Trong khi
Hồng Liên và Trần Vũ Hải ngày càng thân thiết gần gũi thì Hoàng Quân và Lệ
Dương vẫn cứ bình thường như thế. Vẫn thi thoảng hẹn nhau đi ăn tối, xem phim.
Nhìn bề ngoài không ai không nghĩ rằng họ đang yêu nhau, chỉ có người trong
cuộc lại không thể sáng suốt để định nghĩa mối quan hệ này rốt cuộc là gì.
Nhưng cả hai không còn ở cái tuổi bay nhảy mộng mơ nữa, vào độ tuổi này trong
cuộc đời, việc quan trọng nhất để những người độc thân nghĩ đến chính là tìm
cho mình một mái ấm gia đình, và đó là lí do vì sao câu hỏi mà Lệ Dương nhận
được nhiều nhất từ những y, bác sỹ trong bệnh viện chính là: “Rốt cuộc khi nào
mới chịu làm đám cưới?”. Lúc đó cô chỉ biết mỉm cười đáp lại: “Quan hệ của
chúng em vẫn chưa đến thế đâu”. Không ngước lên nhưng cô đủ hiểu, ánh mắt những
người đối diện nhìn cô đầy ý trêu đùa, có ý muốn nói rằng cô bao nhiêu tuổi rồi
mà còn ngượng ngùng về vấn đề này chứ. Cũng đúng thôi, vì đối với họ yêu và
cưới là lẽ đương nhiên, vốn là quy luật bình thường của cuộc sống.
Người mong
muốn một cái kết đẹp cho Hoàng Quân và Lệ Dương nhất không ai khác chính là bà
ngoại và mẹ của Hoàng Quân. Họ lúc nào cũng tìm cách vun vén cho hai người. Những
khi Lệ Dương tới nhà chơi, hoặc là họ tìm cách ra ngoài, hoặc là nhờ anh và cô
đi mua giúp cho một món đồ nào đó. Thi thoảng họ bảo Hoàng Quân mời Lệ Dương tới
nhà ăn cơm, và cái lí do duy nhất chỉ là vì cô có công tìm lại ánh sáng cho
cháu ngoại và con trai của họ, còn cái lí do quan trọng hơn mà họ giấu ở trong
lòng thì không cần phải nói ra mà ai cũng đều hiểu được, tất nhiên trong số đó
có cả Hoàng Quân, nhưng anh không bao giờ tỏ ý thắc mắc hay hồ nghi về sự nhiệt
tình hiếm thấy trước đây ở người lớn. Anh làm theo những gì mẹ và bà muốn, còn
làm tốt hơn họ nói. Bởi vì anh muốn bà ngoại và mẹ được vui, đó như một lời xin
lỗi vì sự cố chấp của anh trước đây, như một lời cảm ơn tới những người sinh
thành và dưỡng dục anh. Và trên hết, có lẽ trong lòng anh cũng muốn làm như
vậy.
Hôm nay là
ngày cuối tuần và chẳng cần đợi bà ngoại phải nói hết câu, Hoàng Quân cũng đã
tiếp nhận được đầy đủ thông tin mà bà anh muốn truyền đạt: mời Lệ Dương tới nhà
ăn tối. Thông thường nếu vì thấy tới nhiều sợ Hoàng Quân ngại, Lệ Dương sẽ tìm
cách từ chối khéo, nhưng bà ngoại Hoàng Quân nhất định sẽ gọi điện và nói ra
một nghìn lí do để gọi cô đến, và cái lí do hay được sử dụng mà bà thấy hiệu
quả nhất chính là không hiểu sao dạo gần đây mắt bà hay đau mỏi, muốn nhờ cô
tới xem thế nào. Vả lại Hoàng Quân cũng nói rằng cô đừng ngại, mọi người trong
gia đình anh đều rất quý mến cô, tất nhiên có cả anh nữa. Không nhìn vào mắt
anh nhưng Lệ Dương biết khi nói ra câu này, Hoàng Quân có chút đỏ mặt. Cô chỉ
bụm miệng cười và như thành thói quen, cứ đến cuối tuần cô lại tới nhà Hoàng
Quân ăn tối.
Bữa tối
hôm nay có chút đặc biệt, đó cũng là bữa liên hoan nho nhỏ vì Xuân Vy vừa đạt
giải nhất thành phố trong cuộc thi vẽ tranh. Lệ Dương không quên mua một con
gấu bông tặng con bé, đối với trẻ con mà nói, thứ hấp dẫn chúng nhất có lẽ chính
là thú nhồi bông. Xuân Vy vừa hân hoan nhận món quà của Lệ Dương cùng lời cảm
ơn rất xu nịnh vừa quắc mắt sang nhìn Hoàng Quân.
“Anh! Quà
của anh đâu?”
“Quà gì?”
Ánh mắt Hoàng Quân ngây thơ nhìn con bé.
Xuân Vy
chun mũi nói với vẻ bất mãn:
“Chị Dương
có quà, sao anh lại chúc mừng bằng tay không vậy?”
Bà ngoại
bật cười:
“Quà của
chị dâu cũng là quà của anh trai, con đừng tham lam thế chứ.”
“Con bé
này... lớn rồi mà lúc nào cũng như trẻ con vậy.” Bà Châu mỉm cười trách khẽ
Xuân Vy.
Xuân Vy
vẫn không chịu thôi:
“Anh chị
vẫn chưa lấy nhau, quà vẫn phải là của mỗi người chứ ạ.”
Cả nhà bật
cười. Lệ Dương và Hoàng Quân có chút ngượng ngùng trước câu nói hồn nhiên của
con bé, còn bà ngoại và mẹ của Hoàng Quân lại lấy làm thú vị. Hoàng Quân đưa
tay cốc trán Xuân Vy.
“Thế nhóc
thích gì nào?”
“Lát nữa
ăn cơm xong đưa em đi công viên chơi đu quay nhá!” Xuân Vy nói như chỉ chờ có
thế.
Bà ngoại
vỗ tay ủng hộ:
“Đúng rồi
đấy! Trẻ con tụi bay sướng thật, ngoại già từng này rồi không biết cái đu quay
nó là cái gì.”
“Xe anh
hỏng rồi, để hôm khác anh đưa đi.”
Con bé
phụng phịu không chịu. Bà Châu nheo mắt hỏi:
“Lúc nãy
hai đứa đi taxi đến đây à?”
“Không ạ.
Con mượn xe của Vũ Hải, con định lát đưa Lệ Dương về thì mang qua trả cậu ấy
luôn.”
“Tối rồi
nó không cần xe đi đâu đâu, có thì nó đi taxi. Lát nó mà gọi điện hỏi ngoại nói
cho. Con đưa con bé đi chơi đi, để hôm khác mất hứng.”
Xuân Vy đu
người lên hôn chụt vào má bà ngoại, cười mãn nguyện.
“Yêu ngoại
nhất nhà. Hí hí.”
Hoàng Quân
không có cách nào từ chối trước sự tấn công dồn dập của bà ngoại, mẹ và em gái
anh. Anh chỉ còn biết chậc lưỡi đồng ý. Hồi chiều xe của anh hỏng đã đem đi
sửa, vì hỏng ngay trước cửa công ty nên anh mượn xe của Trần Vũ Hải đi luôn,
định tối sau khi đưa Lệ Dương về rồi mang trả.
Thực ra
khi mượn Trần Vũ Hải có nói tối nay anh ở lại văn phòng nghiên cứu hồ sơ, Hoàng
Quân cứ lấy xe mà đi. Chính vì vậy anh cũng chẳng có lí do gì để từ chối, với
cả nhìn con bé hào hứng thế kia, anh không nỡ dập tắt niềm hy vọng của nó. Anh
không biết Xuân Vy tự nhiên đòi anh dẫn đi chơi là do con bé tự nghĩ ra hay đã
được mẹ và bà ngoại “mớm” từ trước. Anh quay sang Lệ Dương và hỏi cô có muốn đi
cùng không, không đợi Lệ Dương trả lời, cả ba cái miệng không liên quan đã tự
động lên tiếng:
“Dĩ nhiên
là có rồi.”
Hoàng
Quân, Lệ Dương và cả Trần Vũ Hải đều không hề biết rằng, cái biển số xe của
Trần Vũ Hải chính là đặc điểm duy nhất để một số kẻ tìm kiếm người mà chúng
muốn tìm. Ngay sau hôm Hồng Liên và Trần Vũ Hải nghe được cuộc điện thoại giá
trị trong nhà vệ sinh của bệnh viện Passion, công an đã tới triệt tiêu ổ tội
phạm ma túy, tịch thu toàn bộ số thuốc phiện. Một tên trong số chúng đã chạy
thoát. Tất nhiên hắn biết người đã khiến hắn đang từ tỷ phú trở thành trắng
tay, lại còn phải sống chui lủi trước sự truy lùng của cảnh sát. Hắn căm hận
Trần Vũ Hải và Hồng Liên đến tận xương tủy. Trong lúc trốn chạy, hắn vẫn nuôi ý
định sẽ thọc con dao vào giữa ngực kẻ đã gây ra nông nỗi này cho hắn. Đồng bọn
giúp hắn điều tra và biết đích xác người tố cáo chúng chính là Trần Vũ Hải. Hắn
chưa bao giờ nhìn thấy mặt anh, chính vì thế biển số xe của anh là đặc điểm
nhận dạng duy nhất mà hắn có.
Cả ngày
hôm nay hắn đi theo xe của Trần Vũ Hải nhưng không tìm được cơ hội để ra tay.
Đường phố quá đông, chỉ sợ hắn chưa kịp làm gì thì đã bị cảnh sát tóm cổ. Vì
vậy khi nhìn thấy chiếc xe đi ra từ cổng nhà Hoàng Quân, không biết hắn đã vui
sướng đến nhường nào.
oOo
Mùa đông,
những con phố Hà Nội cũng không vì tiết trời lạnh giá mà thưa thớt người qua
lại. Hoàng Quân vừa lái xe vừa nhìn gương mặt Xuân Vy phản chiếu trên tấm gương
chiếu hậu.
“Trời lạnh
thế này, quản lí công viên đóng cửa đi ngủ rồi nhóc ạ.”
“Nếu thế
thì ta lại quay về.” Con bé hồn nhiên trả lời.
Hoàng Quân
bắt đầu nghi ngờ:
“Lúc nãy
thấy em hào hứng lắm mà?”
Xuân Vy
cười tủm tỉm:
“Bà ngoại
nói công viên là chốn hẹn hò. Đến đó em phải chạy đi chơi, chơi hết các trò,
mỗi trò hai lượt mới được về, để yên cho anh chị tâm sự.”
“Bà ngoại
thật là...” Hoàng Quân không biết phải dùng từ ngữ thế nào cho phù hợp trong
hoàn cảnh này. Còn Lệ Dương thì đỏ mặt, khóc không thành tiếng.
Công viên.
Ánh điện của những hàng cột đèn in lên mặt đất bóng dáng cao dài của ba con
người, hai lớn, một bé. Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một gia đình, không
những thế còn là một gia đình rất hạnh phúc. Đứa con gái xinh xắn tầm mười tuổi
đang mỗi tay vịn vào một cánh tay của ba và mẹ nó, thi thoảng lại đu người lên,
miệng khúc khích cười, đôi mắt trong veo thơ ngây không ngừng chớp. Người ta
vẫn nói, ánh mắt trẻ thơ có thể xua tan đi mọi phiền muộn, lo âu trong cuộc
sống, nó khiến ta quên đi những vẩn đục vô tình hay hữu ý đã bám lên cuộc đời
ta, khiến ta thấy những gì trước mặt thật đẹp đẽ và thanh khiết. Nụ cười trẻ
thơ là liều thuốc hóa giải những nỗi đau, oán hận chất chồng, cho ta bình lặng
nghĩ suy đến bao điều tốt đẹp.
Công viên.
Gần mười giờ đêm, không một bóng người.
Lệ Dương
bất giác mỉm cười. Cô nhớ đến ngày sinh nhật trên chứng minh thư của mình. Hôm
đó, Hoàng Quân dẫn cô đến đây, trèo tường vào trong như kẻ trộm. Hôm nay, cũng
tầm giờ này, hai người đến còn có thêm một đứa trẻ. Con đường dẫn đến cánh cổng
công viên như dài hơn một chút, lại như ngắn đi mấy phần. Cô vẩn vơ suy nghĩ,
và chợt thẹn thùng xấu hổ với một đống ý tưởng linh tinh hỗn độn trong đầu.
Hoàng Quân
nhìn hai cánh cổng sắt nặng nề chắn ngang trước mặt, ngăn cách bên trong là một
thế giới cổ tích, có những sinh vật lạ kỳ của thế giới tự nhiên, những trò tiêu
khiển chỉ dành cho con nít, và người lớn thì lợi dụng để nhớ về tuổi thơ của
mình. Bên ngoài là đường phố đông đúc người xe. Một thế giới tĩnh lặng nằm giữa
một khung cảnh ồn ào.
“Đóng cửa
mất rồi.” Xuân Vy lên tiếng, giọng tiếc nuối.
Hoảng Quân
cười cười, có lẽ vì không muốn làm hư trẻ con nên anh không cố tình bật tường trèo
qua cổng như lần trước nữa.
“Anh đã
bảo mà. Chịu về nhà chưa?”
Con bé
chun mũi:
“Còn lâu.
Em muốn đi ăn kem.”
Nó quay
lại, nhìn thấy một quầy bán kem phía bên kia đường còn sáng đèn liền chỉ vào
đó, vừa chỉ vừa cười rạng rỡ.
Hoàng Quân
thở dài, Lệ Dương thì gật đầu hưởng ứng.
Xuân Vy
lon ton chạy lên phía trước. Nó muốn vào cửa hàng trước, để cho hai anh chị của
nó “tâm sự”. Một đoạn đường, nhưng chắc chắn có nhiều chuyện muốn nói. Nó cười
hì hì vẻ ranh mãnh tán thưởng cái suy nghĩ hay ho của mình.
Nhưng nó
mới ngoặt ra đường lớn chưa được năm bước đã bị cản lại bởi một đám người chắn
trước mặt. Nó ngừng chạy, hơi lùi về phía sau. Có tất cả năm tên, mặt mũi ai
nấy đều đáng sợ, có tên còn có cả một vết sẹo dài trên trán. Cổ tích nói cho nó
biết đó là những lão phù thủy độc ác, bà nội nói cho nó biết đó là những tên
lưu manh của xã hội, không coi mạng người ra gì. Nó sợ. Phản xạ đầu tiên là
tròn xoe mắt nhìn, sau đó là há miệng hoảng hốt, cuối cùng là quay đầu chạy lại
đường cũ khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng hếch lên của thằng có vết sẹo dài.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa...”
Nó vừa chạy vừa hét lên.
Hoàng Quân
và Lệ Dương nghe thấy tiếng hét chói tai của con bé, hoảng hốt nhìn nhau một
giây, rồi không nói gì chạy nhanh về phía vừa phát ra âm thanh.
Con bé
khóc lóc giãy dụa trong bàn tay to lớn và thô kệch, nổi lên những viền gân xanh
đáng sợ của hai gã đàn ông. Miệng nó không ngừng kêu lên:
“Thả
raaaaaaaaaa.... Đau. Hu hu.”
Hoàng Quân
nhìn đứa em gái yếu ớt không ngừng than khóc trong tay hai tên côn đồ, trong
đôi mắt đen sâu của anh hiện lên nét hoang mang và tức giận. Anh chạy tới, khi
còn cách chúng vài bước chân, anh dừng lại, giọng nói của anh mất hẳn bình
tĩnh.
“Thả con
bé ra. Mấy người làm gì đấy?”
“Đại ca.
Chính là thằng đó. Hôm nay em thấy nó ngồi trong chiếc ô tô đó, không sai đâu.”
Dù hoảng
hốt nhưng đôi mắt Hoàng Quân vẫn hằn lên một nét khó hiểu. Rốt cuộc bọn này là
ai?
Thằng có
vết sẹo ở má vừa được xưng là đại ca tức giận nhổ đến phẹt một bãi nước bọt ra
đất. Đôi mắt hắn gườm gườm nhìn Hoàng Quân, da mặt căng ra, biểu hiện của hắn
như muốn đâm cho anh vài nhát.
“Mẹ kiếp! Mày
làm tao mất mấy chục tỷ, còn hại tao sống chui lủi có nhà không dám về. Để xem
hôm nay tao xử mày thế nào.”
Hoàng Quân
ngẩn người. Không phải chứ? Anh cũng biết mình vừa đẹp trai lại tài hoa, trên
thương trường lẫn tình trường đều có không ít kẻ ghen tị. Nhưng dù sao cũng
chưa đến mức phải lấy mạng của anh chứ? Với cả hắn vừa nói cái quái gì vậy? Mấy
chục tỉ? Có nhà không dám về? Sao anh chẳng hiểu gì hết?
Rõ ràng là
Lệ Dương cũng đang có suy nghĩ giống như anh, cô cũng ngớ người ra.
“Khoan đã.
Hình như có chút hiểu lầm. Anh nói gì tôi nghe không hiểu.”
“Mày còn
giả bộ không hiểu.” Ánh mắt tên du côn nhìn như muốn bóc cái lớp mặt nạ hắn cho
rằng anh đang đeo ra, rít qua kẽ răng.
Xuân Vy
trong tay hai tên đồng bọn của hắn vẫn không ngừng giãy giụa.
“Đại ca.
Xử lí nhanh đi. Ở đây lâu không an toàn đâu.”
Thằng mặt
sẹo đánh mắt qua tên đàn em một chút, rồi lại chuyển qua người Hoàng Quân, đôi
mắt vẫn ngùn ngụt lửa đỏ.
“Lôi nó về
cho anh Bửu xử lý.”
“Còn hai
đứa này thì sao anh?” Thằng bên cạnh đang lăm lăm con dao rụt rè nhìn hắn,
không dám nói lớn.
“Mày ngu
thế. Thả bọn nó ra để nó đi báo cảnh sát à? Đem hết đi.”
Một dự cảm
không lành bao phủ đầu óc Hoàng Quân. Đôi mắt anh nheo nheo, lông mày khẽ nhíu
lại. Khi hai thằng còn đứng không nãy giờ cầm dao đi tới chỗ anh, mặt đằng đằng
sát khí, Hoàng Quân đưa tay ra nắm lấy tay Lệ Dương nãy giờ vẫn đứng bên cạnh
anh, anh khẽ thì thầm, giọng nói tuy nhỏ nhưng đầy khí chất:
“Đừng sợ.”
Cô không
sợ mình sẽ bị làm hại. Cô muốn nói ở bên anh cô chưa bao giờ thấy sợ bất cứ
điều gì. Nhưng lúc này đây, cô lại sợ chúng sẽ làm gì anh. Khuôn mặt, cả cái
dáng đi dữ tợn kia nữa, chẳng toát ra một chút gì gọi là thiện lương.
“Các người
muốn gì?” Hoàng Quân nhìn tên mặt sẹo nãy giờ vẫn không thôi dán mắt vào anh.
Nó nhếch
mép lên cười:
“Muốn gì
mày phải tự biết chứ. Biết có ngày hôm nay thì trước đây nên ngoan ngoãn đừng
xía vào chuyện của bọn tao.”
“Có lẽ đã
có hiểu lầm. Tôi không biết các anh là ai cả. Các anh thả cô bé kia ra đi, nó
còn nhỏ, đừng làm nó sợ.”
Hắn lại
nhếch mép cười lần thứ hai và gằn lên từng tiếng:
“Chúng mày
bắt hai đứa nó lại đi.”
Hoàng Quân
hiểu rõ anh không có cơ hội để đôi co giải thích nữa. Phía bên này là vỉa hè
trống vắng, cách một bãi cỏ rộng là đường phố nhộn nhịp người xe. Chắc không ai
để ý nhìn sang bên này, mà có nhìn sang chắc cũng không có ý định tham gia vào
câu chuyện giữa anh và họ. Vì hơn hết những người ở cái mảnh đất đầy rẫy biến
động này hiểu rằng, không phải chuyện của mình tốt nhất là đừng chõ mũi vào, mà
đặc biệt hơn là đừng bao giờ đụng đến giới xã hội đen, vì sẽ không bao giờ biết
chúng có thể làm gì với mình.
Người vẫn
thờ ơ lướt qua, chẳng ai để ý đến một con bé đang bị hai tên đàn ông lực lưỡng
giữ chặt, mắt ướt nhòe, miệng không ngừng mếu máo. Chẳng ai chú tâm khuôn mặt
khó hiểu và lo lắng của đôi nam nữ đang đứng trong vòng vây của một bọn người
đầu trâu mặt ngựa.
Hai tên
nãy giờ vẫn đứng gần Hoàng Quân và Lệ Dương nghe lệnh của tên đàn anh mau chóng
hành động. Chúng xông vào định lôi anh và cô đi. Nhưng Hoàng Quân đã phản kháng
lại. Trước đây anh từng học võ, chỉ học như một thú vui và biết đâu có lúc dùng
đến, như để cứu người chẳng hạn. Chỉ không ngờ võ đó bây giờ anh lại dùng để
cứu chính mình, mà cũng không hiểu vì sao lại có cơ sự này nữa.
Anh thả
bàn tay đang nắm lấy tay Lệ Dương ra và đẩy cô về phía sau. Cô chỉ kịp nghe anh
nói: “Mau chạy đi” thì hai tên kia đã vung gậy lên. Anh giơ tay đỡ được, dùng
chân đá vào hông một tên rồi nhanh chóng rút cây gậy đang cầm hờ trên tay hắn
và quật mạnh lên tên thứ hai. Hai đứa ngã nhào ra đất. Anh hét lên với Lệ Dương
đang đứng bất động.
“Còn đứng
đó à? Mau chạy đi.”
Cô giật
bắn người, nước mắt lưng tròng hoảng hốt nhìn Hoàng Quân. Trong thảng thốt, đôi
mắt cô đỏ lên vì hoảng loạn và giật mình. Hoàng Quân xông đến chỗ hai tên đang
giữ Xuân Vy, hai tên đó tái mặt, vội vàng xô con bé ngã ra nền đất và lao về
phía anh, tay vẫn giơ cao cây gậy. Anh cúi đầu tránh được một đòn vừa định
giáng xuống, lách qua người hai tên đó chạy tới xốc Xuân Vy đứng dậy. Hai tên
kia quay lại liên tục tấn công anh, anh vừa phải một tay nắm lấy Xuân Vy, tay
còn lại dùng cây gậy đánh vào những chỗ hiểm của chúng, vì bị vướng con bé nên
anh cũng hứng trọn mấy đòn. Nhưng những lúc nguy hiểm, con người ta mới thấy
sức mạnh của mình quả không tầm thường, anh lảo đảo sau cú giáng thì đứng thẳng
được người lên và dùng hết sức xô Xuân Vy về phía Lệ Dương. Mặt anh đỏ bừng
quát:
“Chạy.”
Câu nói
của anh gần như là ra lệnh.
Lệ Dương
nãy giờ vẫn đứng bịt miệng nhìn cảnh tượng đang xảy ra. Tiếng quát lớn của anh
làm cô giật mình. Cô đỡ lấy Xuân Vy đang loạng choạng vì vừa bị Hoàng Quân đẩy
mạnh, rồi kéo tay con bé chạy hướng đường trống trước mặt. Hoàng Quân cũng
chạy, nhưng là về hướng ngược lại.
Hai đứa
lúc đầu bị anh đánh ngã cũng từ từ đứng dậy được, xoa xoa vùng bị thương rồi
cun cút chạy lại phía thằng cầm đầu. Hai tên vừa đánh nhau với Hoàng Quân cũng
kịp lúc chạy tới.
“Giờ sao
đại ca?” Một thằng ngu ngơ hỏi.
Câu hỏi
vừa thốt ra khỏi miệng đã bị ăn ngay một cái bạt tai của đại ca nó.
“Một lũ ăn
hại. Thế mà cũng để bọn nó chạy mất. Hai thằng này theo tao đuổi theo thằng
kia, còn hai đứa mày,” hắn gườm gườm nhìn hai thằng bị đánh ngã mới lui cui bò
dậy được, “đuổi theo hai đứa kia, để chúng nó chạy thoát thì coi chừng cái
mạng.”
“Dạ.”
Mấy tên
này tuy đánh nhau yếu nhưng khẩu ngữ thì vừa dõng dạc vừa nhanh chóng. Đại ca
nó vừa ra lệnh xong, tất cả đã theo lệnh hành động, nhanh chóng đuổi theo người.
Còn lại
tên đại ca ngơ ra một lúc rồi cũng biến mất. Hắn không ngờ mấy tên đàn em của
hắn đang đau mà vọt nhanh đến vậy. Có lẽ bọn chúng nghĩ rời xa hắn càng nhanh
càng xa càng an toàn.
Lệ Dương
kéo tay Xuân Vy chạy được một lúc, ngoảnh lại đã thấy hai tên côn đồ đuổi gần
sát phía sau. Cô hoảng hốt chạy nhanh hơn, nhưng sức lực cứ yếu dần. Cô biết
nếu cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn cũng bị bắt lại mà thôi. Giờ không có
Hoàng Quân ở bên, một cảm giác sợ hãi và trách nhiệm bảo đảm an toàn cho Xuân
Vy đè nặng lên vai cô.
Cô chạy
vào một ngõ hẻm, trong ngõ có một xưởng bào gỗ đã lâu không sử dụng, cửa ra vào
vẫn đóng kín mít bấy lâu nay. Cô nhìn xung quanh một lúc, dặn lòng phải thật
bình tĩnh để giải quyết mọi việc. Cô nhìn thấy một cây bàng lớn ngay trước
xưởng, cô quay lại nhìn Xuân Vy mặt vẫn đầm đìa nước mắt vì sợ hãi.
“Em biết
chỗ này chứ?”
Con bé gật
đầu:
“Đây là
xưởng gỗ cũ của bác Quang, bác ấy vào Nam mấy tháng nay rồi nên bỏ không. Hồi
trước em hay qua đây chơi, bác ấy quý em lắm.”
Lệ Dương
không còn đủ thời gian để ngồi nghe con bé tường thuật lại tình cảm quý mến nó
dành cho bác Quang và bác Quang dành cho nó nữa. Giọng cô trong giây phút trở
nên rành mạch, cô vuốt ngực lấy lại hơi nói với con bé:
“Giờ chị
đỡ em lên chạc ba cây kia.” Lệ Dương chỉ vào chạc ba cành gần mặt đất nhất của
cây bàng. Nói là gần mặt đất nhưng cũng gần gấp đôi chiều cao của cô. “Chị sẽ
dụ hai tên đó theo chị, đợi chúng đi rồi em tụt xuống chạy về báo với mẹ và bà
ngoại, biết không?”
Con bé lắc
lắc đầu, sụt sịt:
“Em sợ...”
“Đừng sợ.”
Lệ Dương xoa đầu Xuân Vy. “Bị chúng bắt được mới đáng sợ. Nghe lời chị, nhớ
ngồi im không được cử động nhé.”
Nói rồi cô
bế thốc Xuân Vy lên, con bé bám tay vào thân cây, giẫm lên vai cô và nhón chân
trèo lên chạc ba của cây. Lá cây rậm và to che khuất người, trong bóng tối nếu
không để ý rất khó phát hiện. Khi Xuân Vy đã ngồi vững trên chạc cây rồi, Lệ
Dương quay ra cũng vừa nhìn thấy bóng của hai tên kia đang đổ vào ngõ hẻm, cô
nhìn con bé một giây, trước khi rời đi không quên dặn:
“Nhớ lời
chị.”
Rồi vọt ra
đường chạy tiếp. Hai tên kia vừa nhìn thấy bóng cô từ ngõ hẻm vội vàng chạy
theo, không để ý là lúc nãy có hai người, sao giờ chỉ còn một. Chúng chạy qua
cây bàng mà Xuân Vy đang ngồi, con bé chỉ biết nín thở. Nó có cảm giác tiếng
thở yếu ớt của nó sao mà giống như tiếng bom.
Đợi bóng
dáng hai tên du côn khuất dần trong ngõ, nó mới từ từ tụt xuống, quay đầu chạy
một mạch không dám ngoảnh lại.
Hoàng Quân
chạy được một đoạn thì hoàn toàn kiệt sức. Lúc nãy anh bị phang hai cú vào đầu,
dù cố gắng đứng dậy nhưng vẫn còn bị choáng. Anh loạng choạng ngã xuống vỉa hè,
đúng lúc ba tên kia lao tới. Trong lúc choáng váng, anh chỉ mơ hồ nhìn thấy nụ
cười nửa miệng của thằng có vết sẹo ở má, có cảm giác mình bị đá lăn mấy vòng
trên vỉa hè. Rồi anh từ từ lịm đi trong mệt mỏi và đau đớn, không còn biết gì
nữa.
Có một cảm
giác đau thắt ở cổ tay khi vừa tỉnh dậy, Hoàng Quân mới biết mình bị trói. Anh
nhìn xung quanh, một nhà kho cũ nát có lẽ đã lâu không có người sử dụng. Xung
quanh còn mấy thùng không vứt ngổn ngang sặc lên mùi dầu hỏa, còn anh thì bị
trói chặt tay vào một chiếc cột bê tông ở góc kho. Hoàng Quân lắc lắc đầu cho
tỉnh hẳn, nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh vừa khó hiểu vừa lo lắng, nhưng cũng
thở phào khi không nhìn thấy Lệ Dương và Xuân Vy bị trói ở đây. Có lẽ hai người
đã chạy thoát.
Thấy vai
phải có cảm giác nằng nặng, Hoàng Quân ngoái đầu lại nhìn và giật mình khi thấy
Lệ Dương đang ngả đầu vào vai anh. Thì ra hai người bị trói quay lưng lại với
nhau. Anh vội dùng vai lay lay cô.
“Lệ Dương!
Dậy đi.”
Lệ Dương
từ từ mở mắt, việc đầu tiên của cô là ngáp, sau đó đưa ánh mắt bơ phờ nhìn xung
quanh, hai tròng mắt từ từ chuyển sang biểu hiện sợ hãi. Cô hốt hoảng quay
ngoắt đầu lại, nhìn thấy nửa khuôn mặt của Hoàng Quân vội hỏi:
“Anh Quân.
Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Tôi cũng
không biết. Có lẽ là một nhà kho. Cô không sao chứ?”
Lệ Dương
lắc đầu:
“Tôi không
sao. Không phải chúng ta bị bắt cóc tống tiền đầy chứ.” Giọng Lệ Dương rụt rè,
có lẽ đây là lý do duy nhất cô có thể nghĩ ra để giải thích cho việc mình bỗng
nhiên bị trói ở đây.
Hoàng Quân
nhìn không gian xung quanh, giọng anh trầm xuống:
“Có lẽ là
có nhầm lẫn gì đó. Tôi cũng không hiểu nữa.”
Rồi như
nhớ ra điều gì, anh quay về phía cô giọng nôn nóng:
“Phải rồi.
Không phải cô và Xuân Vy đi cùng nhau sao? Con bé đâu rồi?”
Lệ Dương
nhăn nhăn khóe mắt, cô nhớ lại những gì đã xảy ra lúc đó để nói cho anh:
“Xuân
Vy...”
Rồi cô
chợt reo lên:
“Có thể
con bé đã về nhà an toàn rồi.”
“Sao?”
“Lúc đó...
tôi và Xuân Vy bị hai người đuổi theo... Tôi đỡ con bé trốn trên chạc ba cây
bàng. Phải rồi, là cây bàng trước một xưởng gỗ của bác Quang gì đó. Nó nói nó
biết đường về nhà. Sau đó hai người kia đều đuổi theo tôi, tôi bị đánh ngất đi.
Tỉnh lại thì đã thấy ở đây rồi.”
Trong
giọng nói của Hoàng Quân có đến bảy phần lo lắng:
“Hy vọng
con bé không gặp chuyện gì.”
Im lặng
vài giây, anh xoay bàn tay nắm lấy bàn tay Lệ Dương được trói với anh bởi cùng
một sợi dây, giọng ngập ngừng:
“Tôi xin
lỗi.”
Lệ Dương
không nói gì, vì có lẽ đang lâng lâng cảm giác ấm áp và sung sướng khi bỗng
dưng được anh nắm tay. Đúng lúc đó, một tia nắng hắt qua cánh cửa nhà kho vừa
được đẩy ra xói vào mắt Hoàng Quân. Anh nheo mắt nhìn hai thằng một cao một
thấp, thằng cao thì béo, thằng thấp lại gầy nhom như kẻ nghiện. Hai cái dáng
người lệch nhau với tỷ lệ lớn kia đang từ từ tiến về phía anh và Lệ Dương.
Thằng thấp
gầy lấy một cái ghế đặt xuống ngay đằng sau tên đại ca của nó. Thằng cao béo
không thèm nhìn lại, nghiễm nhiên ngồi xuống ghế như một phản xạ tự nhiên. Cái
mông hắn chiếm gần hết cái ghế. Hắn cầm điếu thuốc vừa phì phèo vừa hỏi Hoàng
Quân:
“Mày với
thằng luật sư Trần Vũ Hải có quan hệ gì? Sao lại lái xe của nó?”
“Trần Vũ
Hải...” Hoàng Quân khẽ mấp máy môi. Anh dần hiểu ra vì sao mình có mặt ở đây.
Có vẻ như cậu bạn thân của anh đã gây ra chuyện lớn gì rồi. Mà không, phải là
chuyện rất lớn mới đúng.
“Mày lẩm
bẩm cái gì?” Hắn vừa nói vừa phả khói ra đầy miệng.
“Tôi tên
Hoàng Quân, tôi không biết Trần Vũ Hải là ai cả.”
Rõ ràng
câu trả lời này của anh không mang lại cho hắn một phần trăm nào độ tin cậy.
Hắn trừng mắt lên nhìn anh, trong mắt lộ rõ những tia máu đỏ tươi. Còn Lệ Dương
lại khẽ giật mình. Cô không hiểu ý của Hoàng Quân. Cô còn tưởng anh trong quá
trình chạy trốn đầu bị đập vào đâu đó ảnh hưởng đến não bộ nên quên mất mình có
một người bạn rất thân tên là Trần Vũ Hải. Cô khẽ thì thầm bên tai anh:
“Anh
Quân...”
Bàn tay
Hoàng Quân siết chặt lấy tay Lệ Dương. Cái siết tay này dường như muốn nhắc nhở
cô đừng nói bất cứ điều gì.
“Mày lừa
con nít đấy à? Không biết nó sao lại ngồi trên xe của nó?”
“Tôi không
biết thật. Đây là xe của tôi.”
Có vẻ như
tên xã hội đen ở trước mặt Lệ Dương và Hoàng Quân thừa du côn nhưng lại thiếu
kiên nhẫn. Hắn không hỏi thêm câu nào nữa mà dùng chân đá vào ngực anh một cú
thật mạnh. Hoàng Quân đau đớn cúi gập người xuống, hắn dùng tay túm tóc để vực
đầu anh ngẩng lên.
“Mẹ kiếp!
Mày nói nhẹ nhàng không nghe, muốn ăn đòn hả?”
Hoàng Quân
vẫn chưa hết choáng vì cú đấm lúc nãy, mắt anh hơi nhắm lại, nhưng giọng nói
thì dứt khoát:
“Tôi đã
bảo không biết rồi...”
Không đợi
anh nói dứt câu, hắn nắm chặt bàn tay phải lại rồi dùng hết sức thụi vào mặt
anh. Cú đấm rất mạnh, trên khoé môi Hoàng Quân trào ra một hàng máu đỏ. Lệ
Dương ngồi bên cạnh vô cùng sợ hãi và lo lắng, cô hét lên:
“Đừng đánh
nữa. Xin đừng đánh anh ấy.”
Âm thanh
của cô làm tên béo kia ngừng lại, đưa mắt nhìn. Bây giờ hắn mới để ý tới, ngoài
Hoàng Quân ra còn có cô nữa. Hắn trầm ngâm nhìn cô một lúc rồi nở nụ cười đắc
ý:
“Nếu cô
nói, tôi sẽ không đánh nữa.”
“Tôi...”
Lệ Dương ấp úng. Cô chưa bao giờ phải đứng trước một lựa chọn khó khăn như vậy.
Nếu cô nói cho hắn biết, Trần Vũ Hải rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Còn nếu không
nói, người mà cô bấy lâu dành trọn trái tim yêu thương và bảo vệ chắc chắn sẽ
bị đánh chết mất. Lệ Dương thực sự rất bối rối, sự bối rối đó không chỉ làm cô
thấy khó chịu mà thằng du côn mặt sẹo cũng không lấy gì làm hài lòng. Hắn đứng
lên đi lại trước mặt cô, ngồi xuống, mặt hắn ghé sát với mặt cô:
“Thế
nào...”
Lệ Dương
mím chặt môi. Cô phải nói. Cân nhắc thiệt hơn trong tình huống này thì nói ra
là tốt hơn. Hoàng Quân dường như hiểu được những gì cô đang suy nghĩ, anh lại
siết chặt lấy tay cô, anh nói trong hơi thở mệt mỏi và gấp gáp:
“Thả cô ấy
ra, tôi sẽ nói cho các người chỗ ở của Trần Vũ Hải.”
“Shit!”
Thằng mặt
sẹo buông một câu chửi thề. Hắn nhìn anh với ánh mắt như muốn nói, trong tình
thế này, anh cơ bản không có tư cách đặt ra yêu cầu. Hắn có vẻ thích thú khi
thấy tình cảm của anh và cô. Thấy tên đàn em đứng sau nãy giờ đang chảy nước
miếng nhìn vào chiếc cổ trắng nõn của Lệ Dương hở ra sau lớp áo sơ mi, trong
đầu hắn vụt ra một ý nghĩ xấu xa. Hắn nhếch mép cười nói một câu rất vu vơ:
“Thả gì
chứ? Cô em xinh tươi đã đến đây rồi thì vui vẻ với bọn này một chút.”
Hoàng Quân
trừng mắt. Con ngươi của anh mở to lộ ra một vẻ hoảng hốt và tức giận. Anh biết
những kẻ hạ lưu sẽ chẳng nể nang bất cứ điều gì. Sự tức giận dần chuyển sang sự
lo lắng, đôi bàn tay anh nắm lấy tay Lệ Dương cũng cảm nhận được sự run rẩy từ
bàn tay cô.
Trái ngược
với Hoàng Quân và Lệ Dương, vẻ mặt tên to béo kia lại có một cái gì đó rất
khoái chí và mãn nguyện. Hắn vứt điếu thuốc đang hút dở thả xuống chân di di
một chút rồi lại ngồi xuống trước mặt Lệ Dương.
“Lão gia
đây trước nay không thích cưỡng ép phụ nữ. Vậy nên nếu cô em tình nguyện phục
vụ anh, anh đảm bảo thằng người yêu này của em an toàn trở về nhà.”
“Thật
không?” Lệ Dương hỏi lại hắn bằng giọng hết sức ngây thơ. Trong lúc này, cô cơ
bản chỉ nghĩ đến việc làm sao để hai người có thể thoát khỏi đây. Còn nếu một
trong hai phải hy sinh, thì đó chính là cô.
“Cô điên
rồi à?” Hoàng Quân nói bằng giọng bất mãn. “Cô tin những gì hắn nói thà tin
chúng ta nhất định sẽ rời khỏi đây an toàn còn hơn.”
“Câm mồm.”
Hoàng Quân lại hứng thêm một cái tát nữa. “Trong lúc ông đây đang nói chuyện
đại sự không thích có đứa nào lải nhải bên cạnh”.
“Xin đừng
đánh anh ấy nữa.” Lệ Dương khóc lóc cầu xin. Mỗi một cú đấm lên người Hoàng
Quân cô tưởng như có ngàn mũi kim đang chích vào trong tim mình vậy.
“Đừng đánh
nữa.”
Một giọt
nước mắt trào ra trên khoé mi cô. Cô đã vô số lần nhìn thấy bệnh nhân quằn quại
đau đớn trong bệnh viện, những lúc đấy cô chỉ thấy một chút mủi lòng. Vậy mà
không hiểu sao nhìn anh bây giờ, không quằn quại, không kêu la mà lòng cô lại
chua xót đến thế.
“Tôi đồng
ý với ông.”
Một câu
nói của Lệ Dương khiến bầu không khí vừa nặng nề vừa đáng sợ. Hoàng Quân không
còn đủ sức lực để hét lên với cô nữa. Trong hơi thở hổn hển, Lệ Dương nghe
tiếng anh như gió thoảng bên tai: “Lệ Dương, tôi xin cô, đừng làm vậy.”
Cô chưa
kịp đáp lại lời cầu xin của anh thì tiếng cười như tiếng pháo nổ đại bác của
thằng mặt sẹo đã vang lên ha hả. Hắn cúi xuống lấy ngón trỏ và ngón giữa của
bàn tay chai sần vì dao kéo và đánh đấm quẹt nhẹ lên gò má cô. Giọng hắn cực kỳ
trớt nhả:
“Cô em
sáng suốt lắm! Đồng ý sớm có phải đỡ mất thời gian của bọn này không?”
Nói rồi
hắn hất đầu về phía tay đàn em đang háo hức, ra hiệu bảo cởi trói cho cô. Rất
nhanh, cổ tay Lệ Dương được thả lỏng khỏi sợi dây. Cô cảm nhận được chỉ còn sức
nắm yếu ớt từ đôi bàn tay Hoàng Quân. Tên đại ca nắm vai kéo cô dậy, tay cô
tuột khỏi tay anh một cách nhanh chóng.
Lệ Dương
quay lại, cô nhìn Hoàng Quân bằng ánh mắt đau đớn và bất lực. Anh cũng nhìn cô,
nhưng là với một ánh mắt khẩn cầu tha thiết. Cô cúi xuống đưa tay lau máu bên
khoé miệng anh, nước mắt cô chảy xuống thấm vào môi mặn chát. Hoàng Quân yếu ớt
lắc đầu với cô. Lệ Dương nhìn anh nở một nụ cười chua xót.
“Có thể
sau này sẽ không có cơ hội để nói nữa, em không muốn tới lúc không nhìn thấy
anh nữa vẫn không thể nói cho anh biết.” Cô ngập ngừng rồi từ từ thốt lên ba
chữ: “Em thích anh!”
Đôi mắt
Hoàng Quân mở to nhìn cô.
“Em thích
anh. Rất rất lâu rồi. Mặc dù em biết trong lòng anh mãi không quên được cô ấy.
Em tình nguyện ở bên anh, chia sẻ cùng anh những vui buồn, cùng anh cười, cùng
anh khóc, cùng anh nhớ về một cô gái. Em không cần anh báo đáp lại tình cảm của
mình, bởi vì với em, được nhìn thấy anh mỗi ngày sống vui vẻ chính là điều hạnh
phúc nhất...”
Lệ Dương
dừng lại một chút, cô lấy tay quệt nước mắt.
“Em đã tự
nhủ với mình. Chỉ cần anh được vui vẻ, điều gì em cũng sẽ làm, thậm chí phải
chết.” Rồi cô chợt bật cười: “Lúc đó em nghĩ mình rất ngớ ngẩn, anh đang sống
yên bình như thế, em lại nghĩ đến cái gì mà chết chóc. Giờ thì đúng là... không
gì có thể đoán trước được.”
Cô nhìn
vào đôi bờ mi sưng lên vì bị đánh, đôi môi đang run run của anh. Không kiềm
lòng được, cô khẽ cúi đầu xuống và hôn nhẹ vào đôi môi ấy. Rồi Lệ Dương bất
chợt đứng phắt dậy, như chỉ sợ nhìn anh thêm một giây phút nữa cô sẽ không thể
quay đầu bước đi.
Lệ Dương
đi theo tên đàn em ra phía gần cửa thì Hoàng Quân dùng hết sức lực còn lại của
anh sau gần hai ngày bị bỏ đói gọi với theo cô:
“Lệ Dương,
anh yêu em!”
Lệ Dương
không thể ngờ, có chết cũng không thể ngờ một ngày cô lại được nghe ba từ này
phát ra từ miệng Hoàng Quân. Ba từ ngày nào cô cũng chờ mong và hy vọng, để rồi
thất vọng mỗi khi nhìn thấy anh trầm mặc cầm lên tấm ảnh của Ngọc Linh và nhìn
nó với một vẻ đầy chua xót. Ba từ này của anh khiến cô chết đứng, cô quay đầu
lại và tròn xoe mắt nhìn anh như để chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
“Anh yêu
em! Vì thế xin em hãy giữ mình cho tới khi trở thành vợ anh.”
Nếu Lệ
Dương không phải là người có trái tim khoẻ mạnh có lẽ cô đã bị Hoàng Quân dọa
cho bất ngờ đến chết. Vừa nãy là anh nói yêu cô, bây giờ là nói muốn lấy cô làm
vợ. Cô có nghe nhầm không?
“Anh vừa
nói gì cơ?” Đôi môi cô mấp máy hỏi lại.
“Em không
nghe rõ sao, anh nói là muốn lấy em.”
Nếu câu
nói này ở trong một hoàn cảnh khác, một tình huống khác, Lệ Dương chắc chắn sẽ
tin rằng anh đã dành tình cảm cho mình. Cô chắc chắn sẽ nhảy lên ôm chầm lấy
anh và nói rằng cô đồng ý. Thế nhưng, câu nói này anh lại nói trong một hoàn
cảnh trớ trêu như vậy. Liệu có bao nhiêu phần trong câu nói ấy là thật lòng,
hay chỉ là anh không muốn mình phải sống trong mặc cảm tội lỗi suốt quãng đời
còn lại vì đã để cô phải hiến thân vì anh.
Lệ Dương
nở nụ cười, một nụ cười chua xót:
“Có câu
nói này của anh, em cảm thấy rất hạnh phúc. Đây là do em tự lựa chọn, anh không
bao giờ được nghĩ rằng em vì anh mà làm vậy. Em là vì bản thân mình thôi.”
Hoàng Quân
nhắm mắt lại, có lẽ đang cố tìm kiếm một câu nói để thay đổi suy nghĩ và hành
động dại dột của cô lúc này. Bản tính của cô là như vậy, ương bướng và cứng
đầu. Chính vì bản tính này nên cô không chịu dứt ra khỏi anh, nên anh mới tìm
lại được ánh sáng. Bây giờ, cũng chính vì bản tính này, cô lại làm mất đi chút
ánh sáng cuối cùng còn lại của cuộc đời anh.
Có vẻ như
hai tên du côn kia đã nóng lòng nóng ruột trước việc Hoàng Quân và Lệ Dương câu
qua câu lại. Thằng mặt sẹo lên tiếng:
“Bọn này
không có nhiều thời gian cho hai đứa mày dài dòng đâu. Cô em không định cứu nó
à?”
Lệ Dương
không trả lời hắn. Cô chỉ nhìn Hoàng Quân. Ánh mắt cô chứa đựng một sự đau
thương vô hạn. Anh vẫn tiếp tục lắc đầu nhìn cô, muốn nói rất nhiều. Nhưng giờ
cô đang đứng cách xa anh một khoảng, tiếng thều thào yếu ớt của anh cô căn bản
không nghe được. Chính vì vậy, anh chỉ có thể dùng ánh mắt để nói rằng cô đừng
hành động dại dột.
Nhưng đáp
lại sự khẩn cầu của anh, Lệ Dương nhắm nghiền mắt và quay lưng lại bước nhanh
về phía cửa kho.
oOo
Tên mặt sẹo
đưa Lệ Dương đến một nhà nghỉ cách đó không xa. Đây có vẻ là địa bàn mà hắn
thường xuyên lui tới để thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Chủ quán, nhân viên ai cũng
chào đón hắn rất niềm nở. Có người còn cười trớt nhả với hắn:
“Hôm nay
đại ca có hàng mới à? Trông ngon đó.”
Hắn cười
sảng khoái, khoác vai cô kéo lên cầu thang rồi rất tự nhiên mở cửa phòng 201.
Đây là lần
đầu tiên Lệ Dương đứng trước tình huống như thế này. Cô không biết sau hôm nay
cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Cô chỉ biết cho tới bây giờ cô vẫn không hề hối hận
về quyết định của mình. Điều cô muốn biết nhất là bây giờ Hoàng Quân thế nào,
anh có còn bị chúng đánh nữa không?
Thằng mặt
sẹo nhìn Lệ Dương bằng một ánh mắt rất thỏa mãn. Hắn đi lại gần định giơ tay
cởi cúc áo của cô thì cô nhanh chóng lùi lại. Hắn nheo mắt:
“Cô em hối
hận rồi sao?”
“Tôi muốn
ông lập tức thả anh ấy ra.” Lệ Dương nhìn hắn cương quyết.
Hắn nhếch
mép cười:
“Cô em vội
gì chứ? Đợi anh vui vẻ xong sẽ thả hắn ngay.”
“Tôi đã
theo đến đây rồi, ông còn sợ tôi chạy mất sao?”
Hắn cười
ha ha:
“Dũng cảm
thật đấy! Vậy cô em lấy gì để uy hiếp anh phải thả nó?”
Lệ Dương
hít một hơi thật sâu, cô cố giữ cho giọng mình không run.
“Tôi không
thoát được. Nhưng nếu tôi chết ở đây, ông cũng không tránh khỏi phiền phức
đâu.”
Rõ ràng
câu nói của cô làm hắn chột dạ. Hắn có nghĩ ba ngày ba đêm cũng không nghĩ tới
việc một cô gái yếu ớt lấy cái chết ra để dọa hắn. Hắn cố nặn ra một nụ cười tự
nhiên nhìn cô:
“Không
đâu. Anh đây rất giữ lời, không bao giờ nói mà không thực hiện.”
Lệ Dương
rất ngây thơ, nhưng cô không ngây thơ đến mức tin lời nói của một tên du côn.
“Ông hãy
gọi điện bảo đàn em của ông thả anh ấy ra. Sau khi biết anh ấy bình an, tôi
nhất định không để ông thất vọng. Tôi là một bác sỹ, tôi biết cách để người ta
đạt đến khoái cảm tột cùng.”
Rõ ràng
đây là một đề nghị rất hấp dẫn. Nhìn cặp mắt mơ màng của hắn, Lệ Dương biết
mình đã ra đòn trúng. Hắn suy nghĩ một chút rồi rút điện thoại ra, Lệ Dương nín
thở chờ đợi, cô rất muốn được nghe giọng nói của anh. Nhưng không hiểu sao đầu
dây bên kia mãi không chịu bắt máy. Cô sốt ruột, thằng mặt sẹo cũng bắt đầu
chửi thề. Một lát sau, cô nghe từ trong điện thoại vọng ra tiếng còi xe cảnh
sát.
Hắn trừng
mắt nhìn cô. Dĩ nhiên cô biết chuyện gì xảy ra, nhất định Hoàng Quân đã được
cứu thoát. Cô cứ tự nhiên mà nở ra một nụ cười, không hề đề phòng cơn thịnh nộ
của tên côn đồ trước mặt. Hắn vội vàng chồm tới xô ngã cô xuống giường, hắn
nhìn cô tròng mắt vằn lên những tia máu, rít hơi qua kẽ răng:
“Mẹ kiếp!”
Hắn hung
hăng xé quần áo của cô, giữ chặt hai tay cô ngang đầu, môi không ngừng áp xuống
người cô. Lệ Dương vốn dĩ yếu hơn hắn, lại gần hai ngày không được ăn gì. Trận
giằng co này cô vốn dĩ nắm chắc phần thua. Cô chỉ biết phản kháng yếu ớt bằng
cách không ngừng giãy nảy và ngoảnh mặt đi để tránh những cái hôn thô tục của
hắn.
Cho đến
khi cô hoàn toàn kiệt sức và bất lực thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị đạp đổ.
Hoàng Quân như một kẻ điên chạy vào lôi cái vật thể đang đè nặng lên người cô
và quăng xuống đất. Trong phút chốc cô thấy thân thể mình như được giải thoát,
cô chỉ còn nghe được tiếng đấm đá và sau đó, có vẻ có thêm rất nhiều người nữa
cùng chạy vào phòng, trong số đó hình như có cả Trần Vũ Hải.
Điều còn sót
lại cuối cùng trong ký ức của Lệ Dương là Hoàng Quân gọi tên cô. Anh lấy một
chiếc áo khoác ra bên ngoài tấm áo sơ mi đã bị nhàu rách vì giằng co của cô.
Sau đó anh bế thốc cô lên, Lệ Dương lịm đi trong lòng anh.