Khi Lệ
Dương vừa ra ngoài, Trần Vũ Hải nháy mắt với Hoàng Quân.
“Sao cậu
không hỏi tôi cô ấy có xinh không?”
Hoàng Quân
cười nhạt, tay vẫn mân mê chiếc hộp.
“Tôi không
quan tâm.”
Trần Vũ
Hải ngồi xuống ghế, để lộ ra một biểu cảm suy tư.
“Lạ thật!
Tôi chắc chắn đã từng gặp Lệ Dương ở đâu rồi, nhưng tại sao không thể nhớ ra là
gặp ở đâu nhỉ?”
Hóa ra lời
cậu ta nói khi nãy không phải là tán tỉnh. Nhưng dẫu thế cũng không khiến Hoàng
Quân quá để tâm. Anh chỉ thuận miệng phát ngôn một câu:
“Có lẽ
từng gặp người giống thôi. Thế gian này người giống nhau nhiều mà.”
Người
giống người? Câu nói của Hoàng Quân bất chợt khiến trong đầu Trần Vũ Hải lóe
lên một gợi ý. Anh nhớ lại khoảng thời gian hơn một năm trước, từng tình cờ
nhìn thấy Hoàng Quân ngồi dùng bữa trưa với một cô gái ở quán ăn gần trụ sở của
Star.
Khi đó
Trần Vũ Hải đứng từ xa thầm chửi rủa Hoàng Quân, có cô tình nhân xinh đẹp thế
này mà giấu kỹ như vậy.
“Quân này.
Trước đây tôi từng thấy cậu ngồi ăn cơm cùng một cô gái. Lúc tôi tới hỏi thăm
cậu nói hai người là bạn, cậu vẫn nhớ chứ?”
Hoàng Quân
suy nghĩ một chút rồi mới trả lời:
“Tất nhiên
là nhớ. Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy? Cô ấy là Ngọc Linh.”
“Ngọc
Linh?” Trần Vũ Hải lặp lại cái tên Hoàng Quân vừa nói, có chút sửng sốt.
“Ừ. Có
chuyện gì sao?”
“Cách đây
ít phút, hình như... tôi đã thấy cô ấy.” Trần Vũ Hải hơi ngập ngừng, có lẽ anh
cũng không dám tin vào những gì mình đang nói. Anh nhìn ra phía cửa phòng Hoàng
Quân, nơi Lệ Dương vừa mới bước ra.
Chiếc hộp
trên tay Hoàng Quân rơi xuống nền nhà, gương mặt anh từ trắng noãn chuyển dần
sang màu xám xịt, đôi môi run run hỏi lại:
“Cậu...
cậu vừa nói cái gì vậy?”
Trần Vũ
Hải chưa dám khẳng định bất cứ điều gì, anh nghĩ kỹ hơn một chút về cô gái đã
từng thấy hôm đó.
Hoàng Quân
vẫn đang chờ đợi.
“Lệ
Dương... cô ấy quả thật rất giống Ngọc Linh.” Trần Vũ Hải chậm rãi thả từng
chữ, trong đầu anh đem hai gương mặt kia đặt cạnh nhau, sau đó thấy chúng hòa
vào làm một.
Hoàng Quân
lặng người. Anh đã từng tưởng tượng khuôn mặt cô bác sỹ nhiều chuyện vẫn ngày
ngày đến thăm anh, hình dung cô có nước da trắng bóc, gò má cao, đôi hàng lông
mày rậm. Anh đã vẽ ra hình ảnh một Lệ Dương nhanh nhẹn và hoạt bát, đôi mắt
sáng long lanh, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương, dưới khóe môi còn có thêm một
chiếc lúm đồng tiền. Cô vẫn thường hay chắp tay sau lưng và nhảy lò cò trong
phòng anh, đếm xem trên nền nhà rốt cuộc có bao nhiêu ô vuông.
Hoặc cô sẽ
là một Lệ Dương thấp thấp gầy gầy, mặc chiếc áo blouse trắng, đeo kính tròn
gọng đen che hết gần nửa khuôn mặt như những cô nàng Lọ Lem trong phim hiện
đại. Trên tay lúc nào cũng cầm theo một cuốn sách, để mỗi lần cãi không lại
Hoàng Quân thì sẽ xé một tờ cho vào miệng nhai ngấu nghiến và tưởng tượng rằng
mình đang nhai tươi nuốt sống anh.
Hoặc cô ấy
bình thường sẽ thuần khiết dịu dàng như làn nước mùa thu, nhưng mỗi khi nổi
giận thì lại như Biển Đông ngày bão.
Mỗi ngày ở
trước mặt Lệ Dương, Hoàng Quân đều thắc mắc con người đa tính cách như cô liệu
sẽ có dung mạo thế nào. Điều duy nhất anh không bao giờ nghĩ tới, đó là Lệ
Dương lại giống Ngọc Linh.
Nếu giống
Ngọc Linh, cô ấy nhất định có một đôi mắt biết cười, có thể khiến người đối
diện nhìn vào là quên hết những buồn đau, âu lo trong cuộc sống.
Nếu giống
Ngọc Linh, cô ấy nhất định có một vầng trán cao, thông minh, hoạt bát nhưng
ương bướng, không sợ hãi dẫu gặp phải bất cứ hiểm nguy nào.
“Có lẽ
không phải đâu...” Giọng Hoàng Quân đượm buồn, anh cố tìm một lý do để phủ
nhận. “Cậu mới gặp qua Ngọc Linh một lần, có thể đã nhớ nhầm.”
Hoàng Quân
vẫn chưa muốn tin, dù anh biết rằng nếu nói về trí nhớ tốt, không ai có thể
sánh lại Trần Vũ Hải.
Một văn
bản luật mấy trăm điều, cậu ta chỉ cần nhìn qua vài lần là có thể nhớ chính xác
không sai một chữ.
Trần Vũ
Hải day day trán. Anh biết mỗi khi nhắc đến Ngọc Linh, Hoàng Quân nhất định sẽ
có biểu hiện như vậy. Một biểu hiện, không rõ là đau hay là nuối tiếc.
Nhưng
Hoàng Quân là người anh em tốt nhất của anh, anh không thể không để tâm đến cảm
xúc của cậu ta, lại càng không thể nói dối cậu ta.
“Hoàng
Quân! Tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ngồi ăn
cơm cùng con gái, tôi có thể nhớ nhầm được sao?” Trần Vũ Hải không hề có chút
tổn thương trước câu nói của Hoàng Quân, ngược lại còn mong bản thân mình thật
sự đã nhầm lẫn.
Nhưng anh
có thể khẳng định, anh không nhầm.
“Được rồi,
cậu đừng nói nữa.” Hoàng Quân nhắm nghiền mắt. Mỗi khi nghĩ về Ngọc Linh, thứ
cảm xúc duy nhất chiếm lĩnh trái tim anh là “đau”.
Trần Vũ
Hải cũng không nói thêm gì nữa.
“Tôi muốn được
yên tĩnh một chút.” Hoàng Quân ngồi xuống mép gường, hai tay đan vào nhau đặt
lên khóe môi đang mím chặt.
Trần Vũ
Hải thở dài, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Anh đi
xuống cầu thang, nhìn thấy Lệ Dương đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách
hướng dẫn Xuân Vy làm bài tập.
Con bé thi
thoảng lại ngoắc ngoắc tay: “Chị Dương, sau này lớn lên em cũng muốn làm bác sỹ
như chị.”
Lệ Dương
đưa tay phủ trọn gương mặt phúng phính của Xuân Vy, giọng cưng nựng:
“Đương
nhiên rồi. Xuân Vy học giỏi như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành một bác
sỹ rất giỏi.”
“Giỏi
giống chị.” Con bé nheo mắt cười thích thú.
“Giỏi hơn
chị.” Lệ Dương làm vẻ mặt đáng yêu.
“Em nghe
nói chị Linh bị đạn bắn.” Xuân Vy gõ gõ cây bút chì lên gần đỉnh đầu, nhớ lại
lời bà ngoại từng nói với nó. “Tại bác sỹ không cứu được nên chị ấy mới chết.
Sau này nếu em làm bác sỹ, em nhất định sẽ cứu tất cả những người bị thương,
không để ai chết hết.”
Trên gương
mặt Lệ Dương thoáng một nét cười gượng gạo, cô không muốn cướp đi niềm vui trẻ
thơ của con bé, nên chỉ ậm ừ gật đầu.
Khi lớn
thêm một chút, nó chắc chắn sẽ biết có những vết thương mà bác sỹ dù cố gắng
đến đâu cũng không thể chữa lành được.
“Chị Dương
có tin vào đầu thai không?” Xuân Vy đột nhiên chuyển hướng câu chuyện, đưa đôi
mắt ngu ngơ lên nhìn Lệ Dương.
“Sao em
hỏi vậy?” Lệ Dương khẽ nhướng chân mày hỏi lại.
“Em đọc
truyện cổ tích, thấy những người tốt khi chết sẽ được đầu thai kiếp khác. Nếu
có thật, em mong chị Linh sẽ đầu thai làm chị Dương luôn.”
Lệ Dương
nhoẻn miệng cười: “Sao em lại muốn như vậy nè?”
“Vì em
muốn chị Dương làm chị dâu em.” Xuân Vy thành thật nghĩ gì nói nấy. “Nhưng anh
em lại chỉ thích chị Linh thôi, bà ngoại nói vậy.”
Lệ Dương
bật cười, sau đó nhớ lại những lời Xuân Vy vừa nói, đột nhiên muốn dò hỏi một
chút, biết đâu lại có thể khai thác thêm chút thông tin gì đó về Hoàng Quân.
“Xuân Vy
này. Ngày thường anh trai em ngoài việc thiết kế, còn thích cái gì nữa không?”
Xuân Vy
không để Lệ Dương thất vọng, con bé gật đầu dứt khoát: “Có ạ.”
Lệ Dương
cười mãn nguyện. Cô biết ngay mà, lòng tham của con người vốn là vô đáy.
“Là gì
vậy?” Lệ Dương cẩn thận thăm dò, trong lòng đầy hưng phấn.
“Thích chị
Linh.” Xuân Vy tròn xoe mắt nói ra một câu rất hiển nhiên.
Lệ Dương
nhăn mặt đau khổ, cái này cô cũng biết mà.
“Thế ngoài
chị Linh và thiết kế ra thì còn thích gì nữa không?” Lệ Dương cố vớt vát chút
hy vọng mong manh.
Xuân Vy
nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới từ từ lắc đầu:
“Em cũng
không biết nữa.”
Lệ Dương
tiu nghỉu đập đầu xuống bàn: Hoàng Quân ơi Hoàng Quân! Anh yêu Ngọc Linh nhiều
như vậy, tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ cho giống cô ấy liệu có thể khiến anh thay
đổi ý định không?
Trên cầu
thang, có người chứng kiến toàn bộ cuộc nói chuyện, khẽ than một tiếng: Lệ
Dương ơi Lệ Dương! Cô liệu có phải Ngọc Linh đầu thai chuyển kiếp mà thành
không đấy?
Nhưng đến
trẻ con mẫu giáo cũng biết, cho dù thực sự có đầu thai cũng không thể lớn nhanh
như vậy. Lệ Dương nhìn qua cũng có thể đoán được, tuổi tác có lẽ xấp xỉ Ngọc
Linh.
“Anh về
rồi sao?” Lệ Dương lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Vũ Hải đứng ở mép cầu
thang, có chút bất ngờ.
Trần Vũ
Hải khẽ gật đầu, bước xuống bàn tiếp khách chỗ Lệ Dương và Xuân Vy đang ngồi.
“Lệ Dương
này, tôi có chuyện này muốn hỏi cô.” Trần Vũ Hải nhìn kỹ lại lần nữa khuôn mặt
của Lệ Dương, quả thật rất giống.
“Có chuyện
gì sao?” Lệ Dương đứng lên khỏi ghế, đối diện với Trần Vũ Hải, ánh mắt nhìn anh
không giấu được vẻ tò mò.
“Cô có
từng gặp qua Ngọc Linh chưa?”
Dù không
hiểu lắm hàm ý trong câu nói của Trần Vũ Hải, Lệ Dương vẫn thành thật lắc đầu.
Cô cũng rất muốn biết Ngọc Linh trông như thế nào, tại sao có thể khiến Hoàng
Quân khắc cốt ghi tâm đến vậy.
“Vậy cô có
chị hay em gái gì không?”
Lệ Dương
lại tiếp tục lắc đầu. Cho đến thời điểm này, cô có quyền nghi ngờ Trần Vũ Hải
đang cố ý điều tra mình, không lẽ Hoàng Quân vừa nói với anh ta cái gì.
“Thế thì
lạ thật!” Trần Vũ Hải tự nhiên buột miệng nói ra một câu, Lệ Dương thấy thái độ
của anh ta còn kỳ lạ hơn.
“Sao vậy?”
Lệ Dương hỏi lại với một giọng điệu vô cùng thắc mắc.
“Không có
gì.” Trần Vũ Hải trịnh trọng xua tay, viện đại một lý do: “Tôi có người bạn
nhìn rất giống cô, tưởng hai người có quan hệ gì nên mới hỏi thăm chút thôi.”
Lệ Dương
khẽ “à” một tiếng, gật gật đầu ra chiều đã hiểu. Sau đó lại nhìn Trần Vũ Hải
hỏi thêm:
“Mà bạn
anh tên gì vậy?”
Lệ Dương
không có ý dò xét, cô chỉ nghĩ biết đâu người mà Trần Vũ Hải nói tới kia lại có
quan hệ gì đó với cô thật.
“Cô ấy mất
rồi.” Trần Vũ Hải không trả lời thẳng câu hỏi của Lệ Dương mà chỉ nhẹ nhàng tâm
sự.
Lệ Dương
thấy hơi có lỗi vì đã khơi lại nỗi buồn của anh ta.
“Xin lỗi.
Tôi không cố ý.” Cô cúi đầu xuống với một vẻ hối hận.
“Không
sao. Chuyện cũng qua lâu rồi.” Trần Vũ Hải vừa nói vừa lật cổ tay xem đồng hồ,
thời gian có vẻ không còn sớm nữa.
Anh cáo từ
Lệ Dương, xoay người bước ra phía cửa chính, trước khi đi còn không quên dặn dò
cô: “Hoàng Quân vừa mới ngủ, cô khoan hãy lên đó, để cậu ấy nghỉ ngơi một
chút”.
Lệ Dương
liếc mắt về phía chiếc đồng hồ treo tường: hơn mười giờ sáng. Anh ta quả là con
người sinh hoạt có giờ giấc.
Cô nhìn
sang, thấy Trần Vũ Hải vẫn đang đợi cô gật đầu. Vì thế Lệ Dương gật đầu với anh
ta, cảm thấy câu nói trước đó của Trần Vũ Hải không chỉ có ý nghĩa đơn thuần
như vậy.
Trần Vũ
Hải lúc này mới yên tâm rời khỏi nhà Hoàng Quân. Lệ Dương ngước mắt nhìn lên
tầng hai, không thấy có chút động tĩnh gì, cô lẳng lặng ngồi xuống ghế tiếp tục
hướng dẫn Xuân Vy làm bài tập.
Hoàng Quân
vẫn ngồi im lặng ở mép giường, anh nhớ lại những lời Trần Vũ Hải vừa nói với
mình, cảm thấy đầu óc vừa rối ren vừa trống rỗng.
Trong đầu
anh bất chợt hiện lên hình ảnh một cô gái rất giống Ngọc Linh, đứng từ xa vẫy
tay với anh. Nhưng khi Hoàng Quân tiến lại gần, mới nhận ra đó là một gương mặt
hoàn toàn xa lạ.
Anh nhắm
nghiền mắt, sau đó mở to ra, thân ảnh kia hoàn toàn vỡ vụn, không hề lưu lại
bất cứ hồi ức nào trong tâm trí anh.
Nếu quả
thật có một cô gái giống hệt Ngọc Linh như lời Trần Vũ Hải nói, anh rất muốn
được nhìn qua cô ấy một lần.
Chân Hoàng
Quân không tự giác mà bước xuống cầu thang. Anh nghe thấy tiếng Lệ Dương đang
chỉ dạy cho Xuân Vy rất tận tình, nhưng không phải dạy con bé học, mà là dạy
nó... gấp máy bay.
“Em phải
gập vào trong thì lúc phi nó mới bay cao lên được.” Lệ Dương vừa làm mẫu vừa
giảng giải với một giọng điệu hết sức chuyên nghiệp.
Xuân Vy tỏ
ra vô cùng hứng thú, cứ nghển cổ lên nhìn theo từng động tác tay của Lệ Dương,
đầu gật gật liên tục.
Lệ Dương
gấp xong mới cùng Xuân Vy đem sản phẩm mình vừa chế tạo ra chạy thử, chiếc máy
bay quay vòng vòng quanh phòng khách, uốn lượn trong không trung rất đẹp mắt,
sau cùng đâm thẳng vào sống mũi Hoàng Quân và rơi xuống đất.
Lệ Dương
và Xuân Vy đồng loạt đưa tay lên che miệng, len lén liếc nhìn biểu cảm lạnh
lùng của Hoàng Quân. Phen này thì thảm rồi.
Hoàng Quân
bước tới một bước, chân anh giẫm bẹp chiếc máy bay nãy giờ vẫn nằm yên phận
dưới sàn nhà. Lệ Dương nhăn mặt đau khổ, công sức cả buổi sáng của cô coi như
đi tong.
Nhưng cô
tuyệt nhiên không dám kêu lên nửa tiếng.
“Cái gì
vậy?” Hoàng Quân tiếp tục tiến về phía bàn tiếp khách, không hề biết mình vừa
gây nên tội.
“Anh giẫm
bẹp cái máy bay chị Dương gấp cho em rồi.” Xuân Vy giọng ấm ức, hết nhìn Lệ
Dương lại nhìn xuống vật phẩm tội nghiệp kia.
Lệ Dương
lay lay vai Xuân Vy dỗ dành.
“Thôi
không sao. Lát chị gấp cho cái khác đẹp hơn.”
Con bé vừa
cười vừa gật đầu lia lịa, trẻ con đúng là dễ dỗ thật.
“Cô bảo
xuống đây dạy nó học... là dạy làm phi công sao?” Hoàng Quân ngả người ra sofa,
hai chân vắt chéo, chuẩn bị tra khảo.
Lệ Dương
giả vờ nhìn đi chỗ khác.
“Học lâu
mệt quá, chúng tôi giải lao chút không được à?” Dù không nói ra, nhưng cô rất
không thích cái giọng điệu như kiểu hỏi cung tội phạm của anh ta.
Xuân Vy
gật đầu ủng hộ. Không hổ là học trò ngoan của cô, có thể vì thầy giáo phản bội
cả anh trai mình.
“Mà nghe
Trần Vũ Hải nói anh đang ngủ, sao tự nhiên lại xuống đây vậy?” Lệ Dương nhớ lại
nét mặt khi nãy của Trần Vũ Hải, cảm thấy có chút khó hiểu.
“Lệ Dương!
Cô qua đây một chút.” Sau vài phút trầm tư, Hoàng Quân mới đưa tay lên vẫy vẫy,
hoàn toàn thay đổi thái độ.
Lệ Dương
không tình nguyện bước lại gần, anh ta rốt cuộc muốn giở trò gì đây?
“Cô ngồi
xuống đi.” Cảm giác được có người đang đứng trước mặt mình, Hoàng Quân đưa tay
chỉ vào chỗ trống bên cạnh.
Lệ Dương
ngồi xuống. Hoàng Quân đột nhiên quay sang nhìn cô, ánh mắt trở nên thâm sâu vô
tận. Lệ Dương có cảm giác, anh ta có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt
cô, còn muốn bóc cả lớp biểu bì trên da cô xuống.
Hoàng Quân
cứ nhìn như vậy, rất lâu, không hề có ý định dời đi.
Lệ Dương
cảm thấy mất tự nhiên, cô đưa tay lên che khuất tầm mắt anh. Đôi mắt mênh mông
của Hoàng Quân khẽ chớp nhẹ.
“Anh sao
vậy?” Lệ Dương huơ huơ tay, giọng dè dặt.
Hoàng Quân
đưa tay lên kéo bàn tay Lệ Dương xuống khiến cô vô cùng sửng sốt. Cô có cảm
giác mắt anh ta vẫn nhìn thấy được. Lệ Dương đưa tay còn lại lên định gỡ tay
Hoàng Quân ra thì đã bị anh túm chặt lấy.
“Đừng cử
động!” Hoàng Quân vừa như ra lệnh, vừa như khẩn cầu. Lệ Dương sợ hãi không dám
cựa quậy thêm.
Một tay
Hoàng Quân giữ chặt tay Lệ Dương, tay kia mân mê tìm đến gương mặt cô, khẽ vuốt
ve hàng lông mày, gò má, bờ môi.
Lệ Dương
đảo mắt nhìn theo từng cử động của Hoàng Quân, bất chợt nhớ đến một cảnh trong
phim truyền hình mới xem tuần trước, một nữ bác sỹ xinh đẹp bị bệnh nhân của
mình quấy rối. Lệ Dương nhắm nghiền mắt lại, không dám tưởng tượng thêm bất cứ
điều gì nữa.
Nếu đây là
chỗ công cộng, cô nhất định đạp cho Hoàng Quân lăn mấy vòng trên đất, sau đó
hất tóc ung dung bỏ đi.
Nếu đây là
chốn rừng sâu, cô nhất định bảo anh ta: Muốn làm gì cũng được, chỉ cần chừa cho
cô một con đường sống.
Nhưng rất
tiếc, cả hai địa điểm trên đều không phải. Đây là nhà anh ta, vẫn còn có bà
ngoại, mẹ và em gái anh ta. Lệ Dương đương nhiên không thể đánh bệnh nhân trước
mặt người nhà của họ, nhưng cũng không sẵn lòng hy sinh bản thân khi vẫn còn cơ
hội chạy thoát.
Trong lúc
Lệ Dương mải suy nghĩ tìm cách đối phó, bàn tay Hoàng Quân đã lưu luyến rời
khỏi gương mặt cô, đặt yên vị trên cổ.
Tình hình
có vẻ nguy cấp hơn rồi. Lệ Dương đánh mắt sang cầu cứu Xuân Vy, thấy con bé
đang ngồi xổm trên nền nhà thương tiếc vuốt ve chiếc máy bay bị giẫm bẹp, không
hề để tâm đến sự bất thường của anh trai nó.
Xem ra cô
chỉ có thể tự lực cánh sinh, lao động một mình.
“Có thể ôm
cô một chút không?” Giọng Hoàng Quân chậm rãi vang lên. Lệ Dương thầm than, sắc
lang sao tự nhiên lại có những lúc lịch sự như vậy?
Lệ Dương
còn chưa kịp trả lời, Hoàng Quân đã miễn cưỡng hiểu rằng cô im lặng tức là đồng
ý.
Vì thế anh
ta nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của Lệ
Dương.
Cả nhịp
tim lẫn hơi thở đều thân thuộc đến kỳ lạ.
Hoàng Quân
bỗng có khao khát mãnh liệt, anh rất muốn được nhìn thấy khuôn mặt của cô gái
anh đang ôm trong lòng...
Vì thế,
trong lúc Lệ Dương đang mơ mơ màng màng, Hoàng Quân đã nói một câu mà mãi về
sau cô vẫn không thể tin rằng đó là sự thật:
“Tôi
muốn... làm phẫu thuật.”