“Chỉ là trong quãng thời gian tôi còn đang nổ lực theo đuổi cậu thì 'hồ sơ đời tư' của tôi phải không bị một vấn đề gì.”
“Nếu cậu không vui vì đoạn clip đó tôi sẽ yêu cầu ngừng phát tán nó. Đảm bảo không để cậu phải cảm thấy chướng mắt.” Thiệu Dịch Xuyên khẳng định.
Nhưng làm gì có cách nào khiến nó biến mất được. Đoạn clip đó là do một ai đó gửi đi qua tin nhắn cho một vài người. Sau đó nó bắt đầu lan rộng ra trong chớp mắt. Cũng không phải là ở mấy diễn đàn mạng xã hội mà nói gỡ xuống là gỡ được.
Hơn nữa, Trình Nhiên không để ý.
“Không để trong lòng thật chứ?” Anh hỏi.
Trình Nhiên cười cười gật đầu, “Thật mà. Tôi không quan tâm lắm đâu, thuận miệng thì hỏi một chút vậy thôi.”
Tuy nhiên đúng thật cậu hoàn toàn không để tâm đến chuyện ai đó bày tỏ tình cảm với Thiệu Dịch Xuyên, chỉ là hơi không thoải mái vì anh đã không kể cho cậu biết. Cũng chẳng rõ vì sao lại xuất hiện cảm giác khó chịu, vốn dĩ cậu không nên như thế này.
Lúc đó ánh mắt của Thiệu Dịch Xuyên hiện lên một điều gì đó, giống như anh có thể đọc được mọi suy nghĩ thông qua biểu cảm của Trình Nhiên.
“Từ lần sau có bất cứ điều gì tôi sẽ nói cho cậu biết đầu tiên, cũng sẽ hỏi ý kiến của cậu trước khi tôi quyết định.”
Câu nói khiến cho Trình Nhiên kinh ngạc, “Tôi không phải có ý đó....Chỉ là tôi...”
Bây giờ là buổi tối, đèn đường trong khu vực này không tính là sáng lắm, chỉ có thể nhìn được khuôn mặt Trình Nhiên một cách mờ ảo. Nhưng Thiệu Dịch Xuyên có thể thấy được mặt cậu đang rất đỏ.
“Được rồi tôi không đùa nữa đâu. Cậu mau vào nhà đi, tôi về đây.”
Trình Nhiên không quen cảm giác Thiệu Dịch Xuyên đùa giỡn như thế này, bình thường anh rất nghiêm túc.
Buổi tối hôm đó hai người cũng không nói chuyện qua Wechat nữa, Trình Nhiên nhìn vào tài khoản của anh thì không thấy còn online nữa. Có lẽ hôm nay Thiệu Dịch Xuyên đi ngủ sớm.
Trình Nhiên thở dài, hôm nay cảm xúc của cậu thật là tệ. Không thể ổn định được chút nào. Trình Nhiên giải quyết công việc còn lại trong máy tính rồi lại dùng ipad để lướt đến vài trang mua sắm.
[Nguyên Tiểu Hoa: Chú Trình chú quê mùa quá. Ai mà không biết chú Grunt có thể vẽ tranh, toàn là tranh phong cảnh và nghệ thuật màu sắc thôi nhé.]
Trình Nhiên không để ý, bây giờ mới nhớ lại lúc đến nhà Thiệu Dịch Xuyên cậu có thấy ở phòng khách để một hộp màu nước còn mới tinh. Nhưng lúc đó cậu chỉ nhìn và không có suy nghĩ gì khác. Cho đến hôm sinh nhật của Trình Nhiên lúc hai người ngồi ở bàn ăn thì anh mới nói có một phòng riêng chỉ để vẽ tranh.
[Trình Nhiên: Chú đâu có rành bằng fan hâm mộ như mấy đứa...]
[Nguyên Tiểu Hoa: Chú chịu khó xem nhiều chương trình phỏng vấn của chú Grunt đi. Hai người thân với nhau đáng lý phải hiểu nhau chứ nhỉ. Chu Nhất có kể với cháu là tranh trong nhà của chú ấy là tự vẽ đó. Cháu tò mò muốn nhìn ghê.]
[Nguyên Tiểu Hoa: Cháu phải đi ngủ đây, mẹ sẽ mắng mất.]
[Trình Nhiên: Ừ, tạm biệt nhé.]
Tranh trong nhà của Thiệu Dịch Xuyên cậu đã nhìn thấy rồi, chỉ là không ngờ anh lại tự vẽ chúng. Cậu còn tưởng sẽ giống như những người nổi tiếng có đam mê nghệ thuật khác, Thiệu Dịch Xuyên sẽ bỏ một số tiền lớn để sở hữu tranh từ các họa sĩ lớn.
Trình Nhiên nghĩ rằng cậu đã suy nghĩ được vài món quà để tặng cho Thiệu Dịch Xuyên, cần phải lên vài trang web để nghiên cứu nên chọn món nào thì phù hợp.
“Mùa thu năm nay không lạnh bằng năm ngoái nhỉ. Thời tiết thích thật.” Hàn Lâm cũng không thích trời lạnh. Là diễn viên thường xuyên phải diễn ở bên ngoài đương nhiên rất ngán ngẫm thời tiết quá lạnh hoặc quá nóng.
Hôm nay Trình Nhiên có hẹn bạn cùng đi ăn uống, Ngô Bách vẫn như thường lệ là đến muộn, “Mặc kệ cậu ta đi, cái tật đi muộn không bao giờ bỏ. Chúng ta vào phòng ăn trước đi, nhân viên sẽ hướng dẫn cậu ta lên sau.”
“Ừ, cũng được.”
Ngô Bách và Hàn Lâm là hai người bạn thân nhất của cậu trong nghề, ngoài ra những người khác đều chỉ là mối quan hệ xã giao. Mà nói đúng hơn là mối quan hệ của Trình Nhiên rất hạn hẹp bởi vì cậu không nổi tiếng.
“Vừa rồi lúc đi vào nhà hàng có người hâm mộ nhận ra tôi rồi.” Hàn Lâm chỉ mặc một chiếc áo khoác đen mỏng và mang khẩu trang, lúc vào bên trong còn tháo khẩu trang ra nữa.Vì vậy có người nhận ra cũng không có gì là lạ.
Trình Nhiên mỉm cười, “Cậu thích nhất là được người khác nhận ra khi ở trên đường đó thôi. Có chạy đến xin chụp một kiểu ảnh cùng họ không?”
“....Ai mà biết được họ có muốn chụp ảnh cùng mình hay không.” Nhưng Hàn Lâm đã thấy họ lấy điện thoại ra và chụp lại.
Trình Nhiên lật xem thực đơn, cậu từng đến nhà hàng này ăn vài lần cùng bố mẹ rồi đồ ăn ở đây khá ngon.
“Chọn món nào cay nhiều một chút đi, bây giờ thời tiết se lạnh ăn cay là đỉnh nhất rồi.”
Cậu lại nghĩ là không nên chọn món cay, “Ngô Bách bị bệnh về dạ dày mà.”
Hàn Lâm là người rảnh rỗi nhất trong ba người, tuy là diễn viên nổi tiếng nhưng lại rất lười nhận phim. Ngược lại với Trình Nhiên và Ngô Bách thì luôn bận rộn với mớ công việc của mình. Vì ở nhà nên nhiều nên trình độ hóng chuyện của Hàn Lâm trở nên rất tốt. Chỉ cần gặp mặt một buổi là cậu ta sẽ nói chuyện cho tới điếc cả lỗ tai. Ngô Bách sau đó nửa giờ đồng hồ cũng đã đến.
“Hàn Lâm, cậu đường đường là cùng công ty với tiền bối Grunt vì sao không moi móc được thông tin gì? Sếp lớn của công ty đó còn là chú của cậu mà, họ cũng không biết về người yêu của Grunt?”
Hàn Lâm trước đây cùng công ty với Trần Lộc, nhưng thời gian sau này đã chuyện công ty quản lý. Tổng giám đốc ở đây là chú của Hàn Lâm.
“Như cậu cũng biết đó thôi mình vừa vào công ty thôi. Đồng nghiệp cùng thuộc mảng diễn viên mình còn chưa quen biết hết, nói gì đến ca sĩ.”
Không chỉ Ngô Bách và Hàn Lâm mà cả giới nghệ sĩ đều tò mò, chỉ có điều không ai có được một tin tức gì. Trình Nhiên thì chẳng có nhu cầu cần đi hỏi...có lẽ vì cậu biết người mọi người đang tìm kiếm là ai.
“Cái thằng nhóc Trình Nhiên này cậu đừng lo ăn nữa! Trong số bọn mình cậu người thân thiết với tiền bối Grunt nhất đấy!”
Trình Nhiên hơi mất tự nhiên, “Thân thiết nhất...thân ở chỗ nào?”
“Còn không phải? Cậu tham gia chung với tiền bối bao nhiêu show rồi? Còn công khai thừa nhận là fan của tiền bối trên chương trình. Trong hậu trường hai người cũng thân thiết lắm còn gì.”
“Chỉ có hai chương trình thôi...” Hơn nữa hai người bạn của cậu đều biết chuyện Trình Nhiên nhận là fan của Thiệu Dịch Xuyên chỉ là lời đột ngột được nói ra trong lúc ghi hình mà thôi.
“Thực tế thì cậu làm gì biết cái quái gì về người ta. Chà mấy câu này mà để tiền bối Thiệu nghe được thì sao nhỉ?” Hàn Lâm khoái chí cười, “Tiếc nhỉ mình không vào được Thanh Hoa, không thể học cùng học trưởng Thiệu và bạn học Trình.”
Cho đến bây giờ Thiệu Dịch Xuyên vẫn còn nghĩ cậu là người hâm mộ của anh. Trình Nhiên cảm thấy hơi có lỗi...
Ba người gặp nhau rất ít chỉ yếu là trò chuyện trong nhóm chat, bây giờ mới được ra ngoài cùng nhau liền ngồi ăn uống đến gần chín giờ tối. Cậu nhận được tin nhắn từ Thiệu Dịch Xuyên, cũng không có gì đặc biệt chỉ là anh muốn rủ Trình Nhiên chơi game.
[Trình Nhiên: Tôi đang ở bên ngoài ăn uống cùng vài người bạn rồi. Có lẽ một chút nữa tôi mới về nhà.]
Thiệu Dịch Xuyên buồn chán nhắn lại vài chữ nói cậu về nhà và nghỉ ngơi sớm. Vốn dĩ hôm nay anh phải định bụng về nhà trò chuyện với Trình Nhiên, rồi còn khoe với cậu mấy tranh nghệ thuật mà anh tự mình vẽ. Thời gian gần đây Thiệu Dịch Xuyên bận rộn với công việc, chỉ vài hôm rồi mới có cơ hội đi vào phòng vẽ tranh.
“Ghé vào một nhà hàng nào đó ăn tối đi.” Thiệu Dịch Xuyên cất điện thoại, quay sang nói với quản lý.
“Không phải vừa rồi anh nói muốn về nhà gọi đề ăn?” Công việc cuối cùng của ngày hôm nay là chụp ảnh cho thương hiệu thời trang, Thiệu Dịch Xuyên đã hoàng thành xong rồi. Trươc khi về nhà quản lý có đề nghị là cùng nhau đi ăn uống nhưng anh từ chối, “Anh chịu đi cùng chúng tôi là được rồi. Thế nào cho anh chọn chỗ đấy.”
Thiệu Dịch Xuyên chẳng có cảm giác muốn ăn uống gì, “Mấy ngày nay ăn đồ Trung rồi, bây giờ tìm nhà hàng Tây đi.”
Đã ăn đồ Tây thì không thể không uống rượu, tuy chỉ là rượu nhẹ thôi nhưng lại khiến Thiệu Dịch Xuyên có cảm giác muốn đi dạo sau bữa ăn. Mỗi lúc căng thẳng và buồn phiền anh sẽ hút một điếu thuốc hoặc là đi dạo ngoài đường. Nhà hàng này vừa vựa nằm gần khu căn hộ của Thiệu Dịch Xuyên, anh sẽ tự mình đi bộ.
“Làm ơn đừng để bị ai chụp trộm.” Quản lý luôn miệng nhắc nhở. Cô rất quan trọng hình ảnh của Thiệu Dịch Xuyên.
Anh dùng một chiếc khẩu trang để che đi nửa luôn mặt, “Tôi chỉ đi dạo thôi, đâu có hút thuốc ở ngoài đường.”
Quản lý trước khi rời đi vẫn hỏi lại: “Thật sự không lên xe?”
Thiệu Dịch Xuyên lười trả lời, lắc đầu xua tay ý bảo mọi người mau trở về sớm. Nhìn đồng hồ trên tay hiện tại đã là gần mười một giờ. Nơi mà Thiệu Dịch Xuyên sống là một khu vực biệt lập của giới thượng lưu, vốn đã ít người qua lại bây giờ buổi tối lại càng không có một bóng người.
Ở đây có rất nhiều chung cư thuộc hạng cao cấp, riêng nơi mà Thiệu Dịch Xuyên ở là tốt nhất. Đi bộ dọc theo con đường dài có đến khoảng ba bốn chung cư lớn nhỏ nối liền nhau.
Sẽ không có điều gì đáng chú ý để anh phải dừng lại nếu không thấy bóng dáng của một người quen thuộc nào đó.
Là Trình Nhiên đang đứng cùng Trần Lộc, đối diện với hai người họ là một cặp vợ chồng trung niên. Ánh mắt Thiệu Dịch Xuyên trở nên tối sầm lại, rất muốn biết vì sao hai người họ lại ở chung một chỗ. Vừa rồi Trình Nhiên nói rằng cậu đi ăn cùng bạn bè, hóa ra bạn đó chính là bạn trai cũ.
Thiệu Dịch Xuyên không thể cản được sự tự chủ của đôi chân, anh muốn tiến đến chỗ bọn họ đang đứng.
Trần Lộc đang muốn nắm tay Trình Nhiên, nhưng chỉ mới chạm vào một chút liền bị hất ra, “Anh còn chưa nói rõ với bố mẹ của mình?”
“Anh....Một phần là mẹ anh rất thích em mà, em cũng biết rồi đấy. Anh thực sự không muốn làm mẹ buồn.” Trần Lộc chỉ còn có thể sử dụng đến tình cảm của mẹ đối với Trình Nhiên, cậu cũng rất quý bà ấy.
Hôm nay thực ra chỉ là một cuộc gặp gỡ vô tình, nhưng Trần Lộc tin đó là định mệnh. Trần Lộc mang bố mẹ của mình ra ngoài ăn cơm tối, lại gặp phải Trình Nhiên. Vì bố mẹ vẫn chưa biết giữa hai người đang có trục trặc nên vui vẻ gọi cậu nhờ đưa về nhà.
Trình Nhiên thở dài, “Anh có thể đi lên nhà và nói chuyện với bố mẹ của mình được rồi đấy. Tôi sẽ không cùng anh diễn trò lần thứ hai!”
“Mẹ anh đang trong thời gian chữa bệnh, làm ơn đừng kích động đến bà ấy....” Trần Lộc biết mình đang rất hèn mọn, nhưng vì thực sự muốn quay lại với Trình Nhiên mà thôi.
Thiệu Dịch Xuyên đi đến gần, cũng không nguyện ý nghe phải cuộc trò chuyện của hai người. Anh vừa vặn nghe được câu nói của Trần Lộc, chỉ có thể thở ra từng ngụm khí lãnh lẽo, con người của cậu ta không hề có một chút bản lĩnh nào.
Trình Nhiên nhỏ giọng, “Sao anh ở đây?”
Cảm giác thật là lúng túng, giống như đang bị bắt gian tại trận.
“Tôi đang đi về nhà. Tình cờ gặp phải hai người.” Thiệu Dịch Xuyên nói.
Cậu bỗng nhiên nhớ ra vì sao mình lại có thể chạy một mạch từ nhà hàng kia về đến đây một cách nhanh chóng như vậy. Thậm chí cậu không cần quay sang hỏi bố mẹ Trần Lộc đường về. Bởi vì cách đây một đoạn nữa là đến nơi ở của Thiệu Dịch Xuyên.
Trình Nhiên thấy anh đang đứng lại liền vội nói: “Tôi sẽ đưa anh về nhé.”
Trần Lộc đột nhiên trở nên vô hình từ lúc Thiệu Dịch Xuyên xuất hiện. Anh ta liền lên tiếng, “Tiền bối Thiệu cũng sống ở khu này sao? Nếu đang trên đường về nhà thì tôi nghĩ anh nên mau chóng trở về đi.”
Thiệu Dịch Xuyên nhướng mày, “Cậu đang đuổi tôi à?”
“Còn không phải? Vốn dĩ hai người đâu có đang yêu nhau. Đoạn clip kia ai cũng đã xem qua rồi, tiền bối vẫn đang còn theo đuổi Trình Nhiên đúng chứ?” Trần Lộc nghếch miệng cười.
Về điều này Thiệu Dịch Xuyên không cãi được. Lần đó là cứu nguy cho Trình Nhiên nên mới nói như vậy, bây giờ thì bị lộ rồi.
Trình Nhiên sợ rằng anh sẽ đi về, liền khẩn trương kết thúc cuộc nói chuyện, “Tiền bối chúng ta cùng đi về thôi.”
Thiệu Dịch Xuyên yên lặng lên xe ngồi, anh vẫn luôn im lặng không nói một lời nào. Rất nhanh đã đến bên dưới chung cư nhà anh rồi, nhưng vẫn không có ai động đậy. Mỗi người một suy nghĩ, cũng không biết đối phương đang nghĩ về điều gì. Riêng Trình Nhiên lại cảm thấy mình có lỗi, “Thực ra tôi ra ngoài cùng bạn thật đó. Là Hàn Lâm và Ngô Bách, chắc là anh biết họ chứ...”
Thiệu Dịch Xuyên: “Tôi không biết.”
Trình Nhiên đầu óc trở nên trống rỗng, giọng điệu của anh nghe thật là lạnh lùng. Cậu cố gắng giải thích, “Hàn Lâm vừa chuyển đến cùng công ty của anh khoảng hai tháng trước đó.”
“Không biết.”
Thiệu Dịch Xuyên im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, “Vì sao lại thành ra đi cùng với Trần Lộc.” Thực ra anh thực sự tin là Trình Nhiên đi cùng bạn, nhưng không hiểu sao bây giờ lại thấy cậu và gia đình của người yêu cũ.
“Lúc tôi chuẩn bị ra về thì lại gặp Trần Lộc và bố mẹ của anh ta.” Lúc đầu cậu không thấy họ, là Trần Lộc đi tới trước mặt. Trình Nhiên chỉ định cúi đầu chào một cái thôi rồi đi ngay, nhưng mẹ của anh ta lại rất vui vẻ nắm tay cậu rồi nói đủ thứ chuyện. Hóa ra là Trần Lộc vẫn chưa nói với bố mẹ về chuyện chia tay. Vì lý do bệnh tình của mẹ anh ta.
“Vậy cậu tính như thế nào? Trong tương lai vẫn tiếp tục diễn trò yêu đương trước mặt bậc phụ huynh?”
Sẽ phải diễn đến bao giờ? Trần Lộc sẽ có cơ hội và tiếp cận Trình Nhiên được nhiều hơn? Sao đó là quay lại với nhau? Nghĩ đến đây sắc mặt của Thiệu Dịch Xuyên trở nên xấu đi rất nhiều.
Trình Nhiên lắc đầu, “Sẽ không đâu.Tôi sẽ tìm cơ hội tự mình nói rõ với bà ấy.”