Tây Mễ thuê một căn phòng loại thường ở tầng một, trong phòng không có điều hòa, cô nóng đến mức phải nằm úp sấp ở trên cửa sổ thè lưỡi.
Cửa sổ không cao lắm, cô ngồi ở bên trong, tựa cằm lên bệ cửa sổ.
Đối diện là căn phòng cao cấp của khách sạn, là một lầu nhỏ độc lập, tương
đương với phòng tổng thống của khách sạn năm sao. Ngoài cửa sổ phòng cô
là một con đường trải đá xanh, vị khách ở căn lầu nhỏ độc lập kia nhất
định sẽ đi qua con đường này, đi ngang qua cửa sổ phòng cô.
Hoàng hôn buông xuống, đèn lồng ở sân nhỏ của trấn cổ sáng lên, khách sạn ban đêm càng đậm màu cổ xưa.
Di động no pin cuối cùng cũng khởi động được, Tây Mễ nhàn nhã lấy di động
ra lướt blog, khu bình luận trên blog của cô vô cùng náo nhiệt, lượng
fan cũng tăng lên nhanh chóng, rốt cuộc cũng qua con số 100, từ 99 nhảy
lên 199.
Tây Mễ tiện tay chụp sân nhỏ của khách sạn lại, đăng lên blog.
… Tây Tây Tây Mễ: “Trốn hôn thành công, hoàn cảnh của khách sạn cũng không tệ, chiều nay làm mì tôm ăn, [ợ…] no quá.”
Bức ảnh vừa vặn dính cả lầu nhỏ độc lập ở đối diện, còn có dẫy đèn lồng
kiểu Trung và cây đa già, kiến trúc cổ xưa phối với cây già, đèn lồng,
quả thật là đẹp tuyệt vời, cách một bức hình cũng có thể cảm giác được
sự yên tĩnh của khách sạn, cảnh đẹp của thị trấn cổ.
Bình luận bên dưới:
… [Tiểu Nê Thu]: Không trốn hôn thì rau quả trên toàn thế giới đều khinh bỉ chào cô đấy. [icon ngoáy mũi]
… [Hoa Gia Hoàng Hoa Thái]: Biết ngay cô không phải dân chịu cúi đầu nhẫn nhục mà, chúc mừng cô được tự do, lúc nào đăng thực đơn mới? Khách sạn ở trấn cổ đẹp quá… [﹃]
… [Nick phụ của Mỹ Thực Đạo]: Đợi thực đơn.
… [Tiểu Nê Thu] trả lời [Nick phụ của Mỹ Thực Đạo]: Wow? Thật sự là nick phụ à?
… [Hoa Gia Hoàng Hoa Thái] trả lời [Tiểu Nê Thu]: Sao có thể!! Bạn thấy
ai đăng ký nick phụ mà để tên là “Nick phụ của XXX” chưa? Bị bệnh à!
Đúng, có bệnh hả! Tây Mễ tiếp tục lướt blog, sau đó nhận được tin nhắn của “Nick phụ của Mỹ Thực Đạo” gửi tới.
… Nick phụ của Mỹ Thực Đạo: “Là tôi, kinh phí trốn hôn đủ không? Có nóng không? Có điều hòa không?”
Tây Mễ: “…” Cô không ngờ thật sự có người đăng ký nick phụ như vậy.
… Tây Tây Tây Mễ: “… Đủ. Ba ba tôn đạo, anh vô sự hiến ân tình*, không phải kẻ gian tức là trộm cắp đấy.”
(* không có chuyện gì lại tặng ân tình cho người ta)
… Nick phụ của Mỹ Thực Đạo: “Ừm. Cho nên khi nào cô đăng thực đơn? ”
Tây Mễ vận hành đầu óc, trấn cổ Đường Tây, lưng dựa vào sông Lăng, sản sinh tôm cá, chợt nhớ tới một món ăn cổ xưa. Món ăn này cô từng thấy trong
một quyển sách dạy nấu ăn thời Minh, cô đã thử làm một lần, hương vị quả thật rất ngon.
Từ khi tay nghề nấu nướng của nhà họ Tây được xếp vào hàng di sản văn hóa phi vật thể, yêu cầu về đồ ăn trong quán nhà họ Tây của ông cụ Tây trở nên hà khắc hơn, bởi vì không thể giải quyết
được vấn đề vệ sinh cho cá sông tươi, nguy cơ nhiễm ký sinh trùng cực
cao, nên ông không cho phép Tây Mễ làm cho khách ăn, dù hương vị của nó
quả thật không tồi chút nào.
Từ nhỏ Tây Mễ đã có thiên phú nấu nướng, trình độ nhạy cảm của đầu lưỡi và khứu
giác vượt xa người thường, đủ để bù vào khuyết điểm dáng người nhỏ gầy
của cô. Bởi vì thân hình nhỏ gầy, lúc nhỏ học xóc chảo để rang xào vô
cùng khổ cực, song dần dà, cánh tay xóc chảo đã trở nên săn chắc, tràn
đầy sức lực.
Khi cô 15 tuổi, nhờ vào món “ Thiết Khoái* “ này mà
đánh bại Đại sư huynh Lâm Nam, trở thành đầu bếp chính của nhà hàng nhà
họ Tây. Bởi còn nhỏ tuổi, ông cụ Tây không để cho cô tiếp xúc với khách. Nên khách bên ngoài chỉ biết nhà hàng nhà họ Tây có một thần bếp Tam
Xuyên, lại chưa từng thấy người thật bao giờ, càng không biết sau lưng
cái tên Tam Xuyên khí phách này chỉ là một cô gái nhỏ gầy.
(* ko bk tên chính xác là món chi nên để hán việt nha. Giải thích cái hình xí, tra gút gồ thì nó ra tên y vậy nhưng hình cá hồi vs lại cắt khối,
còn món c Mễ làm là cá trắm vs cắt lát)
Cô cầm di động ngồi trước cửa sổ nhớ lại công thức, nghiêm túc ghi lại vào sổ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy đối diện có người đang
nhìn cô. Ngẩng đầu nhìn lầu nhỏ độc lập đối diện, lầu một đèn sáng rỡ,
dường như bên cạnh cửa sổ có một người đang đứng, nhưng cách xa quá, mắt cô không thể nhìn rõ.
Nửa tiếng sau, Tây Mễ cập nhật blog.
… Tây Tây Tây Mễ : “Ăn không ngại ngon, cắt không ngại mỏng. Thiết Khoái
là một món ăn vô cùng thịnh hành ở Trung Quốc cổ đại, người cổ đại thích ngồi bên sông câu cá, rồi lấy cá tươi cắt sợi ra, cắt lát cũng có.
Nhưng cách làm của tôi là cắt lát, cắt sợi không thể ăn thoải mái được,
cắt lát có thể ăn ngấu nghiến. Dùng cá trắm tươi róc thịt bỏ xương, cắt
thành lát mỏng như tờ giấy, lại dùng giấy hút hết máu, xếp thành hình
rồi dùng miệng thổi, thổi được lên là ổn rồi. Cuối cùng là nước chấm,
mùa xuân dùng hành lá, mùa hè dùng mù tạt. Cách làm và cách ăn có hơi
giống cá sống của Nhật, nhưng hương vị lại ngon hơn cá sống của Nhật rất nhiều. Cho tới hôm nay món ăn này gần như không có ai ăn được, bởi vì
nó quá thách thức tay nghề của đầu bếp.”
Vừa đăng lên blog, đoàn ngắm cảnh và đoàn ủng hộ của blog Mỹ Thực Đạo lậ tức giá lâm.
… “Cuối cùng cũng đăng thực đơn, cho nên Mỹ Thực Đạo nhà chúng ta sẽ làm cá sống sao?”
… “Là Thiết Khoái, không phải cá sống, bạn lầu trên à, so đồ của tổ tiên
với bên Nhật Bản tốt lắm sao? Không chừng cá sống của Nhật lại học Thiết Khoát bên tổ tiên mình đấy!”
… “Wow wow, cắt mỏng đến mức nào
mới có thể dùng miệng thổi lên chứ? Kỹ thuật cắt này thật là đáng sợ!
Cho nên chúng ta có thể nhìn thấy kỹ thuật cắt xuất sắc của Mỹ Thực Đạo, rồi thấy anh ấy dùng miệng thổi lát cá lên ư? Aaa, vậy có nghĩa là
chúng ta có thể nhìn thấy mặt của Mỹ Thực Đạo?”
Món ăn cổ này quả thật có hơi giống cá sống, nhưng cách làm thì thú vị hơn làm cá sống
nhiều. Thực đơn nhìn như đơn giản, nhưng trình độ thao tác cực khó, ví
dụ như cắt cá trắm thành lát mỏng như tờ giấy, vô cùng thách thức kỹ
thuật cắt và độ kiên nhẫn.
Ứng Khúc Hòa ghi nhớ thực đơn.
Tuy khó, nhưng có thể thử.
…
Ngày hôm sau Tây Mễ dậy rất sớm, đến quảng trường của trấn cổ xem vòng loại
của “ Mỹ vị Trung Hoa “. Tuy bỏ lỡ thời gian đăng ký, nhưng cô vẫn muốn
thử vận may một chút, giới mỹ thực lớn như vậy, có lẽ có giám khảo cô
quen cũng nên.
Lúc cô đến đã có rất nhiều người, cô chen lấn đi
vào bên trong, thấy hơn trăm đầu bếp đang cầm một cái nồi để trên bếp
dựng tạm thời, nồi chảo chen nhau, hiện trường trận đấu nóng bỏng vô
cùng.
Có đầu bếp kéo mì như khiêu vũ, từng sợi thô như ngón cái chỉ trong giây lát đã biến thành chỉ mảnh xâu kim.
Có đầu bếp cắt tỉa siêu nhanh, trong chớp mắt đã điêu khắc ra hoa văn phức tạp trên củ cà rốt, nhanh chóng bày trên dĩa.
Tóm lại đủ loại đủ kiểu, quần chúng vây xem chỉ biết trầm trồ khen ngợi.
Tây Mễ cọ cọ mũi châm chọc: “Đây là xem thi nấu ăn hay là xem xiếc ảo thuật trên phố vậy?” Điển hình của thùng rỗng thì kêu to, tha hồ tìm ra cả
đống khuyết điểm.
Sau đó thì dẫn tới một loạt ánh mắt khinh bỉ“Cô thì cao siêu lắm sao, đừng có mù quáng chê bai người ta“.
Có bốn
giám khảo bình phẩm, Tây Mễ biết ba người, bộ ba nhà mỹ thực nổi danh
đến từ ba thành Nam,Tây, Bắc, ba vị này từng qua thăm hỏi ông cụ Tây, cô có ấn tượng.
Vị giám khảo thứ tư mặc đồ tây, tuy ngồi nhưng vẫn
cao hơn ba vị kia hẳn một cái đầu, trang phục thẳng thớm, khí thế cũng
không nhỏ, đang cầm một cây bút máy mạ vàng, cúi đầu viết gì đó.
Tây Mễ nhìn bảng đề tên của vị giám khảo thứ tư - Ứng Khúc Hòa, lập tức
hiểu ra ngay. Cô không hề xa lạ với cái tên này, ông chủ của Ứng Thực
Hiên, nghe nói cái miệng vừa độc lại vừa soi mói, đầu bếp nào có thể“sống sót” dưới tay anh đều là những dũng sĩ.
Đợi đến lúc bình phẩm món ăn, Ứng Khúc Hòa mới đặt bút xuống, ngẩng mặt lên.
Dưới sự phụ trợ nhan sắc của ba vị giám khảo còn lại, cái ngẩng đầu này của
Ứng Khúc Hòa lại khiến người ta có cảm giác đẹp đến kinh ngạc. Quần
chúng vây xem ồ lên, đặc biệt là một đám cô gái phía sau Tây Mễ là kích
động nhất: “Giám khảo đầu tiên bên trái đẹp trai quá đi.”
Tây Mễ
cũng nhìn thêm hai lần, cảm thấy thế giới này thật là nhỏ, đây không
phải người đàn ông thần kinh hôm qua muốn ăn mì của cô sao ?
Thì ra anh ta là Ứng Khúc Hòa, nghe nói là một lão sành ăn độc miệng.
Xem ra hôm qua anh ta thật lòng muốn ăn mì của cô, cũng không có hứng thú gì với cô cả, chỉ do cô nghĩ nhiều quá thôi.
Ứng Khúc Hòa không hổ là lão sành ăn độc miệng, lúc nếm đồ ăn, tất cả các
đầu bếp nghe thấy tên anh đã sợ mất mật, nào dám chuyển đồ ăn lên cho
anh. Một nữ đầu bếp xung phong, lấy hết dũng khí bưng tô mì Dương Xuân
đến trước mặt Ứng Khúc Hòa.
Một tay của lão sành độc miệng cực kỳ tùy ý móc trên giấy, tay còn lại phất phất phía trên tô mì, không ngửi
được mùi thơm anh muốn thì có chút thất vọng. Vì thế ngắn gọn nói ra chữ “Pass“.
Cùng là mì, nhưng sao tô mì tối qua lại thơm đến vậy? So với tô mì ấy, tô trước mặt này quả là nhạt nhẽo vô vị, anh chẳng muốn
nếm thử chút nào.
Một tô mì chay thử thách tài nghệ đầu bếp vô
cùng, tham gia kiểu thi đấu này, nếu ngay cả mùi mì cũng không có thì
đương nhiên chỉ là một tác phẩm thất bại.
Nữ đầu bếp rõ ràng không phục: “Anh Ứng, anh còn chưa nếm thử mì, như vậy có công bằng với tôi không?”
So với sự dứt khoát vừa rồi, Ứng Khúc Hòa đã mềm mại hơn nhiều, “Cô muốn
công bằng?” Anh dùng đũa trúc gẩy nhẹ sợi mì trắng mềm trong tô, một
luồng sương trắng nóng hầm hập bốc lên, bên trên có thả hai cọng rau.
Màu phần lá của rau quá đậm, quá mềm, rõ là do quá nóng, rau ăn kèm như vậy đã mất đi vị giòn vốn có, ngay cả thứ cơ bản nhất là rau cũng không xử
lý tốt được thì có tư cách gì vào vòng trong?
Áp lực đè nặng trên ghế giám khảo và cả khán phòng, Ứng Khúc Hòa gắp một đũa đưa vào miệng, mày lập tức nhăn lại.
Tim của nữ đầu bếp cũng thót lên theo.
Ứng Khúc Hòa bỏ đôi đũa trúc xuống, hỏi cô ta: “Cô có ăn thịt heo chưa?”
Nữ đầu bếp cứng đơ như khúc gỗ. Giọng Ứng Khúc Hòa nghiêm túc: “Trả lời tôi.”
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nữ đầu bếp, cô ta gần như run rẩy nói:“Thưa… thưa thầy, hồi trước nhà nghèo, đã từng ăn rồi ạ.”
Ứng Khúc Hòa hỏi tiếp: “Ồ, vậy cô có từng thử phân chó chưa?” (=.= nguyên văn đấy ạ)
Nữ đầu bếp lắc đầu.
Vẻ mặt Ứng Khúc Hòa không hề gợn sóng, giọng nói cũng không có bất kỳ cảm
xúc lên xuống nào: “Ừm, vậy sau này nên thử đi, không chừng hương vị đó
còn tuyệt hơn đấy.”
Một đòn trúng tim.
Hốc mắt của nữ đầu
bếp lập tức bị nước mắt xâm chiếm, rất rõ ràng là muốn kìm chế cảm xúc,
nhưng nước mắt vẫn không nhịn được mà tí tách rơi xuống.
Đừng nói là nữ đầu bếp, ngay cả Tây Mễ cũng cảm thấy Ứng Khúc Hòa vô cùng quá đáng.
Nhưng nhan sắc là chính nghĩa, Tây Mễ nghe thấy một đám cô gái đằng sau cô điên cuồng lẩm bẩm:
”Hơi đẹp trai đó nha…”
”Giám khảo độc miệng thật cool mà…”
Tây Mễ : “…”
Tha cho con mắt thẩm mỹ của cô đi, cô thật sự không nhìn ra được vị giám
khảo độc miệng này cool ở chỗ nào. Tuy Ứng Khúc Hòa cũng đẹp trai đấy,
nhưng cái vẻ nhíu mày bới móc này lại rất giống con chó lớn nghiêm túc ở cuối phố nhà cô.
Ngay cả ngồi xổm ở góc tường lè lưỡi vẫn trưng ra vẻ cương trực liêm chính, bộ dạng uy nghiêm không thể xâm phạm.