Ngâm nga hát, nữ vương lắc lư quay về căn nhà nhỏ, dáng vẻ lưu manh
càn quấy. Con mắt sáng long lanh, đắc ý bước đến bên cửa sổ nhìn xuống,
Chu Minh lúc này đã rời đi. Chớp nhẹ đôi mắt, Anh Tư ngẫm nghĩ hẳn là
Kim Quy đã đi tìm cô gái bị bại não, nguyện cùng anh ta ăn uống rồi,
liền chống nạnh cười phá lên như điên dại, đến nỗi cún con sủa đỏ cả
mắt. Cũng đúng, nữ phù thủy đầu bù tóc rối phát điên, đừng nói đến
người, ngay đến chó cũng không trấn tĩnh được.
Thái giám Tạ Anh Tư đã mọc đủ lông cánh, cự tuyệt lời mời của chủ
nhân Chu Minh một cách hiếm thấy, tâm trạng vui mừng giống như tự nhặt
được mười nén vàng khối. Cười rung cả vai, lúc Anh Tư cúi xuống thì thấy đôi mắt lớn cầu xin của cún con, cô vỗ trán nó nói: “Ái dà, con tôi,
sao mama lại có thể quên con nhỉ? Chờ tí, chờ tí, mama sẽ làm một bữa
thịnh soạn cho con, cũng không để ảnh hưởng đến sự dậy thì của con đâu.” Nói xong, cô ngúng nguẩy mở đồ hộp do Chu Minh mua ra.
Để đồ ăn cho chó vào lò vi sóng một lúc mới lấy ra, ngồi trên sàn
nhà, Anh Tư ngắm chú chó thưởng thức bữa trưa một cách hài lòng. Có vẻ
cún con từ trước đến nay chưa ăn đồ hộp bao giờ, ngửi thấy mùi thơm của
đồ ăn, cảnh giác ngửi đi ngửi lại, cuối cùng mới thè lưỡi, cẩn trọng nếm thử. Mùi vị thức ăn mới lạ cuối cùng đã chinh phục được chú chó quê
mùa, cún con ngoan ngoãn ngồi xuống ăn bữa trưa phong phú.
Mama Tạ Anh Tư mãn nguyện nhìn cảnh này, uể oải đưa tay chống cằm,
lần đầu tiên cảm nhận được căn nhà nhỏ chỉ thuộc về một mình cô lại có
thêm một hơi thở ấm áp, khiến kẻ cô đơn như cô có đôi chút an ủi. Lộ ra
nụ cười dịu dàng, mơ hồ, cô bắt đầu thấy biết ơn một người nếu không có
anh ta, sẽ không có buổi trưa ấm áp, cũng không có chú chó này bầu bạn.
Nhẹ nhàng vuốt lông cún con, nó ngoan ngoãn mặc ý chủ nhân vuốt ve,
trông thực sự hòa hợp. Trầm tư một hồi, mắt phát ra tia sáng, cô vỗ tay
hô lớn: “Cún con, hay là đổi lại tên cho mày nhé!” “Mama cẩu” bất ngờ
hồi tâm chuyển ý, quấy nhiễu chú chó đang tập trung ăn uống, sững lại
ngoan ngoãn nhìn Anh Tư.
Nhoẻn miệng nở nụ cười tỏa sáng như thái dương, Anh Tư xoa đầu chú
chó, tự nói với mình: “Dù gì mày cũng không có cha đẻ, vậy thì cứ theo
họ cha nuôi đi… Con heo đó họ Chu, họ Chu.” Đôi mắt đan phượng mơ màng,
chợt một tia sáng lóe lên, cô vỗ tay hoan hô, “Có rồi, có rồi, gọi là
Trư Đầu(*).” Cô thân thiết tiến sát gần chú chó nhỏ, khiến nó sợ hãi co
rúm lại, “Trư Đầu, cái tên này thật tuyệt vời!” Một buổi trưa phảng phất toàn mùi thịt, chú chó nhỏ họ Trư, vốn tên Tam Tam, sau đổi tên là cún
con, cuối cùng chính thức đổi thành Trư Đầu. Trư Đầu nhìn chăm chú vào
phòng khách với ánh mắt kỳ lạ không thể lý giải, rồi nhìn chủ nhân cười
như một kẻ bị trúng gió, trong cặp mắt chú chó nhỏ lóe lên tia hoảng
hốt. Thôi thì cứ nhanh chóng cho tất cả mọi thứ trong bát vào bụng đã,
ai biết được cô chủ này khi nào phát bệnh, lại đi cướp đồ của chó đây.
(*) “Trư Đầu” theo âm Hán Việt có nghĩa là đầu heo. Chữ “Chu” và “Trư” trong tiếng Trung Quốc đều phát âm giống nhau là “Zhu”.
Một tuần mới lại bắt đầu. Vừa sáng sớm, Lưu Lan và Diệp Bội Bội vẻ
mặt lo lắng đứng đợi Tạ Anh Tư, khi thấy cô nàng tung tăng đến, cuối
cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, Tạ Anh Tư chăm chỉ nịnh
hót không uổng công, rốt cuộc kiểu ninh hót thậm tệ ấy cũng cứu cô ấy
một bận. Bộ dạng hỉ hả như không có chuyện gì xảy ra của Tạ Anh Tư đã
lọt qua mắt bà cô già và quý cô đỏng đảnh, nhưng vẫn khiến Lạp Lạp lo
lắng. Sau bữa trưa, Lạp Lạp bồn chồn, sốt ruột như lửa đốt, kéo Anh Tư
vào góc nhỏ vắng người bên cầu thang máy, hỏi han, lộ nghĩa khí sục sôi
kiểu: Tạ Anh Tư, chị mà chết, Dương Lạp Lạp em đây cũng không thiết
sống.
“Chị Anh Tư, chị nói đi! Em biết là chị không ổn, trong điện thoại
chị nói với em là chị không sao, nhưng em đoán ngay chị không bình
thường, tổng biên rốt cuộc đã lên lớp chị thế nào? Đừng kìm nén trong
bụng, chẳng may phát bệnh thì sao?” Cặp mắt nhỏ long lanh nước cứ nhìn
Tạ Anh Tư, giật gấu áo cô, cái mặt nhỏ ngây thơ hiện rõ sự quan tâm.
Trong lòng Tạ Anh Tư trào dâng một luồng ấm áp, vỗ nhẹ lên mái đầu
mềm mượt của Lạp Lạp, không tồi, quả nhiên không uổng công cô quý mến
con nha đầu này. “Lạp Lạp, không có chuyện gì, thực sự không có chuyện
gì. Họ Chu đó có thể làm gì được chị chứ? Ai mà không biết Tạ Anh Tư ta
đây là nhân tài nổi danh vang dội, tranh tin tức thì nhanh, giật gân mà
chính xác.” Khẽ vỗ vào ngực, cô dõng dạc hùng hồn, “Chị đây là một nhân
tài như thế, anh ta có thể tìm ở đâu được.” Khảng khái sục sôi nhưng
cũng không quên ba hoa luôn là đặc điểm của Tạ Anh Tư.
Lạp Lạp vẫn có đôi chút lo lắng, hỏi “Chị Anh Tư, chị thích chống đỡ
bất kể việc gì ư?” Cô ghé sát gần, bất ngờ la lên oang oang, “Á, chị Anh Tư, không xong rồi, chị có một sợi tóc bạc.”
Tạ Anh Tư trợn trừng mắt, cũng học kiểu la oai oái, “A, Lạp Lạp, đầu
cô có tóc đen này.” Khiến Lạp Lạp hờn dỗi, khẽ đánh lại cô cho bõ tức.
Hai cô gái một cao một thấp cười náo loạn bên cạnh cầu thang máy. Lúc sau Lạp Lạp quay về văn phòng còn Anh Tư liền gọi điện cho Đỗ Thuần. Cô dặn dò cặn kẽ một đống các vấn đề cần chú ý khi lên thành phố A không
khác gì bà già, khiến Đỗ Thuần ở đầu dây bên kia không giữ được bình
tĩnh, cúp luôn điện thoại. Cô khẽ mỉm cười, quay người về văn phòng, vừa bước được một bước, thang máy bỗng kêu “tinh” một tiếng, cánh cửa mở
rộng, Chu Minh mặc bộ vest đen bước ra ngoài, có lẽ vừa từ tầng lãnh đạo tập đoàn xuống.
Cô gà trụi lông đứng chết lặng, thầm than thở, cuộc đời đáng thương
của cô vì sao luôn đầy rẫy những chuyện vô duyên đến thế? Mới qua có hai mươi tư giờ đồng hồ, sao đã để cô gặp tên ngụy công tử không chịu an
lòng này. Mặc dù anh ta là cha nuôi của Trư Đầu, nhưng cô thân là kẻ
nghèo, tự thấy có thể xử lý rất tốt mối quan hệ giai cấp giữa mình và kẻ thù, nên thề phải bảo vệ chút tôn nghiêm còn sót lại. Nhìn thấy đối thủ là toàn thân cô ngay lập tức ở vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu, dùng
ánh mắt cảnh giác nhìn Chu Minh, chỉ chờ hiệu lệnh là gà chọi xung trận.
Chu Minh nhìn vẻ mặt buồn cười như sắp lâm trận của cô gái đứng trước mặt, không kiềm chế được, cười khẩy một cái, lông mày chau lại, “Tạ Anh Tư, vẻ mặt này của cô là triệu chứng bị trúng gió phải không?”
“Đúng thì sao, mà không đúng thì thế nào?” Hiệu lệnh đấu chọi đã vang lên trong não cô gà ngốc, có đấu thì cũng thua, nhưng cho dù là thua
cũng phải đấu.
“Nếu đúng, tất nhiên tôi phải thể hiện chút quan tâm của cấp trên,
còn nếu không phải…” Chu Minh mỉm cười, ngập ngừng nói vòng vo, “Hoặc là tôi sẽ thử một chút, biến không thành có. Như thế chẳng phải rất có sức khiêu chiến sao?”
Trong cầu thang máy yên tĩnh, điện lửa như chia tách buồng tim mềm
mại của cô gà ngốc. Tức giận hít một hơi thật sâu, Tạ Anh Tư thầm nhủ:
“Tạ Anh Tư, mày không được gục ngã, hắn thích ăn no rồi đi tạt nước lạnh vào mày, mong mày ướt thành gà trụi lông, nhìn mày trần trụi xông ra
trước bàn dân thiên hạ. Tạ Anh Tư, cho dù mày có chọi đến không còn cọng lông nào, thì ít nhất cũng không thể ngây ngô trần trụi chạy ra. Tạ Anh Tư, tao tin mày, mày là người có đầu óc.”
Bàn tay nắm chặt dần nới lỏng, trên khuôn mặt trắng hồng gắn nụ cười
giả tạo, “Tổng biên thử cái gì chứ, phí sức biết bao. Chỉ cần tổng biên
vung vẩy ví tiền, thì có thể khiến phụ nữ chao đảo như trúng gió.” Vén
mái tóc ngắn lên, cô quay đầu không nhìn về hướng Chu Minh, nói: “Sức mê hoặc của tổng biên, bọn người dưới chúng tôi bái phục còn không hết, ai dà… Cùng làm người mà số mệnh không giống nhau, Tạ Anh Tư tôi đây có cố gắng nhiều thì cũng chỉ kiếm được chút tiền khổ sở, không như tổng
biên, trời sinh đã được bọc vàng.” Nói xong, Anh Tư nhìn Chu Minh cười
gian tà, “Có điều tổng biên phải coi chừng. Bao đôi tay muốn cướp ngai
vàng của anh, chuyện tranh đoạt này, chung quy là không tốt lắm, anh nói có phải không?”
Một Tạ Anh Tư có đầu óc cuối cùng cũng phát huy được tác dụng của cái đầu, vừa công khai, vừa ngấm ngầm châm biếm thân phận Kim Quy trời sinh của Chu Minh. Hừm, ra vẻ gì chứ, nếu tôi sinh ra là một đại tiểu thư,
khi không nói lại được anh thì cũng dùng tiền đập chết anh rồi, còn chưa biết ai là ma cà bông đâu.
Chu Minh đút tay vào túi áo, cười: “Vì ngai vàng của tôi mà Tạ Anh Tư lo nghĩ như vậy, thực sự tôi không ngờ đến. Có điều, cô coi thường cái
ngai vàng đó của tôi rồi, chỉ những cô gái có sức mạnh mới có thể cướp
được, tôi e số người cướp quá ít ấy chứ. Sao, cô có muốn thử không?”
Ai mong số tiền thối của anh, cô bất ngờ quay đầu lại: “Không cần đâu, tự làm giàu bằng lao động.”
Chu Minh gật đầu hiểu ý: “Được rồi, tôi có thể nhìn ra, cô Tạ Anh Tư
là một nhân viên cần cù, thân làm lãnh đạo, đương nhiên tôi phải xem xét ý kiến làm nhiều ăn nhiều của cô, cô nói có phải không?”
“Anh, anh có ý gì?” Cô gà ngốc vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Chu Minh khua khua tay, nụ cười hấp dẫn như ác ma tái sinh, “Không có ý gì, không phải cô tự làm giàu bằng lao động sao?” Từ trên cao nhìn
xuống Tạ Anh Tư, anh nói nhẹ nhàng, “Tổng biên tôi đây sẽ cho cô toại
nguyện.”
Khoảng thời gian tiếp theo, cuối cùng Tạ Anh Tư cũng hiểu ý “để cô tự làm giàu bằng lao động” của Chu Minh. Cô đã bị người nào đó cho vào
diện “chăm sóc” rồi. Lượng phỏng vấn ngày càng nhiều và nặng nề hơn,
thêm cả mấy việc sai vặt ngoài, lại còn thường xuyên phải tăng ca nữa.
Đương nhiên, nói được làm được, làm nhiều ăn nhiều, cô phóng viên nhỏ bé làm còn hơn cả sức lừa, con số trên bảng lương hôm nay không giống hôm
qua, khiến những người khác đỏ mắt đến nửa ngày.
Nhưng có lẽ bởi Anh Tư đã từng đứng ra giúp Lưu Lan – người vốn quen
gây khó dễ cho người khác, nay lại nhắm một mắt mở một mắt, không ho he
nửa lời. Nói đi cũng phải nói lại, ai cũng biết, từ sau lần Tạ Anh Tư
náo loạn lần trước, trước mặt mọi người, Chu Minh càng lạnh nhạt với cô
hơn. Khi đống nhiệm vụ được chỉ định xuống, phần việc Anh Tư làm bao giờ cũng nhiều hơn những người khác, nên cũng chẳng có ai bắt bẻ gì. Nhân
lúc Anh Tư ra ngoài phỏng vấn, những người khác trong văn phòng bí mật
suy đoán, cuối cùng họ đưa ra kết luận, Tạ Anh Tư tính khí nóng vội lại
đụng ngay tổng biên đại nhân, tổng biên không tiện ra mặt xuống tay trêu đùa cô, đành giở chiêu ngầm. Ồ, chuyện đời bất thường, nịnh thần Tạ Anh Tư cũng có lúc không ăn khách, lương được tăng thì có tác dụng gì,
chẳng phải còn vất vả hơn lừa thường phải dậy sớm thức khuya sao?
Lúc gần tan ca chiều thứ sáu, sắc hoàng hồn ảm đạm bao phủ bầu trời,
ngày xuân cũng lặng lẽ đến gần. Chu Minh dặn dò, trao đổi một số vấn đề
với Quan Nghiêm, liếc thấy Tạ Anh Tư đang mặt mũi ngẩn ngơ, sau khi đón
nhận cái lườm hung dữ của cô, anh nén cười đi về văn phòng mình.
Dậy sớm phơi mặt nửa ngày trời bên ngoài, sau khi hoàn thành bản thảo phỏng vấn, cô gái kiên cường cảm thấy từng chút tinh lực toàn thân đang chảy ra ngoài tĩnh mạch. Sau khi lườm Chu Minh, cô che mặt rên rỉ, mẹ
ơi, con e rằng khi chưa tự làm giàu bằng lao động, thì đã để bệnh viện
làm giàu trước rồi.
Máy vi tính bỗng kêu lên một tiếng báo hiệu, hiện ra cửa sổ tin nhắn
MSN, cô dán mắt nhìn, nghiến răng nghiến lợi, là Chu Minh gửi tới.
Colin: “Nếu hôm nay tôi đếm không nhầm thì cô lườm tôi năm lần.”
Quái thú kem bơ: “Đếm sai rồi, là sáu lần, vẫn còn một lần lúc anh quay lưng đi nên không nhìn thấy.”
Colin: “Ngày mai chuẩn bị lườm mấy lần, trong lòng tôi cũng thừa biết.”
Quái thú kem bơ: “Chưa nghĩ ra, cái đó còn phụ thuộc vào số lần anh
xuất hiện trước mặt tôi. Chẳng còn cách nào khác, mắt của tôi cứ hễ thấy anh là không khống chế được.”
Colin: “Tôi khuyên cô nên bớt lườm đi.”
Quái thú kem bơ: “Hừm, đừng có tự đắc, khi anh đến tôi sẽ tháp tùng và lườm cháy mắt.”
Colin: ườm nhiều hơn nữa tôi cũng chịu được, chỉ e người khác không chịu nổi thôi!”
Quái thú kem bơ: “Tôi lườm là việc của tôi, liên quan gì đến người nào?”
Colin: “Thực ra, ngay từ lần đầu cô lườm tôi, tôi đã muốn nói với cô rằng, mắt cá ươn còn đẹp hơn mắt cô khi lườm.”