Đêm khuya cuối thu, làn gió đêm thổi đến mát lạnh nhưng Ninh Nhuệ Tinh lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi.
Cảm giác không trọng lực khi rơi xuống ban nãy không có gì đáng sợ, cô chắc chắn rằng Giang Dữ sẽ đỡ được cô, hai tay cô cũng đồng thời ôm chặt lấy gáy của anh, căn bản sẽ không phát sinh ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện khiến cô căng thẳng ấy chính là đích thân cô đã lên tiếng nói xong hai câu kia rồi nhưng Giang Dữ từ đầu đến cuối cũng chỉ khẽ nhướn môi lên mà không nói câu gì.
Ánh mắt anh chỉ thâm trầm nhìn cô, nhìn đến mức khiến cô có chút hoảng sợ.
Giang Dữ hơi khom người xuống, thả lỏng hai cánh tay ra, Ninh Nhuệ Tinh liền được anh thả xuống đất, cô níu chặt lấy góc áo của anh, giọng nói cô run rẩy cất lên, “Giang Dữ?”
Cô mơ hồ không rõ anh đang nghĩ cái gì, cũng không đoán ra được ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ngay lúc này của anh, giống như mãnh thú thoát khỏi hàng rào, ngay giây tiếp theo nó sẽ giương lên răng nanh sắc nhọn bổ nhào về phía cô vậy.
“Xin lỗi”, đột nhiên từ phía đỉnh đầu của cô rơi xuống giọng nói của anh, giọng nói khàn khàn giống như là từ tận sâu trong cổ họng phát ra ngoài, mang theo một thứ tình cảm cực kỳ sâu đậm, “Anh không nhịn được nữa rồi.”
“Sao vậy...... ưm......”
Tất cả những lời mà Ninh Nhuệ Tinh chưa kịp nói ra đều bị Giang Dữ chặn lại trong miệng, một tay anh ôm lấy eo của cô, một tay lại hơi nhấc cằm của cô lên rồi cúi người xuống hôn lấy cô.
Động tác của anh không có chút nào không phù hợp, mang theo đó là sự ấm áp dịu dàng mà những lần hôn trước đây chưa từng có.
Ngũ quan của Giang Dữ cực kỳ hoàn mỹ, anh tuấn, khí chất dịu dàng ôn hòa, lịch sự văn nhã, hành động giải quyết công việc cũng có trước có sau, tiến lùi thỏa đáng, nhưng riêng chỉ có mỗi việc hôn cô này thì từ trước đến giờ lại không có chút lưu tình nào, anh cứ vậy mà gặm cắn, công thành đoạt đất, gần như là không hôn đến mức cô sắp ngạt thở thì tuyệt đối sẽ không buông ra.
Giống như bây giờ, anh đang từng chút, từng chút liếm mút bờ môi cô, luồng khí nóng từ hơi thở của anh phe phẩy phả vào gương mặt cô, xen lẫn với hơi thở không thể xem nhẹ của anh, toàn bộ đều bao quanh lấy cô.
Một nụ hôn bất ngờ, kích động đến mức đầu dây thần kinh của cô đều âm thầm run rẩy, rung động.
Ninh Nhuệ Tinh không thể nói rõ được loại cảm giác này là gì, chỉ là dáng vẻ ấm áp, dịu dàng giống như vậy của Giang Dữ nhẹ nhàng khiến cô rơi vào trầm luân.
Giống như là trong khoảng thời gian ngắn khiến cô quên đi hết tất cả cảm giác xấu hổ cùng ngượng ngùng, trong đầu cô bây giờ toàn là mong muốn được gần gũi với anh nhiều hơn nữa, thậm chí cô còn muốn thời gian ngừng lại thì càng tốt, vĩnh viễn ngừng lại tại giây phút này.
Dưới dãy lầu ký túc xá là một khoảng trống trải, mênh mông, yên tĩnh đến mức Ninh Nhuệ Tinh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trái tim mình đập liên hồi như trống, còn có tiếng của trái tim anh nữa.
Giống như là đang dán chặt vào trong màng tai của cô vậy, những rung động vang dội thình thịch, biểu hiện rõ ràng cho những cảm xúc, tình cảm đang thay đổi của chủ nhân nó.
Lúc làn môi của cô được Giang Dữ buông ra, Ninh Nhuệ Tinh nhướn mắt lên nhìn anh, ma xui quỷ khiến thế nào lại lên tiếng, “Giang Dữ, nhịp tim của anh rất nhanh.”
“Ừm”, Giang Dữ gật đầu, trong lúc Ninh Nhuệ Tinh còn chưa kịp phản ứng trở lại, anh khom người xuống hôn nhẹ lên đôi má của cô thêm một cái, trong con ngươi sâu xa tràn đầy ý cười rõ ràng.
“Bởi vì em”, anh lại bổ sung thêm một chút, “Là em mới có thể khiến cho nó đập nhanh như vậy.”
Giang Dữ nói xong liền nhấc tay kéo lấy tay của Ninh Nhuệ Tinh đặt lên trên lồng ngực của bản thân mình, anh thẳng thắn, không có chút che đậy nào nhìn thẳng vào mắt cô, cất lên giọng nói ấm áp, “Em không biết sao, mỗi một câu nói của em đối với nó có bao nhiêu sức ảnh hưởng.”
Không để cho Ninh Nhuệ Tinh thời gian để lên tiếng, Giang Dữ lại tiếp tục nói, “Một câu nói sau cùng vừa nãy của em, anh muốn nghe em nói lại một lần nữa.”
Câu nói gì? Đây là phản ứng đầu tiên của Ninh Nhuệ Tinh, huống hồ chi Giang Dữ còn chỉ định phải là câu nói sau cùng, cô căn bản không có chút manh mối gì, đối diện với ánh nhìn chăm chú của Giang Dữ, cô cúi đầu xuống suy nghĩ mất mấy giây, đầu óc cô hồi tưởng lại cả quá trình, cuối cùng cũng hiểu ra rồi.
Những lời giống như là tỏ tình vừa nãy cô đã nói, cô muốn đặt nó vào quá khứ, với tính cách dễ xấu hổ của cô, Ninh Nhuệ Tinh có đánh chết cũng sẽ không mở miệng nói ra những lời bày tỏ thẳng thắn như vậy, nhưng ngày hôm nay Giang Dữ sớm đã hiểu được tâm ý của cô, hai người các cô lại là mối quan hệ như vậy nữa.
Từ góc độ của cô mà nói thì điều quan trọng nhất đó chính là Giang Dữ muốn nghe.
“Giang Dữ”, cô quá sức căng thẳng, giọng nói cũng có chút run rẩy, nhưng cô vẫn kiên định nhìn anh rồi lên tiếng, “Em rất thích, rất thích anh.”
Ánh mắt của Giang Dữ chợt lóe, anh khó có thể che đậy được nhiệt độ nóng hầm hập, thấp giọng lên tiếng, giọng nói anh khàn khàn, “Nói lại lần nữa đi.”
Ninh Nhuệ Tinh tốt tính lặp lại lần nữa, cũng không biết qua mất bao lâu, Giang Dữ nhấc tay xoa xoa đầu cô, “Đi thôi, chúng ta đi ngắm sao.”
Vào đầu giờ đêm, phần lớn mọi người trong trường học đều đang chìm vào giấc mộng ngọt ngào, suốt dọc con đường trường học, chỉ có bóng cây đung đưa qua lại dưới ánh đèn đường trắng mờ và bóng hai người các cô một cao một thấp dắt tay nhau đi trên đường.
Những ngôi sao đêm hôm nay sáng lấp lánh một cách lạ thường, tô điểm thêm cho bầu trời đêm, những quầng sáng của ánh trăng sáng trong nghiêng nghiêng hiền hòa.
Ninh Nhuệ Tinh chụp một tấm ảnh, hiếm thấy đăng lên một bài viết mới.
“Đêm khuya ngày hôm nay, anh nói rất muốn ra ngoài ngắm sao, sau đó cuối cùng cũng đã cùng nhau thực hiện giấc mộng ngắm sao này.”
Con đường quanh co, uốn lượn trong trường học lúc này trống trải không có người qua lại, Ninh Nhuệ Tinh nghịch ngợm đứng lại, cô giẫm lên một bậc thềm cao bằng gạch ở bên đường sau đó nghiêng đầu nhìn sang Giang Dữ bên cạnh, tươi cười lên tiếng, “Giang Dữ, nhìn này, em cao hơn anh rồi đó.”
Giang Dữ cao hơn cô gần 20cm, vừa khéo là khoảng cách của một cái đầu, bậc thềm bằng gạch khá cao, Ninh Nhuệ Tinh đứng trên đó ngược lại lại cao hơn Giang Dữ một chút.
Giang Dữ dắt tay cô, mỉm cười không nói gì nhưng dư quang nơi khóe mắt anh ngay lúc này lại chú ý đến từng động tác của Ninh Nhuệ Tinh.
Một bàn chân của cô giẫm lên mép bậc thềm, cô mở hai tay ra để giữ thăng bằng, từ từ đi về phía trước, Giang Dữ cũng phối hợp với cô, bước chân anh từ từ chậm lại.
Có lúc cơ thể cô sẽ hơi nghiêng đi một chút, Giang Dữ sẽ lo lắng đưa tay ra muốn ôm lấy cô, Ninh Nhuệ Tinh cũng phản ứng lại rất nhanh, cô nhanh chóng ổn định lại cơ thể, không cho Giang Dữ cơ hội để ôm cô xuống.
Ninh Nhuệ Tinh rất hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh được ở riêng với Giang Dữ như thế này, cô nhịn không được nắm chặt lấy tay của anh, “Giang Dữ, chúng ta đi chậm một chút nha.”
Đi chậm một chút, đi lâu một chút.
Cứ như vậy dắt tay nhau đi hết con đường.
Ngước mắt lên có thể nhìn thấy những ngôi sao phủ đầy bầu trời, hơn nữa còn có người mình thích đi bên cạnh cùng mình ngắm sao.
Không gian yên tĩnh, không cần nói chuyện cũng đã rất tươi đẹp rồi.
______
Một con đường đi đến tận cùng, lại lần nữa đi dọc theo con đường ấy quay trở về.
Cửa chính có bác gái quản lý ký túc xá đang trông coi, Ninh Nhuệ Tinh chỉ cần đi vào từ cửa chính là sẽ ngay lập tức bị ghi vào sổ tội đi đêm không quay về ký túc xá, không biết phải làm sao, cô cũng chỉ có thể dùng cách ban nãy để trèo vào bên trong.
Ban nãy cô kích động nhảy xuống, cũng không hề nghĩ đến chuyện làm thế nào để quay lại.
Khung cửa sổ của lầu hai không cao, nhưng một mình Ninh Nhuệ Tinh cũng không thể trèo lên được.
Cô mở miệng muốn nhờ Giang Dữ ngồi xổm xuống, mượn lực của anh để trèo lên nhưng mà Giang Dữ làm thế nào cũng không đồng ý.
Như vậy quá nguy hiểm, thậm chí chỉ cần hơi sơ suất một chút thôi có thể bị ngã xuống, đường xi-măng không thể so sánh được với bãi cỏ, chỉ cần ngã một cái thôi thì sẽ bị chảy máu.
“Ngày mai là cuối tuần, ở bên ngoài trường học anh có một căn nhà, nếu không thì tối hôm nay em tạm thời ở lại chỗ đó với anh đi.”
Nghe thấy câu nói của Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh chợt ngây người, gương mặt cô trong nháy mắt dâng lên một màu đỏ rực, quanh đi quẩn lại mãi cũng không nói ra được câu nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Giang Dữ sao lại không biết cô đang nghĩ cái gì, anh nhẹ cười một cái, “Chỉ là ở một đêm thôi, anh đảm bảo sẽ không đụng vào em, được không?”
Ninh Nhuệ Tinh vốn bởi vì tiếng cười nhẹ này của Giang Dữ mà cả người cô trở nên khô nóng đến mức không ra cái dạng gì, cô muốn hai bên hiểu tấm lòng của nhau là tốt rồi, ai biết được Giang Dữ còn nói ra lời nói như vậy.
Giống như sợ cô không tin, anh còn đặc biệt nhấn mạnh vào từng chữ trong câu, như thế, gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh càng đỏ rực hơn.
Cô nhanh chóng lắc đầu, “Không cần, em ra khách sạn ở bên ngoài...”
Giang Dữ không đợi Ninh Nhuệ Tinh nói xong, một lời cắt ngang câu nói của cô, “Em có mang theo giấy chứng minh nhân dân hay là thẻ sinh viên gì không?”, nhìn thấy dáng vẻ mờ mịt của cô, Giang Dữ liền biết cô không mang theo giấy tờ gì bên người, trừ phi là tình huống đặc biệt chứ bình thường ai ra ngoài lại mang theo giấy chứng minh nhân dân, ngừng một chút anh lại tiếp tục nói, “Huống hồ chi để em một mình ở lại khách sạn, anh cũng không yên tâm.”
Giang Dữ nhắc đến điểm này, Ninh Nhuệ Tinh ngược lại cũng không phản bác, an ninh trật tự xã hội gần đây không được ổn định, các khách sạn ở khắp nơi cũng xuất hiện không ít các tin tức về “cướp của, cưỡng bức”, bản thân cô cũng không dám ở lại khách sạn một mình.
Nhưng ở chung một chỗ với Giang Dữ, Ninh Nhuệ Tinh vẫn có chút do dự.
Cô biết có không ít các đôi tình nhân đại học đều sẽ ra ngoài thuê phòng riêng, sống chung một phòng theo kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e, đây là chuyện rất bình thường nhưng cô lại không muốn cô cùng với Giang Dữ tiến triển nhanh như vậy.
Tất cả những chuyện như kiểu ở chung phòng với anh là quá nhanh rồi, cô vẫn chưa làm tốt công tác chuẩn bị.
Thấy gương mặt của Ninh Nhuệ Tinh lộ ra nét lúng túng, Giang Dữ nhẹ nắn nắn bàn tay của cô, ánh sáng trong đôi mắt chợt lóe lên, “Nếu không thì anh cùng với em ngồi cả đêm ở ngoài?”
Những chiếc lá theo làn gió đêm thổi bay xào xạc, Giang Dữ nói xong nhẹ nhàng ho một tiếng, sau đó anh kéo Ninh Nhuệ Tinh muốn đi đến ngồi xuống cái ghế đá bên cạnh.
“Anh bị cảm lạnh rồi?” Ninh Nhuệ Tinh hỏi anh, giọng nói có chút lo lắng, sốt ruột.
Vừa nghe thấy tiếng ho của Giang Dữ, cô cũng không còn quan tâm đến quá nhiều nữa, rõ ràng vừa nãy vẫn còn rất tốt mà, làm thế nào mà mới có một lúc đã bị cảm lạnh rồi, có lẽ nào là do vừa nãy cùng cô đi dạo một vòng?
Ninh Nhuệ Tinh nghĩ nhất định là bởi vì Giang Dữ đã đem chiếc áo khoác ca-rô cởi ra rồi choàng nó lên trên người cô, vậy nên mới bị nhiễm lạnh.
Chỉ nghĩ như vậy, trong lòng cô không tránh được có chút tự trách bản thân mình, ánh mắt cô nhìn về phía Giang Dữ, ánh nhìn chứa đầy cảm giác đau lòng cùng với áy náy.
Giang Dữ lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, anh lại nhẹ giọng ho lên một tiếng rồi cố gắng hết sức dồn nén xuống, giọng nói anh thấp khàn, “Không sao, anh ngồi cùng em.”
Ninh Nhuệ Tinh đâu nỡ lòng nào để cho Giang Dữ ngồi đây hứng gió lạnh, cô rút bàn tay của mình ra khỏi tay anh, nhẹ đẩy đẩy anh, “Anh đi về đi, em ở đây đợi thêm năm, sáu tiếng nữa là được rồi”, sợ Giang Dữ lo lắng, cô lại bổ sung thêm một câu, “Ở trường học rất an toàn, anh không cần phải lo lắng.”
“Hoặc là em cùng anh rời đi, hoặc là anh sẽ đợi ở đây với em.” Giang Dữ nhấc tay, nắm chặt lại thành nắm đấm rồi chặn lên trên môi sau đó khẽ ho thêm vài tiếng.
Ninh Nhuệ Tinh lúc này cũng bình tĩnh trở lại, cô có thể đại khái đoán ra Giang Dữ đây là đang tỏ vẻ đáng thương với cô.
Nhưng mà cô không thể từ chối được một Giang Dữ với dáng vẻ như thế này.
Một người bên ngoài luôn có dáng vẻ cao cao tại thượng, không quản mặt mũi mà ở trước mặt cô dịu dàng một cách bất ngờ, bất luận là thật hay giả, bất kể mục đích của anh là gì, chỉ cần cô thích Giang Dữ, cô không từ chối anh được.
Thấy Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu giống như còn đang suy nghĩ, Giang Dữ cảm thấy bản thân mình còn cần phải làm thêm chút gì đó, anh nắm lấy tay Ninh Nhuệ Tinh, một tay nhẹ xoa đầu cô, “Anh sẽ không đụng vào em đâu, thật đó.”
Nghe anh nói lại một lần nữa, Ninh Nhuệ Tinh cúi đầu xoay người lại rồi nhìn vào ánh mắt của Giang Dữ, có lẽ vành tai đang phát đỏ cuối cùng đã để lộ ra một vài tia cảm xúc của cô.
Ngón tay vô ý đã lướt qua đôi má đỏ rực nóng bỏng, xúc cảm mềm mại mịn màng quá mức đẹp đẽ, tuyệt vời, ánh mắt của Giang Dữ trầm xuống, anh dằn lòng xuống, cảm xúc khó lòng tự kiềm chế được mà nhẹ hôn lên khóe môi cô.
Nụ hôn vừa chạm đến đã ngay lập tức rời đi, lại mang theo một chút ý vị khác.
Sợ Ninh Nhuệ Tinh không yên tâm, sống mũi của Giang Dữ dán chặt vào sống mũi của cô, anh thấp giọng lần nữa lặp lại câu nói, “Thật sự sẽ không đụng vào em đâu.”
Ninh Nhuệ Tinh nhẹ cắn môi, không nói gì.
Cô sao lại cảm thấy lời mà anh nói ra có chút gì đó không đáng tin thế này?
——————————
[Tin thế đnđ =))) hihi]
Like page Kithara_ team để được đọc nhiều chương truyện mới hơn nha ❤ ❤ <3