“Ai… ai sợ…” Gà trụi lông càng lắp bắp, ghê gớm hơn, “Anh ra ngoài
kia thử hỏi dò xem, có cái gì mà Tạ Anh Tư tôi đây sợ không?” Rướn cổ
cứng miệng, nhưng trái tim Anh Tư không chịu nghe lời mà đập rất nhanh,
nhìn nụ cười ẩn hiện trên miệng Chu Minh dưới sắc đêm mờ tỏ, máy cảnh
báo toàn thân lại phát tác. Đối với bom người, Tạ Anh Tư vẫn có chút sợ
hãi.
Sức phá hoại của bom người quả thực không thể xem nhẹ.
Đêm trăng lung linh, huyền ảo, vô cùng quyến rũ lòng người. Phía
trước, một chiếc xe chầm chậm tiến đến, mấy đôi thanh niên nói cười ầm ĩ bước xuống xe. Thấy người lạ, chú chó nhỏ kêu lên mấy tiếng, khiến đám
thanh niên quay sang nhìn, một cô gái hoảng sợ nũng nịu nép vào lòng
chàng trai, làm đám bạn được một trận cười thích thú. Chu Minh ngước
nhìn một cái, thu nụ cười lại, anh nói: “Lên đi, để chú chó tập làm quen với môi trường.” Nhìn đồng hồ, anh giả bộ vô ý hỏi: “Nửa đêm cô có thói quen dậy ăn khuya không?”
“Không, hỏi cái này làm gì?” Trợn mắt nhìn bom người, Anh Tư lên
tiếng trả lời không chút thiện cảm. Con phố lại trở về trạng thái vắng
lặng, chỉ còn sót lại tiếng gào thét lanh lảnh của cô gái.
“Cũng không có gì, lo nửa đêm cô đem chó ra mà quay ăn thôi!”
Lông gà bay lả tả, cô gà trọc bị vặt sạch một nửa lông trên người hé
răng, mắt trợn trừng, tức đến nỗi không thốt lên được câu nào. Chú chó
nhỏ ngoan ngoãn không kêu, chỉ lặng lẽ đánh hơi thấy mùi thuốc nổ trong
không khí, yên lặng quan sát cuộc chiến ngầm giữa “ông bố”, “bà mẹ” mới. Tạ Anh Tư trừng đôi mắt đầy lửa nhìn Chu Minh, lòng khẽ than một tiếng
nghiệt duyên. Vô cùng tức giận, cô nói: “Tôi không ăn thịt chó! Khi nào
phát điên thì tôi lại muốn ăn thịt người cơ.” Cô nhún vai vờ cười, “Tôi
còn phải dựa vào con chó này, gom tiền dưỡng lão nửa đời còn lại.”
Cứ hễ kích động là biến thành ma quỷ, Tạ Anh Tư hồ đồ ném lại câu đó, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu kéo chú chó bước lên lầu, làm cho chú chó nhỏ
sợ hãi sủa oang oang. Bị cố ý phớt lờ nhưng Chu Minh không giận, miệng
còn nở nụ cười, có muốn giấu cũng không giấu được. Nghe động tĩnh người
con gái ấy cùng chú chó lao nhanh lên nhà, nụ cười đã mở rộng càng rộng
mở hơn.
Tung chiếc chìa khóa xe lên cao, vẽ ra một vòng cung hoàn hảo giữa
không trung, anh đưa tay bắt lấy. Mở cửa bước vào xe, ánh mắt Chu Minh
quét về hướng tòa nhà, nơi có cô gái cùng chú chó nhỏ đang sống. “Gom
tiền dưỡng lão nửa đời về sau?” Nhướng mày khởi động xe, vậy thì gom đi, dù thế nào anh cũng phải thu lãi.
Cuối tuần, ánh mặt trời rực rỡ chói lọi, cô gái kiên cường ngủ nướng
đến tận trưa, trong tiếng kêu đói của chú chó, cuối cùng cũng uể oải
ngồi dậy. Đưa tay lên che miệng ngáp, cô nhoài người cúi xuống nhìn ánh
mắt đáng thương của chú chó nhỏ, sau đó nhẹ nhàng vuốt bộ lông bóng mượt của nó. Cô là người ưa sạch sẽ, tối qua vừa dắt nó về, cô liền hăm hở
xắn tay áo đưa nó đi tắm. Chú chó cũng rất nghe lời, để mặc cô tùy ý,
vừa tắm vừa sấy lông, cực kỳ ngoan ngoãn.
“Hì hì, cún con đói rồi hả? Trong tủ lạnh chỉ còn mấy lá rau. Được
rồi, chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn đã, rồi buổi chiều sẽ mua đồ,
được không?” Chú cún con thè lưỡi như đang nói điều gì đó, Anh Tư phủi
phủi tay đứng dậy, “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi! Trong cái nhà
này, mẹ là chủ.” Lần đầu nuôi chó, “mẹ chó” rất biết bày đặt khí thế.
Chú cún vui vẻ lượn quanh phòng khách. Anh Tư mở tung tủ lạnh, tủ bếp tìm túi, chợt chuông điện thoại reo, cô chạy đi nghe máy, thì ra là oan gia, miệng lầm rầm nói, “Alô?”
“Dậy chưa?” Giọng nói êm dịu vang lên đúng giữa trưa, lẫn trong đó cả tiếng còi xe ầm ĩ huyên náo, nhưng Anh Tư lại nghe rất rõ giọng anh.
“Dậy rồi! Sao? Gọi đến thỉnh an bà cô sao?” Hôm qua còn là một nô tài tâng bốc, nịnh hót, từ sau lần lu loa tối qua, cô hoàn toàn quên quy
tắc này, cái miệng lưỡi sắc bén hoàn toàn được giải phóng, thầm gầm lên
trong lòng, bắt buộc phải theo đến cùng, quyết không che đậy, kìm nén
nữa. Như người trong mộng sực tỉnh, tối qua Tạ Anh Tư vẫn nên đối tốt
với bản thân một chút.
Chu Minh cầm điện thoại cười nhẹ, tổng kết mọi thứ, anh phát hiện ra
rằng, người con gái tên Tạ Anh Tư này thuộc về loài chỉ cần cho chút ánh sáng là bừa bãi ngay, liền uy nghiêm cất giọng: “Xuống lầu đi!”
Tư duy của một nô tài không bao giờ nghe theo Anh Tư, xỏ vội dép lê,
cô phi đến bên cửa sổ, thấy Chu Minh đang an nhàn đứng dựa vào thành xe. Kim Quy nếu không có việc gì sẽ không đến căn nhà tranh của cô. Tạ Anh
Tư không thèm để ý đến kiểu tóc ngắn hậu hiện đại của mình, tay dắt chó, chân xỏ dép lê vội bước xuống lầu.
“Lại có chuyện gì?” Cô gái thấp kém, lạnh lùng đi đến trước mặt Chu
Minh, kiêu ngạo nói. Vẻ mặt ngang bướng giống hệt một nữ vương, chỉ có
điều, hình tượng lúc này không ăn nhập lắm với sự hống hách.
Chu Minh cũng không vội trả lời ngay vì sao lại đến đây. Trước tiên,
anh đưa mắt quét qua mái tóc rối bời của cô gái kiên cường, ồ, cái này
chẳng hiểu sao lại quen mắt rồi. Ánh mắt anh dần hạ xuống dưới, khuôn
mặt lãnh đạm nhìn đôi dép lê hậu hiện đại ở chân cô. Bên chân trái là
một chiếc dép màu hồng có lỗ thủng to như đồng xu, thấp thoáng nhìn thấu cả màu tất lụa cô đang đi, rất hay, chiếc tất lụa cũng màu hồng, hóa ra cô gái này cũng có sở thích như vậy. Chiếc dép bên chân phải lại càng
hậu hiện đại, một lỗ màu đen cũng to y hệt đồng xu phủ lên trên màu
hồng, có điều giống như bị vá lên sau đó, khiến vòng tròn có vẻ hơi thô. Hơi chau mày lại, anh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tạ Anh Tư đứng ngây người, lần theo ánh mắt Chu Minh, cả khuôn mặt
ửng hồng như quả cà chua, vừa rồi xỏ vội đôi dép cũ, xem ra đã bị Kim
Quy cười rồi. Có điều, nghĩ lại, cô có gì phải lúng túng chứ? Đây là đôi dép lê yêu thích do mẹ cô treo đèn làm ra, xấu thì có hơi xấu, cũ thì
có hơi cũ, nhưng tình cảm là vô giá, không có gì phải mất mặt. “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người nghèo đi dép lê rách bao giờ à?”
“Hai chiếc này tại sao lại không giống nhau?” Chu Minh cũng không
trực tiếp trả lời câu hỏi của Anh Tư, lập tức hỏi luôn một câu, “Chiếc
bên trái sao lại có một lỗ thủng?”
Vẻ mặt cô gái kiên cường méo xệch, cố ra vẻ không có chuyện gì, “Do bố tôi hút thuốc làm thủng.”
“Bố trừng phạt cô à?”
“Không phải, không phải, lúc bố tôi đánh cờ, vì nhập tâm quá, đầu thuốc rơi xuống dép mà không biết nên mới bị bỏng.”
“Sau đó thì sao?” Chu Minh rất hứng thú với chuyện này.
“Chẳng có gì cả, chỉ là bị bỏng một chỗ ở chân, thoa thuốc nửa tháng mới khỏi.”
“Bố cô đi dép lê màu hồng?” Trong ấn tượng của anh, có lẽ màu hồng chuyên thuộc về các thiếu nữ.
“Nào chỉ bố tôi, cả nhà tôi ai cũng đi dép màu hồng hết. Mẹ tôi là cô gái trẻ màu hồng. Vì vậy quán bánh kem nhà tôi mới đặt tên là “Hiệu
bánh Pinky”.” Năm ấy, bố cô thấy cái tên này rất mất mặt, nghẹn trong
bụng rất lâu, lúc vừa run lẩy bẩy định nêu ra ý kiến, đôi mắt lấp lánh
của bố liếc thấy hàng lông mày của mẹ cô giật giật, ngay lập tức nuốt
lời về bụng mà tiêu hóa đi. Từ đó về sau, nữ hoàng màu hồng trong nhà
cầm quyền đến tận bây giờ, thế lực vững chắc không thể lung lay.
Chu Minh mím môi cười nhạt, lại đưa tay chỉ chỉ vào chân phải: “Vậy chiếc này thì sao, cái tròn tròn ở giữa là cái gì?”
Cô gà ngốc nghe hỏi càng đắc ý, nhẹ nhàng nhấc chân như hiến dâng vật quý, “Cái này sau đó tôi đã vá lên, anh xem, như thế này cân xứng biết
bao.”
Chu Minh nhịn cười gật đầu, đôi mắt nhỏ dài chưa từng rời khỏi cô hề
trước mặt. Quả nhiên cả nhà đều cổ quái, cô hề đã được hình thành nên
trong môi trường như vậy. “Lại đây đi, tôi có mang chút đồ đến.” Dứt
lời, anh mở nắp cốp sau xe, lấy rađống đồ. “Gần nhà tôi có cửa hàng thú
cưng, tôi đã mua một ít đồ ăn cho chó. Chủng loại đa dạng lắm, mỗi thứ
tôi mua một ít, chắc sẽ có đồ cún con đặc biệt yêu thích, cô để ý một
chút, lần sau sẽ dễ chọn.” Anh quay lại, không an tâm dặn dò cô gái đang chăm chú nghiên cứu đồ hộp dành cho chó, “Nghe thấy chưa? Đừng có nghĩ
rằng, cô phàm ăn thì đương nhiên chó cũng như vậy.”
Trên mặt Anh Tư thể hiện rõ thái độ không chống cự lại được, nhưng
đến chết vẫn già mồm: “Ai nói tôi không kén chọn đồ ăn? Tạ Anh Tư tôi
đây cũng có thứ không thích ăn, được chưa?”
“Vậy cô nói thử xem, cô không thích ăn cái gì?” Chu Minh vừa chuyển đồ vừa hỏi, trong đáy mắt tràn đầy vẻ hóm hỉnh.
“Tôi… tôi…” Tay dắt chó, miệng Anh Tư lắp bắp, không trả lời được.
Quả thực hỏi khó cô rồi, hình như, cái gì cô cũng ăn, cái gì cũng thích. Tạ Anh Tư có thể không có tiền, dù thế nào thì tuổi còn trẻ, khỏe mạnh, cùng lắm thì kiếm lại từ đầu. Thế nhưng, thể diện nhất định phải giữ,
đặc biệt là trước mặt oan gia trăm năm mới gặp này, sau khi con ngươi
đảo tròn hai vòng, cuối cùng cũng nghĩ ra, “Tôi không ăn bánh ga tô.”
Nhà cô mở cửa hàng bánh ga tô, nhớ lại lúc còn nhỏ, cô bé Tạ Anh Tư,
miệng luôn dính kem bơ, sau đó cả người toàn mùi bơ chạy đi đánh nhau
với đám con trai, mọi người thường gọi cô là “quái thú kem bơ”.
Có điều, đến một ngày quái thú bị kem bơ hạ gục hoàn toàn, ăn nhiều
quá, cô bị đi ngoài hai ngày hai đêm, từ đó bất cứ thứ gì liên quan đến
bơ, cô đều coi như mãnh thú.
Chu Minh gật đầu, “Thật không ngờ cũng có thứ mà Tạ Anh Tư bỏ qua!”
Chu Minh lấy tất cả đồ ra khỏi xe, “Đồ rất nhiều, hay là tôi cầm lên giúp cô.”
“Không cần, không cần, tôi tự mang được.” Nữ hào kiệt khua tay, cúi
đầu xách đồ chuẩn bị đi, chú chó đói vẫy đuôi chờ đợi về nhà.
“Sao lại tự lực cánh sinh?” Chu Minh trêu đùa chú chó không vội rời đi.
“Ngay đến cửa tôi cũng có thể sửa.”
“Thật vậy sao? Vừa hay nhà tôi có cánh cửa hỏng, lúc nào đó cô qua xem hộ.” Trêu chó nhưng anh cũng không quên chọc người.
Tạ Anh Tư ngượng ngùng gãi gãi mớ tóc rối, chẳng dễ gì ba hoa được
một lần, lại bị dội gáo nước lạnh, thật khó chịu. Cuối cùng, cô đành
thành thật nói thẳng kỹ thuật sửa cửa hạng xoàng của mình, “Cửa nhà
những người có tiền như các anh cao cấp quá, kỹ thuật của tôi chỉ đối
phó được với những cánh xập xệ thôi.” Chu Minh đứng dậy, rút từ ví ra
một tấm thẻ sáng chói lóa: “Thẻ Trì Vực”.
Mặt mũi Tạ Anh Tư hớn hở, đang định đưa tay đón nhận thì Chu Minh lại thu về, khiến cô không khỏi xót xa. Anh lên tiếng dặn dò, “Không cho
phép để chó ăn quá nhiều, nó không phải là cô. Nghe rõ chưa?”
Cô gái kiên cường giật lấy chiếc thẻ, sốt ruột gào lên: “Biết rồi,
biết rồi, nói nhiều như bà già ấy. Nó không ăn hết thì tôi ăn là được
chứ gì, không để lãng phí một xu của Chu đại gia đâu.”
Sau khi cướp lấy chiếc thẻ, nữ lưu manh không nói tiếng cảm ơn nào, thản nhiên dắt chó bỏ đi.
“Ăn cơm chưa?” Chu Minh đứng đằng sau, hỏi lớn nữ vương tóc rối và chú chó nhỏ.
“Chưa.” Một tiếng trả lời “chưa” dứt khoát, lưu loát. Theo sát phía sau là tiếng rên rỉ tủi thân của chú chó.
“Tôi cũng chưa ăn, dắt chú cún cùng đi ăn đi.” Chu Minh an nhàn, bình tĩnh dựa vào cạnh xe ngỏ lời mời, sự nho nhã, lịch thiệp khiến người
khác khó lòng từ chối.
“Hay là, không cần đâu.” Nữ vương đi đôi dép lê rách lần đầu tiên
cười duyên dáng, khuôn mặt hồng hào tôn thêm sắc xanh nhạt của bầu trời, “Đi ăn cơm với anh, tôi sẽ bị trúng gió mất.”