Đánh nhảy chương nội dung liền mạch nhé các bạn "Chu Đông, anh thả tôi xuống!" Trần Tri Tri giãy giụa, nhưng Chu Đông
lại hoàn toàn không quan tâm, vác cô trở về phòng ngủ, ném lên giường,
tiếp đó đó xoay người ra sức sập mạnh cửa phòng.
Trần Tri Tri ngồi co ro ở đầu giường, tức giận không thể đánh lại được anh: "Anh làm gì thế? . Anh điên rồi?"
Chu Đông đứng ở mép giường không nói nửa câu, đột nhiên anh chồm lên, đè
chặt hoàn toàn hai tay hai chân của cô, tròng mắt đen thâm trầm chăm chú nhìn thẳng vào cô: "Nói cho anh biết, rốt cuộc chúng ta không thích hợp ở chỗ nào? Hứng thú, thói quen hay là hoàn cảnh gia đình ?"
Bọn họ chung sống với nhau cũng sắp được mười năm, còn chuẩn bị kết hôn.
Vậy rốt cuộc còn có thể có chỗ nào không thích hợp đây, trước sau anh
không tài nào nghĩ ra được. Nhưng anh biết, không thể thả cho cô đi
được, một khi để cho cô ra đi, sau này chỉ càng làm cho cô né tránh anh
hơn, càng không thể cởi bỏ những khúc mắc với nhau.
Trần Tri Tri cảm thấy thật sự có chút mệt mỏi, "Anh vẫn không biết sao?"
"Không biết."
Trần Tri Tri trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Được, tôi sẽ nói cho anh biết. Trước hết anh hãy buông tôi ra đã."
Mặc dù con ngươi Chu Đông đang tràn đầy tức giận, nhưng anh đã buông lỏng tay ra thật, ngồi chồm hỗm ở trước người cô.
Trần Tri Tri cũng dùng tay trái chống vào phía sau, ngồi dậy. Tiếp đó hai
tay khoanh lại quanh hai chân, buông mắt xuống: "Lần đầu tiên chúng ta
lên giường anh có nhớ không?"
Chu Đông không ngờ đột nhiên
cô lại nhắc đến chuyện xa xưa như vậy. Nhưng quả thật, chuyện kia thì
anh nhớ, hơn nữa lại có ấn tượng sâu sắc, thích thú gật đầu một cái.
Trần Tri Tri buông mắt xuống cũng không nhìn anh, nói tiếp.
Đêm đầu tiên của Trần Tri Tri và Chu Đông là ở năm thứ hai đại học.
Ngày ấy cũng vào một đêm giá lạnh của tiết trời tháng mười. Khi đó Chu Đông
đã chung sống với Trần Tri Tri được mấy năm, họ ở cùng nhau từ bậc cao
trung, tình cảm cũng không tệ. Nhưng bởi vì có sự khác nhau giữa học đại học và học chuyên nghiệp, do phạm vi giao tiếp được mở rộng hơn nên bọn họ dần dần xảy ra mâu thuẫn và tranh luận.
Mà điểm khai mào cho cuộc tranh luận cũng có nội dung giống như cuộc cãi vã hiện tại của bọn họ - Từ Trì.
Người có tên Từ Trì này, nói thế nào nhỉ? Cũng không giống như một bạch mã
hoàng tử đã được miêu tả trong tiểu thuyết, mà ngược lại, anh ta lại
giống tương tự như một nhân vật trong vở kịch "Tiểu Ngư Nhi", thông minh cơ trí, vui tươi như ánh nắng, nhưng lại chẳng ham học lắm, ngược lại
việc trêu hoa ghẹo nguyệt thì đứng số một.
Nguyên nhân gây
ra là bởi vì anh ta cùng bốn anh em khác dựng lên một ban nhạc có tên
là: "MY SUNSHINE", đồng thời anh ta cũng đảm nhận hát chính trong ban
nhạc.
Cho đến hiện tại, trong kho tài liệu mà trường học
quản lý vẫn còn lưu giữ tư liệu về những cuộc biểu diễn nhạc hội ngoài
trời của bọn họ năm đó. Cảnh tượng cả trường học sôi trào, thậm chí ngay cả vài trường đại học bên cạnh cũng có người đến dự thính, sôi động đến mức bây giờ vẫn còn có thể tìm được ở trên trang web video của họ lúc
đó, trên đó còn có hàng ngàn lời khen ngợi của những người hâm mộ
Ca khúc chủ đạo của nhóm chính là bài hát:
You are sunshine,
my only sunshine,
you make me happy when skies are grey.
you' ll never know dear,
how much i love you.
please don' t take
my sunshine away.
. . .
Giọng của Từ Trì hơi khàn khàn, mỗi lần mở màn anh ta đều phải hát bài hát
này đầu tiên. Tất nhiên là anh ta cầm micro đứng một mình ở giữa sân
khấu, hát phần đầu của ca khúc, tiếp đó xoay lưng lại về phía mọi người, thình thình thình thình, bốn tay nhạc nữa tiến lên, âm nhạc mạnh mẽ đột ngột vang lên. Từ Trì chợt nhảy quay đầu lại, cầm micro, giống như
người lên đồng, tựa như nếu không cao giọng bài hát này hát đến khàn cả
giọng thì nhất định không thôi.
Dĩ nhiên sau khi anh ta khàn cả giọng, sẽ được một đám người xem là các cô gái hoan hô đến đinh tai
nhức óc trong ánh sáng ngũ sắc xoay tròn. Mọi người sôi lên sùng sục
giống như uống phải thuốc mê, dùng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn con
người đang lắc lư ở trên sân khấu kia.
Sở dĩ Chu Đông có thể miêu tả được rõ ràng như thế, là bởi vì anh đã đi xem. Nguyên nhân cũng do Trần Tri Tri. Trần Tri Tri đã không dưới mười lần ghé vào tận tai
anh mà đề cập tới anh ta, thậm chí cô còn tìm mua đĩa CD và áp phích của những buổi Từ Trì biểu diễn, được bán ở trong trường học về đặt ở cạnh
giường.
Đây là một chuyện khiến anh căm tức.
Vì
vậy khi Trần Tri Tri cùng các bạn gái cùng lớp nói muốn đi xem buổi biểu diễn ca nhạc của Từ Trì thì anh cũng nói mình sẽ cùng đi, còn làm cho
Trần Tri Tri kinh ngạc vạn phần. Khác hẳn với tính của Trần Tri Tri luôn vui tươi hoạt bát thích tham gia cảnh tượng náo nhiệt, anh lại ưa thích sự yên tĩnh, Bình thường ngoại trừ những lúc cùng cô đi ra ngoài, việc
mà anh thích làm nhất chính là ngồi một mình ở trong phòng yên tĩnh để
lập trình.
Nhưng bởi vì Trần Tri Tri, đêm hôm đó anh cũng đi.
Không thể không nói anh đã phải chịu sự chấn động sâu sắc. Dù sao anh cũng
mới chỉ là một chàng trai mới lớn vừa tròn hai mươi tuổi. Sân khấu, ánh
đèn, tiếng hát, đám đông, đều là những gì dễ làm cho người ta hưng phấn.
Vậy mà mớ âm thanh kia quá ồn ào, quá hỗn độn, những người bên cạnh anh đã
bị ánh sáng chói chang trên sân khấu làm cho đến mê muội. Trần Tri Tri
cùng với những nữ sinh bên cạnh cũng như sắp nhảy dựng cả lên. Trần Tri
Tri còn ý vị nắm chặt lấy tay áo anh, la hét giữa đám người: "Chu Đông,
mau nhìn, mau nhìn, mau nhìn!"
Trong nháy mắt anh cảm thấy
rất chán ghét, chán ghét cái tên Từ Trì kia. Lúc này anh ta đúng là một
người đàn ông chói lọi giữa vầng hào quang.
Đêm hôm đó Chu
Đông chỉ nghe hết đoạn ca khúc mở đầu “You are my sunshine”, sau đó anh liền yên lặng trở lại gian phòng, tiếp tục công việc lập trình của
mình. Mãi cho đến mười giờ rưỡi đêm, Trần Tri Tri gọi điện thoại cho
anh: "Tại sao anh lại bỏ đi như vậy?" Giọng nói của cô đầy vẻ không vui.
Hình như là vừa mới vừa tan cuộc, phía đầu dây bên kia âm thanh vẫn còn rất
huyên náo, Chu Đông đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên Chu Tĩnh ở
bên cạnh cô nói, "Tri Tri, mau nhìn, mau nhìn, Từ Trì đang ôm một cô gái kìa ! !"
"Ở đâu? Ở đâu? Ở đâu?"
"A a a a a, hôn môi đi, a a a a a!"
"A! ! !"
Bên kia vọng đến từng hồi từng hồi những tiếng thét chói tai!
Dường như Trần Tri Tri đang chạy theo người khác, hoàn toàn quên mất trên tay mình còn đang cầm điện thoại di động. Chu Đông đợi khoảng hai phút,
trong loa vẫn chỉ vọng tới tiếng thét chói tai cùng tiếng chân chạy, vì
vậy anh cúp điện thoại.
Sau đó, Trần Tri Tri cũng không gọi điện thoại lại cho anh nữa, chỉ gửi cho anh một tin nhắn, "Anh là một con quỷ đáng ghét!"
Đó là cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên xảy ra từ khi bọn họ chung sống cho tới lúc ấy.
Chu Đông chưa từng bị sự đối xử như thế.
Anh gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không nhận, nói chuyện với cô, cô cũng
không để ý, nhất định muốn gạt anh sang một bên. Mà cuộc chiến tranh
lạnh kéo dài đến một tuần lễ. Sau đó cô lại gửi tới một tin nhắn duy
nhất, cũng vào buổi tối, trước tiết học môn tự chọn.
"Em
muốn nghỉ tiết học buổi tối này, nhưng em nghe thấy bạn cùng lớp nói
hình như trong tiết này phải làm bài kiểm tra. Anh đến học làm bài giúp
em nhé!. Xin anh, xin anh đấy!"
Việc làm bài này cũng không
có gì, nhưng khi lên lớp, khi anh đang vội vã sống chết viết được hai
phần bài tập thì bên ngoài phòng học lại vọng đến tiếng hoan hô xa xa,
đó là buổi biễu diễn ca nhạc của Từ Trì ở quảng trường.
Ngay cả thày giáo cũng không kìm nổi, đi tới phía sau phòng học nhìn đến nửa ngày về nơi có ánh sáng rực rỡ lập lòe ở phía xa còn sáng hơn cả ánh
trăng. Cuối cùng thày giáo cũng tự mình kéo rèm cửa sổ lại, lúc đi qua
bên cạnh anh thì ngừng lại, nhấc lại gọng kính, nói: "Tôi e rằng có vài
người lại nghỉ học tiết này để đi nghe biểu diễn ca nhạc. Các anh các
chị nếu có làm bài hộ cho bạn mình thì nhớ viết chữ cho khác đi một
chút."
Trong nháy mắt đó anh cầm cây bút thật chỉ muốn hung hăng chọc chết Trần Tri Tri.