Lúc Ninh Nhuệ Tinh được Giang Dữ dắt ra khỏi rạp chiếu phim, đầu óc cô là một mảng trắng xóa, tay còn lại nắm chặt góc áo bay bay của Giang Dữ, cô vô tri vô giác đi theo anh.
Làn gió mát lạnh trong đêm hiu hiu thổi đến làm giảm đi độ nóng trên gương mặt cô, tâm tư cũng theo đó mà tỉnh táo hơn rất nhiều.
Rõ ràng nói là xem phim nhưng suốt cả bộ phim này, đừng nói đến diễn viên chính trong phim là ai, ngay cả chuyện tối hôm nay bọn họ đã xem phim gì cô cũng không biết, chỉ nghĩ như vậy thôi cảm giác khô nóng không dễ dàng gì mới hạ nhiệt của Ninh Nhuệ Tinh lại lần nữa kéo nhau trở lại.
Tràn đầy trong đầu cô toàn là dáng vẻ Giang Dữ nắm lấy eo rồi hôn cô.
Trong bóng tối làn môi của cô bị Giang Dữ xâm chiếm, tùy ý gặm cắn, cô trừng lớn đôi mắt nhưng lại đem dáng vẻ của Giang Dữ nhìn thấy rõ ràng hơn.
Mặc dù gương mặt anh rất đẹp đẽ, tinh tế nhưng cũng không thể làm giảm đi khí tức mạnh mẽ trên người anh, đôi mắt anh chớp qua một tia sâu thẳm, tĩnh mịch xen lẫn với nét dịu dàng tình cảm, giống như sau một giây nữa anh liền có thể đem cô nhấn chìm vào đôi mắt đó, dễ dàng khiến người ta trầm luân.
Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh hẫng một nhịp, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo Giang Dữ.
Giang Dữ đối với bên ngoài luôn là dáng vẻ bình tĩnh, lạnh lùng, mặc dù có ôn hòa nhưng cũng lộ ra chút xa cách nhàn nhạt khiến người ta khó có thể tiếp cận. Nhưng ngay từ lúc bắt đầu anh lại cứ thuận thế mà tiếp cận cô, đối xử với cô tốt một cách bất ngờ, thậm chí có thể vào những lúc cô không biết anh cũng đã dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô.
Vừa nghĩ đến khả năng này, trái tim của Ninh Nhuệ Tinh rung động càng thêm mãnh liệt.
Có thể nào Giang Dữ đã thích cô sớm hơn so với những gì bản thân nghĩ?
Ninh Nhuệ Tinh bị suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu mình dọa cho giật nảy mình, sau đó cô lại khẽ lắc đầu, âm thầm cho rằng có lẽ là bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
Trước đây khi chưa lên đại học, cũng không có chuyện kiểm tra vệ sinh phòng ký túc xá, sợ rằng ngay cả cô là ai, Giang Dữ cũng không biết, suy nghĩ như vậy làm sao có thể chứ? Sao có thể từ sớm đã thích cô được chứ?
Giang Dữ dắt tay Ninh Nhuệ Tinh, thấy cô ngây ngây ngốc ngốc đứng nguyên tại chỗ, cô cúi thấp đầu không biết đang nghĩ cái gì, anh lên tiếng quan tâm, “Làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cô ngước mắt lên đối diện với gương mặt ân cần lo lắng của Giang Dữ, đối diện dưới ánh nhìn quan tâm chăm chú đầy nóng bỏng của anh, cô nhẹ nhàng lắc đầu, theo đó nhanh chóng mở lời phủ nhận. “Không có.”
Tầm nhìn của cô chợt ngừng lại, từ trên lông mày anh đến bờ môi mỏng phủ một tầng màu sắc đẹp đẽ, vừa nghĩ đến sự việc vừa nãy ở trong rạp chiếu phim, cả người Ninh Nhuệ Tinh như bị đun trong lửa, cô di chuyển ánh mắt của mình, không muốn tiếp tục nhìn Giang Dữ.
Vừa nhìn đến đôi mắt của anh hoặc là bất kỳ vị trí, bộ phận nào khác trên người anh thì trong đầu cô liền hỗn loạn thành một đoàn, nào có còn nhớ bản thân phải nói cái gì.
“Anh, anh sau này không được phép như vậy nữa.”
Cô nói ra câu này thực sự không có một chút lực uy hiếp nào, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, gương mặt cũng đỏ đỏ hồng hồng phủ đầy nét ngượng ngùng, xấu hổ.
Quả nhiên, nhìn thấy dáng vẻ này của Ninh Nhuệ Tinh, ánh mắt của Giang Dữ khẽ lóe lên, anh khom người xuống tiến gần đến đôi má của cô rồi khẽ mỉm cười nhìn cô, “Không được phép như thế nào?”
Cho dù một người đàn ông có dịu dàng, ôn hòa, văn nhã lịch sự như thế nào đi chăng nữa thì trong bản chất đến cùng cũng có chút thói hư tật xấu, vừa gặp được Ninh Nhuệ Tinh, Giang Dữ liền nhịn không được muốn dụ dỗ, trêu đùa cô.
Muốn nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của cô, muốn nhìn thấy cô bối rối, không biết phải làm sao......
Những dáng vẻ đó toàn bộ là vì một mình anh, bởi vì anh mà thay đổi như thế.
Hơi thở ấm nóng giữa hô hấp và lời nói của anh toàn bộ đều phả lên trên má của cô, cảm thấy hơi ngứa, cảm giác tê dại tay chân nhanh chóng lan truyền đến tận ngóc ngách trong cơ thể, Ninh Nhuệ Tinh rụt cổ lại muốn trốn ra khỏi tầng hơi ấm ấy.
Giang Dữ lại nắm lấy cằm của cô, cố định không cho cô di chuyển, thậm chí anh còn có chút cố ý tiến gần thêm một chút, khẽ cười nhìn dáng vẻ xấu hổ pha lẫn tức giận của cô.
Ninh Nhuệ Tinh dời ánh mắt, cô khống chế bản thân không cho nhìn đôi mắt đang lan tràn ý cười của Giang Dữ, giọng nói cô thấp thấp, khẽ kêu lên, “Không thể như vậy ở bên ngoài, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy......”
Mấy lần này Giang Dữ đều hôn cô ở nơi công cộng, Ninh Nhuệ Tinh ngoài cảm giác xấu hổ, ngượng ngùng ra thì trái tim của cô cũng xém chút nữa là từ cổ họng nhảy bật ra ngoài rồi, anh lại cứ không hề bớt phóng túng, càng hôn càng sâu.
Vừa bị anh khống chế hôn sâu, vừa phải căng thẳng quét mắt quan sát không gian xung quanh, cô sống nhiều năm như vậy nhưng cũng không trải qua thăng trầm như mấy ngày gần đây.
“Vậy Dư Dư muốn ở chỗ nào?” Giang Dữ thấp giọng thì thầm.
Trái tim của Ninh Nhuệ Tinh lại đập dữ dội.
Ngoại trừ buổi tối ngày hôm đó biết được biệt danh của cô ra, Giang Dữ gần như không hề gọi lại biệt danh của cô, thời khắc này lại cố ý ép giọng nói xuống, không nhanh không chậm gọi tên của cô, dường như mang theo tình ý dồn dập, có chút lưu luyến không nói ra được.
Cô cảm thấy cả người mình dường như càng nóng hơn.
Khóe môi của Giang Dữ còn xen lẫn, quét qua một nụ cười nhạt, đáy mắt anh chợt nổi lên một tầng xung động âm thầm lưu chuyển mà cô nhìn không hiểu được, “Dãy lầu giảng dạy, ở trên phố, ở rạp chiếu phim đều là ở ngoài, vậy thì chỗ nào được tính là ở trong, ở chỗ nào có thể hôn em đây?”
Ninh Nhuệ Tinh linh quang chợt lóe, trong chớp mắt liền hiểu ra được cái gì đó, máu huyết toàn thân đều đổ dồn về khuôn mặt, càng lúc càng đỏ.
Làm thế nào cô cũng không hề nghĩ đến, Giang Dữ sẽ giở trò lưu manh với cô ngay tại trên đường......
Hơi thở của nam sinh hoàn toàn trút bỏ hết nét dịu dàng, ôn hòa, biến thành cực kỳ nguy hiểm, trong đôi mắt hẹp dài nổi lên một tầng bóng tối u ám nồng đậm, anh lại tiến đến gần Ninh Nhuệ Tinh hơn một chút, gần như có chút lừa gạt, dụ dỗ, “Vậy Dư Dư nói xem ở chỗ nào thì được đây, hửm?”
Ánh đèn neon sáng chói ở bốn phía xung quanh trong đêm tối vậy mà không hề hắt ánh sáng lên gương mặt của Giang Dữ, rơi vào một mảnh bóng râm, ngũ quan anh tuấn chìm trong nửa sáng nửa tối mơ hồ mà nguy hiểm, không chút che đậy nào hiện ra trước mặt Ninh Nhuệ Tinh.
Gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh dâng lên một màu đỏ ửng, đôi môi khẽ giương lên, cô ngây người ra cái gì cũng không nói ra được.
Giang Dữ vốn dĩ chỉ muốn trêu đùa một chút, nhưng nhìn thấy phản ứng này của cô, không tránh được cũng có chút tâm trí xáo động.
Nhưng anh cũng biết tính tình của Ninh Nhuệ Tinh khá bảo thủ, rất dễ xấu hổ, ngượng ngùng, cho nên lúc trước anh mới từng bước, từng bước từ từ tiếp cận, cuối cùng cũng sợ rằng sẽ dọa cô chết khiếp, thấy cô ngơ người mất mấy giây cái gì cũng không nói ra được, đôi mắt cũng sắp phủ lên một tầng hơi nước mờ nhạt, anh không biết phải làm sao, đành cảm thán một tiếng, ấm áp dịu dàng lên tiếng.
“Anh đã hai mươi mốt tuổi rồi.”
“Hả?” Ninh Nhuệ Tinh có chút mờ mịt, cô không hiểu Giang Dữ sao lại đột nhiên chuyển đề tài nói đến chuyện tuổi tác rồi.
“Gần như không có chuyện gì có thể làm cho anh kích động được cả”, Giang Dữ ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, “Nhưng tất cả những kích động của anh, chỉ bởi vì em.”
Một câu nói đơn giản này, giống như là mổ xẻ, phân tích tâm tình của bản thân, lại giống như tỏ tình, trong lúc Ninh Nhuệ Tinh ngơ người, sắc mặt cô không tránh được có chút đỏ.
“Cho nên anh sẽ muốn hôn em, bất luận là lúc nào ở đâu.”
Con đường đông nghịt này chỉ làm nền cho giọng nói mơ hồ của anh, nhưng từng câu từng chữ anh nói ra đều chạm vào trái tim, khơi gợi lên làn sóng lăn tăn trong lòng cô.
“Suy cho cùng thì anh thật sự rất thích em.”
______
Đợi sau khi tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường, Ninh Nhuệ Tinh trừng lớn đôi mắt nhìn vào đỉnh giường một mảnh đen kịt nhưng cô lại không hề buồn ngủ chút nào.
Bỗng dưng cô lại nhớ đến lời Giang Dữ nói.
Rõ ràng hai người đã ở chung với nhau hơn nửa ngày nhưng đến buổi tối vẫn sẽ đột nhiên nhớ đến anh.
Tâm tình muốn gặp Giang Dữ cũng theo đó mà từng phút từng giây được đẩy lên cao.
Giống như là có cái gì đó khắc chế không được muốn tràn ra ngoài.
Đè ép tình cảm xuống, Ninh Nhuệ Tinh lấy điện thoại ra, đang muốn gửi tin nhắn cho Giang Dữ, cũng không biết là do tâm linh tương thông hay sao đó mà Giang Dữ đã gửi tin nhắn cho cô trước một bước, trái tim của cô cũng theo đó mà hẫng một nhịp.
Là một tấm ảnh, những ngôi sao lấp lánh đầy cả bầu trời.
Trong thành phố rất ít khi nhìn thấy những ngôi sao nhưng tối hôm nay từ trong tấm ảnh này, Ninh Nhuệ Tinh đã có thể lờ mờ nhìn thấy những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
“Đột nhiên rất muốn cùng em ra ngoài ngắm sao.”
Một câu nói đơn giản nhưng trái tim của Ninh Nhuệ Tinh lại đập nhanh một cách mãnh liệt.
Một loại tình cảm lạ lẫm trong chớp mắt dâng trào lên, vào lúc này những người khác trong ký túc xá hẳn là đã ngủ hết rồi, gần như không cần nghĩ ngợi gì, Ninh Nhuệ Tinh hành động cực kỳ nhẹ nhàng trở mình bước xuống giường, sau khi thay quần áo liền mở cửa đi ra ngoài. [Con gái lớn không giữ nổi rồi bà con ơi:((( ]
Ra khỏi cửa phòng ký túc xá, cô cũng không đi đến sân thượng.
Ánh đèn sáng lóa chiếu dọc hành lang của ký túc xá toàn bộ đều đã tắt hết, bóng tối giống như là mãnh thú có thể đem người ta thôn tính, chiếm đoạt, khắp nơi đầy rẫy những nguy hiểm không biết trước được.
Đôi mắt của Ninh Nhuệ Tinh trong bóng tối lại phát sáng một cách lạ thường, ánh sáng mờ nhạt phát ra từ cuộc gọi điện thoại di dộng đã giúp cô nhìn rõ đường đi, trong khoảnh khắc kết nối cuộc gọi, cô chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức gần như nó không còn là của cô nữa.
“Giang Dữ, em ra ngoài tìm anh có được không?”
Không cho Giang Dữ thời gian để phản ứng, sau khi Ninh Nhuệ Tinh nói xong liền ngay lập tức ngắt điện thoại, từ từ đi xuống lầu.
Cuộc sống của cô luôn suôn sẻ, cô gần như không có một trải nghiệm kích thích cùng với một loại kích động đơn thuần nhất như thế này.
Cái cảm giác bức thiết muốn đi gặp một người.
Giáo viên hướng dẫn không cho phép qua đêm bên ngoài ký túc xá, các phòng ký túc xá đều được điểm danh xong trước mười một giờ rưỡi, ngoại trừ cô và Giang Dữ, sẽ không có thêm bất cứ người nào biết được sự việc xảy ra tối hôm nay.
Điện thoại trong lòng bàn tay cô cứ liên tục rung không ngừng, rõ ràng là điện thoại của Giang Dữ gọi đến nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại không nghe máy, cô cẩn thận từng chút đi xuống cầu thang, lúc đi đến lầu hai cô mới trượt điện thoại nghe máy.
“Em muốn gặp anh, Giang Dữ”, giọng nói của cô rất nhẹ, “Em nhớ anh rồi.”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại dường như đang ngây người, một lúc lâu sau mới phản ứng trở lại, “Em đợi anh, anh qua đó đón em.”
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ giọng trả lời một tiếng “Được”, lúc này mới ngắt điện thoại.
Cô biết Giang Dữ nhất định là bị cô dọa rồi, ngay cả bản thân cô cũng có chút không dám tin, đây là cô sao?
Đối với chuyện tình cảm, trước giờ cô luôn hèn nhát, bất luận là đang hẹn hò hay là ở cùng với nhau sau này phần lớn toàn dựa vào sự chủ động của Giang Dữ, đây là lần đầu tiên cô mở lời chủ động.
Có một số lời cô muốn đối mặt nói cho Giang Dữ biết.
Đợi mất mấy phút, Ninh Nhuệ Tinh liền nhìn thấy Giang Dữ đang đứng ở dưới cửa sổ chỗ cầu thang tầng hai, trong màn đêm mờ mịt anh lại là ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, anh hơi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đáy mắt của cô tràn ngập vẻ dịu dàng, tình cảm.
Có ba bác gái phụ trách quản lý khu ký túc xá nữ sinh, người đảm nhiệm nhiệm vụ tối hôm nay vừa khéo là người hung dữ nhất, cô trơ mắt nhìn chằm chằm về phía cửa, Ninh Nhuệ Tinh căn bản không chạy ra được.
“Giang Dữ”, Ninh Nhuệ Tinh nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng gọi tên anh, cô chậm rãi lên tiếng, “Em muốn cùng anh đi ngắm sao.”
Không đợi Giang Dữ lên tiếng, Ninh Nhuệ Tinh tiếp tục nói, “Cửa chính đi không được, anh nói xem em phải làm thế nào để ra ngoài đây?”
Giang Dữ nhìn vào khung cửa sổ ở phía trên thắt lưng của Ninh Nhuệ Tinh, lại nhìn đến khí thế nhất định phải đi ngắm sao trong mắt cô, anh trầm giọng lên tiếng, “Nhảy xuống đây, anh sẽ đỡ em.”
Suy nghĩ của Giang Dữ và suy nghĩ của bản thân cô không hẹn mà gặp, Ninh Nhuệ Tinh gần như không hề có chút do dự nào, cô trèo lên khung cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống Giang Dữ, “Anh sẽ đỡ được em mà đúng không?”
“Anh sẽ đỡ được em.” Giang Dữ thấp giọng lặp lại một lần nữa, nói xong anh giơ hai cánh tay về phía cô.
Lúc đã an toàn rơi vào trong vòng tay ấm áp của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh liền ôm lấy cái cổ của anh rồi sau đó nói ra lời mà tối hôm nay cô vẫn luôn muốn nói với anh.
“Anh cho em tất cả sự kích động, còn em cho anh tất cả dũng khí em có.”
“Giang Dữ, trước nay vẫn chưa chính miệng nói với anh, em cũng thật sự, thật sự rất thích anh.”
—————
Hàng zìa!!! Nhớ vote cho t nha mn