Vào một ngày cuối tuần Trình Nhiên cùng bố đi đến thăm một người bạn. Đáng lý cậu sẽ không đi bởi vì không biết bọn họ là ai nhưng lại không dám từ chối. Đây là một công ty quản lý nghệ sĩ, giống với công ty của bố Trình Nhiên. Các ông lớn luôn có sự quen biết và liên kết với nhau ở một mức độ nhất định. Lâu lâu họ vẫn đi ra ngoài cùng nhau.
Lần này không phải là một buổi ăn uống tại nhà hàng, mà Trình Nhiên cùng bố được mời đến tận công ty để trò chuyện. Công ty giải trí Thới Hành.
Trình Nhiên đã có tìm hiểu và nghiên cứu nhiều công ty giải trí rồi, Thới Hành là công đứng trong hàng top nơi đạo tạo thành công các nghệ sĩ đang hoạt động trên thị trường âm nhạc, truyền hình, điện ảnh và người mẫu. Công ty này so với công ty của bố Trình thì lớn hơn một chút.
“Xin chào quý khách, tôi đã được lãnh đạo thông báo từ trước rồi. Hiện tại để đi lại trong công ty cần có thẻ nhân viên, phiền hai vị luôn mang trên cổ nhé. Tầng 24 là nơi làm việc của chủ tịch, chúng tôi có sắp xếp người hướng dẫn.”
“Được, cảm ơn đã tiếp đón.”
Trình Nhiên và bố đi vào bên trong thang máy đi thẳng lên tầng 24. Chủ tịch công ty Thới Hành là bạn của bố Trình, họ vui vẻ nói chuyện còn Trình Nhiên thì chỉ ngồi một bên để nghe, cậu chẳng hiểu gì nhiều. Được một lúc thì cậu xin phép đi ra bên ngoài, định bụng tìm một chỗ nào đó hóng gió. Vị chủ tịch kia là rất hào hứng nói cậu hãy đi dạo vòng quanh công ty một lượt.
“...” Thực ra Trình Nhiên không dám đi lại lung tung trong công ty lạ. Nhưng thôi cứ gật đầu đi cho xong, “Vâng, cháu xin phép đi tham quan.”
Chỉ muốn tìm một ban công nào đó để nhìn trời nhìn đất một chút, nhưng trùng hợp thay lại gặp Thiệu Dịch Xuyên. Cậu quên mất một điều, đây là công ty quản lý của Grunt. Vừa nãy ở sảnh lớn có một bảng lớn chạy rất nhiều hình ảnh nghệ sĩ của công ty, nhưng Trình Nhiên không để ý nhiều lắm. Lúc cậu nhìn vào thì hình của Grunt chưa xuất hiện...
Thiệu Dịch Xuyên ngạc nhiên nhìn sự xuất hiện của cậu. Anh còn tưởng là cậu sẽ đến đây để kí hợp đồng gia nhập công ty. Nhưng sao Thiệu Dịch Xuyên không nghe ai nói qua điều gì cả.
Trình Nhiên vội nói: “Tôi đến đây để tham quan thôi.”
Thiệu Dịch Xuyên có việc cần tìm chủ tịch để đưa một vài thứ, ông ấy nhận đồ xong thì quay sang giao cho anh một nhiệm vụ đó là hãy đưa Trình Nhiên đi tham quan công ty. Anh không từ chối, đúng lúc không bận việc gì.
“Công ty chúng tôi được chia ra làm hai khu, khu A là dành cho ca sĩ còn khu B là của diễn viên và người mẫu. Từ tầng 15 trở lên là nơi làm việc của nhân viên, phần còn lại ở bên dưới là nơi luyện tập, ăn uống và phòng làm việc riêng của chúng tôi.”
Trình Nhiên trầm trồ, phân chia ra thật rõ ràng. Đây là lần đầu tiên cậu được xem nhóm nhạc của công ty khác luyện tập.
“Anh vừa nói là 'phòng làm việc riêng' sao? Anh có à?”
Thiệu Dịch Xuyên gật đầu, “Tôi có.” Bình thường các nghệ sĩ của công ty đều có phòng làm việc có thể là phòng chung hoặc phòng riêng. Tiêu chuẩn để có phòng làm việc riêng là có công việc liên quan đến giấy tờ cần có bàn ghế và không gian riêng. Thiệu Dịch Xuyên còn là một nhạc sĩ, anh sáng tác rất nhiều vì thế cần có phòng làm việc.
“Có muốn đến xem không?” Anh hỏi.
Trình Nhiên ngạc nhiên, sau đó không kiềm được sự tò mò, “Tôi có thể sao?”
“Được.”
Trình Nhiên không tin được một ngày được đi vào phòng làm việc của ca sĩ Grunt. Bên cạnh phòng làm việc là phòng âm nhạc, Thiệu Dịch Xuyên vừa nói như vậy tiện cho anh sau khi sáng tác xong đi có thể đi bàn bạc với đội sản xuất âm nhạc ngay. Tất cả các phòng ở đây đểu đảm bảo cách âm rất tốt.
Phòng làm việc của một nhạc sĩ thực sự là hơi bừa bộn, giấy tờ văng lung tung dưới chân bàn, có vài tờ còn bị vo thành cục vứt gần thùng rác. Thiệu Dịch Xuyên hơi xấu hổ, thu dọn giấy tờ và nói: “Xin lỗi, gần đây tôi không luyện tập nên tôi sáng tác một chút...”
Trình Nhiên mỉm cười, “Không sao tôi hiểu mà. Chỉ là không biết việc sáng tác một bản nhạc lại kì công đến như thế này.”
Thiệu Dịch Xuyên rót một ly nước, mang đến bàn cho Trình Nhiên, “Đúng thế, hát thì dễ sáng tác thì không đâu.”Những người làm vai trò sáng tạo thực sự rất khó tính, không thể chỉ một lần là xong được.
Trình Nhiên được cho xem một đoạn video clip giới thiệu về công ty trên một chương trình truyền hình. Đoàn phim đó từng đến quay hình công ty rồi, người đại diện trả lời phỏng vấn là diễn viên họ Phạm. Cậu chỉ vào màn hình nói: “Đây là bạn của tôi đó, năm ngoài chúng tôi làm việc chung. Anh ấy là nam chính trong một bộ phim hành động.”
“Vậy à.” Thiệu Dịch Xuyên cũng lắng nghe cậu đôi lúc gật đầu vài cái, “Cậu cũng tham gia phim hành động à?”
“Có, nhưng bộ phim đó vẫn chưa lên sóng.” Trình Nhiên chỉ đóng vai phụ hơn nữa còn là vai phản diện, chưa đến cuối phim đã tiêu đời rồi.
Cậu chỉ vào một vết sẹo mờ ở cánh tay, “Đây là vết thương tôi bị ngã xe trong lúc quay phim đó. May mắn là chỉ bị một vết thương này thôi.”
Thiệu Dịch Xuyên hỏi: “Đoàn phim không dùng đóng thế?”
“Tôi chủ động nói không cần.” Trình Nhiên nghĩ rằng đó chỉ một cảnh quay chạy xe đơn giản nên có thể tự mình thực hiện. Nào ngờ cậu không quen đi xe mô tô nên đã bị ngã một cái, “Cũng may mắn lúc đó gần đến cảnh quay cuối cùng của tôi rồi, nên không bị ảnh hưởng gì đến đoàn phim cả.”
Hiện tại phim đã quay xong rồi, vẫn đang đợi ngày lên sóng. Bộ phim này là lần đầu tiên Trình Nhiên thay đổi hình tượng, trước đây cậu chỉ nhận những vai phụ rất nhẹ nhàng và có phần mờ nhạt.
Trình Nhiên nhắc đến một vài kỉ niệm lúc Thiệu Dịch Xuyên về trường đại học, lúc đó cậu cũng nằm trong ban tổ chức. Là người đã hướng dẫn chi tiết cho anh về cấu trúc buổi lễ và khi nào thì đến trường là kịp thời biểu diễn. Thiệu Dịch Xuyên bận rộn không thể ngồi tham dự được, chỉ có thể đến diễn xong rồi đi. Trình Nhiên đã phải suy tính thời gian rất kĩ lưỡng để không mất thời gian của anh.
Thiệu Dịch Xuyên không nghĩ rằng vì mình mà mọi người phải như thế, đúng là quá ưu ái anh rồi, “Cảm ơn rất nhiều.”
“Anh không cần phải cảm ơn đâu. Anh bận rộn nhưng vẫn trở về trường để hát trong dịp kỉ niệm, là người trong ban tổ chức chúng tôi phải cảm ơn mới phải.”
Hai người cứ khách sáo với nhau, anh cảm ơn qua tôi cảm ơn lại.
Thiệu Dịch Xuyên nhớ lại về khoảng thời gian vài năm trước khi bản thân vẫn chưa ra mắt, chỉ đang còn là thực tập sinh. Lúc đó phải liên tục ở trong phòng tập và phòng sáng tác, cố gắng lắm mới xin công ty một buổi để về trường biểu diễn.
“Cậu là người đã nói chuyện với tôi qua wechat đúng không?” Thiệu Dịch Xuyên nhớ có một sinh viên trong ban tổ chức đã nhắn tin riêng cho anh để thông báo về chương trình ngày hôm đó. Nhưng vì cả một ngày luyện tập và chỉ có thể ra về vào một giờ sáng, cậu sinh viên ấy qua vài ngày liền nắm bắt được thời gian của anh, sẵn sàng thức đến một giờ sáng để trả lời.
Hóa ra đó là Trình Nhiên.
“Anh đừng có cảm thấy phiền phức, tôi còn không dám nghĩ tôi được nói chuyện với Grunt.” Cậu cười tươi, đôi lúc nhớ lại cảm thấy rất thú vị. Hôm trước Trình Nhiên có mở lại đoạn tin nhắn đó để xem lại.
“Sau khi tôi được thông báo mình sắp được ra mắt, mọi tài khoản mạng xã hội trước đây của tôi đều không được dùng. Các cậu có nhắn tin để mời tôi vừa những năm sau đó không?” Thiệu Dịch Xuyên không được truy cập vào mạng tự do nữa, nên anh đành phải chịu. Cũng không kịp thông báo với phía nhà trường một tiếng.
Trình Nhiên gật đầu, cậu có nhắn tin vào năm tiếp theo nhưng không có hồi âm. Wechat hiển thị đã rất lâu rồi Thiệu Dịch Xuyên không đăng nhập. Lúc đó Thiệu Dịch Xuyên chỉ đang trong quá trình chuẩn bị ra mắt, vẫn chưa có quản lý cụ thể để liên lạc. Cuối cùng là không mời nữa.
“Khi anh nổi tiếng cũng là lúc tôi ra trường rồi, tôi không nằm trong ban tổ chức nên không biết họ có còn mời anh nữa không.”
Thiệu Dịch Xuyên từ đó đến nay không nhận được thông báo nào. Anh lấy điện thoại trong túi ra, chậm rãi nói: “Chúng ta có thể kết bạn Wechat không?”
“Hả???” Thiệu Dịch Xuyên chủ động muốn kết bạn Wechat! Trình Nhiên tay hơi run, lấy điện thoại di động của mình ra để quét mã.
Anh nói: “Đây là tài khoản Wechat hiện tại tôi đang dùng, cái cũ đã lâu lắm rồi không đụng đến.”
“Vâng...”
Quản lý của Thiệu Dịch Xuyên đến, cô ấy liếc nhìn Trình Nhiên một cái mở miệng chào cho có lệ sau đó quay đầu nói chuyện với anh. Có lẽ cậu đã ngồi ở đây được một lúc lâu rồi, không nên tiếp tục làm phiền chỗ làm việc của Thiệu Dịch Xuyên, “Tôi nghĩ rằng mình nên đi rồi. Cảm ơn rất nhiều đã tiếp đón tôi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Trình Nhiên đi rồi quản lý mới hỏi, “Grunt, vì sao cậu diễn viên đó lại có mặt ở đây vậy? Chẳng lẽ muốn vào công ty của chúng ta? Đã có thể đi lại lung tung trong khu vực này rồi thì chẳng lẽ được nhận???”
Thiệu Dịch Xuyên ngồi vào bàn làm việc, xem xét lịch trình của mình trong thời gian tới, một lúc sau mới trả lời lại, “Không phải. Đến để chơi thôi.”
“Chơi? Công ty của chúng ta là chỗ để cậu ta đến chơi?” Trình Nhiên được mọi người trong giới đồn đại là con cháu của một ông lớn công ty giải trí kia mà. Việc này chỉ truyền miệng không biết là đúng hay sai bởi vì truyền thông và người hâm mộ không được biết.
“Là chủ tịch đích thân mời cậu ấy đến đây, còn nói tôi dẫn cậu ấy đi chơi! Có được hay không?” Thiệu Dịch Xuyên cau mày, từ bao giờ quản lý của anh là nói nhiều đến mức này. Lại còn vô tình không thích Trình Nhiên.
Tập ghi hình của chương trình SundayTime đã được lên sóng đúng vào khung giờ như thường lệ, vì tập này có sự góp mặt của Thiệu Dịch Xuyên nên rating tăng lên hẳn. Ngoài ra với sự xuất hiện của Trình Nhiên thì có một chút mới lạ, sau tập phát sóng đột nhiên cậu được tìm kiếm nhiều hơn hẳn. Trình Nhiên cũng lấy đó làm lạ, vốn đâu nghĩ rằng mọi người sẽ chú ý đến. Tài khoản Weibo bắt đầu tăng lượng người theo dõi lên được vài trăm lượt.
Trình Nhiên còn phát hiện ra sau tập chương trình đó người hâm mộ của Thiệu Dịch Xuyên bắt đầu ghép đôi hai người. Tuy rằng bộ phận fan couple rất là ít.
Một vài bình luận xuất hiện dưới bài đăng của chương trình và còn vào cả tấm hình gần nhất trên Weibo của Trình Nhiên:
'Cái cậu này là diễn viên à? Sao không biết nhỉ? Chưa xem phim của cậu này bao giờ'
'Trình Nhiên à, đẹp trai đấy! Nhưng đóng phim mờ nhạt quá nhỉ.'
'Tôi thấy Trình Nhiên hợp với Grunt đó! Mọi người có thấy thế không?'
'Tôi phải đi xem phim của Trình Nhiên đã, rồi bình luận sau.'
'Nhưng mà trong show này cũng ngọt ngào quá rồi, Grunt cứ liên tục nhìn cậu ấy nấu nướng ấy.'
'Lầu trên ơi, là do Grunt sợ khét đồ ăn thôi!.
'Ể, cậu Trình Nhiên ơi, Grunt có kí tên tặng cậu không?'
Trình Nhiên đọc qua rất nhiều bình luận về cậu khen chê đều có đủ, Trình Nhiên nhìn vào tập chữ kí của Thiệu Dịch Xuyên để ở trên bàn. Có vài người hâm mộ rất để ý đến nhất cử nhất động của Thiệu Dịch Xuyên, anh hứa sẽ kí tên và họ vào Weibo của Trình Nhiên để hỏi thẳng luôn.
Trình Nhiên không thể đăng một bài để khoe chữ kí của Grunt, chẳng khác nào đang lợi dụng để lôi kéo sự chú ý của người hâm mộ về phía mình. Hiện tại Trình Nhiên vẫn chưa có nhiều người yêu thích mình.
Cậu chỉ nhấn trả lời một bình luận trên bài đăng gần nhất của mình: 'Grunt đã kí tặng cho tôi ở phía sau hậu trường.'
Trình Nhiên bây giờ mới biết, chỉ cần là Grunt thì mọi người sẽ để tâm đến. Một câu bình luận nhỏ thôi, lại có thể nhận được nhiều lượt thích đến thế. Một vài fanpage của Thiệu Dịch Xuyên còn đăng lại thông tin này. Trình Nhiên hơi đổ mồ hôi, cảm thấy mức độ nổi tiếng của anh thật là lớn.
Quản lý Du nhắn tin và gọi cho Trình Nhiên khá nhiều lần, nhưng do cậu đang tắm không cầm theo điện thoại cuối cùng phi xe thẳng đến nhà cho cậu luôn.
“Anh cũng có thể đợi em gọi lại cho anh mà.”
“Anh không thể đợi được!!! Mức độ tìm kiếm của cậu đã tăng lên rồi! Là một bước mở đường cho bộ phim hành động tới sắp ra mắt.”
Trình Nhiên biết rằng bộ phim mà cậu đóng sắp lên sóng rồi, quản lý Du đang tính toán rằng đây là một bước đi mới. Từ bây giờ bắt đầu cậu phải thường xuyên cập nhật hình ảnh của mình trên Weibo cá nhân. Phía đoàn đội sẽ chạy quảng cáo poster của phim.
Trình Nhiên lẩm bẩm, “Nhiều việc quá.”
“Nhiều cái gì mà nhiều! Đây là bộ đầu tiên cậu đóng vai phụ có nhiều đất diễn đó! Bây giờ có được một chút danh tiếng thì phải biết tận dụng. Biết chưa hả?!”
“...” Biết rồi.
Trình Nhiên không thường xuyên đăng tải hình ảnh gì lên mạng xã hội. Weibo trước đây chỉ có khoảng hơn một trăm người theo dõi, là bạn bè và mấy người đồng nghiệp. Mấy ngày nay nhờ những ảnh hưởng tích cực từ show SundayTime thì Trình Nhiên được nổi tiếng hơn, có thêm kha khá một lượng người theo dõi nhỏ.
“Sau này khi phim lên anh nghĩ cậu sẽ được yêu mến. Bộ phim này ngầu hơn mấy bộ trước nhiều! Tin tôi đi!”
“À đúng rồi. Anh mang thùng đồ gửi cho Trần Lộc rồi đấy, biết biểu cảm của cậu ta như thế nào không?”
Trình Nhiên hỏi, “Trông thế nào?” bây giờ cậu không mấy quan tâm lắm về Trần Lộc. Cậu đang bận tìm trong album ảnh của mình xem có tấm hình nào đẹp để đăng lên mạng, nhưng cuối cùng nhận ra là mình không chụp ảnh, chỉ toàn mấy tấm đồ ăn và phong cảnh.
Quản lý Du cười lớn, “Hắn ta không chịu chấp nhận sự thật này chứ sao. Lúc đó Trần Lộc đang từ nhà chuẩn bị đi diễn, chắc lát nữa sau khi về nhà lại gọi cho cậu đến cháy cả máy.”
“Em chặn rồi.” Trình Nhiên không thích dây dưa. Trần Lộc đã lừa dối và không tôn trọng cậu vì thế không thể làm bạn được. Đã thế thời gian đầu tiên còn liên tục nhắn tin gọi điện làm phiền. Vì thế đã sớm được cho vào danh sách đen trong điện thoại rồi.
Quản lý Du cảm thán: “Thẳng thừng đấy!”