Hôm nay
nhà Hoàng Quân có khách. Cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là bạn học cũ của
Hoàng Quân, cũng là bạn thân nhất, tên Trần Vũ Hải.
Lúc nghe
thấy tiếng gõ cửa, Hoàng Quân cứ tưởng Lệ Dương đến, thấy bất ngờ vì cô đột
nhiên lịch sự như vậy.
"Cô cứ
tự nhiên vào như mọi khi thôi, đừng lịch sự thế, tôi không quen."
Ngoài cửa
có tiếng người cười khẽ:
"Xem
ra tôi không được chào đón rồi."
Hoàng Quân
hơi ngớ người:
"Trần
Vũ Hải?"
"May
quá, cậu vẫn còn nhớ tên tôi."
"Lâu
nay cậu chết ở đâu vậy?" Hoàng Quân ném ánh nhìn ra phía cửa, không hề tỏ
ra chút khách khí.
"Xin
lỗi nhé!" Trần Vũ Hải thu về nét mặt ôn nhu bước tới gần Hoàng Quân.
"Gần đây bận chuyển văn phòng, không có thời gian đến thăm cậu."
Hoàng Quân
đương nhiên biết Trần Vũ Hải mới chuyển về làm Trưởng phòng pháp chế của Star.
Đây cũng là nơi trước khi bị tai nạn anh từng làm việc. Chủ tịch Hội đồng quản
trị của tập đoàn chế tác trang sức này chính là bác rể của Hoàng Quân.
"Điều
kiện làm việc mới tốt chứ?" Hoàng Quân hỏi thăm một chút.
"Rất
tốt!" Trần Vũ Hải vắt chéo chân trên ghế, lưng ngả ra tạo một thế ngồi vô
cùng hưởng thụ. "Quả là tập đoàn chế tác trang sức hàng đầu, ngay cả đội
ngũ Luật sư cũng toàn là những người có máu mặt. Có điều…"
Hoàng Quân
quay mặt về hướng phát ra âm thanh, chờ đợi.
"Có
một đồng nghiệp nữ hình như không có thiện cảm với tôi cho lắm."
Hoàng Quân
để lộ một biểu cảm khó tin:
"Gì
vậy? Trên đời này vẫn còn phụ nữ ghét cậu sao? Không phải cố tình tỏ ra kiêu
ngạo để thu hút sự chú ý của cậu đấy chứ?"
Trần Vũ
Hải lắc đầu, với lấy chiếc đồng hồ cát lên nghịch nghịch:
"Không
giống lắm. Hôm liên hoan chào đón tôi cô ta cố tình viện cớ không tham gia. Ở
văn phòng cũng khá miễn cưỡng, có chuyện gì cần thông báo thì toàn nói trống
không."
"Thú
vị thật." Hoàng Quân khịt mũi. "Không phải cậu về cướp đi chức vụ cô
ta đã nhắm từ lâu đấy chứ? Hoặc đã từng là một trong số những cô gái bị cậu bỏ
rơi…"
"Cô
ta nhìn qua không giống dạng người ham quyền đoạt vị cho lắm. Còn nếu đã từng
hẹn hò với tôi, không có lý nào tôi lại không nhớ chút gì."
Hoàng Quân
nhún vai. Vậy thì còn lý do nào khác nữa đâu?
"Thôi.
Không nói đến cô ta nữa…" Trần Vũ Hải chấm dứt chủ đề nãy giờ hai người
vẫn bàn luận, quay qua hỏi thăm Hoàng Quân: "Dạo này thấy cậu có vẻ rạng
rỡ lên rồi đấy. Có chuyện gì vui sao?"
"Vẫn
thế thôi."
"Vẫn
thế ư?" Trần Vũ Hải gần như lặp lại câu trả lời của Hoàng Quân một cách mờ
ám.
"Cái
đầu cậu đang nghĩ linh tinh gì vậy?" Hoàng Quân khẽ lừ mắt trước câu nói
đầy tà niệm vừa nghe được.
Trần Vũ
Hải kéo dài giọng:
"Không
có gì đặc biệt. Chỉ là vừa nãy nghe Xuân Vy nói gần đây có một chị bác sỹ hay
tới đây thăm anh trai nó. Hôm nào chị đó không tới anh nó lại hỏi: Hôm
nay sao không thấy chị Dương đến?"
"Cậu
tin lời trẻ con sao?" Hoàng Quân khoát tay.
"Lời
trẻ con chính là đáng tin nhất."
Hoàng Quân
không thèm nói lại nữa. Dù sao đôi co với luật sư cũng là một việc làm khá ngu
xuẩn.
Trần Vũ
Hải được thế càng không chịu nhún nhường.
"Thế
nào? Gần đây được cô ta tẩm não cho như vậy, có phải sắp thay đổi suy nghĩ rồi
không?"
Sau một
thoáng im lặng, Hoàng Quân ngồi xuống giường. Quả thật bây giờ đối với anh, Lệ
Dương không còn đáng ghét như trước nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ
vì vài ba câu nói của cô mà thay đổi.
"Tôi
không muốn nhắc đến chuyện này nữa." Giọng Hoàng Quân trầm hẳn xuống một
quãng, Trần Vũ Hải biết rằng đây không phải lúc đùa.
"Tôi
thật không hiểu cậu đang nghĩ gì nữa." Trần Vũ Hải trở nên nghiêm túc.
"Chuyện cũng đã qua lâu rồi, cậu tại sao cứ phải tự làm khổ mình như vậy.
Trong thâm tâm cậu rốt cuộc đang sợ điều gì chứ?"
"Tôi
sợ điều gì ư?" Đôi vai Hoàng Quân bất chợt run lên khe khẽ. "Thứ đáng
sợ nhất tôi cũng đã nhìn thấy rồi, còn có gì khiến tôi phải sợ hơn nữa chứ? Tôi
chính mắt thấy mảnh đạn ghim vào phổi của Ngọc Linh, thấy cô ấy quằn quại trong
đau đớn, chỉ biết đứng nhìn cô ấy dần rời xa thế giới này mà không thể làm gì
được."
Hoàng Quân
không để Trần Vũ Hải kịp có cơ hội an ủi, anh đưa bàn tay ôm lấy khuôn mặt
mình. "Tôi rất ghét tại sao lại để bản thân nhìn thấy những cảnh tượng đó,
khiến cho đến tận bây giờ, cứ mỗi khi nhắm mắt thì chúng lại hiện ra. Tôi thật
sự không cách nào chịu đựng nổi."
Hoàng Quân
quay mặt ra hướng ban công, sợ rằng nếu nói thêm bất cứ câu nào nữa thì sẽ
không kiềm được nước mắt.
Trần Vũ
Hải tiến lại gần, đặt tay lên vai Hoàng Quân vỗ nhẹ:
"Xin
lỗi."
Hoàng Quân
lắc đầu, đó đâu phải lỗi của cậu ta.
"Hôm
nay tôi đến cũng là có chuyện muốn thông báo với cậu. Vụ án của Ngọc Linh hôm
qua đã được đem ra xử rồi. Tên tội phạm bắn cô ấy đã bị tuyên tử hình, linh hồn
cô ấy xem như cũng được an ủi."
"Cảm
ơn cậu." Hoàng Quân dịu giọng.
"Cậu
không cần cảm ơn tôi." Trần Vũ Hải thu về bàn tay đang đặt trên vai Hoàng
Quân. "Hắn ta vận chuyển gần tám trăm gam heroin, lại thêm tội giết người.
Có thần linh cũng không cứu nổi hắn."
Đúng vậy.
Kẻ đó bị tử hình là đáng lắm. Nhưng còn Ngọc Linh, cô ấy không đáng phải chết.
Cô ấy là
một công dân lương thiện, cũng là một nhà báo tận tâm với nghề.
Hoàng Quân
nhớ như in lần đầu tiên anh gặp Ngọc Linh là trong một khách sạn. Khi đó anh
theo bác rể đi đàm phán hợp đồng quảng cáo cho sản phẩm mới của Star, lúc đang
đứng gần hành lang nghe điện thoại thì có một cô gái từ đâu chạy đến, không nói
không rằng choàng tay lên ôm lấy cổ anh, môi đặt đên môi anh một nụ hôn. Sự
việc diễn ra bất ngờ khiến Hoàng Quân không kịp phản xạ.
Một lúc
sau, có một người đàn ông mặc vest đen tiến lại phía hành lang. Nhìn thấy đôi
nam nữ đang hôn nhau, anh ta chỉ khẽ nhíu mày rồi bỏ đi.
Đợi lúc
người đó đi khuất, Ngọc Linh mới bỏ tay ra khỏi người Hoàng Quân, nhìn anh với
một biểu cảm vừa biết ơn vừa hối lỗi, sau đó xấu hổ cúi đầu.
"Cô
không thấy nên giải thích với tôi một chút sao?" Hoàng Quân lúc này mới
định thần lại, nhìn xuống thấy cô gái đang đứng trước mặt anh gò má ửng hồng.
"Tôi
xin lỗi..." Ngọc Linh ngượng ngùng giải thích: "Vừa nãy là bất đắc
dĩ."
Hoàng Quân
ghé mặt gần hơn như để thăm dò. Ngọc Linh ấp úng nói tiếp:
"Tôi
nghe nói ở đây có một giao dịch mờ ám, mới đến để lấy thông tin viết bài. Ai
ngờ chưa kịp chụp ảnh thì đã bị tay canh cửa đó phát hiện."
"Cô
là nhà báo?" Hoàng Quân hỏi lại, dù anh gần như đã biết câu trả lời.
Ngọc Linh
gật gật đầu.
"Cô
không sợ tôi đi nói với họ sao?" Hoàng Quân mỉm cười nhìn Ngọc Linh như
con thỏ non bị người ta túm tai, tự nhiên muốn trêu cô một chút.
Ngọc Linh
khi ấy mới chịu ngẩng đầu lên:
"Không
đâu. Tôi đi theo bọn họ từ cửa khách sạn, không nhìn thấy anh trong đám người
đó. Còn nữa..." Giọng Ngọc Linh có chút nịnh bợ, “nhìn anh không giống
người xấu."
Hoàng Quân
trong một thoáng cảm thấy cô gái này rất thú vị, nụ cười trên môi anh kéo ra
dài hơn.
"Vậy
trông thế nào mới là người xấu?"
Ngọc Linh
không trả lời ngay mà lấy hai ngón tay trỏ kéo đuôi lông mày xếch lên, mắt trợn
ngược, lưỡi hơi thè ra, cánh mũi phập phồng.
"Thế
này..."
Hoàng Quân
bị cô làm cho cười nghiêng ngả, anh khẽ lắc đầu, người rung rung.
Ngọc Linh
cũng cười theo. Cô bỏ tay xuống khỏi thái dương, nhìn Hoàng Quân cảm kích.
"Lúc
nãy dù sao cũng cảm ơn anh."
Hoàng Quân
khẽ nhún vai.
"Sau
này nếu anh có việc gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm tôi." Ngọc Linh chìa ra
một chiếc danh thiếp, giọng đầy hào hiệp: "Tôi là Đinh Ngọc Linh, phóng
viên của báo Sự thật."
Hoàng Quân
đưa tay cầm lấy tấm danh thiếp nghiên cứu.
"Giờ
tôi phải đi rồi." Giọng Ngọc Linh có chút tiếc nuối.
Hoàng Quân
trầm ngâm một lúc, khẽ gật đầu thay cho lời chào. Sau đó đứng nhìn theo bóng
dáng Ngọc Linh bước đi về phía cuối hành lang, trước khi vào trong thang máy
còn quay lại nháy mắt với anh.
Về sau, Sự thật trở thành đơn vị truyền thông
chính thức của Star, Hoàng Quân và Ngọc Linh cũng có cơ hội tiếp xúc với nhau
nhiều hơn. Dần dần, Hoàng Quân nhận thấy Ngọc Linh là một cô gái khá dễ thương,
tính cách đơn thuần. Cô không giống như nhiều phóng viên khác chạy theo xu
hướng đám đông, bóp méo hoặc phóng đại thông tin để thu hút độc giả. Ngòi bút
của cô phản ánh những sự kiện xảy ra một cách chân thực nhất, mỗi bài viết đều
thể hiện thái độ yêu ghét rõ ràng như chính con người cô vậy. Càng ngày, tình
cảm Hoàng Quân dành cho Ngọc Linh càng đi xa hơn mức tình bạn thông thường.
Hoàng Quân
cũng biết Ngọc Linh có thiện cảm với mình. Những lời nói, cử chỉ, sự quan tâm
ân cần cô dành cho anh không khó để cảm nhận.
Hai người
họ rất giống một câu thơ mà cổ nhân đã viết: "Tình trong như đã, mặt
ngoài còn e…"
Cho đến
một ngày, Hoàng Quân quyết định thổ lộ với Ngọc Linh, muốn cùng cô chính thức
hẹn hò. Anh gọi điện rủ Ngọc Linh đi ăn trưa, cô nói mình đang theo một đoàn
trinh sát lên Lạng Sơn triệt phá một đường dây buôn bán ma tuý. Hoàng Quân bỗng
thấy trong lòng vô cùng bất an.
Ngọc Linh
cười với anh trong điện thoại, nói rằng cô biết võ, lại đi cùng cảnh sát nên
chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Cô muốn lấy tư liệu trực tiếp về cuộc truy
quét này.
Hoàng Quân
biết Ngọc Linh là một cô gái bình sinh không biết sợ là gì. Cô từ nhỏ đã học
võ, lại thừa hưởng dòng máu liều từ người ông nội vốn là một cảnh sát đã về
hưu. Đó cũng chính là điều khiến anh lo lắng nhất.
Cả buổi
sáng hôm đó anh không làm được việc gì, cứ thấp thỏm đứng lên ngồi xuống. Sau
cùng thấy không yên tâm mới lái xe lên Lạng Sơn tìm cô.
Khi Hoàng
Quân dùng thiết bị định vị từ điện thoại di động tìm ra vị trí của Ngọc Linh
thì thấy ở đó có rất nhiều người mặc quân phục cảnh sát đang áp giải mấy tên
mặt mũi bặm trợn lên xe thùng chở phạm nhân. Anh còn thấy một cô gái đang nằm sõng
xoài dưới đất…
Hoàng Quân
chạy như bay về phía đó, rẽ đám người đang vây quanh cô gái ra. Ngọc Linh gương
mặt trắng nhợt, một khoảng áo trước ngực bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm. Hoàng
Quân xô ngã người đàn ông đang đỡ Ngọc Linh, quỳ xuống bên cạnh, tay vòng qua
đầu cô lay rất mạnh.
"Ngọc
Linh! Ngọc Linh! Em làm sao vậy?" Giọng anh gần như lạc đi.
Ngọc Linh
khẽ mở mắt, cô gọi tên anh bằng hơi thở yếu ớt.
"Cô
ấy bị thương rồi, phải đưa tới bệnh viện ngay." Viên cảnh sát ngồi bên
cạnh Hoàng Quân tỏ ra rất sốt ruột.
Hoàng Quân
bế thốc Ngọc Linh lên, anh không nhớ được mình đã chạy xe với tốc độ bao nhiêu,
cũng không nhớ mình đã phải đợi bao lâu ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Nhưng tất
cả cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đáp lại anh chỉ có cái lắc đầu bất lực của vị
bác sỹ.
Ngọc Linh
được đưa ra ngoài, gương mặt nhợt nhạt, làn môi tím tái. Cô nhìn Hoàng Quân,
chút sức lực còn lại chỉ cho phép cô nở một nụ cười rất nhẹ với anh.
Ngọc Linh
khẽ mấp máy môi. Hoàng Quân nắm chặt lấy tay cô, tai anh ghé sát lại gần.
"Có
một câu… Em… từ lâu… vẫn rất muốn nói với anh... Hoàng Quân... Em… yêu
anh."
Ngọc Linh
khó khăn bật ra từng chữ trong hơi thở ngắt quãng. Sau đó bàn tay cô trượt khỏi
tay anh, buông thõng xuống.
Hoàng Quân
hoảng sợ quỳ xuống bên giường, gào lên trong tuyệt vọng. Anh đau đớn gọi tên
cô, nói với cô rằng anh cũng rất yêu cô.
Chỉ tiếc
những lời này, Ngọc Linh vĩnh viễn không thể nghe thấy được nữa.
Cô y tá
phủ tấm vải trắng lên mặt Ngọc Linh, một vài vị bác sỹ kéo Hoàng Quân ra để đẩy
chiếc giường đi.
Đó là lần
đầu tiên trong cuộc đời, Hoàng Quân nếm trải cảm giác cả thế giới chung quanh
sụp đổ.
Đêm đó anh
đã lái xe trên đường như một kẻ mất trí. Cho đến khi nghe thấy tiếng còi hú inh
ỏi phía trước mới hoảng hốt nhìn lên, tia sáng cuối cùng lọt vào mắt anh là ánh
sáng của đèn pha ôtô.
Khi Hoàng
Quân tỉnh lại trong bệnh viện, chỉ thấy xung quanh một màu đen kịt. Anh muốn đi
tìm Ngọc Linh, nhưng bà Châu nói anh biết, thi thể Ngọc Linh đã được gia đình
nhận về hoả táng, tro cốt của cô đã được đem qua Mỹ, nơi bố mẹ cô vẫn sống bấy
lâu nay.
Vậy là rốt
cuộc, Hoàng Quân vẫn không thể tiễn cô đi nốt đoạn đường cuối cùng.
Theo lời
Viện phó Phùng, Hoàng Quân lúc gặp tai nạn đã bị va đập mạnh vào phần đầu dẫn
đến hình thành một khối máu đông chèn ép dây thần kinh thị giác trong ổ mắt.
Đây là một dạng chấn thương rất ít gặp trong các loại chấn thương vùng đầu mặt.
Thông thường các bác sỹ sẽ tiến hành phẫu thuật giải áp thần kinh thị để loại
bỏ khối máu đông, giúp bệnh nhân khôi phục lại thị lực. Tuy nhiên, nếu để càng
lâu thì tỷ lệ thành công sẽ càng thấp.
Hoàng Quân
sau khi nghe xong hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì. Vài ngày sau anh nhất
quyết đòi xuất viện mặc lời can ngăn của mọi người và những tiếng nức nở của bà
Châu.
Mắt không
sáng, sẽ không còn phải chứng kiến những sự việc đau lòng tương tự nữa. Đối với
Hoàng Quân, thứ mà anh muốn nhìn thấy mỗi ngày chính là gương mặt của Ngọc
Linh, bây giờ cô gái ấy đã không còn, đôi mắt anh có nhìn lại được hay không
cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Thà không
nhìn thấy gì, Hoàng Quân còn có lý do để tin rằng Ngọc Linh vẫn tồn tại đâu đó
bên cạnh anh. Anh vẫn có thể thấy được nụ cười của cô, nghe được giọng nói của
cô, cho dù chỉ là trong tiềm thức.
Hơn một
năm qua, Hoàng Quân đã sống như vậy. Anh tự nhủ, cả đời này sẽ tiếp tục sống
như vậy.
Hoàng Quân
đứng tựa người vào thành cửa hướng ra ban công, tay mân mê chiếc hộp màu nâu có
thắt dải nơ hồng nhạt. Trong đó có một chiếc lắc tay bằng bạch kim do chính anh
thiết kế. Anh muốn tặng nó cho Ngọc Linh để kỷ niệm ngày đầu tiên hai người hẹn
hò, chỉ tiếc chưa kịp đeo nó lên tay thì cô ấy đã ra đi.
Trần Vũ
Hải đứng phía sau lặng lẽ quan sát, anh biết trong lúc này Hoàng Quân không
muốn bị làm phiền.
Bỗng nhiên
ngoài cửa phát ra một tiếng động, một cô gái rất không biết thời thế tự nhiên ở
đâu nhảy vào trong phòng. Vóc người thon thả, gương mặt tròn đầy, tóc búi cao
thành lọn trên đỉnh đầu.
Cô vòng
tay qua đầu tạo một kiểu chào rất dễ thương.
"Gút
mo ning!!!"
Trong
phòng có hai người đàn ông, một người khẽ nhướng chân mày tỏ ra vô cùng thú vị,
một người trầm ngâm không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, có vẻ đã quá quen thuộc
với những tình huống kiểu như thế này.
Thấy có
người lạ, Lệ Dương nhận thấy mình hơi thất thố vội ngại ngùng bỏ tay xuống.
Trần Vũ Hải nheo mắt nhìn cô, anh tự nhiên cảm thấy người trước mặt trông quen
quen.
"Cô
đi làm vẫn hay ăn bớt thời gian thế sao?" Hoàng Quân là người đầu tiên lên
tiếng, mặc dù câu nói có hàm ý giễu cợt nhưng trong giọng điệu của anh vẫn
phảng phất chút gì đó buồn buồn.
Trần Vũ
Hải lắc đầu cười khẽ. Lại sắp có trò hay để xem rồi.
Lệ Dương
ngược lại không hề tỏ ra một chút hối lỗi vì đã đến muộn, còn cao giọng giải
thích:
"Tôi
đã ra khỏi nhà từ rất sớm đấy. Chẳng qua có một tuyến đường đang thi công nên
họ không cho xe cộ lưu thông qua, vì thế tôi phải đi đường vòng."
Trần Vũ
Hải nhoẻn miệng cười, lý do này xem ra rất chính đáng.
Nói xong,
Lệ Dương tiến lại phía người đàn ông lạ đang đứng cười trong phòng, cảm thấy
mình nên giới thiệu một chút:
"Chào
anh. Tôi là Lệ Dương." Cô gật đầu với Trần Vũ Hải.
Trần Vũ
Hải chìa tay ra.
"Rất
vui được gặp cô. Tên tôi là Trần Vũ Hải."
"Trần
Vũ Hải?" Lệ Dương đưa tay ra bắt lại, sau đó khẽ nghiêng đầu: "Tôi
nghe tên anh rất quen."
"Thật
vậy sao?" Trần Vũ Hải mỉm cười vô cùng quyến rũ: "Tôi cũng thấy cô
rất quen, hình như từng gặp ở đâu rồi.".
Lệ Dương
nheo mắt thích thú. Có sao? Nếu đã từng gặp qua người đàn ông điển trai như
vậy, cô đáng lý không nên quên mới phải.
Có một con
người dường như cảm thấy mình bị bỏ rơi khá lâu mới không cam lòng mà lên
tiếng:
"Cô
nên cẩn thận một chút. Cậu ta đứng nói chuyện cũng có thể khiến phụ nữ mang thai
đấy!"
Lệ Dương
đánh mắt sang. Cô không ngờ Hoàng Quân cũng có lúc chua ngoa như vậy. Xem ra
quan hệ giữa hai người họ khá tốt.
"Cô
ấy là bác sỹ, cậu không cảm thấy mình đang múa rìu qua mắt thợ à?" Trần Vũ
Hải không chút nhường nhịn, Lệ Dương cảm thấy họ rất giống cô và Hồng Liên,
cũng vẫn luôn suồng sã và chẳng nể nang gì nhau, ngay cả khi ở trước mặt người
lạ.
Nếu còn
đứng đây lâu hơn chút nữa, cô có khả năng rất lớn sẽ trở thành nạn nhân trong
cuộc đấu khẩu này.
Vì thế, Lệ
Dương thấm nhuần sâu sắc chân lý: "Trong
ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách". Cô viện cớ xuống dưới nhà kèm
Xuân Vy học bài, nhanh chân tót ra khỏi phòng.