Về phần Trình Nhiên thì cậu rất xấu hổ khi buổi tối hôm qua đã chủ động tìm đến nhà của người ra, rồi đòi uống rượu đến mức say không biết gì. Thiệu Dịch Xuyên còn quá tốt bụng khi để cậu ngủ trong phòng, còn anh thì ngủ sofa. Trình Nhiên xoa xoa thái dương đầu còn đau như búa bổ, loại rượu của nhà Thiệu Dịch Xuyên nặng thật.
Không hiểu sao một tay gà mờ như cậu đòi uống rượu mà cũng có người đồng ý cho.
“Phải đi mua thuốc nhức đầu thôi...”
Cứ tưởng là buổi trưa có thể đi làm được, nhưng cuối cùng vẫn là nghỉ luôn một ngày. Trình Nhiên uống thuốc xong thì ngủ đến tận chiều. Vừa đi ra bếp định bụng nấu một chút đồ ăn tối thì có chuông cửa vang lên. Lại phải lết cái thân đói rã rời đi mở cửa.
“Sao anh tới đây?” Trình Nhiên kinh ngạc.
“Tôi mang đồ ăn đến cho cậu. Tôi đoán là cậu vẫn còn mệt.” Thiệu Dịch Xuyên một mình lái xe đến đây. Hôm nay đã tan làm từ sớm rồi, đây là thời gian tự do nên có thể đi tìm mua đồ ăn cho Trình Nhiên.
Trình Nhiên nghiêng người cho anh đi vào nhà. Thiệu Dịch Xuyên vẫn còn nhớ địa chỉ nhà của cậu, đúng là tài thật. Lần được tài xế của anh đưa về nhà đã lâu lắm rồi, lúc đó Thiệu Dịch Xuyên bị cảm mạo liên tục dựa đầu vào ghế nghỉ ngơi. Vậy mà vẫn còn biết nhà cậu.
Anh gọi: “Cậu đứng đó làm gì? Đến lấy đồ ra ăn cơm.”
“A, vâng. Anh cứ để trên bàn đi tôi sẽ đi lấy bát đũa.” Trình Nhiên nhanh chân đi vào bếp lấy mỗi thứ hai cái vì hôm nay có hai người ăn.
Lúc này mỗi khi nhìn Thiệu Dịch Xuyên cậu lại xấu hổ đến không dám ngẩng đầu lên, việc cậu sau thướt ở nhà anh vào tối qua. Thật sự rất ngượng, hình ảnh của một Trình Nhiên từ trước đến nay hoàn toàn không phải như vậy.
Thiệu Dịch Xuyên tay gắp đồ ăn nhưng mắt vẫn muốn nhìn Trình Nhiên, anh thấy rằng từ lúc đi vào nhà đến bây giờ Trình Nhiên không nhìn vào mắt anh lấy một lần. Thiệu Dịch Xuyên biết là xấu hổ chuyện ngày hôm qua.
Anh mỉm cười, “Cậu ngượng à? Chuyện tối qua?”
Trình Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hơi nhăn nhó nói: “Anh đừng nhắc đến nữa...” Tôi đang muốn đào một cái hố để chui xuống đất.
Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười, cảm thấy người này đến xấu hổ cũng rất đáng yêu và thú vị, “Không sao. Cũng là tôi đồng ý cho cậu uống rượu nên mới thành ra như thế.”
“...” Có nói gì đi nữa thì trong lòng cậu vẫn không thể ổn định được.
“Được rồi, tôi hứa sẽ không cho cậu uống rượu nữa. Sẽ để mắt đến cậu, kể cả ở ngoài tôi cũng sẽ cản cậu uống rượu.”
“...”
Chuông cửa lại đột ngột vang lên một lần nữa. Bây giờ thì không biết là ai đến. Trình Nhiên đứng lên đi mở cửa. Người bên ngoài cửa dường như đang rất gấp gáp vì cứ liên tục bấm chuông. Cậu thầm nghĩ trong lòng thật là bất lịch sự.
“Trần Lộc? Anh còn đến đây để làm gì?” Trình Nhiên còn tưởng là ai hóa ra lại là Trần Lộc.
“Bao nhiêu tháng qua em vẫn không tìm anh? Không nhận lấy một cuộc gọi của anh.” Liên tục gọi điện thoại rồi nhắn tin bằng bất cứ phương pháp nào đều không liên lạc được, cuối cùng mới phát hiện ra đã bị cho vào danh sách đen rồi. Thông qua quản lý của cậu cũng không được gặp.
Trình Nhiên chỉ đứng ở cửa, nhất định không mời Trần Lộc vào nhà, “Anh cứ nhất định cứ làm phiền tôi? Đã nói đừng bao giờ tìm tôi, cũng như đừng gặp bố mẹ tôi!”
Trần Lộc trong thời gian qua vẫn thường gửi quà để lấy lòng bố mẹ Trình Nhiên, lúc chưa chia tay anh ta đâu có bao giờ nhớ đến người lớn nhà cậu.
“Anh nói rồi, anh muốn quay lại! Chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi, em muốn anh nhận tội gì anh cũng nhận. Chỉ cần sau đó em cho anh cơ hội.” Trần Lộc thề thốt.
“Anh nghĩ tôi có đồng ý quay lại không?” Trình Nhiên không bao giờ rút lại lời đã nói, “Tội lỗi của anh phải tự mình nhìn nhận, tôi không rảnh để quan tâm đến. Bây giờ là giờ ăn cơm của tôi, mời anh đi về cho.”
Trần Lộc liên tục bị đuổi đi, vội nói: “Anh cũng chưa ăn tối, có thể cho anh...”
“Đương nhiên là không thể!” Lời nói của Trần Lộc còn chưa nói hết đã bị Thiệu Dịch Xuyên đánh gãy.
Vốn dĩ đang dừng việc ăn cơm để đợi Trình Nhiên vào, nhưng cậu lâu quá không trở lại nên anh phải đi xem.
Trần Lộc kinh ngạc, “Tiền bối Thiệu? Sao anh lại ở đây? Hai người...”
Trình Nhiên nhíu mày, cậu biết Trần Lộc đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu, “Không liên quan đến anh!”
“Không đúng, em đâu có quen biết tiền bối Thiệu bao giờ? Anh chưa từng nghe em nhắc đến. Em cũng không cho người lạ vào nhà. Hai người có phải đang trong mối quan hệ với nhau? Trình Nhiên em mau trả lời đi.”
Cậu không thích trả lời, tại sao phải phung phí nước bọt với một người như thế này.
Thiệu Dịch Xuyên nhìn là biết Trình Nhiên đang rất chán nản với cái tên người yêu cũ dai như đĩa này. Nếu cậu đã không muốn nói chuyện, vậy thì để anh: “Chúng tôi là đang yêu nhau đấy, cậu Trần đây có ý kiến gì không?”
Trình Nhiên còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã được chuyến mãi thêm một cái ôm từ người đứng bên cạnh. Thiệu Dịch Xuyên khoác tay lên eo cậu rất tự nhiên, còn ôm sát cậu vào người mình.
Trần Lộc vẫn còn rất nhiều nghi ngờ, không muốn chấp nhận chuyện này, “Trình Nhiên anh muốn nghe em trả lời, chứ không phải là anh ta! Em nói gì đi, chúng ta chia tay chỉ hơn ba tháng nay. Có phải em chia tay anh là vì Thiệu Dịch Xuyên?”
“Anh ăn nói cho cẩn thận!” Trình Nhiên sẽ không phải là người như thế. Cậu là người nói chia tay trước, nhưng lý do nằm ở sự lăng nhăng của Trần Lộc.
Thiệu Dịch Xuyên khinh thường nhìn Trần Lộc, “Cậu Trần này, cậu cho rằng tôi phải tốn đến ba tháng mới có thể theo đuổi được Trình Nhiên à?”
“Em vốn dĩ không phải người dễ dãi như vậy mà Trình Nhiên! Em chấp nhận anh ta chỉ trong một thời gian ngắn còn anh thì phải tốn cả một thời gian dài làm bạn với em.” Trình Nhiên và Trần Lộc biết nhau từ khi còn nhỏ, từ lúc đi đến khi lớn lên cái gì cũng làm cùng nhau.
“Là vì cậu còn non kém.” Thiệu Dịch Xuyên nhếch mép cười.
Trình Nhiên đứng im lặng xem hai người bọn họ đấu võ mồm với nhau. Cuối cùng người thắng là Thiệu Dịch Xuyên, còn Trần Lộc thì đã tức giận bỏ về rồi.
Lúc quay trở lại nhà Thiệu Dịch Xuyên nói: “Xin lỗi vì tự tiện nói như thế và còn xen vào chuyện của cậu. Nhưng là do tôi thấy cậu ta phiền quá.”
Trình Nhiên lắc đầu, “Không có gì, có lẽ tôi cũng nên nói cảm ơn vì anh giúp tôi đuổi được anh ta đi về. Trần Lộc là vậy đó, phiền lắm.”
Hai người quay trở lại bàn ăn, số đồ ăn đã nguội đi phần nào rồi, tuy nhiên vẫn còn ngon lắm. Trình Nhiên thích nhất món mực xào cay, cậu là người thích ăn cay. Thiệu Dịch Xuyên cũng để ý rằng cậu ăn rất nhiều mực.
Khi đã ăn xong rồi Trình Nhiên đang thu dọn bát đũa, cậu đang suy nghĩ trong đầu không biết nên ăn tráng miệng là trái cây nào đây. Trong tủ lạnh vẫn còn một ít táo và nho.
Đột nhiên Thiệu Dịch Xuyên lên tiếng, “Mấy lời nói lúc nãy của tôi cậu có để bụng không?”
“Hả? Đương nhiên là không rồi.” Trình Nhiên sẽ không để ý những lời lúc nói chuyện với Trần Lộc. Là anh đang giải vây cho cậu thôi.
Chỉ cần cậu không cảm thấy khó chịu là được. Thiệu Dịch Xuyên nghiêm túc đứng đối diện Trình Nhiên, hơi lo lắng nói: “Tôi thực ra một nửa ý muốn nói đó là...”
Trình Nhiên nghiêng đầu đợi nghe câu nói của anh.
“Là tôi thực sự muốn theo đuổi cậu, Trình Nhiên.”
Đây là lời nói thật lòng của Thiệu Dịch Xuyên, bây giờ mới nói ra thôi nhưng thực chất anh đã thể hiện từ lâu rồi. Đó là qua mấy lần đặt đồ ăn gửi đến nhà cho Trình Nhiên, anh muốn thể hiện sự quan tâm của mình nhưng chỉ có thể dùng lý do là bồi thường thiệt hại về sức khỏe cho cậu sau khi làm cậu bị thương trong buổi ghi hình trước đây.
Trình Nhiên kinh ngạc đến mức không biết nói gì trước lời của Thiệu Dịch Xuyên. Anh nói rằng muốn theo đuổi cậu, “Tôi...”
“Do tôi đột nhiên nói ra như thế này đã làm cậu khó xử rồi.” Thiệu Dịch Xuyên mỉm cười, “Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn không?”
Trình Nhiên vội gật đầu, “Vẫn là bạn tốt.”
Anh hỏi tiếp: “Vậy có chấp nhận cho tôi theo đuổi cậu không?”
Với câu hỏi này Trình Nhiên không biết nên trả lời anh như thế nào. Cảm giác có một người nói muốn theo đuổi mình thật là lạ. Trước đây Trần Lộc cũng từng nói câu này vài lần nhưng cảm giác không hề giống với lúc này.
Trình Nhiên lắp bắp, “Tôi...Tôi không biết nữa.”
“Không sao, tôi vẫn sẽ theo đuổi cậu đến cùng.”
Vào mùa thu năm nay ở Thượng Hải chỉ se se lạnh, vẫn còn có thể mặc áo ngắn tay ra đường vào ban ngày. Tuy nhiên buổi tối nhiệt độ giảm xuống, cần phải giữ ấm cơ thể bằng mấy chiếc áo len. Trình Nhiên chịu lạnh không giỏi, cậu không thích thời tiết của cuối thu.
“Cậu có thể tranh thủ đi quay thêm vài chương trình hay là vài bộ phim nữa có được không?” Quản lý Du nói bằng giọng điệu năn nỉ.
Trình Nhiên ngã người vào ghế, trên người đang đắp một chiếc chăn mỏng, “Anh có thấy em vừa quay xong một bộ cổ trang rồi không? Nhưng sang năm mới chiếu.”
“Anh biết là cậu vừa tham gia tiệc đóng máy rồi. Nhưng bởi vì sang năm mới chiếu phim nên từ bây giờ cho đến năm mới cậu sẽ không xuất hiện trên TV nữa...” Danh tiếng vừa lên được một vài hạng nhỏ thì đã đến mùa đông rồi. Khi thới tiết bắt đầu lạnh cũng là lúc Trình Nhiên muốn 'ngủ đông'.
Quản lý rất mong muốn cậu sẽ nhận thêm phim, nhưng lại không lay chuyển được con người lười biếng hoạt động nghệ thuật như Trình Nhiên.
“Anh có thấy bên ngoài trời lạnh lắm không? Em sẽ không mặc mấy bộ đồ cổ trang mỏng tanh đó đâu! Không quay.” Vào năm đầu tiên lúc bắt đầu đóng phim Trình Nhiên có nhận một dự án phim cổ trang. Chỉ có những diễn viên lớn mới có nhiều đãi ngộ tốt, ngoài ra các diễn viên phụ thì chỉ có thể chịu lạnh. Từ đó Trình Nhiên rút ra một điều, cậu sẽ không đi đóng phim vào dịp cuối năm.
“Anh năn nỉ cậu đó... Thời tiết bây giờ đã lạnh lắm đâu. Bộ phim mà anh tìm cho cậu quay ở sa mạc đó, thời tiết này ở ngoài sa mạc không nóng cũng không lạnh. Tốt lắm đúng không?”
“Sa mạc? Em còn phải đi làm!” Mấy vai diễn nhỏ bình thường cũng đã tốn nhiều thời gian của Trình Nhiên lắm rồi. Lúc còn là vai phụ không có lời thoại khi nào rảnh thì lại chạy đến phim trường, có vai nào trống thì sẽ vào đóng luôn. Vừa rồi nâng cấp lên một chút là những vai có thoại, có bộ phim còn lại vai phản diện chủ chốt, khỏi phải nói cũng biết cậu đã gặp bao nhiêu khó khăn. Giống như là quản lý đang âm mưu muốn cho cậu nghỉ việc ở công ty luôn để chuyên tâm đóng phim vậy.
“Vừa rồi cậu nói là tháng này việc rất ít, mấy ngày nghỉ phép trong năm chưa dùng bây giờ sẽ mang ra dùng hết, kết hợp luôn với kì nghỉ đông sắp tới.”
“...” Ý định của Trình Nhiên là nghỉ ngơi ở nhà. Không phải dùng kì nghỉ phép để đi quay phim.
Cuối cùng không hiểu vì lý do gì mà Trình Nhiên lại bị quản lý thuyết phục đi đến sa mạc đóng phim. Chuyến bay đến Tân Cương xuất phát vào buổi tối, ngủ một giấc là đến nơi.
Trình Nhiên cầm cuốn kịch bản trong tay, lần này vai diễn của cậu vẫn là được tính là phụ. Một nhân viên trong phòng nghiên cứu về thời tiết, là đồng nghiệp của nhân vật nam chính trong bộ phim lần này, “Nhân viên nghiên cứu à, nghe thú vị ghê.”
Sa mạc Gurbantunggut nằm ở khu vực Tân Cương, địa điểm quay phim chỉ ở phía bên ngoài của sa mạc, hoàn toàn không đi sâu vào bên trong nên không lo bị quá nóng. Chỗ này cũng có rất nhiều khách du lịch đến tham quan.
Trong lúc đợi đoàn phim bắt đầu quay, Trình Nhiên kéo quản lý Du đi đến một chỗ cho thuê lạc đà, “Mau chụp cho em vài tấm ảnh đi. Hiếm khi mới đến sa mạc để chơi.”
“Cậu đang đi quay phim, có phải đi chơi đâu. Này cưỡi lạc đà cũng phải cẩn thận coi chừng ngã.”
Trình Nhiên là lần đầu tiên đặt chân đến sa mạc, cậu vốn dĩ không có nhu cầu đến mấy chỗ này để du lịch. Quản lý chụp được nhiều kiểu ảnh lúc cậu đang đứng cạnh lạc đà, cưỡi lạc đà và còn tạo dáng gần mấy đồi cát nhỏ. Kết quả là một con gió thổi qua, khiến bụi bay hết vào mắt và mũi, “Ặc...Khụ khụ...Mau cho em mắt kính và khẩu trang...”
“Thấy chưa, đã nói rồi!”
Địa điểm quay hình là ở bên trong một tòa nhà được gọi là căn cứ nghiên cứu, bên ngoài hậu trường nhìn không đẹp chút nào. Nhưng sau khi qua bàn tay của những người chỉnh sửa thì chắc chắn là sẽ hoành tráng lắm đây.
Khung cảnh bên trong phòng nghiên cứu sẽ được quay ở Thượng Hải. Cảnh sa mạc chỉ quay trong vòng ba ngày.
Bức ảnh mà Trình Nhiên đăng lên Weibo của mình đã thu hét được khá nhiều người bình luận và nhấn yêu thích. Nếu thường ngày đăng ảnh ở nhà thì chẳng có bao nhiêu người xem cả. Đa số người hâm mộ hào hứng nghỉ rằng Trình Nhiên đang đi du lịch ở sa mạc, họ còn giới thiệu cho cậu vài địa điểm để đi chơi. Vài người bạn trong giới diễn viên có nhắn tin cho cậu để hỏi.
[Hàn Lâm: Trình Nhiên cậu đi chơi mà không rủ tôi à? Cậu biết là dạo tôi đang ế show lắm còn gì.]
[Ngô Bách: Cậu đang ở Tân Cương? Tôi cũng đang quay show truyền hình ở đây này.]
[Hàn Lâm: Cái gì? Các cậu đều ở Tân Cương? Còn tôi thì ở nhà... Đồ đáng ghét.]
Trình Nhiên thầm lắc đầu, cái cậu Hàn Lâm này lúc nào cũng ồn ào.
[Trình Nhiên: Tôi là đi quay phim. Không phải đi chơi.]
[Trình Nhiên: Khoảng ba ngày là tôi quay lại Thượng Hải, có lẽ không đi tìm Ngô Bách kịp rồi]