Editor: Nana Trang
Tây Mễ lớn chừng này, nhìn thấy rất nhiều người, nhưng cảm thấy người có bộ dạng giống chó săn thì không nhiều lắm.
Ông cụ Tây nhà cô chính là một lão già chó săn điển hình, bảy tám chục tuổi rồi mà tinh thần vẫn khỏe mạnh, lúc im lặng không nói chuyện có thể hù
một đứa con nít khóc. Ứng Khúc Hòa là chó săn đẹp trai nhất cô từng đấy, không cần nói chuyện, chỉ ngồi không vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.
Nhìn xem trận đấu một lát, Tây Mễ hạ quyết tâm tham gia.
Trốn hôn là vì chống lại ông cụ Tây, nếu có thể tham gia thi đấu giành được
giải nhất, cái này không chỉ là chống đối nữa, mà cũng là chứng minh
phương thức của mình.
Lúc trước thi đấu nội bộ trong nhà hàng của nhà họ Tây, cô thắng Đại sư huynh Lâm Nam, trở thành đầu bếp chính,
nhận được phong hiệu trù thần ở thị trấn cổ, ông cụ Tây lại nói món ăn
cô làm không bày lên bàn được, chỉ chọn đúng thực đơn thôi, thuần túy là may mắn cộng thêm thông minh, không tính là có bản lĩnh.
Tây Mễ không phục, làm trù thần Tam Xuyên mấy năm qua, có ai từng nói cô nấu ăn không ngon chưa hả?
Kỹ thuật nấu nướng của nhà họ Tây truyền thừa mấy đời, đến đời này, chỉ còn một chi dòng độc đinh Tây Mễ.
Năm mười lăm tuổi cô trở thành trù thần “Tam Xuyên”, vừa qua mười chín tuổi thì bị ép kết hôn, ông cụ Tây gả cô cho Đại sư huynh Lâm Nam lớn hơn cô gần hai mươi tuổi.
Dựa theo quy tắc, sau khi Lâm Nam cưới cô sẽ
sửa thành họ Tây, là con rể ở rể, rồi danh chính ngôn thuận tiếp nhận
danh hiệu trù thần “Tam Xuyên” từ trong tay cô.
Tây Mễ đồng ý mới là lạ đấy.
Đại sư huynh lớn hơn cô gần hai mươi tuổi, đây là quan niệm gì chứ? Đây gọi là trâu già ăn cỏ non!
Bố Tây Mễ không có hứng thú với nghề đầu bếp, mười mấy tuổi xuất ngoại du
học, sau đó thì cưới vợ đẹp ở bên đó, định cư ở Mĩ, cuộc sống gia đình
đầy đủ sung túc. Nhưng tiệc vui chóng tàn, lúc Tây Mễ tám tuổi, hai vợ
chồng bất ngờ qua đời.
Khi Tiểu Tây Mễ được đón về Trung Quốc thì còn nhỏ, lại gặp trở ngại về mặt ngôn ngữ, ông cụ Tây đưa cô đến trường tư thục ở thị trấn cổ học văn hóa Trung Quốc, mười ba tuổi mới vào
trường cấp ba công lập.
Ngược với tài nấu ăn, việc học của cô trì ệ hơn nhiều, môn toán học vật lý cấp ba đều bị cô tùy hứng quăng qua
bên, chỉ học mấy môn cô có thể học, kết quả bốc đồng chính là... không
thi đậu đại học.
Đợi cô tìm đến tổ phụ trách chương trình “Mỹ vị
Trung Hoa”, nói rõ mục đích đến, trực tiếp bị bảo vệ đuổi ra ngoài. Tây
Mễ ôm cánh tay khoẻ mạnh của anh bảo vệ đến chết cũng không đi, “Anh
trai à, mấy anh cho tôi một tờ giấy đăng ký, tôi ngàn dặm xa xôi từ quê
hương đến đây là vì tham gia thi đấu, các anh không thể hủy hoại mộng
quán quân của một cô gái nhỏ được!”
Người phụ trách liếc cô một cái, cười nói: “Mộng quán quân? Nằm mơ giữa ban ngày à? Đến từ đâu thì về lại nơi đó đi.”
Người phụ trách nơi này vô lý, cô lại đến toilet nam chặn giám khảo.
Vấn đề lớn nhất ở chỗ, cô biết đối phương nhưng đối phương lại không nhớ cô, càng không nhớ rõ Tây Văn Đạo có một cô cháu gái.
Hi vọng tham gia thi đấu hoàn toàn tan vỡ, thân thể nhỏ gầy của cô bị hai
anh bảo vệ vác lên, hai chân rời mặt đất, bị ném ra ngoài.
Ngồi ở trên bậc thềm quảng trường của trấn cổ, đột nhiên Tây Mễ cảm thấy cuộc
sống vô cùng xám xịt, chân trời mờ mịt dường như cũng giống chó săn
lớn...
Cô ôm di động vừa khóc vừa xem blog, nhìn thấy blog của Mỹ Thực Đạo thì đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ.
Mỹ Thực Đạo có thể quay video nấu ăn, tại sao cô không thể? Nếu có thể trở nên nổi tiếng trên blog như Mỹ Thực Đạo, có một vài fan hâm mộ, vậy
cũng có thể chứng minh với ông cụ Tây, đây cũng coi như là một bản lĩnh.
Nhưng muốn nổi tiếng trên mạng không phải cô muốn là có thể, cho dù blog được nhiều người ghé xem cũng chỉ mới có 199 fan.
...
Giữa trưa nắng cháy nướng người, hiện trường thi đấu bốc hơi nóng.
Trận đấu tiến hành vòng hai, bầu không khí có chút đê mê, có lẽ là trận đầu
khám giả nghiêm khắc quá mức, loại ra không ít người, nhưng cũng có
không ít đầu bếp có thực lực không thể khinh thường.
Ứng Khúc Hòa cởi áo khoác tây trang xuống, nới lỏng caravat ra chút.
Cho dù trên đỉnh đầu có vật che, sau lưng có quạt, nhưng ở trong quảng
trường như lồng hấp lớn này thì chả có mấy tác dụng. Chỉ có thể lui về
hậu trường, ở trong một gian nhỏ có điều hòa do ban tổ chức dựng tạm.
Ứng Khúc Hòa tựa lưng vào ghế, trên tay cầm bút máy, laptop để bên cạnh,
nhàm chán tùy tiện vẽ một bức tranh, một con ba ba xuất hiện trên tờ
giấy.
Nhớ tới Tây Mễ, khóe môi nhếch lên.
Ứng Sênh Nam đẩy cửa đi vào nhìn thấy khóe môi em trai nhếch lên, nụ cười như tư xuân
khiến anh ta cảm thấy khó tin. Đi tới gần nhìn xem, không ngờ lại vẽ một con ba ba, ánh mắt anh ta nhìn em trai như đang nhìn một quái vật lạ
lẫm vậy, xuất phát từ lương tâm, Ứng Sênh Nam cảm khái nói: “Em hai à,
con ba ba* này em vẽ không tệ đâu.”
(* ba ba của UKH là con ba ba chính tông, còn ba ba của USN còn có nghĩa là vương bát, có ý nghĩa khác là bị vợ cắm sừng)
Ứng Khúc Hòa kéo tờ giấy vò thành cục ném vào mặt anh ta, “Chưa từng thấy ba ba hả?”
Ứng Sênh Nam “Ai ôi” một tiếng, động tác mau lẹ bắt lấy cục giấy kia, mở ra nhìn con ba ba trên tờ giấy nhăn nhúm, gật đầu liên tục: “Thấy rồi thấy rồi, nhìn đây không phải là thấy rồi sao? Bộ dạng giống như con ba ba
nhỏ.”
Ba anh em nhà họ Ứng. Ứng Sênh Nam phụ trách tập đoàn, Ứng
Khúc Hòa phụ trách Ứng Thực Hiên dưới trướng của tập đoàn, bọn họ còn có một em trai cùng mẹ khác cha, tên là Tả Dịch, không có hứng thú với mỹ
thực, tự mình mở công ty riêng, sự nghiệp thành công.
Mặc dù Ứng Khúc Hòa xếp thứ hai nhưng Ứng Sênh Nam và Tả Dịch đều sợ anh, ở trong nhà anh mới thật sự là “anh cả“.
”Anh tới trấn cổ làm gì?” Ứng Khúc Hòa khôi phục lại vẻ nghiêm khắc, giống
nhau người vừa rồi lén nhếch môi lên không phải là anh vậy.
Ứng
Sênh Nam nói: “Mang chị dâu em tới trấn cổ nghỉ mát, hôm trước mới bàn
với anh vợ chuyện kết hôn, kết quả anh vợ không ép anh li dị với chị dâu em mà trực tiếp mang theo bảo vệ đến cướp người! Anh trai em đủ lanh
trí ôm chặt chị dâu em thoát khỏi vòng vay.”
Ứng Khúc Hòa lạnh lùng nhìn anh ta: “Nói chủ đề chính đi.”Ứng Sênh Nam vội ho một tiếng: “Thật ra anh định để Điềm Giản ở lại trấn cổ với em mấy ngày, đợi đến khi nào anh trai cô ấy đồng ý chuyện kết hôn
thì anh sẽ quay lại đón cô ấy.”
”Sao Điềm Hạo không đánh gãy chân chó của anh đi?” Đối với hành vi trâu già gặm cỏ non của Ứng Sênh Nam,
Ứng Khúc Hòa khinh bỉ nói: “Mặt mũi của nhà họ Ứng không còn nhiều lắm
đâu, phiền anh tiết kiệm chút đi.”
Điềm Giản là một cô gái rất
đặc biệt, là cô gái ngốc trong miệng người thường, nhưng người tình
trong mắt hóa Tây Thi, Ứng Sênh Nam vừa thấy đã yêu ngay cô gái đó, tìm
đủ mọi cách bắt lấy trái tim của cô ấy, thậm chí giựt giây cô gái ngốc
trộm hộ khẩu trong nhà đi cùng anh ta đến cục dân chính lãnh giấy hôn
thú.
Sau khi anh trai cô gái biết được thì nổi trận lôi đình,
không thể đón nhận Ứng Sênh Nam lớn hơn Điềm Giản mười mấy tuổi, càng
không thể chấp nhận Điềm Giản gả cho một lão cầm thú.
Ứng Sênh
Nam vỗ vỗ vai anh, thở dài một tiếng nói: “Em trai, đợi em gặp được cô
gái thích hợp sẽ biết ngay, tuổi tác không là vấn đề, thể diện cũng
không quan trọng, có người có thể đi vào trái tim em thì hạnh phúc hơn
bất cứ điều gì.”
Ứng Khúc Hòa lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh cho
rằng em cũng có đức hạnh giống anh sao? Một đống tuổi rồi còn muốn tìm
hoa hồng trong bó hoa tươi để cắm?”
”Này, em là xử nam già ba
mươi tuổi rồi, sao còn lấy ví dụ này để nói? Nói lái thuyền liền lái
thuyền, em chuẩn bị tốt tâm lý cho anh đấy.”
Giọng của Ứng Sênh Nam không nhỏ chút nào.
Trong phòng có mấy nhân viên đang trêu chọc nhau, nghe thấy lời này thì không khí đột nhiên ngưng lại, đều ngừng thở quay đầu nhìn Ứng Khúc Hòa.
“...”
Thấy sắc mặt Ứng Khúc Hòa thay đổi trong nháy mắt, nặng nề giống như một khối sắt, trong lòng Ứng Sênh Nam không khỏi dễ chịu.
Quay đầu đi, lặng lẽ nhếch môi cười cười.
Sau đó mới quay đầu lại, vẻ mặt đứng đắn nói: “Em hai, anh cả chỉ đùa chút
thôi, đợi lát nữa anh bảo người đưa chị dâu em đến khách sạn, công ty
còn có việc, anh đi trước đây.”
...
Tây Mễ trở lại khách
sạn mệt mỏi nằm sấp ở trên quầy, sau khi tố khổ với bà chủ thì hỏi: “Chị Tần, trong tiệm của chị có thiếu đầu bếp không?”
Bà chủ cúi đầu
tính máy tính, không ngẩng đầu lên trêu chọc cô: “Sao có thể để trù thần uất ức trong khách sạn nhỏ của bọn chị chứ? Khách sạn này của bọn chị
không phải là nhà hàng. Nhưng kiểu người không có thân phận như em,
không có hộ khẩu thì ở trấn cổ này sẽ không có ai dám thuê em, nếu em
muốn thì làm ở quầy lễ chỗ chị cũng được, hàng tháng chị cho em 800 tệ,
bao ăn ở, lúc khách không cần dùng phòng bếp thì cho em tùy tiện sử dụng phòng bếp, thế nào?”
Tiền lương 800 tệ cũng quá ít rồi, nhưng
tốt xấu gì cũng đủ để nộp tiền phí điện thoại, bao ăn ở, có wifi, còn có phòng bếp, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu cuộc sống cơ bản của cô
rồi.
Bà chủ nhanh chóng viết một hợp đồng sử dụng công nhân, bảo
cô ký tên lên. Hai bên ký tên, mỗi người giữ một bản, sau khi xong hết
thì Tây Mễ chính thức đổi nghề, làm nhân viên lễ tân khách sạn.
Rốt cục bà chủ cũng được thanh nhàn, đi ra ngoài tản bộ mua thức ăn, để lại một mình Tây Mễ ở trong khách sạn.
Buổi chiều Tây Mễ nhận một đoàn khách du lịch, lúc sắp tối thì cửa khách sạn được đẩy ra, chuông gió treo trước cửa “leng keng” vang lên, âm thanh
lanh lảnh.
Bà chủ mang một cô gái váy trắng cao gầy về, dẫn cô
gái đi đến trước quầy, giới thiệu nói: “Tây Mễ, đây là Điềm Giản, em
chăm sóc cô ấy giúp chị, chị ra ngoài lấy bưu phẩm.”
Tây Mễ ừ một tiếng, ánh mắt dừng ở trên người cô gái.
Tóc xoăn tới eo, ngũ quan thanh lệ thoát tục, đối phương quan sát hoàn cảnh khách sạn trước, ánh mắt mềm mại dừng lại trên người cô, khóe miệng
cười nụ cười ngọt ngào.
Mặc dù rất ngọt, nhưng có hơi quá mức, thoạt nhìn có vẻ ngốc.
Tốc độ nói của Điềm Giản chậm, gằn từng chữ như một đứa trẻ, rất trịnh
trọng giới thiệu bản thân: “Xin chào, mình tên Điềm Giản, cậu có thể gọi mình là Giản Giản.”
Tây Mễ cười ngọt lại, vươn tay ra: “Mình tên Tây Mễ.”
Tây Mễ nhìn cô gái trước mặt, thật xinh đẹp, cô không nhịn được nhìn thêm
mấy lần. Cô chú ý tới vòng tay trên cổ tay cô gái, phía trên có khác một dòng chữ dễ thấy:... “Tôi tên Điềm Giản, điện thoại liên lạc với người
nhà cuar tôi là: 156...”
Tốc độ, giọng điệu nói chuyện của cô gái có chút kỳ quái, dường như chậm mấy nhịp. Nhìn thấy vòng tay này Tây Mễ lập tức hiểu rõ, cô gái này có thể mắc bệnh “Alzheimer” hoặc là chứng
bệnh khác, người nhà sợ cô gái đi lạc cho nên mới đeo vòng tay này cho
cô gái.
Cô gái xinh đẹp như vậy mà thật sự đi lạc, ai gặp được không mang đi giấu mới lạ đấy nhỉ?
Điềm Giản xoa xoa bụng, đáng thương nhìn cô: “Mễ Mễ, mình đói.”
Xưng hô thân thiết, ánh mắt đáng thương, trong nháy mắt kích thích lòng muốn bảo vệ cô gái này của Tây Mễ. Cô khóa quầy lại đi ra, đứng ở trước mặt
Điềm Giản, cô phát hiện mình phải ngẩng đầu lên để nhìn đối phương.
Điềm Giản cao 175cm, cô cao 160cm.
Mì hôm qua Tây Mễ kéo vẫn còn, để ở trong tủ lạnh. Cô nấu một bát mì cho Điềm Giản, cho thêm một cái trứng ốp la vàng óng ánh.
Điềm Giản bứng bát mì, ngửi mùi hương vấn vít trên bát mì, dạ dày vốn kêu
gào như nước thủy triều trong nháy mắt trở thành một động đen. Gắp cái
trứng ốp la lên, cắn một miếng, trong miệng phát ra âm thanh “rắc rắc”
rất nhỏ, giữa răng tràn đầy lỏng đỏ trứng, lớp ngoài xốp giòn dính nước
thịt bò, xuất hiện cùng hương nước thịt bò còn có mùi sữa nhàn nhạt,
Nước thịt bò, mỡ ráng, lòng đỏ trứng trộn chung một chỗ, làm nổ tung vị giác nhạy cảm của Điềm Giản.
Ôi ôi ôi... Ngon quá đi.
Ứng Khúc Hòa đẩy cửa khách sạn đi vào, đỉnh đầu vang lên tiếng “leng keng”, giương mắt nhìn chỗ bàn ăn ở cửa, có hai cô gái nhỏ đang ngồi đấy.
Hương mì gần như phả vào mặt, nhìn thấy Điềm Giản cắn cái trứng ốp la, giữa
răng tràn ra lòng đỏ trứng, cộng thêm biểu hiện thỏa mãn trên mặt Điềm
Giản.
Anh... đói bụng rồi.