của mình nhưng vẫn không hiệu quả. Dù
sao cô và Hoàng Quân vẫn chưa kết hôn, việc ở trong nhà anh như thế này cũng có
nhiều cái bất tiện. Mà cái bất tiện lớn nhất chính là việc bà ngoại Hoàng Quân
nhất quyết bắt cô ở lại, nhưng trong thời gian cô ở đó, bà suốt ngày khóa kín
cửa phòng mình và qua phòng ngủ cùng Xuân Vy, không cho cô buổi tối được tiếp
cận con bé. Hay nói cách khác, bà ngoại tìm mọi cách bắt cô và Hoàng Quân ở
chung một phòng.
Lệ Dương
đương nhiên không sợ hai người sẽ vượt quá giới hạn nào đó. Hoàng Quân ở công
ty suốt ngày, buổi tối khi về nhà đều để cô ngủ trên giường còn anh thì nằm
trên sofa. Chỉ là không hiểu tại sao thời gian gần đây, khả năng kiềm chế của
cô ngày một kém. Ở trong cùng một phòng với người đàn ông ôn nhu và hấp dẫn như
Hoàng Quân, Lệ Dương thật sự cảm thấy như mình đang bị tra tấn.
Chính vì
thế, sang ngày thứ hai, cô quyết định sang phòng Xuân Vy từ lúc bảy giờ tối,
không để bà ngoại có cơ hội chiếm chỗ.
Khi bà
ngoại tắm xong và vừa ngân nga ca khúc “Chuyện tình Lan và Điệp” vừa bước vào
phòng thì đã thấy Lệ Dương và Xuân Vy nằm cuộn tròn trong chăn đọc truyện cổ
tích.
“Ơ, sao
con lại vào đây?” Bà ngoại nhìn cô ngạc nhiên.
“Chị Dương
bảo hôm nay muốn ngủ cùng con.” Xuân Vy thay Lệ Dương trả lời.
“Không
được. Vậy ngoại ngủ đâu?”
“Bà ngoại
chẳng phải cũng có phòng ngủ sao?” Xuân Vy ngây thơ hỏi lại.
“Giường
ngủ của ngoại hỏng rồi.” Bà vừa nói vừa nháy mắt với con bé nhưng có lẽ do mắt
bà nháy với nhắm cũng giống nhau nên Xuân Vy không phát hiện ra. “Cháu dâu, mau
sang phòng thằng nhóc ngủ.”
“Bà à. Tụi
con thực sự chưa tới bước đó đâu. Hôm nay con nhất định ngủ cùng Xuân Vy, bà
ngoại đến sau mất chỗ rồi.”
Tất nhiên,
Lệ Dương trẻ hơn nên chạy nhanh hơn, nếu cô thi ma–ra-tông với bà ngoại để
giành chỗ ngủ thì không bao giờ sợ thua. Nhưng với kinh nghiệm “gừng càng già
càng cay”, Lệ Dương nhanh chóng bị bà đá ra khỏi phòng một cách cay đắng.
“Haiz…
Thôi được rồi, ngoại thua. Nhưng mà ngoại nằm một mình thì khó ngủ lắm, con có
thuốc nào dễ ngủ hơn không?”
“Con đi
pha cho ngoại ly trà ấm, ngoại đừng uống thuốc hại dạ dày đó.” Lệ Dương ngoan
ngoãn bước xuống nhìn bà lo lắng.
Khi Lệ
Dương vừa đặt chân ra khỏi phòng thì cửa đã đóng sầm lại sau lưng. Lúc này cô
mới hoảng hốt nhận ra nhưng tất cả đã quá muộn.
“Bà ngoại,
bà ngoại…” Lệ Dương vừa đập cửa vừa kêu.
Bà ngoại
mở cửa và đứng chắn ngang, tỏ rõ ý không cho cô bước vào.
“Giờ là
ngoại vào trước rồi, con ngoan ngoãn qua phòng thằng nhóc đi.”
“Bà à, tối
hôm qua anh ấy nằm trên sofa cả đêm để nhường giường cho con đó.”
“Vậy con
gọi nó lên giường nằm cùng là được.”
Nói xong,
bà tàn nhẫn đóng cửa lại, không cho cô một cơ hội cầu xin.
Lệ Dương
lếch thếch bước vào phòng Hoàng Quân, anh cũng vừa từ trong phòng tắm bước ra.
Trên người anh mùi hương sữa tắm tỏa ra quyến rũ, mái tóc ướt nhỏ xuống từng
giọt càng làm Lệ Dương cảm thấy như bị kích thích.
“Em không
phải đến phòng Xuân Vy sao?” Hoàng Quân nhìn thấy cô hơi ngạc nhiên.
“Em bị bà
ngoại cướp chỗ rồi.” Lệ Dương nói giọng ấm ức.
Hoàng Quân
bật cười:
“Anh đã
nói rồi, em không phải là đối thủ của bà đâu. Em ngủ ở giường của anh đi, đêm
nay anh phải thức để hoàn thành bản vẽ.”
“Anh không
ngủ sao?”
“Sáng sớm
mai anh phải trình chiếu trong cuộc họp của công ty rồi. Chắc phải thức hết đêm
nay để hoàn thành. Em mau đi ngủ đi.”
Lệ Dương
đi về phía giường Hoàng Quân và ngồi xuống. Hôm này dù cô không ở đây thì chiếc
giường này có lẽ cũng để trống. Hoàng Quân đi về phía cô, nhẹ nhàng đặt lên
trán cô một nụ hôn và đỡ cô nằm xuống rồi kéo chăn đắp lên người. Sau khi cô
nhắm mắt một lúc, anh mới đứng dậy đi về phía bàn làm việc.
Khi Lệ
Dương thức dậy, cô chỉ thấy một góc sáng duy nhất ở phía bàn làm việc của Hoàng
Quân. Anh có thói quen để điện phòng khi làm việc. Hôm nay có lẽ sợ ảnh hưởng
tới giấc ngủ của cô nên anh mới tắt đi. Lệ Dương nhẹ nhàng ngồi dậy, lật chăn
và bước xuống giường.
Cô đi đến
cạnh Hoàng Quân, nhìn thấy anh đang hoàn thiện những bản thiết kế bằng bút chì
màu, trên góc mỗi tờ giấy đều có ghi tên bản thiết kế và tên người sáng tạo ra
chúng. Cô nhẹ nhàng đứng bên cạnh, Hoàng Quân nhìn thấy có bóng người in xuống
tờ giấy trước mặt, anh hơi giật mình ngẩng đầu lên.
“Em không
ngủ sao?” Anh nhìn cô thắc mắc.
“Em vừa
tỉnh dậy.” Lệ Dương nhẹ nhàng giải thích. “Em pha cho anh ly cà phê nhé!”
Không đợi
Hoàng Quân đồng ý, Lệ Dương bước chậm ra khỏi cửa phòng. Một lúc sau, cô đặt
trên bàn anh một cốc cà phê nóng bốc khói nghi ngút.
“Cảm ơn
em.” Anh nhìn cô ánh mắt đầy trìu mến.
Lệ Dương
ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Hoàng Quân.
“Đằng nào
cũng không ngủ được nữa, em ngồi làm cùng anh vậy. Có gì cần em giúp không?”
Vậy là hai
người cùng ngồi làm việc. Lệ Dương giúp Hoàng Quân vạch màu lên các đường kẻ đã
được ký hiệu sẵn, giúp anh đánh số liệu vào bản báo cáo trên máy tính. Sau đó,
cô ngồi cầm bút màu để đưa cho anh, nhìn anh tô vẽ cho những bức tranh chì đen
trắng trở nên sống động.
“Màu đỏ…” Hoàng
Quân chìa tay về phía Lệ Dương.
“Đưa anh
màu đỏ.” Hoàng Quân lặp lại lần thứ hai sau khi không thấy Lệ Dương phản ứng
gì.
Vẫn im
lặng. Anh tò mò ngoái đầu nhìn sang, thấy cô đã gục xuống mặt bàn ngủ vùi, đầu
gối lên hai cánh tay, mặt quay về phía anh. Cô ngay cả khi ngủ cũng như một
thiên thần, gương mặt tròn thanh tú, bờ môi hồng hơi mấp máy. Nhìn cô ngủ,
Hoàng Quân có một cảm giác yên bình không thể diễn tả được. Anh mỉm cười, rút
nhẹ chiếc bút tô màu đỏ cô vẫn đang cầm trong tay và hoàn thành nốt những nét
cuối cùng trong bản vẽ của mình.
Sau đó,
anh kéo ghế đứng dậy, hết sức nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động. Cũng hết
sức nhẹ nhàng, anh rút cánh tay đang kê dưới đầu của Lệ Dương khoác lên vai
mình và bế cô lên giường.
Có lẽ do
quá nhạy cảm nên dù Hoàng Quân nhẹ nhàng hết sức, Lệ Dương vẫn tỉnh dậy. Khi
anh đặt cô xuống giường mới nhận thấy mắt cô đã mở ra và đang nhìn mình. Gương
mặt Hoàng Quân lúc đặt cô xuống gần như cúi sát vào mặt cô, anh và cô bốn mắt
nhìn nhau, nhìn rất lâu.
Sau đó,
anh vô thức đặt xuống môi cô một nụ hôn.
Lệ Dương
không từ chối, cũng không nhiệt tình đón nhận.
Nụ hôn của
anh như triệu hồi lý trí của cô trở về từ cơn buồn ngủ. Cô nhắm mắt, lắc lắc
đầu, lại mở mắt, gương mặt anh vẫn gần trong gang tấc.
Người ta
nói quả không sai, khả năng kiềm chế của con người thấp nhất chính là vào lúc
nửa đêm.
Mà không
gian càng yên tĩnh, khả năng ấy càng tiến dần về không.
Lệ Dương
không có cách nào chống lại sức hút từ gương mặt điển trai ngay trước mắt mình.
Cô đưa tay sờ sờ vào mặt anh, cảm nhận sức nóng từ gương mặt ấy lan qua tay
mình.
Hoàng Quân
đặt một tay bên hông cô, tay kia chạm nhẹ vào bàn tay đặt trên giường của cô,
sau đó anh vuốt ve dọc cánh tay cô, lên bờ vai, lên cổ và dừng lại ở gò má. Anh
khẽ cúi người xuống, cơ thể anh đè lên người cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa
toàn thân.
Lệ Dương
vòng tay qua cổ Hoàng Quân và chủ động hôn vào môi anh. Anh cũng nhẹ nhàng đáp
lại, cảm giác môi lưỡi quấn quýt thực sự rất ngọt ngào.
Cô lật
người và lại nằm đè lên người anh, hai người cứ lật qua lật lại như vậy, hôn
nhau quấn quýt si mê.
Cho đến
sáng hôm sau tỉnh dậy, Lệ Dương cảm nhận thấy hơi thở phả vào tai ấm áp, mới
phát hiện mình đang nằm cuộn tròn trong người Hoàng Quân. Bàn tay Hoàng Quân
nhẹ nhàng ôm trọn thắt lưng của cô, tay kia đặt dưới đầu cô làm gối, chiếc cằm
thon dài của anh áp vào gò má cô.
Lệ Dương
bây giờ mới có dịp ngắm nhìn gương mặt Hoàng Quân khi ngủ. Khuôn mặt tròn, vầng
trán cao, trông anh vừa có nét của một người đàn ông từng trải, lại ẩn chứa vẻ
lãng tử của những chàng trai con nhà giàu ở cái tuổi đôi mươi. Không kìm được,
Lệ Dương đưa tay khẽ chạm vào má anh, trong phút chốc cô có cảm giác anh như
một đứa trẻ con cần được chở che, vỗ về.
Cử động
của Lệ Dương làm Hoàng Quân tỉnh giấc. Anh nhìn cô dịu dàng mỉm cười:
“Em ngủ
ngon chứ?”
“Ừm... Anh
cũng vậy chứ?” Lệ Dương như con mèo lười vùi đầu vào ngực anh.
Vòng tay
của Hoàng Quân ôm cô chặt hơn.
“Rất
ngon.”
“Anh không
phải dậy đi làm sao?” Lệ Dương thắc mắc.
“Anh còn
mười lăm phút nữa.” Hoàng Quân kéo cô vào lòng, nhắm mắt lại.
Lệ Dương
tròn mắt. Anh còn chưa nhìn đồng hồ, có thể dự đoán chính xác thời gian như vậy
sao?
Khi Lệ
Dương tỉnh dậy lần thứ hai thì chỉ còn thấy mình cô nằm trên giường. Hoàng Quân
đã đặt bên cạnh cô một chiếc gối ôm to tướng để giữ ấm cho cô từ phía sau lưng.
Một cảm giác hạnh phúc len lỏi vào từng tế bào, cô hít thở sâu bầu không khí
trong lành buổi sáng tràn vào phòng anh, đón nhận những tia nắng sớm yếu ớt
xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào. Bầu trời hôm nay cao và trong xanh, thật sự
rất đẹp.
Nhìn đồng
hồ đã gần tám giờ, Lệ Dương vội vàng xỏ dép đi xuống nhà. Khi qua bàn làm
việc của Hoàng Quân, cô nhìn thấy xấp tài liệu tối qua anh chuẩn bị cho cuộc
họp vẫn để trên mặt bàn.
Đúng lúc
đó thì chuông điện thoại của cô reo lên.
Lệ Dương
bắt máy, trong điện thoại là giọng nam trầm tĩnh quen thuộc:
“Em dậy
chưa?”
“Em vừa
tỉnh. Hình như anh để quên tài liệu ở nhà.”
“Em nhìn
thấy rồi à? Mười lăm phút nữa cuộc họp bắt đầu rồi, giờ anh về lấy sợ không
kịp. Em mang tập tài liệu đến công ty cho anh được không?” Hoàng Quân vẫn giữ
thái độ trầm tĩnh nhưng giọng nói lại có phần hơi gấp gáp.
“Vâng. Em
sẽ mang đến ngay.”
Hoàng Quân
gọi taxi cho Lệ Dương, dặn cô cứ đi từ từ, không phải vội. Dĩ nhiên Lệ Dương
biết thời gian rất gấp, do vậy cô chỉ rửa mặt qua quýt, dùng tay bới tóc lên
cột chặt lại rồi vội vàng cầm xấp tài liệu chạy ra khỏi phòng.
Lúc xuống
đến chân cầu thang, cô nhìn thấy bà ngoại, bà Châu và Xuân Vy đang ngồi ăn
sáng. Bà ngoại nhìn cô cười tươi như hoa:
“Cháu dâu,
dậy rồi à? Qua đây ngồi đi.”
Bà Châu
nhìn cô với ánh mắt dịu dàng:
“Quân bảo
tối qua con thức khuya làm việc cùng nó, vừa mới chợp mắt nên bác không đánh
thức con dậy. Con mau lại ăn sáng đi.”
Lệ Dương
chỉ đi qua phía bàn ăn rồi dừng lại nói:
“Bà ngoại,
bác gái, Quân để quên tài liệu họp ở nhà. Con phải mang đến công ty cho anh ấy
bây giờ. Con đi luôn đây ạ.”
Nói rồi
không đợi bà ngoại và mẹ Hoàng Quân trả lời, Lệ Dương vội vội vàng vàng chạy
nhanh ra khỏi cửa.
Khi Lệ
Dương vừa bước chân ra khỏi thang máy tầng năm thì thấy một đoàn người mặc
comple chỉnh tề cũng vừa từ một thang máy khác đi ra đang ở phía trước cô. Đoán
rằng họ đang đi tới phòng họp nên cô gọi hỏi họ xem phòng họp ở đâu.
Thật may
là Hoàng Quân cũng có mặt trong số đó. Anh đứng bên cạnh một người đàn ông
trung niên gương mặt điềm tĩnh và nghiêm nghị. Tuy tuổi có lẽ cũng phải ngoài
năm mươi nhưng trên người ông vẫn toát ra một phong thái rất nhanh nhẹn đĩnh
đạc, vẻ mặt ông ôn nhu, đôi lông mày ánh lên vẻ thông minh, trải đời.
Hoàng Quân
nhìn thấy Lệ Dương, lúc đầu cảm thấy bất ngờ vì không nghĩ cô lại đến nhanh như
vậy. Nếu anh biết Lệ Dương vì sợ tắc đường lâu mà nhảy ra khỏi taxi chạy bộ,
còn trèo ba, bốn bức tường để mang tài liệu tới cho anh kịp giờ họp chắc có lẽ
phải cảm động đến chết mất.
“Lệ Dương.
Em đến rồi sao?”
Lệ Dương
còn đang ngẩn người vì không ngờ lại gặp Hoàng Quân ở đây. Ban nãy vì nhìn từ
phía sau nên cô không biết anh cũng có mặt trong đoàn người này. Cô không trả
lời câu hỏi của anh ngay mà hơi ngây ra một chút, sau đó mới từ từ ấp úng:
“À... Em
mang tài liệu cho anh.”
Hoàng Quân
bước về phía Lệ Dương, anh đưa tay đỡ lấy xấp tài liệu từ tay cô, ánh mắt nhìn
cô ánh lên niềm thương yêu vô hạn.
“Cảm ơn
em...”
Sau câu
cảm ơn, Hoàng Quân mới để ý thấy Lệ Dương trên người vẫn còn mặc nguyên bộ
pizama cô thay ra lúc ngủ, mái tóc cũng hơi rối. Anh khẽ đưa tay lên vuốt làn
tóc mai rủ xuống mắt cô, giọng anh nhẹ nhàng:
“Em về
phòng làm việc chờ anh một chút.”
Hoàng Quân
bảo trợ lý Bình đưa Lệ Dương về phòng làm việc của anh. Khi cô đã vào trong thang máy, người đàn ông trung niên
nhìn anh mỉm cười:
“Cô gái đó
là ai vậy?”
“Cô ấy là
Lệ Dương ạ.” Hoàng Quân lễ phép đáp lại.
“À... Là
cô bác sỹ đã phẫu thuật cho cháu sao? Nghe mẹ cháu nói cô ấy rất giống Ngọc
Linh phải không?”
“Vâng.”
“Nhưng
hình như… giữa hai đứa không phải quan hệ bệnh nhân, bác sỹ bình thường.” Đôi
mắt trải đời của ông Trọng nhìn sâu vào mắt Hoàng Quân chờ câu trả lời.
Hoàng Quân
thở nhẹ một hơi, sau đó mới chậm rãi nói:
“Cháu thực
sự... rất muốn giữ cô ấy ở bên cạnh.”
Ông Trọng
khoác tay lên vai Hoàng Quân, rất tự nhiên mà nói:
“Nếu thật
sự thích cô bé thì hãy giữ lại đi. Con người không phải lúc nào cũng tìm được
hạnh phúc, cháu phải biết trân trọng…”
“Cháu hiểu
ạ.” Hoàng Quân khẽ gật đầu, nhìn về phía thang máy nơi Lệ Dương vừa bước vào,
thấy lòng mơn man một cảm xúc khó tả.
Ông Trọng bỏ tay xuống khỏi vai Hoàng Quân,
bước lên phía trước.
“Được rồi,
chúng ta vào phòng họp thôi.”
Cuộc họp
cổ đông bất thường của Star chủ yếu tập trung vào việc bãi nhiệm Giám đốc điều
hành Đỗ Xuân Diệp. Đỗ Xuân Diệp và Đỗ Xuân Thành sau khi bị phát hiện có liên
quan đến việc tổ chức mua bán trái phép chất ma túy và có hành vi rửa tiền đã
bị tạm giam để tiếp tục điều tra xét xử. Hoàng Quân tạm thời nắm giữ chức vụ
Giám đốc điều hành. Mọi người gần như khẳng định anh chắc chắn sẽ trở thành chủ
nhân của chiếc ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị kia. Ai nấy khi nói đến chuyện
này đều tỏ ra rất hân hoan. Vị trí như vậy trong công ty này ngoài Hoàng Quân
ra thì có lẽ không còn ai xứng đáng.
Trợ lý
Bình đưa Lệ Dương đến trước cửa phòng Giám đốc ở tầng thứ hai mươi rồi chào tạm
biệt cô. Lệ Dương đẩy cửa bước vào. Phòng làm việc của Hoàng Quân rất
rộng, ngoài phòng chính có bàn tiếp khách còn có thêm phòng ngủ và phòng
tắm, thực sự chẳng khác gì một căn hộ chung cư cao cấp. Lệ Dương vào phòng tắm
rửa mặt và chải lại tóc, sau đó thăm thú xung quanh nơi làm việc của Hoàng
Quân.
Căn phòng
thật giống con người của anh: gọn gàng và sạch sẽ.
Phòng làm
việc có cách bài trí không khác là mấy so với phòng của Hoàng Quân ở nhà. Trên
bàn làm việc đặt một chậu cây xương rồng, loại cây mà anh yêu thích. Rèm cửa sổ
phòng làm việc màu xanh nhạt, rất hợp với lớp sơn xanh của tường phòng. Trên
bàn tiếp khách đặt một bộ ấm chén uống trà bằng gốm theo phong cách cổ xưa. Tất
cả những thứ trong phòng nói rằng chủ nhân của nó là người cẩn thận và yêu
thích sự yên tĩnh. Quả thật rất khác xa với phong cách trang trí phòng của Lệ
Dương và Hồng Liên, tuy đã qua giai đoạn tiền mãn teen từ lâu nhưng trên tường
phòng của hai cô vẫn ngập tràn tranh ảnh mèo Kitty.
Xem chán mà
vẫn chưa thấy Hoàng Quân quay trở lại, Lệ Dương cầm một quyển tạp chí trên bàn
làm việc của anh rồi trèo lên ghế sofa vừa đọc vừa ngáp.
Đang say
ngủ, Lệ Dương mơ màng cảm thấy có ai đó khoác lên người cô một tấm chăn mỏng.
Sau đó một hơi thở ấm áp phả vào tai cô và một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán
cô.
Lệ Dương
từ từ mở mắt.
Hoàng Quân
đang ngồi bên cạnh cô. Anh khẽ nâng chén trà lên và nhấp một ngụm nhỏ, nhìn cô
mỉm cười:
“Em dậy
rồi à?”
“Ừm.” Cô
khẽ gật đầu với anh, vẫn còn cảm giác ngái ngủ.
“Xin lỗi đã
để em đợi lâu.”
Lệ Dương
ngồi dậy, cô co chân lại để Hoàng Quân ngồi được rộng hơn:
“Anh họp
xong rồi à?”
Hoàng Quân
gật đầu.
“Anh bảo
em đợi, có chuyện gì vậy?”
“Chỉ là
muốn đưa em về thôi.”
Không phải
chứ? Bảo cô đợi ba tiếng chỉ là muốn cô về cùng anh. Biết thế cô đã ra bắt taxi
về từ lâu rồi. Nhưng nhìn lại bộ dạng của mình, Lệ Dương mới ngớ người ra. Cô
mà cứ như thế này chạy ra khỏi công ty quả thật rất mất mặt. Lúc sáng nay khi
ngồi trên taxi, ông tài xế vừa lái xe vừa nhìn cô như người từ trên trời rơi
xuống.
“Có phải
em… trông rất khó coi không?” Lệ Dương e dè nhìn anh.
“Em trông
rất dễ thương.”
Lệ Dương
nhận ra Hoàng Quân rất không biết lựa chọn thời điểm để nịnh hót.
“Anh đừng
có trêu em.” Lệ Dương nói, giọng có chút hờn dỗi.
Ánh mắt
Hoàng Quân nhìn cô rất nghiêm túc.
“Anh không
trêu…”
Lệ Dương
bất chợt không biết phải nói gì.
“Em biết
không, lúc đi từ phòng họp về đây, rất nhiều người trong công ty đã hỏi rằng:
em có phải bạn gái của anh không? Có người còn hỏi, hai chúng ta bao giờ kết
hôn.”
Kết hôn!?!
Điều này Lệ Dương thực sự chưa nghĩ đến, mặc dù cô rất muốn. Nhưng cô và Hoàng
Quân chỉ mới bắt đầu.
“Vậy… anh
nói sao?” Lệ Dương khẽ hỏi lại. Cô thật sự rất muốn biết anh sẽ trả lời thế
nào.
“Anh nói
rằng… Cô ấy còn chưa đồng ý lấy tôi.”
“Là vì anh
chưa hỏi...” Lệ Dương nói xong vội đưa tay che miệng. Cô thật sự rất muốn cắt
cái lưỡi hay nói năng linh tinh của mình.
Hoàng Quân
nhìn cô, Lệ Dương cúi đầu tránh ánh mắt của anh. Rất lâu không thấy anh nói gì,
cô mới từ từ ngẩng đầu lên, phát hiện gương mặt Hoàng Quân đã gần trong gang
tấc.
“Lệ Dương…
Em đồng ý lấy anh chứ?”
Giọng anh
rất nhẹ, nhẹ đến nỗi Lệ Dương cố gắng lắng nghe đến mức cảm thấy ngạt thở.
Lệ Dương
vốn không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy. Cô còn chưa chuẩn bị tâm
lý. Vốn nghĩ rằng cứ thế ở bên Hoàng Quân, đi cùng anh cho đến khi anh tìm được
một tình yêu mới. Cho đến khi trái tim anh không còn đau đớn mỗi khi nghĩ đến
Ngọc Linh, cô có thể yên tâm mà rời xa anh. Nhưng mỗi ngày anh lại kéo cô lại
gần hơn, khiến cô muốn dứt cũng thực sự không dứt được. Cho đến bây giờ, anh
lại muốn cùng cô gắn bó bằng một đám cưới.
“Em… hơi
bất ngờ.”
“Có phải
anh hơi vội vàng không?”
“Không
phải.” Lệ Dương vội vàng phản ứng. “Là em chưa chuẩn bị kịp.”
“Được rồi.
Cho em ba phút để vừa chuẩn bị vừa trả lời.”
Ba phút?
Chỉ đủ để cô uống một hớp trà cho bình tĩnh và quẹt lớp nước dính lại ở môi.
Hoàng Quân
nhìn như thôi miên vào đôi môi cô. Bị anh nhìn như vậy, có đến ba mươi phút Lệ
Dương còn không biết phải nói gì chứ đừng nói ba phút.
“Hoàng Quân…”
Lệ Dương khẽ gọi tên anh.
“Em còn ba
mươi giây.”
“…”
Anh bỗng
rút từ trong bao quần ra một chiếc hộp nhỏ và mở ra trước mặt Lệ Dương. Trong
hộp là một chiếc nhẫn được thiết kế rất tinh xảo, mặt nhẫn là một viên đá nhỏ
hình giọt lệ màu hồng thẫm. Với trình độ hiểu biết về đá quý như Lệ Dương, cô
còn không phân biệt được kim cương và đá mài thì chỉ biết nhìn vào ánh sáng rực
rỡ phát ra từ viên đá để nhận xét rằng nó thực sự rất quý. Hơn nữa, chiếc hộp
này gợi cho cô một cảm giác quen thuộc.
“Nếu em
không trả lời, quyền quyết định sẽ thuộc về anh đấy.”
Cô đương
nhiên muốn nói rằng cô đồng ý.
Chỉ có
điều, chiếc hộp này gợi cho Lệ Dương nhớ đến một lần, cô tình cờ nhìn thấy
Hoàng Quân ngồi một mình trong phòng cầm nó, anh vừa vuốt ve nó vừa khóc.
“Chiếc
nhẫn đẹp quá!” Lệ Dương chỉ có thể nghĩ ra câu nói đó.
“Đây là
của hồi môn của bà ngoại anh. Ngoài ra còn có một sợi dây chuyền nữa. Mặt của
sợi dây chuyền và mặt của chiếc nhẫn giống nhau. Đó là hai vật mà bà ngoại yêu
quý nhất. Khi hai con gái của bà lấy chồng, bà ngoại tặng cho bác gái anh sợi
dây chuyền, còn tặng cho mẹ anh chiếc nhẫn.”
Hoàng Quân
dừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
“Mẹ anh
nói, hãy đeo nó lên tay người con gái anh muốn lấy làm vợ.”
Lệ Dương
chợt hiểu ra, chiếc nhẫn này Hoàng Quân từng muốn đeo lên tay của Ngọc Linh.
Tiếc rằng còn chưa kịp thực hiện mong muốn đó thì cô ấy đã ra đi. Vì thế mỗi
lần nhìn thấy nó, Hoàng Quân mới không kiềm được mà rơi nước mắt.
Vậy thì
hãy để cô thay thế Ngọc Linh đi cùng anh nốt đoạn đường đời còn lại.
Thực ra,
trong cuộc sống này, bạn không thể biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Vậy nên
nếu hôm nay có được hạnh phúc, bạn hãy cứ tận hưởng nó mà đừng băn khoăn vì sao
niềm hạnh phúc ấy đến quá sớm.
Cảm xúc
của Lệ Dương lúc này chính là như vậy.
Cô vươn
tay ôm chặt lấy Hoàng Quân, vùi đầu vào hõm vai anh, nước mắt cô nhuộm ướt một
khoảng áo rộng của anh:
“Hoàng
Quân, em đồng ý.”
Hoàng Quân
không nói gì, chỉ vòng tay ôm cô thật chặt, anh khẽ mỉm cười hôn nhẹ vào làn
tóc phủ xuống tai cô.