Em Là Một Vì Tinh Tú

Chương 8: Chương 8: Sở thích giống nhau




Trình Nhiên và Thiệu Dịch Xuyên đã thân thiết hơn một chút rồi, hai người có sở thích tạm cho là thích hợp với nhau. Một người thích chụp ảnh và một người rất thích xem ảnh. Trình Nhiên rất thích xem các loạt ảnh phía sau hậu trường của Thiệu Dịch Xuyên, có thể thấy đằng sau một buổi biểu diễn là cả một bộ phận ekip với hàng trăm con người cùng làm việc. Rõ ràng chỉ một mình anh biểu diễn, nhưng bên trong phòng chuẩn bị có hơn một chục người chuẩn bị mọi công đoạn.

“Này, đi đến công ty mà anh mang theo máy ảnh để làm gì?” Quản lý của Thiệu Dịch Xuyên hỏi.

Anh đến công ty bình thường không chụp ảnh, nhưng hôm nay lại khác đến góc nào cũng chụp. Nhất là trong phòng làm nhạc, đến cả nhà sản xuất cũng phải lấy làm lạ.

Thiệu Dịch Xuyên thích chụp ảnh điều này ai cũng biết, “Tôi muốn làm một cuốn album thôi.”

Sở thích này của anh không phô trương nên đến người hâm mộ cũng không biết. Weibo của Thiệu Dịch Xuyên rất ít khi đăng những bức ảnh mà anh tự mình chụp, chủ yếu dùng để đăng bài quảng cáo cho các nhãn hàng hay là những bài hát mới. Hơn nữa Weibo của anh do công ty quản lý làm chủ. Cũng không hiểu từ đâu mà người hâm mộ biết được Thiệu Dịch Xuyên có một tài khoản Instagram ở chế độ riêng tư.

Anh rất ít dùng tài khoản mạng xã hội, nhưng biết làm sao được đây là nơi duy nhất có thể giao lưu với mấy người bạn nước ngoài. Cứ sau mỗi chuyến công tác thì Thiệu Dịch Xuyên lại có thêm vài người bạn theo dõi Instagram. Vài ca sĩ còn thông qua đó để yêu cầu hợp tác viết nhạc.

Trình Nhiên tranh thủ giờ nghỉ trưa ở công ty lôi một vài ảnh chụp có sẵn trong máy ra để chỉnh sửa màu, công việc này đã lâu lắm rồi không làm lại. Sau khi sửa xong còn gửi cho Thiệu Dịch Xuyên xem thử. Lúc này anh không cầm điện thoại, mỗi lúc làm việc tuyệt đối không được bị phân tâm.

Điện thoại di động là do quản lý giữ, “Hừm thân thiết đến mức kết bạn Wechat cơ à. Tôi thấy cái cậu diễn viên Trình Nhiên kia đang bám riết lấy Grunt rồi.”

Trợ lý ngồi bên cạnh cũng gật gù, “Lúc trước vụ ở studio chụp ảnh em thấy cậu ấy còn gửi lại mấy lon cà phê cho anh Grunt nữa. Họ thân với nhau thật.”

Lần đó Thiệu Dịch Xuyên mở lon và uống luôn thậm chí còn không có ý định chia cho người khác. Anh chưa bao giờ uống cà phê uống đóng lon bao giờ, đều phải cà phê pha tại chỗ.

Quản lý cau mày nhìn Thiệu Dịch Xuyên đang đưa lưng về phía cô, khu vực phòng làm nhạc có hai gian một gian ghế ngồi bên ngoài và bên trong là bàn làm việc. Cô rất không thích có bất cứ diễn viên hay ca sĩ hạng bét nào tiếp cận đến người của công ty, mà là người do cô quản lý thì chắc chắn là phải bảo quản kĩ lưỡng. Mấy thành phần bên ngoài không phải là thần tượng Thiệu Dịch Xuyên thì cũng do muốn tìm kiếm sự nổi tiếng để ăn theo. Trước đây đã có người trò chuyện với Thiệu Dịch Xuyên vài câu đã lên báo rêu rao đủ kiểu rằng rất thân thiết với Grunt.

Lần đó là do cô sơ xuất mới dẫn đến chuyện không hay, nhưng lần này thì đừng hòng.

Thân là quản lý cô đương nhiên biết mật khẩu điện thoại của Thiệu Dịch Xuyên, cô có thể lén vào Wechat để xóa trò chuyện. Nhưng tốt nhất là không nên nếu như không muốn anh ta nổi điên lên, cái gì cũng có giới hạn của nó. Cô quyết định xóa thông báo tin nhắn tới trên màn hình chờ, Thiệu Dịch Xuyên ở công ty thường rất bận rộn sáng tác và làm nhạc sẽ chẳng bao giờ xem điện thoại nếu không có việc cần.

“Chị này em có một người bạn làm trong công ty của nhà họ Trình, em nghe được rằng lịch trình sắp tới cậu ta có ý định tham dự show vận động thực tế Run.”

Quản lý nhíu mày, “Lịch trình của diễn viên sao lại để bị lộ ra ngoài thế?” Công ty đó làm ăn kiểu gì vậy.

“Trình Nhiên mới lên được một chút thôi nhưng mang tiếng là con cưng của chủ tịch mà. Quản lý của cậu ta la làng khắp công ty về thành tích ấy, dù gì cũng chỉ là nghe nói sẽ tham gia show đó thôi.”

Cũng không phải là không có khả năng Trình Nhiên sẽ tham gia show đó, cậu ta đang nổi tiếng chắc chắn có lời mời thì sẽ nhận ngay thôi.

“Show Run à, Thiệu Dịch Xuyên cũng được mời vào số ghi hình sắp tới. Nhưng chắc anh ấy không nhận đâu, có bao giờ tham gia mấy kiểu vận động mệt chết người đó đâu mà.”

Dạo này Thiệu Dịch Xuyên chỉ có lịch đi hát ở một vài sân khấu, sau đó là quanh quẩn ở nhà và công ty để làm nhạc. Dẫu có rảnh rỗi đi nữa thì anh cũng không tham gia chương trình thực tế vận động bao giờ.

Thế nhưng vào sáng ngày hôm sau Thiệu Dịch Xuyên đã có câu trả lời: “Nhận show đó đi.”

Quản lý: “???”

Chả là sau khi nhắn tin với Trình Nhiên thì anh mới biết cậu sẽ đồng ý lời mời tham gia, vừa hay lúc xem lịch trình quản lý đưa Thiệu Dịch Xuyên cũng có chương trình đó, “Tôi cũng muốn vận động một chút. Vẻ mặt cô là thế nào, có ý kiến gì à?”

“Không có.”

Tại sao khi không đột nhiên lại nhận.

Thiệu Dịch Xuyên hay là Trình Nhiên đều không có kinh nghiệm tham gia mấy chương trình vận động như thế này. Ngày ghi hình hai người chỉ kịp chào nhau trong hậu trường một chút là đã có lệnh quay rồi. Cả hai được xếp vào hai đội khác nhau, lúc bắt cặp thi đấu riêng Thiệu Dịch Xuyên còn cố ý chọn Trình Nhiên.

Lúc tắt máy quay để chương trình chuẩn bị cho màn thi đấu bóng, cậu hỏi nhỏ: “Vì sao tiền bối lại chọn tôi...”

Đáng lý anh nên chọn đấu với người giỏi hơn mới phải.

“Cậu không giỏi bóng rổ à? Chưa từng chơi sao?”

Trình Nhiên hơi mím môi, “Tôi từng chơi rồi lúc còn học cấp ba, nhưng lâu quá rồi không chơi lại.”

Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười, “Đừng lo tôi sẽ nhường cậu.”

Đây là thi đấu bóng rổ 1:1 Thiệu Dịch Xuyên thừa nhận không nên để mấy lời nói của Trình Nhiên đánh lừa. Cậu vốn giỏi chơi thể thao, bằng chứng là đã dẫn trước anh mấy chục điểm. Trình Nhiên chỉ đang khiêm tốn thôi.

Trong lúc thi đấu hai người còn va vào nhau, không cần xác minh ai đúng ai sai chỉ biết là sau khi đấu xong Thiệu Dịch Xuyên vẫn ôm cái tay cười.

“Tiền bối... Anh có thực sự ổn không vậy? Đừng làm tôi sợ.” Đây là sân cỏ, té ngã xuống bị cỏ cứa vào khủy tay vài đường đỏ lên thôi. Đầu óc không có bị ảnh hưởng gì mà.

Thiệu Dịch Xuyên không cảm thấy đau, chỉ là vết thương ngoài da nhỏ xíu. Không chừng ngày mai ngủ dậy là sẽ hết ngay. Anh đang vui vẻ bởi vì bây giờ Trình Nhiên đang ngồi bên cạnh liên tục lấy khăn lau chỗ bị ngã. Cảm giác không tồi.

“Tiền bối, tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra đầu nhé?”

“Không cần, tôi ổn lắm.”

Đến khi đồng đội thi đấu thì Trình Nhiên và Thiệu Dịch Xuyên lại đóng vai trò là cái rổ hứng bóng. Nhưng do một người trong đội của anh bị thương ở vòng thi đấu trước nên người đó vẫn sẽ mang cái rổ trên đầu, Thiệu Dịch Xuyên thi đấu thay.

Trình Nhiên là cái rổ của đội cậu, so với đồng đội của mình thì Thiệu Dịch Xuyên thi đấu khá tốt. Mỗi lần anh tiến đến y như rằng bóng sẽ vào rổ và rơi xuống đầu cậu. Người đóng vai trò là cái rổ chỉ có thể đứng yên chịu trận.

“Grunt, sao đột nhiên vòng này cậu lại chơi yếu đi thế????”

“Tôi đấu hai vòng rồi nên hết sức.”

Đến giờ nghỉ ngơi Trình Nhiên ngồi ở ghế cho trợ lý thấm mồ hôi, hôm nay quản lý của cậu có việc nên đã đi trước rồi, “Xem này trò này đã làm hư mái tóc phồng của cậu rồi.”

Trình Nhiên cười, lúc nãy tốn khoảng hai tiếng để làm tóc và trang điểm lên hình, “Hình như một lát nữa còn chơi trò cảm giác mạnh, tôi nghĩ chúng ta nên làm tóc đơn giản thôi.”

Thợ làm tóc của Trình Nhiên tiếc mái tóc cũ, hơn nữa vừa rồi bóng rơi trúng đầu cậu khá nhiều lần, “Không sao tóc của cậu vốn dĩ đã đẹp rồi. Nhưng mà vừa rồi có đau đầu không? Cần tôi matxa cho cậu không?”

“Tôi không sao.”

May mắn là ở vòng đấu thứ hai Thiệu Dịch Xuyên không giành được bóng nhiều, nếu như vẫn giữ phong độ như trước thì quả thật là sẽ bị trúng đầu không biết bao nhiêu lần.

Thiệu Dịch Xuyên đến mang theo một lon nước tăng lực đưa cho Trình Nhiên, “Vì cho bóng vào đầu cậu hơi nhiều, xem như đền bù cho cậu bằng một ít đồ uống nhé?”

Trình Nhiên cười, “Tiền bối không cần lo lắng, vẫn chưa xuất hiện cục u nào.”

Cậu nhận lấy lon nước, bật nắp và uống một hơi. Cần phải có sức để tham gia tiếp mấy trò chơi còn lại.

Thiệu Dịch Xuyên thì cảm thấy khá mệt sau trò chơi vừa rồi, chỉ một lần này thôi lần sau không tham gia nữa.

“Grunt, anh mau trở về ăn cơm trưa đi rồi còn quay tiếp.”

Quản lý của Thiệu Dịch Xuyên vẫn luôn tỏ thái độ không ưa thích gì đối với Trình Nhiên.

Anh nhìn thấy hôm nay Trình Nhiên không có quản lý chỉ có hai người là trợ lý và làm trang điểm, “Cậu ấy cũng sẽ ăn cùng tôi.”

“Hả?”

“Không cần không cần đâu tiền bối! Quản lý của tôi đặt đồ ăn cho tôi rồi, họ sẽ mang tới ngay bây giờ.” Có chết cậu cũng sẽ không ngồi cùng với đoàn đội của Thiệu Dịch Xuyên đâu.

“Tôi không nói sẽ mua đồ ăn cho cậu, chỉ là chúng ta ngồi cùng nhau ăn đi cho vui.” Biết là Trình Nhiên ngại nên anh đã cho người mang đồ ăn trưa của mình đến ngồi cùng bàn với cậu.

Trình Nhiên lén lút nhìn quản lý của Thiệu Dịch Xuyên, cô ta đang liếc cậu đến muốn rách mặt luôn rồi. Tiền bối có biết điều này không, hay là anh đang không quan tâm đến.

Hai người ngồi ở một chiếc bàn ăn nhỏ trong góc khuất hậu trường để ăn cơm, trong bàn còn có thêm trợ lý của Thiệu Dịch Xuyên và thợ làm tóc của Trình Nhiên. Quản lý của anh có lẽ vì không thích cậu nên nhất định không ngồi cùng.

Thiệu Dịch Xuyên nhai một miếng thịt trong phần cơm của mình, “Mặc kệ cô ta đi.” Sau đó anh nhìn sang phần của Trình Nhiên.

“...” Đây là trưa tự đặt không ăn chung với đoàn quay, nên mỗi người là một món khác nhau. Trình Nhiên thấy anh nhìn liền hỏi: “Tiền bối có muốn ăn cá phi lê chiên không?”

“Có.” Thiệu Dịch Xuyên có thịt áp chảo còn Trình Nhiên có cá chiên, “Chúng ta trao đổi đồ ăn đi.”

Chương trình này ghi hình cũng không lâu lắm, vì đều là các trò chơi vận động tốn sức nếu quay cả một ngày thì thực sự không có sức nổi. Ở trò chơi cuối cùng lúc ghi hình ở hồ bơi Thiệu Dịch Xuyên đã vô tình đẩy quả bóng hơi lớn làm cho Trình Nhiên ngã xuống nước, thêm vào đó cậu còn bị đau ở bàn tay do đập phải thứ gì đó.

Thiệu Dịch Xuyên vô cùng áy náy về điều này, sau khi kết thúc quay anh liên tục cầm bàn tay của Trình Nhiên để hỏi han.

“Tôi ổn mà, sau khi xoa nắn thì đã tốt hơn rồi.”

Thiệu Dịch Xuyên vẫn không yên tâm, “Có cần gọi bác sĩ đến không? Khi cử động thật sự không còn đau nữa?”

Trình Nhiên mỉm cười biểu diễn một màn múa cổ tay, “Không còn đau nữa! Tiền bối đừng lo lắng.”

Quản lý của anh lên tiếng: “Được rồi cậu Trình cũng không sao rồi. Grunt mau ra xe thôi tài xế đang đợi.”

“Bảo anh ta đợi một chút thì sẽ chết à!” Thiệu Dịch Xuyên gắt lên. Anh không có lịch trình tiếp theo, chỉ về nhà nghỉ ngơi thôi. Tài xế đợi một chút cũng không có việc gì, anh ta được trả công để chờ và lái xe chở Thiệu Dịch Xuyên đi. Anh không gấp gáp thì chẳng ai có quyền hối thúc.

Trình Nhiên ngượng ngùng, cậu thấy mấy người trong đoàn đang nhìn ngó, quản lý của anh đang không vui vẻ ra mặt sau khi bị mắng.

“Tiền bối, tôi thực sự không bị đau nữa thật đấy. Chúng ta quay xong rồi có lẽ nên ra về thôi...”

“Được, quản lý của cậu đã đến chưa?”

Trình Nhiên gật đầu, “Đã đến, quản lý vừa gọi cho tôi rồi. Tôi phải tan làm thôi.”

Ngày mai cậu còn có công việc ở công ty đang đợi. Lịch quay hôm nay là bị ép buộc đó.

Lúc đã yên vị trên xe rồi quản lý Du liền nói: “Đâu cậu bị thương ở đâu? Cái cậu Thiệu Dịch Xuyên cứ cuống cuồng lên là thế nào? Nói xem lúc không có anh ở đây cậu đã xảy ra chuyện gì?”

Trình Nhiên thở dài, “Không có gì, em ổn rồi.”

Quản lý Du biết cậu bị trật tay sau lúc ghi hình thì lắc đầu, xác định sau này sẽ không có Trình Nhiên xuất hiện trong mấy show dễ gây thương tích nữa. Nếu chủ tịch mà biết chuyện này không chừng sẽ bị trừ lương mất.

“Tại sao Thiệu Dịch Xuyên lại lo lắng?”

“Vì anh ấy vô tình làm em té ngã rồi bị thương.”

“À, hóa ra là thế.”

Buổi tối Trình Nhiên đang ở nhà thì nhận được một ít đồ giao đến, cậu không hề đặt thứ gì cả. Gọi điện thoại hỏi quản lý Du cũng nhận được câu trả lời tương tự.

Nhân viên giao hàng nói: “Ở đây có tên người gửi. Là của ông Thiệu. Trong này gồm một túi đồ ăn và một túi thuốc.”

“...” Ông Thiệu ở đây chắc chắn là Thiệu Dịch Xuyên rồi. Cậu không quen biết ai có cái họ này ngoài anh. Trình Nhiên gật đầu với nhân viên, “Được rồi tôi sẽ nhận, có cần thanh toán gì không?”

“Không thưa ngài, chỗ này đã được thanh toán xong hết rồi.”

Trình Nhiên lấy đồ xong thì mang vào nhà mở hai chiếc túi một lớn một nhỏ ra xem. Đồ ăn được mang đến rất nhiều, có thể dành cho hai người ăn. Tất cả đều là đồ ăn được nấu sẵn mua ở cửa hàng nào đó. Túi nhỏ chính là thuốc uống, miếng dán làm nóng cổ tay. Có lẽ vẫn còn là để tâm chuyện lúc ghi hình.

Đã nói Thiệu Dịch Xuyên không cần lo lắng, nhưng anh vẫn không nghe.

Cũng hết cách rồi, thật là cứng đầu.

Trình Nhiên gửi một tin nhắn cho Thiệu Dịch Xuyên.

[Trình Nhiên: Cảm ơn tiền bối, tôi đã nhận được rồi và sẽ ăn thật ngon miệng.]

Nhưng cậu không biết rằng vốn dĩ Thiệu Dịch Xuyên chỉ có ý định gửi đồ ăn để tạ lỗi với cậu một lần. Sau đó vì một tin nhắn của Trình Nhiên mà anh quyết định tối nào cũng gửi đồ ăn đến.

Mỗi ngày là một thực đơn khác nhau.

Trình Nhiên: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.