Thiệu Dịch Xuyên bận rộn ở công ty thảo luận về việc chuẩn bị cho sân khấu biểu diễn sắp tới. Anh đã từng tổ chức nhiều buổi biểu diễn trước đó rồi, kinh nghiệm quan sát không ít, “Hãy đảm bảo những người hâm mộ ở trên lầu có chỗ ngồi đầy đủ và an toàn. Nên có nhiều bảo an đi lại trên đó.”
“Được. Việc đó anh cứ yên tâm. Sau khi biểu diễn xong anh có muốn đi ra bên ngoài chào khán giả không? Chúng tôi sẽ sắp xếp một đường đi ra xe cho anh, tiện thể giao tiếp với người hâm mộ một chút.”
“Không cần, hôm nay tôi đau đầu.” Bình thường sau buổi biểu diễn sẽ có thêm tiết mục giao lưu, nhưng hôm nay anh muốn có một lối đi riêng yên tĩnh hơn. Bởi vì tình trạng sức khỏe không tốt.
Quản lý gật đầu, ghi chú xong rồi cất sổ tay vào túi xách. Cô lấy máy tính bảng ra bấm vào một file tài liệu vừa được gửi cho Thiệu Dịch Xuyên xem, “Đã biên tập xong chương trình SundayTime rồi. Anh xem qua đi, thấy chỗ nào muốn chỉnh sửa thì tôi sẽ yêu cầu họ làm lại.”
Thiệu Dịch Xuyên nhận lấy máy tính bảng, dựa lưng vào ghế hỏi: “Cô xem rồi thì cảm thấy thế nào?”
Quản lý ngẩng đầu nói: “Tôi nghĩ rằng anh sẽ muốn sửa lại nhiều đấy.”
Mở đầu là màn giới thiệu đã quen thuộc, Thiệu Dịch Xuyên đã tham gia vào đội chủ nhà khoảng bốn tập rồi, tỉ lệ xuất hiện của anh không nhiều vì lịch trình bận rộn. Sau khi giới thiệu xong chọn nhóm hai người để nhận nhiệm vụ. Anh đã nghe qua kịch bản bằng miệng là sẽ cho diễn viên họ Lý ghép nhóm cùng, nhưng cuối cùng lại chung nhóm với Trình Xuyên.
“Vỡ hết cả kết hoạch của chúng ta, chẳng lẽ lúc đó tôi xen vào nói rằng chọn nhóm lại từ đầu.” Quản lý của Thiệu Dịch Xuyên không hài lòng lắm với kết quả. Cô đã chuẩn bị yêu cầu bên phía chương trình tạo nhiều hình hướng ghép đôi.
Thiệu Dịch Xuyên nhìn màn hình đang chạy cảnh Trình Xuyên chọn anh là đồng đội, “Không trách được người ta, Lý Kiều nên chọn nhóm trước. Nhưng trong suốt quá trình ghi hình tôi cảm thấy cũng được, không đến nổi nào.”
Lúc làm nhiệm vụ nướng thịt thì bình thường ai làm việc nấy, nhưng qua bàn tay biên tập thì lại khá thú vị. Khắc họa hình ảnh người đàn ông ưu tú khi vào bếp, Trình Xuyên rất tập trung trong khâu tẩm ướp gia vị. Thiệu Dịch Xuyên chỉ chú tâm vào các phân cảnh của nhóm anh mà thôi, còn lại đều tua cho qua. Trong bữa cơm Thiệu Dịch Xuyên nói ít, nhưng lại bị bắt lên hình khá nhiều. Trình Nhiên cũng ăn rất nhiệt tình.
Cũng trong lúc ăn Thiệu Dịch Xuyên mới biết Trình Nhiên hâm mộ anh.
Trước đây anh không hề biết đến Trình Nhiên, trước buổi ghi hình mới được nghe qua rằng đây là một diễn viên nhỏ lẻ. Tuy không có tiếng tăm cũng không gia nhập công ty giải trí nào, nhưng người này có chống lưng phía sau rất lớn.
Đoạn video chạy đến lúc Trình Nhiên chăm chú nhìn lên sân khấu nghe anh hát, hình ảnh được cắt ghép xen kẽ của hai người. Phụ đề bay bổng lời bài hát mà Thiệu Dịch Xuyên hiện lên bên cạnh cậu trai đang mỉm cười nghiêng đầu lắc lư theo giai điệu. Trong đêm đó anh hát ba bài, cả ba bài đều được cho lên sóng Trình Nhiên rất hào hứng vỗ tay sau mỗi bài hát kết thúc.
Biên tập cũng rất biết cắt ghét để tạo các khoảng khắc tính cảm đi, rõ ràng Thiệu Dịch Xuyên nhìn xuống bên dưới sân khấu sau khi hát xong mà thôi. Qua bàn tay họ thì đã thành anh nhìn Trình Nhiên còn cậu thì ngượng ngùng đáng yêu. Lúc đó cảm xúc của hai người đâu có như thế.
“Grunt, anh thấy thế nào?”
Thiệu Dịch Xuyên trả máy tính bảng lại cho quản lý, “Không cần sửa, vậy là được rồi.”
Quản lý ngạc nhiên, “Sao lại không? Anh không thấy họ đang ghép đôi anh với cái cậu diễn viên kia à?”
Khoảng khắc đó chỉ một vài giây mà thôi, không đáng kể. Còn lại vẫn là cuộc nói chuyện bình thường, nếu yêu cầu sửa chữa thì chẳng biết sửa như thế nào nữa.
Thiệu Dịch Xuyên đã không đồng ý thì quản lý cũng không thể làm gì được, cô bực bội gửi mail trả lời cho phía chương trình rằng anh đã duyện tập phát sóng này.
“Anh nghỉ ngơi một chút đi, nửa tiếng nữa tập dợt lần cuối. Tối nay là biểu diễn rồi.”
Thiệu Dịch Xuyên nằm xuống sofa trong phòng nghỉ, anh vẫn đau đầu không thôi nhưng không muốn uống thuốc. Có lẽ hôm qua chỉ ngủ được có bốn tiếng nên bây giờ mới mệt mỏi. Anh đã làm việc quần quật suốt ba tháng trời không ngừng nghỉ từ lúc có kế hoạch ra bài hát mới cho đến quảng bá chúng. Sau hôm nay anh sẽ có thời gian nghỉ ngơi thoải mái hơn rồi.
Sau khi tập dợt lần cuối, anh trở lại phòng nghỉ để trang điểm và ăn một chút đồ ăn nhẹ. Ở bên ngoài đã bắt đầu mở cửa cho người hâm mộ.
Trình Nhiên vừa bắt xe đến địa điểm tổ chức buổi biểu diễn, lần đầu tiên đi xem cảm thấy thật là choáng ngợp. Chỗ này là một địa điểm chuyên tổ chức các đêm nhạc của ca sĩ, người hâm mộ trên tay cầm theo nhiều bảng cổ vũ và đi theo từng nhóm nói chuyện rất rôm rã. Chỉ có một mình Trình Nhiên là đi riêng lẻ.
Sở dĩ hôm nay cậu có mặt ở đây là vì đồng nghiệp hôm nọ đã cho cậu tấm vé vào cổng này, cô cháu gái đã đi du lịch cùng gia đình nên không tham dự được. Đồng nghiệp thấy máy tính làm việc của Trình Nhiên đang mở tin tức về Thiệu Dịch Xuyên, nên đã mang cho cậu. Trình Nhiên ban đầu không có ý định đi, nhưng vì không có cách nào từ chối nên đã nhận. Dĩ nhiên là cậu có trả tiền cho tấm vé này.
Trình Nhiên mặc một bộ quần áo thoải mái, áo thun và quần bò bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, còn cẩn thận mang thêm khẩu trang. Trên tay cậu trống không chẳng cầm theo thứ gì, lúc đi vào bên trong có một nhóm người hâm mộ đã nhét vào tay cậu một cái bảng cổ vũ bằng giấy loại cứng.
“Cho tôi à?”
“Đúng thế, chúng tôi phát miễn phí cái này. Grunt chắc chắn sẽ vui khi có nhiều người cầm theo cái này.” Cô gái giải thích.
Trình Nhiên gật đầu nói cảm ơn rồi đi vào, có nhân viên hướng dẫn cậu đi đến hàng ghế ngồi ở đối diện sân khấu. Cậu thầm nghĩ vị đồng nghiệp này chịu chi quá khi mua hẳn ghế ngồi loại tốt. Lúc trả tiền cho tấm vé này cậu không được tiết lộ giá gốc nên không biết, chỉ trả theo quán tính mà thôi hình như vẫn chưa đủ.
Rất đúng giờ, đèn tắt hết thảy và Thiệu Dịch Xuyên xuất hiện, vô cùng ngầu.
“Grunt! Thiệu Dịch Xuyên! Grunt! AAAAA!!!”
Người hâm mộ vô cùng kích động, họ liên tục la hét gọi.
Sự phấn khích của họ cũng làm cho trái tim của cậu trở nên đập liên hồi.
Trình Nhiên chăm chú nhìn người đang biểu diễn trên sân khấu, Thiệu Dịch Xuyên của bây giờ và Thiệu Dịch Xuyên lúc hát ở sân khấu trường học thực là khác nhau. Vẫn là một người nhưng thần thái lại không giống, có lẽ vì bây giờ anh đã chuyên nghiệp hơn. So với bốn năm nay trước thì Thiệu Dịch Xuyên đã thành công trên con đường đam mê của mình rồi.
Những người hâm mộ xung quanh cậu dùng máy quay và điện thoại để liên tục chụp ảnh. Trình Nhiên cũng lấy điện thoại di động ra, lướt sang chế độ chụp. Hàng ghế mà cậu đang ngồi xem như có lợi thế cho việc quay phim chụp ảnh. Trình Nhiên chụp vài tấm sau đó nhìn lại thấy trình độ của mình không thể chụp nổi một tấm cho đàng hoàng, cuối cùng là cất điện thoại vào túi.
Thiệu Dịch Xuyên bắt đầu được ra mắt với tư cách là nghệ sĩ solo đã được bốn năm rồi. Anh đã có nhiều bài hát của riêng mình, tất cả đều được trình bày trong buổi diễn hôm nay, còn có những bài mà Thiệu Dịch Xuyên đã sáng tác trước đó. Thiệu Dịch Xuyên ngoài tài ca hát còn đã từng viết nhạc cho nhiều ca sĩ khác.
“AAA Grunt, anh ấy thật là đẹp trai! Cậu có thấy như vậy không?!?” Một cô gái ngồi ghế bên cạnh quay sang nói.
Trình Nhiên đột ngột bị hỏi, cậu ngẩn người một vài giây sau đó cười nói rằng: “Ừ, đẹp trai.”
Trình Nhiên từ lúc vào đây cho đến bây giờ đều mang khẩu trang, chỗ này đông người không khí náo nhiệt khiến cho cậu hơi ngột ngạt. Nhưng vẫn không tháo khẩu trang ra.
Thiệu Dịch Xuyên một mình đứng trên sân khấu vừa hát vừa giao lưu tận hơn hai tiếng đồng hồ. Cứ mỗi tiết mục lại vào bên trong thay một bộ trang phục mới, Trình Nhiên có một chút am hiểu về thời trang cho nên cậu biết đây đều là những bộ quần áo hàng hiệu đến từ nhiều nhãn hàng khác nhau.
Đến cuối buổi biểu diễn Thiệu Dịch Xuyên hát một ca khúc nhẹ nhàng, là bài hát mới ra của anh. Trình Nhiên cho đến nay đã được nghe trực tiếp bài này hai lần rồi.
Sau khi kết thúc khán giả đứng lên thu dọn rác thải và di chuyển ra về. Trình Nhiên nghe người hâm mộ nói chuyện với nhau rằng do Thiệu Dịch Xuyên không đảm bảo sức khỏe nên không giao lưu được.
Đồng hồ bây giờ đã là gần mười hai giờ đêm, để bắt được xe lúc này là điều khó khăn. Đa số người hâm mộ của Thiệu Dịch Xuyên là nữ giới lớn có nhỏ cũng có, điện thoại của Trình Nhiên kết nối được với một chiếc taxi, nhưng cậu đã chủ động nhường xe lại cho hai cô gái nọ. Phụ nữ ở ngoài đường vào buổi đêm rất nguy hiểm. Hai cô gái rối rít cảm ơn Trình Nhiên rồi lên xe đi về.
Người hâm mộ gần thưa thớt hơn, cậu cố gắng bắt taxi nhưng không được. Hết cách, đành phải đi bộ thêm một đoạn nữa xem thế nào. Trình Nhiên kéo cổ áo khoác lên cao hơn rồi đi dọc theo con đường có nhiều cây cối, chỗ này xa với nhà cậu cho nên không rành đường lắm. Và thế cho nên cậu đã đi nhầm đường.
“Muốn bắt xe thì phải đi theo hướng ngược lại, hướng này không đi ra đường lớn được đâu.” Một người nói với cậu như thế. Có lẽ vì Trình Nhiên trên tay còn cầm bảng cổ vũ nên nhìn là biết cậu vừa đi xem biểu diễn xong.
Trình Nhiên nói cảm ơn rồi quay người đi ngược lại, khoảng ba bước thì cậu lại nghiêng đầu, nói: “Học trưởng?”
“...” Thiệu Dịch Xuyên tháo khẩu trang và mắt kính đen xuống. Anh vừa rồi cũng không nhận ra đây là Trình Nhiên vì cậu cũng che đi nửa khuôn mặt, “Đến xem biểu diễn?”
“A, đúng thế. Hôm nay anh diễn hay quá.” Trình Nhiên cười cười cảm thán.
Nhớ đến trong tay còn bảng cổ vũ không biết để làm gì, liền nghĩ cách nhét vào tay Thiệu Dịch Xuyên, “Của người hâm mộ làm đấy.”
Nhìn vào bảng cổ vũ nhỏ làm bằng giấy cứng đầy màu sắc, Thiệu Dịch Xuyên nhận lấy rồi hỏi: “Cậu cũng là người hâm mộ của tôi?”
Trình Nhiên hơi không tự nguyện gật đầu một cái. Thực ra là bản thân không hẳn hâm mộ Thiệu Dịch Xuyên. Ngoài cái tên và nghệ danh thì chẳng còn hiểu biết gì nữa.
Thiệu Dịch Xuyên gật đầu: “Cảm ơn.” Anh nghĩ rằng người này là một fan hâm mộ lâu năm của mình. Từ khi còn đi học đã thích nghe anh hát rồi.
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Thiệu Dịch Xuyên đề nghị, “Có cần tôi đưa cậu về không?”
“Hả?”
Khoảng mười phút sau, Trình Nhiên đang ngồi yên vị trên chiếc xe ô tô của Thiệu Dịch Xuyên. Cậu cảm thấy mọi chuyện nhanh chóng quá, vốn dĩ còn chưa kịp suy nghĩ xong cái gì cả. Chiếc xe có tổng cộng năm người, một tài xế lái xe, một trợ lý, một quản lý, Thiệu Dịch Xuyên và cuối cùng là Trình Nhiên. Cậu ngồi ở hàng ghế sau cùng, phía trên là quản lý đang trò chuyện với Thiệu Dịch Xuyên, vì có người lạ cho nên cô quản lý không nói nhiều chỉ qua loa vài thứ không quan trọng.
Trình Nhiên cảm nhận được rõ sự khó chịu của cô gái này dành cho cậu. Lúc nãy còn không muốn đồng ý cho cậu lên xe, nhưng không nói được vì Thiệu Dịch Xuyên mới có quyền quyết định.
Trình Nhiên nói: “Đến ngã tư lớn đằng kia là được rồi, cảm ơn vì cho tôi đi nhờ xe, học trưởng.”
Thiệu Dịch Xuyên ngồi ở phía trước quay đầu lại, “Không cần phải xuống sớm như vậy, tôi nói đưa cậu về là về tận nhà. Còn nữa, đừng gọi là học trưởng chúng ta xem nhau như là đồng nghiệp đi.”
Trình Nhiên: “...”
Cả hai người hiện tại đã đi làm rồi, sau khi tốt nghiệp thì đều vào ngành giải trí. Coi như là đồng nghiệp của nhau.
Tài xế hỏi địa chỉ nhà chính xác của Trình Nhiên để đưa cậu về. Thiệu Dịch Xuyên thì không đồng ý thả cậu xuống giữa đường trong đêm tối. Không có lựa chọn nào, đành đọc điểm đến.
Trên xe Thiệu Dịch Xuyên ho lên vài tiếng, Trình Nhiên bây giờ mới để ý là giọng nói của anh có một chút khàn khàn. Quản lý loay hoay tìm trong túi xem có thuốc hay không nhưng có lẽ là không có, “Từ buổi chiều đã hỏi có phải anh bị cảm rồi hay không vậy mà còn nói không sao. Tôi lại không có sẵn thuốc ở đây. Tài xế một lát nữa dừng lại ở hiệu thuốc trên đường giúp tôi.”
“Không cần, tôi không sao.” Thiệu Dịch Xuyên thường như vậy, anh ghét phải uống thuốc. Chỉ cần là bệnh thì ngủ một giấc sẽ đỡ.
Quản lý một mực không đồng ý, tài xế dừng xe lại gần một hiệu thuốc cô ấy liền sai trợ lý ngồi ở ghế phụ xuống xe, “Mau đi vào mua thuốc cảm đi. Nhớ mua thêm viên ngậm.”
“Vâng ạ.” Cô bé trợ lý ngoan ngoãn xuống xe. Một lúc sau quay trở lại trên tay cầm một bịch thuốc, “Ở đó có thuốc, nhưng không có viên ngậm. Họ đã bán hết rồi.”
Quản lý bực bội mắng vài câu, thuốc sẽ không hiệu quả bằng viên ngậm, “Đi tìm hiệu thuốc khá đi chắc chắn sẽ có.”
Thiệu Dịch Xuyên dùng tay xoa xoa thái dương, nặng nề lên tiếng, “Được rồi, lên xe đi. Không có viên ngậm thì không chết đâu.”
Trình Nhiên ngồi yên lặng không dám tạo ra một tiếng động nào. Cậu hiểu Thiệu Dịch Xuyên đang bệnh sẽ nóng nảy. Quản lý cũng biết cho nên không nói gì thêm, cũng không yêu cầu anh uống thuốc ngay. Tài xế tiếp tục cho xe chạy, đến nơi liền nói: “Cậu Trình. Đến nhà cậu rồi.”
Trình Nhiên gật đầu, trước khi xuống xe cậu lấy từ trong túi áo khoác ra hai viên kẹo ngậm đưa cho Thiệu Dịch Xuyên, “Cho anh đấy. Tốt cho cổ họng lắm.”
Quản lý liền nói: “Cảm ơn, nhưng Grunt sẽ không nhận đồ từ người lạ. Đó là quy định.”
“...” Trình Nhiên hơi xấu hổ, cậu định rụt tay về thì Thiệu Dịch Xuyên lại nhận lấy hai viên kẹo ngậm.
Anh nói: “Cảm ơn.”
Trình Nhiên không nói gì nữa, chỉ cười cười rồi xuống xe. Cậu đứng ở trên lề đường cúi đầu cảm ơn lần cuối rồi đợi cho xe đi hẳn thì mới vào nhà.
Thiệu Dịch Xuyên ở trên xe, mắt nhìn hai viên kẹo trong tay. Đúng là quy định nghệ sĩ không được nhận quà, nhưng đây không hẳn là người lạ đi. Trình Nhiên vừa là người hâm lại là đồng nghiệp của anh.
Trên xe không còn người nữa, quản lý mới lên tiếng, “Tôi vẫn không có thiện cảm với cái cậu diễn viên đó. Vì sao biết được anh sẽ ra bằng cổng phụ? Lại còn đứng đó để đợi sẵn? Anh cho cậu ta đi cùng xe làm gì? Tập SundayTime sắp lên sóng rồi, cậu ta đang muốn gây chú ý gì? May mắn là chỗ đó không có tay chó săn nào.”
Thiệu Dịch Xuyên nhắm nghiền mắt, nghiêng đầu dựavào cửa sổ xe, “Cô im lặng một chút đi có được không hả?”