“Trình Nhiên! Thấy gì không, tôi vừa đi mua loại cà phê do cậu quảng cáo này.” Một người đồng nghiệp đi vào phòng, trên tay cầm một ly cà phê.
Trình Nhiên cười, cảm thấy vui vẻ vì mọi người ủng hộ. Trên diễn đàn người hâm mộ nhiều người đã mua cà phê để uống bởi vì có cậu quảng cáo. Đoạn video và hình ảnh đã chụp được đăng tải trực tiếp lên trang thông tin của hãng cà phê này, đây là hàn cà phê nổi tiếng tại Trung Quốc do hai anh em họ Hoa sáng lập. Lúc trước chỉ có một loại pha tại chỗ, sau này đã phát triển thêm về hình thức đóng trong lon. Trình Nhiên đã từng uống cà phê này rồi, cũng không nghĩ có một ngày lại nhận được lời mời quay quảng cáo.
“Lần sau đừng tự mua nữa, tôi sẽ mang đến mời mọi người.” Trình Nhiên nói.
“Nhưng mà này, cậu bắt đầu nổi tiếng hơn rồi liệu sau này có bị lộ ra chuyện cậu đang đi làm công việc văn phòng này không.”
Trình Nhiên cũng không rõ nữa, cậu không hi vọng có một ngày người ta sẽ biết chuyện, rất phiền phức cho công ty. Quản lý Du đã bắt buộc cậu mỗi khi ra ngoài nhất là lúc đi làm phải che thật kĩ.
Tuy nhiên người hâm mộ còn chưa tìm đến thì Trần Lộc đã có mặt trước. Trình Nhiên không ngờ rằng anh ta dám cả gan đến tận chỗ này. Chung quy vẫn là không chấp nhận chuyện chia tay cho nên cứ liên tục muốn tìm cậu.
“Anh có thể đừng mãi làm phiền tôi có được hay không?”
Trần Lộc mặc áo chiếc áo khoác dày cộm, mang khẩu trang và mắt kính đen, “Có thể lên xe rồi chúng ta nói chuyện được không?”
“Không thể! Tôi rất bận, có việc gì thì tìm quản lý của tôi trước nhé.”
“Nhiên Nhiên, em sao lại có thể lạnh lùng đến như vậy? Tất cả đồ đạc của chúng ta em mang trả hết cho anh? Em sao có thể làm như vậy?”
Quái gỡ như thế nào mà đúng ngày Trình Nhiên không đi làm bằng xe thì lại gặp Trần Lộc đứng đợi sẵn, “Taxi mà tôi gọi đã đến rồi, tránh ra!”
Trình Nhiên không còn gì để nói người này, đã chia tay rồi tất cả xem như chấm dứt.
Buổi tối Trình Nhiên đang ăn cơm tối, cậu nhận được tin nhắn của Thiệu Dịch Xuyên.
[Grunt: Cuối tháng này cậu có rảnh hay không?]
Cậu nhìn sang cuốn lịch đặt ở trên kệ tủ, hôm nay đã là ngày hai mươi chín, ngày mai chính là cuối tháng rồi còn gì.
[Trình Nhiên: Tôi rảnh. Có việc gì sao tiền bối?]
Thiệu Dịch Xuyên không nhắn tin nữa, dấu ba chấm hiện lên rồi lại tắt ngóm đi. Ba giây sau, anh trực tiếp gọi tới. Trình Nhiên bất ngờ đến mức quên cả việc nên nhận điện thoại, lúc tỉnh ra thì vội vàng bấm nút nghe, “Alo...”
Thiệu Dịch Xuyên trực tiếp nói vào vấn đề chính, “Tôi đang làm đại sứ quảng cáo cho một hãng kẹo ngọt socola, có lẽ cậu cũng biết rồi. Cuối tuần này tôi tham dự một buổi khai trương cửa hàng đầu tiên tại Trung Quốc, quy mô khá lớn.”
Trình Nhiên không biết anh là đại sứ của hãng kẹo. Mấy cái quảng cáo trước đây của Thiệu Dịch Xuyên chỉ thấy qua trên TV thôi, cũng không để ý. Nhưng mà việc này liên quan gì đến cậu nhỉ.
“Tôi có thể mời bạn bè hoặc người nhà của mình, hôm đó cũng có phóng viên nữa. Nhà cậu có trẻ con không? Có thể đưa chúng đến để ăn kẹo.”
“...”
Ở nhà Trình Nhiên là con một, cậu cũng không có cháu nhỏ nào cả. Tuy nhiên đến cuối tuần cậu đã bắt được một đứa nhóc đi cùng, là còn gái của một đồng nghiệp lần trước mà cậu mua lại vé đi xem biểu diễn. Cô nhóc này năm nay đã mười sáu tuổi, rất thần tượng Grunt, từng đến xem biệt diễn một lần vào hai năm trước.
“Lần đó cậu mua vé cho cháu ở tít đằng xa ấy, cháu không nhìn rõ được. Lần này thì cậu mua vé ở chỗ tốt hơn, nhưng cháu lại không thể đi được...”
Trình Nhiên mỉm cười, “Lần sau cháu sẽ có cơ hội có được vị trí đẹp, không phải tiếc đâu.”
“Nhưng chú Trình, hôm nay chúng ta đi đâu?” Nguyên Tiểu Hoa suốt chặng đường cứ liên tục hỏi, nhưng Trình Nhiên không trả lời vẫn giữ bí mật. Chỉ nói là đi đến chỗ có nhiều kẹo.
Nguyên Tiểu Hoa hơi không hứng thú, “Cháu lớn rồi có thích kẹo đâu.”
Trình Nhiên mỉm cười, chủ yếu không phải là đi ăn kẹo, cậu vẫn giữ bí mật đến cùng. Lúc đến địa điểm Trình Nhiên được một người trong ekip của Thiệu Dịch Xuyên ra hướng dẫn chỗ đậu xe, hôm nay là cậu tự mình lái xe đi.
“Mang khẩu trang vào đi, rồi vào bên trong với chú.” Trình Nhiên đưa cho Nguyên Tiểu Hoa một chiếc khẩu trang, vì ở bên ngoài có báo chí cậu không muốn cô bé bị chụp trúng.
Lúc này Thiệu Dịch Xuyên đã chụp ảnh tại chỗ khai trương xong rồi, đang ở bên trong cửa hàng để nói chuyện. Thấy Trình Nhiên đến anh liền đưa tay vẫy chào.
Nguyên Tiểu Hoa: “Ôi mẹ ơi!!! Là Grunt kìa!! Chú Trình ơi.”
Trình Nhiên: “Ừ, chú đưa cháu đến đây để gặp Grunt mà.”
Thiệu Dịch Xuyên đi đến chỗ hai người đứng, vui vẻ trò chuyện với cô bé người hâm mộ nhỏ tuổi sau đó còn chụp hình và kí tên. Không cần nói cũng có thể nhìn thấy Nguyên Tiểu Hoa vui đến mức nào. Còn tưởng hôm nay chỉ là một ngày cuối tuần tẻ nhạt thôi chứ, “Ôi em vui quá!!!!”
“Này, cháu gọi chú là gì mà lại đi xưng với Grunt bằng 'em' thế kia?” Cậu còn nhỏ hơn Thiệu Dịch Xuyên những bốn tuổi.
Nguyên Tiểu Hoa bĩu môi, “Bây giờ ai cũng gọi thần tượng của mình như vậy cả...”
Thiệu Dịch Xuyên cười, “Vậy bây giờ em cũng gọi chú Trình là 'anh' luôn được không?”
Ôi trời, Grunt vừa mỉm cười. Còn tươi hơn lúc chụp hình, “Nhưng mà... bố sẽ mắng em mất. Chú Trình lớn tuổi hơn em nhiều mà.”
Thiệu Dịch Xuyên: “Cho công bằng thì đều gọi là chú hết đi, dù gì chú còn lớn tuổi hơn cả chú Trình của cháu.”
“À, giới thiệu với hai người hôm nay tôi cũng có mang một người cháu đến đây, thằng bé bằng tuổi với Tiểu Hoa, hai đứa kết bạn với nhau nhé.”
Thiệu Dịch Xuyên đưa mắt xung quanh tìm kiếm cháu trai của mình.
Nguyên Tiểu Hoa thích thú quay đầu nháy mắt với Trình Nhiên, “Cháu sẽ được làm quen với cháu trai của chú Grunt!!!”
“Òh” Trình Nhiên mỉm cười.
Thiệu Dịch Xuyên đi đến quầy kẹo nào đó xách trở về một đứa cháu trai, “Đây là Chu Nhất, cháu trai của tôi. Mọi người làm quen nhau đi.”
Nguyên Tiểu Hoa: “Chu Nhất? Chú Grunt đây là cháu trai của chú thật ạ? Ôi trời, sao cậu không giống chú ấy được một chút nào hết vậy?”
Chu Nhất làu bàu, “Cậu thì đội chú mình lên đầu luôn rồi.”
“...” Đám trẻ con bây giờ làm sao thế này.
Nguyên Tiểu Hoa và Chu Nhất có quen biết, không những thế lại còn là bạn cùng bàn. Thường ngày Chu Nhất vẫn thường nghe Tiểu Hoa và mấy người bạn khác trong lớp ca tụng chú của mình, nhưng nửa lời cũng không hé ra.
“Tôi thấy là cứ để cho hai đứa nhỏ dẫn nhau đi chơi đi, chúng ta vào phòng nghỉ đi tôi được chuẩn bị một phòng.”
Thiệu Dịch Xuyên không cần biết Trình Nhiên có đồng ý hay không, xoay lưng đi về phòng nghỉ trước. Cậu chỉ còn có thể lẻo đẻo theo sau, dù gì thì đâu thể đứng trong khu vực còn rất nhiều báo chí như thế này.
Trình Nhiên hơi ngại vì trong phòng không chỉ có một mình Thiệu Dịch Xuyên, còn có một vài người trong ekip của anh. Và đương nhiên là phải có cô trợ lý không đáng ưa cho lắm, cô tay phải liếc cậu mấy cái.
Thiệu Dịch Xuyên nói: “Là khách của tôi, do tôi mời đến. Cô đi trông chừng Chu Nhất và Nguyên Tiểu Hoa đi.”
Vừa rồi ngoài báo chí thì đoàn đội của Thiệu Dịch Xuyên cũng có mang theo một đến hai người chụp ảnh. Bây giờ anh đang ngồi xem lại ảnh.
Thiệu Dịch Xuyên ngồi dịch sang một chút, nghiêng người về phía Trình Nhiên, “Thế nào thấy ảnh có ổn không?”
Trình Nhiên cũng nhìn vào máy ảnh, thấy Thiệu Dịch Xuyên lên hình thực sự là đẹp. Bình thường anh luôn có fansite đi theo để chụp ảnh, cậu hay được thấy hình do họ chụp. Trình Nhiên lâu lâu lại chỉ vào một tấm rồi khen đẹp. Sau đó Thiệu Dịch Xuyên đều ghi nhớ mấy tấm được Trình Nhiên chọn, buổi tối về liền gọi cho quản lý nói gửi cho bên hãng bánh ngọt để đặt làm poster.
Nguyên Tiểu Hoa sau ngày hôm nay đã biết yêu thương cậu bạn cùng bàn nhiều hơn. Đặc biệt cô bé hứa sẽ không bao giờ hé răng chuyện đã được gặp Thiệu Dịch Xuyên.
Ngày chủ nhật Trình Nhiên không đi làm cho nên cậu sẽ tận hưởng một ngày cuối tuần bằng một ly cà phê buổi sáng. Cậu đã dậy sớm để chạy bộ, nhân tiện ghé vào một tiệm quen thuộc để mua. Không nghỉ tới trong lúc đang đứng đợi thanh toán thì lại gặp Thiệu Dịch Xuyên.
“Tiền bối?” Sao người này lại ở đây. Quần áo mà Thiệu Dịch Xuyên đang mặc trên người rất bình thường, không giống như là đang có công việc đến đây, hơn nữa chỉ đi một mình không có quản lý đi cùng.
Thiệu Dịch Xuyên mặc quần áo thoải mái giống như đang đi dạo phố, chỉ đội nói và mang khẩu trang. Thấy Trình Nhiên anh mỉm cười, “Trùng hợp ghê.”
Nói chuyện qua lại với câu thì mới hiểu ra Thiệu Dịch Xuyên rảnh nguyên một ngày cuối tuần. Anh lái xe đi lòng vòng đường phố, tìm thấy quá cà phê này nên ghé vào mua thử. Trình Nhiên giới thiệu với anh đây là tiệm mà cậu rất ưa thích, chắc chắn anh sẽ thích uống ở chỗ này.
“Dạo này cậu có bận rộn không?” Thiệu Dịch Xuyên hỏi.
“Cũng không bận vì công việc, nhưng đội ngũ trong câu lạc bộ nhiếp ảnh tìm tôi và hỏi tôi về tài liệu hồi lễ kỉ niệm mấy năm về trước. Tôi đã làm hư file đó mất rồi.” Trình Nhiên từng tham gia vào câu lạc bộ nhiếp ảnh, đảm nhận chụp rất nhiều hình ảnh trong các buổi lễ. Nhưng sau khi tốt nghiệp thì không còn giữ lại nhiều vì cho rằng không quan trọng nữa, một số đã xóa bớt và một số thì bị hư file tài liệu.
Thiệu Dịch Xuyên nhớ lại mấy ngày lễ trọng đại của trường đại học, lúc còn đi học anh cũng rất thích tham gia, “Tôi còn giữ.”
“Sao cơ? Tiền bối còn ảnh chụp?” Trình Nhiên kinh ngạc, rồi cuối cùng mới nhớ ra là Thiệu Dịch Xuyên có nằm trong câu lạc bộ nhiếp ảnh. Nhưng vì tầng xuất ở câu lạc bộ nhiếp ảnh quá ít, chủ yếu là đi tập hát cho câu lạc bộ văn nghệ.
“Hay là đến nhà tôi đi. Hôm nay tôi cũng rảnh, có thể tìm lại hình ảnh cho cậu.”
Trình Nhiên đi mua cà phê lại biến thành đến tham quan nhà Thiệu Dịch Xuyên.
Anh sở hữu một căn hộ lớn ở tầng cao trong một tòa chung cư dành cho giới thượng lưu, giống như những gì mà báo chí đã từng nói qua. Chỉ là họ chưa vào bên trong, nên không biết nó to như nhế nào. Một người sống trong căn hộ này có phải là khoa trương lắm không. Chỉ một căn phòng khách thôi đã to lắm rồi.
Hai người vừa mua cà phê bên ngoài xem như không cần mới nước, “Nhà tôi không có đồ ăn vặt...” Vốn dĩ chẳng mấy khi tiếp khách, lại còn ít ăn uống ở nhà.
“Không cần, tôi không ăn gì đâu.”
“Vậy cậu ngồi xem TV một chút đi, tôi tìm hình ảnh cho cậu.”
Thiệu Dịch Xuyên lúc còn đi học rất thích tự mình chụp ảnh, nhưng anh phải tham gia vào chương trình luôn nên không thể chụp ảnh. Có điều tất cả những hình ảnh đó đều do anh chỉnh sửa ánh sáng, màu sắc. Bạn cùng khóa với anh đến hiện tại vẫn giữ liên lạc với ban chủ nhiệm của câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Lúc nãy mạnh miệng lắm, hứa sẽ tìm ra file hình ảnh. Nhưng không biết là có thể tìm ra ngay hay không...
Điện thoại rung lên, là quản lý của anh, “Grunt cuối tuần cậu không ở nhà nghỉ mà lại đi đâu? Trợ lý lúc nãy đến tìm nhưng không có ai ở nhà.”
“Tôi đi dạo, mua cà phê.” Thiệu Dịch Xuyên mở máy tính, bắt đầu lục lọi trong thư viện hình ảnh. Máy tính của anh ngoài bản thảo âm nhạc thì có khá nhiều hình ảnh, sở thích của Thiệu Dịch Xuyên vẫn là chụp ảnh. Trong mỗi chuyến lưu diễn hay đi làm việc đều chụp nhiều hình lưu lại. Bây giờ tìm bằng cách nào trong một rừng hình ảnh này đây.
“Cà phê sao? Đặt ở tiệm mà anh hay mua là được mà, người ta sẽ vận chuyển đến. Ra ngoài làm gì, lỡ bị chụp trúng thì sao?”
“Cùng lắm chỉ là một bức ảnh mua cà phê, không chết được.”
Trình Nhiên ngồi ở phòng khách nhìn qua nhìn lại, có rất nhiều đồ nội thất đẹp mắt và tranh ảnh. Có một cái kệ bằng gỗ để rất nhiều máy ảnh, cậu không nhịn được tò mò, lại gần để xem. Đều là những chiếc nhỏ gọn, thiết kế rất tao nhã. Thiệu Dịch Xuyên có hẳn một bộ sưu tập máy ảnh chứ không ít.
Đến người hâm mộ còn không biết được anh có sở thích này.
Thiệu Dịch Xuyên cầm máy tính xách tay từ trong phòng đi ra, anh thấy Trình Nhiên có hứng thú với máy ảnh của mình liền mỉm cười, “Nếu thích có thể lấy ra để xem.”
Cậu vội lắc đầu, “Không cần không cần, tôi chỉ nhìn một chút thôi.”
Lúc trước Trình Nhiên cũng ở trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, nhưng là vì giáo viên yêu cầu nên có tham gia một câu lạc bộ để tính điểm rèn luyện. Ở nhà có sẵn máy ảnh của bố, nên đăng kí bừa vào câu lạc bộ nhiếp ảnh. Lúc cậu tham gia thì Thiệu Dịch Xuyên đã trở thành cựu sinh viên rồi, cũng không nghe nhắc đến nhiều về anh.
Sau này ra trường rồi thì đã bỏ luôn việc chụp ảnh. Trình Nhiên hết hứng thú rồi.
Cậu nói: “Tôi không biết là tiền bối vẫn giữ thói quen chụp ảnh.”
Thiệu Dịch Xuyên gật đầu cười, “Tôi vẫn luôn yêu thích việc này. Lại đây, tôi sẽ cho cậu xem gia tài đam mê của mình.”
Trình Nhiên ngó đầu vào máy tính để trên bàn uống nước, “Wow là loạt ảnh hậu trường của các buổi biểu diễn? Lại còn lúc ở nước ngoài?” Thiệu Dịch Xuyên đa số sẽ là người cầm máy ảnh nên ít xuất hiện trong hình, chủ yếu là anh chụp những người xung quanh. Có một vài người nổi tiếng khác lúc làm việc chung cũng được anh chụp lại.
Thậm chí số ảnh này xứng đáng được in ra và cất vào album ảnh để có thể mang ra ngắm hàng ngày. Trông rất nghệ thuật khi đã qua chỉnh sửa màu sắc và độ tương phản.
“Ca sĩ Jane Cott? Anh từng đi uống cà phê cùng anh ấy rồi?”
Thiệu Dịch Xuyên gật đầu, “Lúc lưu diễn ở Mỹ tôi đã làm quen.”
Trình Nhiên xem những bức ảnh khác và liên tục nhìn Thiệu Dịch Xuyên bằng ánh mắt ngưỡng mộ.